Được Binh Đoàn Sủng Tận Trời, Nàng Dâu Yêu Kiều Mang Thai Ba
Cuộc Gặp Gỡ Đầu...
2024-10-01 10:26:14
Khi nói chuyện, Tống Vi Lan đã đặt ba cốc nước đường trước mặt Quân Mặc Ly và ba mẹ Quân với vẻ mặt tự nhiên, sau đó pha hai cốc khác cho ba mẹ Tống.
Phụ huynh nhà Quân: “......”
Phụ huynh nhà Tống: “......”
Quân Mặc Ly: “......”
Ba anh trai nhà Tống: “......”
Tất cả đều đồng loạt nhìn cô.
Lúc này, Tống Vi Lan cười ngọt ngào, đôi mắt đen sáng ngời, trong suốt, dưới con mắt dò xét của bọn họ, cô không hề trốn tránh, nhìn rất ngoan ngoãn và dễ chịu.
Cô bình tĩnh đứng sang một bên, trên môi nở nụ cười lịch sự, tuy khuôn mặt vẫn có chút yếu đuối nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã trên người.
Ba mẹ Quân quan sát nghiên cứu một hồi lâu, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ điểm nào yếu đuối trong đôi mắt đẹp kia, khác hẳn với đôi mắt còn không dám nhìn thẳng vào họ trong hai lần gặp đầu tiên.
Quân Mặc Ly có chút kinh ngạc, cảm thấy hơi kỳ quái, Tống Vi Lan không phải muốn hủy hôn với anh sao? Vì gì còn khách khí với anh và ba mẹ anh thế này chứ, chủ động pha nước đường cho họ không nói, còn cười đẹp động lòng người như vậy.
Nhớ rõ năm kia nhận được tin từ ba mẹ, anh trở về nhà gặp gia đình Tống Vi Lan để đính hôn, cô lúc đó còn không dám nhìn anh lần nào, đừng nói đến cười với anh. Vậy mà bây giờ lại cười ngọt ngào như này.
Cô đây là làm sao vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì hôn ước sắp tan vỡ?
Nghĩ đến đây, những gợn sóng không thể giải thích được trong lòng Quân Mặc Ly lập tức tiêu tan, ánh mắt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Anh Quân, anh chị uống một cốc nước cho ấm người. Ở đây lạnh lắm." Ba Tống tỉnh táo lại ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bất thường trong đại sảnh: “Chuyện hôn nhân của Mặc Ly và Lan Lan…cái này…”
Tống Vi Lan nghe vậy, lông mày giật lên, vội vàng ngắt lời ba Tống: "Ba, con muốn nói chuyện với anh Quân, được không?"
Ba Tống sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đồng ý, ông nhìn Quân Mặc Ly, nói: “Mặc Ly, con với Lan Lan ngồi ở trong phòng mà nói chuyện, vừa đúng lúc chú có chuyện muốn bàn bạc với ba mẹ con.”
Nói xong, ông nháy mắt với ông Quân, mọi người lần lượt đi ra ngoài, Hoàng Quế Hương có chút lo lắng, không dám đi quá xa.
Bà đứng trên mái hiên, hạ giọng kể cho bà Quân nghe mọi chuyện xấu xảy ra trong gia đình mình, đồng thời vểnh tai lên nghe xem trong phòng đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy đại sảnh yên tĩnh, Hoàng Quế Hương trở nên lo lắng.
Chuyện gì đang xảy ra với con gái bà vậy?
Lúc này không riêng Hoàng Quế Hương nghe lén, mà bà Quân cũng là một bên tai nghe bà Tống nói chuyện gia đình, một bên tai dựng lên để nghe cuộc đối thoại giữa con trai mình và Tống Vi Lan.
Đáng tiếc là vài phút trôi qua, họ vẫn chả nghe được lời nào.
Phụ huynh nhà Quân: “......”
Phụ huynh nhà Tống: “......”
Quân Mặc Ly: “......”
Ba anh trai nhà Tống: “......”
Tất cả đều đồng loạt nhìn cô.
Lúc này, Tống Vi Lan cười ngọt ngào, đôi mắt đen sáng ngời, trong suốt, dưới con mắt dò xét của bọn họ, cô không hề trốn tránh, nhìn rất ngoan ngoãn và dễ chịu.
Cô bình tĩnh đứng sang một bên, trên môi nở nụ cười lịch sự, tuy khuôn mặt vẫn có chút yếu đuối nhưng vẫn không che giấu được khí chất tao nhã trên người.
Ba mẹ Quân quan sát nghiên cứu một hồi lâu, nhưng họ không tìm thấy bất kỳ điểm nào yếu đuối trong đôi mắt đẹp kia, khác hẳn với đôi mắt còn không dám nhìn thẳng vào họ trong hai lần gặp đầu tiên.
Quân Mặc Ly có chút kinh ngạc, cảm thấy hơi kỳ quái, Tống Vi Lan không phải muốn hủy hôn với anh sao? Vì gì còn khách khí với anh và ba mẹ anh thế này chứ, chủ động pha nước đường cho họ không nói, còn cười đẹp động lòng người như vậy.
Nhớ rõ năm kia nhận được tin từ ba mẹ, anh trở về nhà gặp gia đình Tống Vi Lan để đính hôn, cô lúc đó còn không dám nhìn anh lần nào, đừng nói đến cười với anh. Vậy mà bây giờ lại cười ngọt ngào như này.
Cô đây là làm sao vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ là bởi vì hôn ước sắp tan vỡ?
Nghĩ đến đây, những gợn sóng không thể giải thích được trong lòng Quân Mặc Ly lập tức tiêu tan, ánh mắt nhanh chóng trở lại bình tĩnh.
"Anh Quân, anh chị uống một cốc nước cho ấm người. Ở đây lạnh lắm." Ba Tống tỉnh táo lại ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh bất thường trong đại sảnh: “Chuyện hôn nhân của Mặc Ly và Lan Lan…cái này…”
Tống Vi Lan nghe vậy, lông mày giật lên, vội vàng ngắt lời ba Tống: "Ba, con muốn nói chuyện với anh Quân, được không?"
Ba Tống sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đồng ý, ông nhìn Quân Mặc Ly, nói: “Mặc Ly, con với Lan Lan ngồi ở trong phòng mà nói chuyện, vừa đúng lúc chú có chuyện muốn bàn bạc với ba mẹ con.”
Nói xong, ông nháy mắt với ông Quân, mọi người lần lượt đi ra ngoài, Hoàng Quế Hương có chút lo lắng, không dám đi quá xa.
Bà đứng trên mái hiên, hạ giọng kể cho bà Quân nghe mọi chuyện xấu xảy ra trong gia đình mình, đồng thời vểnh tai lên nghe xem trong phòng đang nói chuyện gì.
Nhìn thấy đại sảnh yên tĩnh, Hoàng Quế Hương trở nên lo lắng.
Chuyện gì đang xảy ra với con gái bà vậy?
Lúc này không riêng Hoàng Quế Hương nghe lén, mà bà Quân cũng là một bên tai nghe bà Tống nói chuyện gia đình, một bên tai dựng lên để nghe cuộc đối thoại giữa con trai mình và Tống Vi Lan.
Đáng tiếc là vài phút trôi qua, họ vẫn chả nghe được lời nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro