Nghi Ngờ.
2024-11-24 14:03:57
Diệp Vô Ưu bị đẩy ngã đến hai lần, bây giờ cô mới phát hiện Phó Bắc Đình có gì đó không đúng. Khi nhìn vẻ mặt khác thường của anh ta, cô liền cảm thấy hoảng sợ mà hét lên.
“Anh muốn làm gì? Phó Bắc Đình, mau thả tôi ra. Có phải anh bị người khác hạ thuốc hay không? Buông tôi ra.”
Mặc kệ những tiếng la hét của Diệp Vô Ưu, mặc kệ cô vùng vẫy phản kháng như thế nào. Phó Bắc Đình đều không dừng lại hành động của mình mà muốn cưỡng bức cô.
Cánh cửa đang khóa đột nhiên được mở ra. Lục Lệ Hành vừa mở cửa đã thấy Diệp Vô Ưu đang cố gắng phản kháng lại khi bị Phó Bắc Đình sàm sỡ. Ngay lập tức anh như muốn bùng nổ, cơn tức giận lên đến đỉnh đầu. Anh chạy đến mạnh tay kéo Phó Bắc Đình ra khỏi người của Diệp Vô Ưu, trong lúc anh ta còn đang mơ hồ không để anh ta kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Lệ Hành đã dùng hết sức tung những cú đấm lên mặt của anh ta mà anh ta không kịp phản kháng lại nên chỉ có thể nhận những đòn đánh nặng nề của anh.
Diệp Vô Ưu vẫn còn sợ hãi sau khi suýt bị Phó Bắc Đình sàm sỡ nhưng khi nhìn sang Lục Lệ Hành đang đánh người cô còn sợ hãi hơn liền vội kéo anh lại, ngăn không cho anh đánh tiếp. Giọng cô hơi run rẩy nói.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đó.”
Nắm đấm của Lục Lệ Hành cũng dừng lại, anh đứng thẳng người dậy. Ôm lấy vai của Diệp Vô Ưu lo lắng hỏi cô.
“Em không sao chứ? Anh ta có làm hại gì em không?”
Rồi đánh ánh mắt như muốn giết người nhìn Phó Bắc Đình mà gắng giọng nói.
“Tay nào của anh ta đã chạm vào em. Anh sẽ phế nó.”
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh ôm lấy Lục Lệ Hành rồi nhìn Phó Bắc Đình thương tích đầy mặt đang nằm dưới đất mà suy đoán.
“Bỏ đi! Có lẽ anh ta đã bị hạ thuốc. Chúng ta gọi xe cấp cứu cho anh ta đi. Cứ xem như là em trả lại phần ân tình anh ta chăm sóc em ở nước ngoài. Từ nay về sau em không còn nợ gì anh ta cả, cũng không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta nữa”
Lục Lệ Hành dù không bằng lòng nhưng vẫn nghe theo lời của Diệp Vô Ưu mà hầm hực nhìn Phó Bắc Đình.
“Hôm nay anh gặp may đấy nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.”
Nói xong, anh quay người bế ngang Diệp Vô Ưu lên rồi một đường đi thẳng ra khỏi phòng mà mặc kệ Phó Bắc Đình cứ luôn miệng than vãn.
“Nóng quá! Nóng quá!...
Sau khi rời khỏi phòng, Lục Lệ Hành ôm chặt lấy Diệp Vô Ưu ở trong xe, nhớ lại tình cảnh lúc cô bị người đàn ông khác cưỡng bức, trái tim anh như bị đánh một cú rất mạnh, đau đến không thể thở được, đến giờ anh vẫn không thể bình tĩnh lại được. Anh ôm chặt lấy cô như để xác định cô không bị gì cả, nhìn xuống cô trong lòng mình giọng hơi run rẩy nói.
“Em không sao chứ?”
Diệp Vô Ưu nằm trong lòng Lục Lệ Hành lắc đầu. Tình huống lúc nãy thực sự khiến cô sợ hãi, cô cũng không dám tưởng tượng nếu cô thực sự bị cưỡng bức thì cô sẽ như thế nào, cô có còn can đảm để ở bên cạnh anh không.
Nhưng thật may mắn là cô không sao cả, cô vẫn còn sạch sẽ để có thể ở bên anh. Cô cố gắng bình tĩnh nói với anh cũng là đề trấn an anh.
“Em không sao. May mà anh đến kịp”
Lục Lệ Hành vẫn không thể bình tĩnh lại được mà siết chặt lấy cô hơn.
“Lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa. Dù em biết đây là một âm mưu nhưng em vẫn cứ tới. Nếu như.”
Diệp Vô Ưu vội thoát ra khỏi lòng anh, cắt ngang lời nói của anh.
“Không có nếu như. Em biết rồi. Sẽ không có lần sau đâu.”
Rồi lại chui vào lòng Lục Lệ Hành nói ra nhưng suy đoán của mình.
“Nhưng mà em nghĩ việc này chắc chắn có liên quan đến Diệp Nhiễm Y. Cô ta là người luôn ở bên Phó Bắc Đình, vậy nên mục đích cuối cùng của cô ta là muốn hại em, muốn hủy đi sự trong trắng của em. Cô ta đã lợi dụng cái chết đáng ngờ của mẹ em chỉ để dụ em ra ngoài. Em nghĩ điều này có thể là thật. Với cái đầu đó của cô ta hoàn toàn không thể nghĩ ra được lý do này. Chỉ có thể là cô ta biết được chuyện gì đó, nên mới dùng chuyện này để khiến em mắc bẫy của cô ta.”
Cô ngước mặt lên nhìn anh nói tiếp.
“Vậy nên em định sau khi buổi tiệc kết thúc, em sẽ điều tra cẩn thận chuyện này.”
Lục Lệ Hành thở dài đưa tay vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói.
“Được! Anh sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ em. Lúc nãy em đã bị kinh hãi một phen rồi nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Diệp Vô Ưu không nói lời nào rúc vào lòng Lục Lệ Hành mà gật đầu. Quả thật cô đã bị làm cho sợ hãi một phen rồi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn ở cạch Lục Lệ Hành mà thôi.
Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu quả thật đã gọi xe cấp cứu cho Phó Bắc Đình. Bị thương ngoài da cho Lục Lệ Hành đánh cộng thêm bị hạ thuốc kích dục nên Phó Bắc Đình nên phải rửa ruột và phải nằm lại bệnh viện một đêm để quan sát.
Cũng trong tối hôm đó Diệp Nhiễm Y vừa mới hay chuyện thì cô ta đã nhanh chóng đến bệnh viện để tránh bị nghi ngờ. Vừa nhìn thấy Phó Bắc Đình nằm trên giường bệnh thì cô ta đã đến bên cạch anh ta mà khóc lóc tỏ vẻ thương sót cho anh ta nhưng cũng không quên oán trách Diệp Vô Ưu.
“Anh Bắc Đình, anh có sao không? Không ngờ chị lại tàn nhẫn như vậy? Hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm nhiều năm của hai người.”
Ngay từ khi Phó Bắc Đình tỉnh lại, anh ta đã nhớ ra những chuyện trước khi bị đưa vào bệnh viện, vậy nên khi nhìn thấy Diệp Nhiễm Y thì cơn tức giận trong lòng anh ta liền nổi lên. Anh ta thực sự muốn cướp lại Diệp Vô Ưu nhưng không phải bằng cách hèn hạ này. Anh ta nhớ trước khi gặp Diệp Vô Ưu, anh ta chỉ có uống ly nước mà Diệp Nhiễm Y đưa cho rồi sau đó đầu óc anh ta liền mơ hồ, và tiếp đến là làm ra những chuyện không bằng cầm thú với cô. Vậy nên khi nhìn thấy Diệp Nhiễm Y, anh ta liền nổi giận với cô ta nhưng cũng giận chính mình.
Phó Bắc Đình tức giận hất bàn tay của Diệp Nhiễm Y ra khỏi tay mình rồi quay sang nhìn cô ta mà chất vấn.
“Anh không sao! Nhiễm Y, anh muốn biết có phải trong ly nước em đưa ngày hôm qua có thuốc kích dục trong đó phải không? Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải là do em làm ra chuyện này hay không?”
Nghe Phó Bắc Đình hỏi mà mặt của Diệp Nhiễm Y hết trắng rồi lại đổi sang xanh, sau đó nước mắt của cô ta liền rơi lả chả, giọng run rẩy hối nhận nhận lỗi.
“Em xin lỗi, anh Bắc Đình. Thuốc đúng là do em cho vào nhưng em là vì muốn giúp anh làm lành với chị mà thôi.”
Lúc nghe Diệp Nhiễm Y thú nhận, đột nhiên Phó Bắc Đình lại nhớ đến lời nói của Alvin đã từng nói với anh ta.
“Nếu anh thích trà xanh, vậy thì xem như tôi chưa nói gì, còn nếu anh không thích thì nên tránh xa người phụ nữ đó càng sớm càng tốt.
Vì nhớ lại câu nói này nên Phó Bắc Đình liền nghi ngờ hỏi Diệp Nhiễm Y như muốn xác nhận.
“Em làm điều đó là muốn giúp anh hay là muốn lợi dụng anh?”
Bị hỏi như vậy, trong lòng Diệp Nhiễm Y liền lo lắng và sợ hãi, hai tay cô ta nắm lấy vạt áo. Với hoàn cảnh hiện tại của cô ta thì cô ta tuyệt đốt không thể để xảy ra mẫu thuẫn với Phó Bắc Đình. Nếu không sẽ không có ai có thể giúp cô ta trở nên nổi bật tại buổi tiệc của nhà họ Lục. Cô ta không muốn chấp nhận thất bại một cách dễ dàng như vậy. Cô ta đổ tất cả lỗi lầm lên người Diệp Vô Ưu, cô ta nhất định sẽ trả lại mọi sỉ nhục mà cô ta phải nhận hôm nay cho cô.
Diệp Nhiễm Y liền tỏ vẻ thất vọng, hít mũi vài cái như cố gắng kìm nén nước mắt rồi cầm lấy con dao gọt trái cây trên tủ đầu giường kề vào cổ tay trái, giọng điệu ủy khuất nói.
“Anh Bắc Đình, em luôn dành tình cảm chân thành dành cho anh. Em đã hi sinh vì anh rất nhiều. Nhưng anh lại không hề tin tưởng em vậy thì em còn sống có ý nghĩa gì?”
“Đặt con dao xuống.”
Phó Bắc Đình nhìn thấy hành động của Diệp Nhiễm Y liền hoảng sợ, vươn tay muốn lấy lại con dao trên tay của cô ta. Nhưng cô ta đã lùi lại như thể hiển sự quyết tâm của mình, rồi rạch một đường trên cổ tay, máu lập tức chảy ra. Phó Bắc Đình thấy vậy càng hoảng sợ hơn mà leo xuống giường rồi vội vàng đỡ cô ta đang ngã quỵ xuống. Miệng vội vàng nói với cô ta.
“Anh tin em! Anh tin em mà! Sao em lại ngốc như vậy? Sao em lại làm những chuyện khiến bản thân bị tổn thương chứ?”
Máu từ cổ tay của Diệp Nhiễm Y vẫn tiếp tục chảy ra, Phó Bắc Đình sợ cô ta gặp chuyện nên cố gắng nắm chặt cổ tay cô ta để ngăn máu tiếp tục chảy. Diệp Nhiễm Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu tổn thương lớn như vậy nên chỉ một lúc sau thì cô ta liền ngất đi. Phó Bắc Đình thấy vậy liền hốt hoảng gọi.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây. Mau cứu người đi...
Sau khi bác sĩ kiểm tra và băng bó lại vết thương thì kết luận, Diệp Nhiễm Y chỉ là vết thương ngoài da và do tâm lý bị kích động nên mới ngất đi chứ không có gì đáng ngại, sau khi tỉnh lại thì có thể xuất hiện. Phó Bắc Đình nghe vậy cũng yên tâm nhưng cũng không quên gọi cho bố mẹ của cô ta đến chăm sóc.
Buổi tối ngày hôm sau, buổi tiệc của nhà họ Lục được diễn ra. Diệp Nhiễm Y từ trên một chiếc xe sang bước xuống, trên người cô ta mặc bộ lễ phục mà hôm đó cô ta tranh với Diệp Vô Ưu và được Phó Bắc Đình mua lại với giá 120 vạn. Tuy không hài lòng về bộ lễ phục cô ta đang mặc nhưng cô ta lại rất tự tin, cho dù cô ta mặc đồ nào cũng sẽ đẹp đến mê hoặc lòng người, vậy nên rất kiêu ngạo. Mọi người đang đứng trước cửa chờ khi vừa nhìn thấy cô ta liền bao quanh cô ta mà vui vẻ trò chuyện.
“Nhiễm Y, lâu quá không gặp. Dạo gần đây cô đang ở đâu vậy?”
“Nhiễm Y, bộ lễ phục này của cô thật đẹp.”
“Anh muốn làm gì? Phó Bắc Đình, mau thả tôi ra. Có phải anh bị người khác hạ thuốc hay không? Buông tôi ra.”
Mặc kệ những tiếng la hét của Diệp Vô Ưu, mặc kệ cô vùng vẫy phản kháng như thế nào. Phó Bắc Đình đều không dừng lại hành động của mình mà muốn cưỡng bức cô.
Cánh cửa đang khóa đột nhiên được mở ra. Lục Lệ Hành vừa mở cửa đã thấy Diệp Vô Ưu đang cố gắng phản kháng lại khi bị Phó Bắc Đình sàm sỡ. Ngay lập tức anh như muốn bùng nổ, cơn tức giận lên đến đỉnh đầu. Anh chạy đến mạnh tay kéo Phó Bắc Đình ra khỏi người của Diệp Vô Ưu, trong lúc anh ta còn đang mơ hồ không để anh ta kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lục Lệ Hành đã dùng hết sức tung những cú đấm lên mặt của anh ta mà anh ta không kịp phản kháng lại nên chỉ có thể nhận những đòn đánh nặng nề của anh.
Diệp Vô Ưu vẫn còn sợ hãi sau khi suýt bị Phó Bắc Đình sàm sỡ nhưng khi nhìn sang Lục Lệ Hành đang đánh người cô còn sợ hãi hơn liền vội kéo anh lại, ngăn không cho anh đánh tiếp. Giọng cô hơi run rẩy nói.
“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đó.”
Nắm đấm của Lục Lệ Hành cũng dừng lại, anh đứng thẳng người dậy. Ôm lấy vai của Diệp Vô Ưu lo lắng hỏi cô.
“Em không sao chứ? Anh ta có làm hại gì em không?”
Rồi đánh ánh mắt như muốn giết người nhìn Phó Bắc Đình mà gắng giọng nói.
“Tay nào của anh ta đã chạm vào em. Anh sẽ phế nó.”
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh ôm lấy Lục Lệ Hành rồi nhìn Phó Bắc Đình thương tích đầy mặt đang nằm dưới đất mà suy đoán.
“Bỏ đi! Có lẽ anh ta đã bị hạ thuốc. Chúng ta gọi xe cấp cứu cho anh ta đi. Cứ xem như là em trả lại phần ân tình anh ta chăm sóc em ở nước ngoài. Từ nay về sau em không còn nợ gì anh ta cả, cũng không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh ta nữa”
Lục Lệ Hành dù không bằng lòng nhưng vẫn nghe theo lời của Diệp Vô Ưu mà hầm hực nhìn Phó Bắc Đình.
“Hôm nay anh gặp may đấy nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.”
Nói xong, anh quay người bế ngang Diệp Vô Ưu lên rồi một đường đi thẳng ra khỏi phòng mà mặc kệ Phó Bắc Đình cứ luôn miệng than vãn.
“Nóng quá! Nóng quá!...
Sau khi rời khỏi phòng, Lục Lệ Hành ôm chặt lấy Diệp Vô Ưu ở trong xe, nhớ lại tình cảnh lúc cô bị người đàn ông khác cưỡng bức, trái tim anh như bị đánh một cú rất mạnh, đau đến không thể thở được, đến giờ anh vẫn không thể bình tĩnh lại được. Anh ôm chặt lấy cô như để xác định cô không bị gì cả, nhìn xuống cô trong lòng mình giọng hơi run rẩy nói.
“Em không sao chứ?”
Diệp Vô Ưu nằm trong lòng Lục Lệ Hành lắc đầu. Tình huống lúc nãy thực sự khiến cô sợ hãi, cô cũng không dám tưởng tượng nếu cô thực sự bị cưỡng bức thì cô sẽ như thế nào, cô có còn can đảm để ở bên cạnh anh không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng thật may mắn là cô không sao cả, cô vẫn còn sạch sẽ để có thể ở bên anh. Cô cố gắng bình tĩnh nói với anh cũng là đề trấn an anh.
“Em không sao. May mà anh đến kịp”
Lục Lệ Hành vẫn không thể bình tĩnh lại được mà siết chặt lấy cô hơn.
“Lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa. Dù em biết đây là một âm mưu nhưng em vẫn cứ tới. Nếu như.”
Diệp Vô Ưu vội thoát ra khỏi lòng anh, cắt ngang lời nói của anh.
“Không có nếu như. Em biết rồi. Sẽ không có lần sau đâu.”
Rồi lại chui vào lòng Lục Lệ Hành nói ra nhưng suy đoán của mình.
“Nhưng mà em nghĩ việc này chắc chắn có liên quan đến Diệp Nhiễm Y. Cô ta là người luôn ở bên Phó Bắc Đình, vậy nên mục đích cuối cùng của cô ta là muốn hại em, muốn hủy đi sự trong trắng của em. Cô ta đã lợi dụng cái chết đáng ngờ của mẹ em chỉ để dụ em ra ngoài. Em nghĩ điều này có thể là thật. Với cái đầu đó của cô ta hoàn toàn không thể nghĩ ra được lý do này. Chỉ có thể là cô ta biết được chuyện gì đó, nên mới dùng chuyện này để khiến em mắc bẫy của cô ta.”
Cô ngước mặt lên nhìn anh nói tiếp.
“Vậy nên em định sau khi buổi tiệc kết thúc, em sẽ điều tra cẩn thận chuyện này.”
Lục Lệ Hành thở dài đưa tay vuốt mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói.
“Được! Anh sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ em. Lúc nãy em đã bị kinh hãi một phen rồi nên về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Diệp Vô Ưu không nói lời nào rúc vào lòng Lục Lệ Hành mà gật đầu. Quả thật cô đã bị làm cho sợ hãi một phen rồi, bây giờ cô chỉ muốn về nhà, chỉ muốn ở cạch Lục Lệ Hành mà thôi.
Lục Lệ Hành và Diệp Vô Ưu quả thật đã gọi xe cấp cứu cho Phó Bắc Đình. Bị thương ngoài da cho Lục Lệ Hành đánh cộng thêm bị hạ thuốc kích dục nên Phó Bắc Đình nên phải rửa ruột và phải nằm lại bệnh viện một đêm để quan sát.
Cũng trong tối hôm đó Diệp Nhiễm Y vừa mới hay chuyện thì cô ta đã nhanh chóng đến bệnh viện để tránh bị nghi ngờ. Vừa nhìn thấy Phó Bắc Đình nằm trên giường bệnh thì cô ta đã đến bên cạch anh ta mà khóc lóc tỏ vẻ thương sót cho anh ta nhưng cũng không quên oán trách Diệp Vô Ưu.
“Anh Bắc Đình, anh có sao không? Không ngờ chị lại tàn nhẫn như vậy? Hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm nhiều năm của hai người.”
Ngay từ khi Phó Bắc Đình tỉnh lại, anh ta đã nhớ ra những chuyện trước khi bị đưa vào bệnh viện, vậy nên khi nhìn thấy Diệp Nhiễm Y thì cơn tức giận trong lòng anh ta liền nổi lên. Anh ta thực sự muốn cướp lại Diệp Vô Ưu nhưng không phải bằng cách hèn hạ này. Anh ta nhớ trước khi gặp Diệp Vô Ưu, anh ta chỉ có uống ly nước mà Diệp Nhiễm Y đưa cho rồi sau đó đầu óc anh ta liền mơ hồ, và tiếp đến là làm ra những chuyện không bằng cầm thú với cô. Vậy nên khi nhìn thấy Diệp Nhiễm Y, anh ta liền nổi giận với cô ta nhưng cũng giận chính mình.
Phó Bắc Đình tức giận hất bàn tay của Diệp Nhiễm Y ra khỏi tay mình rồi quay sang nhìn cô ta mà chất vấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh không sao! Nhiễm Y, anh muốn biết có phải trong ly nước em đưa ngày hôm qua có thuốc kích dục trong đó phải không? Rốt cuộc chuyện này là sao? Có phải là do em làm ra chuyện này hay không?”
Nghe Phó Bắc Đình hỏi mà mặt của Diệp Nhiễm Y hết trắng rồi lại đổi sang xanh, sau đó nước mắt của cô ta liền rơi lả chả, giọng run rẩy hối nhận nhận lỗi.
“Em xin lỗi, anh Bắc Đình. Thuốc đúng là do em cho vào nhưng em là vì muốn giúp anh làm lành với chị mà thôi.”
Lúc nghe Diệp Nhiễm Y thú nhận, đột nhiên Phó Bắc Đình lại nhớ đến lời nói của Alvin đã từng nói với anh ta.
“Nếu anh thích trà xanh, vậy thì xem như tôi chưa nói gì, còn nếu anh không thích thì nên tránh xa người phụ nữ đó càng sớm càng tốt.
Vì nhớ lại câu nói này nên Phó Bắc Đình liền nghi ngờ hỏi Diệp Nhiễm Y như muốn xác nhận.
“Em làm điều đó là muốn giúp anh hay là muốn lợi dụng anh?”
Bị hỏi như vậy, trong lòng Diệp Nhiễm Y liền lo lắng và sợ hãi, hai tay cô ta nắm lấy vạt áo. Với hoàn cảnh hiện tại của cô ta thì cô ta tuyệt đốt không thể để xảy ra mẫu thuẫn với Phó Bắc Đình. Nếu không sẽ không có ai có thể giúp cô ta trở nên nổi bật tại buổi tiệc của nhà họ Lục. Cô ta không muốn chấp nhận thất bại một cách dễ dàng như vậy. Cô ta đổ tất cả lỗi lầm lên người Diệp Vô Ưu, cô ta nhất định sẽ trả lại mọi sỉ nhục mà cô ta phải nhận hôm nay cho cô.
Diệp Nhiễm Y liền tỏ vẻ thất vọng, hít mũi vài cái như cố gắng kìm nén nước mắt rồi cầm lấy con dao gọt trái cây trên tủ đầu giường kề vào cổ tay trái, giọng điệu ủy khuất nói.
“Anh Bắc Đình, em luôn dành tình cảm chân thành dành cho anh. Em đã hi sinh vì anh rất nhiều. Nhưng anh lại không hề tin tưởng em vậy thì em còn sống có ý nghĩa gì?”
“Đặt con dao xuống.”
Phó Bắc Đình nhìn thấy hành động của Diệp Nhiễm Y liền hoảng sợ, vươn tay muốn lấy lại con dao trên tay của cô ta. Nhưng cô ta đã lùi lại như thể hiển sự quyết tâm của mình, rồi rạch một đường trên cổ tay, máu lập tức chảy ra. Phó Bắc Đình thấy vậy càng hoảng sợ hơn mà leo xuống giường rồi vội vàng đỡ cô ta đang ngã quỵ xuống. Miệng vội vàng nói với cô ta.
“Anh tin em! Anh tin em mà! Sao em lại ngốc như vậy? Sao em lại làm những chuyện khiến bản thân bị tổn thương chứ?”
Máu từ cổ tay của Diệp Nhiễm Y vẫn tiếp tục chảy ra, Phó Bắc Đình sợ cô ta gặp chuyện nên cố gắng nắm chặt cổ tay cô ta để ngăn máu tiếp tục chảy. Diệp Nhiễm Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu tổn thương lớn như vậy nên chỉ một lúc sau thì cô ta liền ngất đi. Phó Bắc Đình thấy vậy liền hốt hoảng gọi.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây. Mau cứu người đi...
Sau khi bác sĩ kiểm tra và băng bó lại vết thương thì kết luận, Diệp Nhiễm Y chỉ là vết thương ngoài da và do tâm lý bị kích động nên mới ngất đi chứ không có gì đáng ngại, sau khi tỉnh lại thì có thể xuất hiện. Phó Bắc Đình nghe vậy cũng yên tâm nhưng cũng không quên gọi cho bố mẹ của cô ta đến chăm sóc.
Buổi tối ngày hôm sau, buổi tiệc của nhà họ Lục được diễn ra. Diệp Nhiễm Y từ trên một chiếc xe sang bước xuống, trên người cô ta mặc bộ lễ phục mà hôm đó cô ta tranh với Diệp Vô Ưu và được Phó Bắc Đình mua lại với giá 120 vạn. Tuy không hài lòng về bộ lễ phục cô ta đang mặc nhưng cô ta lại rất tự tin, cho dù cô ta mặc đồ nào cũng sẽ đẹp đến mê hoặc lòng người, vậy nên rất kiêu ngạo. Mọi người đang đứng trước cửa chờ khi vừa nhìn thấy cô ta liền bao quanh cô ta mà vui vẻ trò chuyện.
“Nhiễm Y, lâu quá không gặp. Dạo gần đây cô đang ở đâu vậy?”
“Nhiễm Y, bộ lễ phục này của cô thật đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro