[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Tham Gia Hội Đấ...
2024-12-15 21:02:31
Tiêu Lăng Hàn vốn không định lăn lộn Thượng Quan Huyền Ý nhưng song tu lại là thứ khiến người ta dễ nghiện. Huống chi, đối tượng song tu lại chính là người mà mình thích, điều này càng khiến Tiêu Lăng Hàn không thể dừng lại được.
Quả thật, đúng như câu ngạn ngữ: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy, ngay cả khi chết trên người Thượng Quan Huyền Ý, bản thân cũng cam lòng chấp nhận.
Nghĩ đến trước đây, Mạc Vô Nhai lúc nào cũng kéo Ân Thiên Duệ lên giường, bản thân còn từng rất khinh bỉ hắn. Giờ thì xem ra đúng là “chó chê mèo lắm lông”, cả hai cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang xoa bụng, Tiêu Lăng Hàn lập tức nhớ lại, trước đây, mỗi lần Thượng Quan uống say, hôm sau Tiêu Lăng Hàn đều nấu một bát cháo giải rượu cho hắn. Nhưng lần này… đã chín ngày trôi qua.
Cảm thấy hơi có lỗi, Tiêu Lăng Hàn nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Đợi chút, ta sẽ đi làm ngay cho em.”
Để Thượng Quan Huyền Ý có thể ăn càng nhanh càng tốt, Tiêu Lăng Hàn lập tức vào không gian để chuẩn bị.
Hôm nay là ngày thương hội Hồng Phát tổ chức hội đấu giá. Sau khi thu xếp xong, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp đi tới đó.
Cầm thiệp mời trong tay, hai người dễ dàng bước vào hội trường đấu giá. Không ngờ rằng hôm nay có không ít cao thủ tham dự hội đấu giá của thương hội Hồng Phát. Vừa bước vào đại sảnh, Tiêu Lăng Hàn liền cảm nhận được vài luồng khí tức cường đại từ tầng bốn.
Khi cả hai đang nghĩ rằng sẽ phải đứng chung với những người khác trong đại sảnh, thì Khổng Nhạc Trì xuất hiện.
“Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, bên này.” Khổng Nhạc Trì đã đợi hai người ở đây suốt nửa canh giờ. Cuối cùng, mười phút trước khi hội đấu giá bắt đầu hai người mới đến.
“Khổng đạo hữu, thật trùng hợp!”
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tiến đến trước mặt Khổng Nhạc Trì. Nhìn thấy người này với vẻ mặt vui sướng, cả hai đều không hiểu nổi, không biết hắn đang vui vì điều gì.
“Các ngươi đúng là hay, ta chờ các ngươi ở đây hơi lâu đấy , mau theo ta, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Nói xong, Khổng Nhạc Trì dẫn đường đi trước. Đây nào phải là trùng hợp! Rõ ràng hắn đã chờ hai người ở đây từ lâu.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý theo sau Khổng Nhạc Trì vào một căn phòng, bên trong đã có một nam một nữ. Nam tử chính là Khổng Nhạc Phong, còn nữ tử thì hai người chưa gặp qua. Tuy nhiên, nhìn nàng có vài nét giống với hai huynh đệ Khổng gia, hẳn là người thân của họ.
Sau khi mọi người giới thiệu qua lại, cả nhóm lần lượt ngồi xuống. Hóa ra, nữ tử kia chính là chị của Khổng Nhạc Trì, tên Khổng Nhạc Vũ.
Khổng Nhạc Vũ trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng thực tế đã hơn hai trăm năm tuổi.
Nàng cũng là một kiếm tu, lớn lên với vẻ đẹp thanh thoát tựa sương mai, khí chất trong trẻo như ngọc, gương mặt thanh tú lại toát lên nét anh khí hiếm thấy. Nàng là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, tựa băng tuyết tinh khiết nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Khổng Nhạc Vũ chỉ mỉm cười chào hỏi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn. Dù hai người trông rất đẹp mắt nhưng ai sáng suốt cũng đều nhận ra họ là một đôi. Nàng, một nữ tử, tự thấy giữ khoảng cách với họ vẫn là điều tốt hơn.
Khổng Nhạc Trì đứng thứ ba trong gia đình, Khổng Nhạc Phong là anh cả. Cha mẹ họ là đạo lữ khế ước nên ba huynh muội trong Khổng gia là dòng chính duy nhất, địa vị khá cao quý.
Chỉ vài phút sau, hội đấu giá bắt đầu.
Người chủ trì hôm nay là Trịnh Húc Vân, hắn đứng trên bục đấu giá, nói rõ ràng, trôi chảy, giới thiệu từng món vật phẩm một cách có trật tự và dễ hiểu.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cầm bảng giá, lướt qua các món đồ được đấu giá. Dù chúng rất đa dạng nhưng xem qua hai trang vẫn không thấy món nào hợp ý.
Đột nhiên, ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên. Hắn chỉ vào một món trong danh sách và nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo hướng ngón tay của hắn. Đó là một chiếc pháp y màu trắng, Bảo Khí cấp hai, có khả năng chống đỡ ba lần công kích từ tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Khổng Nhạc Trì thấy vậy, tiến lại gần hai người, hỏi: “Các ngươi đang xem cái gì thế?”
“Chiếc pháp y này, cảm giác không tệ lắm.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn món pháp y thêm một lúc. Quả thực, chiếc pháp y này không tồi nhưng Tiêu Lăng Hàn không định ra giá mua.
Kể từ khi Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu tự mình luyện chế pháp y, toàn bộ quần áo của cả hai đều do hắn chế tạo.
Tiêu Lăng Hàn đã quen mặc những bộ quần áo được Thượng Quan Huyền Ý đích thân luyện chế. Nếu thay đổi sang pháp y do người khác làm, dù bộ quần áo đó có đẹp thế nào, mặc trên người hắn cũng cảm thấy không được thoải mái.
Khổng Nhạc Trì nhìn món đồ hai người đang chỉ vào, liền đáp: “Quả thực không tệ, huynh ta đến đây chính là vì chiếc pháp y này.”
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi cau mày. Hắn vốn định mua chiếc pháp y này để tặng Tiêu Lăng Hàn nhưng hiện tại Khổng Nhạc Phong cũng nhắm đến nó… Điều này khiến hắn có chút ngại ngùng, dù sao ngày hôm qua bọn họ vừa được Khổng Nhạc Phong mời ăn cơm.
Tục ngữ nói: của cho là của nợ!
Quả đúng là như thế.
【Đừng lo, ta chỉ mặc quần áo do em chế tạo, dù không có bất kỳ tác dụng phòng hộ nào, ta cũng chỉ muốn mặc đồ do em làm. 】
Tiêu Lăng Hàn thấy Thượng Quan Huyền Ý trông đầy rối rắm, đôi lông mày nhíu chặt lại, trong lòng hắn thực sự muốn đưa tay ra vuốt phẳng giúp y.
Nghe được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy niềm vui khó tả.
Trước đây, khi muốn củng cố tu vi Kim Đan kỳ, Thượng Quan Huyền Ý đã học luyện khí trong không gian của Tiêu Lăng Hàn.
Có một ngày, hắn đột nhiên nghĩ: Nếu Tiêu Lăng Hàn sau này đều mặc pháp y do mình luyện chế thì thật tuyệt biết bao!
Có mục tiêu và hy vọng, Thượng Quan Huyền Ý học tập sự nhiệt tình vô cùng.
Sau một năm nỗ lực, hắn mới miễn cưỡng luyện chế được một bộ y phục có thể mặc.
Đương nhiên, sau đó tay nghề của hắn ngày càng cải thiện, thậm chí còn làm ra được những bộ pháp y ngày càng tốt hơn.
Chiếc pháp y màu trắng trong hội đấu giá cần tu vi từ Hóa Thần kỳ trở lên mới có thể luyện chế. Điều này khiến Thượng Quan Huyền Ý nhận ra rằng mình cần cố gắng tu luyện nhiều hơn, tranh thủ sớm đột phá lên Hóa Thần kỳ.
Hắn thầm nghĩ, khi mình đột phá Hóa Thần kỳ, việc đầu tiên sẽ là luyện chế một chiếc pháp y cho Tiêu Lăng Hàn, sau đó mới tính chuyện khác.
Không bao lâu sau, chiếc pháp y màu trắng kia được mang lên bục đấu giá. Số người muốn mua nó khá nhiều.
Tuy nhiên, với hậu thuẫn của gia tộc Khổng và thêm cả một đạo lữ giàu có, Khổng Nhạc Phong cuối cùng đã giành được chiếc pháp y này.
Trên bục, Trịnh Húc Vân tiếp tục giới thiệu món đấu giá tiếp theo: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bán đấu giá một khối lệnh bài bí cảnh Hằng Phong. Giá khởi điểm là 10 vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 1 vạn linh thạch trung phẩm. Cuộc đấu giá bắt đầu!”
Ngay lập tức, tiếng ra giá vang lên liên tiếp:
“15 vạn linh thạch trung phẩm!”
“20 vạn linh thạch trung phẩm!”
“30 vạn linh thạch trung phẩm!”
“40 vạn linh thạch trung phẩm!”
“…”
Không bao lâu, giá của lệnh bài từ 10 vạn đã tăng vọt lên 100 vạn, mà những tiếng đấu giá không hề có dấu hiệu dừng lại.
【A Hàn, chúng ta phát tài rồi, không ngờ lệnh bài lại đáng giá đến vậy!】
【Ừ, em có thứ gì muốn không?】 Tiêu Lăng Hàn nhìn ánh mắt sáng rực của Thượng Quan Huyền Ý, trong lòng không khỏi muốn lại gần hôn một chút.
Thượng Quan Huyền Ý lật đến trang cuối cùng của bảng giá và chỉ vào một mục cho Tiêu Lăng Hàn xem.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo, hóa ra đó là một tấm bản đồ không rõ tên.
【Muốn thì đấu giá đi.】
【Nếu không quá đắt thì ta sẽ mua.】
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn chỉ biết im lặng!
Đấu giá hội làm gì có món nào không đắt? Đáp án chắc chắn là không có!
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn đã giành được lệnh bài với giá cao ngất ngưởng 800 vạn linh thạch. Trong khi đó, Khổng Nhạc Trì đấu giá thành công một viên đan dược trị liệu nội thương, còn Khổng Nhạc Vũ thì mua được một chiếc váy.
Sau 6 tiếng dài chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt tấm bản đồ mà Thượng Quan Huyền Ý để mắt đến.
Người chủ trì giới thiệu:
“Tiếp theo, chúng tôi sẽ đấu giá một tấm bản đồ không rõ tên, được cho là bản đồ tàng bảo. Tuy nhiên, nó cụ thể dẫn đến đâu, ngay cả thương hội chúng tôi cũng không biết. Có thể khi nó rơi vào tay ngươi, ngươi lại nhận ra địa điểm trên bản đồ. Dù sao thì đây cũng là chuyện dựa vào may mắn. Giá khởi điểm là 10.000 linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 1.000 linh thạch trung phẩm. Hiện tại bắt đầu đấu giá!”
Trịnh Húc Vân cầm một tấm bản đồ mơ hồ, không rõ ràng và trình bày trước mặt mọi người. Chất liệu của bản đồ được làm từ da yêu thú cao cấp, nhìn qua có vẻ như là một bảo bối. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại với những gì Tiêu Lăng Hàn nghĩ.
Khi Trịnh Húc Vân vừa giới thiệu xong, cả đại sảnh ở tầng một lập tức vang lên tiếng bàn luận rôm rả.
“Thứ này là sao?”
“Đúng vậy! Năm năm trước ta đã thấy thương hội Hồng Phát đấu giá món này rồi. Không ngờ đến giờ vẫn chưa có ai mua.”
“Không phải đây là tấm bản đồ còn sót lại từ lần đấu giá trước sao?”
“…”
Bất ngờ, một giọng nói vang lên giữa đám đông: “Một vạn khối linh thạch trung phẩm!”
Âm thanh này khiến cả đại sảnh lập tức im bặt.
Mọi người đều nghĩ rằng tấm bản đồ này chắc chắn sẽ lại bị bỏ lại, không ngờ thực sự có người ra giá.
Ba huynh muội nhà Khổng gia đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, bởi vì người vừa ra giá chính là hắn.
Khổng Nhạc Trì nhìn Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt như đang nói "Ngươi đúng là ngốc nghếch lắm tiền!", cũng nói ra đúng suy nghĩ của hai người còn lại:
“Thượng Quan đạo hữu, đây chỉ là một tấm bản đồ vô dụng, ngươi thực sự muốn mua sao?”
Khổng Nhạc Phong và Khổng Nhạc Vũ cũng đồng loạt gật đầu, đồng ý với Khổng Nhạc Trì.
Thượng Quan Huyền Ý thản nhiên đáp lại: “Đâu phải không có ai mua sao? Ta chỉ là mua chơi thôi, nhìn qua thấy cũng khá rẻ mà.”
Nhưng không ngờ, ngay sau khi hắn vừa dứt lời, lại có một giọng nói khác vang lên:
“Mười vạn linh thạch trung phẩm!”
Người vừa nói là một nữ tử, giọng nàng thanh lãnh, lạnh lẽo đến mức như làm người nghe cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu tận tim gan!
Khổng Nhạc Trì nghe tới mức ngây ngẩn, không nhịn được lắc đầu cảm thán: “Trên đời này xem ra người ngốc nghếch lắm tiền không thiếu!”
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai hiện lên sự bất ngờ. Giọng nói vừa vang lên quen thuộc một cách kỳ lạ.
Không phải là nữ tử mặc bạch y lần trước đã đấu giá với Thượng Quan Huyền Ý tại thương hội Thiên Tinh sao?
“Mười lăm vạn trung phẩm linh thạch,” Thượng Quan Huyền Ý ngay lập tức đáp lại, không chút chần chừ.
Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Có khi nào tấm bản đồ này thực sự là tàng bảo đồ?”
Hắn không khỏi nghi ngờ khi thấy Thượng Quan Huyền Ý tham gia đấu giá nhiệt tình như vậy. Rõ ràng hắn vừa nói chỉ muốn mua chơi!
“Hai mươi vạn trung phẩm linh thạch,” giọng nữ thanh lãnh lại cất lên, không nhường một chút nào.
“Ba mươi vạn trung phẩm linh thạch,” Thượng Quan Huyền Ý cắn răng, ánh mắt kiên định.
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn lên tiếng giải thích với ba huynh muội Khổng gia: “Nữ tu vừa ra giá đó chính là người đã đấu giá cùng Ý Ý tại thương hội Thiên Tinh lần trước.”
Khổng gia ba người cùng gật gù hiểu chuyện: “Thì ra là vậy, hai người này có thù oán từ trước!”
Họ bắt đầu nghi ngờ về tấm bản đồ, thứ vốn được xem là vô giá trị trong suốt nhiều năm qua.
Ở phòng số 7 trên lầu hai, một nữ tử mặc y phục màu lam nhạt ngồi ngay ngắn. Đôi mày liễu của nàng nhíu chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng và bất mãn.
Trong lòng nàng không khỏi tự hỏi: "Vì sao mỗi lần ta gặp cơ duyên, đều có người xuất hiện quấy nhiễu như vậy?"
Nàng đã rất vất vả để kịp tham gia buổi đấu giá này. Nhưng món đồ mà nàng muốn mua, lại bị kẻ khác tranh đoạt không chút kiêng dè.
“Năm mươi vạn trung phẩm linh thạch,” giọng nàng lại vang lên, lần này còn mang thêm chút bất mãn.
Thượng Quan Huyền Ý hít một hơi sâu, nghiến răng nói lớn: “Một trăm vạn trung phẩm linh thạch!”
Hắn thực sự tức giận. Lần trước nữ tử này đã khiến hắn trả gấp mười lần giá trị món đồ mình muốn, lần này lại đến quấy nhiễu tiếp!
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy lòng đầy phiền muộn, trong đầu thậm chí thoáng hiện suy nghĩ:
"Nữ nhân này chẳng lẽ sinh ra là để khắc ta, chuyên môn làm ta tiêu sạch linh thạch?"
Hắn không biết rằng, ở phía bên kia, nữ tử trong phòng số 5 cũng đang tức giận không kém. Nàng vốn dĩ định tiếp tục ra giá, nhưng nghe giọng điệu "tài đại khí thô" của hắn, liền đoán chắc rằng dù có tăng giá bao nhiêu, đối phương vẫn sẽ bám đuổi không buông. Cuối cùng, nàng chỉ đành mặt đầy không cam lòng mà bỏ cuộc.
Thượng Quan Huyền Ý tuy đã giành được bản đồ, nhưng trong lòng hắn vẫn bực bội không thôi. Một món đồ chỉ cần một vạn khối linh thạch đã có thể mua, cuối cùng lại tiêu tốn đến một trăm lần giá trị! Lần này thậm chí còn đắt đỏ hơn lần trước.
Nhìn bộ dạng của hắn, Khổng Nhạc Trì ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu thở dài: "Tiền nhiều cũng không nên tiêu như thế chứ. Đúng là đại gia chân chính."
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thượng Quan Huyền Ý, dịu dàng nói: "Đượ rồi, được rồi, đừng tức giận, 800 vạn này đều là của em."
Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn lấy túi linh thạch người hầu vừa đưa tới, nhét vào tay hắn. Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tràn đầy yêu thương, như muốn xoa dịu cảm xúc đang phồng lên trong lòng đối phương.
Nhìn bộ dạng Thượng Quan Huyền Ý nghiến răng bực bội, Tiêu Lăng Hàn thực sự rất muốn đưa tay nhéo nhéo đôi má đang phồng lên vì giận của hắn. Nhưng khổ nỗi xung quanh còn có ba cái "bóng đèn" là Khổng gia tam huynh muội đang ngồi nhìn, nên chỉ đành tiếc nuối thu tay lại, chờ một cơ hội khác khi không có người.
Quả thật, đúng như câu ngạn ngữ: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!”
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy, ngay cả khi chết trên người Thượng Quan Huyền Ý, bản thân cũng cam lòng chấp nhận.
Nghĩ đến trước đây, Mạc Vô Nhai lúc nào cũng kéo Ân Thiên Duệ lên giường, bản thân còn từng rất khinh bỉ hắn. Giờ thì xem ra đúng là “chó chê mèo lắm lông”, cả hai cũng chẳng khác nhau là bao.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ý đang xoa bụng, Tiêu Lăng Hàn lập tức nhớ lại, trước đây, mỗi lần Thượng Quan uống say, hôm sau Tiêu Lăng Hàn đều nấu một bát cháo giải rượu cho hắn. Nhưng lần này… đã chín ngày trôi qua.
Cảm thấy hơi có lỗi, Tiêu Lăng Hàn nói với Thượng Quan Huyền Ý: “Đợi chút, ta sẽ đi làm ngay cho em.”
Để Thượng Quan Huyền Ý có thể ăn càng nhanh càng tốt, Tiêu Lăng Hàn lập tức vào không gian để chuẩn bị.
Hôm nay là ngày thương hội Hồng Phát tổ chức hội đấu giá. Sau khi thu xếp xong, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp đi tới đó.
Cầm thiệp mời trong tay, hai người dễ dàng bước vào hội trường đấu giá. Không ngờ rằng hôm nay có không ít cao thủ tham dự hội đấu giá của thương hội Hồng Phát. Vừa bước vào đại sảnh, Tiêu Lăng Hàn liền cảm nhận được vài luồng khí tức cường đại từ tầng bốn.
Khi cả hai đang nghĩ rằng sẽ phải đứng chung với những người khác trong đại sảnh, thì Khổng Nhạc Trì xuất hiện.
“Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, bên này.” Khổng Nhạc Trì đã đợi hai người ở đây suốt nửa canh giờ. Cuối cùng, mười phút trước khi hội đấu giá bắt đầu hai người mới đến.
“Khổng đạo hữu, thật trùng hợp!”
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tiến đến trước mặt Khổng Nhạc Trì. Nhìn thấy người này với vẻ mặt vui sướng, cả hai đều không hiểu nổi, không biết hắn đang vui vì điều gì.
“Các ngươi đúng là hay, ta chờ các ngươi ở đây hơi lâu đấy , mau theo ta, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi.” Nói xong, Khổng Nhạc Trì dẫn đường đi trước. Đây nào phải là trùng hợp! Rõ ràng hắn đã chờ hai người ở đây từ lâu.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý theo sau Khổng Nhạc Trì vào một căn phòng, bên trong đã có một nam một nữ. Nam tử chính là Khổng Nhạc Phong, còn nữ tử thì hai người chưa gặp qua. Tuy nhiên, nhìn nàng có vài nét giống với hai huynh đệ Khổng gia, hẳn là người thân của họ.
Sau khi mọi người giới thiệu qua lại, cả nhóm lần lượt ngồi xuống. Hóa ra, nữ tử kia chính là chị của Khổng Nhạc Trì, tên Khổng Nhạc Vũ.
Khổng Nhạc Vũ trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng thực tế đã hơn hai trăm năm tuổi.
Nàng cũng là một kiếm tu, lớn lên với vẻ đẹp thanh thoát tựa sương mai, khí chất trong trẻo như ngọc, gương mặt thanh tú lại toát lên nét anh khí hiếm thấy. Nàng là một nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, tựa băng tuyết tinh khiết nhưng không kém phần mạnh mẽ.
Khổng Nhạc Vũ chỉ mỉm cười chào hỏi Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn. Dù hai người trông rất đẹp mắt nhưng ai sáng suốt cũng đều nhận ra họ là một đôi. Nàng, một nữ tử, tự thấy giữ khoảng cách với họ vẫn là điều tốt hơn.
Khổng Nhạc Trì đứng thứ ba trong gia đình, Khổng Nhạc Phong là anh cả. Cha mẹ họ là đạo lữ khế ước nên ba huynh muội trong Khổng gia là dòng chính duy nhất, địa vị khá cao quý.
Chỉ vài phút sau, hội đấu giá bắt đầu.
Người chủ trì hôm nay là Trịnh Húc Vân, hắn đứng trên bục đấu giá, nói rõ ràng, trôi chảy, giới thiệu từng món vật phẩm một cách có trật tự và dễ hiểu.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cầm bảng giá, lướt qua các món đồ được đấu giá. Dù chúng rất đa dạng nhưng xem qua hai trang vẫn không thấy món nào hợp ý.
Đột nhiên, ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên. Hắn chỉ vào một món trong danh sách và nhìn Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo hướng ngón tay của hắn. Đó là một chiếc pháp y màu trắng, Bảo Khí cấp hai, có khả năng chống đỡ ba lần công kích từ tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Khổng Nhạc Trì thấy vậy, tiến lại gần hai người, hỏi: “Các ngươi đang xem cái gì thế?”
“Chiếc pháp y này, cảm giác không tệ lắm.” Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn món pháp y thêm một lúc. Quả thực, chiếc pháp y này không tồi nhưng Tiêu Lăng Hàn không định ra giá mua.
Kể từ khi Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu tự mình luyện chế pháp y, toàn bộ quần áo của cả hai đều do hắn chế tạo.
Tiêu Lăng Hàn đã quen mặc những bộ quần áo được Thượng Quan Huyền Ý đích thân luyện chế. Nếu thay đổi sang pháp y do người khác làm, dù bộ quần áo đó có đẹp thế nào, mặc trên người hắn cũng cảm thấy không được thoải mái.
Khổng Nhạc Trì nhìn món đồ hai người đang chỉ vào, liền đáp: “Quả thực không tệ, huynh ta đến đây chính là vì chiếc pháp y này.”
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi cau mày. Hắn vốn định mua chiếc pháp y này để tặng Tiêu Lăng Hàn nhưng hiện tại Khổng Nhạc Phong cũng nhắm đến nó… Điều này khiến hắn có chút ngại ngùng, dù sao ngày hôm qua bọn họ vừa được Khổng Nhạc Phong mời ăn cơm.
Tục ngữ nói: của cho là của nợ!
Quả đúng là như thế.
【Đừng lo, ta chỉ mặc quần áo do em chế tạo, dù không có bất kỳ tác dụng phòng hộ nào, ta cũng chỉ muốn mặc đồ do em làm. 】
Tiêu Lăng Hàn thấy Thượng Quan Huyền Ý trông đầy rối rắm, đôi lông mày nhíu chặt lại, trong lòng hắn thực sự muốn đưa tay ra vuốt phẳng giúp y.
Nghe được truyền âm của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy niềm vui khó tả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây, khi muốn củng cố tu vi Kim Đan kỳ, Thượng Quan Huyền Ý đã học luyện khí trong không gian của Tiêu Lăng Hàn.
Có một ngày, hắn đột nhiên nghĩ: Nếu Tiêu Lăng Hàn sau này đều mặc pháp y do mình luyện chế thì thật tuyệt biết bao!
Có mục tiêu và hy vọng, Thượng Quan Huyền Ý học tập sự nhiệt tình vô cùng.
Sau một năm nỗ lực, hắn mới miễn cưỡng luyện chế được một bộ y phục có thể mặc.
Đương nhiên, sau đó tay nghề của hắn ngày càng cải thiện, thậm chí còn làm ra được những bộ pháp y ngày càng tốt hơn.
Chiếc pháp y màu trắng trong hội đấu giá cần tu vi từ Hóa Thần kỳ trở lên mới có thể luyện chế. Điều này khiến Thượng Quan Huyền Ý nhận ra rằng mình cần cố gắng tu luyện nhiều hơn, tranh thủ sớm đột phá lên Hóa Thần kỳ.
Hắn thầm nghĩ, khi mình đột phá Hóa Thần kỳ, việc đầu tiên sẽ là luyện chế một chiếc pháp y cho Tiêu Lăng Hàn, sau đó mới tính chuyện khác.
Không bao lâu sau, chiếc pháp y màu trắng kia được mang lên bục đấu giá. Số người muốn mua nó khá nhiều.
Tuy nhiên, với hậu thuẫn của gia tộc Khổng và thêm cả một đạo lữ giàu có, Khổng Nhạc Phong cuối cùng đã giành được chiếc pháp y này.
Trên bục, Trịnh Húc Vân tiếp tục giới thiệu món đấu giá tiếp theo: “Tiếp theo, chúng ta sẽ bán đấu giá một khối lệnh bài bí cảnh Hằng Phong. Giá khởi điểm là 10 vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 1 vạn linh thạch trung phẩm. Cuộc đấu giá bắt đầu!”
Ngay lập tức, tiếng ra giá vang lên liên tiếp:
“15 vạn linh thạch trung phẩm!”
“20 vạn linh thạch trung phẩm!”
“30 vạn linh thạch trung phẩm!”
“40 vạn linh thạch trung phẩm!”
“…”
Không bao lâu, giá của lệnh bài từ 10 vạn đã tăng vọt lên 100 vạn, mà những tiếng đấu giá không hề có dấu hiệu dừng lại.
【A Hàn, chúng ta phát tài rồi, không ngờ lệnh bài lại đáng giá đến vậy!】
【Ừ, em có thứ gì muốn không?】 Tiêu Lăng Hàn nhìn ánh mắt sáng rực của Thượng Quan Huyền Ý, trong lòng không khỏi muốn lại gần hôn một chút.
Thượng Quan Huyền Ý lật đến trang cuối cùng của bảng giá và chỉ vào một mục cho Tiêu Lăng Hàn xem.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo, hóa ra đó là một tấm bản đồ không rõ tên.
【Muốn thì đấu giá đi.】
【Nếu không quá đắt thì ta sẽ mua.】
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn chỉ biết im lặng!
Đấu giá hội làm gì có món nào không đắt? Đáp án chắc chắn là không có!
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn đã giành được lệnh bài với giá cao ngất ngưởng 800 vạn linh thạch. Trong khi đó, Khổng Nhạc Trì đấu giá thành công một viên đan dược trị liệu nội thương, còn Khổng Nhạc Vũ thì mua được một chiếc váy.
Sau 6 tiếng dài chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt tấm bản đồ mà Thượng Quan Huyền Ý để mắt đến.
Người chủ trì giới thiệu:
“Tiếp theo, chúng tôi sẽ đấu giá một tấm bản đồ không rõ tên, được cho là bản đồ tàng bảo. Tuy nhiên, nó cụ thể dẫn đến đâu, ngay cả thương hội chúng tôi cũng không biết. Có thể khi nó rơi vào tay ngươi, ngươi lại nhận ra địa điểm trên bản đồ. Dù sao thì đây cũng là chuyện dựa vào may mắn. Giá khởi điểm là 10.000 linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không thấp hơn 1.000 linh thạch trung phẩm. Hiện tại bắt đầu đấu giá!”
Trịnh Húc Vân cầm một tấm bản đồ mơ hồ, không rõ ràng và trình bày trước mặt mọi người. Chất liệu của bản đồ được làm từ da yêu thú cao cấp, nhìn qua có vẻ như là một bảo bối. Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại với những gì Tiêu Lăng Hàn nghĩ.
Khi Trịnh Húc Vân vừa giới thiệu xong, cả đại sảnh ở tầng một lập tức vang lên tiếng bàn luận rôm rả.
“Thứ này là sao?”
“Đúng vậy! Năm năm trước ta đã thấy thương hội Hồng Phát đấu giá món này rồi. Không ngờ đến giờ vẫn chưa có ai mua.”
“Không phải đây là tấm bản đồ còn sót lại từ lần đấu giá trước sao?”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất ngờ, một giọng nói vang lên giữa đám đông: “Một vạn khối linh thạch trung phẩm!”
Âm thanh này khiến cả đại sảnh lập tức im bặt.
Mọi người đều nghĩ rằng tấm bản đồ này chắc chắn sẽ lại bị bỏ lại, không ngờ thực sự có người ra giá.
Ba huynh muội nhà Khổng gia đồng loạt nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, bởi vì người vừa ra giá chính là hắn.
Khổng Nhạc Trì nhìn Thượng Quan Huyền Ý với vẻ mặt như đang nói "Ngươi đúng là ngốc nghếch lắm tiền!", cũng nói ra đúng suy nghĩ của hai người còn lại:
“Thượng Quan đạo hữu, đây chỉ là một tấm bản đồ vô dụng, ngươi thực sự muốn mua sao?”
Khổng Nhạc Phong và Khổng Nhạc Vũ cũng đồng loạt gật đầu, đồng ý với Khổng Nhạc Trì.
Thượng Quan Huyền Ý thản nhiên đáp lại: “Đâu phải không có ai mua sao? Ta chỉ là mua chơi thôi, nhìn qua thấy cũng khá rẻ mà.”
Nhưng không ngờ, ngay sau khi hắn vừa dứt lời, lại có một giọng nói khác vang lên:
“Mười vạn linh thạch trung phẩm!”
Người vừa nói là một nữ tử, giọng nàng thanh lãnh, lạnh lẽo đến mức như làm người nghe cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu tận tim gan!
Khổng Nhạc Trì nghe tới mức ngây ngẩn, không nhịn được lắc đầu cảm thán: “Trên đời này xem ra người ngốc nghếch lắm tiền không thiếu!”
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai hiện lên sự bất ngờ. Giọng nói vừa vang lên quen thuộc một cách kỳ lạ.
Không phải là nữ tử mặc bạch y lần trước đã đấu giá với Thượng Quan Huyền Ý tại thương hội Thiên Tinh sao?
“Mười lăm vạn trung phẩm linh thạch,” Thượng Quan Huyền Ý ngay lập tức đáp lại, không chút chần chừ.
Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ là ta nhìn lầm? Có khi nào tấm bản đồ này thực sự là tàng bảo đồ?”
Hắn không khỏi nghi ngờ khi thấy Thượng Quan Huyền Ý tham gia đấu giá nhiệt tình như vậy. Rõ ràng hắn vừa nói chỉ muốn mua chơi!
“Hai mươi vạn trung phẩm linh thạch,” giọng nữ thanh lãnh lại cất lên, không nhường một chút nào.
“Ba mươi vạn trung phẩm linh thạch,” Thượng Quan Huyền Ý cắn răng, ánh mắt kiên định.
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn lên tiếng giải thích với ba huynh muội Khổng gia: “Nữ tu vừa ra giá đó chính là người đã đấu giá cùng Ý Ý tại thương hội Thiên Tinh lần trước.”
Khổng gia ba người cùng gật gù hiểu chuyện: “Thì ra là vậy, hai người này có thù oán từ trước!”
Họ bắt đầu nghi ngờ về tấm bản đồ, thứ vốn được xem là vô giá trị trong suốt nhiều năm qua.
Ở phòng số 7 trên lầu hai, một nữ tử mặc y phục màu lam nhạt ngồi ngay ngắn. Đôi mày liễu của nàng nhíu chặt, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng và bất mãn.
Trong lòng nàng không khỏi tự hỏi: "Vì sao mỗi lần ta gặp cơ duyên, đều có người xuất hiện quấy nhiễu như vậy?"
Nàng đã rất vất vả để kịp tham gia buổi đấu giá này. Nhưng món đồ mà nàng muốn mua, lại bị kẻ khác tranh đoạt không chút kiêng dè.
“Năm mươi vạn trung phẩm linh thạch,” giọng nàng lại vang lên, lần này còn mang thêm chút bất mãn.
Thượng Quan Huyền Ý hít một hơi sâu, nghiến răng nói lớn: “Một trăm vạn trung phẩm linh thạch!”
Hắn thực sự tức giận. Lần trước nữ tử này đã khiến hắn trả gấp mười lần giá trị món đồ mình muốn, lần này lại đến quấy nhiễu tiếp!
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy lòng đầy phiền muộn, trong đầu thậm chí thoáng hiện suy nghĩ:
"Nữ nhân này chẳng lẽ sinh ra là để khắc ta, chuyên môn làm ta tiêu sạch linh thạch?"
Hắn không biết rằng, ở phía bên kia, nữ tử trong phòng số 5 cũng đang tức giận không kém. Nàng vốn dĩ định tiếp tục ra giá, nhưng nghe giọng điệu "tài đại khí thô" của hắn, liền đoán chắc rằng dù có tăng giá bao nhiêu, đối phương vẫn sẽ bám đuổi không buông. Cuối cùng, nàng chỉ đành mặt đầy không cam lòng mà bỏ cuộc.
Thượng Quan Huyền Ý tuy đã giành được bản đồ, nhưng trong lòng hắn vẫn bực bội không thôi. Một món đồ chỉ cần một vạn khối linh thạch đã có thể mua, cuối cùng lại tiêu tốn đến một trăm lần giá trị! Lần này thậm chí còn đắt đỏ hơn lần trước.
Nhìn bộ dạng của hắn, Khổng Nhạc Trì ngồi bên cạnh chỉ biết lắc đầu thở dài: "Tiền nhiều cũng không nên tiêu như thế chứ. Đúng là đại gia chân chính."
Lúc này, Tiêu Lăng Hàn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thượng Quan Huyền Ý, dịu dàng nói: "Đượ rồi, được rồi, đừng tức giận, 800 vạn này đều là của em."
Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn lấy túi linh thạch người hầu vừa đưa tới, nhét vào tay hắn. Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tràn đầy yêu thương, như muốn xoa dịu cảm xúc đang phồng lên trong lòng đối phương.
Nhìn bộ dạng Thượng Quan Huyền Ý nghiến răng bực bội, Tiêu Lăng Hàn thực sự rất muốn đưa tay nhéo nhéo đôi má đang phồng lên vì giận của hắn. Nhưng khổ nỗi xung quanh còn có ba cái "bóng đèn" là Khổng gia tam huynh muội đang ngồi nhìn, nên chỉ đành tiếc nuối thu tay lại, chờ một cơ hội khác khi không có người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro