[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Ân Thiên Thịnh...

2024-11-19 20:57:58

Rõ ràng có hai trăm người đồng thời tiến vào bí cảnh nhưng Tiêu Lăng Hàn quay người nhìn chung quanh chỉ có mình hắn, cũng không biết những người khác bị truyền tống đi đâu. Cảm giác trong cơ thể như chưa từng có tu luyện, không có linh lực, thần thức chỉ có thể nhìn xa mười mét, mười mét! Còn không nhìn được xa bằng mắt, thần thức bây giờ đúng là vô tác dụng.

Điều khiến Tiêu Lăng Hàn càng buồn bực chính là, xung quanh đều giống nhau, hắn nên đánh dấu thế nào đây?

Hắn nhớ tới trước khi rời đi, quản sự đã nói rằng sau năm ngày mọi người phải quay lại nơi mọi người đứng khi lần đầu tiên khi bước vào bí cảnh, chờ đợi được truyền tống ra ngoài.

Không có chỗ nào để đánh dấu nơi hắn đang đứng bây giờ. Vẽ một vòng tròn tại cùng vị trí? Xây dựng một đống cát? Đào một cái hố? Những điều này đều không thực tế chút nào, Tiêu Lăng Hàn đành phải chọn một hướng, tiếp tục đi về phía trước, dù sao ở sa mạc này đều giống nhau. Nếu cứ ở nguyên tại chỗ thì không có cách nào thoát ra được, hy vọng hắn sẽ may mắn tìm được lối ra.

Trên một bãi cỏ xanh với những bông hoa rực rỡ nở rộ, thu hút nhiều loài ong bướm bay lượn tự do. Tuy nhiên, một nhóm lớn người đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ này, làm xáo trộn côn trùng nhỏ đang nhảy múa. Đoàn khách không mời mà đến này là 199 người đã tiến vào bí cảnh.

Thượng Quan Huyền Ý cùng mọi người đứng trên bãi cỏ mềm mại, trước mặt hắn là một tảng đá lớn cao ba mét, rộng hai mét, trên đó viết hai chữ "Hằng Sơn".

Thượng Quan Huyền Ý không quan tâm đến tảng đá lớn, mà chỉ để ý đến việc không thấy Tiêu Lăng Hàn, rõ ràng đã bị truyền tống vào cùng nhau, những người khác đều ở đây, chỉ có hắn lại mất tích.

Đương nhiên, đám người Mạc Vô Nhai cũng phát hiện Tiêu Lăng Hàn không có ở cùng bọn họ, nhưng hiện tại ngoại trừ hắn ra, tất cả mọi người đều ở đây, bọn họ cũng không dám lộ ra cảm xúc gì. Chẳng may những người khác cho rằng hắn được đưa đến một nơi cơ duyên phúc địa nào đó, vậy thì mấy người bọn họ đừng mơ rời khỏi Sở gia.

"Chúng ta đi bên kia nhìn xem." Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Mạc Vô Nhai cùng Ân huynh đệ.

"Ừ."

Ngay sau khi bốn người họ rời khỏi Hằng Sơn một đoạn, giọng nói của một nam tử vang lên phía sau họ.

"Ô, đây không phải là tiểu tử thúi tự cho mình là thanh cao đây sao?"

Bốn người vốn tưởng rằng không phải là nói bọn họ nhưng ánh mắt hung ác phía sau khiến bốn người phải quay đầu lại.

Đập vào mắt chính là một nam tử mặc đồ đen, cao 2m3, khí vũ bất phàm. Hắn đang nhìn mấy người với vẻ khinh thường, trong mắt tràn đầy hài hước, như thể hắn đã nhìn thấy một món đồ chơi vui vẻ nào đó.

"Quả nhiên là hắn. Ngươi nghĩ hôm nay chúng ta nên chiêu đãi hắn thật tốt không?" Một nam tử khác cũng nói. Hắn mặc bộ quần áo màu xanh biển, thân hình cao lớn, vẻ ngoài cũng không tệ. Ánh mắt hắn nhìn Ân Thiên Thịnh không có ý tốt, có chút hưng phấn.

"Ân sư huynh, ngươi biết bọn họ sao?" Thượng Quan Huyền Ý thấy ánh mắt hai người đều nhìn về phía Ân Thiên Thịnh, không khỏi ra tiếng hỏi.

"Ồ, hóa ra là hai người này à, bọn họ chính là mấy cái người vây quanh Hinh Nhi như chó mà ta đã kể cho các ngươi đó." Ân Thiên Thịnh bình tĩnh nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thằng nhãi này, mày nói bậy cái gì đó? Nghe lão tử nói đây, tao chính là Tằng Hùng, thủ lĩnh ở nhóm lính đánh thuê Hùng Bá. Mày phải nhớ kỹ tên tao đó.” người nói câu này chính là nam tử mặc quần áo màu xanh biển.

" Vưu Thế Long, thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê Long Bá." Người nam tử mặc đồ đen nói theo sau.

Ân Thiên Duệ nghi hoặc nói: "Sao ta nghe thấy quen quen ta?"

"Tất nhiên là nghe quen rồi? Ngày đầu tiên chúng ta đến thành Thiên Tinh đã nghe được tin đồn về hai người bọn họ."

" Huyền Ý, ngươi nói vậy ta cũng nhớ rồi. A, hai người này không phải là muốn tử chiến sao? Làm sao bọn họ đều còn sống? Không có ai chết hả?" Trong đầu Ân Thiên Duệ đột nhiên hiện ra cảnh tượng khi bọn họ mới đến thành Thiên Tinh. Không phải nói hai người này sẽ có sinh tử chiến sao? Tin tức có sai không zậy?

"Thằng nhãi chết tiệt, mày đang nói cái gì đó!" Tằng Hùng nổi giận gầm lên khi nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ. Hắn tức giận nhìn bốn người họ. Ngày hôm đó hắn và Vưu Thế Long sẽ đánh nhau mày sống tao chết. Nhưng Hinh Nhi nói rằng nàng không muốn nhìn thấy hai người vì nàng mà vung tay đanh nhau, cho dù là ai chết thì nàng cũng áy náy cả đời. Hinh Nhi tốt bụng như vậy, đương nhiên không thể làm cho Hinh Nhi cảm thấy khổ sở áy náy.

"Ta nói gì có sai à? Những gì ta nói đều là sự thật nha!" Ân Thiên Duệ vô tội nói.

"Ngươi... Hừ! Tìm chết." Tằng Hùng nói xong liền phát động tấn công với Ân Thiên Duệ, điều khiến hắn kinh ngạc là hắn không thể phát động bất kỳ công kích nào.

"phụt" Ân Thiên Duệ cười đến mức ôm bụng. Bởi vì linh lực không thể được sử dụng trong bí cảnh này, nên hành động của Tằng Hùng trong rất buồn cười và hài hước.

“Hahaha……”

Ân Thiên Thịnh càng thêm vui sướng khi người gặp họa, hắn cảm thấy cơ hội báo thù đã đến, nắm đấm cảm thấy ngứa ngáy. Không biết việc luyện thể của hắn có hiệu quả như thế nào, huống chi mấy người họ đều đã được Tiêu Lăng Hàn huấn luyện cận chiến, vậy nên chiến đấu nhất định rất thú vị. Bình thường Tiêu Lăng Hàn sẽ đánh bọn họ như bao cát, nghĩ đến mình cũng có thể đánh người khác như bao cát, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa.

Nhìn thấy Ân Thiên Thịnh nóng lòng muốn thử, Mạc Vô Nhai nắm chặt nắm đấm, tay cũng có chút ngứa ngáy. Lúc trước hắn cùng Ân Thiên Thịnh đi đến đấu trường cũng gặp bị vạ lây, bị bọn họ chế giễu.

Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Thịnh nhìn nhau rồi lần lượt lao về phía Tằng Hùng và Vưu Thế Long.

Âm thanh "bang... bang... bang" vang lên không ngừng. Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ nhìn hai người đối diện bị Ân Thiên Thịnh và Mạc Vô Nhai đè ra đánh túi bụi, trong lòng sảng khoái vl, cũng có chút muốn ra tay.

Mạc Vô Nhai quét chân một chút, Vưu Thế Long bị quét xuống đất, thật vất vả bò dậy, Mạc Vô Nhai lại giơ chân đá vào ngực hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Trong mắt Mạc Vô Nhai, cái này chẳng tính là gì cả. Hắn vẫn nhớ rằng khi mới bắt đầu huấn luyện, bọn họ còn thảm hơn mấy người Vưu Thế Long nhiều.

Bên kia, Ân Thiên Thịnh thậm chí còn trực tiếp hơn, đều nói đánh người không đánh mặt nhưng hắn lại đặc biệt nhắm vào mặt Tằng Hùng mà đánh. Chắc là trước đây gia hỏa này bị người ta dùng tu vi áp chế, lại còn bị đánh vào mặt đến mức mặt mũi bầm dập, trở về còn bị mọi người cười cho một trận.

Tằng Hùng không chỉ bị đánh vào mặt mà còn bị đánh trên người. Hiện tại hắn không có tu vi, vết thương không thể lập tức lành lại, vết thương trên người khiến hắn đau đớn. Trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác, chờ khi hắn đi ra ngoài nhất định sẽ khiến tên này sống không bằng chết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mười phút sau, Tằng Hùng và Vưu Thế Long đều nằm trên mặt đất, mũi bị bầm tím, mặt sưng tấy, khuôn mặt biến dạng đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Ân Thiên Duệ nhìn thấy đại ca và Mạc Vô Nhai đã đánh nhau xong, đi đến bên cạnh Tằng Hùng và ngồi xổm xuống. Hắn rút một con dao găm từ bắp chân ra, cái này là hắn buộc vào chân trước khi bước vào bí cảnh.

Hắn mỉm cười nhìn Tằng Hùng, "Ngươi có phải nghĩ rằng đợi sau khi rời khỏi đây sẽ khiến chúng ta sống không bằng chết đúng không? Đừng phủ nhận, ta đã nhìn thấy điều này trong mắt ngươi rồi."

Ân Thiên Duệ nói xong, không chút do dự đâm vào đan điền của Tằng Hùng, Nguyên Anh lập tức bị phá hủy. Bởi vì con dao găm của Ân Thiên Duệ không chỉ đâm vào đan điền của Tằng Hùng mà còn đâm vào Nguyên Anh của hắn.

Thượng Quan Hiên Dực mí mắt giật giật nhìn, Ân Thiên Duệ từ khi nào trở nên tàn nhẫn như vậy? Hắn vốn cho rằng Ân Thiên Duệ chỉ là một thỏ trắng nhỏ, dễ bắt nạt lại ngốc nghếch, nhưng bây giờ thủ đoạn của người này lại khiến hắn có chút lau mắt mà nhìn. Vốn dĩ hắn cho rằng nhất định phải ra tay đích thân đối phó với hai người này nhưng hiện tại xem ra cũng không cần thiết. Trong giới Tu chân giới thật sự không có người ngây thơ a, người ngây thơ đã chết thẳng cẳng từ lâu rồi.

Ân Thiên Duệ nhìn vết máu trên con dao găm, nở nụ cười tàn nhẫn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Vưu Thế Long.

Vưu Thế Long sợ hãi đến mức bất giác lùi lại. Hắn sợ mình sẽ có kết cục giống như Tằng Hùng. Nếu biết sớm hơn, hắn đã không nhận nhiệm vụ này của Sở gia, lúc ấy hắn cũng thấy phần thưởng phong phú nên không nhịn được. Nguyên nhân chủ yếu là vì Hinh Nhi nói muốn mua linh thảo nhưng lại không có đủ linh thạch! Bây giờ nghĩ lại, hắn muốn tự tát mình mấy phát. Tại sao hắn lại hủy hoại tương lai của mình chỉ vì một nữ nhân chứ? Giờ đây còn phải bồi thêm mạng mình vào.

Nhóm lính đánh thuê Long Bá của họ vốn dĩ thực hiện một nhiệm vụ khác nên các thành viên khác đều đã đi thực hiện nhiệm vụ đó, vì vậy hắn là người duy nhất đến Sở gia, bây giờ thậm chí hắn không tìm được một người nào trợ giúp.

Vưu Thế Long hối hận muốn chết, hắn nhìn thấy Ân Thiên Duệ đang từng bước đi về phía mình như thần chết đang tới. Bình thường, hắn rất thích hành hạ người khác, nhưng giờ đến lượt hắn, hắn cũng đã hiểu được cảm xúc của những người mà hắn hành hạ trước khi họ chết.

"Không, đừng tới đây. Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta ra ngoài sau sẽ không bao giờ gây phiền toái cho ngươi. Ta thề!"

"Ngươi không đến gây phiền phức cho chúng ta, nhưng mà, có thể để người khác đến gây phiền toái cho chúng ta đúng không?" Ân Thiên Duệ mỉm cười nhìn Vưu Thế Long, giọng nói trong trẻo nhưng lời nói lại khiến đồng tử Vưu Thế Long chợt co lại.

Mặc dù nụ cười của ấy rất đẹp nhưng Vưu Thế Long lại cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả yêu thú trên đấu trường. Những tâm tư này của hắn đã bị song nhi nhìn thấy rõ ràng. Hắn đặc biệt không cam lòng, đột nhiên, hắn dùng hết sức lực đứng dậy và bắt đầu chạy.

Kết quả là hắn chỉ lo nhìn Ân Thiên Duệ ở phía sau nên vô tình va phải một người nào đó, Vưu Thế Long bị ngã thẳng xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy người cản đường chính là Ân Thiên Thịnh, hắn tức giận hét lên: “Ta không đắc tội các ngươi, tại sao các ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt chứ?”

"Lời này mà ngươi cũng có thể nói ra được, mấy ngày trước người đánh ta là ai hả?" Ân Thiên Thịnh không vui nói. Tên này còn đáng ghét hơn người tên là Tằng Hùng, Tằng Hùng vốn dĩ không có ý định đánh vào mặt hắn. Gia hỏa này nói được vài câu thì Tằng Hùng đánh vào mặt hắn.

Hắn không thể giữ lại mạng cho một người độc ác và nham hiểm như vậy được. Hắn nhớ lại lời nói của tiền bối, muốn hai huynh đệ làm “tai họa”.

Nếu như ông nội Ân biết được Ân Thiên Thịnh đang suy nghĩ gì nhất định sẽ cảm thấy hài lòng.

--------- End chương 199: ---------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0