Tốt nghiệp – Dắ...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Trên mặt Hạ Ngưỡng vẫn còn lớp trang điểm giả tàn nhang của phù dâu nhưng bây giờ đã bị đầu ngón tay anh chầm chậm chà đến gần như mờ đi, ngay cả son môi cũng không còn trong lúc vừa hôn vừa cọ xát.Hôn được một lúc, miệng Đoạn Tiêu ve vuốt dưới cằm cô, rồi từ đáy lòng thốt lên một câu than vãn: “Không ngon tí nào.”“…”Môi dưới của Hạ Ngưỡng bị anh ngậm và mút đến mức vừa nóng vừa tê, trong tầm mắt cô chỉ còn thấy phần cổ và sau tai đang ửng đỏ lên của anh, cùng đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc ngắn đen nhánh.Mu bàn tay của Hạ Ngưỡng chạm vào yết hầu lộ rõ của chàng trai, bối rối đẩy ra: “Em buồn ngủ lắm, muốn đi tẩy trang.”“Anh tẩy trang giúp em.”Hồi đại học, có khoảng thời gian Hạ Ngưỡng bận rộn với các cuộc thi, thậm chí cả các cuộc thi vũ đạo lớn của quốc tế. Không ít lần cô vẫn chưa tẩy trang sau khi biểu diễn đã được Đoạn Tiêu đưa về.Về nhà cũng chẳng làm được gì, cô mệt đến mức thiếp đi.Sau khi tắt máy tính, không có gì làm thì anh sẽ nằm sấp bên cạnh nghiên cứu làm sao để tẩy lớp son phấn trên mặt cô.Đoạn Tiêu đã nhiều lần giúp cô tẩy trang.Kỹ thuật hơi thô, nhưng rửa rất sạch sẽ.Miệng anh như thước đo, có thể nếm ra vị của mỹ phẩm còn sót lại trên gương mặt cô.Sau khi tẩy trang xong, anh lại dùng khăn ướt lau mặt cho cô thêm vài lần nữa. Cuối cùng, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với làn da mịn màng vốn có của cô gái lộ ra, trên mặt còn thoang thoảng hương thơm.Hạ Ngưỡng đã ngủ sâu, cô cuộn mình trên sofa rồi trở mình, chân đạp vào hộp quà cưới để trên bàn trà.Đoạn Tiêu nhéo mặt cô cũng không phản ứng.Tranh thủ còn chút thời gian, anh nửa quỳ gối bên sofa lại nghịch ngợm cô thêm chút nữa.Đầu ngón tay anh lướt từ hàng mi của cô xuống đến môi, Hạ Ngưỡng cảm thấy nhột, khẽ ngẩng mặt lên muốn né tránh, rồi lẩm bẩm: “Em buồn ngủ mà.”“Hôn thêm một lúc.”Anh cười, lại đưa đầu lưỡi ra li.ếm xuống, cảm giác mềm mại ẩm ướt ấy khiến người ta thấy rạo rực đến tận xương tuỷ. Tay anh lần theo cần cổ trắng mịn của cô, dần dần hạ xuống, dừng lại ở dây váy rộng trên vai cô.Thật sự rất hư, không chịu để cho người khác ngủ yên.Hạ Ngưỡng bị quấy đến nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ màng. Một câu cũng chẳng nói gì, tức giận xoay người, úp mặt vào khe ghế sofa.Đoạn Tiêu thấy buồn cười, vỗ nhẹ vào mông cô: “Không làm em nữa, vào giường ngủ đi.”Nói xong, anh thực sự giữ đúng lời nói, anh cúi xuống vòng tay qua eo và sau đầu gối cô rồi bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.Lúc Hạ Ngưỡng tỉnh dậy là vào khoảng hơn hai giờ chiều, trên mặt vẫn còn đắp một miếng mặt nạ gần như đã khô.“…”Vừa nhìn là biết ngay hành động này là của Đoạn Tiêu, đồ trai thẳng.Cô mở điện thoại xem giờ và các tin nhắn, sau khi lướt qua mấy bức ảnh chụp đám cưới, lại nhìn thấy dòng trạng thái mới đăng trên vòng bạn bè của Đoạn Tiêu, cách đây khoảng mười phút.Anh thực sự đang ở phòng chờ VIP của sân bay quốc tế Kinh Châu.【Cấm Tiêu】: Anh đi đâu vậy?【Tiêu】: Đi công tác ở Hồng Kông.Ngay sau đó, một cuộc gọi video được kết nối.Trên màn hình, hai người ở hai hoàn cảnh đối lập rõ rệt: Một bên sáng, một bên tối.Đoạn Tiêu chống khuỷu tay lên bàn ăn, mặc một chiếc áo thun đen, đội mũ bucket xuất hiện trên màn hình. Vành mũ kéo thấp che khuất phần trán, cũng che đi đôi mắt sắc lạnh và sâu thẳm của anh.Anh ăn mặc như một công tử thảnh thơi, dáng vẻ cũng rất lười biếng: “Bật đèn.”Hạ Ngưỡng cuộn trong chăn không muốn nhúc nhích, ngáp một cái: “Nhưng em vẫn còn buồn ngủ mà.”“Ngủ lâu như vậy rồi, tối em không ngủ nữa à?”“Tối rồi tính, dù gì mai cũng là cuối tuần.” Cô kéo dài giọng mũi, giọng nói nghe hơi lười biếng: “Anh gọi cho em làm gì?”Đoạn Tiêu liếc nhìn cô: “Có lẽ anh sẽ phải ở Hồng Kông hơn một tháng.”Hạ Ngưỡng chậm rãi đáp: “Ồ.”“…”“Bíp”, Đoạn Tiêu bất ngờ cúp máy.Cơn buồn ngủ của Hạ Ngưỡng thoáng chốc biến mất, cô nhìn màn hình điện thoại với vẻ khó hiểu, suýt nữa cho rằng do mạng của mình có vấn đề.Anh sao vậy nhỉ?Một lúc sau, nhận được tin nhắn của Đoạn Tiêu: [Anh lên máy bay rồi.]Đoạn Tiêu không ở Kinh Châu, chỉ có thể thi thoảng quấy rầy cô qua điện thoại. Tất nhiên, đa phần đều bị cô chọc giận đến cứng họng mà tắt máy.Hạ Ngưỡng chưa bao giờ biết mình chọc anh không vui chỗ nào.Nhưng dường như cô cũng chẳng cần phải dỗ anh.Dù sao không lâu sau, anh lại gọi video tìm cô như không có chuyện gì xảy ra.Trong cuộc sống, đổi mới duy nhất là cô sắp chính thức được nuôi con mèo Năm Giờ Rưỡi. Mỗi khi tan làm về, Hạ Ngưỡng lại vu.ốt ve nó, hoàn thành ước mơ nhỏ thời sinh viên là có một chú mèo.Trong lúc đó, người quản lý cũng không để cô rảnh rỗi.Sau khi hoàn thành công việc hướng dẫn vũ đạo cho phim《Tử Dạ Ca》, Hạ Ngưỡng lại được sắp xếp tham gia một chương trình vũ đạo mang tên 《Phi Phàm Vũ Xã》.Với kinh nghiệm của cô chưa đủ sức làm huấn luyện viên nên đạo diễn cho cô một vai trò là “Đàn chị”.Cô cùng với một diễn viên đóng thế có chút danh tiếng khác, đóng vai trò như một người hướng dẫn, cân bằng giữa các huấn luyện viên và các thí sinh tham gia cuộc thi.Mỗi vũ công tham gia chương trình giải trí múa đều là những người xuất sắc được tuyển chọn từ số đông người không chuyên, hoặc là những thực tập sinh sắp ra mắt hay đã ra mắt nhưng chưa nổi tiếng.Ở tập đầu tiên, Hạ Ngưỡng xuất hiện với tư cách khách mời đặc biệt.Ban giám khảo đưa ra thử thách cho cô là phải học thuộc và biểu diễn năm điệu nhảy trong vòng mười phút.Chương trình giải trí thường có kịch bản, nhưng trong phần này phải dựa vào thực lực, sẽ không được thông báo trước. Các vũ công đeo mặt nạ bắt đầu trình diễn điệu nhảy khi âm nhạc vang lên.Sau đó Hạ Ngưỡng lần lượt học theo và biểu diễn lại từng điệu nhảy tương ứng với các bản nhạc khác nhau.Độ khó này được coi là mức trung cấp, sau khi hoàn thành tất cả, tiếng vỗ tay vang lên từ dưới khán đài. Người dẫn chương trình tiếp tục dẫn dắt, yêu cầu các vũ công tháo mặt nạ.Ngay khi nhìn thấy gương mặt đó, Hạ Ngưỡng kinh ngạc thốt lên: “Cô giáo Hồ!”Trên người cô đang đeo mic, giọng điệu ngạc nhiên và vui mừng được thể hiện rõ.Hồ Quân và Hạ Ngưỡng, đều là học trò của giáo sư Ngỗi Mẫn Vận. Cô ấy lớn hơn Hạ Ngưỡng hơn 10 tuổi, từ nhỏ từng theo học tại Học viện Vũ đạo và được chọn vào đoàn múa từ rất sớm.Mặc dù Hồ Quân thường bị các vũ công nói ngoại hình, chiều cao và cân nặng chưa phù hợp, nhưng cô ấy lại là một huyền thoại phá vỡ nhiều kỷ lục trong ngành.Thậm chí, trong thời gian thực tập Hồ Quân đã từng hướng dẫn cho một đàn chị khác của Hạ Ngưỡng là Lâu Tầm Phương.Nói tóm lại, sự xuất hiện của Hồ Quân trong chương trình này là một đòn đánh uy lực đối với các vũ công trong ngành.Dù vậy Hồ Quân có ấn tượng tốt với cô, nhận xét: “Vũ công Hạ Ngưỡng thực sự rất tuyệt vời. Cô ấy không phải là kiểu có sức mạnh vượt trội, nhưng lại có tài năng và phong cách rất riêng, là kiểu người phát huy được sự mềm mại và uyển chuyển đến cực điểm.”Vì để khán giả khẳng định Hạ Ngưỡng là phái thực lực.Ngoài thử thách đầu tiên, đạo diễn còn giao cho cô và một diễn viên mô phỏng chuyển động* khác nhiệm vụ huấn luyện các học viên.(*动捕演员” (diễn viên mô phỏng chuyển động) là người sử dụng công nghệ “motion capture” (móc chuyển động) để ghi lại các chuyển động của cơ thể, sau đó chuyển chúng vào các nhân vật hoạt hình hoặc trong các hiệu ứng đặc biệt trong phim, trò chơi điện tử, hoặc các sản phẩm truyền thông khác. Họ thường mặc bộ trang phục đặc biệt được gắn các cảm biến để theo dõi chuyển động chính xác.)Không ngờ chỉ mới sau tập đầu tiên, Hạ Ngưỡng đã nhận được sự chú ý không nhỏ.Điệu múa đầu tiên cô biểu diễn trên chương trình là 《Kim Lăng Thập Tam Thoa》, vừa trong trẻo lạnh lùng mềm mại lại vừa quyến rũ thu hút.Màn xoạc chân trên không của cô tạo cảm giác như đang lơ lửng, khiến cư dân mạng cười bình luận “Biết khinh công”.Tuy nói rằng trở thành nghệ sĩ thì không nên quá quan tâm đến những việc thế tục phàm trần, nhưng nghệ sĩ cũng cần phải biết nắm bắt cơ hội, kết nối với các hoạt động thương mại để có thể tự nuôi sống bản thân.Trong khoảng thời gian này, lần đầu tiên quản lý của Hạ Ngưỡng bận rộn đến mức phải xem xét hàng chục hợp đồng.Các hashtag như: #HạNgưỡngDebut, #QuánquânthiênphúvũđạoHạNgưỡng, #Nữthầncổđiểnlạnhlùng, nhanh chóng lên top tìm kiếmVì vậy, Hạ Ngưỡng còn được phỏng vấn bởi tạp chí và báo chí.Vốn dĩ cô không thích việc những tài khoản marketing trên mạng gán cho cô những hình tượng quá đỗi xa lạ, nên trong buổi phỏng vấn cô cố gắng thành thật nhất có thể.“Tôi không phải là nữ thần cổ điển lạnh lùng đâu, danh xưng này kỳ lạ quá, trong ngành này còn nhiều người xứng đáng hơn tôi nhiều…”“Đúng là tôi có uống trà, nhưng tôi uống trà hoa, loại ngọt ấy. Chữ viết thư pháp cũng không đẹp, tôi cũng không thích mặc sườn xám đâu, cũng đi bar uống rượu.”“Về chuyện học hành, tôi không giỏi lắm. Đã từng rớt môn, mà còn rớt cả môn thi được mở tài liệu nữa… Bạn bè xung quanh cũng nói tôi khá ngốc, là con chim ngốc nghếch.”Kết quả là cư dân mạng không hề bị sự khiêm tốn và chấp nhận thất bại của cô làm nản lòng, ngược lại còn càng thêm hâm mộ cô.【Mẹ ơi, ngoài đời giọng cô ấy mềm mại thế! Kiểu đáng yêu tương phản này tôi thích quá, moa moa em gái nhỏ!】【Em gái này thú vị ghê, trên sân khấu thì đại sát tứ phương, nhưng nhạc dừng lại là trở về thành bé thỏ trắng ngại ngùng rồi.】【Cực xinh đẹp, cực dịu dàng, vừa có khí chất vừa có tài, nhìn có vẻ dễ bị bắt nạt, còn rất real nha! Vợ mới ra đời rồi woo woo woo!!】Xem xong toàn bộ bình luận, quản lý của Hạ Ngưỡng khuyên cô nên yên phận một chút.Hãy cố gắng giữ lấy phú quý to lớn bốc lên từ phần mộ tổ tiên này đi.Đêm trước lễ tốt nghiệp, Đoạn Tiêu nhìn người ở phía bên kia màn hình, đang tỉ mỉ cắt móng cho chú mèo.Điện thoại được đặt trong hộp khăn giấy trên bàn, góc quay hướng xuống, vừa vặn thấy cô ngồi trên thảm, ôm lấy Năm Giờ Rưỡi lông xù trong lòng.Hạ Ngưỡng nhìn xuống, hàng mi dài khẽ rũ xuống, tập trung cẩn thận cầm lấy móng của Năm Giờ Rưỡi.Cô vừa tắm xong, đang mặc một chiếc váy ngủ trắng cổ tròn viền ren. Đuôi tóc đen nhánh vẫn còn hơi ẩm ướt, vài lọn rủ xuống trước ngực, làm ướt nhẹ phần áo mỏng nơi cổ áo.Đã năm phút trôi qua mà cô chưa nói với anh câu nào.Con mèo đó đúng là một tai họa.Đoạn Tiêu nghiến răng, khó chịu buông cây bút cảm ứng xuống: “Hạ Ngưỡng.”Hạ Ngưỡng không ngẩng đầu lên, sống lưng lại cúi xuống thấp hơn một chút nương theo ánh đèn: “Anh đừng gọi em, em sợ xao nhãng và cắt phạm đấy.”Năm Giờ Rưỡi, cục than kia ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cô, cái đuôi còn nghịch ngợm ve vẩy. Một chân mèo bấu vào gấu váy cô, để lộ một đoạn chân thon thả trắng mịn.Đoạn Tiêu nhìn cô một lúc, bưng ly nước đá bên cạnh lên uống cạn. Anh cắn nát viên đá, yết hầu khẽ chuyển động: “Dạo này đúng là anh quá chiều em rồi.”Hạ Ngưỡng cắt xong móng cuối cùng.Năm Giờ Rưỡi giống như vừa được giải thoát, lập tức chui ra khỏi tay cô.Lúc này cô mới hoàn hồn, quay lại nhìn vào màn hình điện thoại: “Anh vừa nói gì thế?”Giọng anh khàn khàn: “Anh nói, em cứ đợi đấy.”Hạ Ngưỡng ngơ ngác: “Đợi cái gì cơ?”Đoạn Tiêu nghiêng khuôn mặt điển trai lại gần màn hình và cười một cách ranh mãnh. Anh không nói ra tiếng mà dùng khẩu hình để thốt ra hai từ th.ô t.ục.“…”Lần này là Hạ Ngưỡng ngắt điện thoại trước.Đoạn Tiêu cười khẽ.Giỏi thật rồi, dám cúp điện thoại của anh.Lễ tốt nghiệp của Đại học Kinh Châu luôn được tổ chức long trọng, sân vận động với sức chứa hàng vạn người không còn một chỗ trống. Dưới sự hướng dẫn của người cầm bảng, các khoa lần lượt vào chỗ ngồi.Đến một thời điểm nhất định, toàn trường đứng dậy, các giáo sư mặc lễ phục danh dự màu vàng kim lần lượt tiến vào để làm lễ chạm tua mũ cho các sinh viên tốt nghiệp.Trang Tĩnh đứng bên cạnh đùa với mấy người bạn cùng phòng: “Tiến về phía chúng ta là đội ngũ tài liệu tham khảo.”“Cảm giác áp lực gì thế này? Không ngờ ngày cuối cùng lại trang trọng đến thế!”“Những SCI* biết đi, hahaha.”(*SCI – Science Citation Index, một chỉ số trích dẫn khoa học)Hạ Ngưỡng nghe cũng thấy thú vị, đây là lần đầu tiên sau bốn năm nhập học cô thấy nhiều viện sĩ gần trong gang tấc thế này.Khi đến phần phát biểu, đã gần đến thời gian của bữa liên hoan.Theo lời giới thiệu của người dẫn chương trình, cô bước lên sân khấu với tư cách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.Nhìn xuống biển người đông đúc phía dưới, Hạ Ngưỡng giữ bình tĩnh rồi mỉm cười cất giọng: “Kính chào các thầy cô, các bạn học và các vị phụ huynh. Em là Hạ Ngưỡng, lớp 1 ngành Vũ đạo khóa 2x. Thật vinh dự khi hôm nay được đứng đây, phát biểu thay mặt các sinh viên tốt nghiệp.”“Bốn năm trước, chúng ta từ Năm Châu Tứ Hải về đây. Bốn năm sau, chúng ta sẽ từ đây mà đi trời Nam đất Bắc, cuộc đời độc lập của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu từ giờ phút này.”“… Thành công chưa bao giờ có tiêu chuẩn duy nhất, chỉ có chính chúng ta mới có thể định nghĩa cuộc đời mình là bình thường hay vĩ đại.”“Hy vọng chúng ta tìm được chân lý độc nhất vô nhị, vượt qua ngàn con sóng, không quên nguyện ước ban đầu.”“Kính gửi Tổ quốc, gửi đến trường xưa.”“Gửi đến tôi và bạn, những con người tràn đầy sức sống, và gửi đến một tương lai tươi sáng huy hoàng.”“Chúc mọi người khóa 202x tốt nghiệp vui vẻ! Chúc các bạn tiền đồ rộng mở, và hẹn gặp lại một ngày nào đó.”Tiếng vỗ tay vang dội, đồng thời pháo giấy cũng nổ.Những dải băng màu sắc rực rỡ bất ngờ bắn ra khi Hạ Ngưỡng chuẩn bị rời sân khấu.Cô không được báo trước về màn này nên ngạc nhiên đưa tay che miệng, nhưng vẫn kịp giữ bình tĩnh và an toàn lui xuống sân khấu.Vừa xuống sân khấu, cô bị một cánh tay rắn chắc vòng qua eo kéo vào bên trong hậu trường. Ẩn sau tấm màn, hơi thở quen thuộc và hỗn loạn phủ xuống mặt cô.Mới chỉ có hai giây, mà đã hôn đến mấy lần.Hạ Ngưỡng không cần nhìn cũng biết là ai, cô nghiêng đầu tránh né, đẩy anh ra đầy ngượng ngùng: “Đừng hôn, có người ở đây!”“Chúc mừng tốt nghiệp.” Đoạn Tiêu nghịch ngợm véo nhẹ eo cô qua lớp áo cử nhân rộng rãi, anh cúi đầu nhìn, nâng mặt cô lên cố tình hỏi: “Có nhớ anh không?”Đầu ngón tay anh thoang thoảng mùi thuốc lá bạc hà.Cô không trả lời, giữ một chút khoảng cách, chăm chú ngắm anh.Suốt hơn một tháng qua, hai người chỉ có thể nhìn thấy nhau qua những cuộc gọi video, nhìn thì không nhận ra có gì khác biệt nhưng gặp trực tiếp mới thấy có chút thay đổi.Đoạn Tiêu mặc một chiếc sơ mi trắng, vạt áo được nhét vào trong thắt lưng. Dưới ánh đèn, bờ vai rộng, eo hẹp càng tôn lên vẻ ngoài phóng khoáng. Đuôi mắt hơi nhếch lên, hẹp dài và sắc bén, vừa hoang dã vừa gai góc.Hình như anh gầy hơn một chút, nhưng cũng có thể là do ở Hồng Kông đã bị rám nắng hơn.Xung quanh có không ít người đi qua, nhiều người nhận ra hai người, khi đi ngang qua còn chào hỏi.Qua một tấm màn, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện nho nhỏ…“Tình yêu xuyên biên giới của hai người này đã kết thúc rồi nhưng lại vẫn về bên nhau! Yêu lâu thật.”“Nghe nói từ hồi cấp ba đã có gì rồi đúng không? Tôi sắp tin vào tình yêu rồi đây, mà nhìn cậu thiếu gia này không giống kiểu người chung thủy lắm đâu.”“Khoảng thời gian trước còn thấy hai người ở hôn lễ của đàn chị, chắc cũng sắp kết hôn rồi nhỉ?”“Gấp thế? Hay là có bầu rồi, thú vị quá hahahaha!”“…”Càng nói càng lố bịch.Hạ Ngưỡng nghe đến mức xám mặt. Đúng là tin đồn, rõ ràng chiều nay cô còn lên sân khấu biểu diễn cùng mọi người trong học viện cơ mà.Bầu cái đầu cậu ấy chứ.Có ai có bầu mà còn có thể xoạc chân trên không không hả?Đoạn Tiêu cũng lắng nghe với vẻ mặt không cảm xúc, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.Anh không còn là sinh viên tốt nghiệp chính quy, cũng không còn là sinh viên của Đại học Kinh Châu nữa, bởi vì thực tế anh tốt nghiệp từ nhiều tháng trước rồi.Trước khi anh kịp mở lời, Hạ Ngưỡng đã thản nhiên kéo anh ra ngoài: “Chắc không cần xem tiệc tối đâu nhỉ? Miểu Miểu còn đang đợi em đấy.”Dù sao các thủ tục chia tay và chụp ảnh vào buổi chiều cũng xong rồi, cô còn phải ở lại trường đại học này để tiếp tục học nghiên cứu ba năm nữa.Ngoại trừ vài người bạn cùng phòng thân thiết, cô không có quá nhiều cảm xúc lưu luyến.Ôn Vân Miểu đang đợi cô bên ngoài sân vận động, trên tay cầm một bó hoa dành dành.Ban đầu còn vui vẻ vẫy tay chào cô, nhưng khi thấy chàng trai cao lớn đứng bên cạnh cô, vẻ mặt của cô ấy lập tức trở nên u ám.Còn chưa kịp đến gần, Đoạn Tiêu đã không vui, bóp nhẹ ngón tay cô: “Anh vừa về, em đã kéo theo một cái bóng đèn, tránh anh đấy à?”“Anh đừng nói bậy, Miểu Miểu đã ở cùng em từ chiều rồi.” Hạ Ngưỡng buồn bực. “Sao em phải tránh anh chứ?”Anh nghiêng đầu thì thầm bên tai cô, nhấn từng chữ: “Quên mất tối qua anh nói gì rồi à?”Cô đỏ mặt, lần này thật sự muốn lảng tránh. Rút tay mình ra, cô bước đến bên cạnh Ôn Vân Miểu: “Em chờ lâu chưa?”“Chưa ạ, em vừa mới xem phát trực tiếp buổi lễ của chị trên trang chính.” Ôn Vân Miểu đưa hoa cho cô: “Chúc mừng tốt nghiệp, chị!”Cô ấy hoàn toàn phớt lờ Đoạn Tiêu bên cạnh.Đoạn Tiêu cũng lơ đãng quan sát cô ấy từ đầu đến chân.Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Ôn Vân Miểu cảm thấy nổi da gà, cô ấy bèn quay người lại, mở miệng đánh đòn phủ đầu: “Không nghe lầm đâu, là giọng của em đấy.”Anh nhướng mày: “Kỳ quan thứ chín của thế giới, em có thể một hơi nói hết câu rồi.”“Anh, anh!” Bị lời anh nói chọc giận, Ôn Vân Miểu tức đến nỗi nhảy dựng lên, kích động đến mức lại lắp bắp, quay đầu tố cáo: “Chị, chị nói gì đi, chị xem anh ấy kìa!”Đoạn Tiêu khẽ cười, tán thành nói một cách sâu xa: “Đúng là nên để chị em nhìn kỹ anh.”Hạ Ngưỡng đã quên rằng tính khí của hai người họ trước đây không mấy hòa hợp.Huống chi bây giờ đã khác xưa, Ôn Vân Miểu đã trưởng thành hơn, có thể nói chuyện lưu loát và châm chọc người khác không thương tiếc.Cô đứng giữa hai người để hòa giải: “Ăn tối không? Đói quá rồi.”Đoạn Tiêu: “Về nhà ăn, anh nấu.”Hạ Ngưỡng ngạc nhiên nhìn anh: “Anh nấu?”“Em cũng biết nấu mà!” Ôn Vân Miểu khẽ hừ, tự hào nói. “Đến lượt anh lấy lòng chị em chắc? Em đã nấu cho chị ấy ăn gần hai năm rồi, chẳng ai có tài nấu ăn hợp khẩu vị của chị ấy bằng em đâu!”Anh hừ lạnh: “Thật vậy sao?”Hạ Ngưỡng đứng giữa hai người, rụt rè đề xuất: “À ừhm… em muốn ăn lẩu.”Thế là ba người cùng đi đến siêu thị, mua nguyên liệu cho món lẩu Sukiyaki kiểu Nhật.Trong suốt thời gian đó, Ôn Vân Miểu luôn kéo Hạ Ngưỡng, hai chị em khoác tay nhau, không cho anh một chút cơ hội nào để tiếp cận.Mãi đến khi về đến nhà, Đoạn Tiêu ném túi nguyên liệu lên bàn bếp rồi nói lớn: “Vất vả rồi.”Ôn Vân Miểu ngờ vực hỏi: “Chẳng phải nói anh cũng biết nấu sao?”“Anh vừa xuống máy bay, phải về nhà tắm.” Anh lười nhác quay đi, vừa đi ra ngoài vừa kéo Hạ Ngưỡng dậy: “Đi thay cát mèo cho ‘Năm Giờ Rưỡi’ nào.”Hạ Ngưỡng đang dọn bàn ăn, ngạc nhiên: “Nhưng em vừa mới thay cho nó lúc sáng mà…”Đoạn Tiêu nhéo má cô: “Im nào.”Dù sao thì căn hộ của anh ngay đối diện, rất tiện lợi.Chưa đi được mấy bước vào nhà, Hạ Ngưỡng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị anh cúi đầu áp sát hôn ngay phía sau cánh cửa.Ngón tay thô ráp và nóng bỏng của anh khẽ lướt qua gò má mịn màng của cô, rồi lần xuống phần gáy trắng ngần. Cảm giác quen thuộc ấy khiến tim cô thổn thức, như có dòng điện chạy qua.Đoạn Tiêu rõ ràng là đã đi công tác quá lâu, kiềm chế đã quá lâu rồi. Bàn tay còn lại nắm chặt chiếc áo khoác ngắn trên người cô. Những nụ hôn nhỏ nhặt rơi xuống mí mắt và đầu mũi cô, anh hôn khắp một lượt.Anh nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi cô, hỏi lại: “Nhớ anh không? Hửm?”Hạ Ngưỡng luôn không thể chịu nổi kiểu dụ dỗ của anh. Cử chỉ vừa hung hãn vừa dồn dập khiến cô mềm nhũn, chỉ có thể nhờ tay anh đỡ eo mới không trượt xuống. Lưng áp vào cánh cửa, hơi đau nhức.“Ưhm, anh đừng…”Phía sau cô là cánh cửa lạnh lẽo, còn nhiệt độ đang kề sát kia lại nóng hổi.Đúng lúc đó cửa bị gõ nhẹ, giọng nói lanh lảnh của Ôn Vân Miểu vang lên ngoài hành lang: “Chị ơi, chị có điện thoại! Là chị Cận Tình gọi nè.”“…”Hiện tại, hai cô nàng này làm Đoạn Tiêu phiền đến nỗi muốn nổi điên.Hạ Ngưỡng mím môi, kháng cự đẩy anh ra: “Em phải quay lại thôi, không phải anh nói cần đi tắm sao?”Đoạn Tiêu véo vào chỗ xương sườn nhạy cảm của cô rồi cắn mạnh vào xương quai xanh của cô cho hả giận: “Em cố ý đúng không?”“A!” Cô bị đau, phản bác lại: “Em nào có…”Ban đầu Hạ Ngưỡng cũng không thấy có gì buồn cười, nhưng khi thấy anh bực dọc và rơi vào tình huống lúng túng, cô không nhịn được mà bật cười.Bên ngoài, Ôn Vân Miểu lại gọi cô, rõ ràng là điện thoại đã reo vài lần.Hạ Ngưỡng kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, trước khi ra ngoài còn ném lại một câu trêu chọc: “Cố lên, anh tự giải quyết nhé.”“…”Khi Đoạn Tiêu tắm rửa, thay quần áo xong và đi qua, họ đã ngồi vào bàn, ngay cả trái cây cũng đã rửa sạch sẽ.Nồi lẩu đã bật khá lâu, đang chờ anh đến.Anh thay một chiếc áo thun và quần túi hộp, làn da ở cằm rất mỏng, vai rộng chân dài. Có nét gầy gò cấm dục của thiếu niên, trông anh như thể một lát nữa sẽ phải đi ra ngoài.Ôn Vân Miểu quan sát anh một cách kỹ lưỡng, cảm giác như trong lòng anh đang ủ mưu điều gì.Quả nhiên, anh vừa tới đã kéo ghế ngồi xuống cạnh chị cô ấy!Chỉ có điều anh cứ cụp hàng lông mi đen dài, cả người toát lên một luồng khí lạnh không thể xua tan, tâm trạng anh bỗng chốc trở nên rất tệ.Ai đã chọc giận anh sao?Ôn Vân Miểu lặng lẽ ăn mì Udon.Đoạn Tiêu đặt tay lên lưng ghế bên cạnh, hỏi: “Đoạn Cận Tình tìm em có việc gì?”“Hôm nay trường cậu ấy cũng có lễ tốt nghiệp, nói muốn tới tìm em chơi.” Hạ Ngưỡng đẩy bát đã múc sẵn cho anh, tiện thể đáp: “Nhưng em từ chối rồi.”Ôn Vân Miểu ngước mắt lên: “Tại sao vậy ạ?”“Cậu ấy mang Tiểu Bạch theo, mà chị lại sợ Tiểu Bạch lắm.” Hạ Ngưỡng rụt vai, rầu rĩ nói: “Chỉ nghĩ đến việc Tiểu Bạch bò lượn lờ trong phòng chị thôi là chị đã nổi hết da gà.”Đoạn Tiêu hờ hững nói: “Sợ con rắn ấy hả, nuôi không được thì nấu cũng được mà?”“…”Ôn Vân Miểu nhìn anh bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.Nếu Đoạn Cận Tình nghe được câu này, chắc chắn cô ấy sẽ liều mạng với anh.Hạ Ngưỡng cũng cảm thấy anh nói quá đáng: “Đó là rắn cưng của Cận Tình. Nếu ai đó nói muốn ăn Năm Giờ Rưỡi, anh cũng nói vậy à?”Đoạn Tiêu liếc nhìn chú mèo mập đang cuộn tròn trên ghế: “Nhóc thật đáng thương, mẹ nhóc nói là sẽ ăn nhóc đấy.”“… Đừng nói bậy với nó chứ!”Hạ Ngưỡng tức giận đánh nhẹ anh một cái.Đang ăn dở thì Ôn Vân Miểu chợt nhớ ra: “Chị, chương trình của chị tối nay có tập mới đấy.”Chương trình vũ đạo của cô là một chương trình trực tuyến, mỗi tối thứ Năm lúc 8 giờ sẽ chiếu tập mới.“Chẳng phải bảo em đừng xem sao?” Hạ Ngưỡng dùng nĩa chọc chọc đĩa rau, nhăn mũi nói: “Người quen xem, chị thấy xấu hổ lắm.”Đoạn Tiêu mở lon nước ngọt bên cạnh, nhấp một ngụm: “Xấu hổ à? Thấy em trên chương trình chơi vui vẻ lắm mà.”Cô khiếp sợ: “Anh cũng xem nữa à?”Anh nghiêng đầu cắn miếng bánh gạo cô vừa giơ lên, hỏi lại: “Chồng em biết dùng internet thì lạ lắm sao?”“…”Ôn Vân Miểu vu.ốt ve lưng chú mèo, cảm thấy thật kỳ quái khi nghe hai người họ nói chuyện tình cảm như vậy. Nhưng có lẽ đây sẽ là chuyện thường ngày sau này, cô ấy chắc chắn sẽ phải chia sẻ chị gái của mình với người khác.Chậm rãi thuyết phục bản thân chấp nhận việc Đoạn Tiêu gia nhập và trở lại căn nhà này, cô ấy bưng ly Coca lên: “Chị, chúc chị tốt nghiệp vui vẻ.”Sau khi cụng ly với Hạ Ngưỡng, Ôn Vân Miểu còn khách sáo giơ tay nói: “Nghe nói anh về công ty trong nhà rồi, vậy chúc anh kiếm được trăm tỷ mỗi năm nhé.”Đoạn Tiêu nhíu mày, ngước lên: “Nói khó nghe thế, nguyền rủa anh xuống dốc đấy à?”Ôn Vân Miểu: “…”Thật hận kẻ có tiền.Ăn xong, Hạ Ngưỡng tắm xong bước ra thì thấy anh vẫn ở phòng khách, vừa xem TV vừa vu.ốt ve mèo. Cô lau tóc, đi tới: “Anh không về à?”Đoạn Tiêu quay lại, chăm chú nhìn vào bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cô: “Em đi thay đồ khác đi, chúng ta ra ngoài.”Ôn Vân Miểu – người đang ngồi bên bàn xem chương trình trên iPad, lập tức hỏi: “Anh định đưa chị em đi đâu thế?”Đoạn Tiêu nhướng mày, lười biếng nhìn qua: “Dắt mèo đi dạo, muốn đi cùng không?”Ôn Vân Miểu không mấy hứng thú: “Không đi.”Mèo là loài động vật lười biếng, dắt đi dạo không thú vị như dắt chó, đi vài bước lại muốn người ta bế. Có con còn cực kỳ sợ xã hội, gặp người là đứng yên không động đậy.Nhưng Hạ Ngưỡng chưa bao giờ dẫn Năm Giờ Rưỡi ra ngoài, nên khá hào hứng.Nào ngờ Đoạn Tiêu vừa ra khỏi nhà đã ném mèo vào trong căn hộ của anh, rồi nắm tay cô kéo vào thang máy.Cô ngơ ngác: “Chẳng phải anh nói dắt mèo đi dạo sao?”Đoạn Tiêu ấn nút xuống tầng hầm đỗ xe, bình tĩnh trả lời: “Nó vừa nói không muốn đi nữa.”“Vậy bây giờ chúng ta còn đi đâu nữa?”“Đi rồi sẽ biết.”Anh không nói rõ, Hạ Ngưỡng cũng không truy hỏi thêm, cô buồn chán nghịch ngón tay dài của anh, chợt ngạc nhiên phát hiện: “Mực của anh vẫn chưa phai sao?”Từ “Ngưỡng” trên ngón áp út của anh vẫn còn đó.Đoạn Tiêu nắm lấy ngón tay cô.Cô chợt nhận ra, khẽ hỏi: “Không phải là mực sao?”Anh không nói gì thêm, suốt đường đi cứ im lặng lạ thường. Cho đến khi Hạ Ngưỡng thấy điểm cuối của con đường này, hóa ra là căn hộ Phiếm Hải trước đây.Cô thắc mắc: “Bao lâu rồi anh chưa về đây vậy?”Đoạn Tiêu thản nhiên lấy chìa khóa ra: “Mỗi lần anh về nước đều ở đây, lần cuối là nửa năm trước.”Mở cửa ra, mọi thứ bên trong vẫn như cũ.Đúng như anh nói, vì đôi khi vẫn ghé qua nên không có cảm giác cũ kỹ.Hạ Ngưỡng đi một vòng vào phòng múa rồi bước ra hỏi: “Anh quay về ở đây để làm gì thế?”“Em muốn biết không?” Lúc này anh có vẻ vui hơn nhiều, nhìn cô giống như một chú thỏ lạc vào sào huyệt của sói, ngồi trước bàn máy tính vẫy tay gọi cô: “Lại đây.”Chiếc máy tính này đã ở đây khá lâu.Vừa mở máy lên, Đoạn Tiêu quen tay bấm vào vài thư mục.Là một số video cô ghi hình bài tập nhảy tại căn hộ này, xem đến đây thì vẫn ổn. Nhưng ngay sau đó, Hạ Ngưỡng thay đổi sắc mặt, thấy những tập tin âm thanh vô sỉ mà anh đã ghi lại trước đây.“Anh bi.ến th.ái!”Cô tức tối, định xóa đi thì bị anh kéo vào ngồi trên đùi mình.Đoạn Tiêu cắn tai cô, giữ chặt eo cô: “Không thì em nghĩ anh về đây để làm gì, tất nhiên là muốn thực hiện chút ‘Nghi lễ của Đoạn Công’ rồi.”“Gì mà nghi lễ của Đoạn Công!” Tai Hạ Ngưỡng nóng bừng: “Nhưng vừa nãy không phải anh đã…”Anh thản nhiên hỏi lại: “Anh tự làm, sao có thể giống như làm em được?”Cô làm sao biết được anh đang ấp ủ bao nhiêu ý đồ xấu xa, mà còn mặc một chiếc váy ngắn bó sát cơ thể đến thế, rất thuận tiện cho anh.Nơi này thực sự rất phù hợp, gần như mỗi ngăn kéo đều có vài hộp bao cao su chưa mở, mỗi góc đều chứa đựng những kỷ niệm.Đôi khi Đoạn Tiêu cảm thấy may mắn vì khoảng thời gian họ chia xa ngắn hơn những ngày bên nhau, nếu không anh thực sự sẽ không chịu nổi.Trước mặt cô, anh sẽ kiềm chế không nói lời th.ô t.ục.Nhưng những lời th.ô t.ục trong đời cô gần như đều dành cho anh.Ánh đèn màu cam nhạt trên đỉnh đầu nhấp nháy, tạo thành những vòng tròn mờ ảo trong mắt cô, kim đồng hồ chẳng mấy chốc đã gần chạy hết một vòng. Đã quá lâu rồi cô không trải qua những chuyện như thế này, nên bây giờ đây cô thở hổn hển một cách nặng nhọc. Và một lần nữa, cô lại trở thành Cô nàng vô dụng’ trong miệng anh.Một lúc lâu sau, cô nhận ra phía sau không còn động tĩnh, mồ hôi từ chân mày lăn xuống, cô khó khăn quay đầu lại nhìn: “Anh đang làm gì vậy?”Đoạn Tiêu chặc lưỡi, ôm lấy vai cô ấn xuống: “Bao bị rách rồi, thay cái khác.”Như thể bị câu nói đó đánh gục hoàn toàn, cảm giác uất ức ào ạt tràn ngập. Cô đã nói anh dùng sức quá mạnh, đến cả cái đó cũng làm hỏng thì cô cũng sắp rồi.Giọng nói của cô còn mang theo chút nghẹn ngào, cố sức hít thở, thương lượng với anh với vẻ mặt thảm thương…Cơ bụng của Đoạn Tiêu siết chặt lại, chẳng nghĩ ngợi gì mà từ chối ngay: “Không.”“Còn nữa, tay nghề của em tệ quá.” Anh nói đến đây, lại bật cười nhẹ: “Nhưng cũng tại anh chưa dạy em tốt.”“…”Cuối cùng anh cũng chịu bế cô gái sắp khóc ngất vào phòng ngủ, muốn ngắm cô. Cô xấu hổ đưa tay che mắt, nhưng khi nghiêng đầu qua lại thấy chiếc cà vạt bên giường.Đoạn Tiêu nhận ra tiếng thút thít của cô dừng lại, anh hôn nhẹ để trấn an: “Đừng sợ, không trói em nữa.”Anh nói không dùng lên người cô, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô. Nghĩ đến lần đó, Hạ Ngưỡng bực bội giận dỗi: “Vậy trói anh đi.”Lần này anh rất hợp tác, đổi vị trí với cô: “Em làm đi.”Chiếc cà vạt bắt đầu được bịt lên miệng anh. Hạ Ngưỡng bị đôi mắt ướt át, đen láy của anh nhìn chằm chằm đến mức hơi thở không yên.Đưa tay lên, cô quyết định buộc chiếc cà vạt lên mắt anh.Đoạn Tiêu không thể nhìn thấy cô, chỉ cảm nhận được cô gái vô dụng này đuối sức, mệt đến mức ngã ra và nằm bất động trên người anh.Bàn tay anh m.ơn tr.ớn sau gáy cô gái đang vùi đầu vào cổ anh, những tiếng thì thầm quyến rũ vang vọng bên tai cô.Hạ Ngưỡng xấu hổ không dám ngẩng mặt lên, nói những lời trước kia có hiệu quả bên tai anh, nhưng lần này anh hoàn toàn làm như không nghe thấy.Cô tức giận siết chặt cánh tay anh, cắn vào cằm anh: “Anh… anh chỉ không thấy thôi, đâu có điếc đâu.”Cô bị ép quay lại, phần cà vạt dài tuột xuống, quét nhẹ vào ngực cô. Nó giống như một chiếc lông vũ đang gãi ngứa, khiến cả người cô nhạy cảm đỏ lên.Cuối cùng, vài động tác cuối vượt quá giới hạn, Hạ Ngưỡng hoàn toàn mất kiểm soát, cô khóc nức nở đến mức không thở nổi, dù được anh dỗ dành thế nào cũng không nguôi giận: “Em không thích như vậy…”Lúc này Đoạn Tiêu mới kéo cà vạt ra, mỉm cười hôn lên mí mắt đã sưng của cô: “Được rồi, không ai thấy cả mà.”“Đã nói làm vậy rất mất mặt.” Hạ Ngưỡng cấu nhẹ sau vai anh, mồ hôi lăn qua cằm. “Em lớn thế này rồi!”Lý do của anh rất nhiều, vừa hôn vừa nói: “Bảo bối, lời em nói hai năm trước, anh đã sớm quên rồi.”“…”Đoạn Tiêu cực kì mạnh mẽ trong chuyện này, không làm đến thoải mái thì sẽ không dừng lại, một lần không bao giờ đủ thỏa mãn. Khi kết thúc đã là giữa đêm khuya, anh có tính sạch sẽ, mỗi lần đều phải tắm rửa cho cô thật sạch mới chịu đi ngủ.Hạ Ngưỡng không cầu kỳ như anh, trải qua vài lần đã mệt đến kiệt sức, cô đẩy anh ra, nói: “Buồn ngủ quá, không muốn tắm…”Anh vẫn cố tình trêu cô, ôm chặt lấy cô không một kẽ hở: “Cục cưng, em có thấy bẩn không?”Cô giận dỗi: “Rõ ràng là do anh làm bẩn!”“Ừhm, vậy nên anh giúp em tắm.” Đoạn Tiêu hôn cô mãi không thấy đủ, lại cười nói: “Người ta thường cáu giận lúc thức dậy, còn em thì cáu giận lúc lên giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro