Duyên Mình Lỡ

Đấu Giá.

2024-11-24 14:03:57

Khi nhắc đến đệ nhất gia tộc Lục thị của Nam Thành, cô gái nào mà chẳng mơ mộng mình có thể gả vào Lục gia. Diệp Nhiễm Y muốn thì người phụ nữ khác cũng muốn chứ chẳng riêng gì cô ta. Nhưng có thể lọt vào mắt xanh của Lục tổng hay không còn phải xem người đó có may mắn hay không. Vậy nên buổi tiệc hôm nay chẳng khác nào cuộc tranh đấu giữa những người phụ nữ cả. Diệp Nhiễm Y hiểu lời nói của cô ta ám chỉ điều gì, không vào được nhà họ Lục nhưng có thể vào nhà hào môn khác cũng là điều không tệ. Nhưng Diệp Nhiễm Y đều không để mắt đến, cái mà cô ta muốn chính là đỉnh cao danh vọng, khiến người người phải ngưỡng mộ cô ta, phải ngước đầu nhìn cô ta. Cô ta muốn đạp Diệp Vô Ưu dưới chân, nên cô ta nhất định phải gả vào Lục gia.

Đang bâng khuân suy nghĩ thì Diệp Nhiễm Y lại nhìn thấy Diệp Vô Ưu đang đứng trò chuyện cùng một vài người trong buổi tiệc. Người phụ nữ đứng cạnh không thấy cô ta nói chuyện liền hướng ánh mắt về phía cô ta đang nhìn

“Nhiễm Y! Cô đang nhìn gì vậy?”

Vừa quay sanh liền nhìn thấy Diệp Vô Ưu, người phụ nữ liền không kìm được mà khen ngợi.

“Wa! Vị tiểu thư đó thật đẹp”

Nghe có người khen Diệp Vô Ưu, Diệp Nhiễm Y liền hừ một tiếng nói.

“Phải! Đó là chị gái tôi.”

Người phụ nữ vừa nghe Diệp Nhiễm Y xác nhận thân phận của Diệp Vô Ưu liền ngạc nhiên.

“Là người đã cướp đi tập đoàn Diệp thị của cô sao?”

Diệp Nhiễm Y xác nhận, lại dùng lời nói để khiêu khích.

“Đúng vậy! Chị ấy đẹp như vậy cô nghĩ cơ hội chiến thắng của cô là không lớn lắm đâu.”

“Xem tôi đây! Tôi sẽ trút giận giúp cô.”

Người phụ nữ thực sự bị lời nói của Diệp Nhiễm Y khiếu khích mà muốn gây sự với Diệp Vô Ưu. Liền lấy cớ muốn trút giận thay Diệp Nhiễm Y nhưng trên thực tế là muốn loại một đối thủ cạnh tranh vị trí tổng tài phu nhân của Lục thị.

Diệp Nhiễm Y đương nhiên hiểu ý đồ của người phụ nữ kia nên khinh thường cô ta nhưng lại không hề có ý ngăn cản. Dù sao có người thay cô ta giải quyết Diệp Vô Ưu, cô ta đương nhiên vui mừng còn không kịp, liền nhìn chằm chằm về phía Diệp Vô Ưu để xem kịch hay.

Diệp Vô Ưu đang nói chuyện cùng với một vài đối tác mà không hề để ý có người đang tiếp cận mình với mục đích xấu. Người phụ nữ đứng cùng Diệp Nhiễm Y lúc nãy từ từ đến gần cô giống như thể mình chỉ đang đi dạo quanh. Đến khi cô ta đến rất gần thì giả vờ như mình vô ý trượt chân quơ tay vào tháp ly rượu bên cạnh Diệp Vô Ưu. Cả Diệp Vô Ưu và những người đứng gần cô đều thấy tháp ly đổ liền tránh né sang một bên, không may Diệp Vô Ưu đứng gần nhất nên dưới chân cô liền bị trơn trượt. May mớn là có người đã nhanh tay đỡ lấy cô.

Từ khi Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y vào sảnh tiệc, Lục Lệ Hành đã để mắt đến hai người đó. Khi thấy người nói chuyện với Diệp Nhiễm Y nhưng lại luôn nhìn về phía Diệp Vô Ưu với vẻ mặt không thân thiện, lại thấy người đó đi về phía cô, anh không yên tâm nên chào người đối diện rồi nhanh chóng bước chân về phía cô. Quả nhiên linh cảm của anh không sai, người phụ nữ đó giả bộ trượt chân làm đổ tháp ly gần Diệp Vô Ưu, lại thấy cô suýt ngã, anh nhanh tay đỡ lấy cô rồi lo lắng hỏi.

“Em không sao chứ?”

Tình huống vừa rồi thật sự khiến Diệp Vô Ưu hơi hoảng hồn nhưng may mắn là có Lục Lệ Hành đỡ lấy cô. Cố lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu nhìn anh trả lời.

“Em không sao”

Người phụ nữ kia thấy kế hoạch thất bại liền giả vờ mình vô ý hối lỗi nói.

“Thật xin lỗi vị tiểu thư này. Cô không sao chứ? Tôi không chú ý.”

Lục Lệ Hành đương nhiên không tin vào lời nói dỗi của cô ta liền tức giận hét lên.

“Bảo an.”

Hai nhân viên bảo an nhanh chóng đi vào, Diệp Nhiễm Y đứng ngoài thấy người phụ nữ kia thất bại cũng thầm khinh thường.

Hai nhân viên bảo an tiến đến đứng trước mặt của Lục Lệ Hành nhưng anh không nhìn hai người họ mà ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ muốn hại vợ mình mà ra lệnh.

“Mau đưa người phụ nữ này ra khỏi đây cho tôi”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhân viên bảo an nhận lệnh nhanh chóng giữ hai tay của người phụ nữ kia. Cô

ta cũng ngạc nhiên với tình huống hiện tại của mình rồi tức giận nhìn người đàn ông trước mặt mà nói.

“Các người đang làm gì vậy? Anh là ai? Lấy tư cách gì mà đuổi tôi? Tôi cũng không phải cố ý.”

Diệp Vô Ưu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bớt được chuyện này thì hay chuyện đó nên cô dịu dàng khuyên.

“Ông xã! Hay là bỏ đi, nhiều người như vậy làm lớn chuyện cũng không hay”

Lục Lệ Hành từ từ kể lại những gì mình thấy cho Diệp Vô Ưu nghe.

“Lúc nãy anh tận mắt nhìn thấy cô ta cố ý muốn làm hại em. Vấn đề này chúng ta không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.”

Ánh mắt Diệp Vô Ưu nghi ngờ, không phải cô không tin anh mà cô chỉ nghĩ cô và người phụ nữ kia không thù không oán tại sao lại muốn hại cô? Nếu đã có ý muốn hại cô, vậy cô cũng không cần phải cầu xin cho cô ta làm gì. Cô cũng không phải thánh nữ mà có thể tha cho cô ta.

Lục Lệ Hành lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang khổ sở khi bị giữ hai tay mà ra lời đe dọa.

“Vị tiểu thư này, nếu cô còn tiếp tục náo loạn thì chỉ có làm mất mặt gia đình của cô mà thôi. Trong hội trường này luôn có các camera giám sát khắp mọi nơi, một khi trích suất vậy thì toàn bộ sự thật sẽ được phơi bày. Vậy nên cô muốn tự rời đi hay để tôi sai người đưa cô đi?”

Người phụ nữ kia đột nhiên không rét mà run khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Lục Lệ Hành. Hơn nữa khi cô ta nghe có camera thì cô ta đã hoảng sợ run rẩy liền kiếm cớ nói.

“Tôi...Tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe. Tôi sẽ trở về nghỉ ngơi. Tôi... Tôi thực sự không cố ý đâu.”

Nói rồi người phụ nữ nhanh chóng rời đi như thể đang chạy trốn, Diệp Nhiễm Y đứng quan sát từ đầu đến cuối thấy cô ta chạy ra khỏi sảnh tiệc thì thầm mắng một câu.

“Đồ vô dụng!”

Không biết Phó Bắc Đình đến bên cạnh Diệp Nhiễm Y từ lúc nào nhưng có lẽ vì âm thanh xung quanh quá ồn nên anh ta không nghe được cô ta đang nói gì cả.

“Em đang nói gì vậy?”

Có tiếng nói phát ra bên cạnh, Diệp Nhiễm Y giật mình nhìn sang thấy là Phó Bắc Đình, cô ta vội lắc đầu rồi nói sang chuyện khác.

“Không có gì! Em chỉ đang lo lắng cho chị thôi”

Nghe vậy Phó Bắc Đình cũng chẳng nghi ngờ lấy một giây.

Đột nhiên xung quang phát ra tiếng của một người từ loa sân khấu khiến mọi người chú ý.

“Chào mừng quý vị đến tham dự lễ nhậm chức của tập đoàn Lục thị vào theo thông lệ hàng năm, trước khi vào nghi lễ chính thức chúng ta sẽ cùng đấu giá khiêu vũ khai mạc. Quý vị nếu muốn mời vị khách nữ trong buổi tiệc hôm nay khiêu vũ đều có thể ra giá cùng tên vị khách nữ ấy. Nếu đấu giá thành công, vị khách nữ ấy tuyệt đối không thể từ chối.”

Nghe thể lệ đấu giá mọi người hầu như đều rất háo hức. Quả thật đưa ra điều lạ này luôn khiến người khác mong đợi, nhưng chuyện gì cũng có hai mặt của nó. Nếu người nữ được mời có thiện cảm với người nam thì đó là một điều tốt. Nhưng đặt trường hợp người nữ không có thiện cảm với người nam nhưng họ lại bị ép buộc không được từ chối vậy thì sẽ rất khó xử.

May mắn là trong hội trường ngay hôm nay không có cặp nào nằm trong trường hợp thứ hai nên mọi người đều khá phấn khởi. Chỉ tiếc là hôm nay Lục Lệ Hành tuyệt đối sẽ không để điệu nhảy này lọt vào tay của người khác đâu.

Mọi người xung quanh đều bắt đầu ra giá.

“Tôi ra giá 100 vạn mời cô Diệp Nhiễm Y khiêu vũ.

“Tôi ra giá 200 vạn mời cô Ninh Tuyết khiêu vũ”

“Tôi ra giá 500 vạn mời cô Diệp Nhiễm Y khiêu vũ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Có rất nhiều người ra giá chỉ để mời Diệp Nhiễm Y khiêu vũ khiến cô ta rất kiêu ngạo. Mà Phó Bắc Đình đứng cạnh cũng cảm thấy tự hào.

Lục Lệ Hành lại không hề thấy lo lắng quay sang nói cười với Diệp Vô Ưu.

“Không ngờ là em gái của em lại được săn đón nhiều như vậy.

Diệp Vô Ưu cũng không cảm thấy kì lạ đáp lời.

“Cô ta luôn quản lý bản thân rất tốt. Vậy nên có rất nhiều người xem cô ta như nữ thần.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì vẫn còn nhiều người đang ra giá.

“Tôi ra 800 vạn mời cô Diệp Nhiễm Y khiêu vũ”

Có lẽ đã tới thời điểm thích hợp nên Phó Bắc Đình cũng bắt đầu tham gia đấu giá.

“1000 vạn mời cô Diệp Nhiễm Y khiêu vũ”

Cảm thấy bản thân mình rất oai phong nên Phó Bắc Đình liền rất tự mãn mà nhìn sang Diệp Vô Ưu nhưng cô không thèm để ý đến anh ta. Diệp Nhiễm Y thì lại càng thỏa mãn lòng hư vinh của mình khi có người ra giá cao chỉ để mời cô ta nên cô ta rất đắc ý. Chỉ là từ đầu đến cuối Diệp Vô Ưu đều không để tâm đến hai người họ.

“Trời ơi! 1000 vạn? Từ trước đến nay không có ai ra giá cao như vậy cả.

“Đúng vậy! Nhưng cô Diệp Nhiễm Y thì thực sự rất xứng đáng.”

Ngay khi nghe Phó Bắc Đình hô giá, mọi người xung quanh đều không ai ra giá tiếp cả mà chỉ xì xào bàn tán. MC trên sân khấu làm theo quy trình bắt đầu đặt câu hỏi.

“Còn có vị nào muốn ra giá cao hơn không?”

“Có!”

Ngay lập tức có người đáp lời. Lục Lệ Hành phong thái tự tin nói to rõ ràng để tất cả mọi người nghe thấy.

“Tôi trả 10 ngìn vạn mời cô Diệp Vô Ưu khiêu vũ mở màn.”

Khi nghe thấy cái giá trên trời, đương nhiên ai cũng sẽ ngạc nhiên và Diệp Vô Ưu cũng không ngoại lệ, tất cả đều đồng loại quay sang nhìn người vừa mới lên tiếng. Ngay khi nghe Lục Lệ Hành ra giá, cô đã vô cùng ngạc nhiên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Mọi người lại bắt đầu bàn tán.

“10 ngìn vạn? Người này là ai vậy? Nhiều tiền như vậy sao?”

“Chưa từng gặp. Rất có thể là một triệu phú bí ẩn nào đó.”

...

Có người nhận ra Diệp Vô Ưu, họ lại tiếp tục bàn tán về cô.

“Đây không phải là đại tiểu thư nhà họ Diệp mới lấy lại Diệp thị đây sao?”

“Cô ấy trông thật xinh đẹp.”

“Không phải cô ấy vừa hủy hôn cách đây không lâu sao? Bây giờ lại trở nên xinh đẹp đến vậy sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0