Chương 3
Tầm Trảo Thất Lạc Đích Ái Tình
2024-06-30 12:41:28
Nàng nguyện vĩnh viễn ở trong mộng, vĩnh viễn không tỉnh lại. Hứa Cẩn Du đột nhiên nhào vào trong ngực Trâu thị , dùng hết sức lực toàn thân ôm Trâu thị. Cả người không ngừng run rẩy, nước mắt rơi như mưa:
“Mẹ, mẹ......”
Trâu thị bị hành động của nữ nhi là cho hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt Hứa Cẩn Du:
“Cẩn Nhi, đừng sợ, mẹ đây!”
Hứa Trưng cũng lo lắng:
“Muội muội bị bóng đè sao?”
Trâu thị một bên vỗ nhẹ sau lưng Hứa Cẩn Du, một bên nhíu mày nói:
“Cẩn Nhi xưa nay nhu thuận ngoan ngoãn, nửa đêm rồi còn chạy ra đây, chắc là bị bóng đè. Con đi ngủ trước đi, đêm nay mẹ bồi ngủ cho muội muội con.”
“Muội muội như vậy con không yên tâm, trở về cũng không ngủ được, chi bằng ở lại cùng hai người! Chờ muội muội bình tĩnh lại hỏi xem, như vậy mới bớt lo.” Hứa Trưng giọng nói trong sáng sạch sẽ, bất tri bất giác làm cho hai người an tâm.
------
Hứa Cẩn Du không biết bản thân đã khóc bao lâu. Uất ức cùng đau đớn trong mười mấy năm như được trút đi, lúc này mới bình tĩnh lại.
Nàng trở lại khoang thuyền của mình, tóc dài có chút hỗn loạn rối tung xõa trên vai cùng trước ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đẫm nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Trâu thị đau lòng dùng khăn lau đi nước mắt còn dính trên mặt nàng:
“Nha đầu này, ngày hôm qua còn vui vẻ, như thế nào nửa đêm liền làm ầm ĩ thành như vậy. Nhìn xem đôi mắt đều khóc sưng lên. Ngày mai thuyền đến bến tàu, trước buổi tối là có thể tới Uy Ninh Hầu phủ. Bộ dáng này làm sao đi gặp dì. Con đã gặp ác mộng gì vậy?”
Hứa Trưng nãy giờ im lặng cũng đưa ánh ánh dò hỏi nhìn đến.
Nếu mẫu thân cùng huynh trưởng biết Uy Ninh Hầu phủ về sau phát sinh chuyện đó, hai người vẫn sẽ kiên trì muốn đi Uy Ninh Hầu phủ sao?
Lời nói đến bên miệng, lại bị Hứa Cẩn Du nuốt trở vào.
Trải qua ba mươi năm đau khổ rồi chết bệnh, mở mắt ra đã trở về mười mấy năm trước, giống trong trí nhớ đang trên đường đi đến kinh thành. Chuyện khó tin như vậy, nếu nàng kể ra mẫu thân cùng huynh trưởng sao có thể tin tưởng? Bí mật này, chỉ có thể vĩnh viễn giấu ở dưới đáy lòng. Ngay cả mẫu thân và huynh trưởng nàng cũng không thể đề cập tới. Đã không thể nói ra, nàng chỉ có thể dùng biện pháp.
Hứa Cẩn Du định định thần, nhẹ giọng nói:
“Muội đúng là gặp ác mộng. Mơ thấy chúng ta sau khi tới Uy Ninh Hầu phủ khắp nơi đều bị khinh thường. Dì vì che chở chúng ta, thường xuyên cùng trong phủ người phát sinh tranh chấp. Mẹ, hay là chúng ta đừng đi Uy Ninh Hầu phủ, đến nhà ngoại của người cũng được mà.”
Trâu thị không để bụng cười trấn an nàng:
“Chỉ là ác mộng, không cần để ở trong lòng. Tới hầu phủ rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận, không gây thị phi, cố gắng không gây phiền toái cho dì con là được.”
"Nhà ngoại ông ngoại bà ngoại sớm đã mất, một nhà cữu cữu ngươi đều ở Sơn Đông. Ở kinh thành không còn tòa nhà nào, chúng ta muốn ở, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian công sức. Nửa năm sau đã đến kì thi mùa thu, đại ca ngươi còn phải chú tâm đèn sách, e rằng không thể trì hoãn nổi. Hơn nữa, mẹ năm trước đã truyền tin, dì ngươi đã sớm sai người thu thập chỗ ở. Chúng ta nếu không đi, chẳng phải là bỏ qua một mảnh tâm ý của dì ngươi?”
“Mẹ, mẹ......”
Trâu thị bị hành động của nữ nhi là cho hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt Hứa Cẩn Du:
“Cẩn Nhi, đừng sợ, mẹ đây!”
Hứa Trưng cũng lo lắng:
“Muội muội bị bóng đè sao?”
Trâu thị một bên vỗ nhẹ sau lưng Hứa Cẩn Du, một bên nhíu mày nói:
“Cẩn Nhi xưa nay nhu thuận ngoan ngoãn, nửa đêm rồi còn chạy ra đây, chắc là bị bóng đè. Con đi ngủ trước đi, đêm nay mẹ bồi ngủ cho muội muội con.”
“Muội muội như vậy con không yên tâm, trở về cũng không ngủ được, chi bằng ở lại cùng hai người! Chờ muội muội bình tĩnh lại hỏi xem, như vậy mới bớt lo.” Hứa Trưng giọng nói trong sáng sạch sẽ, bất tri bất giác làm cho hai người an tâm.
------
Hứa Cẩn Du không biết bản thân đã khóc bao lâu. Uất ức cùng đau đớn trong mười mấy năm như được trút đi, lúc này mới bình tĩnh lại.
Nàng trở lại khoang thuyền của mình, tóc dài có chút hỗn loạn rối tung xõa trên vai cùng trước ngực, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đẫm nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, giọng nói cũng hơi khàn khàn.
Trâu thị đau lòng dùng khăn lau đi nước mắt còn dính trên mặt nàng:
“Nha đầu này, ngày hôm qua còn vui vẻ, như thế nào nửa đêm liền làm ầm ĩ thành như vậy. Nhìn xem đôi mắt đều khóc sưng lên. Ngày mai thuyền đến bến tàu, trước buổi tối là có thể tới Uy Ninh Hầu phủ. Bộ dáng này làm sao đi gặp dì. Con đã gặp ác mộng gì vậy?”
Hứa Trưng nãy giờ im lặng cũng đưa ánh ánh dò hỏi nhìn đến.
Nếu mẫu thân cùng huynh trưởng biết Uy Ninh Hầu phủ về sau phát sinh chuyện đó, hai người vẫn sẽ kiên trì muốn đi Uy Ninh Hầu phủ sao?
Lời nói đến bên miệng, lại bị Hứa Cẩn Du nuốt trở vào.
Trải qua ba mươi năm đau khổ rồi chết bệnh, mở mắt ra đã trở về mười mấy năm trước, giống trong trí nhớ đang trên đường đi đến kinh thành. Chuyện khó tin như vậy, nếu nàng kể ra mẫu thân cùng huynh trưởng sao có thể tin tưởng? Bí mật này, chỉ có thể vĩnh viễn giấu ở dưới đáy lòng. Ngay cả mẫu thân và huynh trưởng nàng cũng không thể đề cập tới. Đã không thể nói ra, nàng chỉ có thể dùng biện pháp.
Hứa Cẩn Du định định thần, nhẹ giọng nói:
“Muội đúng là gặp ác mộng. Mơ thấy chúng ta sau khi tới Uy Ninh Hầu phủ khắp nơi đều bị khinh thường. Dì vì che chở chúng ta, thường xuyên cùng trong phủ người phát sinh tranh chấp. Mẹ, hay là chúng ta đừng đi Uy Ninh Hầu phủ, đến nhà ngoại của người cũng được mà.”
Trâu thị không để bụng cười trấn an nàng:
“Chỉ là ác mộng, không cần để ở trong lòng. Tới hầu phủ rồi, chúng ta chỉ cần cẩn thận, không gây thị phi, cố gắng không gây phiền toái cho dì con là được.”
"Nhà ngoại ông ngoại bà ngoại sớm đã mất, một nhà cữu cữu ngươi đều ở Sơn Đông. Ở kinh thành không còn tòa nhà nào, chúng ta muốn ở, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian công sức. Nửa năm sau đã đến kì thi mùa thu, đại ca ngươi còn phải chú tâm đèn sách, e rằng không thể trì hoãn nổi. Hơn nữa, mẹ năm trước đã truyền tin, dì ngươi đã sớm sai người thu thập chỗ ở. Chúng ta nếu không đi, chẳng phải là bỏ qua một mảnh tâm ý của dì ngươi?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro