Chương 2
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
2024-06-30 12:41:28
Vô luận khó khăn như thế nào, nàng cũng muốn kiên cường sống sót. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy những kẻ đã từng thương tổn phản bội nàng chết không được yên. Nàng nhẫn tâm dùng kéo cắt qua má phải, huỷ hoại dung nhan mĩ lệ mà nàng từng yêu quý nhất, lại uống thuốc làm hỏng giọng nói, mai danh ẩn tích ẩn thân ở tú trang. Một lần trốn chính là tám năm. Rốt cuộc nàng cũng chờ được cơ hội báo thù.
Khi kẻ thù cuối cùng chết đi, đôi mắt của nàng vì ngày đêm thêu thùa cũng hỏng, cơ hồ thành nửa mù. Sau hai năm, nàng lẻ loi một mình ở tại nơi âm u thấp bé trong góc phòng, bệnh nặng quấn thân, từ từ già nua, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết.
Không nghĩ tới, nàng có thể mở mắt một lần nữa, những người nàng yêu thương nhất đều còn sống.
“Sơ Hạ”
Hứa Cẩn Du nghẹn ngào, giọng nói hỗn loạn:
“Mẹ cùng đại ca đang ở đâu? Ta muốn đi gặp bọn họ, bây giờ đi ngay.”
Sơ Hạ vẻ mặt khó xử khuyên giải:
“Hiện tại đã nửa đêm, thái thái cùng đại thiếu gia đã sớm nghỉ ngơi. Hay là người chờ ngày mai buổi sáng lại......”
Hứa Cẩn Du nào có nghe vào, nàng vội vàng xốc lên chăn mỏng bước xuống giường. Bàn chân tinh tế chạm xuống sàn nhà, chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Mắt thấy Hứa Cẩn Du không quan tâm muốn chạy ra bên ngoài, Sơ Hạ lo lắng, vội kéo ống tay áo giữ nàng lại:
“Tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, bộ dạng quần áo xộc xệch chân không đi giày của người chạy ra khoang thuyền bị người trên thuyền thấy được thì làm sao bây giờ? Trên thuyền ngoài Hứa gia còn có không ít người lái thuyền mà.....”
Trên thuyền?
Hứa Cẩn Du dừng lại. Kí ức xa xôi bỗng ập vào trong đầu nàng. Năm nàng mười bốn tuổi, nàng cùng huynh trưởng dẫn theo mẫu thân cùng nhau vào kinh, tới nhà dì là Uy Ninh Hầu phu nhân. Từ Lâm An đến Biện Lương đường xá xa xôi, trước ngồi mấy ngày xe ngựa, sau lại ngồi thuyền nửa tháng.
Trách không được khi nàng tỉnh lại cảm thấy xung quanh xa lạ mà quen thuộc. Nguyên lai, nàng đã sống lại vào năm mười bốn tuổi này. Hứa Cẩn Du tim đập thình thịch. Nếu nàng có thể khuyên mẫu thân thay đổi tâm ý, vào Biện Lương sẽ rời xa Uy Ninh Hầu phủ, có thể tránh đi ác mộng kiếp trước hay không?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sơ Hạ, Hứa Cẩn Du nhanh chóng đẩy cửa ra.
Chiếc thuyền này có ba tầng. Tầng dưới chót dùng làm chỗ ở cho người chèo thuyền, tầng thứ hai là gia đinh cùng phó dong. Trâu thị mang theo nhi nữ ở tại tầng thứ ba trong khoang thuyền. Hứa Cẩn Du ở tại trung gian, khoang bên trái là của Trâu thị, Hứa Trưng ở khoang bên phải.
Hứa Cẩn Du dồn dập gõ cửa.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa của Hứa Cẩn Du làm Trâu thị và Hứa Trưng bừng tỉnh.
Hai cánh cửa cơ hồ đồng thời mở ra.
“Cẩn Nhi!”
Trâu thị vội vàng chạy ra bên ngoài:
“Sao chỉ mặc trung y đã chạy đến đây, giày cũng chưa xỏ vào.”
Huynh trưởng Hứa Trưng cũng bước nhanh đi tới.
Mẫu thân đã qua đời bỗng đứng ngay trước mặt. Nếu đây là một giấc mộng thì nhất định là giấc mộng đẹp nhất của nàng.
Khi kẻ thù cuối cùng chết đi, đôi mắt của nàng vì ngày đêm thêu thùa cũng hỏng, cơ hồ thành nửa mù. Sau hai năm, nàng lẻ loi một mình ở tại nơi âm u thấp bé trong góc phòng, bệnh nặng quấn thân, từ từ già nua, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trên giường chờ chết.
Không nghĩ tới, nàng có thể mở mắt một lần nữa, những người nàng yêu thương nhất đều còn sống.
“Sơ Hạ”
Hứa Cẩn Du nghẹn ngào, giọng nói hỗn loạn:
“Mẹ cùng đại ca đang ở đâu? Ta muốn đi gặp bọn họ, bây giờ đi ngay.”
Sơ Hạ vẻ mặt khó xử khuyên giải:
“Hiện tại đã nửa đêm, thái thái cùng đại thiếu gia đã sớm nghỉ ngơi. Hay là người chờ ngày mai buổi sáng lại......”
Hứa Cẩn Du nào có nghe vào, nàng vội vàng xốc lên chăn mỏng bước xuống giường. Bàn chân tinh tế chạm xuống sàn nhà, chợt cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Mắt thấy Hứa Cẩn Du không quan tâm muốn chạy ra bên ngoài, Sơ Hạ lo lắng, vội kéo ống tay áo giữ nàng lại:
“Tiểu thư, đêm hôm khuya khoắt, bộ dạng quần áo xộc xệch chân không đi giày của người chạy ra khoang thuyền bị người trên thuyền thấy được thì làm sao bây giờ? Trên thuyền ngoài Hứa gia còn có không ít người lái thuyền mà.....”
Trên thuyền?
Hứa Cẩn Du dừng lại. Kí ức xa xôi bỗng ập vào trong đầu nàng. Năm nàng mười bốn tuổi, nàng cùng huynh trưởng dẫn theo mẫu thân cùng nhau vào kinh, tới nhà dì là Uy Ninh Hầu phu nhân. Từ Lâm An đến Biện Lương đường xá xa xôi, trước ngồi mấy ngày xe ngựa, sau lại ngồi thuyền nửa tháng.
Trách không được khi nàng tỉnh lại cảm thấy xung quanh xa lạ mà quen thuộc. Nguyên lai, nàng đã sống lại vào năm mười bốn tuổi này. Hứa Cẩn Du tim đập thình thịch. Nếu nàng có thể khuyên mẫu thân thay đổi tâm ý, vào Biện Lương sẽ rời xa Uy Ninh Hầu phủ, có thể tránh đi ác mộng kiếp trước hay không?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Sơ Hạ, Hứa Cẩn Du nhanh chóng đẩy cửa ra.
Chiếc thuyền này có ba tầng. Tầng dưới chót dùng làm chỗ ở cho người chèo thuyền, tầng thứ hai là gia đinh cùng phó dong. Trâu thị mang theo nhi nữ ở tại tầng thứ ba trong khoang thuyền. Hứa Cẩn Du ở tại trung gian, khoang bên trái là của Trâu thị, Hứa Trưng ở khoang bên phải.
Hứa Cẩn Du dồn dập gõ cửa.
Đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa của Hứa Cẩn Du làm Trâu thị và Hứa Trưng bừng tỉnh.
Hai cánh cửa cơ hồ đồng thời mở ra.
“Cẩn Nhi!”
Trâu thị vội vàng chạy ra bên ngoài:
“Sao chỉ mặc trung y đã chạy đến đây, giày cũng chưa xỏ vào.”
Huynh trưởng Hứa Trưng cũng bước nhanh đi tới.
Mẫu thân đã qua đời bỗng đứng ngay trước mặt. Nếu đây là một giấc mộng thì nhất định là giấc mộng đẹp nhất của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro