[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Phát Hiện Huyết...

2024-11-19 20:57:58

50 năm trước, Cao Nhược Nghiên liên hôn với Sở Vũ Ngạn – con trai thứ hai của gia chủ Sở gia. Mười năm sau, nàng sinh ra con trai cả Sở Mục Hồng, điều này đã xác lập thân phận gia chủ Sở gia của Sở Vũ Ngạn .

"Nhược Nghiên, ta không sao, sao ngươi lại tới vào lúc này?" Sở Vũ Đường yếu ớt nói.

"Đừng lo lắng, lúc này Sở Vũ Ngạn hẳn là đang ngủ say, sẽ không phát hiện ta ở đây đâu." Cao Nhược Nghiên đặt tay lên mạch Sở Vũ Đường, đưa linh khí vào, muốn kiểm tra vết thương trong cơ thể hắn. .

Sở Vũ Đường để Cao Nhược Nghiên kiểm tra mà không có bất kỳ phòng bị nào. Mức độ tin cậy này không phải là một cặp vợ chồng bình thường có thể làm được, chưa kể một người là em dâu, người kia là anh cả của chồng. Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người không đơn giản như người ngoài nói, vừa thấy liền biết hai người này có một chân.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đến cái sừng trâu của Sở Vũ Ngạn liền có chút vui sướng khi người gặp họa.

Một lúc sau, Cao Nhược Nghiên mới buông tay ra: “Nội thương có chút nghiêm trọng, nếu ta có được Bách Thánh Quả thì tốt rồi. Gần đây ngươi đừng tu luyện, cảnh giới của ngươi hiện tại có chút không ổn định, nếu như nội thương không được chữa trị tốt, tu vi của ngươi có thể sẽ suy giảm."

"Ta không sao. Vừa lúc trong bảo khố có Bách Thánh Quả. Chuyện này ban ngày ta đã giao cho Sở Vũ Ngạn đi làm rồi." Sở Vũ Đường đưa tay nắm lấy tay Cao Nhược Nghiên, liếc mắt đưa tình nhìn nàng.

"Vậy thì tốt rồi. Hắn sẽ không dám bỏ bê việc mà ngươi giao cho hắn, chỉ là những trưởng lão khác có đồng ý không?" Cao Nhược Nghiên có chút lo lắng nói.

Bách Thánh Quả là một loại thánh quả có tác dụng chữa bệnh, không cần phải luyện thành đan dược, trực tiếp dùng là có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh. Trong cấm địa của Sở gia có một cây Bách Thánh Quả, đáng tiếc là Bách Thánh Quả chỉ chín một lần trong vạn năm, mỗi lần chỉ sinh ra ba quả.

"Các trưởng lão có đồng ý hay không không phải chuyện ta và ngươi quan tâm, Sở Vũ Ngạn sẽ thu phục những trưởng lão đó."

"Được rồi, vậy lần này sao ngươi bị thương nặng như vậy?" Cao Nhược Nghiên gật đầu đồng ý. Đây là sự thật, mỗi khi Sở Vũ Đường cần thứ gì, Sở Vũ Ngạn đều sẽ cố gắng chuẩn bị tốt nhất.

"Thông tin chúng ta nhận được là sai. Hóa ra đó không phải là động phủ của tu sĩ Hợp Thể kỳ, mà là động phủ của tu sĩ Đại thừa kỳ. Tam trưởng lão chết tại chỗ, mấy người nhị trưởng lão cũng bị thương, cho dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ đi cũng là lành ít dữ nhiều, phỏng chừng chỉ có tu sĩ Luyện Hư kỳ mới dám mạo hiểm vào đó." Sở Vũ Đường có chút sợ hãi nói, nếu vào thời điểm quan trọng, nhị trưởng lão không đẩy ba người chắn trước mặt hắn thì giờ có lẽ hắn đã xanh cỏ rồi.

"Đường ca, đợi tu vi của ngươi cao hơn rồi mới đi. Hiện tại Sở Vũ Ngạn đã bắt đầu giao một số việc quan trọng trong thương hội Thiên Tinh cho Hồng Nhi. Chờ sau khi hắn có thể tự mình đảm đương thì Sở Vũ Ngạn sẽ không còn giá trị nữa. Cuộc sống nhiều năm như vậy là đủ rồi, Đường ca, ta chỉ muốn ở bên ngươi thôi." Cao Nhược Nghiên kéo tay Sở Vũ Đường vuốt ve khuôn mặt mình, thâm tình chân thành nhìn Sở Vũ Đường.

"Được, ta nghe ngươi. Cẩn thận, đừng để hắn sớm phát hiện ra manh mối." Sở Vũ Đường đang định hôn Cao Nhược Nghiên, đột nhiên cảm thấy trong phòng có hơi thở xa lạ.

Ngay sau đó hắn hét lên: "Ai!"

Sở Vũ Đường lập tức giải phóng thần thức và quét từng centimet trong phòng, nhưng không tìm thấy gì.

Cao Nhược Nghiên có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Nàng cũng giải phóng ý thần thức của mình, nhưng cũng không nhận được gì.

"Đường ca, không có ai cả!"

"Chẳng lẽ cảm giác của ta là sai sao?" Sở Vũ Đường cau mày, hắn cũng có chút mơ hồ.

"Được rồi, lần này nhất định là bởi vì chuyện ở động phủ kia nên ngươi mới quá căng thẳng, ngươi nhớ nghỉ ngơi thật tốt, ta về trước, hai ngày nữa sẽ tới gặp ngươi." Cao Nhược Nghiên hôn lên mặt Sở Vũ Đường trước khi rời khỏi phòng hắn.

Trong không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý vỗ ngực. Bởi vì hắn cùng Tiêu Lăng Hàn đang xem kịch, nhìn thấy đang đến đoạn gay cấn, chuẩn bị hôn nhau, thì thời gian dùng Ẩn Thân Phù đã hết. Cũng may Tiêu Lăng Hàn phản ứng rất nhanh, hai người trong nháy mắt đã xuất hiện trong không gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A Hàn, trong bảo khố Sở gia vậy mà có một cây Bách Thánh Quả. Trước đây ta chỉ nghe nói đến Bách Thánh Quả, nhưng chưa từng nhìn thấy qua, không biết mùi vị như thế nào." Thượng Quan Huyền Ý liếm khóe miệng nói, bộ dáng thèm nhỏ nước miếng.

Tiêu Lăng Hàn thấy vậy có chút cạn lời. Bách Thánh Quả là một loại thánh quả chữa bệnh, không phải cải trắng. Không nói hai lời, hắn dẫn Thượng Quan Huyền Ý lên đỉnh núi.

Vì linh mạch trong không gian có thể hoạt động độc lập, linh khí cũng dần dần trở nên nồng đậm hơn nên Tiêu Lăng Hàn đã trồng toàn bộ linh thảo được trồng ở trong trận pháp vào ngọn núi này.

"Không có Bách Thánh Quả nhưng còn có rất nhiều linh quả khác. Huyền Ý, em xem ở đây có loại linh quả nào muốn ăn không." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào một rừng hoa quả trước mặt, nói với Thượng Quan Huyền Ý.

"Được Rồi!"

Sau đó Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau đi vào rừng cây ăn quả, bắt đầu tìm kiếm. Từ xa, Thượng Quan Huyền Ý đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng. Nhắm mắt lại, hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận nơi phát ra mùi hương, kéo Tiêu Lăng Hàn hướng về phía trước bên trái.

Khi hai người nhìn rõ cảnh tượng trên cây, sắc mặt bọn họ không khỏi đen như đít nồi.

Trên một cái cây nhỏ cao hai mét, một con chuột màu xám đang nằm trên một quả màu đỏ rực, nhai “răng rắc” một cách thích thú.

Thấy nó ăn xong trái cây trên tay, con chuột liền nhảy về phía trái cây cuối cùng, dùng chiêu đao gió trực tiếp hái quả, sau đó dùng linh lực mang nó đến trước mặt.

“Chi chi chi…” Đó là quả của ta, trả lại cho ta.

Hóa ra con chuột ăn linh quả trên cây chính là Phệ Linh Thử được Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mang vào không gian.

Vừa bước vào không gian Long Ngọc, Phệ Linh Thử đã ngửi thấy một mùi hương khiến nó chảy nước miếng, lần theo mùi hương đó, nó tìm thấy một cái cây. Thật không may, trên cây chỉ có năm quả. Nó nếm thử một quả đầu tiên, OMG! Nó ngon đến mức mà nó đã ăn hết bốn quả mà không hề hay biết. Quả cuối cùng vừa sắp chạm tới miệng thì bị ai đó lấy mất.

Tiêu Lăng Hàn duỗi tay ra, Phệ Linh Thử không tự chủ bay về phía hắn. Thần thức của Tiêu Lăng Hàn xông thẳng vào linh hồn của Phệ Linh Thử, đặt ra cấm chế đối với nó, sau đó ném về phía Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý không để ý đến sự phản kháng của Phệ Linh Thử, mang nó vào không gian khế ước. Trong không gian tùy thân của mình có thứ gì ngay cả chủ nhân như hắn cũng không rõ lắm. Phệ Linh Thử không bị ràng buộc bởi các cấm chế và trận pháp, vì vậy tốt nhất nên đặt nó vào không gian khế ước. Miễn cho nó đạp hư đồ vật quan trọng gì đó, vậy mệt lớn.

Nhìn linh quả trong tay, Tiêu Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc: "Vậy mà là Huyết Long Quả!"

"A Hàn, làm sao vậy?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn chằm chằm linh quả trong tay Tiêu Lăng Hàn, thật muốn tiến lên ăn nó.

"Ta nhớ là hình như ta chưa bao giờ trồng một cây Huyết Long Quả trong không gian, vậy mà có một cây thực sự đã mọc ở đây." Tiêu Lăng Hàn nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Thượng Quan Huyền Ý.

Huyết Long Quả là thánh vật của Long tộc, mỗi lần chỉ kết được năm quả. Phải mất năm trăm năm để nở hoa, năm trăm năm để kết trái, năm trăm năm để trưởng thành và năm trăm năm để quả phát triển. Nói cách khác, sau khi hái quả từ cây Huyết Long Quả thì sẽ phải mất hai nghìn năm mới có thể ăn được Huyết Long Quả một lần nữa. Huyết Long Quả rất hấp dẫn yêu thú, linh thú và thần thú. Tất cả các loài thú đều thích ăn nó, vì nó không chỉ có tác dụng tinh luyện huyết mạch mà nếu may mắn, nó còn có thể làm huyết mạch phản tổ.

"A Hàn!" Thượng Quan Huyền Ý nuốt nước miếng, hắn nghe không rõ Tiêu Lăng Hàn đang nói cái gì, hiện tại trong mắt hắn chỉ có Huyết Long Quả trong tay Tiêu Lăng Hàn.

“Muốn ăn hửm?” Tiêu Lăng Hàn đặt Huyết Long Quả trước mặt Thượng Quan Hiên Di Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, định đưa tay nhận lấy thì Tiêu Lăng Hàn rút tay lại, khiến hắn không lấy được gì.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn, bất mãn trừng hắn một cái, hắn biết rõ mình muốn ăn nên không chịu đưa cho mình thì thôi đi, vậy mà còn đi chọc mình nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A Hàn ~!"

"Hôn ta một chút, ta sẽ cho em Huyết Long Quả." Tiêu Lăng Hàn chỉ vào gương mặt của mình nói.

Nếu sớm biết mình có thể lấy được Huyết Long Quả chỉ bằng một nụ hôn, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy lúc trước mình đang lãng phí thời gian.

Không nhiều lời nữa, Thượng Quan Huyền Ý tiến về phía Tiêu Lăng Hàn, nhắm mắt lại, đang định hôn hắn.

Tiêu Lăng Hàn mỉm cười trước nụ hôn ngọt ngào vợ nhỏ trao cho mình, ngậm lấy môi Thượng Quan Huyền Ý, từ từ nhấm nháp, cạy hàm răng hắn ra, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, tìm chiếc lưỡi thơm tho của hắn mà quấn lấy nó. Mãi đến khi cả hai đều thở hồng hộc, Tiêu Lăng Hàn mới miễn cưỡng buông tha môi Thượng Quan Huyền Ý.

Tuy hắn buông môi Thượng Quan Huyền Ý ra nhưng Tiêu Lăng Hàn lại ôm hắn thật chặt.

Một lúc sau, hô hấp của bọn họ đã ổn định trở lại, Tiêu Lăng Hàn buông Thượng Quan Huyền Ý, đưa Huyết Long Quả cho hắn.

Sau khi lấy được Huyết Long Quả, Thượng Quan Huyền Ý cũng không vội ăn, ngược đặt nó dưới chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên mặt tràn đầy say mê, cuối cùng cắn một miếng.

Nhìn thấy bộ dáng hài lòng của Thượng Quan Huyền Ý, trong lòng Tiêu Lăng Hàn rất thoải mái. Đáng tiếc hai người đến muộn một bước, bị Phệ Linh Thử ăn mất bốn quả! Tìm được đồ tốt mà không nói một lời, thậm chí còn không biết báo cho chủ nhân mà ăn dám ăn mảnh.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mình nhất định phải giáo dục lại con chuột ngạo mạn này, có thứ tốt nhất định phải thông báo cho chủ nhân. Ít nhất khi nhìn thấy thứ gì tốt nên bỏ nó vào túi trước và tìm một nơi an toàn trước khi bắt đầu ăn.

"A Hàn, huynh có muốn nếm thử không?" Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy đây là loại linh quả ngon nhất hắn từng nếm qua, ngon đến mức không thể diễn tả được.

Nhìn trái cây đưa tới trước mặt mình, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp từ trong tay Thượng Quan Huyền Ý cắn một miếng. Đột nhiên, hắn đưa tay ra, một tay đỡ sau gáy Thượng Quan Huyền Ý, tự mình đút Huyết Thanh Long vừa ăn vào miệng cho hắn.

Thượng Quan Huyền Ý vô thức cắn vào thứ được đưa vào miệng mình, mình đây thật sự là được bón ăn!

"Ăn ngon không?"

Thượng Quan Huyền Ý gật đầu đáp: “Ăn ngon, đây là linh quả ngon nhất mà ta từng ăn.”

Tiêu Lăng Hàn hài lòng mỉm cười, sau đó hắn dùng thần thức quét từng tấc trong ngọn núi, xem có cây linh quả nào tương tự mà hắn không biết hay không, đáng tiếc là không.

"A Hàn, ngươi cho rằng hạt này có thể dùng để trồng Huyết Long Quả?" Thượng Quan Huyền Ý đem hạt của Huyết Long Quả giao cho Tiêu Lăng Hàn.

"Đâu có dễ dàng như vậy, lần đầu trồng phải tưới máu rồng, hạt này cũng có thể ăn được, nếu em không muốn ăn thì cứ đưa cho Phệ Linh Thử." Tiêu Lăng Hàn tiếc nuối nói, đáng tiếc bọn họ không có long huyết, cũng không biết Ma Long huyết có được hay không, nhưng tên kia đã ngủ say từ lần ăn xong Khiếu Si.

" Quỷ tham ăn đã một hơi ăn hắn bốn Huyết Long Quả. Nó chắc chắn không thể ăn được nữa." Thượng Quan Huyền Ý có chút oán hận nói. Huyết Long Quả ngon như vậy, tên kia cũng không nghĩ tới để lại cho chủ nhân một quả, nếu không Tiêu Lăng Hàn nhanh tay nhanh mắt thì hắn thậm chí có thể không có cơ hội nếm thử.

-----------

Editor: m.n còn nhờ cái con Khiếu Si kia ko, sau khi mình tìm hiểu thì biết tên nó là “Si” thôi, nó là con giống con rồng nhưng không có sừng. M.n có thể vào link này xem nó nhe, nhìn khá mắc cười đó: https://www.daquylacviet.vn/y-nghia-cua-tuong-si-van-chong-hoa-hoan-la-gi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0