[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Còn Lưu Manh Hơ...

2024-12-15 21:02:31

Sau khi đi cùng bốn người đến một tửu lầu để ăn cơm, bốn người vừa mới ăn chưa được bao lâu thì Khổng Nhạc Trì cũng đến.

Khổng Nhạc Trì vừa tới đã không nhịn được mà bắt đầu oán trách: “Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, lúc trước các người làm gì vậy? Không một nói một lời mà đã đi mất, hại ta phải ở thành Đồ Phong chờ ba ngày, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng các người đâu.”

Nghe Khổng Nhạc Trì hỏi vậy, Tiêu Lăng Hàn cùng những người khác cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Bốn người họ vốn đang ngủ một giấc ngon lành, kết quả lại bị người khác lén lút dịch chuyển, chẳng ai hay biết.

Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ: May mà ta tỉnh lại kịp thời, nếu không thật sự có khả năng bị người ta biến thành dược nhân. Ân Thiên Duệ là người thảm nhất, không chỉ tỉnh lại sớm mà còn bị ăn đòn suốt một tháng.

“Thật xin lỗi, Khổng đạo hữu, do có việc gấp nên chúng ta đành phải rời đi trước.” Tiêu Lăng Hàn nâng chén rượu kính Khổng Nhạc Trì một ly. Dù trong lòng thấy oan uổng nhưng bọn họ cũng không tiện giải thích, cảm thấy mất mặt, nên đành phải bịa chuyện.

“Haizz, không sao cả, chỉ là lo lắng các người gặp phải nguy hiểm thôi. À mà, Ân đạo hữu và Mạc đạo hữu sao không đi cùng các người?” Khổng Nhạc Trì thắc mắc, bởi trước giờ mỗi lần thấy bốn người đều luôn đi chung, sao lần này lại chỉ còn hai?

Tiêu Lăng Hàn: “……” Đúng là bị ngươi đoán trúng rồi, chúng ta thực sự đã gặp nguy hiểm.

Thượng Quan Huyền Ý: “……” Lại thêm một cái miệng quạ đen nữa!

“Hai người bọn họ tạm thời có việc, khi nào xong xuôi sẽ tới tìm chúng ta.” Tiêu Lăng Hàn điềm nhiên đáp. Thực ra, hai người đó hiện vẫn đang ở trong không gian tùy thân của hắn để tu luyện! Hắn tạm thời chưa định thả họ ra, bởi vì tu vi của cả hai hiện tại vẫn còn hơi thấp.

“Thượng Quan đạo hữu, sao ngươi không uống rượu? Loại linh tửu ở đây có hương vị rất ngon, uống vào thơm ngọt, mùi hương thanh khiết như hoa u lan.” Trịnh Húc Vân thấy Thượng Quan Huyền Ý chỉ lo ăn mà không đụng đến rượu, liền lên tiếng nhắc nhở.

Thượng Quan Huyền Ý liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn một cái, ngượng ngùng đáp: “Ta dị ứng với cồn.”

Thực ra, hắn đã hứa với Tiêu Lăng Hàn rằng sau này sẽ không uống rượu nữa. Nhưng nhìn mọi người uống rượu vui vẻ như vậy, hắn lại rất muốn thử một ngụm.

Thượng Quan Huyền Ý buồn bực nghĩ: Tại sao mình uống rượu là say ngay? Nếu như bản thân có thể ngàn ly không say, thì tốt biết mấy!

“Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, hơn mười ngày nữa thương hội Hồng Phát sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Không biết hai vị có hứng thú tham dự không?” Trịnh Húc Vân vừa nói vừa lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.

Nhìn tấm thiệp mời trong tay, Tiêu Lăng Hàn liền nghĩ ngay đến tin đồn trước đây về Trịnh Húc Vân – người từng là hôn thê hụt của Sở Mộ Thần.

Thì ra người đang đứng trước mặt chính là nhân vật trong truyền thuyết: dung mạo từng bị hủy hoại, kinh mạch đứt đoạn, bị coi là phế nhân.

Nhưng làm thế nào mà không lâu trước đây lại có tin đồn thành thân với Sở Mộ Thần?

Bây giờ lại trở thành đạo lữ của Khổng Nhạc Phong?

Thật đúng là tình yêu đến quá nhanh, tựa như cơn lốc!

Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Lăng Hàn mỉm cười nói: “Thì ra các hạ chính là đại thiếu gia của thương hội Hồng Phát. Thật vinh hạnh được gặp mặt!”

“Gia nghiệp của gia tộc, cũng không có mấy liên quan đến ta.” Trịnh Húc Vân xua tay, không mấy để tâm nói.

“Vừa hay ta có một vật muốn bán, không bằng gửi vào cửa hàng của các ngươi để đấu giá.” Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một khối lệnh bài tiến vào bí cảnh Hằng Phong, đặt lên bàn.

Nhìn thấy lệnh bài, huynh đệ Khổng gia cùng Trịnh Húc Vân đều sững sờ trong giây lát.

Thứ này vốn là thứ người khác cầu cũng không được, vậy mà Tiêu Lăng Hàn lại muốn đem ra bán đấu giá.

“Tiêu đạo hữu, ngươi thật sự muốn mang lệnh bài này ra bán đấu giá?” Trịnh Húc Vân không chắc chắn hỏi lại, bởi lẽ vật này dù ra giá cao đến đâu cũng không ai muốn bán, người muốn sở hữu thì lại quá nhiều.

“Đương nhiên, chúng ta tu vi không cao, thực lực yếu kém nên không tiện tham gia náo nhiệt.” Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ đáp, trong lúc nói chuyện còn không quên gắp thức ăn cho Thượng Quan Huyền Ý.

Khổng Nhạc Trì đứng bên cạnh nghe mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Hai kẻ này đúng là giả heo ăn thịt hổ. Nếu bọn họ mà gọi là tu vi không cao, thực lực thấp kém, thì toàn bộ thanh niên tài tuấn của Huyền Thiên đại lục chẳng cần sống nữa. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác, hắn không tiện nói gì thêm.

“Nếu đã như vậy, vậy cứ làm theo quy định.” Trịnh Húc Vân nói, rồi lấy ra một tờ khế ước đưa cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiện đó, hắn còn bổ sung: “Đây là khế ước, Tiêu đạo hữu xem thử có cần sửa đổi chỗ nào không. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ ký kết ngay.”

Tiêu Lăng Hàn cầm lấy khế ước xem qua một lượt. Nội dung chỉ quy định thương hội Hồng Phát sẽ trích một phần lợi nhuận, còn lại là các điều khoản liên quan đến bảo mật thông tin khách hàng và một số thỏa thuận chi tiết khác.

Sau khi xem qua và thấy không có vấn đề gì, Tiêu Lăng Hàn lập tức nhỏ một giọt máu lên khế ước.

Trịnh Húc Vân cũng làm tương tự, nhỏ một giọt máu lên khế ước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ, nếu thương hội Hồng Phát là nơi đáng tin cậy, hắn sẽ mang đống đan dược luyện tập, phù trú và trận bàn trong không gian bán hết cho họ. Dù sao để đó cũng chẳng có tác dụng gì, lại còn chiếm chỗ.

Tuy nhiên, hắn quyết định trước mắt nên quan sát thêm một thời gian, tránh gặp phải tình huống như thương hội Thiên Tinh– kiểu ép mua ép bán.

Nửa canh giờ sau, năm người ăn uống no say.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý chào tạm biệt ba người kia, sau đó thuê một động phủ có hai gian phòng.

Động phủ này bên ngoài còn có một tiểu viện, môi trường thanh tịnh, linh khí dồi dào.

So với nơi họ từng thuê ở thành Thiên Tinh, nơi này tốt hơn rất nhiều. Giá cả tương đương nhưng chất lượng thì hoàn toàn khác biệt.

Hai người trước tiên dọn dẹp động phủ một lượt, vì chắc chắn nơi này trước đó từng có người thuê.

Sau đó, họ lại bố trí một trận pháp phòng ngự bên ngoài động phủ. Đây gần như đã trở thành thói quen của cả hai.

Bất kể họ đến đâu, việc đầu tiên khi ở lại là bố trí trận pháp, như thể không có trận pháp thì sẽ không cảm thấy an toàn.

Khi mọi việc đã xong xuôi, trời đã qua vài canh giờ.

Ánh trăng lên cao, sáng tỏ giữa trời...

Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý ra sân, ngồi xuống bên chiếc bàn đá duy nhất ở đó.

Thượng Quan Huyền Ý vẫn hơi mơ hồ, không rõ Tiêu Lăng Hàn muốn làm gì. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Lăng Hàn từ nhẫn không gian lấy ra một bầu rượu, cùng hai chiếc ly. Hắn rót đầy hai ly, đặt một ly trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.

“Nếm thử xem. Trước đó không phải em rất muốn uống sao?” Tiêu Lăng Hàn mỉm cười, ý bảo ly rượu trước mặt Thượng Quan Huyền Ý là rót riêng cho hắn.

“A Hàn, huynh thật sự muốn để ta uống rượu sao?” Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ hỏi, bởi lẽ hắn vẫn nhớ rõ, để có được bức tượng đất của Tiêu Lăng Hàn, hắn đã hứa rằng sau này sẽ không uống rượu nữa.

“Em mà không đã muốn uống, chắc ta phải đổi ý thôi.” Tiêu Lăng Hàn giả vờ như định lấy lại ly rượu trước mặt Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy, lập tức vội vàng cầm lấy ly rượu, còn đẩy ly của Tiêu Lăng Hàn ra xa, như sợ bị cướp mất.

Hắn đưa ly rượu lên mũi ngửi thử, quả nhiên, mùi rất thơm!

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đúng như lời Trịnh Húc Vân đã nói, hương rượu lan tỏa trong miệng, lưu lại dư vị thơm ngon.

Tiêu Lăng Hàn chống cằm, yên lặng quan sát Thượng Quan Huyền Ý.

Thấy hắn giống như một chú mèo nhỏ, từng ngụm nhỏ uống rượu, dáng vẻ đáng yêu vô cùng.

Nhìn đôi môi đỏ của hắn, bởi vì dính chút rượu mà ánh lên một lớp bóng nhẹ, khiến người ta chỉ muốn tiến lên, cắn một cái thử xem có vị gì.

Nghĩ đến đây, nội tâm Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhộn nhạo.

Thật đúng là nam nhân vừa khai trai, chỉ được nếm chút thì vẫn chưa đủ thỏa mãn.

Thượng Quan Huyền Ý vừa uống xong một ly, Tiêu Lăng Hàn lại rót đầy ly cho hắn.

Thượng Quan Huyền Ý cầm ly rượu, đẩy đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn lập tức hiểu ý, cũng nâng ly rượu của mình lên.

Hai ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy “keng”, cả hai nhìn nhau cười.

“Bồi quân say cười ba nghìn lần, hoa tiền nguyệt hạ ảnh thành đôi. Trong mộng sông nước uyên ương múa, tình này sánh với nhật nguyệt trường!”

Nhìn Thượng Quan Huyền Ý uống đến ly rượu thứ năm, bắt đầu trở nên mơ màng.

Tiêu Lăng Hàn lập tức cất bầu rượu đi, sợ rằng nếu uống thêm, người kia sẽ ngủ luôn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A Hàn, ta còn muốn uống, sao huynh lại cất rượu đi?” Thượng Quan Huyền Ý tròn mắt nhìn Tiêu Lăng Hàn, giọng nói pha chút bất mãn.

“Ngoan nào, lại đây, ngồi vào lòng ta.” Tiêu Lăng Hàn nói, đồng thời dang rộng hai tay.

Không chút nghi ngờ, Thượng Quan Huyền Ý lắc lắc cái đầu hơi choáng váng, rồi ngay sau đó ngồi thẳng vào lòng Tiêu Lăng Hàn, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

Nhìn thấy người kia ngoan ngoãn như vậy, lòng Tiêu Lăng Hàn tràn ngập sự hài lòng. Người này, mỗi khi say rượu, vừa ngoan ngoãn lại vừa dễ thương, như đang cố ý dụ dỗ hắn.

Hiện tại, Thượng Quan Huyền Ý say rồi, hoàn toàn trở thành một cậu nhóc ngây ngô, nói gì cũng nghe theo.

Nhìn gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má hắn.

“A Hàn thích, vậy đều cho huynh, cả ta cũng cho huynh. A Hàn, chúng ta lên giường nhé?” Thượng Quan Huyền Ý ôm lấy cổ Tiêu Lăng Hàn, giọng nói mềm mại, pha chút nũng nịu.

Khi say, Thượng Quan Huyền Ý rất thích dính lấy Tiêu Lăng Hàn, muốn được ở gần hắn hơn nữa.

Như một phản ứng bản năng, hắn làm những điều tỉnh táo sẽ không dám làm, nói những điều lúc bình thường không dám nói.

“Được, nghe theo em.” Giọng Tiêu Lăng Hàn trầm ấm, thấp thoáng một tia xúc cảm khó kìm nén.

Hắn thực sự yêu chết dáng vẻ vừa bướng bỉnh lại đáng yêu của Thượng Quan Huyền Ý khi say.

Hôm sau, giữa trưa

“Em tỉnh rồi sao?” Tiêu Lăng Hàn đè trên người Thượng Quan Huyền Ý, cảm nhận được người dưới thân đã không còn vẻ mơ màng của say rượu.

“A Hàn?” Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng nhíu mày. Cúi đầu nhìn những dấu hôn chi chít trên người mình, cậu lập tức trừng mắt với Tiêu Lăng Hàn, ánh mắt đầy ấm ức và trách móc.

Thượng Quan Huyền Ý xoa xoa cái đầu hơi nhức nhối, cảm giác căng phồng sau khi tỉnh dậy. Nghĩ lại mọi chuyện, cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao Tiêu Đại Ma Vương hôm qua lại "tốt bụng" cho mình uống rượu. Thì ra, tất cả đều là một âm mưu của hắn.

Tên gia hỏa này đã chờ đúng lúc mình say rượu, rồi tùy tiện đưa ra những yêu cầu thái quá. Khi say, hắn chẳng thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe theo, không hề suy nghĩ, cũng chẳng mảy may phản kháng.

Trước đây, mỗi lần uống say, tỉnh lại đều không nhớ gì. Nhưng lần này, không hiểu sao từng chi tiết nhỏ từ lúc bước vào sân cho đến khi thức dậy, tất cả đều hiện rõ mồn một trong trí nhớ của hắn.

Nghĩ đến những hành động xấu hổ mà mình đã làm, cùng những cách xưng hô đáng xấu hổ mà hắn bắt mình phải gọi, Thượng Quan Huyền Ý chỉ muốn tìm một cái hố và tự chôn mình xuống đó.

Ai có thể ngờ được, một người thoạt nhìn thanh tao như tiên, mang dáng vẻ phiêu dật của một vị thần lại hóa thành một kẻ còn lưu manh hơn cả lưu manh, cầm thú hơn cả cầm thú, một đại sắc ma đích thực khi ở trên giường.

Thượng Quan Huyền Ý quyết định giữ im lặng, không nhắc đến chuyện xảy ra sau khi uống rượu tối qua. Hắn chọn cách coi như tất cả chưa từng xảy ra, bởi dù sao, Tiêu Lăng Hàn chắc chắn cũng sẽ không nghi ngờ. Trước đây, mỗi lần tỉnh lại sau cơn say, cậu đều giả vờ không nhớ chuyện gì.

Tiêu Lăng Hàn, tuy trong lòng hơi chột dạ, nhưng lại dày mặt mà cười cợt. Hắn cúi xuống, không chút ngần ngại, áp môi lên đôi môi mềm mại, còn đỏ ửng của Thượng Quan Huyền Ý.

"Ưm ~ ưm ~~ ư ~~"

Thượng Quan Huyền Ý vốn định lên tiếng trách mắng, định nói rằng mình nhớ rõ hết mọi chuyện tối qua. Hắn đã lăn qua lăn lại mình cả đêm, không hề nương tay. Nhưng những lời đó chưa kịp thốt ra, đã bị Tiêu Lăng Hàn chặn lại bằng nụ hôn ngang ngược.

Tên cầm thú này, đúng thật là không biết dừng mà!

Không bao lâu, Thượng Quan Huyền Ý chẳng còn nhớ được gì rõ ràng.

Hắn chỉ cảm thấy cả cơ thể, thậm chí cả linh hồn, đều bị Tiêu Đại Ma Vương đưa lên tận mây xanh, rơi vào trạng thái cực lạc không gì sánh được.

Chín ngày sau...

"Tỉnh rồi sao?" Tiêu Lăng Hàn vừa mới mở mắt, liền cảm nhận được ánh mắt đầy oán khí của người đang nằm trên người mình.

Hắn mở mắt ra, liền thấy ngay đôi mắt đào hoa hút hồn của Thượng Quan Huyền Ý đang nhìn mình.

"Ừm, A Hàn, ta muốn ăn cháo," Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, đồng thời xoa xoa cái bụng.

Hắn đang thèm món cháo mà Tiêu Lăng Hàn tự tay nấu. Trước đây, mỗi lần say rượu, sáng hôm sau Tiêu Lăng Hàn đều chuẩn bị cháo cho hắn ăn.

Nhưng lần này, sau khi tỉnh lại, Thượng Quan Huyền Ý vốn nghĩ rằng Tiêu Lăng Hàn sẽ đứng dậy như thường lệ.

Nào ngờ, Tiêu Đại Ma Vương chẳng những không chịu buông tha, mà còn kéo hắn tiếp tục đến tận nửa đêm hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0