[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Đến Thăm Sở Phủ

2024-11-19 20:57:58

Rất nhanh, đồ ăn và rượu đã được bưng ra, Thượng Quan Huyền Ý ăn uống rất say mê, Tiêu Lăng Hàn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam, không chỉ có dung mạo xấu xí mà động tác ăn uống cũng rất thô lỗ, làm hắn có cảm giác hết muốn ăn.

"Những món ăn này hương vị thực sự rất ngon, A Hàn, sao huynh không ăn đi?" Thượng Quan Huyền Ý có ý xấu gắp cho Tiêu Lăng Hàn một đũa, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Tiêu Lăng Hàn: “…” Ta ăn không được.

Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu tình nhận lấy món ăn Thượng Quan Huyền Ý gắp cho hắn, nhét vào miệng, sau lại nhấp một ngụm linh tửu, bình tĩnh lại.

Hai người ngồi không một lát, sáu người trong nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam đã rời đi. Lúc này, người trong quán rượu càng ngày càng nhiều, hai người nghe được rất nhiều tin tức.

"Điền Hinh Nhi không nhưng bị Đỗ đan sư trục xuất sư môn mà mà còn bị đuổi khỏi Công hội luyện đan sư. Nghe nói nhân phẩm của nàng không tốt. Việc này các ngươi có biết không?"

"Ta hai tháng trước đi làm nhiệm vụ, hôm qua mới trở về, ngươi mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì đi nào."

“Ta biết, ta cũng nghe nói những người theo đuổi nàng đều có quan hệ với nàng.”

"Ta trước đây còn cho rằng nàng thuần khiết nhân hậu, xinh đẹp, có tài luyện đan, nhưng bây giờ xem ra nàng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi."

"Ta nhìn thấy nàng bị một người đàn ông mặc đồ đen bí ẩn bắt đi một tháng trước."

"Ta cũng nhìn thấy, người đó ít nhất cũng là Hóa Thần kỳ."

Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn nhìn nhau, hình như vận số của Điền Hinh Nhi còn chưa hết, như vậy mà vẫn có thể xoay người. Bọn họ đã kết thù với người này, về sau phải cẩn thận một chút. Đáng tiếc ngày đó không kịp trở về thành đối phó nàng, loại bạch liên này giỏi nhất giả vờ ngây thơ trong sáng, lừa gạt thiên hạ, tâm địa còn đen hơn cả mực.

Tục ngữ có câu: Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất, lòng dạ của phụ nữ cũng hiểm độc nhất.

Tiêu Lăng Hàn có linh cảm, bọn họ sẽ gặp lại nữ tử tên Điền Hinh Nhi này.

"Tin tức mới nhất là, Trịnh đại thiếu của thương hội Hồng Phát không chỉ đã bình phục về thân thể, mà tu vi của hắn cũng đã đạt đến Nguyên Anh kỳ."

"Ngươi đang nói đại thiếu gia, chính là người đã đính hôn với Sở ngũ thiếu gia sao?"

"Là hắn, hắn vừa mới sống sót qua lôi kiếp Nguyên Anh kỳ không lâu, mà TRịnh nhị thiếu gia đẫ bị Trịnh gia chủ trục xuất ra khỏi gia tộc."

"Có vẻ như mấy đại gia tộc này có rất nhiều góc khuất."

“Nếu như Sở Ngũ thiếu gia không chết thì tốt quá, hắn sẽ có được một nam thê rất lợi hại.”

"Nếu như hắn không chết, hiện tại hắn cũng không xứng với Trịnh thiếu gia. Nếu bọn họ muốn kết hôn, nhà họ Trịnh nhất định sẽ chọn Sở thiếu gia hoặc Sở nhị thiếu."

Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, Sở Mộ Thần đã chết sao? Tin đồn quỷ quái gì vậy?

" Bí cảnh Hành Phong mấy tháng nữa sẽ lại mở ra, không biết lần này tiến vào có bao nhiêu người có thể tiến giai Hóa Thần kỳ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đừng lo, khẳng định sẽ không ngươi ở trong đó đâu.”

"Ta mới chỉ là Kim Đan kỳ, nhất định sẽ không đến ta. Ta nghe nói, lần trước bí cảnh Hằng Phong mở ra, đại lục Huyền Thiên chúng ta tổng cộng có mười một người thăng cấp Hóa Thần kỳ."

"Đáng tiếc những người đó không phải là người của địa tông môn hoặc là đại gia tộc. Cho dù tán tu chúng ta có được cơ hội chắc chắn cũng không có mệnh hưởng."

"Chỉ là ngươi thôi, lệnh bài cũng không lấy được, ngươi còn bày đặt có cơ hội, nhanh uống chút trà tỉnh lại đi."

"Lệnh bài! Ngươi nói đến lệnh bài ta mới nhớ, ta nghe nói rằng lệnh bài của Công hội luyện đan sư đã bị ai đó lấy đi. Người ta nói rằng người đi lĩnh lệnh bài chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ. Mấy thế lực đều không thể tìm được người này, người này đúng là lợi hại, biến mất không dấu vết, cho dù Sở gia phong tỏa cả thành Thiên Tinh cũng không tìm được người này.”

"Thì ra Sở gia cách đây không lâu đã đóng cửa thành để tìm người này. Chẳng phải đồ vật gia truyền của Sở gia đã bị một tiểu tử Kim Đan sơ kỳ đánh cắp sao?"

"Chuyện này ngươi cũng tin à? Những người đó chỉ đang tìm một cái cớ để tránh cho bớt nhục mà thôi."

“Thảo nào ta nhìn thấy một vị tu sĩ Kim Đan sơ kỳ sống cạnh nhà ta bị bắt đi, nhưng rất nhanh lại bị đưa về. Có vẻ như bị bắt đi thẩm vấn.”

" Sở gia là gia tộc như thế nào ai mà chả biết, lão gia chủ Sở gia là tu sĩ Luyện Hư kỳ, Dung Hợp Kỳ cũng có vài vị, hóa thần cũng không ít, huống hồ là Nguyên Anh kỳ như ngươi càng không cần phải nói. Đồ gia truyền của Sở gia làm sao có thể bị một người tu vi Kim Đan sơ kỳ đánh cắp được?”

"Suỵt, nói nhỏ thôi, ngươi cũng không xem đây là đâu. Chuyện của Sở gia chúng ta có thể tùy tiện bàn luận sao?"

"Lát nữa ta sẽ đến Hiệp hội lính đánh thuê để nhận nhiệm vụ, các ngươi có đi không?"

"..."

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý ăn cơm chậm rãi, nhưng đôi tai lại không ngừng lắng nghe tiếng nói chuyện của những người xung quanh.

Cũng may lúc đó Tiêu Lăng Hàn tu vi đã hạ xuống Kim Đan sơ kỳ, nếu không động phủ bọn họ ở nhất định sẽ bị lục soát. Thông thường, khi đi ra ngoài, tu vi của bọn họ đều ở Kim Đan trung kỳ.

Hai người Tiêu Lăng Hàn còn nghe được một số tin đồn khác, chẳng hạn như trưởng lão của Hiệp hội trận pháp sư đã chết, người mới được bổ nhiệm, ai lại được thăng chức, v.v. Nhưng đây chỉ là những câu chuyện phiếm nhỏ thôi, nghe một chút cũng được, dù sao cũng không liên quan gì đến bọn họ cả.

Ban đêm, bầu trời tối lấp lánh vô số vì sao sáng, vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều mặc pháp y cấp bốn màu đen, pháp y này là do Thượng Quan Huyền Ý luyện chế ra trong lần bế quan trước. Tổng cộng luyện chế ra hai bộ, Tiêu Lăng Hàn và hắn mỗi người một bộ. Chất liệu là da của Hắc Lăng Giao được thu từ chiếc nhẫn không gian của Đường Kiến Bân.

Hai người dán Ẩn Thân Phù, mang theo Phệ Linh Thử, đi nửa vòng quanh Sở phủ, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra điểm yếu trong Phòng Ngự Trận của Sở gia.

Phệ Linh Thử dễ dàng xuyên qua trận pháp, đứng bên trong trận pháp, nhìn Tiêu Lăng Hàn ở bên ngoài trận pháp với vẻ khinh thường. Nghĩ thầm, nói đi nói lại vẫn là chuột đại gia nó giỏi hơn. Tất cả các trận pháp phòng vệ và cấm chế đều không có tác dụng với Phệ Linh Thử. Phệ Linh Thử ra vào những trận pháp cấm chế đó như chỗ không người.

Tiêu Lăng Hàn không biết Phệ Linh Thử đang nghĩ gì, hắn hiện tại đang cùng Thượng Quan Huyền Ý tạo ra một lỗ hổng trong trận pháp trước mặt để có thể cho một người đi vào. Hai người tính toán một hồi, sau khi tính toán xong, họ so sánh hai kết quả, thấy cả hai kết quả đều giống nhau thì họ mới bắt đầu phá trận.

Phòng Ngự Trận của Sở Phủ là cấp năm, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý phải mất 4 tiếng mới phá được trận pháp chỉ đủ cho một người đi qua.

Thượng Quan Huyền Ý vỗ vỗ ngực, vừa rồi hắn thật sự là sợ chết khiếp, Tiêu Lăng Hàn suýt nữa không có đi vào.

【A Hàn, huynh có bị thương không? 】 sắc mặt Thượng Quan Huyền Ý sầm xuống, khẩn trương hỏi, có mùi máu tươi thoảng thoảng, chắc chắc Tiêu Lăng Hàn đã bị thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


【Không có gì, trước tiên nhìn xem đây là đâu trong Sở phủ đã. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm trả lời, hắn đưa hai tay ra sau lưng, lòng bàn tay phải có một vết thương dài. Khi vừa mới bước vào trận pháp, trận pháp đóng lại quá nhanh, hắn không chỉ phải sử dụng thần thức mà còn cả linh lực của mình để hỗ trợ việc mở trận pháp. Vừa rồi thấy nó sắp khép lại thì hắn vội vàng đưa tay ra ngăn lại, làm không cẩn thận bị thương ở tay phải.

【Làm sao có thể không có gì chứ? Mau cho ta xem vết thương đi. 】 Thượng Quan Huyền Ý nói xong muốn tiếng đến kiểm tra toàn thân Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn đành phải đưa tay phải ra nói: “Ta thực sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, lát nữa sẽ ổn mà. Ta có Quang linh căn, có thể tự động chữa lành vết thương. Nếu như em không tin thì nhìn đi này. 】

Nói xong, Tiêu Lăng Hàn vận chuyển công pháp tập hợp năng lượng thuộc tính quang vào vết thương, từng chút chữa trị vết thương trên tay phải.

Nhìn thấy vết thương trên tay Tiêu Lăng Hàn dần dần lành lại, Thượng Quan Huyền Ý mới yên tâm, lập tức bắt đầu kiểm tra vị trí hiện tại của bọn họ.

【 A Hàn, bên kia có một tòa tháp, chắc là thí luyện tháp của đệ tử Sở gia. Vị trí chúng ta đang ở hiện tại là sân luyện võ, bên trái là cấm địa, bên phải là nơi ở của dòng chính Sở gia, phía trước là cổng chính. 】 Thượng Quan Huyền Ý quan sát xong truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ về những gì Sở Mộ Thần đã nói với bọn họ. Ba vị trưởng lão Hợp Thể kỳ của Sở gia bế quan trong cấm địa quanh năm, lão gia tử Sở gia ở sau núi có một cái linh mạch. Còn mười bốn tu sĩ có tu vi Hóa Thần kỳ, trong đó có sáu người đóng quân ở cấm địa; hai người tọa trấn tại thượng hội Thiên Tinh, sáu người còn lại thì tự do điều phối.

【Bảo khố của Sở gia nằm giữa núi sau và cấm địa. Trước tiên chúng ta đến nơi ở của dòng chính Sở gia đi. 】 Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút sau đó đưa ra quyết định.

Sau đó hai người đi về phía bên phải, trên đường gặp phải những người canh gác của Sở phủ đang gác đêm nhưng họ đều không thấy hai người. Hiện tại Tiêu Lăng Hàn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, hắn chỉ có thể vẽ ra phù cấp bốn nhưng nếu cộng thêm khắc văn thì có thể đạt được hiệu quả của cấp năm. Chỉ cần tu vi còn chưa đến Hợp Thể kỳ thì sẽ không thể nhìn thấy hai người.

Khi đi ngang qua một cái sân, nhìn thấy ánh sáng rực rỡ bên trong, nghĩ lại thì đây hình như là sân đại bá (bác) của Sở Mộ Thần. Đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn nhiều người ở đây. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Tiêu Lăng Hàn dùng thần thức kiểm tra, phát hiện người trong sân có tu vi cao nhất chính là Sở Vũ Đường nhưng hình như hắn bị thương nặng, theo sau là hai lão nhân Nguyên Anh đỉnh.

【Chúng ta vào xem đi. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý.

Thấy có người sắp đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhân cơ hội cùng người kia đi theo vào trong sân. Để tránh việc họ phải một mình phá trận, sân của Sở Vũ Đường cũng được bảo vệ bởi Phòng Ngự Trận cấp năm.

Vừa rồi Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đang dùng thần thức xem xét sân. Lúc này vừa bước vào sân, bọn họ lập tức cảm nhận được linh khí từ mặt đất truyền đến. Sân của Sở Vũ Đường cũng được xây dựng trên linh mạch, nếu không thì linh khí cũng sẽ không nồng đậm như vậy.

Hai người đi theo nữ nhân vừa bước vào sân, tiến vào phòng Sở Vũ Đường. Căn phòng được trang trí lộng lẫy, tất cả đồ đạc đều rất giá trị, ước tính trị giá hàng trăm nghìn linh thạch trung phẩm.

Nhìn thấy Sở Vũ Đường khoe giàu, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều muốn đánh cướp tên này.

Sở Vũ Đường nằm trên giường, nhìn qua chỉ có 27, 28 tuổi, thực ra đã trăm tuổi. Người này nhìn qua có vẻ là một công tử ôn tồn lễ độ, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím, tạo cho người ta ấn tượng lạnh lùng xa cách.

Sở Vũ Đường nhìn thấy nữ nhân đi vào phòng, trên mặt vô cảm rốt cuộc nở nụ cười, nói với những người khác trong phòng: “Các ngươi đều ra ngoài đi.”

Sở Vũ Đường nói xong tất cả mọi người đều bước ra ngoài.

Thấy mọi người đã rời đi, cô gái mới tỏ ra lo lắng, bước tới ngồi ở bên giường, hỏi: "Đường ca, ngươi bị thương như thế nào vậy? Không phải ngươi đi khám phá động phủ của tu sĩ Hợp Thể kỳ với mấy người nhị trưởng lão sao?"

Nữ tử lớn lên xinh đẹp động lòng người nhưng lại không có vẻ quyến rũ, thay vào đó, nàng trông đoan trang và thanh lịch, mang theo khí chất thư sinh.

Nữ tử tên là Cao Nhược Nghiên, còn cha nàng tên là Cao Thịnh Hoa, thái thượng trưởng lão của Thương Huyền Tông – tu vi Hợp Thể kỳ. Cao gia ở thành Minh Huyền là thành trì hạng nhất, thuộc thẩm quyền của Thương Huyền Tông. Cao gia được coi là một gia tộc lớn ở thành Minh Huyền, con cháu trong tộc thường vào Thương Huyền Tông để tu luyện.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0