[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Ai Là Hung Thủ...
2024-11-19 20:57:58
【 Được rồi, chúng ta bắt đầu đi, ngươi đừng nhúc nhích. 】 Tiêu Lăng Hàn nói xong liền đem Hư Vọng Chi Nhãn trong tay đặt trước mắt Thượng Quan Huyền Ý. 【Nhắm mắt】 Sau khi Thượng Quan Huyền Ý làm theo, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đưa Hư Vọng Chi Nhãn vào mắt hắn.
Bởi vì Hư Vọng Chi Nhãn từng được ngâm trong Huyết Phượng Mộc nên dễ dàng dung hòa vào đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý.
Khoảnh khắc Hư Vọng Chi Nhãn vừa dung hòa vào đôi mắt hắn, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác như có con sâu nào lọt vào trong mắt, khiến hắn muốn đưa tay ra gãi. Lúc này, âm thanh Tiêu Lăng Hàn truyền đến bên tai hắn【 Đừng nhúc nhích, chịu đựng một chút. Nếu bây giờ ngươi dụi mắt thì sẽ biến thành người mù đó, sau này ngươi sẽ không bao giờ hồi phục được thị lực đâu. Dù cho có luân hồi, ngươi vẫn sẽ bị mù. 】
Nghe được Tiêu Lăng Hàn lời nói, Thượng Quan Huyền Ý sợ đến mức đứng ngồi không yên, không dám đưa tay chạm vào mắt lần nữa.
【Sư huynh, ta không nhìn thấy ngươi, ngươi có thể giữ chặt ta một chút được không? 】Thượng Quan Huyền Ý đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Tiêu Lăng Hàn.
【 đừng làm loạn, hiện tại chúng ta là linh hồn thể, tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều, ngươi đừng nhúc nhích, sư huynh ở bên cạnh ngươi. 】
Thượng Quan Huyền Ý rầu rĩ đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương khó đối phó quá, tại sao hắn lại không có chút nào mắc lừa?
Sau ba ngày tiến vào không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được Hư Vọng Chi Nhãn đã dung hợp với linh hồn của mình. Hắn từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng trắng xóa. Hắn bối rối quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy Tiêu Lăng Hàn đâu cả.
Thượng Quan Huyền Ý có chút thất vọng, buồn bực lầm bầm lầu bầu: 【 còn nói muốn ở đây với ta, nhưng ra ngoài khi nào lại không nói một tiếng. 】
【Huyền Ý, ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy? 】
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Thượng Quan Huyền Ý cúi đầu, Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn.
Thì ra là mình hiểu lầm rồi, xấu hổ quá!
【 Không có gì, sư huynh, ta đã dung hợp xong rồi. 】
【 Ừ, vậy ta sẽ ra ngoài trước. 】 Tiêu Lăng Hàn nói xong liền biến mất khỏi thức hải của Thượng Quan Huyền Ý.
Mở mắt ra, vừa lúc gặp được một đôi mắt phượng quyến rũ, Tiêu Lăng Hàn thầm mắng mình đúng là tự làm tự làm tự chịu, lúc trước muốn dê xồm hắn, hiện tại lại xấu hổ!
Thượng Quan Huyền Ýnhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trong gang tấc, khoảng cách bọn họ gần như vậy. Chỉ cần hắn tiến về phía trước một chút là có thể hôn lên đôi môi mà hắn hằng khao khát bấy lâu, nhưng sau khi hắn hôn thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra ?
Nếu từ nay Tiêu Đại Ma Vương ghét hắn, vậy chẳng phải hắn không còn cơ hội nào sao?
Không được, phải nhịn, nếu việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.
Hai người đồng loạt đứng thẳng dậy.
Thượng Quan Huyền Ýđang muốn xuống giường lại bị Tiêu Lăng Hàn ngăn lại: "Đừng xuống, tuy rằng linh hồn của ngươi đã dung hợp với Hư Vọng Chi Nhãn nhưng thân thể còn chưa dung hợp, hiện tại ngươi cần phải dung hợp hoàn toàn hai chúng nó đã, đến lúc đó mới có thể sử dụng Hư Vọng Chi Nhãn."
"A?" Trong đầu Thượng Quan Huyền Ý tràn ngập thắc mắc, làm nửa ngày hóa ra vẫn chưa sử dụng được?
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một lọ đan dược đưa cho Thượng Quan Huyền Ý: “Trong này có Dung Hồn Đan, ăn cái này chắc có thể dung hợp hoàn toàn, còn có cái này nữa, nhớ ăn cả hai cùng nhau đấy.” Nói xong, hắn lấy ra Linh Chúc Quả mà Ân Thiên Duệ đưa cho hai người. Thứ tốt tất nhiên là phải ăn vào trong bụng mới an tâm.
Làm lơ ánh mắt ai oán của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn rời khỏi không gian mà không quay đầu lại.
Hắn vừa ra khỏi không gian, còn chưa kịp hít thở một hơi, ngọc giản truyền âm đã sáng lên.
Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở Chấp Pháp Viện.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở Chấp Pháp Viện, Vu Thừa Địch đau đầu. Ngày hôm qua tổ tông này tới Chấp Pháp Viện, nhân viên quản lý của Chấp Pháp Viện đã bị rửa sạch một lần.
Bây giờ hắn được Trình Lập đề bạt, hắn không còn là đội trưởng đội chấp pháp nữa mà là cánh tay phải của Trình Lập. Nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu tại sao vị tổ tông này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lại có cái người không có mắt nào đó đắc tội vị tổ tông này sao?
Vu Thành Địch đau đầu nghĩ, nếu thật sự có người chọc tới Tiêu Lăng Hàn, chuyện này nên giải quyết như thế nào? Mình có nên đến khu mỏ gọi Trình Lập không?
"Tiêu sư đệ, sao ngươi có thời gian tới Chấp Pháp Viện thế này?" Vu Thành Địch nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền lập tức chào hỏi.
"Vu sư huynh, ta có một người bằng hữu bị người của ngươi bắt giữ, ta tới gặp hắn." Tiêu Lăng Hàn thấy người tới chính là Vu Thành Địch liền thả lỏng không ít, ít nhất là người này cũng ‘ quen biết’ mình.
Điều mà Tiêu Lăng Hàn không biết là sau khi hắn rời đi ngày hôm qua, Thượng Quan Huyền Ý đã tiễn Dương Nho Nguyên đi chầu trời. Sau khi người của Chấp Pháp Viện phát hiện ra, họ liền chuyền tai lẫn nhau là đừng gây sự với hai đồ đệ của viện trưởng đại nhân, cho nên hôm nay dù có gặp người khác hắn cũng sẽ được đối xử như vậy.
Khi nghe tin bằng hữu của Tiêu Lăng Hàn bị bắt, mí mắt Vu Thành Địch giật giật. Chẳng lẽ mình đã bắt nhầm người sao?
"Không biết vị bằng hữu của Tiêu sư đệ là ai?"
"Ân Thiên Thịnh, nghe nói hắn trước mặt mọi người hành hung người khác, ta muốn nhìn thấy thi thể của người đã khuất, sau đó đi gặp bằng hữu của ta." Tiêu Lăng Hàn vừa mới rời khỏi không gian liền nhận được tin nhắn của Ân Thiên Duệ, nói rằng Ân Thiên Thịnh đã tiễn người đi chầu diêm vương ở trước mặt mọi người nên đã bị người ở đội chấp pháp bắt đi.
Ân Thiên Thịnh tuy có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không đến mức ở trước mắt mọi người giết người đâu chứ?
Tiêu Lăng Hàn vội vàng đi tới xem thi thể, hắn sợ nếu đến muộn sẽ bị người khác động tay động chân.
"Được, đi với ta."
Trước khi hai người đứng dậy rời khỏi đại sảnh, liền có người từ ngoài cửa đi vào, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn rồi lập tức quay mặt đi. Hắn ta đến chỗ Vu Thành Địch và báo cáo với hắn: "Phó đường chủ, người Hoắc gia đến để lấy thi thể của Hoắc Thành Mân."
“Nhanh như vậy ư, người mới có chết hơn hai giờ.” Vu Thành Địch cau mày, người Hoắc gia có phải đến quá nhanh rồi không.
"Người chết là Hoắc Thành Mân? Người tới là ai?" Tiêu Lăng Hàn nhìn người tới hỏi.
“Người tới là mẹ Hoắc Thành Mân và hai thị vệ.”
"Chúng ta đi xem thi thể trước đi, ngươi ở chỗ này chờ một lát." Tiêu Lăng Hàn nói xong, nhìn về phía Vu Thành Địch, ra hiệu hắn dẫn đường.
"Tiêu sư đệ, hướng này."
Tiêu Lăng Hàn đi theo Vu Thành Địch đi đến một căn phòng, chắc là nhà xác, thi thể của Hoắc Thành Mân được phủ một tấm vải trắng.
Nâng tấm vải trắng lên, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu xem xét thi thể Hoắc Thành Mân, hắn bị một kiếm đâm vào ngực, trên người không còn vết thương nào khác.
"Tiêu sư đệ, ngươi có phát hiện gì không?"
" Không phát hiện gì cả. Đi thôi, phiền toái Vu sư huynh dẫn ta đến gặp Ân Thiên Thịnh."
Sau khi để tấm vải trắng lại chỗ cũ, Tiêu Lăng Hàn theo Vu Thành Địch đi vào một nhà giam dưới lòng đất.
Những người trong Chấp Pháp Viện vẫn chưa có ý định làm gì Ân Thiên Thịnh, chủ yếu là vì việc nội bộ của Chấp Pháp Viện vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Ân Thiên Thịnh, hắn vẫn còn tâm tình luyện kiếm trong phòng giam.
Tiêu Lăng Hàn thật sự phục hắn. Nếu những người khác bị Chấp Pháp Viện bắt giữ, họ chắc chắn nơm nớp lo sợ hoặc bất an. Nào còn có tâm tư khác, vậy mà hắn còn có thời gian luyện kiếm, gia hỏa này tâm lý đúng là vững chắc
"Này, Tiêu sư đệ, ngươi cũng bị bắt sao?" Ân Thiên Thịnh sau khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền ngừng luyện kiếm, hướng hắn chào hỏi.
Vu Thành Địch đi theo phía sau loạng choạng suýt chút nữa té xuống đất. Đây là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, ai dám bắt hắn?
Tiêu Lăng Hàn nghe được Ân Thiên Thịnh hỏi như vậy không khỏi đen mặt. Hắn đến gặp người này có ý tốt, nhưng người này lại nói ngược, Tiêu Lăng Hàn rất muốn quay người rời đi.
"Ta tới gặp ngươi, ngươi nói cho ta biết trước đó đã xảy ra chuyện gì đi?" Tiêu Lăng Hàn đứng ở Ân Thiên Thịnh trước mặt, tức giận nói.
"Ồ, chuyện gì đã xảy ra trước đó? Người đó quả thực đã bị kiếm của ta tiễn đi chầu diêm vương. Buổi sáng, ta cùng Thiên Duệ mình đến Linh Thảo Các để lấy linh thảo, sau đó đi về hướng Đan Viện. Nhưng ta không có nghĩ đến nam tu họ Hoắc đó đột nhiên lao ra từ trong góc và tấn công vào Thiên Duệ, ta theo phản xạ dùng kiếm đâm vào hắn, không ngờ nam tu đó không né tránh mà lao thẳng vào kiếm của ta, sau đó hắn liền chết. "
Nghe Ân Thiên Thịnh nói xong, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhíu mày. Vì sao lời này nghe giống như là một cái bẫy vậy?
"Ngươi có biết người tên Hoắc Thành Mân không?"
"Ta không biết, nhưng ta nghĩ là Thiên Duệ biết đó." Ân Thiên Thịnh hồi tưởng một chút, hắn nhớ rằng Ân Thiên Duệ lúc đó đã kêu lên tên nam tu kia.
"Được rồi, ta hiểu rồi, vậy ngươi trước tiên ở lại đây, nếu ngươi được trắng án, ta sẽ đích thân đến đón ngươi. Cho nên, sau này dù có ai muốn mang ngươi đi, ngươi cũng không thể cùng hắn rời đi, ngươi biết không? " Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Thịnh, nghiêm túc dặn dò.
"Tiêu sư đệ, ngươi yên tâm, ngoại trừ ngươi, ta ai cũng không nhận." Ân Thiên Thịnh chờ mong nghĩ, sau này thật sự sẽ có người tới cứu hắn sao?
Tiêu Lăng Hàn và Vu Thành Địch cùng nhau rời nhà giam.
Vu Thành Địch nhìn Tiêu Lăng Hàn mấy lần, lại do dự không dám mở miệng, hắn thật sự muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn, lát nữa thật sự có người đi cướp ngục sao? Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Lăng Hàn luôn khiến hắn có ảo tưởng rằng dưới lớp da này là một cái ác ma, làm hắn không thể trực tiếp hỏi.
"Vu sư huynh, các ngươi hẳn là cũng bắt Ân Thiên Duệ đúng không?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vu Thành Địch hỏi.
Vu Thành Địch giật mình, luôn có ảo tưởng rằng tâm tư nhỏ của mình bị mình nhìn thấu.
"Hắn cũng bị bắt, hắn ở gian phòng phía trên, bây giờ ta dẫn ngươi đi." Vu Thành Địch nói xong liền dẫn đường.
Một lúc sau, hai người đi tới cửa phòng đơn, Ân Thiên Duệ không phải là hung thủ nên tất nhiên không bị đối xử như Ân Thiên Thịnh ở trong nhà giam tối tăm. Ít nhất các phòng ở đây đều có linh khí, bàn, ghế và giường; còn ngục tối thậm chí còn không có linh khí chứ đừng nói đến những thứ khác.
" Tiêu đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi." Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ lao về phía hắn như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Cửa vừa mở, mắt thấy có người nhào vào trong ngực hắn, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng tránh sang một bên.
Mà Vu Thành Địch ở phía sau Tiêu Lăng Hàn cũng theo phản xạ mà di chuyển sang bên kia.
Ân Thiên Duệ bắt được khoảng không, xấu hổ đến mức suýt ngã xuống đất. May mắn thay, đối diện có một bức tường, nếu không thì có lẽ hắn đã ngã như chó ăn cứt.
Xoay người lại, Ân Thiên Duệ u oán nhìn Tiêu Lăng Hàn, quen biết lâu như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Huyền Ý, hắn không cho phép ai đến gần, cũng không biết sau này Tiêu Lăng Hàn sẽ tìm được đạo lữ như thế nào.
-------------- End chương 164: ---------------
Bởi vì Hư Vọng Chi Nhãn từng được ngâm trong Huyết Phượng Mộc nên dễ dàng dung hòa vào đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý.
Khoảnh khắc Hư Vọng Chi Nhãn vừa dung hòa vào đôi mắt hắn, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác như có con sâu nào lọt vào trong mắt, khiến hắn muốn đưa tay ra gãi. Lúc này, âm thanh Tiêu Lăng Hàn truyền đến bên tai hắn【 Đừng nhúc nhích, chịu đựng một chút. Nếu bây giờ ngươi dụi mắt thì sẽ biến thành người mù đó, sau này ngươi sẽ không bao giờ hồi phục được thị lực đâu. Dù cho có luân hồi, ngươi vẫn sẽ bị mù. 】
Nghe được Tiêu Lăng Hàn lời nói, Thượng Quan Huyền Ý sợ đến mức đứng ngồi không yên, không dám đưa tay chạm vào mắt lần nữa.
【Sư huynh, ta không nhìn thấy ngươi, ngươi có thể giữ chặt ta một chút được không? 】Thượng Quan Huyền Ý đưa tay ra, muốn nắm lấy tay Tiêu Lăng Hàn.
【 đừng làm loạn, hiện tại chúng ta là linh hồn thể, tốt nhất không nên tiếp xúc quá nhiều, ngươi đừng nhúc nhích, sư huynh ở bên cạnh ngươi. 】
Thượng Quan Huyền Ý rầu rĩ đáp lại, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương khó đối phó quá, tại sao hắn lại không có chút nào mắc lừa?
Sau ba ngày tiến vào không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được Hư Vọng Chi Nhãn đã dung hợp với linh hồn của mình. Hắn từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng trắng xóa. Hắn bối rối quay đầu lại, nhưng vẫn không thấy Tiêu Lăng Hàn đâu cả.
Thượng Quan Huyền Ý có chút thất vọng, buồn bực lầm bầm lầu bầu: 【 còn nói muốn ở đây với ta, nhưng ra ngoài khi nào lại không nói một tiếng. 】
【Huyền Ý, ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy? 】
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Thượng Quan Huyền Ý cúi đầu, Tiêu Lăng Hàn khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn.
Thì ra là mình hiểu lầm rồi, xấu hổ quá!
【 Không có gì, sư huynh, ta đã dung hợp xong rồi. 】
【 Ừ, vậy ta sẽ ra ngoài trước. 】 Tiêu Lăng Hàn nói xong liền biến mất khỏi thức hải của Thượng Quan Huyền Ý.
Mở mắt ra, vừa lúc gặp được một đôi mắt phượng quyến rũ, Tiêu Lăng Hàn thầm mắng mình đúng là tự làm tự làm tự chịu, lúc trước muốn dê xồm hắn, hiện tại lại xấu hổ!
Thượng Quan Huyền Ýnhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trong gang tấc, khoảng cách bọn họ gần như vậy. Chỉ cần hắn tiến về phía trước một chút là có thể hôn lên đôi môi mà hắn hằng khao khát bấy lâu, nhưng sau khi hắn hôn thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra ?
Nếu từ nay Tiêu Đại Ma Vương ghét hắn, vậy chẳng phải hắn không còn cơ hội nào sao?
Không được, phải nhịn, nếu việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn.
Hai người đồng loạt đứng thẳng dậy.
Thượng Quan Huyền Ýđang muốn xuống giường lại bị Tiêu Lăng Hàn ngăn lại: "Đừng xuống, tuy rằng linh hồn của ngươi đã dung hợp với Hư Vọng Chi Nhãn nhưng thân thể còn chưa dung hợp, hiện tại ngươi cần phải dung hợp hoàn toàn hai chúng nó đã, đến lúc đó mới có thể sử dụng Hư Vọng Chi Nhãn."
"A?" Trong đầu Thượng Quan Huyền Ý tràn ngập thắc mắc, làm nửa ngày hóa ra vẫn chưa sử dụng được?
Tiêu Lăng Hàn lấy ra một lọ đan dược đưa cho Thượng Quan Huyền Ý: “Trong này có Dung Hồn Đan, ăn cái này chắc có thể dung hợp hoàn toàn, còn có cái này nữa, nhớ ăn cả hai cùng nhau đấy.” Nói xong, hắn lấy ra Linh Chúc Quả mà Ân Thiên Duệ đưa cho hai người. Thứ tốt tất nhiên là phải ăn vào trong bụng mới an tâm.
Làm lơ ánh mắt ai oán của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn rời khỏi không gian mà không quay đầu lại.
Hắn vừa ra khỏi không gian, còn chưa kịp hít thở một hơi, ngọc giản truyền âm đã sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa giờ sau, Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở Chấp Pháp Viện.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở Chấp Pháp Viện, Vu Thừa Địch đau đầu. Ngày hôm qua tổ tông này tới Chấp Pháp Viện, nhân viên quản lý của Chấp Pháp Viện đã bị rửa sạch một lần.
Bây giờ hắn được Trình Lập đề bạt, hắn không còn là đội trưởng đội chấp pháp nữa mà là cánh tay phải của Trình Lập. Nhưng bọn họ vẫn chưa hiểu tại sao vị tổ tông này lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ lại có cái người không có mắt nào đó đắc tội vị tổ tông này sao?
Vu Thành Địch đau đầu nghĩ, nếu thật sự có người chọc tới Tiêu Lăng Hàn, chuyện này nên giải quyết như thế nào? Mình có nên đến khu mỏ gọi Trình Lập không?
"Tiêu sư đệ, sao ngươi có thời gian tới Chấp Pháp Viện thế này?" Vu Thành Địch nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền lập tức chào hỏi.
"Vu sư huynh, ta có một người bằng hữu bị người của ngươi bắt giữ, ta tới gặp hắn." Tiêu Lăng Hàn thấy người tới chính là Vu Thành Địch liền thả lỏng không ít, ít nhất là người này cũng ‘ quen biết’ mình.
Điều mà Tiêu Lăng Hàn không biết là sau khi hắn rời đi ngày hôm qua, Thượng Quan Huyền Ý đã tiễn Dương Nho Nguyên đi chầu trời. Sau khi người của Chấp Pháp Viện phát hiện ra, họ liền chuyền tai lẫn nhau là đừng gây sự với hai đồ đệ của viện trưởng đại nhân, cho nên hôm nay dù có gặp người khác hắn cũng sẽ được đối xử như vậy.
Khi nghe tin bằng hữu của Tiêu Lăng Hàn bị bắt, mí mắt Vu Thành Địch giật giật. Chẳng lẽ mình đã bắt nhầm người sao?
"Không biết vị bằng hữu của Tiêu sư đệ là ai?"
"Ân Thiên Thịnh, nghe nói hắn trước mặt mọi người hành hung người khác, ta muốn nhìn thấy thi thể của người đã khuất, sau đó đi gặp bằng hữu của ta." Tiêu Lăng Hàn vừa mới rời khỏi không gian liền nhận được tin nhắn của Ân Thiên Duệ, nói rằng Ân Thiên Thịnh đã tiễn người đi chầu diêm vương ở trước mặt mọi người nên đã bị người ở đội chấp pháp bắt đi.
Ân Thiên Thịnh tuy có chút ngốc nghếch, nhưng cũng không đến mức ở trước mắt mọi người giết người đâu chứ?
Tiêu Lăng Hàn vội vàng đi tới xem thi thể, hắn sợ nếu đến muộn sẽ bị người khác động tay động chân.
"Được, đi với ta."
Trước khi hai người đứng dậy rời khỏi đại sảnh, liền có người từ ngoài cửa đi vào, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn rồi lập tức quay mặt đi. Hắn ta đến chỗ Vu Thành Địch và báo cáo với hắn: "Phó đường chủ, người Hoắc gia đến để lấy thi thể của Hoắc Thành Mân."
“Nhanh như vậy ư, người mới có chết hơn hai giờ.” Vu Thành Địch cau mày, người Hoắc gia có phải đến quá nhanh rồi không.
"Người chết là Hoắc Thành Mân? Người tới là ai?" Tiêu Lăng Hàn nhìn người tới hỏi.
“Người tới là mẹ Hoắc Thành Mân và hai thị vệ.”
"Chúng ta đi xem thi thể trước đi, ngươi ở chỗ này chờ một lát." Tiêu Lăng Hàn nói xong, nhìn về phía Vu Thành Địch, ra hiệu hắn dẫn đường.
"Tiêu sư đệ, hướng này."
Tiêu Lăng Hàn đi theo Vu Thành Địch đi đến một căn phòng, chắc là nhà xác, thi thể của Hoắc Thành Mân được phủ một tấm vải trắng.
Nâng tấm vải trắng lên, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu xem xét thi thể Hoắc Thành Mân, hắn bị một kiếm đâm vào ngực, trên người không còn vết thương nào khác.
"Tiêu sư đệ, ngươi có phát hiện gì không?"
" Không phát hiện gì cả. Đi thôi, phiền toái Vu sư huynh dẫn ta đến gặp Ân Thiên Thịnh."
Sau khi để tấm vải trắng lại chỗ cũ, Tiêu Lăng Hàn theo Vu Thành Địch đi vào một nhà giam dưới lòng đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người trong Chấp Pháp Viện vẫn chưa có ý định làm gì Ân Thiên Thịnh, chủ yếu là vì việc nội bộ của Chấp Pháp Viện vẫn chưa được giải quyết ổn thỏa. Vì vậy, khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Ân Thiên Thịnh, hắn vẫn còn tâm tình luyện kiếm trong phòng giam.
Tiêu Lăng Hàn thật sự phục hắn. Nếu những người khác bị Chấp Pháp Viện bắt giữ, họ chắc chắn nơm nớp lo sợ hoặc bất an. Nào còn có tâm tư khác, vậy mà hắn còn có thời gian luyện kiếm, gia hỏa này tâm lý đúng là vững chắc
"Này, Tiêu sư đệ, ngươi cũng bị bắt sao?" Ân Thiên Thịnh sau khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền ngừng luyện kiếm, hướng hắn chào hỏi.
Vu Thành Địch đi theo phía sau loạng choạng suýt chút nữa té xuống đất. Đây là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, ai dám bắt hắn?
Tiêu Lăng Hàn nghe được Ân Thiên Thịnh hỏi như vậy không khỏi đen mặt. Hắn đến gặp người này có ý tốt, nhưng người này lại nói ngược, Tiêu Lăng Hàn rất muốn quay người rời đi.
"Ta tới gặp ngươi, ngươi nói cho ta biết trước đó đã xảy ra chuyện gì đi?" Tiêu Lăng Hàn đứng ở Ân Thiên Thịnh trước mặt, tức giận nói.
"Ồ, chuyện gì đã xảy ra trước đó? Người đó quả thực đã bị kiếm của ta tiễn đi chầu diêm vương. Buổi sáng, ta cùng Thiên Duệ mình đến Linh Thảo Các để lấy linh thảo, sau đó đi về hướng Đan Viện. Nhưng ta không có nghĩ đến nam tu họ Hoắc đó đột nhiên lao ra từ trong góc và tấn công vào Thiên Duệ, ta theo phản xạ dùng kiếm đâm vào hắn, không ngờ nam tu đó không né tránh mà lao thẳng vào kiếm của ta, sau đó hắn liền chết. "
Nghe Ân Thiên Thịnh nói xong, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhíu mày. Vì sao lời này nghe giống như là một cái bẫy vậy?
"Ngươi có biết người tên Hoắc Thành Mân không?"
"Ta không biết, nhưng ta nghĩ là Thiên Duệ biết đó." Ân Thiên Thịnh hồi tưởng một chút, hắn nhớ rằng Ân Thiên Duệ lúc đó đã kêu lên tên nam tu kia.
"Được rồi, ta hiểu rồi, vậy ngươi trước tiên ở lại đây, nếu ngươi được trắng án, ta sẽ đích thân đến đón ngươi. Cho nên, sau này dù có ai muốn mang ngươi đi, ngươi cũng không thể cùng hắn rời đi, ngươi biết không? " Tiêu Lăng Hàn nhìn Ân Thiên Thịnh, nghiêm túc dặn dò.
"Tiêu sư đệ, ngươi yên tâm, ngoại trừ ngươi, ta ai cũng không nhận." Ân Thiên Thịnh chờ mong nghĩ, sau này thật sự sẽ có người tới cứu hắn sao?
Tiêu Lăng Hàn và Vu Thành Địch cùng nhau rời nhà giam.
Vu Thành Địch nhìn Tiêu Lăng Hàn mấy lần, lại do dự không dám mở miệng, hắn thật sự muốn hỏi Tiêu Lăng Hàn, lát nữa thật sự có người đi cướp ngục sao? Nhưng nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Tiêu Lăng Hàn luôn khiến hắn có ảo tưởng rằng dưới lớp da này là một cái ác ma, làm hắn không thể trực tiếp hỏi.
"Vu sư huynh, các ngươi hẳn là cũng bắt Ân Thiên Duệ đúng không?" Tiêu Lăng Hàn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vu Thành Địch hỏi.
Vu Thành Địch giật mình, luôn có ảo tưởng rằng tâm tư nhỏ của mình bị mình nhìn thấu.
"Hắn cũng bị bắt, hắn ở gian phòng phía trên, bây giờ ta dẫn ngươi đi." Vu Thành Địch nói xong liền dẫn đường.
Một lúc sau, hai người đi tới cửa phòng đơn, Ân Thiên Duệ không phải là hung thủ nên tất nhiên không bị đối xử như Ân Thiên Thịnh ở trong nhà giam tối tăm. Ít nhất các phòng ở đây đều có linh khí, bàn, ghế và giường; còn ngục tối thậm chí còn không có linh khí chứ đừng nói đến những thứ khác.
" Tiêu đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến rồi." Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ lao về phía hắn như thể nhìn thấy một vị cứu tinh.
Cửa vừa mở, mắt thấy có người nhào vào trong ngực hắn, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng tránh sang một bên.
Mà Vu Thành Địch ở phía sau Tiêu Lăng Hàn cũng theo phản xạ mà di chuyển sang bên kia.
Ân Thiên Duệ bắt được khoảng không, xấu hổ đến mức suýt ngã xuống đất. May mắn thay, đối diện có một bức tường, nếu không thì có lẽ hắn đã ngã như chó ăn cứt.
Xoay người lại, Ân Thiên Duệ u oán nhìn Tiêu Lăng Hàn, quen biết lâu như vậy, ngoại trừ Thượng Quan Huyền Ý, hắn không cho phép ai đến gần, cũng không biết sau này Tiêu Lăng Hàn sẽ tìm được đạo lữ như thế nào.
-------------- End chương 164: ---------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro