Chỉ Đối Tốt Với...
2024-11-24 14:03:57
Ngay khi vừa về đến nhà, Lục Lệ Hành lập tức kéo Diệp Vô Ưu lên phòng ngủ trong ánh mắt thích thú của đám người làm. Khi cô phát hiện ánh mắt kì lạ đang nhìn, cô thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Nhưng không kịp để cô suy nghĩ tiếp, anh đã kéo cô vào một trận cuồng nhiệt mãi cho đến khi trời về khuya.
Trải qua một trận kịch liệt, Diệp Vô Ưu mệt mỏi nằm trong lòng của Lục Lệ Hành, cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang có biểu cảm thỏa mãn kia, giọng nũng nịu nói.
“Em đói rồi.”
Người đàn ông nhếch miệng cười, hai tay ôm chặt lấy người trong lòng, cúi xuống nhìn cô đang phồng hai má lên thật đáng yêu mà bông đùa vài câu.
“Sao vậy? Anh chưa cho em ăn no sao?”
Nắm đấm nhỏ ngay lập tức gõ vào người Lục Lệ Hành, giọng oán trách.
“Thôi đi! Vừa tan làm đã bị anh kéo về nhà, còn không cho em ăn cơm. Anh có nghĩ em đói không?”
Nắm tay của Diệp Vô Ưu liên tục gõ vào người của Lục Lệ Hành thể hiện sự bất mãn, thấy sự đáng yêu này của cô anh chỉ có thể bất lực đầu hàng mà cười thành tiếng rồi dịu dàng dễ dành cô vợ nhỏ của mình.
“Được rồi! Bà xã, anh sai rồi. Bây giờ anh sẽ đi nấu cho em ăn.”
Nhận được đáp án hợp ý, Diệp Vô Ưu liền cười tươi vui vẻ, Lục Lệ Hành nhẹ nhành hôn lên trán cô một cái, rồi vén chăn mặc tạm quần áo dưới đất rồi đứng dậy đi xuống nhà. Còn cô thì nằm lại trên giường.
Bây giờ trời đã khuya, người làm đều đã ngủ say mà Lục Lệ Hành không muốn người khác phá hủy thế giới riêng của hai người nên anh đành đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn. Một lát sau, Diệp Vô Ưu vì quá đói cùng với mùi thơm của thức ăn nên cô đã rời khỏi giường để xuống bếp. Ngay khi đưa mắt nhìn vào, hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang tập trung nấu ăn cho cô khiến trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô từ từ nhẹ nhàng đến phía sau người đàn ông vòng tay qua hông ôm lấy anh từ phía sau, vui vẻ trêu ghẹo anh nói.
“Không ngờ phú nhị đại siêu giàu có nhà ta lại thực sự biết nấu ăn. Mùi thơm đến mức khiến em chảy nước miếng rồi”
Bình thường mà nói thì kiểu người đàn ông có sự nghiệp thành công thì thường sẽ không biết nấu ăn, nhưng có vẻ như Lục Lệ Hành lại là một ngoại lệ. Tay anh thành thục đảo nồi nước dùng, miệng khẽ cười trước câu nói đùa của Diệp Vô Ưu, anh hơi nghiêng đầu ra sau nói với cô.
“Được rồi, em đừng trêu anh nữa! Em ra bàn ngồi đợi đi, sắp xong rồi.”
Diệp Vô Ưu ngoan ngoãn nghe lời, thả tay ra khỏi hông của Lục Lệ Hành vui vẻ cười ra ngoài bàn ngồi đợi. Không bao lâu sau, anh bưng một tô mì nghi ngút khỏi đến trước mặt cô lại đưa cho cô một đôi đũa. Cô vừa nhìn thấy tô mì trước mặt mà mong đợi, nhận lấy đôi đũa anh đưa cho rồi hơi cúi xuống ngửi mùi thơm của đồ ăn mà khen một tiếng.
“Thơm quá!”
Không thể đợi được nữa, Diệp Vô Ưu liền gặp một sợi mì đưa lên miệng ăn rồi nhai thật kĩ để cảm nhận mùi vị. Lục Lệ Hành ngồi bên cạch thích thú nhìn vẻ mặt thèm ăn của cô, chờ đợi lời khen nhưng mãi vẫn không thấy cô nói một câu. Rồi anh lại giật mình khi nhìn thấy đôi mặt cô đỏ mặt bắt đầu ngập nước thì anh liền hốt hoảng nói.
“Sao vậy? Không ngon sao?”
Diệp Vô Ưu lắc đầu, gương mặt buồn bã quay sang nhìn Lục Lệ Hành nói.
“Không! Nó ngon lắm!”
Thấy cô miệng khen ngon nhưng mặt lại buồn khiến anh không hiểu liền hỏi
cô.
“Nếu ngon vậy thì sao em lại khóc?”
Diệp Vô Ưu gạt nước mắt đi rồi hít một hơi cố gắng để bình tĩnh lại nhưng giọng nói của cô đã hơi khàn đi.
“Chỉ là em có hơi nhớ mẹ em thôi”
Nói xong, cô tiếp tục ăn mà không nói tiếp một lời nào, Lục Lệ Hành ngồi bên cạch không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ đành yên lặng nhìn cô ăn. Không khí có một chút lắng đọng khi cả hai đều không ai nói chuyện, cho đến khi cô đặt đũa xuống rồi quay sang nhìn anh hỏi.
“Lục Lệ Hành! Sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
Lục Lệ Hành không trả lời, đưa tay lên vuốt tóc Diệp Vô Ưu, không biết anh đang suy nghĩ gì rồi đột nhiên anh đứng dậy nói.
“Em đợi anh một chút.”
Nói xong, anh đi vào thư phòng một lúc rồi trở ra, đi đến trước mặt cô nghiêm túc nói.
“Diệp Vô Ưu! Em đưa tay ra.
Diệp Vô Ưu nghiêng đầu khó hiểu, việc đưa tay ra với câu hỏi của cô thì có liên quan gì đến nhau. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh đưa tay của mình ra. Lục Lệ Hành nắm lấy bàn tay cô rồi từ từ quỳ xuống một chân, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kết hôn rồi đeo lên ngón áp út của cô. Khi cô vừa
nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh đang đeo cho cô, cô đã bị anh làm cho car.. động, nước mắt tuôn rơi khiến trước mắt của cô bị nhèo đi. Đeo nhẫn xong nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mà nói.
“Mặc dù em đã kết hôn với anh rồi nhưng anh vẫn luôn nợ em một lời cầu hôn và một chiếc nhẫn kết hôn. Vốn dĩ anh định chuẩn bị thật kỹ rồi mới trao em chiếc nhẫn này nhưng anh lại không muốn đợi nữa. Diệp Vô Ưu, anh nghĩ ông trời đã công bằng khi cho anh một tuổi thơ đen tối đầy rẫy sự dơ bẩn và dối trá, lại đưa em đến bên anh một cách chân thành cùng trong sạch. Diệp Vô Ưu, anh sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em. Cả đời này của anh sẽ luôn đối tối với em mà thôi”
“Lục Lệ Hành!”
“Em từng nói em không cần sính lễ nhưng anh đã mua một hòn đảo. Chờ khi xuân đến, anh sẽ đưa em đi xem.”
Nước mắt cô đã rơi nhưng không có sự đau buồn nào trên gương mặt mà chỉ có sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng vui vẻ đứng lên tiến lên một bước để cô thuận tiện dựa đầu vào người anh, vòng tay ôm lấy anh, hai tay anh cũng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
“Hai ngày nữa là buổi tiệc sẽ diễn ra. Anh đã hẹn nhà tạo mẫu và trang điểm cho em rồi, ngày mai em hãy gặp họ để bàn bạc.”
Diệp Vô Ưu ngước mặt lên nhìn anh vội từ chối.
“Không cần phải trang trọng như vậy đâu”
Hai tay anh ôm lấy mặt của cô, thích thú nghịch mà nói.
“Cần thiết! Em là vợ của Lục Lệ Hành anh đấy. Anh đương nhiên phải thông báo với toàn thế giới, em, Nữ thần kinh doanh đã thuộc về anh rồi. Hơn nữa, anh còn muốn mời em nhảy điệu nhảy đầu tiên.”
Diệp Vô Ưu cười, quyết tâm nói.
“Vậy thì em nhất định không để nhà họ Lục mất mặt”
Lục Lệ Hành thích thú nghịch khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô lên nói.
“Được rồi! Đã muộn rồi. Nên đi ngủ thôi.”
Diệp Vô Ưu được anh bế lên rất phối hợp vòng tay quay cổ anh, rồi cả hai cùng về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Nhiễm Y không biết đang gọi điện thoại cho ai nhưng có vẻ không được tốt, nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, cô ta tức tối hét lên.
“Đám người này vậy mà dám cúp điện thoại của tôi.”
Xong cô ta vẻ mặt tức tối giậm từng bước chân rồi phịch xuống ghế bên cạnh Đường Uyển đang nhàn nhã thưởng thức trà. Thấy vẻ mặt con gái không được tốt bà ta liền quan tâm hỏi.
“Sao vậy, Y Y? Là ai làm con không vui?”
Diệp Nhiễm Y giọng điệu tức tối kể lại.
“Mẹ! Từ khi con bị đuổi ra khỏi Diệp thị những nhà tạo mẫu trước kia muốn nịnh nọt con bây giờ tất cả đều xem thường con. Bọn họ đều nói họ không có thời gian.”
Đường Uyển yêu thương con gái cũng chỉ muốn giúp con, liền nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, con yêu! Mẹ có biết một nhà tạo mẫu rất tốt, hay là để mẹ gọi đến cho con.
Thế nhưng Diệp Nhiễm Y lại không hiểu chuyện mà gạt bỏ ý tốt của bà ta, bướng bỉnh nói.
“Đó là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp hay ngoài trời vậy? Con không chịu, con muốn là nhà tạo mẫu tốt nhất.”
Rồi đột nhiên cô ta nhớ ra.
“Sao con lại không đi tìm anh Bắc Đình nhỉ? Con nhớ là anh ta có quen biết với một nhà tạo mẫu hàng đầu thế giới. Con phải gọi cho anh ta để anh ta giúp con chuyện này.”
Nói rồi không suy nghĩ, Diệp Nhiễm Y liền lấy điện thoại tìm số của Phó Bắc Đình rồi nhấn vào gọi, ngay khi vừa có người nghe máy, giọng điệu chảy nước của cô ta liền phát ra khiến người nghe liền cảm thấy nổi da gà.
“Alo! Anh Bắc Đình, em muốn nhờ anh giúp một việc.”
Vào cùng ngày hôm đó, Diệp Vô Ưu theo địa chỉ mà Lục Lệ Hành đưa, cô đến để gọi nhà tạo mẫu. Cô đến quầy lễ tân nói.
“Xin chào! Tôi là Diệp Vô Ưu, tôi đã đặt lịch hẹn trước.
Cô nhân viên lễ tân liền kiểm tra lịch hẹn, xác nhận chính xác liền làm động tác mời.
“Vâng! Thưa Diệp tiểu thư, mời cô đi theo tôi thầy Alvin đang đợi cô.”
"Alvin!!?"
Diệp Vô Ưu nghe thấy cái tên quen thuộc liền nhắc lại nhưng cô lại không nghĩ đến đó lại là người quen của cô nên cứ tự nhiên mà đi theo cô nhân viên lễ tân. Đến khi gặp một người đàn ông có cử chỉ bán nam bán nữ. Cô nhân viên cung kính nói.
“Thấy Alvin, Diệp tiểu thư đã tới”
Ngay khi người đàn ông quay mặt lại thì Diệp Vô Ưu liền ngạc nhiên gọi tên của người đàn ông đó.
"Alvin!"
Người đàn ông vừa được gọi tên là Alvin ban đầu có vẻ rất nghiêm túc và cảm giác khó gần nhưng ngay khi nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên liền giống như một con người khác, gọi một cái tên tiếng anh.
"Serena, my honey."
Rồi chạy lại ôm chầm lấy cô. Diệp Vô Ưu bị ôm lấy khá bất ngờ nhưng không đẩy ra. Alvin chỉ ôm một chút rồi lập tức thả ra ngay, gương mặt mừng rỡ vui vẻ cười nói với cô.
“Tôi không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây đó nha.”
Diệp Vô Ưu cũng vui vẻ đáp lại.
“Tôi cũng không người lại gặp được được cậu ở đây. Hơn nữa còn là nhà tạo mẫu đẳng cấp thế giới đó nha.”
Trải qua một trận kịch liệt, Diệp Vô Ưu mệt mỏi nằm trong lòng của Lục Lệ Hành, cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang có biểu cảm thỏa mãn kia, giọng nũng nịu nói.
“Em đói rồi.”
Người đàn ông nhếch miệng cười, hai tay ôm chặt lấy người trong lòng, cúi xuống nhìn cô đang phồng hai má lên thật đáng yêu mà bông đùa vài câu.
“Sao vậy? Anh chưa cho em ăn no sao?”
Nắm đấm nhỏ ngay lập tức gõ vào người Lục Lệ Hành, giọng oán trách.
“Thôi đi! Vừa tan làm đã bị anh kéo về nhà, còn không cho em ăn cơm. Anh có nghĩ em đói không?”
Nắm tay của Diệp Vô Ưu liên tục gõ vào người của Lục Lệ Hành thể hiện sự bất mãn, thấy sự đáng yêu này của cô anh chỉ có thể bất lực đầu hàng mà cười thành tiếng rồi dịu dàng dễ dành cô vợ nhỏ của mình.
“Được rồi! Bà xã, anh sai rồi. Bây giờ anh sẽ đi nấu cho em ăn.”
Nhận được đáp án hợp ý, Diệp Vô Ưu liền cười tươi vui vẻ, Lục Lệ Hành nhẹ nhành hôn lên trán cô một cái, rồi vén chăn mặc tạm quần áo dưới đất rồi đứng dậy đi xuống nhà. Còn cô thì nằm lại trên giường.
Bây giờ trời đã khuya, người làm đều đã ngủ say mà Lục Lệ Hành không muốn người khác phá hủy thế giới riêng của hai người nên anh đành đích thân xuống bếp nấu cho cô ăn. Một lát sau, Diệp Vô Ưu vì quá đói cùng với mùi thơm của thức ăn nên cô đã rời khỏi giường để xuống bếp. Ngay khi đưa mắt nhìn vào, hình ảnh một người đàn ông cao lớn đang tập trung nấu ăn cho cô khiến trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô từ từ nhẹ nhàng đến phía sau người đàn ông vòng tay qua hông ôm lấy anh từ phía sau, vui vẻ trêu ghẹo anh nói.
“Không ngờ phú nhị đại siêu giàu có nhà ta lại thực sự biết nấu ăn. Mùi thơm đến mức khiến em chảy nước miếng rồi”
Bình thường mà nói thì kiểu người đàn ông có sự nghiệp thành công thì thường sẽ không biết nấu ăn, nhưng có vẻ như Lục Lệ Hành lại là một ngoại lệ. Tay anh thành thục đảo nồi nước dùng, miệng khẽ cười trước câu nói đùa của Diệp Vô Ưu, anh hơi nghiêng đầu ra sau nói với cô.
“Được rồi, em đừng trêu anh nữa! Em ra bàn ngồi đợi đi, sắp xong rồi.”
Diệp Vô Ưu ngoan ngoãn nghe lời, thả tay ra khỏi hông của Lục Lệ Hành vui vẻ cười ra ngoài bàn ngồi đợi. Không bao lâu sau, anh bưng một tô mì nghi ngút khỏi đến trước mặt cô lại đưa cho cô một đôi đũa. Cô vừa nhìn thấy tô mì trước mặt mà mong đợi, nhận lấy đôi đũa anh đưa cho rồi hơi cúi xuống ngửi mùi thơm của đồ ăn mà khen một tiếng.
“Thơm quá!”
Không thể đợi được nữa, Diệp Vô Ưu liền gặp một sợi mì đưa lên miệng ăn rồi nhai thật kĩ để cảm nhận mùi vị. Lục Lệ Hành ngồi bên cạch thích thú nhìn vẻ mặt thèm ăn của cô, chờ đợi lời khen nhưng mãi vẫn không thấy cô nói một câu. Rồi anh lại giật mình khi nhìn thấy đôi mặt cô đỏ mặt bắt đầu ngập nước thì anh liền hốt hoảng nói.
“Sao vậy? Không ngon sao?”
Diệp Vô Ưu lắc đầu, gương mặt buồn bã quay sang nhìn Lục Lệ Hành nói.
“Không! Nó ngon lắm!”
Thấy cô miệng khen ngon nhưng mặt lại buồn khiến anh không hiểu liền hỏi
cô.
“Nếu ngon vậy thì sao em lại khóc?”
Diệp Vô Ưu gạt nước mắt đi rồi hít một hơi cố gắng để bình tĩnh lại nhưng giọng nói của cô đã hơi khàn đi.
“Chỉ là em có hơi nhớ mẹ em thôi”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, cô tiếp tục ăn mà không nói tiếp một lời nào, Lục Lệ Hành ngồi bên cạch không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ đành yên lặng nhìn cô ăn. Không khí có một chút lắng đọng khi cả hai đều không ai nói chuyện, cho đến khi cô đặt đũa xuống rồi quay sang nhìn anh hỏi.
“Lục Lệ Hành! Sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
Lục Lệ Hành không trả lời, đưa tay lên vuốt tóc Diệp Vô Ưu, không biết anh đang suy nghĩ gì rồi đột nhiên anh đứng dậy nói.
“Em đợi anh một chút.”
Nói xong, anh đi vào thư phòng một lúc rồi trở ra, đi đến trước mặt cô nghiêm túc nói.
“Diệp Vô Ưu! Em đưa tay ra.
Diệp Vô Ưu nghiêng đầu khó hiểu, việc đưa tay ra với câu hỏi của cô thì có liên quan gì đến nhau. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo lời anh đưa tay của mình ra. Lục Lệ Hành nắm lấy bàn tay cô rồi từ từ quỳ xuống một chân, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn kết hôn rồi đeo lên ngón áp út của cô. Khi cô vừa
nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh đang đeo cho cô, cô đã bị anh làm cho car.. động, nước mắt tuôn rơi khiến trước mắt của cô bị nhèo đi. Đeo nhẫn xong nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô mà nói.
“Mặc dù em đã kết hôn với anh rồi nhưng anh vẫn luôn nợ em một lời cầu hôn và một chiếc nhẫn kết hôn. Vốn dĩ anh định chuẩn bị thật kỹ rồi mới trao em chiếc nhẫn này nhưng anh lại không muốn đợi nữa. Diệp Vô Ưu, anh nghĩ ông trời đã công bằng khi cho anh một tuổi thơ đen tối đầy rẫy sự dơ bẩn và dối trá, lại đưa em đến bên anh một cách chân thành cùng trong sạch. Diệp Vô Ưu, anh sẽ đối tốt với em, chỉ đối tốt với em. Cả đời này của anh sẽ luôn đối tối với em mà thôi”
“Lục Lệ Hành!”
“Em từng nói em không cần sính lễ nhưng anh đã mua một hòn đảo. Chờ khi xuân đến, anh sẽ đưa em đi xem.”
Nước mắt cô đã rơi nhưng không có sự đau buồn nào trên gương mặt mà chỉ có sự vui vẻ cùng hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười của cô, anh cũng vui vẻ đứng lên tiến lên một bước để cô thuận tiện dựa đầu vào người anh, vòng tay ôm lấy anh, hai tay anh cũng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói.
“Hai ngày nữa là buổi tiệc sẽ diễn ra. Anh đã hẹn nhà tạo mẫu và trang điểm cho em rồi, ngày mai em hãy gặp họ để bàn bạc.”
Diệp Vô Ưu ngước mặt lên nhìn anh vội từ chối.
“Không cần phải trang trọng như vậy đâu”
Hai tay anh ôm lấy mặt của cô, thích thú nghịch mà nói.
“Cần thiết! Em là vợ của Lục Lệ Hành anh đấy. Anh đương nhiên phải thông báo với toàn thế giới, em, Nữ thần kinh doanh đã thuộc về anh rồi. Hơn nữa, anh còn muốn mời em nhảy điệu nhảy đầu tiên.”
Diệp Vô Ưu cười, quyết tâm nói.
“Vậy thì em nhất định không để nhà họ Lục mất mặt”
Lục Lệ Hành thích thú nghịch khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô lên nói.
“Được rồi! Đã muộn rồi. Nên đi ngủ thôi.”
Diệp Vô Ưu được anh bế lên rất phối hợp vòng tay quay cổ anh, rồi cả hai cùng về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Nhiễm Y không biết đang gọi điện thoại cho ai nhưng có vẻ không được tốt, nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, cô ta tức tối hét lên.
“Đám người này vậy mà dám cúp điện thoại của tôi.”
Xong cô ta vẻ mặt tức tối giậm từng bước chân rồi phịch xuống ghế bên cạnh Đường Uyển đang nhàn nhã thưởng thức trà. Thấy vẻ mặt con gái không được tốt bà ta liền quan tâm hỏi.
“Sao vậy, Y Y? Là ai làm con không vui?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Nhiễm Y giọng điệu tức tối kể lại.
“Mẹ! Từ khi con bị đuổi ra khỏi Diệp thị những nhà tạo mẫu trước kia muốn nịnh nọt con bây giờ tất cả đều xem thường con. Bọn họ đều nói họ không có thời gian.”
Đường Uyển yêu thương con gái cũng chỉ muốn giúp con, liền nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, con yêu! Mẹ có biết một nhà tạo mẫu rất tốt, hay là để mẹ gọi đến cho con.
Thế nhưng Diệp Nhiễm Y lại không hiểu chuyện mà gạt bỏ ý tốt của bà ta, bướng bỉnh nói.
“Đó là nhà tạo mẫu chuyên nghiệp hay ngoài trời vậy? Con không chịu, con muốn là nhà tạo mẫu tốt nhất.”
Rồi đột nhiên cô ta nhớ ra.
“Sao con lại không đi tìm anh Bắc Đình nhỉ? Con nhớ là anh ta có quen biết với một nhà tạo mẫu hàng đầu thế giới. Con phải gọi cho anh ta để anh ta giúp con chuyện này.”
Nói rồi không suy nghĩ, Diệp Nhiễm Y liền lấy điện thoại tìm số của Phó Bắc Đình rồi nhấn vào gọi, ngay khi vừa có người nghe máy, giọng điệu chảy nước của cô ta liền phát ra khiến người nghe liền cảm thấy nổi da gà.
“Alo! Anh Bắc Đình, em muốn nhờ anh giúp một việc.”
Vào cùng ngày hôm đó, Diệp Vô Ưu theo địa chỉ mà Lục Lệ Hành đưa, cô đến để gọi nhà tạo mẫu. Cô đến quầy lễ tân nói.
“Xin chào! Tôi là Diệp Vô Ưu, tôi đã đặt lịch hẹn trước.
Cô nhân viên lễ tân liền kiểm tra lịch hẹn, xác nhận chính xác liền làm động tác mời.
“Vâng! Thưa Diệp tiểu thư, mời cô đi theo tôi thầy Alvin đang đợi cô.”
"Alvin!!?"
Diệp Vô Ưu nghe thấy cái tên quen thuộc liền nhắc lại nhưng cô lại không nghĩ đến đó lại là người quen của cô nên cứ tự nhiên mà đi theo cô nhân viên lễ tân. Đến khi gặp một người đàn ông có cử chỉ bán nam bán nữ. Cô nhân viên cung kính nói.
“Thấy Alvin, Diệp tiểu thư đã tới”
Ngay khi người đàn ông quay mặt lại thì Diệp Vô Ưu liền ngạc nhiên gọi tên của người đàn ông đó.
"Alvin!"
Người đàn ông vừa được gọi tên là Alvin ban đầu có vẻ rất nghiêm túc và cảm giác khó gần nhưng ngay khi nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên liền giống như một con người khác, gọi một cái tên tiếng anh.
"Serena, my honey."
Rồi chạy lại ôm chầm lấy cô. Diệp Vô Ưu bị ôm lấy khá bất ngờ nhưng không đẩy ra. Alvin chỉ ôm một chút rồi lập tức thả ra ngay, gương mặt mừng rỡ vui vẻ cười nói với cô.
“Tôi không ngờ lại có thể gặp được cậu ở đây đó nha.”
Diệp Vô Ưu cũng vui vẻ đáp lại.
“Tôi cũng không người lại gặp được được cậu ở đây. Hơn nữa còn là nhà tạo mẫu đẳng cấp thế giới đó nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro