[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thiên Thịnh Quá...
2024-11-19 20:57:58
Ân Thiên Thịnh thấy mấy bóng đèn đều đã đi rồi, liền dời ghế đến bên cạnh Sở Mộ Thần, tay không thành thật mà nắm lấy tay còn lại của Sở Mộ Thần.
Hắn nói ra lời kinh thiên nghĩa địa: “Ta vừa hôn ngươi nên giờ ngươi là người của ta, từ nay về sau cho dù ngươi có đi đâu cũng phải mang ta theo.”
Sở Mộ Thần không nói nên lời. Mạch não của gia hỏa này hoàn toàn khác với hắn, lời nói ra đúng là dở khóc dở cười. Hắn dứt khoát kéo Ân Thiên Thịnh vào lòng, nâng cằm lên và hôn. Hắn không giống Ân Thiên Thịnh, hôn người khác mà cắn lung tung.
Lúc hắn buông Ân Thiên Thịnh ra, thấy hắn vẫn còn choáng váng, còn hơi ngốc ngốc.
“Ha ha ha” Sở Mộ Thần nhịn không được bật cười.
"Bây giờ ta đã hôn em, từ giờ em sẽ là của ta. Mỗi tấc trên cơ thể em đều thuộc về ta. Vì vậy, em phải tránh xa mấy cái vị hôn thê, nữ tu, nam tu, song nhi một chút biết chưa?" Sở Mộ Thần ghé sát đến bên tai Ân Thiên Thịnh, thấp giọng cảnh cáo, gia hỏa này ngốc như vậy, đừng để bị người nào lừa đi.
"Được, ta là của ngươi, ta không thích những người đó, về sau ta sẽ tránh xa bọn họ." Ân Thiên Thịnh lập tức bảo đảm nói, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chọc dưới mông. Hắn theo bản năng duỗi tay đi sờ. Sau đó hắn mới ngơ ngác nhìn Sở Mộ Thần vì đã nhận ra đó là gì, hình như hắn đã gặp rắc rối rồi! Phải làm sao bây giờ?
"Đừng cử động, để ta ôm một lát, ôm một lát là được." Sở Mộ Thần khàn giọng nói với Ân Thiên Thịnh.
Một lúc sau, Sở Mộ Thần đột nhiên nói: "Thiên Thịnh, ta có chút buồn ngủ, ngươi có thể cùng ta ngủ một lát được không? Chỉ một lát thôi."
"Được." Ân Thiên Thịnh nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Sở Mộ Thần liền đồng ý.
Sở Mộ Thần nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nghiêng người hôn lên má hắn, hai tay bắt đầu không ngừng vuốt ve cơ thể hắn.
"Mộ Thần, đừng sờ, ngứa quá!"
"Da em thật mịn màng, ta chỉ sờ một chút thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì đâu."
"Vậy thì đừng đè ở trên người ta, ta khó chịu."
"Thiên Thịnh, em khó chịu chỗ nào ta xoa xoa cho."
"Đừng, đừng chạm vào nơi đó, ta không khó chịu, không cảm thấy khó chịu chút nào."
“Được rồi, vậy ta sẽ chạm vào chỗ khác.”
“Mộ Thần, ngươi, thứ đó của ngươi chọc vào ta.”
"Đừng lo lắng, ta không đi vào đâu, chỉ ở bên ngoài cọ cọ chút thôi."
"..."
Ân Thiên Thịnh cứ như vậy mà bị lừa, mãi đến một ngày một đêm sau, hắn mới ngồi dậy ở trên giường Sở Mộ Thần.
Hắn nhìn người đó với khuôn mặt thần thanh khí sảng mà tức giận, trong lòng cảm thấy thật hối hận! Tên kia rõ ràng đã hứa sẽ không vào, chỉ ở bên ngoài, do hắn quá ngu ngốc, cứ như vậy sự trong sạch của hắn đã mất đi.
"Được rồi, đừng tức giận, chờ em làm nhiệm vụ xong trở về, muốn ta bồi thường bao nhiêu cũng được." Sở Mộ Thần nói xong đang định xoa xoa eo Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh giật mình, vội vàng trốn ở sau cái bàn.
"Không, đừng tới đây. Ta về đây. Nếu ta không quay lại, có lẽ ta sẽ bị những người đó đánh hội đồng rồi."
Sở Mộ Thần không được như ý muốn chạm vào eo Ân Thiên Thịnh, tiếc nuối nói: "Ta chỉ muốn xoa eo cho em, ta thật sự không có ý định làm gì em cả."
Ân Thiên Thịnh: "..." Ta tin ngươi cái quỷ, ngày hôm qua ngươi đã nói sẽ không làm gì, nhưng...! ! !
Một bên khác, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi cùng nhau.
Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lại lần nữa hỏi: “Các ngươi xác định là đại ca không bị người Sở gia phát hiện đấy chứ?”
"Thật sự không có, hắn thật sự là ở chỗ Sở Mộ Thần." Thượng Quan Huyền Ý lại khẳng định. Ân Thiên Duệ đã hỏi từ ngày hôm qua đến giờ, còn mình đã bảo đảm với hắn vô số lần.
“Đã một ngày một đêm rồi, quản sự Sở gia có lẽ sẽ có mặt ở đây từ sáng sớm, nhưng đại ca vẫn chưa về…” Có thật là Sở gia không phát hiện ra đại ca không? Ân Thiên Duệ cau mày, tâm loạn như ma. Hắn biết Sở gia có nhiều cao thủ, mấy người bọn họ ở trước mặt mấy người đó không khác gì con kiến nên tất nhiên hắn lo lắng không thôi.
Ngay lúc Ân Thiên Duệ đang đi lung tung xung quanh, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ân Thiên Thịnh không ngờ trong phòng mình lại có người, vừa mở cửa liền bị bốn cặp mắt đồng thời nhìn chằm chằm. Hắn đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, muốn chạy trốn nhưng đây rõ ràng là phòng của hắn, bốn người này nửa đêm không ngủ được chạy đến phòng hắn làm gì?
"Đại ca, sao bây giờ ngươi mới trở về?" Ân Thiên Duệ tiến lên kéo đại ca, nhìn từ trên xuống dưới, giọng nói có chút run rẩy: "Đại ca, ngươi, ngươi tìm cho ta một chị dâu sao?"
Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, ba người đều nhìn về phía Ân Thiên Thịnh, mọi người đều ý thức được, nguyên dương của gia hỏa này đã tiết. Không ngờ Sở Mộ Thần nhanh đến mức đã ăn con người ta chỉ trong một ngày một đêm.
Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, trên mặt Ân Thiên Thịnh lộ ra xấu hổ.
"Ta không tìm chị dâu mà ta tìm anh rể cho ngươi." Ân Thiên Thịnh căng thẳng nói.
"A? Đại ca, ngươi vừa nói gì vậy? Nói lại đi." Ân Thiên Duệ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh rể? Chẳng lẽ chị dâu của hắn là song nhi sao?
"Đúng vậy, là nam nhân." Ân Thiên Thịnh cảm thấy mọi người ở đây đều là người một nhà, vừa bắt đầu nói chuyện liền không còn ngượng ngùng như trước nữa, hắn nói lời này rất tự nhiên.
Nam nhân? Không phải song nhi? Ân Thiên Duệ cảm thấy như bị sét đánh.
"Vô Nhai, hai nam nhân có thể ở bên nhau sao?" Ân Thiên Duệ có chút nghi ngờ hỏi Mạc Vô Nhai. Hắn lớn lên ở đại lục Hoàng Cực. Tình huống nam nhân và nam nhân ở cùng nhau hiếm khi xuất hiện ở đại lục Hoàng Cực, bởi vì nam nhân cùng nam nhân sẽ không có con nối dõi.
Tuy nhiên, việc nam nhân ở cùng nhau với các đại lục khác là điều bình thường, bởi vì nhìn chung nữ tu không thể đi xa như nam tu. Hầu hết nữ tu đều phụ thuộc vào nam tu để sinh tồn, bao gồm cả song nhi.
Mạc Vô Nhai gật đầu: “Đương nhiên có thể ở cùng nhau, ở đại lục Huyền Thiên hai người nam nhân ở cùng nhau là chuyện bình thường.”
"Cho nên, đại ca của ta thật sự là ở bên một nam nhân, mà đại ca, trước kia ngươi cũng từng cùng Sở sư huynh, vậy có nghĩa là..." Ân Thiên Duệ nói xong, gian nan nuốt nước miếng, sau đó nói tiếp: "Người ở cùng đại ca là Sở sư huynh?”
Ân Thiên Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, Mộ Thần là anh rể của ngươi, từ nay hắn đi đâu ta sẽ đi chỗ đó."
"Đại ca không chỉ tìm cho ta một người anh rể, mà từ khi có anh rể, ngươi liền vứt bỏ em trai như ta. Đại ca không còn yêu người em trai đáng yêu này nữa sao?" Ân Thiên Duệ nhìn Ân Thiên Thịnh lên án nói.
"Vậy nếu Mạc Vô Nhai đi về hướng đông, ta đi về hướng tây, ngươi sẽ đi theo ta hay là Mạc Vô Nhai?" Ân Thiên Thịnh đột nhiên hỏi.
"Ta đương nhiên sẽ đi theo Vô Nhai, ngươi muốn đi đâu thì đi. Huyền Ý, Tiêu đại ca, chúng ta trở về phòng trước." Nói xong, Ân Thiên Duệ liền kéo Mạc Vô Nhai đang ngồi bên cạnh đi về phòng. Hắn chỉ muốn xem đại ca có thực sự thích Sở Mộ Thần hay không, xem ra là thật, không có chút gượng ép nào. Ai da, đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi!
Mạc Vô Nhai vẫn còn có chút bối rối khi bị Ân Thiên Duệ kéo về phòng.
Sáng sớm, chờ khi mọi người tập trung đông đủ ở khoảng sân bên ngoài đình, quản sự mới từ từ bước đến trước đám đông.
"Các ngươi đều đã nhìn thấy khối khoáng thạch này chưa? Nhiệm vụ lần này của các ngươi là đi đến bí cảnh Hằng Sơn mang nó về. Mỗi người phải mang đủ hai trăm cân mới hoàn thành nhiệm vụ. Nếu có người mang nhiều khoáng thạch hơn, chúng ta sẽ thưởng thêm linh thạch. Tất nhiên, nếu các ngươi không mang đủ, chúng ta sẽ trả cho các ngươi số linh thạch tương đương với số khoáng thạch mà các ngươi mang về ”. Quản sự cẩm Ổ Kim trên tay, nói với mọi người bên dưới.
“Hai trăm cân, chẳng phải quá dễ dàng sao?” Có người nghi hoặc sau khi nghe quản sự nói.
“Hẳn là loại khoáng thạch này khó tìm, nếu không chúng ta sẽ không chỉ mỗi người chỉ mang hai trăm cân.”
"Trật tự, các ngươi tối đa chỉ có thể ở bí cảnh năm ngày, sau năm ngày, mọi người nhất định phải trở về chỗ lúc mới tiến vào bí cảnh, chờ truyền tống ra ngoài. Nếu bỏ lỡ thời gian, các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bí cảnh, vì vậy ngươi không được bỏ lỡ thời gian ra ngoài. Dưới đây là một số vật dụng mà Sở gia của chúng ta đã chuẩn bị cho mọi người. Ngoài ra, đồ vật cần dùng của các ngươi không cần để ở trong pháp khí không gian." Quản sự nói xong, đứng sang một bên, lập tức có người lấy ra một số dụng cụ cần dùng để khai thác khoáng thạch và đặt chúng xuống đất, chờ mọi người tới lựa chọn.
Khi một số người nhìn thấy còn có Tích Cốc Đan, bọn họ đều bật cười. Ai rảnh nợ đến mức mà chọn Tích Cốc Đan chứ? Nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại tiến lên cầm lấy hai bình Tích Cốc Đan. Những người khác đều nhìn hắn như kẻ ngốc. Nhìn vẻ mặt của mọi người, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ, chờ vào bí cảnh đến lúc đó các ngươi mới biết thế nào là lễ độ.
Sau khi mọi người chọn xong, quản sự dẫn mọi người đến cấm địa của Sở gia.
Vừa bước vào cấm địa, mọi người lập tức cảm nhận được uy áp. Đây là có một tu sĩ cao cấp đang cảnh cáo bọn họ. Mấy người không dám nhìn xung quanh nữa, càng không dám thả thần thức ra, ngoan ngoãn theo đuôi phía sau quản sự.
Một lúc sau, mọi người đều tới một cái giếng khô.
Nhìn thấy giếng nước trước mặt, mọi người không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ bí cảnh nằm ở trong giếng nước này?
Tuy nhiên, thấy quản sự không có động tác gì, mọi người không còn cách nào khác đành phải đè nén nghi ngờ, yên lặng chờ đợi.
Mọi người đợi đến trưa, nhìn thấy ánh nắng chiếu thẳng vào miệng giếng, miệng giếng dần thay đổi, từng chút một chuyển sang màu vàng kim.
Mười phút sau, ánh sáng vàng rực rỡ đến mức mọi người không mở nổi mắt. Lúc này mới nghe quản sự nói: “Chính là bây giừo, các ngươi nhanh vào đi.”
Đám người không dám chậm trễ, nhảy thẳng vào trong ánh sáng vàng.
Sau một hồi choáng váng, khi Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, tất cả những gì hắn nhìn thấy trên bầu trời chỉ là cát vàng, không có một mảng xanh. Hắn có cảm giác như mình đã đi vào sa mạc. Sa mạc rộng lớn vô tận, hắn không thể nhìn thấy con đường ở đâu.
------------ End chương 198: ---------
Hắn nói ra lời kinh thiên nghĩa địa: “Ta vừa hôn ngươi nên giờ ngươi là người của ta, từ nay về sau cho dù ngươi có đi đâu cũng phải mang ta theo.”
Sở Mộ Thần không nói nên lời. Mạch não của gia hỏa này hoàn toàn khác với hắn, lời nói ra đúng là dở khóc dở cười. Hắn dứt khoát kéo Ân Thiên Thịnh vào lòng, nâng cằm lên và hôn. Hắn không giống Ân Thiên Thịnh, hôn người khác mà cắn lung tung.
Lúc hắn buông Ân Thiên Thịnh ra, thấy hắn vẫn còn choáng váng, còn hơi ngốc ngốc.
“Ha ha ha” Sở Mộ Thần nhịn không được bật cười.
"Bây giờ ta đã hôn em, từ giờ em sẽ là của ta. Mỗi tấc trên cơ thể em đều thuộc về ta. Vì vậy, em phải tránh xa mấy cái vị hôn thê, nữ tu, nam tu, song nhi một chút biết chưa?" Sở Mộ Thần ghé sát đến bên tai Ân Thiên Thịnh, thấp giọng cảnh cáo, gia hỏa này ngốc như vậy, đừng để bị người nào lừa đi.
"Được, ta là của ngươi, ta không thích những người đó, về sau ta sẽ tránh xa bọn họ." Ân Thiên Thịnh lập tức bảo đảm nói, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chọc dưới mông. Hắn theo bản năng duỗi tay đi sờ. Sau đó hắn mới ngơ ngác nhìn Sở Mộ Thần vì đã nhận ra đó là gì, hình như hắn đã gặp rắc rối rồi! Phải làm sao bây giờ?
"Đừng cử động, để ta ôm một lát, ôm một lát là được." Sở Mộ Thần khàn giọng nói với Ân Thiên Thịnh.
Một lúc sau, Sở Mộ Thần đột nhiên nói: "Thiên Thịnh, ta có chút buồn ngủ, ngươi có thể cùng ta ngủ một lát được không? Chỉ một lát thôi."
"Được." Ân Thiên Thịnh nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Sở Mộ Thần liền đồng ý.
Sở Mộ Thần nhìn người nằm bên cạnh, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nghiêng người hôn lên má hắn, hai tay bắt đầu không ngừng vuốt ve cơ thể hắn.
"Mộ Thần, đừng sờ, ngứa quá!"
"Da em thật mịn màng, ta chỉ sờ một chút thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì đâu."
"Vậy thì đừng đè ở trên người ta, ta khó chịu."
"Thiên Thịnh, em khó chịu chỗ nào ta xoa xoa cho."
"Đừng, đừng chạm vào nơi đó, ta không khó chịu, không cảm thấy khó chịu chút nào."
“Được rồi, vậy ta sẽ chạm vào chỗ khác.”
“Mộ Thần, ngươi, thứ đó của ngươi chọc vào ta.”
"Đừng lo lắng, ta không đi vào đâu, chỉ ở bên ngoài cọ cọ chút thôi."
"..."
Ân Thiên Thịnh cứ như vậy mà bị lừa, mãi đến một ngày một đêm sau, hắn mới ngồi dậy ở trên giường Sở Mộ Thần.
Hắn nhìn người đó với khuôn mặt thần thanh khí sảng mà tức giận, trong lòng cảm thấy thật hối hận! Tên kia rõ ràng đã hứa sẽ không vào, chỉ ở bên ngoài, do hắn quá ngu ngốc, cứ như vậy sự trong sạch của hắn đã mất đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, đừng tức giận, chờ em làm nhiệm vụ xong trở về, muốn ta bồi thường bao nhiêu cũng được." Sở Mộ Thần nói xong đang định xoa xoa eo Ân Thiên Thịnh.
Ân Thiên Thịnh giật mình, vội vàng trốn ở sau cái bàn.
"Không, đừng tới đây. Ta về đây. Nếu ta không quay lại, có lẽ ta sẽ bị những người đó đánh hội đồng rồi."
Sở Mộ Thần không được như ý muốn chạm vào eo Ân Thiên Thịnh, tiếc nuối nói: "Ta chỉ muốn xoa eo cho em, ta thật sự không có ý định làm gì em cả."
Ân Thiên Thịnh: "..." Ta tin ngươi cái quỷ, ngày hôm qua ngươi đã nói sẽ không làm gì, nhưng...! ! !
Một bên khác, Ân Thiên Duệ, Mạc Vô Nhai, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý đang ngồi cùng nhau.
Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý lại lần nữa hỏi: “Các ngươi xác định là đại ca không bị người Sở gia phát hiện đấy chứ?”
"Thật sự không có, hắn thật sự là ở chỗ Sở Mộ Thần." Thượng Quan Huyền Ý lại khẳng định. Ân Thiên Duệ đã hỏi từ ngày hôm qua đến giờ, còn mình đã bảo đảm với hắn vô số lần.
“Đã một ngày một đêm rồi, quản sự Sở gia có lẽ sẽ có mặt ở đây từ sáng sớm, nhưng đại ca vẫn chưa về…” Có thật là Sở gia không phát hiện ra đại ca không? Ân Thiên Duệ cau mày, tâm loạn như ma. Hắn biết Sở gia có nhiều cao thủ, mấy người bọn họ ở trước mặt mấy người đó không khác gì con kiến nên tất nhiên hắn lo lắng không thôi.
Ngay lúc Ân Thiên Duệ đang đi lung tung xung quanh, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ân Thiên Thịnh không ngờ trong phòng mình lại có người, vừa mở cửa liền bị bốn cặp mắt đồng thời nhìn chằm chằm. Hắn đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, muốn chạy trốn nhưng đây rõ ràng là phòng của hắn, bốn người này nửa đêm không ngủ được chạy đến phòng hắn làm gì?
"Đại ca, sao bây giờ ngươi mới trở về?" Ân Thiên Duệ tiến lên kéo đại ca, nhìn từ trên xuống dưới, giọng nói có chút run rẩy: "Đại ca, ngươi, ngươi tìm cho ta một chị dâu sao?"
Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, ba người đều nhìn về phía Ân Thiên Thịnh, mọi người đều ý thức được, nguyên dương của gia hỏa này đã tiết. Không ngờ Sở Mộ Thần nhanh đến mức đã ăn con người ta chỉ trong một ngày một đêm.
Cảm giác được ánh mắt mọi người đang nhìn mình, trên mặt Ân Thiên Thịnh lộ ra xấu hổ.
"Ta không tìm chị dâu mà ta tìm anh rể cho ngươi." Ân Thiên Thịnh căng thẳng nói.
"A? Đại ca, ngươi vừa nói gì vậy? Nói lại đi." Ân Thiên Duệ nghi ngờ mình nghe nhầm, anh rể? Chẳng lẽ chị dâu của hắn là song nhi sao?
"Đúng vậy, là nam nhân." Ân Thiên Thịnh cảm thấy mọi người ở đây đều là người một nhà, vừa bắt đầu nói chuyện liền không còn ngượng ngùng như trước nữa, hắn nói lời này rất tự nhiên.
Nam nhân? Không phải song nhi? Ân Thiên Duệ cảm thấy như bị sét đánh.
"Vô Nhai, hai nam nhân có thể ở bên nhau sao?" Ân Thiên Duệ có chút nghi ngờ hỏi Mạc Vô Nhai. Hắn lớn lên ở đại lục Hoàng Cực. Tình huống nam nhân và nam nhân ở cùng nhau hiếm khi xuất hiện ở đại lục Hoàng Cực, bởi vì nam nhân cùng nam nhân sẽ không có con nối dõi.
Tuy nhiên, việc nam nhân ở cùng nhau với các đại lục khác là điều bình thường, bởi vì nhìn chung nữ tu không thể đi xa như nam tu. Hầu hết nữ tu đều phụ thuộc vào nam tu để sinh tồn, bao gồm cả song nhi.
Mạc Vô Nhai gật đầu: “Đương nhiên có thể ở cùng nhau, ở đại lục Huyền Thiên hai người nam nhân ở cùng nhau là chuyện bình thường.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cho nên, đại ca của ta thật sự là ở bên một nam nhân, mà đại ca, trước kia ngươi cũng từng cùng Sở sư huynh, vậy có nghĩa là..." Ân Thiên Duệ nói xong, gian nan nuốt nước miếng, sau đó nói tiếp: "Người ở cùng đại ca là Sở sư huynh?”
Ân Thiên Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, Mộ Thần là anh rể của ngươi, từ nay hắn đi đâu ta sẽ đi chỗ đó."
"Đại ca không chỉ tìm cho ta một người anh rể, mà từ khi có anh rể, ngươi liền vứt bỏ em trai như ta. Đại ca không còn yêu người em trai đáng yêu này nữa sao?" Ân Thiên Duệ nhìn Ân Thiên Thịnh lên án nói.
"Vậy nếu Mạc Vô Nhai đi về hướng đông, ta đi về hướng tây, ngươi sẽ đi theo ta hay là Mạc Vô Nhai?" Ân Thiên Thịnh đột nhiên hỏi.
"Ta đương nhiên sẽ đi theo Vô Nhai, ngươi muốn đi đâu thì đi. Huyền Ý, Tiêu đại ca, chúng ta trở về phòng trước." Nói xong, Ân Thiên Duệ liền kéo Mạc Vô Nhai đang ngồi bên cạnh đi về phòng. Hắn chỉ muốn xem đại ca có thực sự thích Sở Mộ Thần hay không, xem ra là thật, không có chút gượng ép nào. Ai da, đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi!
Mạc Vô Nhai vẫn còn có chút bối rối khi bị Ân Thiên Duệ kéo về phòng.
Sáng sớm, chờ khi mọi người tập trung đông đủ ở khoảng sân bên ngoài đình, quản sự mới từ từ bước đến trước đám đông.
"Các ngươi đều đã nhìn thấy khối khoáng thạch này chưa? Nhiệm vụ lần này của các ngươi là đi đến bí cảnh Hằng Sơn mang nó về. Mỗi người phải mang đủ hai trăm cân mới hoàn thành nhiệm vụ. Nếu có người mang nhiều khoáng thạch hơn, chúng ta sẽ thưởng thêm linh thạch. Tất nhiên, nếu các ngươi không mang đủ, chúng ta sẽ trả cho các ngươi số linh thạch tương đương với số khoáng thạch mà các ngươi mang về ”. Quản sự cẩm Ổ Kim trên tay, nói với mọi người bên dưới.
“Hai trăm cân, chẳng phải quá dễ dàng sao?” Có người nghi hoặc sau khi nghe quản sự nói.
“Hẳn là loại khoáng thạch này khó tìm, nếu không chúng ta sẽ không chỉ mỗi người chỉ mang hai trăm cân.”
"Trật tự, các ngươi tối đa chỉ có thể ở bí cảnh năm ngày, sau năm ngày, mọi người nhất định phải trở về chỗ lúc mới tiến vào bí cảnh, chờ truyền tống ra ngoài. Nếu bỏ lỡ thời gian, các ngươi chỉ có thể vĩnh viễn ở trong bí cảnh, vì vậy ngươi không được bỏ lỡ thời gian ra ngoài. Dưới đây là một số vật dụng mà Sở gia của chúng ta đã chuẩn bị cho mọi người. Ngoài ra, đồ vật cần dùng của các ngươi không cần để ở trong pháp khí không gian." Quản sự nói xong, đứng sang một bên, lập tức có người lấy ra một số dụng cụ cần dùng để khai thác khoáng thạch và đặt chúng xuống đất, chờ mọi người tới lựa chọn.
Khi một số người nhìn thấy còn có Tích Cốc Đan, bọn họ đều bật cười. Ai rảnh nợ đến mức mà chọn Tích Cốc Đan chứ? Nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại tiến lên cầm lấy hai bình Tích Cốc Đan. Những người khác đều nhìn hắn như kẻ ngốc. Nhìn vẻ mặt của mọi người, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ, chờ vào bí cảnh đến lúc đó các ngươi mới biết thế nào là lễ độ.
Sau khi mọi người chọn xong, quản sự dẫn mọi người đến cấm địa của Sở gia.
Vừa bước vào cấm địa, mọi người lập tức cảm nhận được uy áp. Đây là có một tu sĩ cao cấp đang cảnh cáo bọn họ. Mấy người không dám nhìn xung quanh nữa, càng không dám thả thần thức ra, ngoan ngoãn theo đuôi phía sau quản sự.
Một lúc sau, mọi người đều tới một cái giếng khô.
Nhìn thấy giếng nước trước mặt, mọi người không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ bí cảnh nằm ở trong giếng nước này?
Tuy nhiên, thấy quản sự không có động tác gì, mọi người không còn cách nào khác đành phải đè nén nghi ngờ, yên lặng chờ đợi.
Mọi người đợi đến trưa, nhìn thấy ánh nắng chiếu thẳng vào miệng giếng, miệng giếng dần thay đổi, từng chút một chuyển sang màu vàng kim.
Mười phút sau, ánh sáng vàng rực rỡ đến mức mọi người không mở nổi mắt. Lúc này mới nghe quản sự nói: “Chính là bây giừo, các ngươi nhanh vào đi.”
Đám người không dám chậm trễ, nhảy thẳng vào trong ánh sáng vàng.
Sau một hồi choáng váng, khi Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra, tất cả những gì hắn nhìn thấy trên bầu trời chỉ là cát vàng, không có một mảng xanh. Hắn có cảm giác như mình đã đi vào sa mạc. Sa mạc rộng lớn vô tận, hắn không thể nhìn thấy con đường ở đâu.
------------ End chương 198: ---------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro