[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đánh Cắp Bảo Kh...
2024-11-19 20:57:58
Tuy đồng tình với hắn nhưng Tiêu Lăng Hàn lại không hề có chút thương xót đối với kẻ thù của mình.
Sau đó, Sở Vũ Ngạn đi đến một chiếc bàn, dưới bàn có một ngăn bí mật, hắn lấy ra một chiếc hộp từ ngăn bí mật. Mở hộp ra, hắn từ trong hộp lấy ra một tấm lệnh bài, bởi vì trong hộp có thể ngăn cản thần thức nên Tiêu Lăng Hàn đoán rằng tấm lệnh bài này hẳn là có liên quan đến bảo khố.
Sau khi lấy được lệnh bài, Sở Vũ Ngạn rời khỏi mật thất, trước khi rời đi hắn nhìn lại bức họa Sở Mộ Thần. Trong mắt hắn tràn đầy oán hận cùng sát ý, hắn không giống như đang nhìn Sở Mộ Thần mà như thể hắn đang nhìn một người khác thông qua Sở Mộ Thần.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Sở Vũ Ngạn đi ra ngoài sân, có bốn người đang đợi hắn. Hai người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, hai người còn lại là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Nhìn thấy bốn người kia, Tiêu Lăng Hàn lập tức nảy ra ý tưởng, nhanh chóng truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý: 【 chờ chút nữa tìm cơ hội, ta sẽ hạ gục hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, chúng ta giả thành bọn họ và đi theo sau Sở Vũ Ngạn. 】
【Được, tất cả nghe huynh hết. 】 Thượng Quan Huyền Ýtrong lòng tràn ngập vui sướng. Hắn trước giờ chưa từng trộm bảo khố của người khác, cảm giác rất mới mẻ.
Nhìn thấy đám người Sở Vũ Ngạn rời đi, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý cũng vội vàng đi theo.
Dùng thần thức quét qua, phát hiện không thấy ai ở phụ cận, Tiêu Lăng Hàn vung tay một cái, hai người đi theo Sở Vũ Ngạn biến mất vào không gian Long Ngọc, sau đó hắn và Thượng Quan Huyền Ý cũng tiến vào.
Hai người được đưa vào không gian ngay lập tức bất tỉnh nhân sự trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài một giây trôi qua, trong không gian đã có một trăm giây trôi qua rồi, lợi dụng chênh lệch thời gian, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng thay quần áo của hai người, dịch dung thành bọn họ rồi rời khỏi không gian. Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu có người nhìn chằm chằm vào hai người Tiêu Lăng Hàn, bọn họ sẽ phát hiện ra hai người đi sau đột nhiên đổi vị trí.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý thay đổi diện mạo đi theo Sở Vũ Ngạn. Khi đến cấm địa, Sở Vũ Ngạn nói vài câu với hai tu sĩ Hóa Thần trông coi ở đó, một trong hai tu sĩ Hóa Thần kỳ đi theo hắn tới cấm địa. Mấy người đi tới bên ngoài bảo khố Sở gia mới dừng lại vì bên ngoài bảo khố được một trận pháp cấp sáu bảo vây ở bên trong.
Sở Vũ Ngạn đem toàn bộ pháp khí trữ vật trên người giao cho một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi theo hắn, quay người lại nói với mấy người: “Bốn người các ngươi đang đợi ta ở đây.”
"Vâng, thưa chủ nhân." Mấy người đồng thanh trả lời.
Sau đó, Sở Vũ Ngạn đi đến trước mặt tu sĩ Hóa Thần kỳ, bảo hắn kiểm kiểm mình. Sau khi xác nhận rằng trên người không pháp khí trữ vật, hắn gật đầu ra hiệu rằng Sở Vũ Ngạn có thể vào bảo khố.
Sở Vũ Ngạn lấy ra lệnh bài mà hắn đã lấy ra từ trong hộp trước đó, sau khi đưa linh lực vào, một luồng ánh sáng phát ra từ lệnh bài và chiếu vào trận pháp, Sở Vũ Ngạn nhân cơ hội bước vào.
Gần mười lăm phút sau, Sở Vũ Ngạn mới ra khỏi bảo khố.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trên mặt hắn vui mừng, đoán được hắn đã có được Bách Thánh Quả.
Sau đó Sở Vũ Ngạn đưa bốn người trở lại viện của mình, hắn phải cất lệnh bài đi trước, sau đó mới chuẩn bị đưa Bách Thánh Quả cho Sở Vũ Đường.
Khi hắn vừa bước ra ngoài viện, hai người của hắn bất ngờ ngất xỉu và ngã xuống đất, trong đó một người vẫn đang cầm một khối Lưu Ảnh Thạch trên tay.
Lưu Ảnh Thạch tất nhiên là Tiêu Lăng Hàn lưu lại cho Sở Vũ Ngạn, nếu không sợ bị phát hiện, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý hẳn là rất muốn ở lại xem diễn. Không biết sau khi biết được sự thật, Sở Vũ Ngạn sẽ có biểu cảm như thế nào. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đứa con mà chính mình lấy làm tự hào lại không phải là con ruột của mình; địa ca mà mình kính trọng chỉ coi mình như một con rối kiếm tiền; người vợ mà mình đối xử chân thành lại lén lút quan hệ với đại ca.
Chắc Sở Vũ Ngạn sẽ có tâm lý muốn chết quá, không biết hắn sẽ cá chết lưới rách hay tiếp tục làm con rối?
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy thay vì cứ để hắn bị lợi dụng rồi chết không minh bạch, thì tốt nhất là nên nói cho hắn biết sự thật, để hắn từ từ đấu với Sở Vũ Đường, hắn có thể sống sót hay không đều phải xem vận may của hắn.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn đoán rằng, nếu Sở Vũ Đường biết Sở Vũ Ngạn đã biết sự thật, có lẽ sẽ quang minh chính đại để hắn làm con rối, nếu không muốn thì Sở Vũ Ngạn sẽ chết.
Tiêu Lăng Hàn rất hài lòng với kết cục này. Hắn là người rất mang thù đó.
Thật tiếc là hắn không thể ở lại xem kịch. Hắn tin rằng vở kịch này sẽ rất xuất sắc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo mọi người trong thành Thiên Tinh chắc hẳn sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy tốt hơn hết là bọn họ nên rời đi càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, bảo khố của Sở gia đã bị đánh cắp đây không phải là chuyện nhỏ. Chỉ là không biết Sở gia có trực tiếp đổ lỗi cho Sở Vũ Ngạn hay không, dù sao hắn cũng là một người chịu tội thay rất tốt.
Nhưng những này không phải chuyện của Tiêu Lăng Hàn, cho dù Sở gia thật sự trách cứ chuyện này, hắn dù sao cũng sẽ không cảm thấy có chút áy náy, trước đó tên này còn muốn dùng âm mưu quỷ kế với bọn họ.
Đồng tình với kẻ thù là làm hại chính mình, chưa kể trong Tu chân giới, quá nhiều sự dồng cảm sẽ không chỉ mang lại rắc rối cho đồng bạn mà còn chết sớm.
Lúc này Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi theo những người còn lại của Tiêu gia, rời khỏi Sở phủ một cách quang minh chính đại. Tất nhiên, trên người bọn họ vẫn dán Ẩn Thân Phù.
Không bao lâu, hai người đã quay trở lại động phủ của bọn họ. Hai người sau đó lại chạy khắp nơi suốt đêm và suốt thời gian này, bọn họ cũng kinh hồn táng đảm, lo sợ sẽ bị lão gia tử Sở gia phát hiện. Tuy nhiên, tên đó dường như không có thói quen kiểm tra Sở phủ bằng thần thức của mình. Chắc hắn tin rằng không ai trong thành Thiên Tinh dám cả gan đi tìm phiền phức trong Sở phủ chứ đừng nói đến việc trộm bảo khố.
Sau khi hai người tiến vào không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý thả Phệ Linh Thử ra. Trước đó, Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn đang chờ ở ngoài bảo khố. Phệ Linh Thử dán Ẩn Thân Phù, âm thầm tiến vào bảo khố Sở gia, lần này có thể thành công không thể không kể công của nó.
“Chi, chi, chi…” Phệ Linh Thử đặt tất cả những vật quý trước mặt Thượng Quan Huyền Ý. Nguyên nhân chính là trước đó nó đã ăn bốn Huyết Long Quả mà còn không báo cho chủ nhân, khiến nó hơi áy náy và sợ bị giáo huấn. Đặc biệt là ánh mắt thâm trầm của Tiêu Lăng Hàn lúc trước nhìn nó càng khiến nó sợ hãi hơn.
"Đây là Địa Hỏa Châu ngàn năm và Băng Tùy vạn năm. Ý Ý, chờ lúc em luyện hóa xong hai linh bảo này, tu vi của em hẳn là có thể đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ". Tiêu Lăng Hàn đặt hai thứ đó vào tay Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn thấy linh bảo trong tay, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý vui mừng khôn xiết. Như vậy, tu vi của hắn có thể đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn rồi, khi gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có thể tự vệ.
"Cảm ơn A Hàn."
"Cảm ơn ta làm gì? Em xứng đáng với tất cả những điều này. Của ta chính là của em. Tất nhiên, cái gì của em vẫn là của em và ta cũng là của em nốt." Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, cảm giác thật dễ chịu. Sờ thật thoải mái.
“Chi, chi, chi...” Phệ Linh Thử ra tiếng bất mãn kháng nghị, mấy cái này đều là nó tìm được.
"Ta biết lần này ngươi vất vả rồi, tất hiên không thể thiếu ngươi, về sau ta sẽ cố gắng hơn nữa nha." Thượng Quan Huyền Ý đem Phệ Linh Thử ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
"Quỷ tham ăn, ngươi lấy đồ ra hết rồi sao?" Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phệ Linh Thử, ánh mắt rõ ràng không có ý tốt.
Phệ Linh Thử co rúm lại vì sợ hãi và phun ra một chiếc nhẫn không gian. Nó cẩn thận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng. Nó lại phun ra một chiếc nhẫn không gian khác, sau đó lập tức chui vào trong tay áo của Thượng Quan Huyền Ý. 【Chủ nhân, cứu ta với! Ánh mắt của tên kia thật đáng sợ. 】
Không đợi Thượng Quan Huyền Ý cứu nó, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp túm lấy đuôi của nó, lật ngược nó lên, đặt trước mặt kiểm tra.
"Gia hỏa này ăn nhiều linh thạch như vậy, mấy năm nay tu vi của nó đều là do em kéo lên. Ý Ý, em nghĩ nó tiêu hóa linh thạch ở đâu?" Hắn lắc lắc Phệ Linh Thử trong tay nói. Giống như là sắp muốn giải phẫu Phệ Linh Thử.
“Chi, chi, chi…” Phệ Linh Thử quá sốt ruột, sợ bị Tiêu Lăng Hàn giết chết, vội vàng phun ra thêm ba chiếc nhẫn không gian.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn từng chiếc nhẫn không gian do Phệ Linh Thử phun ra, trong lòng lập tức vui mừng nói: "A Hàn, huynh có cảm thấy trong này có không ít linh thạch không?"
"Sở gia rất giàu có, bọn họ có quặng linh thạch của riêng mình, ngoài ra còn có thương hội Thiên Tinh lớn như vậy đang kinh doanh ở nhiều thành trì khác nhau. Một chiếc nhẫn không gian cất giữ trong bảo khố phải chứa ít nhất 100 triệu linh thạch trong đó." Tiêu Lăng Hàn chậm rãi nói.
"A Hàn, huynh thật lợi hại." Thượng Quan Huyền Ý ngưỡng mộ nói, nhìn Tiêu Lăng Hàn ánh mắt lấp lánh.
"Ta đoán bên trong hẳn là có linh thạch trung phẩm. Cho dù có ít linh thạch cao cấp cũng không nên..." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Phệ Linh Thử.
"Chi chi chi..." Nó thật oan uổng! Nó muốn giữ lại một ít tiền riêng nhưng tên đại ác nhân này quá khôn ngoan, nó không cam lòng nhổ ra chiếc nhẫn không gian cuối cùng.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức cầm lên, kiểm tra, kinh ngạc nói: "A Hàn, đây đều là linh thạch thượng phẩm, có hai triệu linh thạch thượng phẩm."
“Được, em giữ đi.” Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa lấy ra một triệu viên linh thạch trung phẩm, nhét vào đó một chiếc nhẫn khác, ném cho Phệ Linh Thử.
Phệ Linh Thử bất đắc dĩ đưa chiếc nhẫn vào không gian bên trong. Thật là một kẻ xấu xa! Chỉ biết bắt nạt chuột đại gia.
"Quỷ tham ăn, ánh mắt của ngươi là có ý gì? Một triệu đủ cho ngươi ăn mấy chục năm rồi, ngươi còn chưa hài lòng sao?" Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phệ Linh Thử, con chuột này lá gan lớn quá ha, có được đồ vật không biết giao lên mà có giữ làm quỹ đen.
【Chủ nhân, ta muốn trở lại không gian khế ước. 】 Nhìn thấy đồ đáng ghét lớn, nó có ảo giác rằng cơ thể nó đang gặp nguy hiểm, vì vậy tốt hơn là nên bế quan tu luyện để không cản đường đồ đáng ghét lớn. Đồ đnags ghét lớn nhìn chủ nhân của nó với vẻ chiếm hữu trần trụi. Đừng tưởng rằng nó là chuột nên không hiểu. Trước đây ở học viện Hoàng Cực, nó đã đến thăm rất nhiều động phủ và từng chứng kiến nhiều người đánh nhau ‘trên giường’. Đồ đnags ghét lớn này cũng dùng ánh mắt giống như những người đó nhìn chủ nhân của nó.
Thượng Quan Huyền Ý không biết tâm lý của Phệ Linh Thử nên theo yêu cầu của nó đưa nó vào không gian khế ước.
Tiêu Lăng Hàn còn mở ra mấy cái rương khác, bên trong không có thiên tài địa bảo nào thuộc tính băng hoặc hỏa, không thích hợp với Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng "Ế" một tiếng.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thấy một Bách Thánh Quả đang lặng yên nằm trong hộp ngọc.
Thượng Quan Huyền Ý đem nó khép lại, tuy rằng muốn ăn nhưng hắn cũng biết tác dụng của nó là cứu mạng. "A Hàn, huynh cất nó đi đi."
Nhìn thấy bộ dáng tham ăn của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, nếu sau này thật sự đến Tiên giới, mình sẽ tìm thêm nhiều tiên quả cho hắn ăn.
Vào ngày này, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cùng nhau ra quan, bọn họ đã bế quan trong không bảy, tám năm. Mặc dù tu vi của bọn họ vẫn ở Kim Đan trung kỳ nhưng tu vi hiện tại rất vững chắc. Tin rằng không bao lâu nữa có thể tiến tới Kim Đan hậu kỳ.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đang chuẩn bị rời khỏi động phủ, nhưng vừa ra khỏi động phủ liền nhìn thấy một nhóm người ở động phủ bên cạnh.
Sau đó, Sở Vũ Ngạn đi đến một chiếc bàn, dưới bàn có một ngăn bí mật, hắn lấy ra một chiếc hộp từ ngăn bí mật. Mở hộp ra, hắn từ trong hộp lấy ra một tấm lệnh bài, bởi vì trong hộp có thể ngăn cản thần thức nên Tiêu Lăng Hàn đoán rằng tấm lệnh bài này hẳn là có liên quan đến bảo khố.
Sau khi lấy được lệnh bài, Sở Vũ Ngạn rời khỏi mật thất, trước khi rời đi hắn nhìn lại bức họa Sở Mộ Thần. Trong mắt hắn tràn đầy oán hận cùng sát ý, hắn không giống như đang nhìn Sở Mộ Thần mà như thể hắn đang nhìn một người khác thông qua Sở Mộ Thần.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Sở Vũ Ngạn đi ra ngoài sân, có bốn người đang đợi hắn. Hai người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, hai người còn lại là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.
Nhìn thấy bốn người kia, Tiêu Lăng Hàn lập tức nảy ra ý tưởng, nhanh chóng truyền âm cho Thượng Quan Huyền Ý: 【 chờ chút nữa tìm cơ hội, ta sẽ hạ gục hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, chúng ta giả thành bọn họ và đi theo sau Sở Vũ Ngạn. 】
【Được, tất cả nghe huynh hết. 】 Thượng Quan Huyền Ýtrong lòng tràn ngập vui sướng. Hắn trước giờ chưa từng trộm bảo khố của người khác, cảm giác rất mới mẻ.
Nhìn thấy đám người Sở Vũ Ngạn rời đi, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý cũng vội vàng đi theo.
Dùng thần thức quét qua, phát hiện không thấy ai ở phụ cận, Tiêu Lăng Hàn vung tay một cái, hai người đi theo Sở Vũ Ngạn biến mất vào không gian Long Ngọc, sau đó hắn và Thượng Quan Huyền Ý cũng tiến vào.
Hai người được đưa vào không gian ngay lập tức bất tỉnh nhân sự trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài một giây trôi qua, trong không gian đã có một trăm giây trôi qua rồi, lợi dụng chênh lệch thời gian, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng thay quần áo của hai người, dịch dung thành bọn họ rồi rời khỏi không gian. Giống như là chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu có người nhìn chằm chằm vào hai người Tiêu Lăng Hàn, bọn họ sẽ phát hiện ra hai người đi sau đột nhiên đổi vị trí.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý thay đổi diện mạo đi theo Sở Vũ Ngạn. Khi đến cấm địa, Sở Vũ Ngạn nói vài câu với hai tu sĩ Hóa Thần trông coi ở đó, một trong hai tu sĩ Hóa Thần kỳ đi theo hắn tới cấm địa. Mấy người đi tới bên ngoài bảo khố Sở gia mới dừng lại vì bên ngoài bảo khố được một trận pháp cấp sáu bảo vây ở bên trong.
Sở Vũ Ngạn đem toàn bộ pháp khí trữ vật trên người giao cho một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi theo hắn, quay người lại nói với mấy người: “Bốn người các ngươi đang đợi ta ở đây.”
"Vâng, thưa chủ nhân." Mấy người đồng thanh trả lời.
Sau đó, Sở Vũ Ngạn đi đến trước mặt tu sĩ Hóa Thần kỳ, bảo hắn kiểm kiểm mình. Sau khi xác nhận rằng trên người không pháp khí trữ vật, hắn gật đầu ra hiệu rằng Sở Vũ Ngạn có thể vào bảo khố.
Sở Vũ Ngạn lấy ra lệnh bài mà hắn đã lấy ra từ trong hộp trước đó, sau khi đưa linh lực vào, một luồng ánh sáng phát ra từ lệnh bài và chiếu vào trận pháp, Sở Vũ Ngạn nhân cơ hội bước vào.
Gần mười lăm phút sau, Sở Vũ Ngạn mới ra khỏi bảo khố.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy trên mặt hắn vui mừng, đoán được hắn đã có được Bách Thánh Quả.
Sau đó Sở Vũ Ngạn đưa bốn người trở lại viện của mình, hắn phải cất lệnh bài đi trước, sau đó mới chuẩn bị đưa Bách Thánh Quả cho Sở Vũ Đường.
Khi hắn vừa bước ra ngoài viện, hai người của hắn bất ngờ ngất xỉu và ngã xuống đất, trong đó một người vẫn đang cầm một khối Lưu Ảnh Thạch trên tay.
Lưu Ảnh Thạch tất nhiên là Tiêu Lăng Hàn lưu lại cho Sở Vũ Ngạn, nếu không sợ bị phát hiện, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý hẳn là rất muốn ở lại xem diễn. Không biết sau khi biết được sự thật, Sở Vũ Ngạn sẽ có biểu cảm như thế nào. Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Đứa con mà chính mình lấy làm tự hào lại không phải là con ruột của mình; địa ca mà mình kính trọng chỉ coi mình như một con rối kiếm tiền; người vợ mà mình đối xử chân thành lại lén lút quan hệ với đại ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc Sở Vũ Ngạn sẽ có tâm lý muốn chết quá, không biết hắn sẽ cá chết lưới rách hay tiếp tục làm con rối?
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy thay vì cứ để hắn bị lợi dụng rồi chết không minh bạch, thì tốt nhất là nên nói cho hắn biết sự thật, để hắn từ từ đấu với Sở Vũ Đường, hắn có thể sống sót hay không đều phải xem vận may của hắn.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn đoán rằng, nếu Sở Vũ Đường biết Sở Vũ Ngạn đã biết sự thật, có lẽ sẽ quang minh chính đại để hắn làm con rối, nếu không muốn thì Sở Vũ Ngạn sẽ chết.
Tiêu Lăng Hàn rất hài lòng với kết cục này. Hắn là người rất mang thù đó.
Thật tiếc là hắn không thể ở lại xem kịch. Hắn tin rằng vở kịch này sẽ rất xuất sắc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo mọi người trong thành Thiên Tinh chắc hẳn sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy tốt hơn hết là bọn họ nên rời đi càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, bảo khố của Sở gia đã bị đánh cắp đây không phải là chuyện nhỏ. Chỉ là không biết Sở gia có trực tiếp đổ lỗi cho Sở Vũ Ngạn hay không, dù sao hắn cũng là một người chịu tội thay rất tốt.
Nhưng những này không phải chuyện của Tiêu Lăng Hàn, cho dù Sở gia thật sự trách cứ chuyện này, hắn dù sao cũng sẽ không cảm thấy có chút áy náy, trước đó tên này còn muốn dùng âm mưu quỷ kế với bọn họ.
Đồng tình với kẻ thù là làm hại chính mình, chưa kể trong Tu chân giới, quá nhiều sự dồng cảm sẽ không chỉ mang lại rắc rối cho đồng bạn mà còn chết sớm.
Lúc này Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi theo những người còn lại của Tiêu gia, rời khỏi Sở phủ một cách quang minh chính đại. Tất nhiên, trên người bọn họ vẫn dán Ẩn Thân Phù.
Không bao lâu, hai người đã quay trở lại động phủ của bọn họ. Hai người sau đó lại chạy khắp nơi suốt đêm và suốt thời gian này, bọn họ cũng kinh hồn táng đảm, lo sợ sẽ bị lão gia tử Sở gia phát hiện. Tuy nhiên, tên đó dường như không có thói quen kiểm tra Sở phủ bằng thần thức của mình. Chắc hắn tin rằng không ai trong thành Thiên Tinh dám cả gan đi tìm phiền phức trong Sở phủ chứ đừng nói đến việc trộm bảo khố.
Sau khi hai người tiến vào không gian Long Ngọc, Thượng Quan Huyền Ý thả Phệ Linh Thử ra. Trước đó, Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn đang chờ ở ngoài bảo khố. Phệ Linh Thử dán Ẩn Thân Phù, âm thầm tiến vào bảo khố Sở gia, lần này có thể thành công không thể không kể công của nó.
“Chi, chi, chi…” Phệ Linh Thử đặt tất cả những vật quý trước mặt Thượng Quan Huyền Ý. Nguyên nhân chính là trước đó nó đã ăn bốn Huyết Long Quả mà còn không báo cho chủ nhân, khiến nó hơi áy náy và sợ bị giáo huấn. Đặc biệt là ánh mắt thâm trầm của Tiêu Lăng Hàn lúc trước nhìn nó càng khiến nó sợ hãi hơn.
"Đây là Địa Hỏa Châu ngàn năm và Băng Tùy vạn năm. Ý Ý, chờ lúc em luyện hóa xong hai linh bảo này, tu vi của em hẳn là có thể đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ". Tiêu Lăng Hàn đặt hai thứ đó vào tay Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn thấy linh bảo trong tay, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý vui mừng khôn xiết. Như vậy, tu vi của hắn có thể đuổi kịp Tiêu Lăng Hàn rồi, khi gặp phải nguy hiểm cũng sẽ có thể tự vệ.
"Cảm ơn A Hàn."
"Cảm ơn ta làm gì? Em xứng đáng với tất cả những điều này. Của ta chính là của em. Tất nhiên, cái gì của em vẫn là của em và ta cũng là của em nốt." Tiêu Lăng Hàn đưa tay nhéo nhéo mặt Thượng Quan Huyền Ý, cảm giác thật dễ chịu. Sờ thật thoải mái.
“Chi, chi, chi...” Phệ Linh Thử ra tiếng bất mãn kháng nghị, mấy cái này đều là nó tìm được.
"Ta biết lần này ngươi vất vả rồi, tất hiên không thể thiếu ngươi, về sau ta sẽ cố gắng hơn nữa nha." Thượng Quan Huyền Ý đem Phệ Linh Thử ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó.
"Quỷ tham ăn, ngươi lấy đồ ra hết rồi sao?" Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Phệ Linh Thử, ánh mắt rõ ràng không có ý tốt.
Phệ Linh Thử co rúm lại vì sợ hãi và phun ra một chiếc nhẫn không gian. Nó cẩn thận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng. Nó lại phun ra một chiếc nhẫn không gian khác, sau đó lập tức chui vào trong tay áo của Thượng Quan Huyền Ý. 【Chủ nhân, cứu ta với! Ánh mắt của tên kia thật đáng sợ. 】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Thượng Quan Huyền Ý cứu nó, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp túm lấy đuôi của nó, lật ngược nó lên, đặt trước mặt kiểm tra.
"Gia hỏa này ăn nhiều linh thạch như vậy, mấy năm nay tu vi của nó đều là do em kéo lên. Ý Ý, em nghĩ nó tiêu hóa linh thạch ở đâu?" Hắn lắc lắc Phệ Linh Thử trong tay nói. Giống như là sắp muốn giải phẫu Phệ Linh Thử.
“Chi, chi, chi…” Phệ Linh Thử quá sốt ruột, sợ bị Tiêu Lăng Hàn giết chết, vội vàng phun ra thêm ba chiếc nhẫn không gian.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn từng chiếc nhẫn không gian do Phệ Linh Thử phun ra, trong lòng lập tức vui mừng nói: "A Hàn, huynh có cảm thấy trong này có không ít linh thạch không?"
"Sở gia rất giàu có, bọn họ có quặng linh thạch của riêng mình, ngoài ra còn có thương hội Thiên Tinh lớn như vậy đang kinh doanh ở nhiều thành trì khác nhau. Một chiếc nhẫn không gian cất giữ trong bảo khố phải chứa ít nhất 100 triệu linh thạch trong đó." Tiêu Lăng Hàn chậm rãi nói.
"A Hàn, huynh thật lợi hại." Thượng Quan Huyền Ý ngưỡng mộ nói, nhìn Tiêu Lăng Hàn ánh mắt lấp lánh.
"Ta đoán bên trong hẳn là có linh thạch trung phẩm. Cho dù có ít linh thạch cao cấp cũng không nên..." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Phệ Linh Thử.
"Chi chi chi..." Nó thật oan uổng! Nó muốn giữ lại một ít tiền riêng nhưng tên đại ác nhân này quá khôn ngoan, nó không cam lòng nhổ ra chiếc nhẫn không gian cuối cùng.
Thượng Quan Huyền Ý lập tức cầm lên, kiểm tra, kinh ngạc nói: "A Hàn, đây đều là linh thạch thượng phẩm, có hai triệu linh thạch thượng phẩm."
“Được, em giữ đi.” Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa lấy ra một triệu viên linh thạch trung phẩm, nhét vào đó một chiếc nhẫn khác, ném cho Phệ Linh Thử.
Phệ Linh Thử bất đắc dĩ đưa chiếc nhẫn vào không gian bên trong. Thật là một kẻ xấu xa! Chỉ biết bắt nạt chuột đại gia.
"Quỷ tham ăn, ánh mắt của ngươi là có ý gì? Một triệu đủ cho ngươi ăn mấy chục năm rồi, ngươi còn chưa hài lòng sao?" Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phệ Linh Thử, con chuột này lá gan lớn quá ha, có được đồ vật không biết giao lên mà có giữ làm quỹ đen.
【Chủ nhân, ta muốn trở lại không gian khế ước. 】 Nhìn thấy đồ đáng ghét lớn, nó có ảo giác rằng cơ thể nó đang gặp nguy hiểm, vì vậy tốt hơn là nên bế quan tu luyện để không cản đường đồ đáng ghét lớn. Đồ đnags ghét lớn nhìn chủ nhân của nó với vẻ chiếm hữu trần trụi. Đừng tưởng rằng nó là chuột nên không hiểu. Trước đây ở học viện Hoàng Cực, nó đã đến thăm rất nhiều động phủ và từng chứng kiến nhiều người đánh nhau ‘trên giường’. Đồ đnags ghét lớn này cũng dùng ánh mắt giống như những người đó nhìn chủ nhân của nó.
Thượng Quan Huyền Ý không biết tâm lý của Phệ Linh Thử nên theo yêu cầu của nó đưa nó vào không gian khế ước.
Tiêu Lăng Hàn còn mở ra mấy cái rương khác, bên trong không có thiên tài địa bảo nào thuộc tính băng hoặc hỏa, không thích hợp với Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng "Ế" một tiếng.
Tiêu Lăng Hàn nhìn theo ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ý, nhìn thấy một Bách Thánh Quả đang lặng yên nằm trong hộp ngọc.
Thượng Quan Huyền Ý đem nó khép lại, tuy rằng muốn ăn nhưng hắn cũng biết tác dụng của nó là cứu mạng. "A Hàn, huynh cất nó đi đi."
Nhìn thấy bộ dáng tham ăn của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, nếu sau này thật sự đến Tiên giới, mình sẽ tìm thêm nhiều tiên quả cho hắn ăn.
Vào ngày này, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cùng nhau ra quan, bọn họ đã bế quan trong không bảy, tám năm. Mặc dù tu vi của bọn họ vẫn ở Kim Đan trung kỳ nhưng tu vi hiện tại rất vững chắc. Tin rằng không bao lâu nữa có thể tiến tới Kim Đan hậu kỳ.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đang chuẩn bị rời khỏi động phủ, nhưng vừa ra khỏi động phủ liền nhìn thấy một nhóm người ở động phủ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro