[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đúng Là Hiệp Sĩ...
2024-11-19 20:57:58
*Cho ai chưa biết thì hiệp sĩ tiếp mâm là kiểu bị đổ vỏ ấy.
Hai người trở lại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý, chuẩn bị ở trong không gian nghỉ ngơi một đêm rồi mới ra ngoài.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mặc dù ở trong không gian một đêm nhưng ở bên ngoài mới chỉ qua một lát.
Hai người lại xuất hiện trong phòng Sở Vũ Đường sau khi dán Ẩn Thân Phù lên người. Lần này, trong phòng không có người. Nhưng nếu không có ai, tức là không có ai ra ngoài. Chẳng phải hai người họ phải ở trong phòng Sở Vũ Đường cả đêm sao?
Trong lúc đang buồn bực, một tu sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong phòng, quỳ một gối trước mặt Sở Vũ Đường.
"Chủ thượng, hôm nay chúng ta đã tìm kiếm khắp thành Thiên Tinh nhưng không thấy hai tu sĩ mà đại thiếu nhắc đến. Sau khi rời khỏi thương hội Thiên Tinh, hai người đó đã trực tiếp đi đến quán rượu Khoái Dịch Điểm. Sau khi rời khỏi quán rượu, họ liền biến mất không có dấu vết. Bên nhị phòng cũng đang cử người đi tìm hai vị tu sĩ đó. Chúng ta có nên theo dõi nhị phòng, đợi họ tìm thấy rồi ra tay không?" Nam nhân mặc đồ đen cúi đầu nói, kính cẩn bẩm báo.
Thái độ của hắn đối với Sở Vũ Đường cực kỳ cung kính, tu vi hắn cũng đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh.
"Không cần, nếu như hai người kia dễ dàng bị tìm được như vậy thì bọn họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng đi vào thương hội Thiên Tinh bán nhiều đồ như thế. Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi nên chú ý tin tức về lệnh bải bí cảnh Hằng Phong nhiều hơn." Sở Vũ Đường dựa vào thành giường, nhắm mắt lại nói với người áo đen.
"Vâng, nếu không còn chuyện gì nữa thì thuộc hạ cáo lui."
Sở Vũ Đường xua tay ý bảo người áo đen có thể rời đi.
Trong nháy mắt, nam tử mặc đồ đen biến mất trong phòng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, không ngờ hôm nay đi đến thương hội Thiên Tinh, lại bị đại phòng và nhị phòng của Sở gia nhắm đến. May mắn là hai người đã sớm có chuẩn bị, hắn biết những người này là những kẻ không biết xấu hổ. Cũng may Sở Mộ Thần không vô liêm sỉ như những người này, nếu không thì nhất định phải tuyệt giao với hắn.
Hai người phải mất 4 tiếng để tìm ra điểm yếu trong trận pháp của Sở phủ. Họ cũng mất một khoảng thời gian trên đường đi, có vẻ như trời sẽ mau sáng.
Hai người bắt đầu thưởng thức đồ đạc trang trí trong phòng Sở Vũ Đường, nhưng cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không có động vào.
Bình minh ló dạng trong màn đêm, mặt trời tỏa ra ánh nắng vàng rực rỡ, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Vũ Đường chậm rãi mở mắt.
Với một tiếng “kẽo kẹt”, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Người đứng ngoài cửa là một nam tử tuấn tú xuất chúng mặc pháp y màu trăng non.
Lúc hắn đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý mới nhìn rõ bộ dáng người tới, hóa ra người tới chính là Sở Mục Hồng.
Gia hỏa này đến chỗ đại bá hắn sớm như vậy làm gì?
" Chào buổi sáng cha! Hôm nay cha thấy khỏe hơn chưa?" Sở Mục Hồng đứng trước giường cung kính hành lễ với Sở Vũ Đường. Thái độ của hắn khiêm tốn mà cung kính, trên mặt lộ ra một tia quan tâm đối với Sở Vũ Đường.
"Hồng Nhi đến rồi, mau ngồi xuống đi." Sở Vũ Đường nhìn thấy Sở Mục Hồng lập tức mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đứng một bên cảm thấy mình đã ăn phải một quả dưa lớn. Sở Mục Hồng này gọi cả Sở Vũ Đường và Sở Vũ Ngạn là cha, hắn có tận hai người cha lận sao? Sở gia này đúng là loạn mà!
Tuy nhiên, có vẻ như Sở Mục Hồng trông giống Sở Vũ Đường hơn, hắn và Sở Vũ Ngạn chẳng giống nhau mấy. Sở Vũ Ngạn có bao giờ nghi ngờ con trai và vợ mình không?
Hắn đã là thương nhân thì lẽ ra không nên ngu ngốc như vậy, vậy tại sao hắn vẫn luôn án binh bất động? Chẳng lẽ đang lên kế hoạch cho một động thái lớn?
Tiêu Lăng Hàn vội vàng lắc đầu, quản mấy người này làm gì chứ, căn bản là cũng chẳng có quan hệ gì với mình. Chờ khi mấy người bọn họ rời khỏi thành Thiên Tinh, chuyện của Sở gia cũng đã trở thành chuyện quá khứ.
Sở Mục Hồng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, pha một ấm trà cho Sở Vũ Đường.
"Hồng Nhi, con đã quen thuộc với hoạt động kinh doanh của thương hội Thiên Tinh chưa? Sở Vũ Ngạn đã nói với con về các đường nhập hàng của hắn chưa?"
"Con cũng gần như quen thuộc với công việc kinh doanh của thương hội Thiên Tinh rồi. Bởi vì nhị đệ cũng không hề tỏ ra hứng thú với việc kinh doanh nên Sở Vũ Ngạn vẫn luôn nuôi dưỡng con như người nối nghiệp hắn. Hắn cũng hẳn là hy vọng rằng con có thể nhanh chóng tiếp quản thương hội Thiên Tinh, con thấy hắn gần đây bất cứ lúc nào không có việc gì cũng đều tu luyện." Sở Mục Hồng nghĩ tới thái độ của Sở Vũ Ngạn gần đây, thành thật nói.
"Tu luyện à! Hừ! Cũng không biết nhìn xem mình bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi mà mới bắt đầu nghĩ tu luyện. Hắn đã qua thời kỳ tu luyện tốt nhất. Dù có tu luyện bao nhiêu đi chăng nữa, tu vi của hắn nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Nguyên Anh đỉnh thôi." Sở Vũ Đường khinh thường nói, nghĩ tới năm đó hắn chuyên tâm tu luyện.
Khi đó, vì để tìm cho mình một con rối biết kiếm tiền, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm sát thủ truy đuổi Sở Vũ Ngạn suốt chặng đường. Sau khi trở về, Sở Vũ Ngạn mới có tâm tư chiến đấu với những con vợ lẽ khác trong gia tộc, dưới sự duy trì của phe hắn, Sở Vũ Ngạn đã thành công trở thành gia chủ Sở gia.
Sở Vũ Đường là con vợ cả duy nhất của lão gia tử Sở gia. Các huynh đệ tỷ muội khác đều là năm đó cha của lão gia tử Sở gia bắt lấy làm vợ lẽ nên không ai được sủng ái như Sở Vũ Đường, con rối kiếm tiền Sở Vũ Ngạn là do hai cha con hắn xác định sau một thời gian khảo sát.
"Hồng Nhi, ta không yêu cầu cao với con, nhưng ít nhất trong vòng một trăm tuổi con phải đạt đến Nguyên Anh kỳ. Đừng trì hoãn việc tu luyện của mình chỉ vì chuyện của thương hội Thiên Tinh. Sau khi thành thạo công việc của thương hội Thiên Tinh, con có thể tìm được người có thể tin cậy giúp đỡ ngươi, không cần tự mình làm hết, chỉ cần tu vi cao, lúc đấy muốn gì chẳng có?” Sở Vũ Đường nhìn Sở Mục Hồng và dạy dỗ hắn một cách nghiêm túc. Đây là con trai lớn của mình, tất nhiên phải được nuôi dưỡng tốt rồi.
"Vâng, đa tạ cha dạy bảo. Con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Sở Mục Hồng cung kính đáp lại, trong mắt có chút ngưỡng mộ. Mình nhất định phải trở thành một tu sĩ cao cấp như cha.
"Hôm nay con có muốn đến thương hội Thiên Tinh không?"
"Có ạ, mấy ngày nay hẳn là phải đi, Sở Vũ Ngạn hôm nay sẽ đi đến bảo khố một chuyến. Đêm qua con nghe hắn nhắc tới chuyện này.” Sở Mục Hồng nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Sở Vũ Ngạn đến kho báu chắc chắn để lấy Bách Thánh Quả.
Sở Vũ Đường gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Chờ Sở Vũ Ngạn lấy ra Bách Thánh Quả, vết thương của hắn sẽ sớm được chữa lành.
Sở Vũ Đường và Sở Mục Hồng trò chuyện một lúc sau đó Sở Mục Hồng mới đứng dậy rời đi.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý theo sát phía sau, Sở Mục Hồng trước tiên lấy lệnh bài mở ra thông đạo trong trận pháp, sau đó đi vào. Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đương nhiên cũng theo sát phía sau người này.
Sau khi rời khỏi sân Sở Vũ Đường, Thượng Quan Huyền Ý mới dám truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn: 【 A Hàn, bây giờ chúng ta đi đâu đây? 】 Nếu đã rời khỏi sân của Sở Vũ Đường, không cần thiết phải đi theo Sở Mục Hồng nữa.
【 Đi theo hắn. Nếu dự đoán của ta là đúng, Sở Mục Hồng sẽ đến thỉnh an Sở Vũ Ngạn ngay bây giờ. 】Dù sao Sở Vũ Ngạn vẫn còn giá trị cho nên đương nhiên phải biểu hiện tốt, để Sở Vũ Ngạn có thể bằng lòng dạy dỗ hắn, sau đó từ từ giao quyền lực trong tay cho hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời, Thượng Quan Huyền Ýkhông nói chuyện nữa, hai người lợi dụng tu vi của Sở Mục Hồngthấp, lập tức thay đổi Ân Thân Phù trên người, miễn cho như đêm qua bị trở tay không kịp.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi theo Sở Mục Hồng mấy vòng cho đến khi đi đến một viện nhỏ bình thường, Sở Mục Hồng quen cửa quen nẻo, mở trận pháp tiến vào trong sân.
Vừa vào viện, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý liền chú ý tới, linh khí trong viện này còn không nồng đậm bằng một nửa viện Sở Vũ Đường. Nhìn vào sự tương phản rõ rệt này, người ta có thể hiểu được tầm quan trọng của thực lực. Cho dù Sở Vũ Ngạn có thể kiếm được linh thạch bao nhiêu đi nữa, hắn cũng sẽ không thể trụ vững nếu không có thực lực.
Sở Mục Hồng và Sở Vũ Ngạn thật ra chưa nói được hai câu đã rời đi.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vẫn ở lại.
Đồ đạc trong phòng Sở Vũ Ngạn không có giá trị bằng đồ đạc trong phòng Sở Vũ Đường, đúng là nếu có không so sánh thì không có đau thương.
Nếu Sở Vũ Ngạn biết Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy oan ức. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc cất đi những thứ có giá trị, mà là sau khi cất đi, trưởng lão Sở gia nói rằng hắn đã tham ô linh thạch của thương hội để mua những thứ đó. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nhưng may mắn hắn vẫn còn một vài đứa con có triển vọng.
Sở Vũ Ngạn ban đầu cũng nghi ngờ vợ mình, nhưng khi biết Sở Vũ Đường thích người vợ đã chết của mình, sự nghi ngờ của hắn đã giảm bớt. Ngoài ra, Sở Vũ Đường chỉ quan tâm đến việc tu luyện, trước khi mầm mống nghi ngờ của hắn bén rễ, hắn đã tìm cớ để nhổ ra. Sau đó, Sở lão gia tử cũng nói mấy đứa con hắn giống Sở Vũ Đường là vì Sở Vũ Đường và hắn đều giống Sở lão gia tử, điều này đã xua tan nghi ngờ cuối cùng của Sở Vũ Ngạn.
【 A Hàn, chờ Sở Vũ Ngạn đi tới bảo khố, nhất định sẽ xuyên qua cấm địa, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? 】
【 tùy cơ ứng biến đi. 】 Tiêu Lăng Hàn cũng cau mày, phải làm sao bây giờ?
Không lâu sau, Sở Vũ Ngạn từ sau giá sách đi vào một căn phòng bí mật, trong mật thất có chân dung của Thẩm Thanh Thu và Sở Mộ Thần. Chân dung của Thẩm Thanh Thu trông khá bình thường, nhưng chân dung của Sở Mộ Thần lại có hai chữ "con hoang" trên đó.
"Con hoang” là có ý gì?
Sở Mộ Thân không phải là con trai của Sở Vũ Ngạn sao?
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nhìn nhau.
"Chết rồi là tốt, dù sao ngươi cũng không phải con trai của ta, ngươi chỉ là một thứ con hoang, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi được lão tổ Độ Kiếp kỳ thưởng thức, có thể mang lại cho ta một số lợi ích. Không ngờ ngươi lại phế đi, thật là vô dụng.” Sở Vũ Ngạn đi đến bức họa Sở Mộ Thần nói.
Nói xong, hắn lại nhìn đến bức họa Thẩm Thanh Thu, “Còn ngươi, tiện nhân này, ngươi dám muốn trốn khỏi Sở gia, nếu không phải ngươi xinh đẹp, ngươi cho rằng ta sẽ lưu lại ngươi bên người sao? Hừ! Cho dù ngươi có chết cũng không thể rời khỏi Sở gia, chỉ có thể bị giam cầm ở Sở gia cả đời." Sở Vũ Ngạn hung ác nhìn bức họa Thẩm Thanh Thu, cảm xúc có chút kích động.
Tiêu Lăng Hàn có chút khó hiểu, từ Sở Vũ Ngạn nói, xem ra Thẩm Thanh Thu căn bản không thích hắn. Mà Thẩm Thanh Thu trong tay có Phá Giới Phù, nói một cách logic, nếu muốn rời đi, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nguyên nhân nào khiến nàng không thể rời đi? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì Sở Mộ Thần sao? Hay nàng đang đợi ai ở Sở gia? Chẳng lẽ nam nhân mà nàng đang đợi chính là cha ruột của Sở Mộ Thần? Tại sao Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ nói cho Sở Mộ Thần những chuyện này, mà lại cứ yêu cầu Sở Mộ Thần gọi Sở Vũ Ngạn là cha? Trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa?
Chẳng trách Thẩm Thanh Thu đưa cho mình bản đồ địa hình của Sở phủ, hóa ra trong Sở phủ không có người nào mà nàng để ý. Sở Vũ Ngạn trong mắt người ngoài là chồng nàng, nhưng trong lòng nàng, Sở Vũ Ngạn có lẽ chỉ là người qua đường.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Hàn nhìn Sở Vũ Ngạn, trong mắt có chút đồng tình. Tên này quá đáng thương, ước chừng mấy anh chị em Cao Nhược Nghiên sinh ra đều không phải con của hắn, mà đều là con của đại ca hắn. Mà Sở Mộ Thần cũng không phải con trai của hắn, hắn thậm chí còn không có huyết nhục của mình, hắn một mực giúp đỡ người khác nuôi con, đúng là hiệp sĩ tiếp mâm!
Hai người trở lại phòng tu luyện của Thượng Quan Huyền Ý, chuẩn bị ở trong không gian nghỉ ngơi một đêm rồi mới ra ngoài.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mặc dù ở trong không gian một đêm nhưng ở bên ngoài mới chỉ qua một lát.
Hai người lại xuất hiện trong phòng Sở Vũ Đường sau khi dán Ẩn Thân Phù lên người. Lần này, trong phòng không có người. Nhưng nếu không có ai, tức là không có ai ra ngoài. Chẳng phải hai người họ phải ở trong phòng Sở Vũ Đường cả đêm sao?
Trong lúc đang buồn bực, một tu sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trong phòng, quỳ một gối trước mặt Sở Vũ Đường.
"Chủ thượng, hôm nay chúng ta đã tìm kiếm khắp thành Thiên Tinh nhưng không thấy hai tu sĩ mà đại thiếu nhắc đến. Sau khi rời khỏi thương hội Thiên Tinh, hai người đó đã trực tiếp đi đến quán rượu Khoái Dịch Điểm. Sau khi rời khỏi quán rượu, họ liền biến mất không có dấu vết. Bên nhị phòng cũng đang cử người đi tìm hai vị tu sĩ đó. Chúng ta có nên theo dõi nhị phòng, đợi họ tìm thấy rồi ra tay không?" Nam nhân mặc đồ đen cúi đầu nói, kính cẩn bẩm báo.
Thái độ của hắn đối với Sở Vũ Đường cực kỳ cung kính, tu vi hắn cũng đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh.
"Không cần, nếu như hai người kia dễ dàng bị tìm được như vậy thì bọn họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng đi vào thương hội Thiên Tinh bán nhiều đồ như thế. Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ngươi nên chú ý tin tức về lệnh bải bí cảnh Hằng Phong nhiều hơn." Sở Vũ Đường dựa vào thành giường, nhắm mắt lại nói với người áo đen.
"Vâng, nếu không còn chuyện gì nữa thì thuộc hạ cáo lui."
Sở Vũ Đường xua tay ý bảo người áo đen có thể rời đi.
Trong nháy mắt, nam tử mặc đồ đen biến mất trong phòng.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau, không ngờ hôm nay đi đến thương hội Thiên Tinh, lại bị đại phòng và nhị phòng của Sở gia nhắm đến. May mắn là hai người đã sớm có chuẩn bị, hắn biết những người này là những kẻ không biết xấu hổ. Cũng may Sở Mộ Thần không vô liêm sỉ như những người này, nếu không thì nhất định phải tuyệt giao với hắn.
Hai người phải mất 4 tiếng để tìm ra điểm yếu trong trận pháp của Sở phủ. Họ cũng mất một khoảng thời gian trên đường đi, có vẻ như trời sẽ mau sáng.
Hai người bắt đầu thưởng thức đồ đạc trang trí trong phòng Sở Vũ Đường, nhưng cũng chỉ đứng từ xa nhìn, không có động vào.
Bình minh ló dạng trong màn đêm, mặt trời tỏa ra ánh nắng vàng rực rỡ, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi!" Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Vũ Đường chậm rãi mở mắt.
Với một tiếng “kẽo kẹt”, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Người đứng ngoài cửa là một nam tử tuấn tú xuất chúng mặc pháp y màu trăng non.
Lúc hắn đi vào, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý mới nhìn rõ bộ dáng người tới, hóa ra người tới chính là Sở Mục Hồng.
Gia hỏa này đến chỗ đại bá hắn sớm như vậy làm gì?
" Chào buổi sáng cha! Hôm nay cha thấy khỏe hơn chưa?" Sở Mục Hồng đứng trước giường cung kính hành lễ với Sở Vũ Đường. Thái độ của hắn khiêm tốn mà cung kính, trên mặt lộ ra một tia quan tâm đối với Sở Vũ Đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hồng Nhi đến rồi, mau ngồi xuống đi." Sở Vũ Đường nhìn thấy Sở Mục Hồng lập tức mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đứng một bên cảm thấy mình đã ăn phải một quả dưa lớn. Sở Mục Hồng này gọi cả Sở Vũ Đường và Sở Vũ Ngạn là cha, hắn có tận hai người cha lận sao? Sở gia này đúng là loạn mà!
Tuy nhiên, có vẻ như Sở Mục Hồng trông giống Sở Vũ Đường hơn, hắn và Sở Vũ Ngạn chẳng giống nhau mấy. Sở Vũ Ngạn có bao giờ nghi ngờ con trai và vợ mình không?
Hắn đã là thương nhân thì lẽ ra không nên ngu ngốc như vậy, vậy tại sao hắn vẫn luôn án binh bất động? Chẳng lẽ đang lên kế hoạch cho một động thái lớn?
Tiêu Lăng Hàn vội vàng lắc đầu, quản mấy người này làm gì chứ, căn bản là cũng chẳng có quan hệ gì với mình. Chờ khi mấy người bọn họ rời khỏi thành Thiên Tinh, chuyện của Sở gia cũng đã trở thành chuyện quá khứ.
Sở Mục Hồng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, pha một ấm trà cho Sở Vũ Đường.
"Hồng Nhi, con đã quen thuộc với hoạt động kinh doanh của thương hội Thiên Tinh chưa? Sở Vũ Ngạn đã nói với con về các đường nhập hàng của hắn chưa?"
"Con cũng gần như quen thuộc với công việc kinh doanh của thương hội Thiên Tinh rồi. Bởi vì nhị đệ cũng không hề tỏ ra hứng thú với việc kinh doanh nên Sở Vũ Ngạn vẫn luôn nuôi dưỡng con như người nối nghiệp hắn. Hắn cũng hẳn là hy vọng rằng con có thể nhanh chóng tiếp quản thương hội Thiên Tinh, con thấy hắn gần đây bất cứ lúc nào không có việc gì cũng đều tu luyện." Sở Mục Hồng nghĩ tới thái độ của Sở Vũ Ngạn gần đây, thành thật nói.
"Tu luyện à! Hừ! Cũng không biết nhìn xem mình bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi mà mới bắt đầu nghĩ tu luyện. Hắn đã qua thời kỳ tu luyện tốt nhất. Dù có tu luyện bao nhiêu đi chăng nữa, tu vi của hắn nhiều nhất cũng chỉ đạt đến Nguyên Anh đỉnh thôi." Sở Vũ Đường khinh thường nói, nghĩ tới năm đó hắn chuyên tâm tu luyện.
Khi đó, vì để tìm cho mình một con rối biết kiếm tiền, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để tìm sát thủ truy đuổi Sở Vũ Ngạn suốt chặng đường. Sau khi trở về, Sở Vũ Ngạn mới có tâm tư chiến đấu với những con vợ lẽ khác trong gia tộc, dưới sự duy trì của phe hắn, Sở Vũ Ngạn đã thành công trở thành gia chủ Sở gia.
Sở Vũ Đường là con vợ cả duy nhất của lão gia tử Sở gia. Các huynh đệ tỷ muội khác đều là năm đó cha của lão gia tử Sở gia bắt lấy làm vợ lẽ nên không ai được sủng ái như Sở Vũ Đường, con rối kiếm tiền Sở Vũ Ngạn là do hai cha con hắn xác định sau một thời gian khảo sát.
"Hồng Nhi, ta không yêu cầu cao với con, nhưng ít nhất trong vòng một trăm tuổi con phải đạt đến Nguyên Anh kỳ. Đừng trì hoãn việc tu luyện của mình chỉ vì chuyện của thương hội Thiên Tinh. Sau khi thành thạo công việc của thương hội Thiên Tinh, con có thể tìm được người có thể tin cậy giúp đỡ ngươi, không cần tự mình làm hết, chỉ cần tu vi cao, lúc đấy muốn gì chẳng có?” Sở Vũ Đường nhìn Sở Mục Hồng và dạy dỗ hắn một cách nghiêm túc. Đây là con trai lớn của mình, tất nhiên phải được nuôi dưỡng tốt rồi.
"Vâng, đa tạ cha dạy bảo. Con nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng." Sở Mục Hồng cung kính đáp lại, trong mắt có chút ngưỡng mộ. Mình nhất định phải trở thành một tu sĩ cao cấp như cha.
"Hôm nay con có muốn đến thương hội Thiên Tinh không?"
"Có ạ, mấy ngày nay hẳn là phải đi, Sở Vũ Ngạn hôm nay sẽ đi đến bảo khố một chuyến. Đêm qua con nghe hắn nhắc tới chuyện này.” Sở Mục Hồng nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Sở Vũ Ngạn đến kho báu chắc chắn để lấy Bách Thánh Quả.
Sở Vũ Đường gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Chờ Sở Vũ Ngạn lấy ra Bách Thánh Quả, vết thương của hắn sẽ sớm được chữa lành.
Sở Vũ Đường và Sở Mục Hồng trò chuyện một lúc sau đó Sở Mục Hồng mới đứng dậy rời đi.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý theo sát phía sau, Sở Mục Hồng trước tiên lấy lệnh bài mở ra thông đạo trong trận pháp, sau đó đi vào. Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đương nhiên cũng theo sát phía sau người này.
Sau khi rời khỏi sân Sở Vũ Đường, Thượng Quan Huyền Ý mới dám truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn: 【 A Hàn, bây giờ chúng ta đi đâu đây? 】 Nếu đã rời khỏi sân của Sở Vũ Đường, không cần thiết phải đi theo Sở Mục Hồng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Đi theo hắn. Nếu dự đoán của ta là đúng, Sở Mục Hồng sẽ đến thỉnh an Sở Vũ Ngạn ngay bây giờ. 】Dù sao Sở Vũ Ngạn vẫn còn giá trị cho nên đương nhiên phải biểu hiện tốt, để Sở Vũ Ngạn có thể bằng lòng dạy dỗ hắn, sau đó từ từ giao quyền lực trong tay cho hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời, Thượng Quan Huyền Ýkhông nói chuyện nữa, hai người lợi dụng tu vi của Sở Mục Hồngthấp, lập tức thay đổi Ân Thân Phù trên người, miễn cho như đêm qua bị trở tay không kịp.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi theo Sở Mục Hồng mấy vòng cho đến khi đi đến một viện nhỏ bình thường, Sở Mục Hồng quen cửa quen nẻo, mở trận pháp tiến vào trong sân.
Vừa vào viện, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý liền chú ý tới, linh khí trong viện này còn không nồng đậm bằng một nửa viện Sở Vũ Đường. Nhìn vào sự tương phản rõ rệt này, người ta có thể hiểu được tầm quan trọng của thực lực. Cho dù Sở Vũ Ngạn có thể kiếm được linh thạch bao nhiêu đi nữa, hắn cũng sẽ không thể trụ vững nếu không có thực lực.
Sở Mục Hồng và Sở Vũ Ngạn thật ra chưa nói được hai câu đã rời đi.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vẫn ở lại.
Đồ đạc trong phòng Sở Vũ Ngạn không có giá trị bằng đồ đạc trong phòng Sở Vũ Đường, đúng là nếu có không so sánh thì không có đau thương.
Nếu Sở Vũ Ngạn biết Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đang nghĩ gì, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy oan ức. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc cất đi những thứ có giá trị, mà là sau khi cất đi, trưởng lão Sở gia nói rằng hắn đã tham ô linh thạch của thương hội để mua những thứ đó. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nhưng may mắn hắn vẫn còn một vài đứa con có triển vọng.
Sở Vũ Ngạn ban đầu cũng nghi ngờ vợ mình, nhưng khi biết Sở Vũ Đường thích người vợ đã chết của mình, sự nghi ngờ của hắn đã giảm bớt. Ngoài ra, Sở Vũ Đường chỉ quan tâm đến việc tu luyện, trước khi mầm mống nghi ngờ của hắn bén rễ, hắn đã tìm cớ để nhổ ra. Sau đó, Sở lão gia tử cũng nói mấy đứa con hắn giống Sở Vũ Đường là vì Sở Vũ Đường và hắn đều giống Sở lão gia tử, điều này đã xua tan nghi ngờ cuối cùng của Sở Vũ Ngạn.
【 A Hàn, chờ Sở Vũ Ngạn đi tới bảo khố, nhất định sẽ xuyên qua cấm địa, vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? 】
【 tùy cơ ứng biến đi. 】 Tiêu Lăng Hàn cũng cau mày, phải làm sao bây giờ?
Không lâu sau, Sở Vũ Ngạn từ sau giá sách đi vào một căn phòng bí mật, trong mật thất có chân dung của Thẩm Thanh Thu và Sở Mộ Thần. Chân dung của Thẩm Thanh Thu trông khá bình thường, nhưng chân dung của Sở Mộ Thần lại có hai chữ "con hoang" trên đó.
"Con hoang” là có ý gì?
Sở Mộ Thân không phải là con trai của Sở Vũ Ngạn sao?
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nhìn nhau.
"Chết rồi là tốt, dù sao ngươi cũng không phải con trai của ta, ngươi chỉ là một thứ con hoang, mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta đều cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. Vốn dĩ ta còn tưởng rằng ngươi được lão tổ Độ Kiếp kỳ thưởng thức, có thể mang lại cho ta một số lợi ích. Không ngờ ngươi lại phế đi, thật là vô dụng.” Sở Vũ Ngạn đi đến bức họa Sở Mộ Thần nói.
Nói xong, hắn lại nhìn đến bức họa Thẩm Thanh Thu, “Còn ngươi, tiện nhân này, ngươi dám muốn trốn khỏi Sở gia, nếu không phải ngươi xinh đẹp, ngươi cho rằng ta sẽ lưu lại ngươi bên người sao? Hừ! Cho dù ngươi có chết cũng không thể rời khỏi Sở gia, chỉ có thể bị giam cầm ở Sở gia cả đời." Sở Vũ Ngạn hung ác nhìn bức họa Thẩm Thanh Thu, cảm xúc có chút kích động.
Tiêu Lăng Hàn có chút khó hiểu, từ Sở Vũ Ngạn nói, xem ra Thẩm Thanh Thu căn bản không thích hắn. Mà Thẩm Thanh Thu trong tay có Phá Giới Phù, nói một cách logic, nếu muốn rời đi, nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nguyên nhân nào khiến nàng không thể rời đi? Chẳng lẽ thật sự chỉ vì Sở Mộ Thần sao? Hay nàng đang đợi ai ở Sở gia? Chẳng lẽ nam nhân mà nàng đang đợi chính là cha ruột của Sở Mộ Thần? Tại sao Thẩm Thanh Thu chưa bao giờ nói cho Sở Mộ Thần những chuyện này, mà lại cứ yêu cầu Sở Mộ Thần gọi Sở Vũ Ngạn là cha? Trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa?
Chẳng trách Thẩm Thanh Thu đưa cho mình bản đồ địa hình của Sở phủ, hóa ra trong Sở phủ không có người nào mà nàng để ý. Sở Vũ Ngạn trong mắt người ngoài là chồng nàng, nhưng trong lòng nàng, Sở Vũ Ngạn có lẽ chỉ là người qua đường.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Hàn nhìn Sở Vũ Ngạn, trong mắt có chút đồng tình. Tên này quá đáng thương, ước chừng mấy anh chị em Cao Nhược Nghiên sinh ra đều không phải con của hắn, mà đều là con của đại ca hắn. Mà Sở Mộ Thần cũng không phải con trai của hắn, hắn thậm chí còn không có huyết nhục của mình, hắn một mực giúp đỡ người khác nuôi con, đúng là hiệp sĩ tiếp mâm!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro