[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Lời Thổ Lộ Của...
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn bị câu nói “Ta rất nhớ ngươi” của Thượng Quan Huyền Ý làm phân tâm, toàn thân chấn động. Hắn không ngờ rằng Thượng Quan Huyền Ý sau một ngày không gặp lá gan đã lớn như vậy, ngày trước mỗi khi ngủ còn giả vờ câu dẫn hắn. Bây giờ không còn ở trong góc nhỏ giở ám chiêu nữa, chẳng lẽ là muốn có danh phận?
Cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và cảm giác ngứa ran trên cổ, trong mắt Tiêu Lăng Hàn xẹt qua một tia sáng.
Hắn kéo giãn khoảng cách với Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thẳng vào hắn, nhìn đôi mắt hoa đào dưới lông mày liễu, đôi mắt nâu sẫm trong veo, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của chính mình. Yết hầu của Tiêu Lăng Hàn không khỏi di chuyển một chút, đưa tay nâng cằm Thượng Quan Huyền Ý, nhìn khuôn mặt hồng hào của hắn, dùng giọng nói tràn đầy từ tính hỏi: “Sư huynh đẹp sao?”
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên bị kéo ra, hắn không biết Tiêu Lăng Hàn muốn làm gì, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, sắc mặt nhất thời nóng bừng.
Tiêu Lăng Hàn thật sự là rất đẹp, nghe thấy hắn hỏi mình, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng gật đầu đáp: "Đẹp! Thịnh thế mỹ nhan!" Nói xong hắn còn liếm môi.
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn trở nên nóng bỏng.
Bị nhìn như thế, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
“ Huyền Ý có thích sư huynh không?” Tiêu Lăng Hàn ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng hỏi.
" Thích!" Thượng Quan Huyền Ý vô thức nói ra.
Tiêu Lăng Hàn nhận được đáp án vừa lòng nên tiếp tục hỏi: “Vậy Huyền Ý có nguyện ý ở bên sư huynh cả đời không?”
"Sư huynh?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn. Hắn đây là có ý tứ gì? Ý hắn có phải là điều mà mình đang nghĩ không?
" Huyền Ý, ta thích em, ta muốn mãi mãi ở bên em, cùng em đi đến đầu bạc răng long, ta muốn cùng em tu luyện đến đỉnh cao võ đạo, con đường của em cũng là con đường của ta, em đi đâu ta cũng sẽ bên em, đời đời kiếp kiếp ở bên em, Huyền Ý, em có nguyện ý ở bên ta không?" Tiêu Lăng Hàn ôm lấy gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, nghiêm túc nhìn hắn, từng câu từng chữ nói.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, mình đây là được người mình thích bày tỏ tình cảm? Niềm vui đến quá đột ngột, khiến hắn cảm thấy như đang mơ, có chút không chân thật.
Vốn tưởng rằng mình sẽ phải theo đuổi thật lâu mới khiến Tiêu Lăng Hàn không thích nữ nhân nữa, nhưng không ngờ rằng bất ngờ lại đến bất ngờ như vậy. Hắn vẫn có chút không xác định hỏi: “Sư huynh nói thật chứ?”
"Đương nhiên là sự thật, trời đất làm chứng. Mỗi lời nói của ta vừa nói đều xuất phát từ chân tâm của ta, ta chỉ muốn cùng em trải qua cuộc đời này."
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình, cảm nhận được cơn đau đang truyền đến, xác định đây chắc chắn là sự thật. Tiêu Lăng Hàn vừa rồi thật đúng là nói những lời này với hắn, nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý cười tươi nhìn Tiêu Lăng Hàn, cả người vui vẻ như rơi vào hũ mật.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Tiêu Lăng Hàn không nhịn được hôn lên trán hắn một cái.
" Em vui sao? Nhưng em còn chưa nói cho ta biết, em có bằng lòng ở bên ta không?" Tiêu Lăng Hàn đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của hắn, chỉ muốn đứng dậy cắn một miếng.
Thượng Quan Huyền Ý vội vàng gật đầu: “Bằng lòng, ta bằng lòng ở bên huynh! Ta muốn vĩnh viễn ở cùng huynh.”
Tiêu Lăng Hàn nhìn cái miệng hồng nhuận mềm mại của hắn đang nói ra những lời mình thích nghe, nhớ tới mùi vị mấy năm trước đã nếm qua, không nhịn được nữa cúi đầu hôn lên môi hắn, môi lưỡi giao hòa triền miên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thượng Quan Huyền Ý thở hổn hển, nằm trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, hắn chỉ cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đang tranh giành quyền hô hấp với hắn. Chính mình bị hắn hôn cho choáng váng, không biết hắn thở như thế nào. “Nụ hôn” này suýt nữa khiến mình nghẹn chết, nếu nói ra nhất định sẽ bị một đám người cười cho rụng răng.
Thượng Quan Huyền Ý lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn hôn thuần thục như vậy. Có phải trước đây đã cùng ai luyện tập qua đúng không? Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu nên Thượng Quan Huyền Ý cắn mạnh vào vai hắn.
"A ~ Huyền Ý?" Tiêu Lăng Hàn trên mặt hắc tuyến, bảo bối đang làm gì vậy? Thuộc tính cún sao? Bầu không khí mờ ám vừa tạo ra đã hoàn toàn biến mất vì vết cắn của hắn.
"Vừa rồi huynh hôn thuần thục như vậy, có phải là trước đây đã từng hôn người khác đúng không?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nghĩ liền hỏi, dù sao hai người ở cùng nhau, có gì nghẹn khuất nhất định phải nói ra.
"Ta thề, ngoại trừ em, ta chưa bao giờ hôn người khác. Người có ưu tú như ta, tất nhiên là thiên phú dị bẩm rồi. Em ngốc như vậy, về sau cần phải luyện tập nhiều hơn." Tiêu Lăng Hàn nhắm ngay vào môi Thượng Quan Huyền Ý, tiếp tục hôn lên.
Cảm giác như điện giật lần nữa ập đến. Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy mình như cá đuối đang nỡ lực hô hấp. Hắn há miệng, toàn thân như bị ném vào bông, thân thể nhẹ nhàng mềm mại.
Tiêu Lăng Hàn tâm tình tốt không thể nào tả hết, Thượng Quan Huyền Ý sống hai đời mà ngay cả hôn cũng không biết, cho nên kiếp trước hắn nhất định cũng là cún độc thân như mình.
Nhìn người đang thở hổn hển nằm trong ngực mình, Tiêu Lăng Hàn sờ sờ cốt linh của hắn, không đến một năm nữa sẽ mười tám tuổi, trong đầu không khỏi nghĩ đến các cảnh XX nào đó.
Nhận ra rằng nếu tiếp tục suy nghĩ lung tung, có lẽ hắn sẽ không thể đợi nổi đến năm mười tám tuổi, hiện tại điều hắn phải làm là tìm cách thoát ra khỏi đây, ngay chặn những suy nghĩ cấm trẻ em.
"Lăng Hàn, tại sao khi huynh hôn ta, ta cảm thấy linh hồn run rẩy, cả người nhũn ra, mà huynh hình như không có chuyện gì cả vậy?" Hai mắt Thượng Quan Huyền Ý mờ mịt nhìn Tiêu Lăng Hàn, nghi hoặc hỏi.
Tiêu Lăng Hàn ôm trán, hắn không biết có thể nói gì về loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời này: “Vậy em có thích loại cảm giác này không?”
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, “Ta thích, ta thích huynh hôn ta.”
Tiêu Lăng Hàn nghe được lời nói thẳng thắn của Thượng Quan Huyền Ý có chút nóng lên. Hắn ngây thơ và thẳng thắn như vậy, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình không thể cưỡng lại được. Vì vậy, hắn nhanh chóng đổi chủ đề: " Huyền Ý, ta vừa xuống là em liền nhảy xuống phải không? Mạc Vô Nhai và Ân huynh đệ thì sao?"
"Ta không biết, ta nhìn thấy huynh bị hút vào hố đen, ta cũng không để ý, liền nhảy vào hố đen luôn."
" Ngốc quá, sau này làm việc không được xúc động như vậy, lỡ như dưới đó có nguy hiểm thì sao? Dù làm gì cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, nhớ chưa?" Tiêu Lăng Hàn nhìn vào hai mắt của Thượng Quan Huyền Ý, nghiêm túc nói.
"Không nhớ, phía dưới có huynh, cho dù là núi đao, biển lửa hay vực sâu, ta cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống. Bởi vì huynh ở dưới này, cho dù có chết, ta cũng sẽ chết cùng chỗ với huynh. Hơn nữa, ta vẫn luôn là may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, hóa họa thành phúc." Thượng Quan Huyền Ý ôm Tiêu Lăng Hàn thật chặt, chỉ cần người này ở bên cạnh hắn, hắn mới cảm thấy an tâm.
"Vận may sẽ có lúc cạn kiệt. Thay vì đặt hy vọng vào vận may hão huyền đó, tốt nhất là phải nâng cao sức mạnh của bản thân. Khi thời cơ đến, dù là núi đao hay biển lửa, trước mặt chúng ta sẽ không là gì cả." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cúi đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn đang dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.
Sau đó chụt chụt thêm mấy phát nữa, hắn không khỏi phát ra một tiếng thở dài: “Thật mềm mại thơm ngọt, ta rất thích.”
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tại sao hắn lại có cảm giác Tiêu Lăng Hàn đang nói mình bánh ngọt chứ?
Nhìn hắn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý dùng đôi mắt hoa đào trừng hắn. Tiêu Lăng Hàn nghĩ lại, mình nói không có sai nha! Có vẻ như mấy lời âu yếm của hắn chưa đủ hay, sau khi ra ngoài nhất phải vào thành trì mua mấy cuốn thoại bản để học một chút mới được.
“Còn nữa, sau này đừng dễ dàng nói chết như vậy, chúng ta còn chưa hai mươi tuổi, tương lai sẽ có ngàn năm tuổi thọ, ta cũng muốn cùng em đi ngắm bình minh và hoàng hôn, lắng nghe thủy triều lên xuống, thưởng thức những hương vị khác nhau của cuộc sống.”
"Được rồi, huynh bất tử, ta cũng sẽ bất tử, chúng ta sẽ sống thành lão bất tử." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, hắn "phụt" một tiếng, cười trước.
"Em nha, bộ dáng hiện tại của chúng ta tạm thời không thay đổi, chỉ cần tu vi tiếp tục đề cao, chúng ta sẽ luôn trẻ trung như bây giờ. Ai dám nói chúng ta là lão bất tử? Ta nhất định sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất."
Nghĩ tới mai sau tóc bạc, Tiêu Lăng Hàn vội vàng lắc đầu. Có vẻ như ngay cả để giữ được khuôn mặt này, hắn cũng sẽ phải không ngừng tu luyện.
"Đúng rồi, Lăng Hàn, huynh ở trong thạch thất này bao lâu rồi? Thượng Quan Huyền Ý đánh giá thạch thất hai người đang đứng.
“Hình như bên kia có một cánh cửa, nhưng ta vẫn chưa tìm được cách mở.” Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đến một cánh cửa ở bên phải thạch thất, tảng đá và bức tường rõ ràng không phải là một chỉnh thể cho nên Tiêu Lăng Hàn kết luận, nơi đó có một cánh cửa.
Sau đó, hai người cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ thạch thất nhưng vẫn không tìm được lối ra.
"Lăng Hàn, chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này, vĩnh viễn không thể ra ngoài sao?" Thượng Quan Huyền Ý có chút nản lòng khi đi tìm cơ quan, ngồi xuống trên đệm hương bồ.
Một tiếng “cạch” phát ra từ dưới mông Thượng Quan Huyền Ý.
Hai người nhìn nhau, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đứng dậy, lấy đi tấm đệm hương bồ trên mặt đất, dưới tấm đệm có một viên tròn tròn nhưng không biết là gì, nhưng vừa rồi khi nó phát ra tiếng "cạch". Thượng Quan Huyền Ý chắc hẳn vừa rồi vừa ngồi trên nó.
"Lăng Hàn, huynh nhìn xem đây là cái gì?"
Thượng Quan Huyền Ý cầm trong tay, cũng không nhìn ra được cái gì nên liền đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy, nhìn hồi lâu cũng không có manh mối.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nhìn về phía bức tranh.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhưng không phát hiện được gì, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Lăng Hàn, huynh đang nhìn cái gì vậy?"
“ Em có thấy người trên bức họa đang cầm thứ gì đó trong tay không?” Tiêu Lăng Hàn chỉ vào bức họa trên tường cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đi theo Tiêu Lăng Hàn đi tới bức họa, quả nhiên nhìn thấy người trong bức họa vốn đang cầm thứ gì đó trên tay, nhưng bây giờ lại trống rỗng.
------------- End chương 186: --------------
Cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và cảm giác ngứa ran trên cổ, trong mắt Tiêu Lăng Hàn xẹt qua một tia sáng.
Hắn kéo giãn khoảng cách với Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thẳng vào hắn, nhìn đôi mắt hoa đào dưới lông mày liễu, đôi mắt nâu sẫm trong veo, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của chính mình. Yết hầu của Tiêu Lăng Hàn không khỏi di chuyển một chút, đưa tay nâng cằm Thượng Quan Huyền Ý, nhìn khuôn mặt hồng hào của hắn, dùng giọng nói tràn đầy từ tính hỏi: “Sư huynh đẹp sao?”
Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên bị kéo ra, hắn không biết Tiêu Lăng Hàn muốn làm gì, chỉ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, sắc mặt nhất thời nóng bừng.
Tiêu Lăng Hàn thật sự là rất đẹp, nghe thấy hắn hỏi mình, Thượng Quan Huyền Ý theo bản năng gật đầu đáp: "Đẹp! Thịnh thế mỹ nhan!" Nói xong hắn còn liếm môi.
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn trở nên nóng bỏng.
Bị nhìn như thế, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
“ Huyền Ý có thích sư huynh không?” Tiêu Lăng Hàn ghé vào bên tai Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng hỏi.
" Thích!" Thượng Quan Huyền Ý vô thức nói ra.
Tiêu Lăng Hàn nhận được đáp án vừa lòng nên tiếp tục hỏi: “Vậy Huyền Ý có nguyện ý ở bên sư huynh cả đời không?”
"Sư huynh?" Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn. Hắn đây là có ý tứ gì? Ý hắn có phải là điều mà mình đang nghĩ không?
" Huyền Ý, ta thích em, ta muốn mãi mãi ở bên em, cùng em đi đến đầu bạc răng long, ta muốn cùng em tu luyện đến đỉnh cao võ đạo, con đường của em cũng là con đường của ta, em đi đâu ta cũng sẽ bên em, đời đời kiếp kiếp ở bên em, Huyền Ý, em có nguyện ý ở bên ta không?" Tiêu Lăng Hàn ôm lấy gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, nghiêm túc nhìn hắn, từng câu từng chữ nói.
Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, mình đây là được người mình thích bày tỏ tình cảm? Niềm vui đến quá đột ngột, khiến hắn cảm thấy như đang mơ, có chút không chân thật.
Vốn tưởng rằng mình sẽ phải theo đuổi thật lâu mới khiến Tiêu Lăng Hàn không thích nữ nhân nữa, nhưng không ngờ rằng bất ngờ lại đến bất ngờ như vậy. Hắn vẫn có chút không xác định hỏi: “Sư huynh nói thật chứ?”
"Đương nhiên là sự thật, trời đất làm chứng. Mỗi lời nói của ta vừa nói đều xuất phát từ chân tâm của ta, ta chỉ muốn cùng em trải qua cuộc đời này."
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình, cảm nhận được cơn đau đang truyền đến, xác định đây chắc chắn là sự thật. Tiêu Lăng Hàn vừa rồi thật đúng là nói những lời này với hắn, nghĩ tới đây, Thượng Quan Huyền Ý cười tươi nhìn Tiêu Lăng Hàn, cả người vui vẻ như rơi vào hũ mật.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, Tiêu Lăng Hàn không nhịn được hôn lên trán hắn một cái.
" Em vui sao? Nhưng em còn chưa nói cho ta biết, em có bằng lòng ở bên ta không?" Tiêu Lăng Hàn đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn mịn màng của hắn, chỉ muốn đứng dậy cắn một miếng.
Thượng Quan Huyền Ý vội vàng gật đầu: “Bằng lòng, ta bằng lòng ở bên huynh! Ta muốn vĩnh viễn ở cùng huynh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lăng Hàn nhìn cái miệng hồng nhuận mềm mại của hắn đang nói ra những lời mình thích nghe, nhớ tới mùi vị mấy năm trước đã nếm qua, không nhịn được nữa cúi đầu hôn lên môi hắn, môi lưỡi giao hòa triền miên.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thượng Quan Huyền Ý thở hổn hển, nằm trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, hắn chỉ cảm thấy Tiêu Lăng Hàn đang tranh giành quyền hô hấp với hắn. Chính mình bị hắn hôn cho choáng váng, không biết hắn thở như thế nào. “Nụ hôn” này suýt nữa khiến mình nghẹn chết, nếu nói ra nhất định sẽ bị một đám người cười cho rụng răng.
Thượng Quan Huyền Ý lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn hôn thuần thục như vậy. Có phải trước đây đã cùng ai luyện tập qua đúng không? Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu nên Thượng Quan Huyền Ý cắn mạnh vào vai hắn.
"A ~ Huyền Ý?" Tiêu Lăng Hàn trên mặt hắc tuyến, bảo bối đang làm gì vậy? Thuộc tính cún sao? Bầu không khí mờ ám vừa tạo ra đã hoàn toàn biến mất vì vết cắn của hắn.
"Vừa rồi huynh hôn thuần thục như vậy, có phải là trước đây đã từng hôn người khác đúng không?" Thượng Quan Huyền Ý vừa nghĩ liền hỏi, dù sao hai người ở cùng nhau, có gì nghẹn khuất nhất định phải nói ra.
"Ta thề, ngoại trừ em, ta chưa bao giờ hôn người khác. Người có ưu tú như ta, tất nhiên là thiên phú dị bẩm rồi. Em ngốc như vậy, về sau cần phải luyện tập nhiều hơn." Tiêu Lăng Hàn nhắm ngay vào môi Thượng Quan Huyền Ý, tiếp tục hôn lên.
Cảm giác như điện giật lần nữa ập đến. Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy mình như cá đuối đang nỡ lực hô hấp. Hắn há miệng, toàn thân như bị ném vào bông, thân thể nhẹ nhàng mềm mại.
Tiêu Lăng Hàn tâm tình tốt không thể nào tả hết, Thượng Quan Huyền Ý sống hai đời mà ngay cả hôn cũng không biết, cho nên kiếp trước hắn nhất định cũng là cún độc thân như mình.
Nhìn người đang thở hổn hển nằm trong ngực mình, Tiêu Lăng Hàn sờ sờ cốt linh của hắn, không đến một năm nữa sẽ mười tám tuổi, trong đầu không khỏi nghĩ đến các cảnh XX nào đó.
Nhận ra rằng nếu tiếp tục suy nghĩ lung tung, có lẽ hắn sẽ không thể đợi nổi đến năm mười tám tuổi, hiện tại điều hắn phải làm là tìm cách thoát ra khỏi đây, ngay chặn những suy nghĩ cấm trẻ em.
"Lăng Hàn, tại sao khi huynh hôn ta, ta cảm thấy linh hồn run rẩy, cả người nhũn ra, mà huynh hình như không có chuyện gì cả vậy?" Hai mắt Thượng Quan Huyền Ý mờ mịt nhìn Tiêu Lăng Hàn, nghi hoặc hỏi.
Tiêu Lăng Hàn ôm trán, hắn không biết có thể nói gì về loại cảm giác chỉ có thể hiểu mà không thể diễn tả bằng lời này: “Vậy em có thích loại cảm giác này không?”
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, “Ta thích, ta thích huynh hôn ta.”
Tiêu Lăng Hàn nghe được lời nói thẳng thắn của Thượng Quan Huyền Ý có chút nóng lên. Hắn ngây thơ và thẳng thắn như vậy, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình không thể cưỡng lại được. Vì vậy, hắn nhanh chóng đổi chủ đề: " Huyền Ý, ta vừa xuống là em liền nhảy xuống phải không? Mạc Vô Nhai và Ân huynh đệ thì sao?"
"Ta không biết, ta nhìn thấy huynh bị hút vào hố đen, ta cũng không để ý, liền nhảy vào hố đen luôn."
" Ngốc quá, sau này làm việc không được xúc động như vậy, lỡ như dưới đó có nguy hiểm thì sao? Dù làm gì cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, nhớ chưa?" Tiêu Lăng Hàn nhìn vào hai mắt của Thượng Quan Huyền Ý, nghiêm túc nói.
"Không nhớ, phía dưới có huynh, cho dù là núi đao, biển lửa hay vực sâu, ta cũng sẽ không chút do dự nhảy xuống. Bởi vì huynh ở dưới này, cho dù có chết, ta cũng sẽ chết cùng chỗ với huynh. Hơn nữa, ta vẫn luôn là may mắn, có thể gặp dữ hóa lành, hóa họa thành phúc." Thượng Quan Huyền Ý ôm Tiêu Lăng Hàn thật chặt, chỉ cần người này ở bên cạnh hắn, hắn mới cảm thấy an tâm.
"Vận may sẽ có lúc cạn kiệt. Thay vì đặt hy vọng vào vận may hão huyền đó, tốt nhất là phải nâng cao sức mạnh của bản thân. Khi thời cơ đến, dù là núi đao hay biển lửa, trước mặt chúng ta sẽ không là gì cả." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cúi đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn đang dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn mình, khóe môi hơi nhếch lên, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.
Sau đó chụt chụt thêm mấy phát nữa, hắn không khỏi phát ra một tiếng thở dài: “Thật mềm mại thơm ngọt, ta rất thích.”
Thượng Quan Huyền Ý: “…” Tại sao hắn lại có cảm giác Tiêu Lăng Hàn đang nói mình bánh ngọt chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn hắn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý dùng đôi mắt hoa đào trừng hắn. Tiêu Lăng Hàn nghĩ lại, mình nói không có sai nha! Có vẻ như mấy lời âu yếm của hắn chưa đủ hay, sau khi ra ngoài nhất phải vào thành trì mua mấy cuốn thoại bản để học một chút mới được.
“Còn nữa, sau này đừng dễ dàng nói chết như vậy, chúng ta còn chưa hai mươi tuổi, tương lai sẽ có ngàn năm tuổi thọ, ta cũng muốn cùng em đi ngắm bình minh và hoàng hôn, lắng nghe thủy triều lên xuống, thưởng thức những hương vị khác nhau của cuộc sống.”
"Được rồi, huynh bất tử, ta cũng sẽ bất tử, chúng ta sẽ sống thành lão bất tử." Thượng Quan Huyền Ý nói xong, hắn "phụt" một tiếng, cười trước.
"Em nha, bộ dáng hiện tại của chúng ta tạm thời không thay đổi, chỉ cần tu vi tiếp tục đề cao, chúng ta sẽ luôn trẻ trung như bây giờ. Ai dám nói chúng ta là lão bất tử? Ta nhất định sẽ đánh hắn răng rơi đầy đất."
Nghĩ tới mai sau tóc bạc, Tiêu Lăng Hàn vội vàng lắc đầu. Có vẻ như ngay cả để giữ được khuôn mặt này, hắn cũng sẽ phải không ngừng tu luyện.
"Đúng rồi, Lăng Hàn, huynh ở trong thạch thất này bao lâu rồi? Thượng Quan Huyền Ý đánh giá thạch thất hai người đang đứng.
“Hình như bên kia có một cánh cửa, nhưng ta vẫn chưa tìm được cách mở.” Tiêu Lăng Hàn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đến một cánh cửa ở bên phải thạch thất, tảng đá và bức tường rõ ràng không phải là một chỉnh thể cho nên Tiêu Lăng Hàn kết luận, nơi đó có một cánh cửa.
Sau đó, hai người cẩn thận kiểm tra lại toàn bộ thạch thất nhưng vẫn không tìm được lối ra.
"Lăng Hàn, chúng ta bị mắc kẹt ở chỗ này, vĩnh viễn không thể ra ngoài sao?" Thượng Quan Huyền Ý có chút nản lòng khi đi tìm cơ quan, ngồi xuống trên đệm hương bồ.
Một tiếng “cạch” phát ra từ dưới mông Thượng Quan Huyền Ý.
Hai người nhìn nhau, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đứng dậy, lấy đi tấm đệm hương bồ trên mặt đất, dưới tấm đệm có một viên tròn tròn nhưng không biết là gì, nhưng vừa rồi khi nó phát ra tiếng "cạch". Thượng Quan Huyền Ý chắc hẳn vừa rồi vừa ngồi trên nó.
"Lăng Hàn, huynh nhìn xem đây là cái gì?"
Thượng Quan Huyền Ý cầm trong tay, cũng không nhìn ra được cái gì nên liền đưa cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy, nhìn hồi lâu cũng không có manh mối.
Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, nhìn về phía bức tranh.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn theo ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhưng không phát hiện được gì, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Lăng Hàn, huynh đang nhìn cái gì vậy?"
“ Em có thấy người trên bức họa đang cầm thứ gì đó trong tay không?” Tiêu Lăng Hàn chỉ vào bức họa trên tường cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý đi theo Tiêu Lăng Hàn đi tới bức họa, quả nhiên nhìn thấy người trong bức họa vốn đang cầm thứ gì đó trên tay, nhưng bây giờ lại trống rỗng.
------------- End chương 186: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro