Chương 1
Tri Hồ Diêm Tuyển
2024-07-24 13:56:44
1.
“Nhan Kiêu, anh có biết có bao nhiêu nam sinh xếp hàng tặng LV cho tôi không? Tôi nhận túi của anh là vì nể mặt anh, đừng có mà được lợi còn khoe tài!”
Tôi ngủ quên trong phòng xông hơi thạch anh tím, bị giọng nói kinh thiên động địa của một người phụ nữ làm cho tỉnh.
Tạm thời gọi cô ta là “chị Giọng” đi.
Tôi mở to mắt nhìn về phía tiếng kêu, muốn xem xem là tiên nữ nào hạ phàm.
Sau khi thấy rõ mặt mũi thật sự, tôi không nhịn được “xì” một tiếng,
“Cô cười cái gì?” Chị Giọng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt không nhịn được.
“Xin lỗi đã làm phiền, chị tiếp tục đi.” Tôi nhắm mắt lại dưới cái nhìn cáu kỉnh của chị Giọng, muốn tiếp tục nâng cao tư thế của mình.
Người chị gái này không phụ sự kỳ vọng của tôi, tiếp tục mở miệng nói xằng nói bậy: “Tôi chỉ gửi mấy tấm hình nói tôi thích, tôi ép anh mua à? Không phải anh nguyện ý mua sao?”
“Tôi nói rồi tôi là khách hàng, khách hàng hẹn tôi tôi cũng không thể từ chối được, tôi rất ghét việc người khác không tin tưởng tôi.”
“Chúng ta ở bên nhau là ý của người lớn hai bên, tôi chỉ đồng ý qua lại thử thôi, muốn trở thành bạn trai của tôi, anh vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
“Là do anh nói mình không xứng, không phải tôi, tôi có sự nghiệp riêng cần làm, cô cho rằng ai cũng rãnh rỗi như anh sao?”
“Nhan Kiêu, tôi đối với anh đặc biệt nhất, anh hẳn là nên cảm thấy hạnh phúc. Đừng cứ bám riết lấy tôi, chờ tới khi tôi muốn tìm anh tôi sẽ tự đến tìm anh…”
Các loại lời dẫn đều được dùng, quan điểm của tôi nổ tung, hồn lìa khỏi xác, cuối cùng thật sự ồn ào đến mức kích thích mắt tôi.
Tên nhóc xui xẻo kia tên là Nhan Kiêu kia, không biết do ánh mắt không tốt hay thiếu thốn tình cảm, lại gặp phải một người bạn gái không bình thường như thế.
Quan trọng là người ta còn chẳng xem anh ta là bạn trai.
“Nhan Kiêu đúng không, cậu sợ là người lớn trong nhà sẽ ăn thịt mình hay là có hiểu lầm gì về tình yêu ngọt ngào thế?” Tôi ỷ mình cao hơn chị Giọng mười xentimet, chụp lấy điện thoại di động, nửa đùa giỡn nửa hài hước.
Người đối diện không lên tiếng, nếu không phải nghe thấy tiếng gió, tôi còn tưởng bên kia đã cúp rồi.
“Cô là ai!” Chị Giọng vô cùng tức giận nhào tới, muốn cướp tài sản của mình lại.
Cuối cùng người đối diện cũng lên tiếng: “Người lớn sẽ không ăn thịt, thế đại khái có hiểu lầm gì đó với tình yêu rồi.”
“Có hiểu lầm cũng không sao, cho dù thế nào đi nữa cũng đừng giao thiệp với thế lực xấu.” Tôi tận tình khuyên bảo, giọng điệu thành khẩu: “Nếu sau này thật sự không tìm ra đối tượng: “Chị đây giới thiệu cho cậu.”
Vốn muốn dựa vào thái độ để doạ chị Giọng một chút, tôi ngay lập tức hoá thân thành ông mai.
||||| Truyện đề cử: Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè |||||
“Được.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khẽ: “Cho tôi phương thức liên lạc đi.”
“Hoa Tiểu Nhiễm, số điện thoại là 177…” Tôi nói một hơi, sau khi nói số điện thoại xong, ném điện thoại lại cho chị Giọng, đẩy cửa đi ra ngoài trong tiếng chửi rủa sắc bén của cô ta.
Không thể không nói, nhiệt độ trong phòng xông hơi vô cùng cao.
Đợi thêm nữa, tôi sợ điện thoại của cô ta sẽ nổ cùng cô ta.
Một khúc nhạc điểm như thế, trong cuộc sống tôi như pháo hoa giữa ban ngày, ra khỏi phòng xông hơi, tôi phủi mông một cái lập tức quên mất.
Nào biết mấy ngày sau lại nhận được điện thoại, đối phương vừa mở miệng đã bắt tôi bồi thường cho cậu ta một người bạn gái.
“Nhan Kiêu, anh có biết có bao nhiêu nam sinh xếp hàng tặng LV cho tôi không? Tôi nhận túi của anh là vì nể mặt anh, đừng có mà được lợi còn khoe tài!”
Tôi ngủ quên trong phòng xông hơi thạch anh tím, bị giọng nói kinh thiên động địa của một người phụ nữ làm cho tỉnh.
Tạm thời gọi cô ta là “chị Giọng” đi.
Tôi mở to mắt nhìn về phía tiếng kêu, muốn xem xem là tiên nữ nào hạ phàm.
Sau khi thấy rõ mặt mũi thật sự, tôi không nhịn được “xì” một tiếng,
“Cô cười cái gì?” Chị Giọng trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt không nhịn được.
“Xin lỗi đã làm phiền, chị tiếp tục đi.” Tôi nhắm mắt lại dưới cái nhìn cáu kỉnh của chị Giọng, muốn tiếp tục nâng cao tư thế của mình.
Người chị gái này không phụ sự kỳ vọng của tôi, tiếp tục mở miệng nói xằng nói bậy: “Tôi chỉ gửi mấy tấm hình nói tôi thích, tôi ép anh mua à? Không phải anh nguyện ý mua sao?”
“Tôi nói rồi tôi là khách hàng, khách hàng hẹn tôi tôi cũng không thể từ chối được, tôi rất ghét việc người khác không tin tưởng tôi.”
“Chúng ta ở bên nhau là ý của người lớn hai bên, tôi chỉ đồng ý qua lại thử thôi, muốn trở thành bạn trai của tôi, anh vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
“Là do anh nói mình không xứng, không phải tôi, tôi có sự nghiệp riêng cần làm, cô cho rằng ai cũng rãnh rỗi như anh sao?”
“Nhan Kiêu, tôi đối với anh đặc biệt nhất, anh hẳn là nên cảm thấy hạnh phúc. Đừng cứ bám riết lấy tôi, chờ tới khi tôi muốn tìm anh tôi sẽ tự đến tìm anh…”
Các loại lời dẫn đều được dùng, quan điểm của tôi nổ tung, hồn lìa khỏi xác, cuối cùng thật sự ồn ào đến mức kích thích mắt tôi.
Tên nhóc xui xẻo kia tên là Nhan Kiêu kia, không biết do ánh mắt không tốt hay thiếu thốn tình cảm, lại gặp phải một người bạn gái không bình thường như thế.
Quan trọng là người ta còn chẳng xem anh ta là bạn trai.
“Nhan Kiêu đúng không, cậu sợ là người lớn trong nhà sẽ ăn thịt mình hay là có hiểu lầm gì về tình yêu ngọt ngào thế?” Tôi ỷ mình cao hơn chị Giọng mười xentimet, chụp lấy điện thoại di động, nửa đùa giỡn nửa hài hước.
Người đối diện không lên tiếng, nếu không phải nghe thấy tiếng gió, tôi còn tưởng bên kia đã cúp rồi.
“Cô là ai!” Chị Giọng vô cùng tức giận nhào tới, muốn cướp tài sản của mình lại.
Cuối cùng người đối diện cũng lên tiếng: “Người lớn sẽ không ăn thịt, thế đại khái có hiểu lầm gì đó với tình yêu rồi.”
“Có hiểu lầm cũng không sao, cho dù thế nào đi nữa cũng đừng giao thiệp với thế lực xấu.” Tôi tận tình khuyên bảo, giọng điệu thành khẩu: “Nếu sau này thật sự không tìm ra đối tượng: “Chị đây giới thiệu cho cậu.”
Vốn muốn dựa vào thái độ để doạ chị Giọng một chút, tôi ngay lập tức hoá thân thành ông mai.
||||| Truyện đề cử: Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè |||||
“Được.” Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười khẽ: “Cho tôi phương thức liên lạc đi.”
“Hoa Tiểu Nhiễm, số điện thoại là 177…” Tôi nói một hơi, sau khi nói số điện thoại xong, ném điện thoại lại cho chị Giọng, đẩy cửa đi ra ngoài trong tiếng chửi rủa sắc bén của cô ta.
Không thể không nói, nhiệt độ trong phòng xông hơi vô cùng cao.
Đợi thêm nữa, tôi sợ điện thoại của cô ta sẽ nổ cùng cô ta.
Một khúc nhạc điểm như thế, trong cuộc sống tôi như pháo hoa giữa ban ngày, ra khỏi phòng xông hơi, tôi phủi mông một cái lập tức quên mất.
Nào biết mấy ngày sau lại nhận được điện thoại, đối phương vừa mở miệng đã bắt tôi bồi thường cho cậu ta một người bạn gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro