Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 12

Tri Hồ Diêm Tuyển

2024-07-24 13:56:44

12.

Xem xong bộ phim hai tiếng hơn, tôi và Nhan Kiêu tay trong tay rời khỏi rạp chiếu phim, chọn một nhà hàng lẩu gà.

Lúc ăn được một nửa, một cô gái trang điểm xinh đẹp đột nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhan Kiêu, ôm lấy cánh tay cậu.

“Cô ta là ai thế?” Cô ta kiêu ngạo nhìn tôi, thái độ hung hăng phách lối.

Xảy ra chuyện bất ngờ, tôi hơi sững sờ một lúc.

“Bạn gái tôi, buông tay ra.” Nhan Kiêu kéo tay cô ta, ngồi sát vào trong một chút.

Cô ta nhích người về phía Nhan Kiêu một chút, còn ôm cậu.

Tôi nhìn thấy cánh tay dính người kia, mất hứng.

“Xin lỗi, cô đang cản đường tôi.” Tôi kéo cánh tay cô ta ra sau đó kéo cô ta ra ngoài, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Nhan Kiêu.

“Nhanh như thế đã tìm được tình yêu mới, chẳng trách lại muốn chia tay với tôi, hơn nữa lâu như thế cũng không thèm liên lạc với tôi.” Cô gái khó chịu: “Nếu không phải Sơ Vũ báo tin cho tôi biết, tôi cũng không biết anh vụng trộm với người khác ở đây.”

Cô ta vừa nói những lời này, tôi nhanh chóng hiểu ra, hoá ra là chị Giọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa nghe lời này, chuyện này cũng có liên quan tới Thẩm Sơ Vũ… Chẳng trách lúc tôi đi, cô ta đột nhiên nhiệt tình.

Tôi cẩn thận quan sát chị Giọng từ trên xuống dưới.

Không thể không nói, trang điểm thật sự điêu luyện sắc sảo, thật sự đã biến một đoá hoa bình thường không có gì đặc sắc thành một tiên nữ chim sa cá lặn.

Nhìn thoáng qua người trong phòng tắm hơi hôm đó, thật sự là hai người.

“Cô đã nói chúng ta chỉ là thử qua lại, tôi cũng đã đề cập rõ ràng việc chia tay với cô rồi.” Nhan Kiêu nghiêng đầu quan sát cô ta một cái: “Không liên lạc là hoàn toàn không cần phải liên lạc rồi, chẳng phải sao?”

“Mặc dù anh là người nói chia tay, nhưng tôi không hề làm gì cả.” Chị Giọng nghiêng đầu, vẻ mặt rất vô tội: “Không phải tôi đã nói rồi sao, chờ tới khi tôi muốn tìm anh, tôi sẽ tự động tới tìm anh.”

Tôi xem thế là đủ rồi.

Ý trong câu này chính là, việc chia tay là do Nhan Kiêu đơn phương chia tay, còn về phía cô ta Nhan Kiêu vẫn luôn là một chiếc lốp dự phòng?

Nói cách khác, trong nhận thức của cô ta, bây giờ tôi chính là người thứ ba?

Nhan Kiêu cầm lấy khăn giấy lau lau tay, sau đó nắm lấy bả vai tôi: “Cô cũng thấy rồi, bây giờ tôi đã có bạn gái, tôi muốn chúng ta hãy tiếp tục giữ khoảng cách đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi bình tĩnh ngồi bên cạnh xem, yên lặng không làm loạn.

“Chú dì có biết hai người qua lại không, đồng ý không?” Chị Giọng không thuận theo không buông tha.

Nhan Kiêu liếc mắt nhìn cô ta, cười lạnh: “Ngoại trừ mang người nhà ra ép tôi, cô không còn cách thương lượng nào khác sao?”

“Các người sẽ không có kết quả đâu.” Chị Giọng vô cùng khinh thường.

“Phục vụ.” Nhan Kiêu giơ tay lên, cất giọng gọi: “Cô gái này làm phiền chúng tôi ăn cơm, nhờ cô xử lý một chút.”

Chị Giọng giận tới mức mặt mày đỏ một mảng, rời khỏi đó trước ánh nhìn của mọi người.

Tôi phình bụng cười to.

Mỗi lần nhìn thấy chị Giọng, cuộc đời tôi đều tăng thêm một lần vui thú.

“Chúc mình cậu, rốt cuộc cũng vững chức rồi!” Tôi giơ ngón cái lên với cậu.

Ánh mắt cậu trở nên vô cùng cưng chiều: “Tôi sẽ tạm thời cho rằng chị đang khen tôi.”

“Đúng thật là đang khen cậu.” Tôi ha ha cười to.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Số ký tự: 0