Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.
Dưới Gốc Cây Lê...
2024-11-24 11:07:40
"Có một lần, đại tiểu thư chạy đi leo cây hái hoa lê, kết quả bởi vì leo quá cao không dám xuống, ôm chặt lấy cây khóc nửa ngày. Ta đứng dưới tàng cây vừa dỗ vừa khuyên, cuối cùng giang hai tay ra tay đón, nàng mới lấy hết dũng khí nhảy xuống, vừa lúc rơi xuống trên người ta, đem đầu ta đập mạnh sưng thành một cục, cực kỳ đau. Vì thế, đại tiểu thư khóe mắt còn vương nước mắt, vẻ mặt áy náy tiến lại gần, hướng về phía quả ổi mới sưng trên đầu ta, nhẹ nhàng thở vài hơi. Đột nhiên ta cảm thấy, không còn đau chút nào. ”
"Còn có một lần, chúng ta cùng nhau đi xem hoa đăng, trước khi ra khỏi cửa, đại tiểu thư ra lệnh cho ta cởi xiêm y vải bố trên người ra, lấy quần áo của nàng để ta thay. Đó là chiếc váy đẹp đẽ nhất quý giá nhất mà ta từng mặc, màu tím nhạt, mang theo sa mỏng, làn váy còn có trang trí hoa văn vụn vặt. Đại tiểu thư nói, ta là cô nương xinh đẹp thứ hai trong hội hoa đăng, nàng là đệ nhất. Trong khoảnh khắc, chúng ta dường như không còn là chủ tớ nữa, mà là một đôi tỷ muội bình đẳng, thân mật khăng khít, vĩnh viễn sẽ không chia cắt. Chúng ta tay trong tay, xuyên qua từng ngọn đèn hoa đăng, ta nhớ rất rõ ràng, nhiệt độ trong lòng bàn tay đại tiểu thư, là ấm áp. ”
"Trước khi vào cung, đại tiểu thư hỏi ta, có nguyện ý cùng nàng bỏ trốn hay không, nàng nói, nàng mới không cần vào cung khắp nơi bị ước thúc, nàng phải tự do tự tại, muốn đi khắp non sông vạn dặm. Ta nói, bỏ trốn hình như là chỉ chuyện tình nhân mới làm. Đại tiểu thư gõ đầu ta, mắng ta cắn văn nhai chữ. Sau đó, chúng ta thực sự chạy trốn. Chúng ta cùng nhau ở trong những ngôi nhà đổ nát , gặm bánh bao với nhau, cùng rửa chén cùng kiếm tiền, mặc dù khó khăn, nhưng đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta. Kết quả không bao lâu đại tiểu thư bởi vì chịu không nổi ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, vì thế lại lôi kéo ta xám xịt trở về phủ. ”
"Tiểu Đào Hoan, muội nói xem đại tiểu thư có phải rất đáng yêu hay không?" Thanh Dật hỏi ta hết lần này đến lần khác.
Trên thế gian này chỉ có Thanh Dật cảm thấy Sở phi thiện lương đáng yêu.
Người cản trở nàng, người tranh sủng với nàng, người nàng nhìn không vừa mắt, không có ngoại lệ, không chết thì tàn. Cho dù là phi tần trong lãnh cung không hề có sức uy hiếp, nàng cũng phải lấy khi dễ đối phương làm vui.
Lúc tâm tình tốt, nàng sẽ lười biếng nằm trên ghế, thưởng thức trà, cắn hạt dưa, như xem hí kịch, tùy tiện chộp tới một tên nô tài xui xẻo nào đó, sai sử các thái giám ma ma dùng đủ loại hình cụ tra tấn hắn, nhục nhã hắn.
Lúc tâm tình không tốt, nàng sẽ tự mình động thủ, nếu như nói những thái giám ma ma kia xuống tay còn biết nặng nhẹ, thì nàng không hề cố kỵ, coi mạng người như cỏ rác. Nô tài hèn hạ như con kiến hôi, mặc dù bị đánh tàn phế, chơi phế, cũng phải quỳ xuống cảm ơn nàng.
Dưới khuôn mặt tú lệ như tranh thơ, ẩn chứa vẻ âm trầm đáng sợ, ác độc thuần túy nhất.
Đại tiểu thư thiện lương đáng yêu trong lòng Thanh Dật kia, sớm đã chết trong hậu cung tranh đấu, còn lại, chỉ có Sở phi nương nương tâm ngoan thủ lạt.
Ta sợ nàng, chán nàng, lại không thể không bởi vì thân phận cung nữ, đi theo nàng, phục tùng nàng.
May mắn, còn có Thanh Dật có thể quản được nàng.
Sở phi tự nhiên không dễ dàng nghe lời khuyên như vậy, nhưng chỉ cần Thanh Dật nhíu mày mấy ngày liên tục, nàng sẽ phiền não mở miệng: "Được rồi được rồi, bổn cung không giết những cẩu nô tài kia, chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán giết thời gian mà thôi, đủ sẽ dừng lại. ”
Thanh Dật lập tức dâng lên bánh hoa lê vừa mới ra lò, cười khẽ: "Nương nương nếu muốn giết thời gian, nô tỳ có thể cùng ngài chơi cờ, đánh đàn, nhảy múa. ”
Bánh hoa lê Thanh Dật làm, là thứ Sở phi yêu thích nhất.
Sau đó, dù ta có nỗ lực như thế nào, ta cũng không thể làm ra hương vị tương tự.
Sở phi cắn một ngụm bánh Hoa Lê, liếc mắt trừng Thanh Dật: "Ai muốn nhảy múa với ngươi? ”
Thanh Dật vẫn đang cười: "Nương nương còn nhớ không? Trước kia lúc ở trên phủ, chúng ta thích nhất là chạy ra trời tuyết rơi khiêu vũ, bộ dáng làn váy tung bay trong trời tuyết trắng của nương nương, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức làm cho nô tỳ quên đi gió lạnh. ”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Sở phi hừ lạnh, "Bổn cung nhớ rõ tư thế múa của ngươi, xấu đến không chịu nổi. ”
Rõ ràng là đang tổn hại nàng, Thanh Dật lại cúi đầu, cười càng vui vẻ.
Sở phi vươn một ngón trỏ, oán trách ấn vào giữa mày Thanh Dật.
Ta nhìn không hiểu tình cảm giữa hai người họ.
Nhưng ta biết, giữa các nàng, nhất định là có tình cảm.
Mặc dù Sở phi ích kỷ, ngoan độc, độc ác, nhưng Thanh Dật luôn có thể từ trong vô số mặt tối của nàng, tìm ra một chút điểm sáng lấp lánh kia. Mặc dù nhỏ đến mức tùy thời sẽ bị gió thổi tan, nhưng là toàn bộ ấm áp trong lòng Thanh Dật.
"Yên tâm đi, đại tiểu thư đã đáp ứng ta, về sau sẽ không bao giờ tùy tiện tra tấn hạ nhân nữa. Đại tiểu thư nhà chúng ta a, chỉ là đang làm bộ ngoan độc mà thôi, sâu trong nội tâm kỳ thật tràn ngập khiếp đảm cùng bất an, lão gia phu nhân từ nhỏ đã đối xử nghiêm khắc với nàng, dùng cách xử phạt về thể xác cũng là chuyện thường xuyên, cho nên nàng mới có thể dùng phương thức vặn vẹo như vậy để phát tiết đau khổ trong lòng. Chỉ cần thật lòng đối với nàng, đại tiểu thư nhất định cũng sẽ trả lại thật tâm.” Thanh Dật dịu dàng cười, trong mắt mang theo khát khao như trẻ con.
Dưới gốc cây lê có gió thổi qua.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu phảng phất như mất đi trọng lượng, từng chút từng chút, theo gió lay động.
Làn váy màu đỏ thẫm chậm rãi buông xuống, giống như máu mãnh liệt tuôn ra.
Trong thâm cung này, làm sao có chân tâm gì chứ?
Cuối cùng còn lại, chỉ có hận cùng quyết tuyệt đem dây thừng cuốn lên cổ.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, Thanh Dật trong lòng chỉ có Sở phi, có một ngày sẽ trở thành Liên phi nương nương.
Bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại hợp tình hợp lí.
Đế vương cao cao tại thượng, nhất thời hưng phấn sủng hạnh một tiểu cung nữ, không thể bình thường hơn.
Còn cung nữ tự nguyên hay không, thân bất do kỳ hay không, không có người quan tâm.
"Còn có một lần, chúng ta cùng nhau đi xem hoa đăng, trước khi ra khỏi cửa, đại tiểu thư ra lệnh cho ta cởi xiêm y vải bố trên người ra, lấy quần áo của nàng để ta thay. Đó là chiếc váy đẹp đẽ nhất quý giá nhất mà ta từng mặc, màu tím nhạt, mang theo sa mỏng, làn váy còn có trang trí hoa văn vụn vặt. Đại tiểu thư nói, ta là cô nương xinh đẹp thứ hai trong hội hoa đăng, nàng là đệ nhất. Trong khoảnh khắc, chúng ta dường như không còn là chủ tớ nữa, mà là một đôi tỷ muội bình đẳng, thân mật khăng khít, vĩnh viễn sẽ không chia cắt. Chúng ta tay trong tay, xuyên qua từng ngọn đèn hoa đăng, ta nhớ rất rõ ràng, nhiệt độ trong lòng bàn tay đại tiểu thư, là ấm áp. ”
"Trước khi vào cung, đại tiểu thư hỏi ta, có nguyện ý cùng nàng bỏ trốn hay không, nàng nói, nàng mới không cần vào cung khắp nơi bị ước thúc, nàng phải tự do tự tại, muốn đi khắp non sông vạn dặm. Ta nói, bỏ trốn hình như là chỉ chuyện tình nhân mới làm. Đại tiểu thư gõ đầu ta, mắng ta cắn văn nhai chữ. Sau đó, chúng ta thực sự chạy trốn. Chúng ta cùng nhau ở trong những ngôi nhà đổ nát , gặm bánh bao với nhau, cùng rửa chén cùng kiếm tiền, mặc dù khó khăn, nhưng đó là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta. Kết quả không bao lâu đại tiểu thư bởi vì chịu không nổi ủy khuất ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn, vì thế lại lôi kéo ta xám xịt trở về phủ. ”
"Tiểu Đào Hoan, muội nói xem đại tiểu thư có phải rất đáng yêu hay không?" Thanh Dật hỏi ta hết lần này đến lần khác.
Trên thế gian này chỉ có Thanh Dật cảm thấy Sở phi thiện lương đáng yêu.
Người cản trở nàng, người tranh sủng với nàng, người nàng nhìn không vừa mắt, không có ngoại lệ, không chết thì tàn. Cho dù là phi tần trong lãnh cung không hề có sức uy hiếp, nàng cũng phải lấy khi dễ đối phương làm vui.
Lúc tâm tình tốt, nàng sẽ lười biếng nằm trên ghế, thưởng thức trà, cắn hạt dưa, như xem hí kịch, tùy tiện chộp tới một tên nô tài xui xẻo nào đó, sai sử các thái giám ma ma dùng đủ loại hình cụ tra tấn hắn, nhục nhã hắn.
Lúc tâm tình không tốt, nàng sẽ tự mình động thủ, nếu như nói những thái giám ma ma kia xuống tay còn biết nặng nhẹ, thì nàng không hề cố kỵ, coi mạng người như cỏ rác. Nô tài hèn hạ như con kiến hôi, mặc dù bị đánh tàn phế, chơi phế, cũng phải quỳ xuống cảm ơn nàng.
Dưới khuôn mặt tú lệ như tranh thơ, ẩn chứa vẻ âm trầm đáng sợ, ác độc thuần túy nhất.
Đại tiểu thư thiện lương đáng yêu trong lòng Thanh Dật kia, sớm đã chết trong hậu cung tranh đấu, còn lại, chỉ có Sở phi nương nương tâm ngoan thủ lạt.
Ta sợ nàng, chán nàng, lại không thể không bởi vì thân phận cung nữ, đi theo nàng, phục tùng nàng.
May mắn, còn có Thanh Dật có thể quản được nàng.
Sở phi tự nhiên không dễ dàng nghe lời khuyên như vậy, nhưng chỉ cần Thanh Dật nhíu mày mấy ngày liên tục, nàng sẽ phiền não mở miệng: "Được rồi được rồi, bổn cung không giết những cẩu nô tài kia, chẳng qua là nhàn rỗi nhàm chán giết thời gian mà thôi, đủ sẽ dừng lại. ”
Thanh Dật lập tức dâng lên bánh hoa lê vừa mới ra lò, cười khẽ: "Nương nương nếu muốn giết thời gian, nô tỳ có thể cùng ngài chơi cờ, đánh đàn, nhảy múa. ”
Bánh hoa lê Thanh Dật làm, là thứ Sở phi yêu thích nhất.
Sau đó, dù ta có nỗ lực như thế nào, ta cũng không thể làm ra hương vị tương tự.
Sở phi cắn một ngụm bánh Hoa Lê, liếc mắt trừng Thanh Dật: "Ai muốn nhảy múa với ngươi? ”
Thanh Dật vẫn đang cười: "Nương nương còn nhớ không? Trước kia lúc ở trên phủ, chúng ta thích nhất là chạy ra trời tuyết rơi khiêu vũ, bộ dáng làn váy tung bay trong trời tuyết trắng của nương nương, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, đẹp đến mức làm cho nô tỳ quên đi gió lạnh. ”
“Miệng lưỡi trơn tru!” Sở phi hừ lạnh, "Bổn cung nhớ rõ tư thế múa của ngươi, xấu đến không chịu nổi. ”
Rõ ràng là đang tổn hại nàng, Thanh Dật lại cúi đầu, cười càng vui vẻ.
Sở phi vươn một ngón trỏ, oán trách ấn vào giữa mày Thanh Dật.
Ta nhìn không hiểu tình cảm giữa hai người họ.
Nhưng ta biết, giữa các nàng, nhất định là có tình cảm.
Mặc dù Sở phi ích kỷ, ngoan độc, độc ác, nhưng Thanh Dật luôn có thể từ trong vô số mặt tối của nàng, tìm ra một chút điểm sáng lấp lánh kia. Mặc dù nhỏ đến mức tùy thời sẽ bị gió thổi tan, nhưng là toàn bộ ấm áp trong lòng Thanh Dật.
"Yên tâm đi, đại tiểu thư đã đáp ứng ta, về sau sẽ không bao giờ tùy tiện tra tấn hạ nhân nữa. Đại tiểu thư nhà chúng ta a, chỉ là đang làm bộ ngoan độc mà thôi, sâu trong nội tâm kỳ thật tràn ngập khiếp đảm cùng bất an, lão gia phu nhân từ nhỏ đã đối xử nghiêm khắc với nàng, dùng cách xử phạt về thể xác cũng là chuyện thường xuyên, cho nên nàng mới có thể dùng phương thức vặn vẹo như vậy để phát tiết đau khổ trong lòng. Chỉ cần thật lòng đối với nàng, đại tiểu thư nhất định cũng sẽ trả lại thật tâm.” Thanh Dật dịu dàng cười, trong mắt mang theo khát khao như trẻ con.
Dưới gốc cây lê có gió thổi qua.
Mái tóc dài che đi khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy yếu phảng phất như mất đi trọng lượng, từng chút từng chút, theo gió lay động.
Làn váy màu đỏ thẫm chậm rãi buông xuống, giống như máu mãnh liệt tuôn ra.
Trong thâm cung này, làm sao có chân tâm gì chứ?
Cuối cùng còn lại, chỉ có hận cùng quyết tuyệt đem dây thừng cuốn lên cổ.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, Thanh Dật trong lòng chỉ có Sở phi, có một ngày sẽ trở thành Liên phi nương nương.
Bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại hợp tình hợp lí.
Đế vương cao cao tại thượng, nhất thời hưng phấn sủng hạnh một tiểu cung nữ, không thể bình thường hơn.
Còn cung nữ tự nguyên hay không, thân bất do kỳ hay không, không có người quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro