Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Dưới Gốc Cây Lê...

2024-11-24 11:07:40

Liên phi chết rồi.

Một bộ váy đỏ, tóc dài như mực rối tung, thắt cổ tự vẫn dưới cây lê trong sân.

Trong cung lấy làm kinh ngạc.

Khi thái giám tới đây thông báo tin tức này, ta đang châm trà cho Sở phi, bàn tay không khỏi run lên.

Sở phi thì đang thưởng thức một cái túi thơm, ngữ khí sung sướng:

“Quá hay, lại mất một tiện nhân tranh sủng cùng bổn cung.”

Thái giám cười theo: “Nương nương quá khiêm tốn, cho dù Liên phi không chết, cũng không có bản lĩnh tranh với người nha.”

Sở phi cười lạnh: “Cái thứ không có tiền đồ, sinh non làm ầm ĩ liền chạy đi thắt cổ.”

Ta nhịn không được xen mồm vào: “Liên phi nương nương luôn nhu nhược thiện lương, sau khi mất đi hài tử trong bụng, nàng ấy bị đả kích rất lớn.”

Sở phi chậm rì rì mà nâng chum trà lên:” Đào Hoan, ai cho phép ngươi nói chuyện thay cho kẻ đã chết kia?”

Ngữ điệu của nàng chầm chậm nhè nhẹ, trong mắt lại nhuốm hàn ý khiến người sởn tóc gáy.

Tiếp theo, ly trà nóng nóng bỏng, trực tiếp dội thẳng lên đầu ta.

Ta một tiếng đau cũng không dám kêu, nhanh chóng quỳ trên mặt đất:” Nương nương bất giận, nô tỳ cũng không dám nữa.”

Sở phi mặc kệ ta, ngước mắt nhìn về phía thái giám: “Thế, thứ tiện nhân kia có để lại di thư sao?”



Thái giám ấp úng: “Hồi bẩm nương nương, nghe nói trước khi chết Liên phi có nói qua một câu.”

Sở phi không kiên nhẫn mà nhíu mày:” Nói cái gì?”

Thái giám vội vàng quỳ xuống: “Nàng nói, có thành quỷ cũng không tha cho người.”

Trầm mặc quỷ dị.

Đang lúc ta cho rằng Sở phi sẽ nổi trận lôi đình, nàng ta lại chỉ nhếch môi :” Trách không được tiện tì ngu xuẩn đó lại mặc một thân màu đỏ rực đi thắt cổ, hóa ra là muốn hóa thành lệ quỷ tìm bổn cung lấy mạng. Được lắm, bổn cung chờ nàng.”

Không hề nghi ngờ, Sở phi là một nữ nhân điên.

Hung ác tàn bạo, tâm như rắn rết. Chỉ cần có phi tần khác được sủng ái, nàng tất nhiên sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để hủy diệt đối phương.

Người có can đảm đối nghịch cùng Sở phi, chỉ có một kết cục.

Ví dụ như, treo cổ dưới gốc cây lê Liên phi.

Thời điểm nàng ấy còn chưa phải là Liên phi, từng là Thanh Dật tỷ tỷ của chúng ta.

Nàng sẽ cười nhẹ nhàng dịu dàng với tất cả mọi người, sẽ ở thời điểm ta tới nguyệt sự (k*nh nguyệt) mà nấu nước đường đỏ cho ta, sẽ ở thời điểm Sở phi giơ roi lên mà đem ta ôm vào trong lòng ngực.

Sở phi gần như không có lúc nào có tính tình tốt, ngoại trừ Thanh Dật, đám cung nữ thái giám chúng ta không có người nào chưa từng bị nàng ta đánh chửi qua. Vào cung nhiều năm, thậm chí hạ nhân bên người nàng ta cũng lười phải nhớ tên, thường xuyên không kiên nhân mà gọi tên ta thành “Đào Hoa”. “Đào Hồng”. “ Kẻ kia”.

Duy nhất chỉ khi gọi tên Thanh Dật, ngữ khí của Sở phi mới nháy mắt dịu xuống.

- Thanh Dật, bổn cung muốn ăn bánh hoa lê.



- Thanh Dật, lại đây bóp vai cho bổn cung.

- Thanh Dật, cây trâm này mang ở đâu thì thích hợp?

Khi nhàn tới không có việc gì, Thanh Dật thường xuyên kể cho ta nghe quá khứ của nàng cùng Sở phi.

Kể các nàng gặp gỡ, kể các nàng làm bạn, kể thơ ấu của các nàng.

“Năm ấy bảy tuổi, là lần đầu tiên ta được ăn bánh hoa lê. Nương chết sớm, cha cả ngày say rượu, không làm gì liền đánh chửi ta, vẫn luôn muốn bỏ rơi ta. Ngày đó ông ta đem ta lên chợ, bắt ta trà trộn vào đám người đông đúc trộm vài thứ đáng giá, ta không chịu, vì thế lại bị ông ta đánh. Ông ta đánh tàn nhẫn như vậy, mỗi một chân cứ ngực ta mà đạp vào, giống như ước gì đánh chết ta, như vậy có thể tiết kiệm một phần đồ ăn. Trên đường người đến người đi, nhưng ma ngay cả một người nguyên ý dừng lại cứu giúp ta cũng không có. Ngay lúc ta dần dần không còn sức lực đau đến ngất đi, một vị tiểu cô nương xuất hiện ở trước mặt ta. Nàng cau mày, chừng mắt với cha ta, nói, lão già, ai cho phép ngươi đánh người ở bên đường?”

“Giọng nói của nàng, đối với ta khi đó mà nói, tựa như tiếng của ông trời.”

"Cha ta thấy phía sau nàng đi theo mấy thị vệ, không dám đắc tội, cuối cùng đạp ta một cước, liền hùng hùng hổ hổ rời đi. Cả người ta vô lực nằm trên mặt đất, theo bản năng vươn tay về phía nàng, sợ nàng chỉ là ảo giác nhất thời sẽ biến mất. Nàng ngồi xổm xuống, lấy ra một cái khăn tay, ôn nhu lau sạch vết máu trên mặt ta, sau đó đem ra một chiếc bánh lê hoa tỏa hơi nóng. À, đó là món điểm tâm mĩ vị nhất ta từng ăn trong đời. Khi đó ta đã đói mấy ngày, nuốt chửng xong miếng bánh hoa lê kia, phát hiện nàng đứng dậy muốn rời đi. Không để ý đến đau nhức nhừ trên người, ta giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, từng bước lảo đảo đi theo phía sau nàng. Nàng quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười tươi sáng, nói, vậy sau này ngươi đi theo ta cũng được.”

"Cuộc sống của ta vốn rách nát u ám, bởi vì nàng, mới có hy vọng sống."

"Nàng, chính là đại tiểu thư."

Thanh Dật lén lút gọi Sở phi là đại tiểu thư.

Giống như, nàng ấy vĩnh viễn là đại tiểu thư trong lòng nàng.

Sở phi luôn luôn nóng nảy, chỉ cần nghe thất Thanh Dật nói một câu "Đại tiểu thư, bớt giận", sẽ lập tức giãn mày.

"Cho nên a, đừng thấy đại tiểu thư bình thường hung dữ như vậy, kỳ thật bản chất của nàng vẫn rất thiện lương." Thanh Dật luôn nói như vậy.

"Chúng ta bằng tuổi nhau, khi còn nhỏ thường chơi với nhau. Mới đầu, đại tiểu thư giả làm tân nương, ta giả làm tân lang, lấy khăn tay màu đỏ giả bộ làm khăn voan, nhưng khi ta chuẩn bị nhấc khăn lên trên đầu đại tiểu thư, nàng đột nhiên đổi ý, cho rằng ta đóng giả tân lang là chiếm tiện nghi của nàng, vì thế, đổi thành đại tiểu thư giả tân lang, ta giả tân nương, kết quả nàng lại chê tân lang ăn mặc quá xấu, cuối cùng, hai người chúng ta cùng nhau mặc váy đỏ, cùng nhau che đầu, cùng nhau giả làm tân nương, thật sự là cực kỳ ngốc. "Khi nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt Thanh Dật luôn mang theo nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dưới Gốc Cây Lê Có Gió Thổi Qua.

Số ký tự: 0