Nụ Hôn Đầu!!?
2024-11-24 14:03:57
Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, Lục Lệ Hành ngồi quỳ một chân xuống để rõ gương mặt của Diệp Vô Ưu, ánh mắt dịu dàng nhìn người vợ yêu quý của mình đang ngủ say chờ mình tan làm về. Hóa ra hạnh phúc lại chỉ cần đơn giản như vậy mà thôi. Anh không nhịn được liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
Diệp Vô Ưu đang mơ màng ngủ thì cảm giác được có ai đó đang vuốt tóc mình. Đôi mi liền khẽ run từ từ mở mắt. Nhìn thấy gương mặt điển trai của chồng mình không hiểu vì sao cô lại cong khóe miệng cười, giọng có chút mơ màng nói.
“Anh về rồi?”
Nhìn cô vợ của mình còn đang ngái ngủ, anh liền cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh liền gật đầu rồi trách yêu cô.
“Muộn vậy rồi sao không về phòng ngủ? Ngủ trên ghế sofa sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Đột nhiên Diệp Vô Ưu tỉnh táo hẳn ngồi bật dậy, điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn anh tức giận nói.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Lệ Hành cũng rất phối hợp ngồi lên ghế sofa đối diện cô nghiêm túc nhìn. Lúc này cô nhìn anh tức giận hỏi.
“Nói! Tại sao lại lừa em?”
Lục Lệ Hành lại giống như không hiểu cô đang nói gì mà hỏi ngược.
“Anh lừa em chuyện gì chứ?”
“Tại sao anh lại giấu em thân phận thật sự của anh? Em còn tưởng anh là một người lao động tay chân.”
Nói lao động tay chân là do cô muốn thể hiện tính chất công việc, chứ nếu qua miệng của người khác thì họ đã nói thẳng anh là một công nhân quèn. Mà giọng điệu của cô hình như cũng không quá tức giận còn có một chút hờn dỗi. Ấy vậy mà anh lại không phản bác lời nói của cô. Hơn nữa còn thừa nhận rất nhanh, vẻ mặt không có gì gọi là phản đối cả.
“Thì anh chính là lao động tay chân mà. Mỗi ngày đều bận rộn làm việc như vậy.”
“Nói dối!”
Ngay lập tức cô phản bác lại lời nói của anh. Xong thì vẻ mặt phụng phịu khi nhớ lại những lời nói trước đây mình từng nói với anh.
“Anh có biết giờ em nhớ lại trước kia em nói muốn nuôi anh liền cảm thấy ngượng lắm không?”
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô anh liền cười đáp.
“Em thấy ngượng vì cái gì chứ? Anh còn rất mong chờ ngày em có thể nuôi anh đấy.”
Diệp Vô Ưu lại không đồng tình, vẻ mặt lại buồn so.
“Thôi đi! Em tự nhận thức được. Anh là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị đáng kinh, là thiên tài kinh doanh được mọi người ngưỡng mộ. Có bán em đi cũng không nuôi nổi anh đâu.”
Câu cuối cô còn nói với vẻ rất tủi thân. Anh nghe vậy thì liền cảm thấy lạ hỏi.
“Em mà không nuôi nổi anh sao? Nữ thần kinh doanh được mọi người tung hô không nuôi nổi anh thì ai nuôi nổi anh?”
Nghe anh nói thì mặt cô liền ngơ ngác không hiểu.
“Hả? Nữ thần kinh doanh? Là cái gì vậy?”
Đến đây thì anh lại cảm thấy ngạc nhiên.
“Em không biết sao? Nữ tổng của tập đoàn H&U, trẻ tuổi tài cao, tài sắc vẹn toàn. Người trong giới kinh doanh vẫn luôn gọi em là Nữ thần kinh doanh mà em không biết sao?”
Có một vấn đề mà Diệp Vô Ưu thắc mắc nhưng rồi cô lại tự hỏi tự trả lời luôn.
“Sao anh biết em là nữ tổng của H&U? À mà anh biết cũng phải! Anh là tổng tài của tập đoàn Lục thị mà. Sao có thể giấu anh được?”
Rồi cô lại khoanh tay hít một hơi lại tự đặt câu hỏi.
“Nhưng mà gọi em là Nữ thần kinh doanh thì có phải hơi quá không? Dù sao trước kia cũng có nhiều người phụ nữ tài giỏi mà.”
Anh tự nhiên trả lời thay cô.
“Bọn họ có giỏi nhưng cũng không thể chỉ trong vòng vài năm thành lập có thể đưa cả tập đoàn lọt top thế giới đâu. Hơn nữa anh còn nghe họ nói rằng anh và em rất xứng với nhau.”
Diệp Vô Ưu đánh mắt sang nhìn anh nửa tin nửa ngờ.
“Thật vậy sao?”
Lục Lệ Hành gật đầu nói tiếp nhưng cô không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ anh nhìn cô.
“Thật đấy! Nhưng mà nếu em muốn thì đổi thành tôi nuôi em đi.”
Lần này thì Diệp Vô Ưu lại kịch liệt phản đối.
“Không muốn! Nếu anh đã có địa vị cao như vậy thì em nhất định phải chăm chỉ hơn nữa để xứng với anh.”
Khi cô vừa nói hết câu thì cô mới để ý đến gương mặt anh đang rất gần mặt cô, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú ẩn chứa một điều gì đó khiến cô cảm thấy bối rối. Cô lúng túng hỏi anh.
“Anh…Sao anh…cứ nhìn chằm chằm em như vậy? Anh khiến em cảm thấy anh đang có ý đồ xấu với em.”
Lục Lệ Hành lắc đầu.
“Đây là sự thèm khát của một người chồng đối với vợ của mình. Em hiểu không?”
Là một người trưởng thành, cô đương nhiên hiểu anh đang nói cái gì? Chỉ là không ngờ anh lại không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy khiến cô nghe mà nóng hết cả mặt. Vội xấu hổ nắm tay đánh vào người anh.
Đột nhiên anh tiến gần hơn nữa, khiến tim cô đập càng nhanh hơn. Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực, anh hỏi một câu khiến cô càng xấu hổ hơn.
“Anh hỏi em. Giữa em và Phó Bắc Đình đã đến giai đoạn nào rồi?”
Không hiểu vì sao cô lại thành thật trả lời anh.
“Em với anh ta chỉ…chỉ mới hôn trán hoặc má. Chứ vẫn chưa…”
Không đợi cô nói hết, anh liền nhắm thẳng đến môi cô mà hôn, nhưng rồi rất nhanh liền tách ra. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt gió. Rồi anh lại hỏi tiếp.
“Vậy có nghĩ là đây là nụ hôn đầu của em?”
Hơi thở cô có chút nặng nề, đôi mắt cô cũng bắt đầu mơ màng. Cô gật đầu thừa nhận. Thật sự trước kia khi yêu đương với Phó Bắc Đình, lúc đó cả hai đều mới tốt nghiệp, công ty của Phó Bắc Đình cũng đang xây dựng lại nên cả hai đều ưu tiên công việc trước tiên nên rất ít khi ra ngoài hẹn hò. Cô muốn dựa vào năng lực để đi lên không muốn bị đồn thổi là có quan hệ với cấp trên nên cả cô và anh ta đều thống nhất là sẽ giấu đi mối quan hệ của cả hai. Đến khi cả hai công khai thì Diệp Nhiễm Y lại chen vào khiến tình cảm rạn nứt. Và kết quả cuối cùng là cô chia tay anh ta và kết hôn với Lục Lệ Hành. Vậy nên Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình vẫn chưa vượt ranh giới đến cả hôn môi cũng không có.
Nghe thấy điều này, Lục Lệ Hành lại cảm thấy vui mừng. Bề ngoài anh có vẻ không để ý đến mối quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình nhưng thực tế thì nó vẫn luôn là cái gai trong lòng anh. Anh cũng đã sẵn sàng chấp nhận việc cô đã vượt ranh giới với Phó Bắc Đình. Nhưng là đàn ông, anh vẫn hy vọng người phụ nữ mà anh yêu trao cho anh lần đầu quý giá của cô ấy. Thật may là mọi thứ đều như ý nguyện của anh.
Không nói thêm bất cứ lời nào, Lục Lệ Hành lại dán môi mình lên môi cô. Hai tay anh giữ chặt lấy hai tay cô để cô không thể chạy. Bị anh hôn, cô chỉ biết chớp mắt ngạc nhiên nhìn gương mặt được phóng đại trước mắt mình. Sau đó tôi từ từ nhắm mắt lại chấp nhận một cảm xúc mới mà anh mang đến cho cô. Ban đầu nụ hôn chỉ ở bên ngoài nhưng rồi anh lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Anh dùng lưỡi mình cạy hàm răng của cô, một tay anh ôm lấy eo cô tay còn lại thì đặt sau đầu cô để cô không thể tránh.
Khi mới bắt đầu cô có chút ngạc nhiên, đưa tay lên trước ngực định đẩy anh ra nhưng sức mạnh cánh tay anh quá lớn hầu như không thể tách ra được dù chỉ 1mm. Nhưng rồi rất nhanh cô bắt đầu dần quen và tiếp nhận nụ hôn của anh.
Hôn được một lúc cũng khá lâu, anh càng lúc càng tham lam mà từng chút từng chút một rút hết dưỡng khí của cô. Đến khi cảm nhận người trong lòng sắp ngất đi, anh mới luyến tiếc mà buông môi cô ra. Cô được thả ra giống như được sống lại mà hít thở từng nhịp sâu. Anh nhìn thấy cô như vậy, không hiểu sao lại muốn trêu chọc cô.
“Thấy em hôn vụng về như vậy thì đúng thật là em chưa hôn ai bao giờ cả.”
Nghe thấy anh chê cô, cô liền nổi máu hơn thua, liếc mắt tức giận nhìn anh.
“Thế còn anh? Hôn điêu luyện như vậy chắc đã hôn qua nhiều cô gái khác rồi đúng không?”
Nghe câu nói của cô anh lại hiểu theo nghĩa khác.
“Em là đang khen anh hôn giỏi đúng không?”
“Ai thèm khen anh?”
Diệp Vô Ưu quay mặt sang nhìn chỗ khác, vội phủ nhận. Mà anh lại vẫn muốn tiếp tục chọc cô.
“Vậy anh có thể hiểu là bà xã đại nhân đang ghen không?”
“Em không có ghen.”
Cô vội vàng quay sang nhìn anh tức giận mà phản bác lại. Thấy cô đang xù lông nhím lên thật đáng yêu anh liền cười rồi mới dỗ dành cô gái nhỏ của anh.
“Được rồi! Không trêu em nữa. Anh không có người phụ nữ khác.”
Diệp Vô Ưu vẫn còn dỗi nói.
“Em không tin! Anh hôn giỏi như vậy chắc chắn là đã hôn qua nhiều người rồi.”
Nói xong cô còn tự cảm thấy tủi thân, Lục Lệ Hành tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành cô.
“Không có! Anh thế từ trước đến giờ anh không hề có người phụ nữ khác, anh chỉ có mình em thôi.”
Cô hơi tin anh hỏi lại.
“Thật sao?”
Anh gật đầu khẳng định, nhưng cô lại tò mò hỏi tiếp.
“Vậy sao anh lại hôn giỏi như vậy?”
Nghe vậy vẻ mặt anh lại kiêu ngạo tự mãn nói.
“Anh là thiên tài mà. Làm việc gì cũng giỏi dù là lần đầu tiên.”
Nhìn thấy vẻ mặt này thèm đòn này của Lục Lệ Hành, Diệp Vô Ưu thực sự chẳng muốn nói chuyện với anh tiếp. Liền quay sang nhìn chỗ khác không thèm nhìn anh. Nhưng anh lại tiếp tục ghé vào tai cô nói lời vô sỉ.
“Còn có chuyện anh làm giỏi hơn đấy em có muốn thử không?”
Diệp Vô Ưu đỏ mặt tức giận định quay sang mắng anh, nhưng chưa kịp nói gì cả đã bị Lục Lệ Hành dùng môi mình chặn miệng cô lại, anh tiếp tục kéo cô vào một nụ hôn. Cô liền chuyển sang muốn đánh anh nhưng tay của cô lại bị tay anh nắm lại. Cô ban đầu còn phản kháng nhưng rất nhanh cô không thể tiếp tục phản kháng được nữa. Nụ hôn của anh giống như có một loại ma lực nào đó khiến cô không thể trốn tránh mà chỉ có thể tiếp nhận.
Diệp Vô Ưu đang mơ màng ngủ thì cảm giác được có ai đó đang vuốt tóc mình. Đôi mi liền khẽ run từ từ mở mắt. Nhìn thấy gương mặt điển trai của chồng mình không hiểu vì sao cô lại cong khóe miệng cười, giọng có chút mơ màng nói.
“Anh về rồi?”
Nhìn cô vợ của mình còn đang ngái ngủ, anh liền cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh liền gật đầu rồi trách yêu cô.
“Muộn vậy rồi sao không về phòng ngủ? Ngủ trên ghế sofa sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Đột nhiên Diệp Vô Ưu tỉnh táo hẳn ngồi bật dậy, điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi nhìn anh tức giận nói.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Lệ Hành cũng rất phối hợp ngồi lên ghế sofa đối diện cô nghiêm túc nhìn. Lúc này cô nhìn anh tức giận hỏi.
“Nói! Tại sao lại lừa em?”
Lục Lệ Hành lại giống như không hiểu cô đang nói gì mà hỏi ngược.
“Anh lừa em chuyện gì chứ?”
“Tại sao anh lại giấu em thân phận thật sự của anh? Em còn tưởng anh là một người lao động tay chân.”
Nói lao động tay chân là do cô muốn thể hiện tính chất công việc, chứ nếu qua miệng của người khác thì họ đã nói thẳng anh là một công nhân quèn. Mà giọng điệu của cô hình như cũng không quá tức giận còn có một chút hờn dỗi. Ấy vậy mà anh lại không phản bác lời nói của cô. Hơn nữa còn thừa nhận rất nhanh, vẻ mặt không có gì gọi là phản đối cả.
“Thì anh chính là lao động tay chân mà. Mỗi ngày đều bận rộn làm việc như vậy.”
“Nói dối!”
Ngay lập tức cô phản bác lại lời nói của anh. Xong thì vẻ mặt phụng phịu khi nhớ lại những lời nói trước đây mình từng nói với anh.
“Anh có biết giờ em nhớ lại trước kia em nói muốn nuôi anh liền cảm thấy ngượng lắm không?”
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô anh liền cười đáp.
“Em thấy ngượng vì cái gì chứ? Anh còn rất mong chờ ngày em có thể nuôi anh đấy.”
Diệp Vô Ưu lại không đồng tình, vẻ mặt lại buồn so.
“Thôi đi! Em tự nhận thức được. Anh là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị đáng kinh, là thiên tài kinh doanh được mọi người ngưỡng mộ. Có bán em đi cũng không nuôi nổi anh đâu.”
Câu cuối cô còn nói với vẻ rất tủi thân. Anh nghe vậy thì liền cảm thấy lạ hỏi.
“Em mà không nuôi nổi anh sao? Nữ thần kinh doanh được mọi người tung hô không nuôi nổi anh thì ai nuôi nổi anh?”
Nghe anh nói thì mặt cô liền ngơ ngác không hiểu.
“Hả? Nữ thần kinh doanh? Là cái gì vậy?”
Đến đây thì anh lại cảm thấy ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không biết sao? Nữ tổng của tập đoàn H&U, trẻ tuổi tài cao, tài sắc vẹn toàn. Người trong giới kinh doanh vẫn luôn gọi em là Nữ thần kinh doanh mà em không biết sao?”
Có một vấn đề mà Diệp Vô Ưu thắc mắc nhưng rồi cô lại tự hỏi tự trả lời luôn.
“Sao anh biết em là nữ tổng của H&U? À mà anh biết cũng phải! Anh là tổng tài của tập đoàn Lục thị mà. Sao có thể giấu anh được?”
Rồi cô lại khoanh tay hít một hơi lại tự đặt câu hỏi.
“Nhưng mà gọi em là Nữ thần kinh doanh thì có phải hơi quá không? Dù sao trước kia cũng có nhiều người phụ nữ tài giỏi mà.”
Anh tự nhiên trả lời thay cô.
“Bọn họ có giỏi nhưng cũng không thể chỉ trong vòng vài năm thành lập có thể đưa cả tập đoàn lọt top thế giới đâu. Hơn nữa anh còn nghe họ nói rằng anh và em rất xứng với nhau.”
Diệp Vô Ưu đánh mắt sang nhìn anh nửa tin nửa ngờ.
“Thật vậy sao?”
Lục Lệ Hành gật đầu nói tiếp nhưng cô không hề để ý đến ánh mắt kỳ lạ anh nhìn cô.
“Thật đấy! Nhưng mà nếu em muốn thì đổi thành tôi nuôi em đi.”
Lần này thì Diệp Vô Ưu lại kịch liệt phản đối.
“Không muốn! Nếu anh đã có địa vị cao như vậy thì em nhất định phải chăm chỉ hơn nữa để xứng với anh.”
Khi cô vừa nói hết câu thì cô mới để ý đến gương mặt anh đang rất gần mặt cô, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú ẩn chứa một điều gì đó khiến cô cảm thấy bối rối. Cô lúng túng hỏi anh.
“Anh…Sao anh…cứ nhìn chằm chằm em như vậy? Anh khiến em cảm thấy anh đang có ý đồ xấu với em.”
Lục Lệ Hành lắc đầu.
“Đây là sự thèm khát của một người chồng đối với vợ của mình. Em hiểu không?”
Là một người trưởng thành, cô đương nhiên hiểu anh đang nói cái gì? Chỉ là không ngờ anh lại không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy khiến cô nghe mà nóng hết cả mặt. Vội xấu hổ nắm tay đánh vào người anh.
Đột nhiên anh tiến gần hơn nữa, khiến tim cô đập càng nhanh hơn. Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực, anh hỏi một câu khiến cô càng xấu hổ hơn.
“Anh hỏi em. Giữa em và Phó Bắc Đình đã đến giai đoạn nào rồi?”
Không hiểu vì sao cô lại thành thật trả lời anh.
“Em với anh ta chỉ…chỉ mới hôn trán hoặc má. Chứ vẫn chưa…”
Không đợi cô nói hết, anh liền nhắm thẳng đến môi cô mà hôn, nhưng rồi rất nhanh liền tách ra. Một nụ hôn chuồn chuồn lướt gió. Rồi anh lại hỏi tiếp.
“Vậy có nghĩ là đây là nụ hôn đầu của em?”
Hơi thở cô có chút nặng nề, đôi mắt cô cũng bắt đầu mơ màng. Cô gật đầu thừa nhận. Thật sự trước kia khi yêu đương với Phó Bắc Đình, lúc đó cả hai đều mới tốt nghiệp, công ty của Phó Bắc Đình cũng đang xây dựng lại nên cả hai đều ưu tiên công việc trước tiên nên rất ít khi ra ngoài hẹn hò. Cô muốn dựa vào năng lực để đi lên không muốn bị đồn thổi là có quan hệ với cấp trên nên cả cô và anh ta đều thống nhất là sẽ giấu đi mối quan hệ của cả hai. Đến khi cả hai công khai thì Diệp Nhiễm Y lại chen vào khiến tình cảm rạn nứt. Và kết quả cuối cùng là cô chia tay anh ta và kết hôn với Lục Lệ Hành. Vậy nên Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình vẫn chưa vượt ranh giới đến cả hôn môi cũng không có.
Nghe thấy điều này, Lục Lệ Hành lại cảm thấy vui mừng. Bề ngoài anh có vẻ không để ý đến mối quan hệ giữa Diệp Vô Ưu và Phó Bắc Đình nhưng thực tế thì nó vẫn luôn là cái gai trong lòng anh. Anh cũng đã sẵn sàng chấp nhận việc cô đã vượt ranh giới với Phó Bắc Đình. Nhưng là đàn ông, anh vẫn hy vọng người phụ nữ mà anh yêu trao cho anh lần đầu quý giá của cô ấy. Thật may là mọi thứ đều như ý nguyện của anh.
Không nói thêm bất cứ lời nào, Lục Lệ Hành lại dán môi mình lên môi cô. Hai tay anh giữ chặt lấy hai tay cô để cô không thể chạy. Bị anh hôn, cô chỉ biết chớp mắt ngạc nhiên nhìn gương mặt được phóng đại trước mắt mình. Sau đó tôi từ từ nhắm mắt lại chấp nhận một cảm xúc mới mà anh mang đến cho cô. Ban đầu nụ hôn chỉ ở bên ngoài nhưng rồi anh lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. Anh dùng lưỡi mình cạy hàm răng của cô, một tay anh ôm lấy eo cô tay còn lại thì đặt sau đầu cô để cô không thể tránh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi mới bắt đầu cô có chút ngạc nhiên, đưa tay lên trước ngực định đẩy anh ra nhưng sức mạnh cánh tay anh quá lớn hầu như không thể tách ra được dù chỉ 1mm. Nhưng rồi rất nhanh cô bắt đầu dần quen và tiếp nhận nụ hôn của anh.
Hôn được một lúc cũng khá lâu, anh càng lúc càng tham lam mà từng chút từng chút một rút hết dưỡng khí của cô. Đến khi cảm nhận người trong lòng sắp ngất đi, anh mới luyến tiếc mà buông môi cô ra. Cô được thả ra giống như được sống lại mà hít thở từng nhịp sâu. Anh nhìn thấy cô như vậy, không hiểu sao lại muốn trêu chọc cô.
“Thấy em hôn vụng về như vậy thì đúng thật là em chưa hôn ai bao giờ cả.”
Nghe thấy anh chê cô, cô liền nổi máu hơn thua, liếc mắt tức giận nhìn anh.
“Thế còn anh? Hôn điêu luyện như vậy chắc đã hôn qua nhiều cô gái khác rồi đúng không?”
Nghe câu nói của cô anh lại hiểu theo nghĩa khác.
“Em là đang khen anh hôn giỏi đúng không?”
“Ai thèm khen anh?”
Diệp Vô Ưu quay mặt sang nhìn chỗ khác, vội phủ nhận. Mà anh lại vẫn muốn tiếp tục chọc cô.
“Vậy anh có thể hiểu là bà xã đại nhân đang ghen không?”
“Em không có ghen.”
Cô vội vàng quay sang nhìn anh tức giận mà phản bác lại. Thấy cô đang xù lông nhím lên thật đáng yêu anh liền cười rồi mới dỗ dành cô gái nhỏ của anh.
“Được rồi! Không trêu em nữa. Anh không có người phụ nữ khác.”
Diệp Vô Ưu vẫn còn dỗi nói.
“Em không tin! Anh hôn giỏi như vậy chắc chắn là đã hôn qua nhiều người rồi.”
Nói xong cô còn tự cảm thấy tủi thân, Lục Lệ Hành tiếp tục nhẹ nhàng dỗ dành cô.
“Không có! Anh thế từ trước đến giờ anh không hề có người phụ nữ khác, anh chỉ có mình em thôi.”
Cô hơi tin anh hỏi lại.
“Thật sao?”
Anh gật đầu khẳng định, nhưng cô lại tò mò hỏi tiếp.
“Vậy sao anh lại hôn giỏi như vậy?”
Nghe vậy vẻ mặt anh lại kiêu ngạo tự mãn nói.
“Anh là thiên tài mà. Làm việc gì cũng giỏi dù là lần đầu tiên.”
Nhìn thấy vẻ mặt này thèm đòn này của Lục Lệ Hành, Diệp Vô Ưu thực sự chẳng muốn nói chuyện với anh tiếp. Liền quay sang nhìn chỗ khác không thèm nhìn anh. Nhưng anh lại tiếp tục ghé vào tai cô nói lời vô sỉ.
“Còn có chuyện anh làm giỏi hơn đấy em có muốn thử không?”
Diệp Vô Ưu đỏ mặt tức giận định quay sang mắng anh, nhưng chưa kịp nói gì cả đã bị Lục Lệ Hành dùng môi mình chặn miệng cô lại, anh tiếp tục kéo cô vào một nụ hôn. Cô liền chuyển sang muốn đánh anh nhưng tay của cô lại bị tay anh nắm lại. Cô ban đầu còn phản kháng nhưng rất nhanh cô không thể tiếp tục phản kháng được nữa. Nụ hôn của anh giống như có một loại ma lực nào đó khiến cô không thể trốn tránh mà chỉ có thể tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro