[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Cuộc Gặp Gỡ Tro...
2024-11-19 20:57:58
Nghe Sở Vũ Ngạn nói xong, Sở Mộ Thần cười lạnh trong lòng, đây là tới thông báo cho hắn sao? Đúng là nực cười, bán con mà còn có thể ra vẻ cao thượng, đúng lý hợp tình như thế.
"Nếu cha đã quyết định xong xuôi rồi thì đứa con này như ta sẽ tự nhiên tuân theo. Nhưng mà..." Sở Mộ Thần lúc đầu ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nhìn Sở Vũ Ngạn với vẻ mặt khó xử, lưỡng lự không muốn nói.
Nghe được Sở Mộ Thần không có cự tuyệt mà thuận theo hắn, sắc mặt Sở Vũ Ngạn khá hơn một chút nhưng vẫn không cho Sở Mộ Thần nổi một nụ cười. Hắn lộ vẻ không vui nói : "Nhưng mà cái gì? Chỉ cần không phải quá mức, ta sẽ đáp ứng ngươi."
“Chỉ là ta đã nhiều năm không gặp mẹ ...” Sở Mộ Thần có chút thấp thỏm nói, sau đó lại bất an nhìn Sở Vũ Ngạn.
Quả nhiên, sau một khắc, sắc mặt Sở Vũ Ngạn lập tức trở nên khó coi, vẻ mặt vặn vẹo, giống như sư tử sắp tức giận.
"Mẹ cái gì? Hiện tại mẹ ngươi đang ở trong chính viện. Nếu ngươi muốn gặp bà ấy, ta liền kêu bà ấy đến gặp ngươi ngay bây giờ." Sở Vũ Ngạn tức giận nói.
Sở Mộ Thần bối rối, đó là mẹ hắn sao? Sở Mộ Thần không dám nhận một cái người chỉ muốn giết mình là mẹ, hắn không dám trèo cao.
Sau khi che đậy hận ý dâng trào trong lòng, điều chỉnh hơi thở, Sở Mộ Thần vội vàng nói: "Cha, ngài bớt giận, ta biết sai rồi. Là di nương của ta, Thẩm di nương. Không biết bây giờ Thẩm di nương còn sống hay chết?"
Di nương*: ở đây có nghĩa là mẹ kế nha
Nghe Sở Mộ Thần gọi Thẩm Thanh Thu là di nương, sắc mặt Sở Vũ Ngạn có chút khá hơn một chút, hắn không thích con cháu trong nhà không có giáo dưỡng, không biết trên dưới.
Sở Vũ Ngạn lạnh lùng nói: “Mặc dù năm đó nàng đã phản bội ta nhưng ta cũng không đến mức giết nàng. Dù sao thì nàng cũng coi như đã cứu mạng ta. Nàng vẫn bị nhốt ở bên trong cấm địa lao. "
"Vậy cha có thể thả Thẩm di nương ra được không? Đã hơn mười năm trôi qua, cha không thể tha thứ cho di nương sao? Hơn nữa, cha chắc chắn bằng chứng mình tìm được là thật sao?" Trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia bi thương, cầu xin nói.
Sở Vũ Ngạn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Sở Mộ Thần, tức giận nói: “Ngươi nghi ngờ ta cố ý oan uổng nàng sao?”
“Ta không có ý đó.” Sở Mộ Thần lập tức nói, bởi vì hắn cảm thấy Sở Vũ Ngạn lại bắt đầu phóng uy áp cho mình.
"Không có là tốt nhất, những bằng chứng đó đều là người của ta tự mình tìm ra, không thể có sai sót, về phần thả nàng ra, không có khả năng!" Đôi mắt Sở Vũ Ngạn xẹt qua một tia tăm tối. Người phản bội hắn hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt, muốn thoát ra, hừ, kiếp sau cũng không thể.
" Ngài tốt nhất vẫn nên suy nghĩ thật kỹ. Nếu vị kia ở Thiên Linh Tông biết đan điền ta bị người trong gia tộc cố ý phế đi, phụ thân, ngươi nghĩ Sở gia chúng ta sẽ thế nào?" Thấy Sở Vũ Ngạn sống chết không buông tha cho mẹ mình, Sở Mộ Thần không còn cách nào khác ngoài việc ra tiếng uy hiếp.
“Ngươi dám uy hiếp ta?”
Trong mắt Sở Vũ Ngạn hiện lên sát khí. Nếu như trước đây ông vẫn muốn con trai mình được hưởng tuổi già. Vậy bây giờ chỉ muốn giết hắn, không được thể chỉ vì hắn mà mang đến tai họa cho gia tộc.
"Cha à, ngài muốn giết ta sao? Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ trước khi ra tay. Nếu người của thương hội Tài Nguyên biết ngài giết ta để diệt khẩu, ngài cảm thấy Sở gia còn có thể cứu được sao?" Sở Mộ Thần cười lộ ra hàm răng trắng, đại nghịch bất đạo nói.
Nhìn bộ dáng của Sở Mộ Thần giống như nếu chết sẽ kéo mọi người theo chôn cùng, làm Sở Vũ Ngạn không thể không ném chuột sợ vỡ đồ.
“Cha yên tâm, ta chỉ muốn sống với Thẩm di nương giống như khi còn nhỏ. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Chỉ cần Thẩm di nương bình an vô sự, tất nhiên sẽ không có lời đồn đại nhảm nhí nào tới tai vị lão tổ Độ Kiếp kỳ ở Thiên Linh Tông kia.”
Hắn nhìn ra Sở Vũ Ngạn rất kiêng kị vị lão tổ Độ Kiếp kỳ kia, Sở Mộ Thần tất nhiên phải nhân cơ hội lợi dụng một phen.
Sắc mặt Sở Vũ Ngạn biến đổi một chút, trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ một chút.”
Nói xong, Sở Vũ Ngạn sải bước ra khỏi sân.
Sở Mộ Thần nhìn thân ảnh Sở Vũ Ngạn rời đi, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, mình quả thực chỉ là đứa con trai có cũng được mà không có cũng chẳng sao của hắn mà thôi!
Nhìn đồ đạc và đồ trang trí trong phòng, trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia chán ghét. Khi hắn bị đuổi tới đại lục Hoàng Cực, trong tiểu viện này không còn một thứ gì có giá trị vì tất cả đều đã bị mấy người thân ‘cực phẩm’ của hắn lấy đi.
----------------------------
Một cung điện đơn giản và cũ kỹ, bụi bặm phủ đầy khắp nơi, trước cổng cung điện là hai con rồng được khắc bằng đá, cố thủ trên cổng cung điện, uy nghiêm nhìn về phía trước.
Trong cung điện, một nam tử đầy máu đang nằm trong thạch, ngón tay khẽ cử động, một lúc sau, hắn từ từ mở mắt.
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra nhìn thấy một thạch thất bẩn thỉu, trên đó phủ một lớp bụi dày đặc và mạng nhện ở khắp các ngóc ngách. Ý thức được chỉ có một mình hắn ở đây, trước hết hắn kiểm tra thân thể, phát hiện thân thể của mình bị thương nhẹ nhưng Quang linh căn trong cơ thể lại đang tự động chữa lành vết thương.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy vô cùng buồn bực, chỉ vì đào một cây Huyền Linh quả mà đã bị cuốn xuống đây. Nếu biết sau khi đào cây Huyền Linh Quả như vậy thì hắn đã nhanh chóng rời khỏi nơi này, cũng không đến mức rơi xuống cái nơi chim không thèm ị thế này.
Tiêu Lăng Hàn chậm rãi đứng dậy, khoanh chân ngồi xuống, những người khác sau khi ngã xuống, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Thượng Quan Huyền Ý ngốc nghếch nhất định sẽ nhảy xuống theo hắn. Nhưng bây giờ chỉ có hắn ở đây, cũng không có dấu vết của người thứ hai, xem ra nơi này không đơn giản như vậy.
Tính toán thời gian, hóa ra một đêm đã trôi qua, Tiêu Lăng Hàn đem tinh thần của mình vào trong không gian Long Ngọc, nhìn thấy Huyền Linh Quả quả nhiên đã chín. Tâm niệm vừa động, hắn liền xuất hiện ở bên cạnh Huyền Linh Quả, sau đó hắn hái Huyền Linh Quả, bỏ vào hộp ngọc rồi lập tức rời khỏi không gian.
Nhìn xuống bộ quần áo đã bị hỏng của mình, rơi từ trên cao xuống mà không bị ngã chết, đúng là may mắn. Tiêu Lăng Hàn thay quần áo xong, bắt đầu tìm đường thoát thân.
Trong một thạch thất khác, cách Tiêu Lăng Hàn hai trăm mét, có một thanh niên mặc pháp y màu tím nằm trên mặt đất, cau mày, giống như đang gặp ác mộng. Đột nhiên, thanh niên nhỏ giọng nói: "Sư huynh, không, sư huynh!" Hắn đột nhiên ngồi dậy.
Người thanh niên này chính là Thượng Quan Huyền Ý, khi hắn bình tĩnh lại, nhìn thấy mình đang ở đâu thì có vẻ buồn bực. Tại sao hắn cùng Tiêu Lăng Hàn chỉ chân trước chân sau nhảy vào hố đen mà đã bị tách ra rồi? Hắn là người duy nhất ở trong thạch thất này, vậy Tiêu Lăng Hàn ở đâu?
Thượng Quan Huyền Ý ăn một viên đan dược chữa thương, khôi phục linh khí trong cơ thể đến mức ổn ổn. Hắn chuẩn bị đi thăm dò nơi này, lại không biết Tiêu Lăng Hàn hiện tại ở nơi nào.
Tìm kiếm hồi lâu, Thượng Huyền Ý bất lực phát hiện nơi mình đang ở là một thạch thất không có cửa. Hắn cố gắng tấn công vào bức tường nhưng không có phản ứng gì. Hắn không biết bức tường được làm từ loại đá gì mà cứng như vậy. Sẽ rất tốt nếu nó được sử dụng để luyện khí, nhưng làm sao hắn có thể lấy nó ra đây?
Tiêu Lăng Hàn ở trong một thạch thất khác cũng gặp phải vấn đề tương tự. Hắn nhìn bức tường trước mặt, cau mày. Cái tường này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, làm sao có thể thoát ra được?
Sau khi nhìn bụi trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn ném xuống một cái Khư Trần Thuật, mặt đất sạch được khoảng một phần ba, có thể tưởng tượng được bụi trên mặt đất dày đến mức nào.
Tiêu Lăng Hàn dành nửa giờ để dọn dẹp thạch thất bừa bộn, bây giờ rất nhiều chỗ vốn che đậy đã lộ ra. Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất khắc một Truyền Tống Trận cự ly ngắn, cũng không biết đầu kia của Truyền Tống Trận ở đâu!
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn miễn cưỡng liếc nhìn bức tường, nếu có thể lấy một khối của tường đá như vậy làm pháp khí phòng ngự thì tốt quá! Đáng tiếc hắn vừa rồi không có cách nào lấy ra được, tuy đã thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không có tác dụng gì đối với bức tường, sau đó hắn lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm đặt vào trong khe lõm ở giữa trận pháp, rồi tự mình bước vào Truyền Tống Trận.
Sau cảm giác đất trời quay cuồng quen thuộc, Tiêu Lăng Hàn đi đến một thạch thất khác, ở giữa có một bức họa, nhưng nó đã hơi cũ, người trong bức họa bị mờ đi, dung mạo hoàn toàn không rõ ràng.
Ngoài ra, phía dưới bức họa còn có một chiếc bàn bày đồ cống phẩm, nhưng bây giờ phủ đầy bụi bặm, không có đồ cống phẩm nào cả. Trước bàn có một tấm đệm hương bồ, trên tấm đệm hương bồ cũng phủ một lớp bụi dày.
Còn lại không còn gì khác, sau khi quan sát xong, Tiêu Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện nơi này rốt cuộc không còn là một thạch thất kín mít nữa.
Nhưng thạch thất có một cánh cửa, vậy câu hỏi đặt ra là làm sao hắn có thể mở được cánh cửa đó? Tiêu Lăng Hàn tìm kiếm khắp cửa nhưng không tìm thấy thứ gì, bây giờ hắn chỉ muốn chửi ‘má nó’, cho người ta hy vọng rồi lại mang lại thất vọng.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc dành nửa giờ để dọn dẹp lại thạch thất, sau đó lại nhìn vào những nơi trước đó đã phủ đầy bụi. Kết quả là hắn nhìn thấy một bức cung xuân đồ*, trên mặt của Tiêu Lăng Hàn đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||). Đây có phải là đang đùa người ta không vậy?
Cung xuân đồ*: ảnh 18+ nha mấy ní.
Ngay khi hắn đang gõ lên tường, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong thạch thất, đột nhiên có người xuất hiện. Sau khi nhìn rõ bộ dáng của người này, Tiêu Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Huyền Ý.”
Thượng Quan Huyền Ý cũng phát hiện được một trận pháp truyền tống ở một thạch thất khác, không có cửa, hắn chỉ có thể đi Truyền Tống Trận. Hắn vừa đứng vững thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi mình. Hắn vui mừng khôn xiết khi quay người lại, nhìn thấy người mà mình hằng mong đợi, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sư huynh".
"Ta đây." Tiêu Lăng Hàn mỉm cười nhìn Thượng Quan Huyền Ý, mới một ngày không gặp mà đã rất nhớ rồi.
Thượng Quan Huyền Ý lao tới ôm lấy eo Tiêu Lăng Hàn, đem cả người mình vùi vào trong ngực hắn. Khi không gặp được hắn, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng và cảm giác như thiếu thiếu một thứ gì đó. Hiện tại nhìn thấy người đó ôm lấy mình, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có thể trọn vẹn nếu có Tiêu Lăng Hàn. Có lẽ mình được trọng sinh không chỉ để trả thù mà còn là vì để gặp được hắn.
"Sư huynh, ta rất nhớ ngươi. Ngày đó, khi nhìn thấy ngươi biến mất trước mắt ta như thế, ta rất sợ, sợ ngươi sẽ bị đưa đến một nơi không tên, sợ ngươi sẽ biến mất trong thế giới của ta. Ta lúc đó có thể đi đâu tìm ngươi chứ?" Thượng Quan Huyền Ý vùi đầu vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn, lúc nói chuyện, môi dường như vô tình chạm vào cổ hắn.
------------- End chương 185: --------------
Editor: m.n ơi chương sau là 2 ẻm thổ lộ rồi nên mình sẽ đổi xưng hô một chút nha. Nếu m.n có xưng hô nào hay hơn có thể đề cử cho mình nhá
"Nếu cha đã quyết định xong xuôi rồi thì đứa con này như ta sẽ tự nhiên tuân theo. Nhưng mà..." Sở Mộ Thần lúc đầu ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nhìn Sở Vũ Ngạn với vẻ mặt khó xử, lưỡng lự không muốn nói.
Nghe được Sở Mộ Thần không có cự tuyệt mà thuận theo hắn, sắc mặt Sở Vũ Ngạn khá hơn một chút nhưng vẫn không cho Sở Mộ Thần nổi một nụ cười. Hắn lộ vẻ không vui nói : "Nhưng mà cái gì? Chỉ cần không phải quá mức, ta sẽ đáp ứng ngươi."
“Chỉ là ta đã nhiều năm không gặp mẹ ...” Sở Mộ Thần có chút thấp thỏm nói, sau đó lại bất an nhìn Sở Vũ Ngạn.
Quả nhiên, sau một khắc, sắc mặt Sở Vũ Ngạn lập tức trở nên khó coi, vẻ mặt vặn vẹo, giống như sư tử sắp tức giận.
"Mẹ cái gì? Hiện tại mẹ ngươi đang ở trong chính viện. Nếu ngươi muốn gặp bà ấy, ta liền kêu bà ấy đến gặp ngươi ngay bây giờ." Sở Vũ Ngạn tức giận nói.
Sở Mộ Thần bối rối, đó là mẹ hắn sao? Sở Mộ Thần không dám nhận một cái người chỉ muốn giết mình là mẹ, hắn không dám trèo cao.
Sau khi che đậy hận ý dâng trào trong lòng, điều chỉnh hơi thở, Sở Mộ Thần vội vàng nói: "Cha, ngài bớt giận, ta biết sai rồi. Là di nương của ta, Thẩm di nương. Không biết bây giờ Thẩm di nương còn sống hay chết?"
Di nương*: ở đây có nghĩa là mẹ kế nha
Nghe Sở Mộ Thần gọi Thẩm Thanh Thu là di nương, sắc mặt Sở Vũ Ngạn có chút khá hơn một chút, hắn không thích con cháu trong nhà không có giáo dưỡng, không biết trên dưới.
Sở Vũ Ngạn lạnh lùng nói: “Mặc dù năm đó nàng đã phản bội ta nhưng ta cũng không đến mức giết nàng. Dù sao thì nàng cũng coi như đã cứu mạng ta. Nàng vẫn bị nhốt ở bên trong cấm địa lao. "
"Vậy cha có thể thả Thẩm di nương ra được không? Đã hơn mười năm trôi qua, cha không thể tha thứ cho di nương sao? Hơn nữa, cha chắc chắn bằng chứng mình tìm được là thật sao?" Trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia bi thương, cầu xin nói.
Sở Vũ Ngạn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Sở Mộ Thần, tức giận nói: “Ngươi nghi ngờ ta cố ý oan uổng nàng sao?”
“Ta không có ý đó.” Sở Mộ Thần lập tức nói, bởi vì hắn cảm thấy Sở Vũ Ngạn lại bắt đầu phóng uy áp cho mình.
"Không có là tốt nhất, những bằng chứng đó đều là người của ta tự mình tìm ra, không thể có sai sót, về phần thả nàng ra, không có khả năng!" Đôi mắt Sở Vũ Ngạn xẹt qua một tia tăm tối. Người phản bội hắn hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt, muốn thoát ra, hừ, kiếp sau cũng không thể.
" Ngài tốt nhất vẫn nên suy nghĩ thật kỹ. Nếu vị kia ở Thiên Linh Tông biết đan điền ta bị người trong gia tộc cố ý phế đi, phụ thân, ngươi nghĩ Sở gia chúng ta sẽ thế nào?" Thấy Sở Vũ Ngạn sống chết không buông tha cho mẹ mình, Sở Mộ Thần không còn cách nào khác ngoài việc ra tiếng uy hiếp.
“Ngươi dám uy hiếp ta?”
Trong mắt Sở Vũ Ngạn hiện lên sát khí. Nếu như trước đây ông vẫn muốn con trai mình được hưởng tuổi già. Vậy bây giờ chỉ muốn giết hắn, không được thể chỉ vì hắn mà mang đến tai họa cho gia tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha à, ngài muốn giết ta sao? Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ trước khi ra tay. Nếu người của thương hội Tài Nguyên biết ngài giết ta để diệt khẩu, ngài cảm thấy Sở gia còn có thể cứu được sao?" Sở Mộ Thần cười lộ ra hàm răng trắng, đại nghịch bất đạo nói.
Nhìn bộ dáng của Sở Mộ Thần giống như nếu chết sẽ kéo mọi người theo chôn cùng, làm Sở Vũ Ngạn không thể không ném chuột sợ vỡ đồ.
“Cha yên tâm, ta chỉ muốn sống với Thẩm di nương giống như khi còn nhỏ. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Chỉ cần Thẩm di nương bình an vô sự, tất nhiên sẽ không có lời đồn đại nhảm nhí nào tới tai vị lão tổ Độ Kiếp kỳ ở Thiên Linh Tông kia.”
Hắn nhìn ra Sở Vũ Ngạn rất kiêng kị vị lão tổ Độ Kiếp kỳ kia, Sở Mộ Thần tất nhiên phải nhân cơ hội lợi dụng một phen.
Sắc mặt Sở Vũ Ngạn biến đổi một chút, trầm mặc một lát mới nói: “Chuyện này để ta suy nghĩ kỹ một chút.”
Nói xong, Sở Vũ Ngạn sải bước ra khỏi sân.
Sở Mộ Thần nhìn thân ảnh Sở Vũ Ngạn rời đi, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, mình quả thực chỉ là đứa con trai có cũng được mà không có cũng chẳng sao của hắn mà thôi!
Nhìn đồ đạc và đồ trang trí trong phòng, trong mắt Sở Mộ Thần hiện lên một tia chán ghét. Khi hắn bị đuổi tới đại lục Hoàng Cực, trong tiểu viện này không còn một thứ gì có giá trị vì tất cả đều đã bị mấy người thân ‘cực phẩm’ của hắn lấy đi.
----------------------------
Một cung điện đơn giản và cũ kỹ, bụi bặm phủ đầy khắp nơi, trước cổng cung điện là hai con rồng được khắc bằng đá, cố thủ trên cổng cung điện, uy nghiêm nhìn về phía trước.
Trong cung điện, một nam tử đầy máu đang nằm trong thạch, ngón tay khẽ cử động, một lúc sau, hắn từ từ mở mắt.
Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra nhìn thấy một thạch thất bẩn thỉu, trên đó phủ một lớp bụi dày đặc và mạng nhện ở khắp các ngóc ngách. Ý thức được chỉ có một mình hắn ở đây, trước hết hắn kiểm tra thân thể, phát hiện thân thể của mình bị thương nhẹ nhưng Quang linh căn trong cơ thể lại đang tự động chữa lành vết thương.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy vô cùng buồn bực, chỉ vì đào một cây Huyền Linh quả mà đã bị cuốn xuống đây. Nếu biết sau khi đào cây Huyền Linh Quả như vậy thì hắn đã nhanh chóng rời khỏi nơi này, cũng không đến mức rơi xuống cái nơi chim không thèm ị thế này.
Tiêu Lăng Hàn chậm rãi đứng dậy, khoanh chân ngồi xuống, những người khác sau khi ngã xuống, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Thượng Quan Huyền Ý ngốc nghếch nhất định sẽ nhảy xuống theo hắn. Nhưng bây giờ chỉ có hắn ở đây, cũng không có dấu vết của người thứ hai, xem ra nơi này không đơn giản như vậy.
Tính toán thời gian, hóa ra một đêm đã trôi qua, Tiêu Lăng Hàn đem tinh thần của mình vào trong không gian Long Ngọc, nhìn thấy Huyền Linh Quả quả nhiên đã chín. Tâm niệm vừa động, hắn liền xuất hiện ở bên cạnh Huyền Linh Quả, sau đó hắn hái Huyền Linh Quả, bỏ vào hộp ngọc rồi lập tức rời khỏi không gian.
Nhìn xuống bộ quần áo đã bị hỏng của mình, rơi từ trên cao xuống mà không bị ngã chết, đúng là may mắn. Tiêu Lăng Hàn thay quần áo xong, bắt đầu tìm đường thoát thân.
Trong một thạch thất khác, cách Tiêu Lăng Hàn hai trăm mét, có một thanh niên mặc pháp y màu tím nằm trên mặt đất, cau mày, giống như đang gặp ác mộng. Đột nhiên, thanh niên nhỏ giọng nói: "Sư huynh, không, sư huynh!" Hắn đột nhiên ngồi dậy.
Người thanh niên này chính là Thượng Quan Huyền Ý, khi hắn bình tĩnh lại, nhìn thấy mình đang ở đâu thì có vẻ buồn bực. Tại sao hắn cùng Tiêu Lăng Hàn chỉ chân trước chân sau nhảy vào hố đen mà đã bị tách ra rồi? Hắn là người duy nhất ở trong thạch thất này, vậy Tiêu Lăng Hàn ở đâu?
Thượng Quan Huyền Ý ăn một viên đan dược chữa thương, khôi phục linh khí trong cơ thể đến mức ổn ổn. Hắn chuẩn bị đi thăm dò nơi này, lại không biết Tiêu Lăng Hàn hiện tại ở nơi nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tìm kiếm hồi lâu, Thượng Huyền Ý bất lực phát hiện nơi mình đang ở là một thạch thất không có cửa. Hắn cố gắng tấn công vào bức tường nhưng không có phản ứng gì. Hắn không biết bức tường được làm từ loại đá gì mà cứng như vậy. Sẽ rất tốt nếu nó được sử dụng để luyện khí, nhưng làm sao hắn có thể lấy nó ra đây?
Tiêu Lăng Hàn ở trong một thạch thất khác cũng gặp phải vấn đề tương tự. Hắn nhìn bức tường trước mặt, cau mày. Cái tường này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, làm sao có thể thoát ra được?
Sau khi nhìn bụi trên mặt đất, Tiêu Lăng Hàn ném xuống một cái Khư Trần Thuật, mặt đất sạch được khoảng một phần ba, có thể tưởng tượng được bụi trên mặt đất dày đến mức nào.
Tiêu Lăng Hàn dành nửa giờ để dọn dẹp thạch thất bừa bộn, bây giờ rất nhiều chỗ vốn che đậy đã lộ ra. Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất khắc một Truyền Tống Trận cự ly ngắn, cũng không biết đầu kia của Truyền Tống Trận ở đâu!
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn miễn cưỡng liếc nhìn bức tường, nếu có thể lấy một khối của tường đá như vậy làm pháp khí phòng ngự thì tốt quá! Đáng tiếc hắn vừa rồi không có cách nào lấy ra được, tuy đã thử rất nhiều phương pháp nhưng vẫn không có tác dụng gì đối với bức tường, sau đó hắn lấy ra hai viên linh thạch thượng phẩm đặt vào trong khe lõm ở giữa trận pháp, rồi tự mình bước vào Truyền Tống Trận.
Sau cảm giác đất trời quay cuồng quen thuộc, Tiêu Lăng Hàn đi đến một thạch thất khác, ở giữa có một bức họa, nhưng nó đã hơi cũ, người trong bức họa bị mờ đi, dung mạo hoàn toàn không rõ ràng.
Ngoài ra, phía dưới bức họa còn có một chiếc bàn bày đồ cống phẩm, nhưng bây giờ phủ đầy bụi bặm, không có đồ cống phẩm nào cả. Trước bàn có một tấm đệm hương bồ, trên tấm đệm hương bồ cũng phủ một lớp bụi dày.
Còn lại không còn gì khác, sau khi quan sát xong, Tiêu Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện nơi này rốt cuộc không còn là một thạch thất kín mít nữa.
Nhưng thạch thất có một cánh cửa, vậy câu hỏi đặt ra là làm sao hắn có thể mở được cánh cửa đó? Tiêu Lăng Hàn tìm kiếm khắp cửa nhưng không tìm thấy thứ gì, bây giờ hắn chỉ muốn chửi ‘má nó’, cho người ta hy vọng rồi lại mang lại thất vọng.
Hắn không còn cách nào khác ngoài việc dành nửa giờ để dọn dẹp lại thạch thất, sau đó lại nhìn vào những nơi trước đó đã phủ đầy bụi. Kết quả là hắn nhìn thấy một bức cung xuân đồ*, trên mặt của Tiêu Lăng Hàn đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||). Đây có phải là đang đùa người ta không vậy?
Cung xuân đồ*: ảnh 18+ nha mấy ní.
Ngay khi hắn đang gõ lên tường, một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong thạch thất, đột nhiên có người xuất hiện. Sau khi nhìn rõ bộ dáng của người này, Tiêu Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Huyền Ý.”
Thượng Quan Huyền Ý cũng phát hiện được một trận pháp truyền tống ở một thạch thất khác, không có cửa, hắn chỉ có thể đi Truyền Tống Trận. Hắn vừa đứng vững thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi mình. Hắn vui mừng khôn xiết khi quay người lại, nhìn thấy người mà mình hằng mong đợi, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Sư huynh".
"Ta đây." Tiêu Lăng Hàn mỉm cười nhìn Thượng Quan Huyền Ý, mới một ngày không gặp mà đã rất nhớ rồi.
Thượng Quan Huyền Ý lao tới ôm lấy eo Tiêu Lăng Hàn, đem cả người mình vùi vào trong ngực hắn. Khi không gặp được hắn, trong lòng luôn cảm thấy lo lắng và cảm giác như thiếu thiếu một thứ gì đó. Hiện tại nhìn thấy người đó ôm lấy mình, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có thể trọn vẹn nếu có Tiêu Lăng Hàn. Có lẽ mình được trọng sinh không chỉ để trả thù mà còn là vì để gặp được hắn.
"Sư huynh, ta rất nhớ ngươi. Ngày đó, khi nhìn thấy ngươi biến mất trước mắt ta như thế, ta rất sợ, sợ ngươi sẽ bị đưa đến một nơi không tên, sợ ngươi sẽ biến mất trong thế giới của ta. Ta lúc đó có thể đi đâu tìm ngươi chứ?" Thượng Quan Huyền Ý vùi đầu vào trong ngực Tiêu Lăng Hàn, lúc nói chuyện, môi dường như vô tình chạm vào cổ hắn.
------------- End chương 185: --------------
Editor: m.n ơi chương sau là 2 ẻm thổ lộ rồi nên mình sẽ đổi xưng hô một chút nha. Nếu m.n có xưng hô nào hay hơn có thể đề cử cho mình nhá
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro