[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Nghe Lén
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp làm lơ ánh mắt oán hận của Ân Thiên Duệ.
"Tiêu sư đệ, bằng hữu của ngươi thật nhiệt tình." Vu Thành Địch đi theo Tiêu Lăng Hàn vào phòng đột nhiên nói như vậy.
Ân Thiên Duệ: “…” Ta không nhiệt tình, không hề nhiệt tình một chút nào, ta chỉ muốn đánh lén Tiêu Lăng Hàn mà thôi.
"Vu sư huynh, ngồi đi!"
Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Lăng Hàn hỏi: “Thiên Duệ, rốt cuộc chuyện xảy ra là như thế nào?”
"Ta cũng không biết nữa, sáng nay Hoắc Thành Mân đột nhiên xuất hiện, không nói một lời liền tấn công ta, lúc đó ta cũng không kịp phản ứng gì, mãi cho đến khi đại ca ta dùng kiếm giết hắn, mọi người xung quanh đi tới, tới lúc đó ta mới tỉnh táo lại." Nói về sự việc này, bản thân Ân Thiên Duệ cảm thấy mình đặc biệt oan uổng, những người này vô duyên vô cớ liền muốn giết hắn.
"Ngươi có quen biết hắn không?"
"Cũng coi như là có quen biết qua đi. Lúc mới vào học viện không lâu, ta đã đến Linh Thảo Các để lấy linh thảo. Hoắc Thành Mân không chỉ trêu chọc ta mà còn giữ lại linh thảo của ta. Sau đó, Vũ tiền bối đến và yêu cầu Hoắc Thành Mân đua linh thảo cho ta, còn bảo Hoắc Thành Mân sau này không cần đến Viện Gieo Trồng nữa.” Nói đến đây, Ân Thiên Duệ cũng dần phản ứng lại.
Lúc trước Hoắc Thành Mân vô duyên vô cớ nhắm vào hắn, nhưng sau đó lại mai danh ẩn tích.
Vậy tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài? Đó là bởi vì hắn biết mình muốn đi đại lục Thiên Huyền, sợ rằng sau khi đi...
Càng nghĩ, Ân Thiên Duệ càng đau đầu. Năng lực của não bộ có hạn, những chuyện cần nhiều nơ - ron thần kinh này không hợp với hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, loại chuyện này tương đối thích hợp với Tiêu đại ca. Cũng may hắn ôm được cái đùi to này, nếu không thì đã chết vài lần rồi.
Tiêu Lăng Hàn không biết mình đã bị coi là đùi to, hắn chỉ nghĩ là khi nào mà tới đại lục Huyền Thiên thì hắn sẽ đem hết những bóng đèn này ném đi, để hắn và Huyền Ý trải qua thế giới hai người.
Tiêu Lăng Hàn cúi đầu suy tư. Họ sắp rời khỏi đại lục Hoàng Cực nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, họ chắc chắn sẽ không thể rời đi. Mục đích của người đứng sau là hai huynh đệ Ân gia hay là vì một vài người trong số họ?
Đó có thể là ai?
Đợi đã, hình như mình đã quên mất một người!
Chẳng lẽ là nàng?
Nếu là như nàng thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.
Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, “loảng xoảng” một tiếng, ghế đổ xuống đất.
Vẻ mặt của hắn khiến hai người còn lại nhìn nhau sửng sốt.
"Tiêu Đại ca, ngươi có phải đoán ra được cái gì không?" Ân Thiên Duệ thấy Tiêu Lăng Hàn nhíu mày, hiển nhiên đã đoán được sự tình là thế nào.
"Ta vẫn chưa chắc chắn lắm, ta cần đi xác nhận một chút. Ngươi tạm thời đừng đi đâu trong thời gian này. Nhớ kỹ, bất kể ai đến đón ngươi, chỉ cần người đó không phải là ta thì đừng đi cùng hắn." Tiêu Lăng Hàn không yên tâm nói.
"Biết rồi."
Đi đến cửa, Tiêu Lăng Hàn xoay người, lấy ra một bình sứ đưa cho Ân Thiên Duệ: “Nếu có người đến đón ngươi, mà ngươi phát hiện người đó có vấn đề thì hãy bóp nát đan dược này, nhớ cẩn thận."
"Được, ta nhớ rồi." Ân Thiên Duệ trịnh trọng gật đầu, cầm bình sứ trong tay.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn và Vu Thành Địch đi đến đại sảnh của Chấp Pháp Viện, nơi mà vị sư huynh bẩm báo kia cũng ở đó.
“Vị sư huynh này làm phiền chút, ngươi mời người Hoắc gia vào đây.”
Một lúc sau, một nữ tử trông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện ở đại sảnh cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
" Xin ch-..."
Nữ tử còn chưa kịp nói xong, Tiêu Lăng Hàn đã lấy ra một tấm Chân Ngôn Phù dán lên người nàng.
"Làm sao ngươi biết được cái chết của Hoắc Thành Mân nhanh như vậy?" Tiêu Lăng Hàn trực tiếp hỏi.
“Có người truyền đến tin tức cho ta, nói là có người trong học viện muốn giết con trai ta.” Nữ tử không tự chủ được nói.
"Người đó là ai?"
"Ta không biết người đó là ai, nhưng chắc chắn đó là một nữ tử."
"Làm sao ngươi biết nàng là nữ?"
“Bởi vì nàng nhờ người mang cho ta một tờ giấy có mùi hương mà nữ tử đó đã dùng.”
Nữ tử kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn bằng đôi mắt ngấn nước, mặc dù bị buộc phải trả lời câu hỏi của Tiêu Lăng Hàn nhưng ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo, cảm giác không tự chủ được này khiến nàng cảm thấy bất an.
Nữ tử? Quả nhiên là nàng sao?
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, hắn suýt đã quên mất nàng, anh trai nàng là một người ích kỷ, hay ghen ghét đố kỵ người khác, nàng hẳn là cũng không khá hơn chút nào đâu!
Hắn đi đi lại lại trong đại sảnh, suy nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Tuy rằng có sư tôn chống lưng, nhưng mỗi khi có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thể cứ đến tìm giúp đỡ, huống chi chuyện này còn không liên quan đến hắn.
"Tiêu sư đệ, ngươi có thể đừng đi vòng qua vòng lại nữa được không? Ta chóng mặt quá."
Vu Thành Địch nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi đi lại lại trong đại sảnh suốt năm phút mà không hề có ý định dừng lại. Hắn thật sự bị tên này làm cho chóng hết cả mặt, chuyện này xem ra không dễ xử lý. Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn Vu Thành Địch: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Vu Thành Địch: "..."
"Ta có nói cái gì đâu, ngươi cứ tiếp tục đi." Vu Thành Địch vừa nói vừa làm ra động tác bảo hắn tiếp tục.
"Không việc gì thì ta liền đi trước. Nhân tiện, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho hai bằng hữu của ta, đừng để họ xảy ra chuyện gì, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc đâu." Tiêu Lăng Hàn nói xong lại lấy ra ngọc giản truyền âm đưa cho Vu Thành Địch: “Có vấn đề gì thì liên hệ với ta.”
"Được rồi, vậy không cần giữ lại thi thể của Hoắc Thành Mân nữa đúng không?"
"Ừ, lát nữa ngươi có thể đưa cho bọn họ." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa liếc nhìn ba người Hoắc gia đang đứng ở một bên.
Khi Tiêu Lăng Hàn rời đi,, hắn đã lấy Chân Ngôn Phù trên người mẹ Hoắc Thành Mân, đồng thời xóa hết hình ảnh ba người nhìn thấy hắn. Tốt nhất không nên để quá nhiều người biết về Chân Ngôn Phù, nếu không thì còn gì là bí mật nữa.
Trời càng lúc càng tối, mặt trời cuối cùng cũng không chịu nổi sự mài mòn của thời gian mà dần khuất sau núi.
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời đêm điểm xuyết* vô số ngôi sao nhỏ, lần lượt nhấp nháy. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn nhớ tới, lúc hắn ở Trái đất, hắn đã nhìn thấy ánh đèn máy bay nhấp nháy như thế này vào ban đêm.
Điểm xuyết*: điểm xuyết mang ý nghĩa là làm cho đẹp hơn. Từ này đồng nghĩa với tô điểm, trang trí.( ngựa ngựa nên vẫn để từ hán việt, mn đừng mắng tui nha)
Cảm giác như đã đến lúc, Tiêu Lăng Hàn mặc một thân pháp y màu đen, cả người hắn đột nhiên từ khí chất ôn hòa như ngọc chuyển sang lạnh lùng lãnh đạm, cảm giác rất cấm dục.
Đối mặt với màn đêm đen tối, hắn đã đến Linh Nguyệt Sơn theo như tin tức hắn tìm được trong ngày, Tiêu Lăng Hàn đã trực tiếp đến bên ngoài một động phủ có linh khí nồng đậm.
Bên ngoài động phủ là Phòng Ngự Trận cấp bốn, nhưng đây là động phủ của một học sinh, vậy nên chỉ có hai khả năng mà người này có thể bố trí trận pháp cấp bốn trong động phủ.
Một là sư tôn của người này là trận pháp sư cấp bốn, rất yêu quý đệ tử của mình nên sẽ bố trí Phòng Ngự Trận cấp bốn cho hắn.
Hai là người này có chỗ dựa lớn phía sau, lại được sủng ái vô cùng, nên được bố trí Phòng Ngự Trận cấp bốn.
Đương nhiên, còn có khả năng thứ ba, đó chính là thiên tài như Tiêu Lăng Hàn có thể tự mình bố trí trận pháp cấp bốn.
Bất kể những điểm trên cũng đủ cho thấy người này không hề đơn giản.
Tiêu Lăng Hàn trước tiên lấy Ẩn Thân Phù cấp bốn dán lên người, sau đó mở linh nhãn, tìm kiếm điểm yếu trong trận pháp. Sở dĩ hắn tìm kiếm điểm yếu thay vì mắt trận là vì hắn muốn đi vào trận pháp chứ không phải phá vỡ nó. May mắn thay, trận pháp này được sử dụng phổ biến trong học viện nên hắn đã nhanh chóng tìm ra điểm yếu của trận pháp.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn đã mở ra một cái lỗ hổng trong trận pháp.
Lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, hắn không dám thả lỏng, lặng lẽ đến gần động phủ.
Âm thanh nam nữ nói chuyện từ trong động phủ truyền ra, Tiêu Lăng Hàn đoán rằng cái Hóa Thần kỳ Vũ Thành kia cũng đang ở bên trong. Ẩn Thân Phù của hắn chỉ ở cấp bốn. Nếu chẳng may bị phát hiện, rất có thể hắn sẽ phải chiến đấu một trận với tên kia.
Tiêu Lăng Hàn không dám sơ suất, thu hết toàn bộ khí tức trong cơ thể, thậm chí gần như không thể cảm nhận được hơi thở của mình, sau đó hắn dùng thần thức để nghe lén cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
"Sư tôn, ta muốn bọn họ chết hết, coi như là bồi táng cho anh trai của ta."
Lúc này, một giọng nữ truyền đến bên tai Tiêu Lăng Hàn, nàng nói với giọng điệu nũng nịu, có chút nịnh nọt, tựa như đang làm nũng với người yêu.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tình yêu cấm kỵ!
“Nhã Nhi muốn chết ai thì người đó phải chết. Sư tôn sẽ giết hết những người mà ngươi muốn loại bỏ. Yên tâm, ta đã phái người đến Chấp Pháp Viện lừa hai huynh đệ Ân gia ra khỏi học viện Hoàng Cực rồi, đến lúc đó hai người họ tùy ngươi xử lý."
Giọng nói tràn ngập sát khí, đó là giọng của một nam nhân, không cần nói cngx biết đó là giọng của Vũ Thành.
Tiêu Lăng Hàn cảm giác được sát khí xuyên qua tường từ bên trong phòng.
Trong căn phòng rộng năm mươi mét vuông, trên chiếc giường gỗ lớn được chạm khắc tinh xảo, một nam một nữ đang nằm quấn lấy nhau. Nam Nhân là Vũ Thành, mà nữ tử đúng là Đỗ Tư Nhã.
Vũ Thành dựa vào giường, trong tay là đệ tử thân truyền của hắn – Đỗ Tư Nhã. Hắn vòng tay phải qua eo nàng, dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của đồ đệ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Vũ Thành vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Đỗ Tư Nhã, ngày hôm đó nàng mặc một thân váy lụa màu xanh lục và bị một con quái vật cấp một truy đuổi trong rừng. Đúng lúc nàng gặp nguy hiểm, hắn lại ma xui quỷ khiến mà cứu nàng. Vì được cứu nên trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, trông ngây thơ lại đáng yêu. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, có lẽ chính nụ cười đó đã khiến trái tim hắn loạn nhịp.
"Sư tôn, ngài thật tốt với Nhã Nhi quá! Nhưng mà, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai đều là người không có chỗ dựa lớn, xử lý họ là chuyện dễ dàng. Nhưng nghe nói rằng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, e rằng nếu động vào hai người này thì sẽ viện trưởng đại nhân sẽ tức giận, chuyện hai người này đành bỏ đi thôi." Đỗ Tư Nhã có chút lo lắng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy ghen tị cùng một chút không cam lòng. .
Bởi vì Đỗ Tư Nhã đang tựa vào trong ngực Vũ Thành nên hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng.
"Không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta giữ bọn họ ở đại lục Hoàng Cực, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội giết bọn họ. Viện trưởng đại nhân không thể ở lại Hoàng Cực đại lục mãi, hắn sẽ sớm trở lại đại lục Thiên Lăng. Đến lúc đó Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ta giao cho Nhã Nhi xử lý, được không?" Vũ Thành nói xong, nắm lấy tay Đỗ Tư Nhã, hôn tay của nàng.
-------------- End chương 165: --------------
"Tiêu sư đệ, bằng hữu của ngươi thật nhiệt tình." Vu Thành Địch đi theo Tiêu Lăng Hàn vào phòng đột nhiên nói như vậy.
Ân Thiên Duệ: “…” Ta không nhiệt tình, không hề nhiệt tình một chút nào, ta chỉ muốn đánh lén Tiêu Lăng Hàn mà thôi.
"Vu sư huynh, ngồi đi!"
Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Lăng Hàn hỏi: “Thiên Duệ, rốt cuộc chuyện xảy ra là như thế nào?”
"Ta cũng không biết nữa, sáng nay Hoắc Thành Mân đột nhiên xuất hiện, không nói một lời liền tấn công ta, lúc đó ta cũng không kịp phản ứng gì, mãi cho đến khi đại ca ta dùng kiếm giết hắn, mọi người xung quanh đi tới, tới lúc đó ta mới tỉnh táo lại." Nói về sự việc này, bản thân Ân Thiên Duệ cảm thấy mình đặc biệt oan uổng, những người này vô duyên vô cớ liền muốn giết hắn.
"Ngươi có quen biết hắn không?"
"Cũng coi như là có quen biết qua đi. Lúc mới vào học viện không lâu, ta đã đến Linh Thảo Các để lấy linh thảo. Hoắc Thành Mân không chỉ trêu chọc ta mà còn giữ lại linh thảo của ta. Sau đó, Vũ tiền bối đến và yêu cầu Hoắc Thành Mân đua linh thảo cho ta, còn bảo Hoắc Thành Mân sau này không cần đến Viện Gieo Trồng nữa.” Nói đến đây, Ân Thiên Duệ cũng dần phản ứng lại.
Lúc trước Hoắc Thành Mân vô duyên vô cớ nhắm vào hắn, nhưng sau đó lại mai danh ẩn tích.
Vậy tại sao đột nhiên lại chạy ra ngoài? Đó là bởi vì hắn biết mình muốn đi đại lục Thiên Huyền, sợ rằng sau khi đi...
Càng nghĩ, Ân Thiên Duệ càng đau đầu. Năng lực của não bộ có hạn, những chuyện cần nhiều nơ - ron thần kinh này không hợp với hắn.
Hắn quay đầu lại nhìn Tiêu Lăng Hàn, loại chuyện này tương đối thích hợp với Tiêu đại ca. Cũng may hắn ôm được cái đùi to này, nếu không thì đã chết vài lần rồi.
Tiêu Lăng Hàn không biết mình đã bị coi là đùi to, hắn chỉ nghĩ là khi nào mà tới đại lục Huyền Thiên thì hắn sẽ đem hết những bóng đèn này ném đi, để hắn và Huyền Ý trải qua thế giới hai người.
Tiêu Lăng Hàn cúi đầu suy tư. Họ sắp rời khỏi đại lục Hoàng Cực nếu có chuyện gì xảy ra vào lúc này, họ chắc chắn sẽ không thể rời đi. Mục đích của người đứng sau là hai huynh đệ Ân gia hay là vì một vài người trong số họ?
Đó có thể là ai?
Đợi đã, hình như mình đã quên mất một người!
Chẳng lẽ là nàng?
Nếu là như nàng thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.
Tiêu Lăng Hàn bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, “loảng xoảng” một tiếng, ghế đổ xuống đất.
Vẻ mặt của hắn khiến hai người còn lại nhìn nhau sửng sốt.
"Tiêu Đại ca, ngươi có phải đoán ra được cái gì không?" Ân Thiên Duệ thấy Tiêu Lăng Hàn nhíu mày, hiển nhiên đã đoán được sự tình là thế nào.
"Ta vẫn chưa chắc chắn lắm, ta cần đi xác nhận một chút. Ngươi tạm thời đừng đi đâu trong thời gian này. Nhớ kỹ, bất kể ai đến đón ngươi, chỉ cần người đó không phải là ta thì đừng đi cùng hắn." Tiêu Lăng Hàn không yên tâm nói.
"Biết rồi."
Đi đến cửa, Tiêu Lăng Hàn xoay người, lấy ra một bình sứ đưa cho Ân Thiên Duệ: “Nếu có người đến đón ngươi, mà ngươi phát hiện người đó có vấn đề thì hãy bóp nát đan dược này, nhớ cẩn thận."
"Được, ta nhớ rồi." Ân Thiên Duệ trịnh trọng gật đầu, cầm bình sứ trong tay.
Sau đó Tiêu Lăng Hàn và Vu Thành Địch đi đến đại sảnh của Chấp Pháp Viện, nơi mà vị sư huynh bẩm báo kia cũng ở đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vị sư huynh này làm phiền chút, ngươi mời người Hoắc gia vào đây.”
Một lúc sau, một nữ tử trông khoảng ba mươi tuổi xuất hiện ở đại sảnh cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
" Xin ch-..."
Nữ tử còn chưa kịp nói xong, Tiêu Lăng Hàn đã lấy ra một tấm Chân Ngôn Phù dán lên người nàng.
"Làm sao ngươi biết được cái chết của Hoắc Thành Mân nhanh như vậy?" Tiêu Lăng Hàn trực tiếp hỏi.
“Có người truyền đến tin tức cho ta, nói là có người trong học viện muốn giết con trai ta.” Nữ tử không tự chủ được nói.
"Người đó là ai?"
"Ta không biết người đó là ai, nhưng chắc chắn đó là một nữ tử."
"Làm sao ngươi biết nàng là nữ?"
“Bởi vì nàng nhờ người mang cho ta một tờ giấy có mùi hương mà nữ tử đó đã dùng.”
Nữ tử kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn bằng đôi mắt ngấn nước, mặc dù bị buộc phải trả lời câu hỏi của Tiêu Lăng Hàn nhưng ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo, cảm giác không tự chủ được này khiến nàng cảm thấy bất an.
Nữ tử? Quả nhiên là nàng sao?
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, hắn suýt đã quên mất nàng, anh trai nàng là một người ích kỷ, hay ghen ghét đố kỵ người khác, nàng hẳn là cũng không khá hơn chút nào đâu!
Hắn đi đi lại lại trong đại sảnh, suy nghĩ kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Tuy rằng có sư tôn chống lưng, nhưng mỗi khi có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không thể cứ đến tìm giúp đỡ, huống chi chuyện này còn không liên quan đến hắn.
"Tiêu sư đệ, ngươi có thể đừng đi vòng qua vòng lại nữa được không? Ta chóng mặt quá."
Vu Thành Địch nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đi đi lại lại trong đại sảnh suốt năm phút mà không hề có ý định dừng lại. Hắn thật sự bị tên này làm cho chóng hết cả mặt, chuyện này xem ra không dễ xử lý. Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc quay đầu nhìn Vu Thành Địch: “Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Vu Thành Địch: "..."
"Ta có nói cái gì đâu, ngươi cứ tiếp tục đi." Vu Thành Địch vừa nói vừa làm ra động tác bảo hắn tiếp tục.
"Không việc gì thì ta liền đi trước. Nhân tiện, ngươi nhớ chăm sóc tốt cho hai bằng hữu của ta, đừng để họ xảy ra chuyện gì, chuyện này chắc chắn chưa kết thúc đâu." Tiêu Lăng Hàn nói xong lại lấy ra ngọc giản truyền âm đưa cho Vu Thành Địch: “Có vấn đề gì thì liên hệ với ta.”
"Được rồi, vậy không cần giữ lại thi thể của Hoắc Thành Mân nữa đúng không?"
"Ừ, lát nữa ngươi có thể đưa cho bọn họ." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa liếc nhìn ba người Hoắc gia đang đứng ở một bên.
Khi Tiêu Lăng Hàn rời đi,, hắn đã lấy Chân Ngôn Phù trên người mẹ Hoắc Thành Mân, đồng thời xóa hết hình ảnh ba người nhìn thấy hắn. Tốt nhất không nên để quá nhiều người biết về Chân Ngôn Phù, nếu không thì còn gì là bí mật nữa.
Trời càng lúc càng tối, mặt trời cuối cùng cũng không chịu nổi sự mài mòn của thời gian mà dần khuất sau núi.
Khi màn đêm buông xuống, trên bầu trời đêm điểm xuyết* vô số ngôi sao nhỏ, lần lượt nhấp nháy. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn nhớ tới, lúc hắn ở Trái đất, hắn đã nhìn thấy ánh đèn máy bay nhấp nháy như thế này vào ban đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điểm xuyết*: điểm xuyết mang ý nghĩa là làm cho đẹp hơn. Từ này đồng nghĩa với tô điểm, trang trí.( ngựa ngựa nên vẫn để từ hán việt, mn đừng mắng tui nha)
Cảm giác như đã đến lúc, Tiêu Lăng Hàn mặc một thân pháp y màu đen, cả người hắn đột nhiên từ khí chất ôn hòa như ngọc chuyển sang lạnh lùng lãnh đạm, cảm giác rất cấm dục.
Đối mặt với màn đêm đen tối, hắn đã đến Linh Nguyệt Sơn theo như tin tức hắn tìm được trong ngày, Tiêu Lăng Hàn đã trực tiếp đến bên ngoài một động phủ có linh khí nồng đậm.
Bên ngoài động phủ là Phòng Ngự Trận cấp bốn, nhưng đây là động phủ của một học sinh, vậy nên chỉ có hai khả năng mà người này có thể bố trí trận pháp cấp bốn trong động phủ.
Một là sư tôn của người này là trận pháp sư cấp bốn, rất yêu quý đệ tử của mình nên sẽ bố trí Phòng Ngự Trận cấp bốn cho hắn.
Hai là người này có chỗ dựa lớn phía sau, lại được sủng ái vô cùng, nên được bố trí Phòng Ngự Trận cấp bốn.
Đương nhiên, còn có khả năng thứ ba, đó chính là thiên tài như Tiêu Lăng Hàn có thể tự mình bố trí trận pháp cấp bốn.
Bất kể những điểm trên cũng đủ cho thấy người này không hề đơn giản.
Tiêu Lăng Hàn trước tiên lấy Ẩn Thân Phù cấp bốn dán lên người, sau đó mở linh nhãn, tìm kiếm điểm yếu trong trận pháp. Sở dĩ hắn tìm kiếm điểm yếu thay vì mắt trận là vì hắn muốn đi vào trận pháp chứ không phải phá vỡ nó. May mắn thay, trận pháp này được sử dụng phổ biến trong học viện nên hắn đã nhanh chóng tìm ra điểm yếu của trận pháp.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn đã mở ra một cái lỗ hổng trong trận pháp.
Lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nghĩ tới chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, hắn không dám thả lỏng, lặng lẽ đến gần động phủ.
Âm thanh nam nữ nói chuyện từ trong động phủ truyền ra, Tiêu Lăng Hàn đoán rằng cái Hóa Thần kỳ Vũ Thành kia cũng đang ở bên trong. Ẩn Thân Phù của hắn chỉ ở cấp bốn. Nếu chẳng may bị phát hiện, rất có thể hắn sẽ phải chiến đấu một trận với tên kia.
Tiêu Lăng Hàn không dám sơ suất, thu hết toàn bộ khí tức trong cơ thể, thậm chí gần như không thể cảm nhận được hơi thở của mình, sau đó hắn dùng thần thức để nghe lén cuộc trò chuyện của hai người bên trong.
"Sư tôn, ta muốn bọn họ chết hết, coi như là bồi táng cho anh trai của ta."
Lúc này, một giọng nữ truyền đến bên tai Tiêu Lăng Hàn, nàng nói với giọng điệu nũng nịu, có chút nịnh nọt, tựa như đang làm nũng với người yêu.
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tình yêu cấm kỵ!
“Nhã Nhi muốn chết ai thì người đó phải chết. Sư tôn sẽ giết hết những người mà ngươi muốn loại bỏ. Yên tâm, ta đã phái người đến Chấp Pháp Viện lừa hai huynh đệ Ân gia ra khỏi học viện Hoàng Cực rồi, đến lúc đó hai người họ tùy ngươi xử lý."
Giọng nói tràn ngập sát khí, đó là giọng của một nam nhân, không cần nói cngx biết đó là giọng của Vũ Thành.
Tiêu Lăng Hàn cảm giác được sát khí xuyên qua tường từ bên trong phòng.
Trong căn phòng rộng năm mươi mét vuông, trên chiếc giường gỗ lớn được chạm khắc tinh xảo, một nam một nữ đang nằm quấn lấy nhau. Nam Nhân là Vũ Thành, mà nữ tử đúng là Đỗ Tư Nhã.
Vũ Thành dựa vào giường, trong tay là đệ tử thân truyền của hắn – Đỗ Tư Nhã. Hắn vòng tay phải qua eo nàng, dùng tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của đồ đệ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
Vũ Thành vẫn nhớ lần đầu tiên hắn gặp Đỗ Tư Nhã, ngày hôm đó nàng mặc một thân váy lụa màu xanh lục và bị một con quái vật cấp một truy đuổi trong rừng. Đúng lúc nàng gặp nguy hiểm, hắn lại ma xui quỷ khiến mà cứu nàng. Vì được cứu nên trên mặt nàng hiện lên vẻ vui mừng, trông ngây thơ lại đáng yêu. Nàng nở một nụ cười rạng rỡ, có lẽ chính nụ cười đó đã khiến trái tim hắn loạn nhịp.
"Sư tôn, ngài thật tốt với Nhã Nhi quá! Nhưng mà, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai đều là người không có chỗ dựa lớn, xử lý họ là chuyện dễ dàng. Nhưng nghe nói rằng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý là đệ tử thân truyền của viện trưởng đại nhân, e rằng nếu động vào hai người này thì sẽ viện trưởng đại nhân sẽ tức giận, chuyện hai người này đành bỏ đi thôi." Đỗ Tư Nhã có chút lo lắng nói, nhưng trong mắt lại tràn đầy ghen tị cùng một chút không cam lòng. .
Bởi vì Đỗ Tư Nhã đang tựa vào trong ngực Vũ Thành nên hắn không nhìn thấy biểu tình của nàng.
"Không thành vấn đề, chỉ cần chúng ta giữ bọn họ ở đại lục Hoàng Cực, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội giết bọn họ. Viện trưởng đại nhân không thể ở lại Hoàng Cực đại lục mãi, hắn sẽ sớm trở lại đại lục Thiên Lăng. Đến lúc đó Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ta giao cho Nhã Nhi xử lý, được không?" Vũ Thành nói xong, nắm lấy tay Đỗ Tư Nhã, hôn tay của nàng.
-------------- End chương 165: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro