Chương 57
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Lưu Khang và Ngô Mẫn lần lượt kể lại mọi chuyện. Đường Ly bất ngờ vì chuyện của Thời Khôi, Dung Tuyết thì hậm hực tức giận đập bàn.
"Quá đáng, bà chị này sẽ đi tẩn cậu ta một trận."
"Đi, cùng đi." Lưu Khang cũng hùa theo.
"Thôi thôi." Ngô Mẫn khuyên can.
"Dạo này... Các cậu thật thần nha." Đường Ly suy xét. "Thân thật nhanh."
"Thì cùng nhau làm việc nền thần cũng bình thường mà." Lưu Khang trả lời.
Ngô Mẫn vì hâm mộ Dung Tuyết nên chạy theo, Lưu Khang thì là vì Ngụy Khiêm ngày ngày ở phòng nghiên cứu nên cũng theo cạnh hỗ trợ.
"Tất cả đều cùng mục đích nên làm cùng nhau thôi." Dung Tuyết xoa đầu em trai nhỏ.
Tất cả đều muốn giúp Đường Ly, thuận tiện bên cạnh người mình thích nên ai nấy đều vui vẻ tự nguyện giam mình ở phòng nghiên cứu.
"Thế nhưng còn việc học thì thế nào?" Đường Ly áy náy khẩn trương nhớ đến việc học.
"Ôi trời dăm ba cài giấy chứng nhận thực tập. Nhà tụi mình có tiền, lo được." Lưu Khang đắc ý trả lời.
"Được đấy, không tệ nha. Rất khí phách." Dung Tuyết huých nhẹ vào người Lưu Khang khen ngợi hết lời.
Lưu Khang được nước lại nở mũi cười.
"Đúng đúng, giấy chứng nhận có thể không có nhưng Đường Ly và cháu của chúng ta quan trọng hơn. Cục cưng, cậu đừng ngại." Ngô Mẫn xoa xoa chiếc bụng nhỏ nói.
"Bà chị này thế gặp tên kia lần nào là đánh lần đó." Dung Tuyết vẫn tức giận với Tạ Hòà Địch.
Đường Ly bật cười. "Thôi, đừng để cậu ta làm mất vui. Nhưng mà Thời Khôi đâu rồi?"
"À cậu ta ấy hả? Dạo này cậu ta bí ẩn lắm, không biết."
Lưu Khang trả lời qua loa rồi cùng nhau chơi đến hết ngày.
Phía bên Phương Từ, cậu đến viện dưỡng lão thăm bà của mình rồi mới yên tâm để đi du lịch.
"Bà dạo này có vẻ yếu hơn lúc trước." Phương Từ buồn bã nói với chị y tá.
"Sinh lão bệnh tử, không có bửa tiệc nào là không tàn." Chị y tá có vẻ đã quen thuộc với các trường hợp này.
"Không sớm thì muộn chuyện đó cũng sẽ đến. Phải học cách chấp nhận, buồn ít cũng được, buồn nhiều cũng
được. Nhưng người chắc chắn sẽ không về được nữa, vậy tại sao không buồn ít một chút, chấp nhận sẽ tốt hơn."
Cậu khẽ cười nhìn chị y tá, chị ấy nói đúng. Phương Từ hít một hơi dài rời khỏi viện dưỡng lão, ngày trước cậu
không biết cách chăm sóc bà còn phải đi làm nên Tần Vũ đã giúp cậu tìm người thật giỏi về chăm bà thay cậu nên
cậu cũng rất yên tâm về sinh hoạt của bà. Nghĩ đi nghĩ lại tuy hay mắng hắn bóc lột sức lao động nhưng không
thể phủ nhận Tần Vũ cũng là một người chủ tốt vô cùng.
Vừa đến cổng bệnh viện đã bị một cánh tay to lớn tóm lại. Phương Từ giật mình né tránh, đôi mắt mở to, miệng
cũng mở theo ngạc nhiên.
"Dục Văn Hoài?" Phương Từ bất giác né xa. "'Sao anh lại ở đây?"
"Tiểu Từ, không ngờ trái đất cũng thật nhỏ." Dục Văn Hoài lưu manh cười.
"Nhỏ cái đầu heo nhà anh." Không nói thêm lời nào, chửi người xong Phương Từ vội vã bỏ chạy.
Dục Văn Hoài cũng không đuổi theo chỉ an tĩnh đứng nhìn theo cười.
"Cuối cùng cũng tìm được em."
Dục Văn Hiên và Dục Văn Hoài vốn là hai anh em, cả hai đều vì chuyện gia đình mà ra nước ngoài một thời gian.
Khi còn đi học Dục Văn Hoài đã rất thích bày trò trêu chọc Phương Từ, thấy cậu như cái đuôi nhỏ đi theo Tần Vũ
nên sinh ra ý nghĩ biến thái trêu chọc.
Vì bị trêu quá nhiều khiến Phương Từ sinh ra ý nghĩ bài xích và sợ hãi người này.
Hắn khoanh tay nhớ lại lúc Phương Từ đến nộp báo cáo thực tập để ra trường cũng chính hắn đã ra lệnh cho hiệu
trưởng phạt Phương Từ chạy 10 vòng sân vận động, nhìn người kia bị phạt hẳn không nhịn được mà cười vui vẻ.
"Lần này không dễ dàng thoát khỏi tay tôi." Dục Văn Hoài cũng rời khỏi bệnh viện.
Phương Từ gấp gáp về nhà nhét đồ vào vali giống như đang trốn nợ, vội vã đi ra sân bay bay khỏi thành phố.
Chuyến bay cất cánh, lòng Phương Từ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cái tên đó đáng sợ quá đi mất." Dục Văn Hoài chính là nỗi ám ảnh của Phương Từ.
Tại nhà chính của Tần gia. Tần Vũ đang ngồi lấy dầu ấm xoa bóp cho Đường Ly. Vừa xoa vừa nói chuyện.
"Em xem, đứa trẻ này lớn thật lâu. Mau ra đây, ba mẹ rất chờ đấy." Tần Vũ xoa xoa chiếc bụng nhỏ cảm thấy rất kì diệu, trong này có con của hắn và cậu.
Đường Ly hạnh phúc mỉm cười. "ít nhất cũng phải chín tháng mười ngày chứ?
Hôm trước Ngụy Khiêm có nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp con của cậu giống như những đứa trẻ khác được sinh ra chỉ cần chín tháng mười ngày. Tần Vũ cũng đã rất nghi ngờ có vẻ như không muốn cho Đường Ly dùng nó, hắn sợ sẽ có tác dụng không tốt đối với hai mẹ con cậu.
"Yên tâm đi, thuốc này chỉ giống như một loại dinh dưỡng bổ sung vào đứa trẻ, khi đủ lớn sẽ sinh ra. Không có tác dụng phụ, mình đã cho thử nghiệm rồi."
Dung Tuyết lật lật cuốn sách của tác giả Mã Tộc chỉ vào.
"Đây, ở đây có ghi chép. Nếu đứa trẻ trong bụng quá lâu thì cơ thể của mẹ sẽ dần suy nhược vì hút hết dinh dưỡng có thể sẽ mất mạng." Dung Tuyết gập sách lại. "Không thể để Tiểu Ly mang thai đến tháng 12 được, sẽ rất nguy hiểm."
Đường Ly nhận ra, hóá ra mẹ mất khi sinh cậu ra liền mất trên bàn sinh là vì lí do này, là vì cậu đã hút hết dưỡng chất khiến mẹ suy yếu rồi mất đi.
Tần Vũ xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu lo lắng. "Kích thích đứa trẻ này sinh sớm như thế liệu có ổn không?"
"Không sao, đứa trẻ đủ lớn sẽ tự muốn sinh. Nếu đứa trẻ còn yếu thì có thể nuôi trong lồng kính. Còn mạng của
Tiều Ly vẫn sẽ bảo đảm an toàn." Dung Tuyết dường như đang muốn cố gắng thuyết phục hắn.
Tần Vũ hắn từ trước đến nay đối với Đường Ly luôn là sự ưu tiên không phải là lựa chọn. Hắn đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn của Đường Ly nhưng hắn vẫn lo lắng thứ thuốc kia liệu sẽ không gây ảnh hưởng đến Đường Ly.
"Nó chắc chắn chỉ vào đứa trẻ? Không ảnh hưởng đến A Ly?" Hắn muốn chắc chắn.
"Đúng vậy." Ngụy Khiêm chắc chắn.
Trở về thực tại, Đường Ly nằm vừa đọc sách vừa hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
"A Tịnh." Cậu gọi.
"Hửm?"
"Em muốn ăn bún bò." Giọng có chút mè nheo đòi ăn.
"Được. Đi thôi." Tần Vũ một tay xốc người bế lên.
Cậu bất ngờ ôm lấy cổ hắn, tuy hắn bế kiểu này rất nhiều nhưng vẫn chưa thích ứng được.
Đường Ly được đáp ứng sự thèm ăn, nuốc nước bọt không kìm được liền ăn vội.
"Ăn chậm thôi." Tần Vũ ngồi bên cạnh nhắc nhớ.
Được một lúc hắn đứng dậy đi lấy điện thoại trên phòng, đến khi đi xuống thấy Đường Ly đang ngủ gật. Đầu nhỏ gật gù muốn ngã ra bàn, Tần Vũ hai bước đi vội đến bên cạnh, đúng lúc đầu nhỏ sắp ngã xuống bàn Tần Vũ nhanh tay đỡ lấy mặt cậu. Hắn buồn cười, đúng là người mang thai. Rất dễ buồn ngủ, cứ buồn ngủ là bất chấp ở đâu cũng không cưỡng lại được mà ngủ thiếp đi.
Tần Vũ cần thận nhẹ nhàng bế người về phòng, lấy khăn lau miệng cho cậu. Đường Ly cảm thấy thỏa mái liền dụi đầu vào chăn ngủ say.
Lần nào cũng vậy, Đường Ly lúc nào cũng ngủ ngang chừng, rất may mắn là hắn ở bên cạnh nên mới có thể chăm sóc cậu thật chu đáo.
"Quá đáng, bà chị này sẽ đi tẩn cậu ta một trận."
"Đi, cùng đi." Lưu Khang cũng hùa theo.
"Thôi thôi." Ngô Mẫn khuyên can.
"Dạo này... Các cậu thật thần nha." Đường Ly suy xét. "Thân thật nhanh."
"Thì cùng nhau làm việc nền thần cũng bình thường mà." Lưu Khang trả lời.
Ngô Mẫn vì hâm mộ Dung Tuyết nên chạy theo, Lưu Khang thì là vì Ngụy Khiêm ngày ngày ở phòng nghiên cứu nên cũng theo cạnh hỗ trợ.
"Tất cả đều cùng mục đích nên làm cùng nhau thôi." Dung Tuyết xoa đầu em trai nhỏ.
Tất cả đều muốn giúp Đường Ly, thuận tiện bên cạnh người mình thích nên ai nấy đều vui vẻ tự nguyện giam mình ở phòng nghiên cứu.
"Thế nhưng còn việc học thì thế nào?" Đường Ly áy náy khẩn trương nhớ đến việc học.
"Ôi trời dăm ba cài giấy chứng nhận thực tập. Nhà tụi mình có tiền, lo được." Lưu Khang đắc ý trả lời.
"Được đấy, không tệ nha. Rất khí phách." Dung Tuyết huých nhẹ vào người Lưu Khang khen ngợi hết lời.
Lưu Khang được nước lại nở mũi cười.
"Đúng đúng, giấy chứng nhận có thể không có nhưng Đường Ly và cháu của chúng ta quan trọng hơn. Cục cưng, cậu đừng ngại." Ngô Mẫn xoa xoa chiếc bụng nhỏ nói.
"Bà chị này thế gặp tên kia lần nào là đánh lần đó." Dung Tuyết vẫn tức giận với Tạ Hòà Địch.
Đường Ly bật cười. "Thôi, đừng để cậu ta làm mất vui. Nhưng mà Thời Khôi đâu rồi?"
"À cậu ta ấy hả? Dạo này cậu ta bí ẩn lắm, không biết."
Lưu Khang trả lời qua loa rồi cùng nhau chơi đến hết ngày.
Phía bên Phương Từ, cậu đến viện dưỡng lão thăm bà của mình rồi mới yên tâm để đi du lịch.
"Bà dạo này có vẻ yếu hơn lúc trước." Phương Từ buồn bã nói với chị y tá.
"Sinh lão bệnh tử, không có bửa tiệc nào là không tàn." Chị y tá có vẻ đã quen thuộc với các trường hợp này.
"Không sớm thì muộn chuyện đó cũng sẽ đến. Phải học cách chấp nhận, buồn ít cũng được, buồn nhiều cũng
được. Nhưng người chắc chắn sẽ không về được nữa, vậy tại sao không buồn ít một chút, chấp nhận sẽ tốt hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu khẽ cười nhìn chị y tá, chị ấy nói đúng. Phương Từ hít một hơi dài rời khỏi viện dưỡng lão, ngày trước cậu
không biết cách chăm sóc bà còn phải đi làm nên Tần Vũ đã giúp cậu tìm người thật giỏi về chăm bà thay cậu nên
cậu cũng rất yên tâm về sinh hoạt của bà. Nghĩ đi nghĩ lại tuy hay mắng hắn bóc lột sức lao động nhưng không
thể phủ nhận Tần Vũ cũng là một người chủ tốt vô cùng.
Vừa đến cổng bệnh viện đã bị một cánh tay to lớn tóm lại. Phương Từ giật mình né tránh, đôi mắt mở to, miệng
cũng mở theo ngạc nhiên.
"Dục Văn Hoài?" Phương Từ bất giác né xa. "'Sao anh lại ở đây?"
"Tiểu Từ, không ngờ trái đất cũng thật nhỏ." Dục Văn Hoài lưu manh cười.
"Nhỏ cái đầu heo nhà anh." Không nói thêm lời nào, chửi người xong Phương Từ vội vã bỏ chạy.
Dục Văn Hoài cũng không đuổi theo chỉ an tĩnh đứng nhìn theo cười.
"Cuối cùng cũng tìm được em."
Dục Văn Hiên và Dục Văn Hoài vốn là hai anh em, cả hai đều vì chuyện gia đình mà ra nước ngoài một thời gian.
Khi còn đi học Dục Văn Hoài đã rất thích bày trò trêu chọc Phương Từ, thấy cậu như cái đuôi nhỏ đi theo Tần Vũ
nên sinh ra ý nghĩ biến thái trêu chọc.
Vì bị trêu quá nhiều khiến Phương Từ sinh ra ý nghĩ bài xích và sợ hãi người này.
Hắn khoanh tay nhớ lại lúc Phương Từ đến nộp báo cáo thực tập để ra trường cũng chính hắn đã ra lệnh cho hiệu
trưởng phạt Phương Từ chạy 10 vòng sân vận động, nhìn người kia bị phạt hẳn không nhịn được mà cười vui vẻ.
"Lần này không dễ dàng thoát khỏi tay tôi." Dục Văn Hoài cũng rời khỏi bệnh viện.
Phương Từ gấp gáp về nhà nhét đồ vào vali giống như đang trốn nợ, vội vã đi ra sân bay bay khỏi thành phố.
Chuyến bay cất cánh, lòng Phương Từ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Cái tên đó đáng sợ quá đi mất." Dục Văn Hoài chính là nỗi ám ảnh của Phương Từ.
Tại nhà chính của Tần gia. Tần Vũ đang ngồi lấy dầu ấm xoa bóp cho Đường Ly. Vừa xoa vừa nói chuyện.
"Em xem, đứa trẻ này lớn thật lâu. Mau ra đây, ba mẹ rất chờ đấy." Tần Vũ xoa xoa chiếc bụng nhỏ cảm thấy rất kì diệu, trong này có con của hắn và cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Ly hạnh phúc mỉm cười. "ít nhất cũng phải chín tháng mười ngày chứ?
Hôm trước Ngụy Khiêm có nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp con của cậu giống như những đứa trẻ khác được sinh ra chỉ cần chín tháng mười ngày. Tần Vũ cũng đã rất nghi ngờ có vẻ như không muốn cho Đường Ly dùng nó, hắn sợ sẽ có tác dụng không tốt đối với hai mẹ con cậu.
"Yên tâm đi, thuốc này chỉ giống như một loại dinh dưỡng bổ sung vào đứa trẻ, khi đủ lớn sẽ sinh ra. Không có tác dụng phụ, mình đã cho thử nghiệm rồi."
Dung Tuyết lật lật cuốn sách của tác giả Mã Tộc chỉ vào.
"Đây, ở đây có ghi chép. Nếu đứa trẻ trong bụng quá lâu thì cơ thể của mẹ sẽ dần suy nhược vì hút hết dinh dưỡng có thể sẽ mất mạng." Dung Tuyết gập sách lại. "Không thể để Tiểu Ly mang thai đến tháng 12 được, sẽ rất nguy hiểm."
Đường Ly nhận ra, hóá ra mẹ mất khi sinh cậu ra liền mất trên bàn sinh là vì lí do này, là vì cậu đã hút hết dưỡng chất khiến mẹ suy yếu rồi mất đi.
Tần Vũ xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu lo lắng. "Kích thích đứa trẻ này sinh sớm như thế liệu có ổn không?"
"Không sao, đứa trẻ đủ lớn sẽ tự muốn sinh. Nếu đứa trẻ còn yếu thì có thể nuôi trong lồng kính. Còn mạng của
Tiều Ly vẫn sẽ bảo đảm an toàn." Dung Tuyết dường như đang muốn cố gắng thuyết phục hắn.
Tần Vũ hắn từ trước đến nay đối với Đường Ly luôn là sự ưu tiên không phải là lựa chọn. Hắn đương nhiên sẽ bảo đảm an toàn của Đường Ly nhưng hắn vẫn lo lắng thứ thuốc kia liệu sẽ không gây ảnh hưởng đến Đường Ly.
"Nó chắc chắn chỉ vào đứa trẻ? Không ảnh hưởng đến A Ly?" Hắn muốn chắc chắn.
"Đúng vậy." Ngụy Khiêm chắc chắn.
Trở về thực tại, Đường Ly nằm vừa đọc sách vừa hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
"A Tịnh." Cậu gọi.
"Hửm?"
"Em muốn ăn bún bò." Giọng có chút mè nheo đòi ăn.
"Được. Đi thôi." Tần Vũ một tay xốc người bế lên.
Cậu bất ngờ ôm lấy cổ hắn, tuy hắn bế kiểu này rất nhiều nhưng vẫn chưa thích ứng được.
Đường Ly được đáp ứng sự thèm ăn, nuốc nước bọt không kìm được liền ăn vội.
"Ăn chậm thôi." Tần Vũ ngồi bên cạnh nhắc nhớ.
Được một lúc hắn đứng dậy đi lấy điện thoại trên phòng, đến khi đi xuống thấy Đường Ly đang ngủ gật. Đầu nhỏ gật gù muốn ngã ra bàn, Tần Vũ hai bước đi vội đến bên cạnh, đúng lúc đầu nhỏ sắp ngã xuống bàn Tần Vũ nhanh tay đỡ lấy mặt cậu. Hắn buồn cười, đúng là người mang thai. Rất dễ buồn ngủ, cứ buồn ngủ là bất chấp ở đâu cũng không cưỡng lại được mà ngủ thiếp đi.
Tần Vũ cần thận nhẹ nhàng bế người về phòng, lấy khăn lau miệng cho cậu. Đường Ly cảm thấy thỏa mái liền dụi đầu vào chăn ngủ say.
Lần nào cũng vậy, Đường Ly lúc nào cũng ngủ ngang chừng, rất may mắn là hắn ở bên cạnh nên mới có thể chăm sóc cậu thật chu đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro