Chương 65
Hoa Cải Dầu
2024-09-24 09:12:37
Ở trên giường. Đường Ly thoa mái nằm trong lòng chồng mình xem điện thoại.
Cằm Tần Vũ tựa lên đầu Đường Ly, một cánh tay dài rộng để cho cậu nằm lên, cong tay check tài liệu công ty, tay kia cẩm điện thoại của Đường Ly đưa lên để cho cậu xem phim.
Cậu trai nhỏ hưởng thụ sự nuông chiều của Tần Vũ, hai tay ôm lấy vòng eo của hắn xem điện thoại đến chán chê, đến khi mệt rồi lại thiếp đi chìm vào giấc ngủ.
Phát hiện người kia đã ngủ, Tần Vũ nhẹ nhàng vươn tay sờ chiếc bụng đã lớn bằng trái dưa hấu của Đường Ly thì thầm.
"Con nhất định phải bình an chào đời. Cùng ba bảo vệ mẹ của con."
Phương Từ bị nhốt trong phòng, bị bỏ đói mệt mỏi nằm trên giường. Dục Văn Hoài mở cửa đi vào, nhìn Phương Từ như thế hắn cũng xót xa không ít.
"Tại sao em lại bướng bỉnh như thế? Ở bên anh có gì không tốt?"
Bên cạnh hắn quả thật cũng không tệ nhưng hắn có tính chiếm hữu quá to lớn khiến cậu chỉ cảm thấy sợ hãi và ngộp thở. Nếu có ngày hắn ghen lên thì cái mạng nhỏ này không biết sẽ đi về đâu và điều quan trọng hơn hết là
Phương Từ không hề yêu hắn, người cậu yêu vốn dĩ là người khác.
"Được, em đồng ý. Anh có thể thả em ra không?"
"Điều này không được, thả em ra... Anh e là em sẽ chạy đi cầu cứu tên Tần Vũ. Mãi mãi sẽ không quay trở về bên anh."
Dục Văn Hoài hắn không ngốc đến như vậy, hắn yêu Phương Từ nên hắn rất rõ Phương Từ là người tinh quái như thế nào.
"Em chỉ về thăm bà thôi, em sẽ không trốn."
"Bà ấy đã có Tẩn Vũ lo rồi. Em cũng không cần bận tâm, bà ấy cũng không phải bà ruột của em đúng chứ?"
Khi Phương Từ còn nhỏ thì Phương Nguyệt cũng đã nói rằng cậu chỉ là cháu họ được người nhà nhờ nuôi dưỡng, vốn không cùng dòng máu nếu nói cháu ruột thì trước sau gì lời nói dối cũng bị phát hiện.
"Nhưng bà ấy cũng có công nuôi dưỡng em."
"Bà ấy cũng nuôi dưỡng Tần Vũ, lâu nay em đã lo lắng cho bà ấy. Hiện tại hãy để Tần Vũ trả hiếu đi."
Hắn dứt khoát không muốn thả Phương Từ ra mặc cho cậu van xin. Một lúc sau hắn trở về, trên tay là thức ăn.
Cậu đã nhịn đói hai ngày nay nên rất đói, thiết nghĩ dù sao thì cũng phải ăn để lấy sức tẩu thoát. Cứ chống chế với hắn mãi cũng không có tác dụng.
"Không thả em về, anh có thể cởi trói cho em được không? Em muốn ăn."
"Em cứ ngoan ngoãn như vậy có phải đáng yêu hơn không? Anh cũng sẽ không cần phải hung dữ với em."
Được cậu dỗ ngọt, Dục Văn Hoài cởi trói cho cậu. Phương Từ ngấu nghiến ăn vì quá đói, ăn uống no nê cũng dần hồi sức hơn lúc nãy.
"Em muốn ngủ." Phương Từ đuổi khéo hắn. "Anh ở đây em không ngủ được."
"Vậy ngủ đi, tối anh sẽ thăm em sau."
Dục Văn Hoài đi ra ngoài. Phương Từ phải ngủ để lấy lại sức, nhất định cậu phải trốn đi để về với Phương Nguyệt.
Thời Khôi cùng vệ sĩ điên cuồng tìm kiếm mãi cũng không tìm ra, Dục Văn Hoài hắn là một trong những người có gia thế lớn ở trong nước, muốn che dấu tung tích cũng rất dễ dàng nên Thời Khôi không thể tìm được cậu.
Nhưng có điều Thời Khôi có thể chắc chẵn rắng, Phương Từ vẫn còn đang ở trong thành phố A.
Ngồi trong phòng, Thời Khôi mệt mỏi vì suốt mấy ngày tìm kiếm, cậu không thể ăn ngon ngủ yên. Bản thân thật nhớ Phương Từ nhưng đến cả một tấm ảnh cũng không có.
"Em thật hối hận, vì lúc đó đã để anh ở lại." Nếu lúc đó anh không đi mua nước thì đã không có chuyện Phương Từ bị bắt cóc mất tích.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Chắc có thông tin mới, anh vội vàng đứng dậy mở cửa.
"Cậu chủ, có người nói thấy Dục Văn Hoài xuất hiện ở khu Vịnh Ngọc."
"Bí mật đến đó quan theo dõi."
Vệ sĩ rời đi, trong lòng Thời Khôi len lỏi hi vọng.
"Cuối cùng em cũng đã có tung tích của anh rồi." Suốt mấy ngày qua Phương Từ cứ như bốc hơi khỏi thành phố này, cả một dấu vết cũng không thấy.
Tối đến, Phương Từ cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai. Cậu mở cửa sổ nhìn xuống.
"Đang trên tần hai." Cậu nghĩ nhảy xuống cũng không chết được, phía dưới thì toàn là cỏ xanh, cũng mềm.
"Không chết được đâu."
Cậu chậm rãi bước ra mái hiên bên ngoài cửa sổ, cần thận từng bước. Nào ngờ từ bên trong phòng, Dục Văn Hoài mở cửa bước vào, hần hốt hoảng.
"Tiểu Từ, em đang làm gì vậy?"
Bị động, Phương Từ không kịp suy nghĩ nhảy thẳng xuống. Hai chân vì tiếp lực quá lớn truyền đến cơn đau đớn, trên đầu cũng rỉ máu chảy xuống, không còn thời gian để đau, Phương Từ cố chịu đựng lê chân rời đi.
Nhưng cậu làm sau nhanh bằng Dục Văn Hoài. Hắn như con thú dữ về đến bắt lấy cậu, hắn tức giận nắm lấy cổ áo của Phương Từ, kề dao vào cổ, hai mắt trợn tròn lên.
"Em muốn anh phải tức giận đến mức giết chết em em mới chịu ở yên bên cạnh anh đúng không?"
Phương Từ không nói gì, khuôn mặt trắng bệch, một cơn hôn mê ập đến. Cả bầu trời đen chiếm lấy tâm trí của
Phương Từ, cậu ngất liệm đi không còn biết gì nữa.
Ở phòng thí nghiệm Tân Tế, Lưu Khang suy yếu nằm truyền dịch trên giường. Ngụy Khiêm không thể đem cậu đến bệnh viện vì hắn sợ Tần Uý sẽ mò đến đó, lão ta chắc chẳn sẽ mang Lưu Khang đi để lấy kết quả thuốc thí nghiệm trong người cậu.
Dung Tuyết thông qua kính hiển vi quan sát tế bào trong máu Lưu Khang, hôm trước nó vẫn còn rất nhiều hồng cầu, hôm nay hồng cầu lại bị tế bào lạ kia chiếm lấy, nó đã ăn dần hồng cầu trong máu của Lưu Khang.
Cô vội vã gọi Ngụy Khiêm đang ngồi bên cạnh giường chăm sóc Lưu Khang đến.
"Anh Ngụy Khiêm, anh mau xem."
Hắn quan sát xong, trong lòng không chấp nhận được. Thứ thuốc thí nghiệm đó quá mạnh, phải tìm cách khống chế nó, nếu không có lẽ Lưu Khang sẽ hết vì không còn hồng cầu.
Nhưng sức khoẻ Lưu Khang ngày càng yếu, Ngụy Khiêm không thể rút máu của cậu được nữa.
"Em thấy, có thể bổ sung các thức ăn bổ sung hồng cầu trong máu cậu ấy. Ví dụ như sắt, thịt bò..." Ngô Mẫn thiết
nghi neu thieu mau thi bo sung them mau la dudc.
Xem ra chỉ còn cách đó, Nguy Khiêm gật đầu. Ngô Mẫn hiểu ý vội đi mua đồ về nấu ăn, không may cho cô nàng trong lúc đi chợ đã bị người của Tần Uý theo dõi bám theo.
Lúc này Ngụy Khiêm vẫn như cũ ngồi bên cạnh Lưu Khang. Hắn đã nói dối với nhà họ Lưu rằng Lưu Khang đã đi du lịch với hắn mới có thể trót lọt giữ cậu ở lại đây chữa trị.
"Em cảm thấy thế nào?"
Lưu Khang mê man mở mắt, thấy hắn lo lắng cậu cũng không đành lòng. Chỉ có thể trấn an hắn.
"Em không sao, vẫn rất khoẻ."
"Anh xin lỗi." Hắn xin lỗi vì bất lực không tìm được cách chữa trị cho cậu. Thứ thuốc thử nghiệm quái quỷ kia đã khiến Lưu Khang trở thành thế này.
"Em tin anh sẽ chữa trị được cho em mà. Bác sĩ Ngụy nhà ta tài giỏi nhất mà." Bao nhiêu lần đánh nhau bị thương đều là hắn chữa trị cho cậu, lần nào cũng càm ràm. Vậy mà lần chữa trị này chỉ thấy trên mặt Ngụy Khim toàn sự buồn bã bi thương, không còn càm ràm như trước nữa.
"Anh..." Hắn không thể nói ra được bất kỳ lời nào nữa, tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.
"Anh chữa trị cho em khoẻ lại, em nhất định sẽ đi tìm lão già kia đánh một trận." Lưu Khang lạc quan để hắn vui vẻ hơn đôi chút, dỗ dành hắn một chút.
Nước mắt Ngụy Khiêm đã rơi rồi, Lưu Khang vươn tay lau đi.
"Được, đến lúc đó anh sẽ phụ em đánh." Hắn hít một hơi thật sâu.
"Không cản em nữa sao?" Lưu Khang trêu chọc.
"Không." Nắm lấy bàn tay nhỏ hôn vào lòng bàn tay, đã gầy đi rất nhiều.
Trên xe, Tần Vũ dặn dò Đường Ly.
"Anh đã nói chuyện với Dung Tuyết..." Ngày hôm đó Lý Đô Bách đã đến, chắc rằng cậu ta là người đưa thuốc cho
Tần Uý. Sau lần đó thì Lý Đô Bách cũng đã ở lại nhà họ Tần, chắc chắn thứ thuốc đó cậu ta vẫn còn giữ trong người.
"Lỡ cậu ta vứt đi thì phải làm sao?" Đường Ly lo lẳng.
"Em yên tâm, Lý Đô Bách là người cẩn thận. Cậu ta sẽ không vứt đồ linh tinh, đặc biệt là thuốc vẫn đang thử nghiệm. Anh chắc chắn nó vẫn còn trong phòng của cậu ta."
"Vậy được, em ở ngoài nói chuyện với ba. Anh lẻn đi lấy."
Cậu và Tần Vũ đã bàn bạc với nhau. Hắn thân thủ lanh lẹ sẽ dễ dàng lấy đồ hơn.
Đến trước cửa nhà, cả hai căng thẳng hít một hơi. Tần Vũ nắm lấy bàn tay vì lo lắng mà trở nên lạnh lẽo của cậu.
"Em nhớ chú ý an toàn."
Cằm Tần Vũ tựa lên đầu Đường Ly, một cánh tay dài rộng để cho cậu nằm lên, cong tay check tài liệu công ty, tay kia cẩm điện thoại của Đường Ly đưa lên để cho cậu xem phim.
Cậu trai nhỏ hưởng thụ sự nuông chiều của Tần Vũ, hai tay ôm lấy vòng eo của hắn xem điện thoại đến chán chê, đến khi mệt rồi lại thiếp đi chìm vào giấc ngủ.
Phát hiện người kia đã ngủ, Tần Vũ nhẹ nhàng vươn tay sờ chiếc bụng đã lớn bằng trái dưa hấu của Đường Ly thì thầm.
"Con nhất định phải bình an chào đời. Cùng ba bảo vệ mẹ của con."
Phương Từ bị nhốt trong phòng, bị bỏ đói mệt mỏi nằm trên giường. Dục Văn Hoài mở cửa đi vào, nhìn Phương Từ như thế hắn cũng xót xa không ít.
"Tại sao em lại bướng bỉnh như thế? Ở bên anh có gì không tốt?"
Bên cạnh hắn quả thật cũng không tệ nhưng hắn có tính chiếm hữu quá to lớn khiến cậu chỉ cảm thấy sợ hãi và ngộp thở. Nếu có ngày hắn ghen lên thì cái mạng nhỏ này không biết sẽ đi về đâu và điều quan trọng hơn hết là
Phương Từ không hề yêu hắn, người cậu yêu vốn dĩ là người khác.
"Được, em đồng ý. Anh có thể thả em ra không?"
"Điều này không được, thả em ra... Anh e là em sẽ chạy đi cầu cứu tên Tần Vũ. Mãi mãi sẽ không quay trở về bên anh."
Dục Văn Hoài hắn không ngốc đến như vậy, hắn yêu Phương Từ nên hắn rất rõ Phương Từ là người tinh quái như thế nào.
"Em chỉ về thăm bà thôi, em sẽ không trốn."
"Bà ấy đã có Tẩn Vũ lo rồi. Em cũng không cần bận tâm, bà ấy cũng không phải bà ruột của em đúng chứ?"
Khi Phương Từ còn nhỏ thì Phương Nguyệt cũng đã nói rằng cậu chỉ là cháu họ được người nhà nhờ nuôi dưỡng, vốn không cùng dòng máu nếu nói cháu ruột thì trước sau gì lời nói dối cũng bị phát hiện.
"Nhưng bà ấy cũng có công nuôi dưỡng em."
"Bà ấy cũng nuôi dưỡng Tần Vũ, lâu nay em đã lo lắng cho bà ấy. Hiện tại hãy để Tần Vũ trả hiếu đi."
Hắn dứt khoát không muốn thả Phương Từ ra mặc cho cậu van xin. Một lúc sau hắn trở về, trên tay là thức ăn.
Cậu đã nhịn đói hai ngày nay nên rất đói, thiết nghĩ dù sao thì cũng phải ăn để lấy sức tẩu thoát. Cứ chống chế với hắn mãi cũng không có tác dụng.
"Không thả em về, anh có thể cởi trói cho em được không? Em muốn ăn."
"Em cứ ngoan ngoãn như vậy có phải đáng yêu hơn không? Anh cũng sẽ không cần phải hung dữ với em."
Được cậu dỗ ngọt, Dục Văn Hoài cởi trói cho cậu. Phương Từ ngấu nghiến ăn vì quá đói, ăn uống no nê cũng dần hồi sức hơn lúc nãy.
"Em muốn ngủ." Phương Từ đuổi khéo hắn. "Anh ở đây em không ngủ được."
"Vậy ngủ đi, tối anh sẽ thăm em sau."
Dục Văn Hoài đi ra ngoài. Phương Từ phải ngủ để lấy lại sức, nhất định cậu phải trốn đi để về với Phương Nguyệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Khôi cùng vệ sĩ điên cuồng tìm kiếm mãi cũng không tìm ra, Dục Văn Hoài hắn là một trong những người có gia thế lớn ở trong nước, muốn che dấu tung tích cũng rất dễ dàng nên Thời Khôi không thể tìm được cậu.
Nhưng có điều Thời Khôi có thể chắc chẵn rắng, Phương Từ vẫn còn đang ở trong thành phố A.
Ngồi trong phòng, Thời Khôi mệt mỏi vì suốt mấy ngày tìm kiếm, cậu không thể ăn ngon ngủ yên. Bản thân thật nhớ Phương Từ nhưng đến cả một tấm ảnh cũng không có.
"Em thật hối hận, vì lúc đó đã để anh ở lại." Nếu lúc đó anh không đi mua nước thì đã không có chuyện Phương Từ bị bắt cóc mất tích.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền đến. Chắc có thông tin mới, anh vội vàng đứng dậy mở cửa.
"Cậu chủ, có người nói thấy Dục Văn Hoài xuất hiện ở khu Vịnh Ngọc."
"Bí mật đến đó quan theo dõi."
Vệ sĩ rời đi, trong lòng Thời Khôi len lỏi hi vọng.
"Cuối cùng em cũng đã có tung tích của anh rồi." Suốt mấy ngày qua Phương Từ cứ như bốc hơi khỏi thành phố này, cả một dấu vết cũng không thấy.
Tối đến, Phương Từ cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai. Cậu mở cửa sổ nhìn xuống.
"Đang trên tần hai." Cậu nghĩ nhảy xuống cũng không chết được, phía dưới thì toàn là cỏ xanh, cũng mềm.
"Không chết được đâu."
Cậu chậm rãi bước ra mái hiên bên ngoài cửa sổ, cần thận từng bước. Nào ngờ từ bên trong phòng, Dục Văn Hoài mở cửa bước vào, hần hốt hoảng.
"Tiểu Từ, em đang làm gì vậy?"
Bị động, Phương Từ không kịp suy nghĩ nhảy thẳng xuống. Hai chân vì tiếp lực quá lớn truyền đến cơn đau đớn, trên đầu cũng rỉ máu chảy xuống, không còn thời gian để đau, Phương Từ cố chịu đựng lê chân rời đi.
Nhưng cậu làm sau nhanh bằng Dục Văn Hoài. Hắn như con thú dữ về đến bắt lấy cậu, hắn tức giận nắm lấy cổ áo của Phương Từ, kề dao vào cổ, hai mắt trợn tròn lên.
"Em muốn anh phải tức giận đến mức giết chết em em mới chịu ở yên bên cạnh anh đúng không?"
Phương Từ không nói gì, khuôn mặt trắng bệch, một cơn hôn mê ập đến. Cả bầu trời đen chiếm lấy tâm trí của
Phương Từ, cậu ngất liệm đi không còn biết gì nữa.
Ở phòng thí nghiệm Tân Tế, Lưu Khang suy yếu nằm truyền dịch trên giường. Ngụy Khiêm không thể đem cậu đến bệnh viện vì hắn sợ Tần Uý sẽ mò đến đó, lão ta chắc chẳn sẽ mang Lưu Khang đi để lấy kết quả thuốc thí nghiệm trong người cậu.
Dung Tuyết thông qua kính hiển vi quan sát tế bào trong máu Lưu Khang, hôm trước nó vẫn còn rất nhiều hồng cầu, hôm nay hồng cầu lại bị tế bào lạ kia chiếm lấy, nó đã ăn dần hồng cầu trong máu của Lưu Khang.
Cô vội vã gọi Ngụy Khiêm đang ngồi bên cạnh giường chăm sóc Lưu Khang đến.
"Anh Ngụy Khiêm, anh mau xem."
Hắn quan sát xong, trong lòng không chấp nhận được. Thứ thuốc thí nghiệm đó quá mạnh, phải tìm cách khống chế nó, nếu không có lẽ Lưu Khang sẽ hết vì không còn hồng cầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sức khoẻ Lưu Khang ngày càng yếu, Ngụy Khiêm không thể rút máu của cậu được nữa.
"Em thấy, có thể bổ sung các thức ăn bổ sung hồng cầu trong máu cậu ấy. Ví dụ như sắt, thịt bò..." Ngô Mẫn thiết
nghi neu thieu mau thi bo sung them mau la dudc.
Xem ra chỉ còn cách đó, Nguy Khiêm gật đầu. Ngô Mẫn hiểu ý vội đi mua đồ về nấu ăn, không may cho cô nàng trong lúc đi chợ đã bị người của Tần Uý theo dõi bám theo.
Lúc này Ngụy Khiêm vẫn như cũ ngồi bên cạnh Lưu Khang. Hắn đã nói dối với nhà họ Lưu rằng Lưu Khang đã đi du lịch với hắn mới có thể trót lọt giữ cậu ở lại đây chữa trị.
"Em cảm thấy thế nào?"
Lưu Khang mê man mở mắt, thấy hắn lo lắng cậu cũng không đành lòng. Chỉ có thể trấn an hắn.
"Em không sao, vẫn rất khoẻ."
"Anh xin lỗi." Hắn xin lỗi vì bất lực không tìm được cách chữa trị cho cậu. Thứ thuốc thử nghiệm quái quỷ kia đã khiến Lưu Khang trở thành thế này.
"Em tin anh sẽ chữa trị được cho em mà. Bác sĩ Ngụy nhà ta tài giỏi nhất mà." Bao nhiêu lần đánh nhau bị thương đều là hắn chữa trị cho cậu, lần nào cũng càm ràm. Vậy mà lần chữa trị này chỉ thấy trên mặt Ngụy Khim toàn sự buồn bã bi thương, không còn càm ràm như trước nữa.
"Anh..." Hắn không thể nói ra được bất kỳ lời nào nữa, tất cả đều nghẹn lại nơi cổ họng.
"Anh chữa trị cho em khoẻ lại, em nhất định sẽ đi tìm lão già kia đánh một trận." Lưu Khang lạc quan để hắn vui vẻ hơn đôi chút, dỗ dành hắn một chút.
Nước mắt Ngụy Khiêm đã rơi rồi, Lưu Khang vươn tay lau đi.
"Được, đến lúc đó anh sẽ phụ em đánh." Hắn hít một hơi thật sâu.
"Không cản em nữa sao?" Lưu Khang trêu chọc.
"Không." Nắm lấy bàn tay nhỏ hôn vào lòng bàn tay, đã gầy đi rất nhiều.
Trên xe, Tần Vũ dặn dò Đường Ly.
"Anh đã nói chuyện với Dung Tuyết..." Ngày hôm đó Lý Đô Bách đã đến, chắc rằng cậu ta là người đưa thuốc cho
Tần Uý. Sau lần đó thì Lý Đô Bách cũng đã ở lại nhà họ Tần, chắc chắn thứ thuốc đó cậu ta vẫn còn giữ trong người.
"Lỡ cậu ta vứt đi thì phải làm sao?" Đường Ly lo lẳng.
"Em yên tâm, Lý Đô Bách là người cẩn thận. Cậu ta sẽ không vứt đồ linh tinh, đặc biệt là thuốc vẫn đang thử nghiệm. Anh chắc chắn nó vẫn còn trong phòng của cậu ta."
"Vậy được, em ở ngoài nói chuyện với ba. Anh lẻn đi lấy."
Cậu và Tần Vũ đã bàn bạc với nhau. Hắn thân thủ lanh lẹ sẽ dễ dàng lấy đồ hơn.
Đến trước cửa nhà, cả hai căng thẳng hít một hơi. Tần Vũ nắm lấy bàn tay vì lo lắng mà trở nên lạnh lẽo của cậu.
"Em nhớ chú ý an toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro