Duyên Mình Lỡ

Tiệc Nhậm Chức...

2024-11-24 14:03:57

Diệp Nhiễm Y được khen ngợi, mặt cô ta liền hất lên cao, vuốt tóc kheo khoang nói.

“Nó có giá hơn 100 vạn, là phiên bản giới hạn toàn cầu.

Người nghe sẽ không nghĩ Diệp Nhiễm Y đang nói dối. Phiên bản giới hạn thì

đúng thật nhưng giá của nó chỉ hơn 20 vạn mà thôi. Là do Diệp Vô Ưu chặt chém nên mới có cái giá trên trời. Nhưng thực sự không nghĩ là có người lại tin lời của cô ta mà khen lấy khen để.

“Ôi! Cô thật lợi hại. Có thể mặc bộ lễ phục đắt tiền như vậy”

Nhưng lại có người nhớ đến tình hình hiện tại của cô ta mà tò mò hỏi.

“Không phải Diệp thị bị chị của cô lấy mất rồi sao? Làm sao cô vẫn còn tiền mua bộ lễ phục đắt như vậy được?”

Bị nhắc đúng chỗ đau, Diệp Nhiễm Y liền không vui nhưng cô ta lấy lại tinh thần rất nhanh liền tự tin nói.

“Chị ấy chỉ là tạm thời quản lý mà thôi. Sớm muộn gì cũng trả lại cho tôi”

Nghe vậy mọi người cũng chỉ gật gù nửa tin nửa ngờ.

“Hóa ra là vậy.”

Không khí trở nên có một chút ngượng ngùng nhưng may mà Phó Bắc Đình đến kịp lúc, Diệp Nhiễm Y liền quay sang tươi cười nhìn mọi người rồi nói.

“Xin thứ lỗi! Bạn nam của tôi đã đến nói”

Nói rồi cô ta liền quay người đi đến cạnh Phó Bắc Đình mà khoác tay anh ta, tự tin nói.

“Anh Bắc Đình, hôm nay em nhất định sẽ giúp anh lấy lại hợp tác với Lục thị.”

“Cảm ơn em. Chúng ta nhanh vào trong thôi.”

Phó Bắc Đình gật đầu nói rồi cả hai liền rảo bước đi vào bên trong.

Hai người bước đến cửa ra vào thì đã nhìn thấy một cô gái trong bộ lễ phục sang trọng đang nói chuyện với bảo vệ gác cửa có vẻ như đang cầu xin.

“Xin lỗi! Tôi quên mang theo thiệp mời. Có thể cho mượn điện thoại được không? Tôi có thể gọi điện cho chồng tôi để anh ấy giải thích”

Bảo vệ vẫn giữ nguyên tắc nghiêm túc nói.

“Xin lỗi tiểu thư! Nhưng theo quy định không có thiếp mời không thể vào trong.”

Diệp Nhiễm Y vừa nhận ra người đó là ai liền giở giọng châm biếm khoác tay Phó Bắc Đình mà nói.

“Ôi chị! Chị không phải là không có thiệp mời mà muốn lẻn vào trong đó chứ.”

Diệp Nhiễm Y nói xong liền hầm hực trong lòng. Cô ta không thể nào ngờ được Diệp Vô Ưu chỉ cần trang điểm lên một chút thì đã đẹp đến mức có thể lấn át cả cô ta. Vậy nên cô ta tuyệt đối không thể để Diệp Vô Ưu vào trong.

Phó Bắc Đình ngay khi vừa thấy Diệp Vô Ưu thì đã ngây người. Anh ta biết cô rất đẹp nhưng không hề nghĩ sẽ có một ngày lại được nhìn thấy vẻ đẹp của cô được nâng lên một tầm cao mới khiến anh ta tiếc nuối khi phải hủy hôn với cô. Nhưng nhìn lại tình hình của cô hiện tại có lẽ cô đang gặp một chút khó khăn. Đây sẽ là cơ hội để anh ta thể hiện trước mặt cô, để cô biết rằng anh ta tốt hơn người chồng công nhân vô dụng kia của cô. Lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời, anh ta quay sang hỏi ý kiến của Diệp Nhiễm Y.

“Anh nhớ một thiệp mời được dẫn theo hai người vào trong. Hay là chúng ta cũng đưa Vô Ưu vào trong đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Nhiễm Y tuyệt đối không thể để Diệp Vô Ưu vào trong lúc này, nếu không ánh hào quang của cô ta sẽ bị lấy đi mất. Cô ta vội phản đối.

“Không được! Anh Bắc Đình, anh quên mục đích của chúng ta ngày hôm nay là khôi phục lại sự hợp tác giữa Lục thị và Phó thị. Nếu để chị vào trong, chị lại làm hỏng nữa thì phải làm sao?”

Phó Bắc Đình lại rất tự tin bảo đảm.

“Không sao! Anh sẽ trông chừng cô ta.”

Diệp Vô Ưu đứng nghe nãy giờ, bây giờ chán ghét lên tiếng.

“Tôi có nói cần hai người giúp sao?”

Diệp Vô Ưu thực sự chẳng cần hai con người đáng ghét này giúp cả. Buổi tiệc ngày hôm nay cô là người đại diện tập đoàn H&U đến để tham dự. Chỉ không may là bộ lễ phục cô đang mặc không có túi, cô cũng quên đem theo điện thoại nên mới bị bảo vệ chặn ở ngoài cửa. Mà nói như thế nào thì cô đã kết hôn với Lục Lệ Hành nên cũng có thể coi đây là tiệc nhà cô vậy cô chỉ cần gọi điện cho anh là đã giải quyết xong rồi. Nhưng không biết xui rủi thế nào lại gặp phải hai người đáng ghét này nữa.

Diệp Nhiễm Y cứ nghĩ cô không có thiệp mời mà vẫn mạnh miệng liền lên tiếng khuyên nhủ giống như thật lòng nghĩ cho cô vậy.

“Chị à! Chị đừng cứng đầu nữa. Buổi tiệc của nhà họ Lục không phải chó mèo nào cũng có thể vào được đâu.”

Nói rồi cô ta lại nhìn quay như muốn tìm gì đó rồi lại mỉa mai hỏi.

“À đúng rồi! Hôm nay sao không thấy tên chồng quê mùa của chị đâu vậy? Có phải chị muốn lừa tên ngốc đó để đến đây để trèo lên vị thiếu gia nào đó chứ?”

Nói cô thì được nhưng dám nói chồng của cô thì không xong với cô đâu. Diệp

Vô Ưu biết rất rõ điểm yếu của cô ta nằm ở đâu nên cô liền đâm vào vết thương của cô ta.

“Diệp Nhiễm Y, có phải là cô quên cô là người bị đuổi ra khỏi công ty rồi không? So sánh giữa tôi và cô, cô có chắc cô là người phù hợp hơn tôi không? Nếu nói việc trèo lên...

Cô đánh ánh mắt sang nhìn Phó Bắc Đình đầy ẩn ý.

“Chắc chỉ có cô mới có mục đích đó thôi.”

Bị Diệp Vô Ưu chọc trúng chỗ đau, Diệp Nhiễm Y chỉ có thể tức giận câm nín nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Phó Bắc Đình bị Diệp Vô Ưu nhìn như vậy mà tự nhiên chột dạ mà nhìn chỗ khác tránh ánh mắt của cô.

Lục Lệ Hành từ bên trong bước ra thấy Diệp Vô Ưu đang đứng đối diệp với Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y. Anh nhanh chóng đến bên cô, đưa tay ôm lấy eo kéo cô sát vào người anh hỏi.

“Sao em chưa vào trong?”

Biểu cảm trên gương mặt của Diệp Vô Ưu thay đổi nhanh chóng khi Lục Lệ Hành đến. Cô liền sự mặt nói với anh.

“Em quên mang theo thiệp mời nên bảo vệ không để em vào trong”

Lục Lệ Hành chỉ đành bất đắc dĩ cười với Diệp Vô Ưu, anh cũng không trách gì bảo vệ gác cửa cả vì họ đang làm đúng quy định. Hơn nữa chuyện anh và cô kết hôn không được công bố ra ngoài nên họ không biết cô là vợ anh.

Diệp Nhiễm Y nhìn thấy Lục Lệ Hành bước từ trong bước ra thì khá ngạc nhiên. Nhưng có mặt anh ở đây cô ta lại lên tiếng mỉa mai muốn chia rẽ.

“Anh nhất định phải để mắt đến chị cho cẩn thận đấy. Không biết chừng chị ấy tới đây tối nay là muốn leo cây lớn nhà họ Lục rồi sau đó đá anh đi thì sao?”

Lục Lệ Hành lại không hề tức giận trước lời nói của Diệp Nhiễm Y mà cười nhìn Diệp Vô Ưu, lời nói rất ẩn ý.

“Vậy sao? Nếu cô ấy coi trọng nhà họ Lục như vậy thì tôi thực sự rất vui đấy.”

Diệp Vô Ưu hiểu câu nói của Lục Lệ Hành có nghĩ gì nên không nói lời nào mà cười rất tươi. Không muốn để ý hai người kia nữa, anh liền ôm eo kéo cô vào trong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Chúng ta vào trong đi”

Lần này bảo vệ lại không cản giống như lúc nãy khiến cả Diệp Nhiễm Y và Phó Bắc Đình đều ngạc nhiên. Anh ta quay sang thắc mắc hỏi cô ta.

“Không phải em nói anh ta chỉ là một tên công nhân thôi sao? Làm sao anh ta lại có tư cách tham dự buổi tiệc nhà họ Lục?”

Ngay cả Diệp Nhiễm Y không biết lý do tại sao nhưng rồi rất nhanh chóng cô ta đã nghĩ ra lý do để chấn an Phó Bắc Đình cũng như chấn an chính bản thân cô ta.

“Có lẽ là chị đã mua lại thiệp mời với giá cao, hoặc là anh ta đã để chị leo lên giường của ông già kia để đổi lấy”

Phó Bắc Đình vẫn nghi ngờ hỏi cô ta.

“Thật như vậy sao?”

Nhớ lại lời nói ban nãy của Lục Lệ Hành, Diệp Nhiễm Y liền khẳng định chuyện Diệp Vô Ưu leo lên giường của ông già ngay hôm đó cô ta vô tình gặp nên chắc nịch nói.

“Anh xem lúc nãy em nói chị ấy đến buổi tiệc để trèo lên cây lớn nhà họ Lục mà anh ta không phản bác lại, ngược lại còn rất vui vẻ. Có lẽ anh ta muốn dùng chị để làm bàn đạp giúp anh ta thăng tiến.

Nghe những lời nói của Diệp Nhiễm Y, Phó Bắc Đình liền tin rằng Diệp Vô Ưu lầm đường lạc lối tin vào kẻ gian xảo Lục Lệ Hành, anh ta thầm quyết tâm muốn cứu lấy cô.

“Không được! Anh nhất định phải khiến Vô Ưu quay đầu. Chúng ta vào trong.”

Phó Bắc Đính kéo Diệp Nhiễm Y vào trong, muốn nhanh chóng đuổi theo Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu để canh trừng không để cho anh có cơ hội đưa cô lên giường của người đàn ông khác.

Sảnh tiệc rộng lớn được trang hoàng rực rỡ sang trọng, xung quanh được bày bàn với đầy đủ những món ăn ngon, chính giữa sảnh được để trống để làm sân khiêu vũ. Trong sảnh đã có rất nhiều người là khánh mời đến dự buổi tiệc ngày hôm nay.

Ngay khi Phó Bắc Đình và Diệp Nhiễm Y bước vào đều phải ngạc nhiên về sự sang trọng ở nơi đây. Diệp Nhiễm Y nhìn xung quanh một lượt thấy người quen nên quay sang nói với Phó Bắc Đình.

“Anh Bắc Đình! Anh đi giao lưu một chút đi. Lát nữa chúng ta gặp lại sau.”

“Được!”

Phó Bắc Đình liền gật đầu rồi đi đến cạnh một người lạ để tự giới thiệu bản thân. Diệp Nhiễm Y cũng bắt đầu nhập tiệc, khi vừa mới cầm ly rượu lên thì đã có người đến trò chuyện với cô ta.

“Nhiễm Y! Là cô sao?”

Diệp Nhiễm Y vừa nhìn sang thấy là người quen cũng mỉm cười nói.

“Cô về nước rồi sao?”

Người phụ nữ được nhận ra liền vui mừng hớn hở nói chuyện.

“Đúng vậy! Tôi vừa mới về thôi. Cũng là vì buổi tiệc của Lục thị nên mới quay về. Bố mẹ tôi nói Lục tổng của Lục thị vẫn còn độc thân nên tôi đến để thử vận may.”

Rồi người phụ nữ ánh mắt đầy ẩn ý nhìn sang Diệp Nhiễm Y.

“Nhưng mà hôm nay là buổi tiệc của giới kinh doanh, tập hợp những doanh nhân nổi tiếng, làm quen với những người khác cũng không phải tệ đâu.”

Diệp Nhiễm Y hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì, nên chỉ gật gù cho qua chuyện.

“Là vậy sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0