Duyên Mình Lỡ

Em Nguyện Ý.

2024-11-24 14:03:57

Nụ hôn tiếp tục kéo dài, Lục Lệ Hành càng lúc càng tiến tới, Diệp Vô Ưu thì từ từ lùi lại. Anh đè cô xuống ghế sofa, nụ hôn vẫn không hề dừng lại. Hôn được một lúc thì đột nhiên anh bế bổng cô lên vừa hôn cô vừa bế cô về phòng ngủ.

Về đến phòng, anh nhe nhàng đặt cô xuống giường, rồi tự mình đứng thẳng người, không biết có phải do nóng hay không mà anh cởi từ chiếc áo vest ngoài đến chiếc áo gi lê rồi kéo cravat cùng vài cúc áo. Cô nhìn thấy liền xấu hổ đưa tay lên che mặt lại, nhìn thấy phản ứng này của cô anh lại chỉ thấy cô càng ngày càng đáng yêu mà cong khóe miệng cười. Sau đó lại đè lên người cô, kéo tay cô ra rồi tiếp tục hôn ngấu nghiến.

Diệp Vô Ưu được đặt lên giường, tận mắt nhìn Lục Lệ Hành cởi đồ. Nói thật, cô rất thích thân hình của anh, lúc trước hiểu lầm anh chỉ là một công nhân cũng hiểu lý do tại sao thân hình của anh lại đẹp đến như vậy. Nhưng giờ biết anh không phải là công nhân, thì điều mà cô luôn thắc mắc là làm sao anh có thể duy trì thân hình này của anh. Khoảng thời gian chung sống với nhau, cô biết rõ thời gian biểu của anh ngoài giờ đi làm và một vài lần đi công tác thì hầu như anh đều ở nhà cùng cô. Vậy nên cô chắc chắn anh không có thời gian để tập gym.

Nhưng giờ không phải là lúc đi tìm đáp án cho câu hỏi đó, khi anh bắt đầu cởi từng cúc áo khoác vest thì cô đã vội đưa tay lên che mặt. Cô che mặt không chỉ vì anh đang cởi đồ trước mặt cô, còn là vì ánh mắt anh nhìn cô giống như mình một con mồi mà anh săn được và đang chuẩn bị làm thịt. Mặt cô lúc này chắc chắn đã đỏ lên nên cô không muốn để ăn nhìn thấy. Nhưng cô vẫn lén nhìn qua kẽ tay.

Đến khi anh đột nhiên kéo tay cô ra rồi lại tiếp tục hôn cô. Vẫn là một nụ hôn sâu, hôm nay cô đã bị anh hôn rất nhiều. Nụ hôn kéo dài đến khi cô lại sắp hết hơi thì anh mới từ từ thả cô ra. Đôi môi cô đã bị sưng đỏ do bị anh hôn, nhìn tác phẩm do mình tạo ra trên người cô anh lại cảm thấy tự hào. Nhưng rồi anh lại đăm chiêu nhìn cô, giọng trầm ấm nói với cô.

“Ưu Ưu! Chúng ta trở thành vợ chồng thực sự đi.”

Diệp Vô Ưu ngỡ ngàng, đôi mắt ngạc nhiên nhìn Lục Lệ Hành như không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Nhưng rồi ánh mắt cô lại đảo qua lại như đang phân vân. Lục Lệ Hành giống như hiểu được cô đang lưỡng lự điều gì, đưa tay xoa đầu cô an ủi, đôi mắt có hơi thất vọng nhưng miệng vẫn cười nói với cô.

“Không sao! Em không muốn, anh cũng sẽ không ép em. Em ngủ trước đi, anh đi tắm.”

Nói xong Lục Lệ Hành đứng dậy quay người định vào phòng tắm để tắm nước lạnh. Nhưng rồi bước chân anh dừng lại, nói đúng hơn là anh bị buộc phải dừng lại vì một bàn tay trắng nõn đang nắm lấy góc áo của anh.

Diệp Vô Ưu rất kinh ngạc khi nghe anh muốn cả hai thành vợ chồng thực sự. Cô không phải không hiểu điều anh đang nói là gì nhưng như vậy có phải đồng nghĩa là anh yêu cô không? Cô có yêu anh không? Cô không biết nhưng khoảng thời gian chung sống với nhau, cô rất thích cảm giác được ở bên anh. Mỗi tối trước khi anh tan làm cô rất vui vẻ khi nấu ăn cho anh dù chỉ là những món ăn đơn giản, thích cùng anh ăn ngồi tối cùng nhau rồi sẽ nói rất nhiều chuyện, thích cảm giác được anh tôn trọng luôn ủng hộ quyết định của cô, thích được anh nâng niu chiều chuộng, thích cách anh bảo vệ cô khỏi đám người nhà Diệp Sở Sinh và tên cặn bã Phó Bắc Đình. Nhưng như vậy có được tính là yêu không? Cô không biết. Rồi đột nhiên anh đứng dậy, nhìn vẻ mặt anh thất vọng cô lại sợ, sợ anh sẽ thất vọng bỏ rơi mình. Cô đột nhiên ngồi chồm dậy nắm lấy áo anh. Có phải cô yêu anh không? Cô không biết. Nhưng cô biết rất rõ cô không muốn rời xa anh. Nhưng mà chuyện đó cô không có kinh nghiệm nên mặt lại đỏ gắt lên, cơ hồ đỏ đến tận mang tai. Cô ngượng ngùng lầm bầm nói.

“Em…Em chưa từng làm chuyện đó, đây là lần đầu của em. Em…không biết phải làm gì hết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Lệ Hành nhìn vành tai đang đỏ lên của Diệp Vô Ưu. Anh lại cảm thấy cô đáng yêu mà phì cười. Nhẹ nhàng ngồi xuống tới gần gương mặt đang đỏ lưng của cô từ từ nói.

“Anh cũng lần đầu. Vậy nên chuyện này đều là bản năng.”

Nói rồi anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô để trấn an cô. Rồi lại hỏi.

“Em chắc không? Một khi đã xảy ra quan hệ thì cả đời này em không thể rời xa anh nữa đâu. Em sẽ không hối hận, đúng không?”

Đây chính là điều mà cô mong muốn. Vậy nên ánh mắt cô rất kiên định, đưa tay chạm gương mặt anh nói.

“Không hối hận! Lệ Hành, em không muốn rời xa anh. Vậy nên…hãy biến em thành người của anh đi.”

Lục Lệ Hành kích động khi nghe thấy câu nói của cô. Đôi môi mỏng của anh liền dán lên đôi môi đỏ mọng của cô hôn mãnh liệt. Bàn tay anh đặt sau gáy của cô, tay kia cũng ôm lấy eo cô kéo cả người cô sát vào người anh như muốn hòa cô vào làm một với anh. Mà cô cũng rất phối hợp, hai tay vòng quang cổ anh ôm chặt lấy anh.

Rồi cả hai từ từ ngã xuống giường, nụ hôn của cả hai vẫn tiếp tục nhưng bàn tay anh đã bắt đầu không yên phận. Anh hướng dẫn cô từng chút một, từ từ kéo hai hai cô lên đỉnh đầu, vuốt ve thân thể cô. Hôn môi cô đã rồi anh bắt đầu chuyển dời nụ hôn của mình xuống. Từ môi đến vành tai đến cổ rồi xuống xương quai xanh. Bàn tay anh ban đầu chỉ vuốt ve bên ngoài rồi lại đưa vào trong, từ phía dưới dần dần đi lên, đến khi chạm vào bộ phận nhô lên trước ngực cô thì mới dừng lại. Bây giờ anh mới phát hiện, cô không mặc áo lót. Lúc trước không phải anh không phát hiện ra nhưng anh lại nghĩ cô sẽ không thoải mái đến mức không mặc áo lót trước một người đàn ông chỉ mới gặp một lần như vậy. Nhưng có vẻ như anh đã đoán sai, cô không hề đề phòng anh một chút nào, hoàn toàn tin tưởng anh. Vậy nên ngay khi anh đưa tay vào trong là đã có thể chạm trực tiếp.

Diệp Vô Ưu khi mới bắt đầu đã phát hiện ra cơ thể đã phản ứng rất kì lạ. Đầu óc cô bắt đầu mê man khi anh hôn cô, bàn tay anh chạm vào chỗ nào trên cơ thể cô thì chỗ đó liền nóng lên giống như đang đốt cháy cô. Mà kì lạ nhất là nơi đó của cô, cô cứ luôn cảm thấy khó chịu đến mức cọ sát hai chân mình.

Từng lớp từng lớp quần áo được cởi ra rồi rơi xuống đất. Bình thường anh không để ý nhưng nhìn kĩ lại thì thật bất ngờ. Người vợ yêu quý của anh lại có thể giấu đi một thân hình tuyệt mĩ dưới lớp quần áo rộng thùng thình kia, thân hình đầy đặn vòng eo thon gọn khiến yếu hầu của anh trượt lên xuống liên tục. Làn da vốn trắng nõn mềm mại nhưng giờ đã được phủ thêm một lớp phấn hồng vì xấu hổ khiến nó càng trở nên tuyệt đẹp. Cô cố gắng dùng bàn tay nhỏ nhắn của cô để che đậy bản thân nhưng lại không thể che hết nét quyến rũ của mình. Bàn tay to lớn của anh lần lượt lướt qua cánh tay cô, lướt qua vai chạm đến cổ rồi từ từ trượt xuống kéo bàn tay cô ra để cả bản thân hiện rõ trước mắt anh. Đôi môi lạnh của anh khẽ chạm vào cổ của cô để lại những nụ hoa đỏ rực đánh dấu lãnh thổ của mình rồi dần trượt xuống, anh ngậm trọn một nụ hoa ở trên đỉnh một bên đồi, bên còn lại nằm gọn trong bàn tay anh bị anh nắm bóp nhào nặn. Cả cơ thể có như có một luồng điện khiến cô run lên.

Lục Lệ Hành đưa một tay ra sau lưng cô để cơ thể cô sát vào miệng anh, tay còn lại đưa xuống nắm lấy cặp mông căng tròn của cô. Lại đưa xuống dưới vuốt ve cặp đùi non mềm của cô dần đưa lên bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ cuối cùng. Khi anh chỉ mới chạm vào anh đã cảm giác được sự ẩm ướt nơi bàn tay của mình. Anh thầm mừng, cô gái nhỏ của anh quá nhạy cảm, chỉ mới là khúc dạo đầu mà đã ướt át đến vậy, mà anh càng vuốt ve thì bàn tay anh càng lúc càng ướt đẫm, ướt cả một mảng xuống drap giường.

Dường như thời điểm đã đến, mọi động tác của anh trên cơ thể cô đều ngừng lại. Đôi mắt anh đục ngầu nhuộm màu dục vọng nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn lại mơ màng của cô. Đã đến bước này thì không thể quay đầu lại nhưng không hiểu sao anh lại lương lự.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ưu Ưu! Anh…”

“Không sao!”

Cô hiểu anh đang lo lắng vì điều gì. Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, dịu dàng an ủi.

“Em nguyện ý.”

Lời nói của cô khiến anh cảm động vô cùng. Hai tay ôm chặt lấy cô vào lòng, kiên định nói với cô.

“Ưu Ưu! Anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em.”

Cô cũng ôm lấy anh mỉm cười đáp.

“Ừm! Em tin anh.”

Anh ôm lấy cơ thể cô, cúi xuống hôn lấy môi cô. Trong khi cô không để ý, anh từ từ tiến vào nhưng chỉ mới vào được khúc đầu thì anh đã phải dừng lại. Biết cô là lần đầu tiên nhưng lại không nghĩ đến cô lại có thể nhỏ hẹp đến vậy, siết chặt lấy anh. Một cơn đau bất chợt ập đến giống như muốn xé toạt cô ra làm hai khiến cô phải gồng người, hai tay bấu chặt vào lưng anh để lại những vết xước đỏ dài. Cố gắng tiến thêm một chút nữa, anh đã có thêm cảm nhận được một vật cản, anh cảm thấy rất hạnh phúc nhưng cũng rất lo lắng. Bởi một khi anh xé rách thì cô phải nhận cơn đau tột cùng nhưng không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể thầm xin lỗi trong lòng tự hứa rằng sau này sẽ đối tốt với cô.

Anh tiến vào một cách mạnh mẽ, đôi tay cô bấu càng chặt vào lưng của anh hơn. Anh cố gắng hôn lấy cô, vuốt ve cơ thể cô để phân tán sự chú ý của cô như vậy sẽ giúp cơn đau của cô sẽ nhanh chóng qua đi. Được một lúc, bàn tay cô từ từ thả lỏng, có vẻ như cơn đau của cô đã giảm bớt. Anh thử thăm dò chậm rãi rồi từ từ tăng dần tốc độ.

Trên bầu trời rộng lớn không có một gợn mây, ánh trăng sáng rõ chiếu rọi vào một căn phòng. Bóng dáng của hai người một nam một nữ quấn quýt lấy nhau. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu nhưng tiếng va chạm của cơ thể, tiếng hít thở nặng nệ của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ vẫn luôn phát ra, hòa quyện vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Mình Lỡ

Số ký tự: 0