Duyên Mình Lỡ

Nhà Tạo Mẫu Alv...

2024-11-24 14:03:57

Alvin được khen liền ngại ngùng liền lấy tay che miệng cười.

“Nào có! Nào có! Nếu không phải nhờ lúc trước cậu ủng hộ giúp đỡ tôi thì tôi cũng đâu có được như hôm nay.”

“Cậu thành công là tôi vui rồi.”

Diệp Vô Ưu khiêm tốn đáp. Cô nhân viên lễ tân không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền mạnh dạn hỏi.

“Xin hỏi hai người quen nhau sao?”

Nghe hỏi, Alvin lại rất tự hào trả lời.

“Đương nhiên là quen rồi! Chúng tôi là bạn thời đại học dù chỉ có một năm thôi nhưng cô ấy là nàng thơ của tôi. Nhờ có cô ấy ủng hộ và giúp đỡ tôi, nên bây giờ tôi mới thành công được như hôm nay.

Nghe vậy cô nhân viên liền hiểu ra.

“Hóa ra Diệp tiểu thư chính là Serena, người mà thầy Alvin thường hay nhắc tới đó sao?”

Diệp Vô Ưu hơi ngạc nhiên hỏi.

“Cô từng nghe nhắc đến tôi sao?”

Cô nhân viên hào hứng nói.

“Nào chỉ có một mình tôi. Thầy Alvin là nhà tạo mẫu được chỉ định của giải Grammy có biết bao nhiêu ngôi sao lớn đều muốn mời thầy ấy. Bất kể là thấy ấy đi đâu thầy cũng đều nhắc đến cô còn nói cô là ân nhân là nàng thơ của thầy ấy. Chúng tôi đều muốn được gặp cô một lần nhưng thầy ấy lại nói cô vẫn luôn bận rộn không có thời gian. Ban đầu chúng tôi còn tưởng cô cũng ở trong giới giải trí chỉ đáng tiếc là không phải.”

Diệp Vô Ưu và Alvin là bạn đại học ở nước ngoài. Lúc đầu hai người không hề thân thiết với nhau. Diệp Vô Ưu bởi vì mang vẻ đẹp châu Á nổi bật nhất trong trường nên có rất nhiều người chú ý đến cô và Alvin cũng vậy nhưng đó là bởi vì cậu là một tên bán nam bán nữ thích cái đẹp chứ không phải vì tình cảm nam nữ giống mấy người khác. Cũng chính bởi vì cậu là người trong công động nên không mấy người dám gần gũi với cậu. Cho đến khi trong một lớp học, giảng viên yêu cầu làm bài tập nhóm theo cặp. Mọi người đều tự bắt cặp với nhau nhưng không ai muốn bắt cặp với cậu, cậu ngồi chán nản một mình rồi đột nhiên Diệp Vô Ưu đến ngỏ ý muốn bắt cắp với cậu. Được quan sát vẻ đẹp ở cự li gần, Alvin đương nhiên đồng ý. Trong suốt buổi học, Diệp Vô Ưu phát hiện Alvin thường ngủ gật trong lớp học khiến cô rất tò mò.

Đến một hôm khi cả hai cùng làm bài tập nhóm Diệp Vô Ưu hỏi chuyện mới biết. Alvin là bị bố mẹ ép buộc phải học kinh tế nên mới vào trường này chứ cậu không hề có hứng thú gì với kinh doanh cả. Mà thứ cậu hứng thú chính là làm tóc trang điểm nhưng bố mẹ cậu lại không đồng ý cho cậu đi học, còn nói nếu cậu bỏ học thì sẽ không cho cậu tiền. Nhưng Diệp Vô Ưu thì ngược lại, cô ủng hộ cậu bỏ học để đi học nghề, còn cho cậu tiền để có thể theo đuổi đam mê của mình. Ban đầu cũng khá vất vả khi cậu vừa phải đi học vừa phải đi làm, nhưng được làm điều mình thích cậu cảm thấy rất vui nên dù có khó khăn đến mấy cậu cũng vượt qua được. Khi còn ở nước ngoài cả hai người đều giữ liên lạc với nhau nhưng khi Diệp Vô Ưu về nước thì gần như cả hai mất liên lạc. Mãi đến ngày hôm nay mới gặp lại.

Alvin ngại ngùng, che miệng nói.

“Trời ơi! Đừng nói nữa mà. Tôi xấu hổ lắm!”

Cô nhân viên lễ tân thấy không còn việc của mình nữa liền cúi chào.

“Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi làm việc của mình.

Cô nhân viên liền rời đi thì Alvin liền nắm lấy tay của Diệp Vô Ưu kéo xuống ghế ngồi, vui vẻ cười nói.

“Bảo bối à! Dạo này cậu như thế nào? Có tốt không?”

Diệp Vô Ưu cười hạnh phúc nói.

“Cũng khá tốt! Phải rồi tạo hình lần này đành phải nhờ cậu giúp tôi rồi.”

Alvin phẩy tay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chuyện này không thành vấn đề. Nếu tôi biết trước là cậu, tôi nhất định sẽ làm cho cậu miễn phí không cần nhà họ Lục trả tiền. Tôi nói cậu nghe, bảo bối! Ban đầu tôi còn lo rằng sẽ gặp một người không xứng ảnh hưởng đến khả năng phát huy của tôi, nhà họ Lục sẽ trách tội tôi. Nhưng giờ tôi gặp được cậu trong lòng tôi càng lo hơn, cậu đẹp như vậy, tôi phải đau đầu nghĩ cách để biến cậu càng lộng lẫy hơn nữa. Ây da! Chưa làm mà đã thấy đau đầu rồi”

Nói rồi, Alvin còn khoa trương lấy tay ấn thái dương làm điệu bộ đau đầu thật, Diệp Vô Ưu ngồi cạnh chỉ có thể cười lắc đầu. Đột nhiên cô nhân viên lễ tân lại đến nói.

“Thấy Alvin! Có Phó tiên sinh đến tìm thấy”

“Mời anh ta vào.”

Alvin không biết Phó Bắc Đình đến tìm mình có chuyện gì nhưng cứ gặp mặt trước rồi tính. Diệp Vô Ưu nghe thấy tên người quen liền cảm thấy mệt mỏi, chắc chắn một lát nữa gặp mặt sẽ gây chuyện cho mà xem.

Quả nhiên, Phó Bắc Đình cùng Diệp Nhiễm Y đến, cô ta khoác tay Phó Bắc Đình ra vẻ thân mật trước mặt Diệp Vô Ưu. Alvin cứ tưởng Phó Bắc Đình đến một mình nhưng khi thấy Diệp Nhiễm Y, cậu ta liền cảm thấy không vui nhưng vẫn giữ phép lịch sự nói.

“Phó tiên sinh! Anh đến tìm tôi có chuyện gì không?”

Phó Bắc Đình thấy Diệp Vô Ưu cũng có mặt ở đây thì hơi ngạc nhiên nhưng ưu tiên chuyện của Diệp Nhiễm Y trước rồi mới tính đến cô sau. Anh ta hơi quay người nhìn Diệp Nhiễm Y nói.

“Alvin! Tôi muốn nhờ cậu tạo mẫu cho bạn của tôi.”

Phó Bắc Đình quen biết được với Alvin là nhờ Diệp Vô Ưu giới thiệu cho. Cậu cũng biết mối quan hệ trước kia của Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình nên lúc trước cũng nể mặt cô mà giúp đỡ anh ta mấy lần. Nhưng giờ nhìn anh ta tay trong tay với người phụ nữ khác. Cậu cũng hiểu họ đã kết thúc nên cũng chẳng muốn phí thời gian nữa.

“Thật không may, Phó tiên sinh! Nhưng mà tôi đã nhận lời tạo mẫu cho cô ấy rồi.”

Vừa nói Alvin vừa nhìn sang Diệp Vô Ưu làm ra vẻ tiếc nuối.

Diệp Nhiễm Y không cam lòng liền muốn gây sự với Diệp Vô Ưu.

“Hóa ra là chị à! Tại sao chị không bao giờ có thể hòa hợp được với em vậy? Mặc dù chị đã lấy lại được Diệp thị nhưng cũng không nên tiêu tiền phung phí như vậy.”

Alvin cũng có thể xem là người tung hoành trong giới giải trí, có bao nhiêu âm mưu thủ đoạn cậu đều biết cả. Vậy nên khi Diệp Nhiễm Y vừa mở miệng, cậu đã hiểu ý đồ bên trong lời nói của cô ta. Nhưng cô ta lại không biết nếu có người dám nói xấu nàng thơ của cậu trước mặt cậu. Vậy thì người đó chắc chắn nằm trong danh sách đen không bao giờ đón tiếp của cậu.

Diệp Vô Ưu rất bình thản nhìn Diệp Nhiễm Y nói.

“Vậy nên tôi phải làm giống như cô sao? Mang theo một tên ngốc nhiều tiền tới đây sao?”

Phó Bắc Đình cố nén tức giận, nhẹ nhàng nói với Diệp Vô Ưu.

“Diệp Vô Ưu, cô có thể nhường cơ hội tạo hình hôm nay cho Nhược Y được không? Đối với cô ấy lần tạo mẫu này rất quan trọng”

Diệp Vô Ưu không nhân nhượng nói.

“Mỗi lần các người xuất hiện đều là để cướp đồ với tôi. Còn mở miệng nói là tôi và các người không hòa hợp.”

Phó Bắc Đình vẻ mặt mệt mỏi, lại nghĩ rằng Diệp Vô Ưu sẽ giống như hôm ở cửa hàng lễ phục mà gắt gỏng nói.

“Cô đừng gây rắc rồi nữa. Cô muốn bao nhiêu ra giá đi. Bao nhiêu tôi cũng sẽ trả, nhường cơ hội này cho cô ấy đi.”

Nhưng đáng tiếc lần này không giống như những gì Phó Bắc Đình nghĩ. Diệp Vô Ưu kiên quyết nói.

“Vô giá! Lần tạo hình này cũng rất quan trọng đối với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường cho ai cả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy tình hình có vẻ không ổn, Alvin chỉ đành đứng ra giải quyết.

“Mọi người đừng cãi nhau nữa.”

Rồi quay sang nhìn Phó Bắc Đình khó xử nói nhưng trên thực tế là châm chọc anh ta.

“Phó tiên sinh! Tôi đã quyết định rồi. Giữa bảo bối của tôi với người mà anh mang theo, tôi đương sẽ chọn bảo bối của tôi rồi. Hơn nữa, người mà anh mang theo không phù hợp với thẩm mĩ của tôi. Không cùng đẳng cấp với bảo bối của tôi, cô ta không xứng với tay nghề của tôi.”

Nghe Alvin nói mà Diệp Vô Ưu hả hê vô cùng ngồi cười thỏa mãn. Diệp Nhiễm Y tức giận nhưng không dám để lộ ra, liền tỏ vẻ ủy khuất nắm lấy áo Phó Bắc Đình nói.

“Anh Bắc Đình, nhìn họ kìa! Sao họ có thể nói với em như vậy chứ?”

Diệp Vô Ưu hả hê nói với Alvin như khuyên giải.

“Alvin à! Đừng nói thẳng ra như vậy chứ.”

Phó Bắc Đình đau lòng cho Diệp Nhiễm Y liền quay sang trách cứ Diệp Vô Ưu và Alvin.

“Các người đối xử với Nhiễm Y như vậy thật quá đáng”

Alvin cũng không nể nang gì nữa mà nói thẳng.

“Phó tiên sinh! Nói thẳng ra anh quen biết được tôi là nhờ bảo bối của tôi. Vì nể tình mối quan hệ trước kia của hai người nên tôi mới giúp đỡ anh vài lần. Nhưng theo những gì tôi quan sát được thì mối quan hệ của hai người đã kết thúc. Vậy nên tôi cũng chẳng còn lý do gì để giúp anh nữa cả. Phiền anh lần sau nhớ đặt lịch hẹn trước nhé.”

Lời nói này của Alvin thể hiện rằng cậu không muốn qua lại gì với Phó Bắc Đình cả. Anh ta không muốn ở lại để chịu thêm sỉ nhục nữa liền nắm tay Diệp Nhiễm Y muốn rời đi.

“Nhiễm Y! Chúng ta đi. Tôi chắc chắn sẽ tìm được một nhà tạo mẫu tốt hơn anh ta.”

"Bye bye."

Alvin rất thản nhiên vẫy tay chào. Nhưng khi hai con người đáng ghét đi được vài bước thì lại dừng lại khi nghe Alvin nói.

“Phó tiên sinh! Nể tình quen biết. Tôi khuyên anh lần cuối. Tôi cũng coi như là ở trong giới giải trí nên tôi có thể nhận biết được trà xanh. Nếu anh thích trà xanh, vậy thì xem như tôi chưa nói gì, còn nếu anh không thích thì nên tránh xa người phụ nữ đó càng sớm càng tốt.”

Phó Bắc Đình không để tâm đến lời nói của Alvin mà tiếp tục kéo Diệp Nhiễm Y di.

Diệp Vô Ưu biết ơn quay sang nhìn Alvin nói.

“Cảm ơn vì đã nói đỡ cho tôi.”

Alvin phẩy tay làm như là chuyện nhỏ.

“Không có gì! Bảo bối à! Cậu chia tay với anh ta là đúng. Lúc trước tôi đã nói với cậu rằng anh ta không xứng với cậu nhưng lúc đó cậu bị tình yêu làm cho mù quáng. Cũng may là bây giờ cậu chia tay với anh ta rồi, lại tìm được hạnh phúc mới. Tôi cũng mừng thay cho cậu.”

Diệp Vô Ưu gật gù đồng tình.

“Quả thật lúc trước là tôi bị mù nên mới ở bên anh ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0