[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đến Thành Huyền...
2024-11-19 20:57:58
Hóa ra những người sống cạnh mấy người Tiêu Lăng Hàn là sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam, họ biết rằng người cho thuê động phủ sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Còn an bài bọn họ ở cạnh nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam, muốn bọn họ ghê tởm một phen. Phỏng chừng hiện tại không có ai chịu thuê động phủ cạnh mấy người kia nên ông chủ đã cho bọn họ thuê đi!
Sau khi nhìn thấy bốn người Tiêu Lăng Hàn, sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam theo bản năng làm ra tư thế phòng bị. Không ngờ, người ta chỉ liếc mấy người bọn họ một cái rồi bỏ đi. Coi bọn họ là người qua đường và dường như không nhớ ra họ lớn lên đều trông rất đặc sắc!
"Lão tứ, tại sao ngươi không hỏi bọn họ có thể trả lại chiếc nhẫn không gian cho ngươi không?" Hoắc Nhân nhìn nam tu mặt vuông bên cạnh hỏi.
"Bọn họ lấy nhẫn không gian của ta sao? Tại sao ta không nhớ ra nhỉ?" Phương Chính thấy Tiêu Lăng Hàn đang quay lại nhìn lại bọn họ, hắn lập tức cơ trí đáp lại.
Những huynh đệ khác đều khinh thường nhìn Phương Chính. Tên này rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nhưng hình như bọn họ cũng là những người như vậy.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đi đến nơi cho thuê động phủ, ông chủ thấy mấy người liền nhiệt tình chào đón họ.
Mạc Vô Nhai trực tiếp ném ngọc bài động phủ ra, “Chúng ta không thuê nữa.”
"Có phải sống trong động phủ không thoải mái không? Hôm qua mới có một cái động phủ tốt, hoàn cảnh sống rất tuyệt. Điều quan trọng nhất là có vài vị tiên tử của Công hội luyện đan sư ở cạnh đó." Ông chủ mang vẻ mặt mờ ám nói.
Vừa nghe ông chủ nói, bọn họ liền biết động phủ bọn họ ở trước đây nhất định là do tên này cố ý sắp đặt.
Mạc Vô Nhai cười như không cười nhìn ông chủ, "Chúng ta hiện đang sống cạnh sáu người của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam."
Ông chủ xấu hổ cười: "Thật sao? Cái này ta thật sự cũng không biết."
"Được rồi, nhanh trả lại tiền đặt cọc cho chúng ta đi. Chúng ta còn việc khác phải làm nữa."
Ông chủ miễn cưỡng trả lại số tiền đặt cọc đã thu cho Mạc Vô Nhai, đồng thời bất đắc dĩ nhìn mấy người Mạc Vô Nhai rời khỏi cửa hàng của mình. Thật không dễ dàng để gặp được mấy người trẻ tuổi ngu ngốc thế, vậy mà họ lại rời đi như thế này, không biết khi nào mới gặp lại những người dễ lừa như vậy đây. Haiz...
Một lúc sau, có ba nữ tử xinh đẹp đến, ông chủ lập tức nhiệt tình chào đón: "Ba vị tiên tử có gì phân phó không?"
Ba nữ tử này đều là tiên tử của Công hội luyện đan sư như ông chủ đã nhắc đến. Ngay khi cả ba bước vào cửa hàng, họ liền đi thẳng đến một góc, chỉ thấy nơi đó trống rỗng ngoại trừ có dấu vết của một chậu hoa đã được đặt ở đó.
"Ông chủ, chậu cây của ông ở đây đâu?"
"Ồ, đó cũng chẳng phải vật gì có giá trị, bị một tiểu song nhi lấy đi rồi." Ông chủ thản nhiên nói.
"Vật vô giá trị? Đó là một loại linh thảo cấp bốn tên là Kim Lăng Thảo, có thể dùng để luyện chế Kim Lăng Đan đấy."
Nghe nữ tử nói xong, ông chủ biết mình đi đêm lắm có ngày gặp ma rồi, trong lòng cảm thấy hối hận! Mệt, mệt lớn a!
“Vừa rồi ông chủ kia chắc chắn đã coi chúng ta như mấy con cừu béo mà làm thịt.” Ân Thiên Duệ không khỏi rùng mình khi nhớ đến đôi mắt sáng ngời của ông chủ.
"Thoạt nhìn người rất dễ lừa, không thịt ngươi thì thịt ai." Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Duệ từ trên xuống dưới một cái, nghiêm túc nói.
"Ta dễ lừa sao? Ta thấy chậu cây trong cửa hàng rất đẹp nên đã mang đi." Ân Thiên Duệ cầm trong tay một chậu cây nhỏ, trong đó trồng một cây Kim Lăng Thảo cấp bốn tràn đầy sức sống, vừa lúc luyện chế Kim Lăng Đan, vè sau để đại ca ăn.
Ba người còn lại đều không nói nên lời, phỏng chừng ông chủ căn bản không biết Kim Lăng Thảo là cái gì, cho rằng đó chỉ là một bông hoa bình thường, nếu không thì sẽ không tùy ý đặt trong cửa hàng và bị Ân Thiên Duệ mang đi.
Sau đó, mấy người đến quán rượu Khoái Dịch Điểm dùng bữa trước khi đi đến Truyền Tống Trận rời khỏi thành Thiên Tinh.
Khi mấy người Tiêu Lăng Hàn lại lần nữa xuất hiện, họ đã ở thành Minh Huyền dưới sự quản lý của Thương Huyền Tông.
Đi qua rừng Minh Nguyệt bên ngoài thành Minh Huyền, bọn họ có thể đi đến Huyền Kiến Các, nơi đó là mục tiêu của bọn họ.
Bước ra Truyền Tống Trận, có thể nhìn thấy tu sĩ ở khắp mọi nơi, tất cả đều mặc pháp y màu xanh. Có vẻ như có rất nhiều tu sĩ của Thương Huyền Tông ở thành Minh Huyền. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng mặc dù một số người mặc quần áo màu xanh nhưng trên người họ không có chữ "Thương". Những người này chắc chắn không phải là tu sĩ của Thương Huyền Tông mà thích mặc quần áo cùng màu với họ. Trong mười người thì đã có bảy người mặc quần áo màu xanh lam. Ở trong mọt đống người mặc quần áo màu xanh lam thì những người mặc quàn áo màu khác giống như kẻ dị loại.
Mạc Vô Nhai tình cờ mặc quần áo màu xanh; Ân Thiên Duệ mặc quần áo màu xanh nhạt, may mắn là màu sắc quần áo của họ còn có chút tương tự.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn như dị loại vì Thượng Quan Huyền Ý thì mặc y phục màu tím, Tiêu Lăng Hàn thì là màu trắng. Khi hai người đi, họ đã bị người qua đường nhìn chằm chằm. Mặc dù họ thường xuyên bị người chú ý nhưng đây là lần đầu tiên họ bị chú ý vì trang phục của mình.
Có một tửu lầu xa hoa ở thành Minh Huyền. Tửu lầu này tên là Quân Hựu Lai. Khách đến đây không giàu thì cũng quý. Nói chung, những người trên người không có vạn linh thạch thì không dám vào. Lúc này, có hai thanh niên ngồi bên cửa sổ tầng hai của tửu lầu, một trong số họ tình cờ là Nghiêm Vĩnh Đào, người mà bốn người Tiêu Lăng Hàn đã gặp một lần ở núi Vân Vụ, còn người kia là sư huynh đồng môn của Nghiêm Vĩnh Đào, tên là Lưu Viễn Húc.
Lưu Viễn Húc nghiêng đầu và tình cờ nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trên đường phố. Hắn thấy hai người này có khí chất bất phàm và diện mạo tuấn mỹ, ở trong đám đông như hạc trong bầy gà. Hắn nhìn hai người với vẻ thích thú và nói với Nghiêm Vĩnh Đào: "Nghiêm sư đệ có nhìn thấy hai người đó không?"
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đúng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của tửu lầu, từ xa đã bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Vĩnh Đào.
"Chưa từng gặp qua." Nghiêm Vĩnh Đào nhìn xuống và thấy trong đám đông có hai nam tử diện mạo xuất chúng đến mức không thua kém gì hắn. Hai người đó tu vi cũng không tồi, tuổi còn trẻ mà đã đều là Kim Đan trung kỳ, tư chất xuất sắc như vậy không thể nào là bừa bãi vô danh được. Hắn đã gặp hầu hết các đệ tử thiên tài của các môn phái lân cận, nhưng hai người này không nằm trong số đó.
"Thật kỳ lạ, ngươi hiểu biết rộng rãi, lại có rất nhiều bạn bè, hầu như đều quen biết các đệ tử thiên tài của các môn phái, sao ngươi chưa từng gặp qua hai người này?" Lưu Viễn Húc tiếc nuối nói.
Nghiêm Vĩnh Đào sắc mặt lạnh lùng, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ nên cũng không có gì lạ. Đại lục Huyền Thiên có vô số người, hắn cũng chưa gặp qua bao nhiêu người. Hơn nữa, hai người này có thể đến từ lục địa khác nên hắn chưa từng gặp họ trước đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Khi Lưu Viễn Húc thấy Nghiêm Vĩnh Đào im lặng, hắn cũn không rối rắm vấn đề này nữa mà thay đổi chủ đề.
"Đúng rồi, giữa ngươi và Khổng sư đệ xảy ra chuyện gì vậy? Trước kia các ngươi như hình với bóng. Tại sao nhiệm vụ lần trước cùng nhau đi ra ngoài, hắn lại một mình trở về? Sau khi trở về, hắn liền một mình ra ngoài rèn luyện trong vòng hai ngày." Lưu Viễn Húc vừa cầm ly rượu vừa thản nhiên hỏi. Hắn vào tống môn sớm hơn Nghiêm Vĩnh Đào 5 năm nhưng lại bị lu mờ bởi Nghiêm Vĩnh Đào.
Mặc dù Lưu Viễn Húc có chút không cam lòng nhưng Nghiêm Vĩnh Đào quả thực rất hoàn hảo trong cách cư xử và làm việc khiến hắn phải khâm phục. Tuy nhiên, Khổng Nhạc Trì, người từng là tùy tùng của Nghiêm Vĩnh Đào, vậy mà đã đoạn tuyệt với Nghiêm Vĩnh Đào, còn cả huynh đệ thân thiết với Nghiêm Vĩnh Đào là Viên Vân Hãn cũng đường ai nấy đi.
"Không có gì, chỉ là mỗi người đều có tính cách khác nhau, không hợp." Nghiêm Vĩnh Đào có chút lơ đãng nói. Hắn không biết tại sao kể từ khi thay đổi Cao Hân Hân bằng Khổng Nhạc Trì, hắn cảm thấy như có gì đó cản trở mình, khó chịu vô cùng. Ngay cả khi nhìn thấy Cao Hân Hân bình an vô sự, hắn cũng không thể vui mừng được. Hắn cũng đã đi tìm Khổng Nhạc Trì ở núi Vân Vụ nhưng tiếc là không thu hoạch được gì.
Sau khi trở lại tông môn, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Khổng Nhạc Trì đã trở về bình an vô sự. Nhưng khi biết Khổng Nhạc Trì một mình ra ngoài rèn luyện, hắn lại cảm thấy thất vọng khó tả. Nghiêm Vĩnh Đào biết hành động của mình là bất thường nhưng hắn không muốn tìm hiểu nguyên nhân mà lựa chọn cách trốn tránh.
Nghe được câu trả lời có lệ của Nghiêm Vĩnh Đào, Lưu Viễn Húc không hỏi nữa, hai người lại nói về cuộc tranh tài giữa các tông môn.
Không ai trong số họ để ý đến một người đang ngồi ở một chiếc bàn có rèm che phía sau. Người này chính là Khổng Nhạc Trì mà họ vừa nói đến. Khổng Nhạc Trì quả thực đã đi rèn luyện nhưng trên đường đi hắn nhận được tin từ đại ca Khổng Nhạc Phong, nói rằng những người từ Huyền Kiến Các sẽ sớm đến Thương Huyền Tông nên hắn đành phải quay lại và đợi mấy người Khổng Nhạc Phong đến.
Vừa rồi Khổng Nhạc Trì cũng nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn trên đường phố. Tuy nhiên, không giống như Lưu Viễn Húc chỉ nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn còn nhìn thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ở phía sau. Hắn không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy những người này đem lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, như thể hắn đã từng gặp họ ở đâu đó.
Trên thực tế, Khổng Nhạc Trì rất mẫn cảm với mùi hương. Hắn gần như có thể nhớ được mọi thứ mình ngửi thấy. Nếu hắn có thể đến gần những người này, có lẽ hắn có thể nhớ được qua mùi của họ nhưng đáng tiếc là hắn không quen với bọn họ.
Khổng Nhạc Trì đã có thiên phú này từ khi còn nhỏ, nếu không hắn cũng sẽ không may mắn tìm được thiên tài địa bảo như vậy.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở tửu lầu Quân Hựu Lai, nhưng sau khi phát hiện ra Nghiêm Vĩnh Đào ở đó, họ đã tránh xa tửu lầu này. Bốn người đều cảm thấy Nghiêm Vĩnh Đào là một kẻ siêu cấp cặn bã và bọn họ không muốn nhìn thấy hắn.
Lúc này, mấy người Tiêu Lăng Hàn đang ở trong một quán trọ tên là Hồng Vận Lai (vận may đến), hiện tại không thiếu linh thạch, bọn họ không cần phải ở phòng riêng nữa, trực tiếp ở trong một cái viện.
Bốn người đang ngồi ở chiếc bàn đá trong sân, bàn bạc về hành trình tiếp theo.
"Chúng ta nên đi mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày rồi rời đi thành Minh Huyền hay là ở lại thành Minh Huyền thêm mấy ngày?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt mong đợi hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý hỏi xong, ba người nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, hiển nhiên là muốn hắn quyết định.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, rõ ràng cảm nhận được vẻ mặt mong đợi của ba người, hình như cả ba người đều muốn ở lại.
“Vậy thì ở lại thêm vài ngày nữa đi, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì.”
Tiêu Lăng Hàn khó hiểu, hắn có thể hiểu được vì sao Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ muốn ở lại, nhưng vì sao Mạc Vô Nhai cũng muốn ở lại. Hắn quay đầu nhìn Mạc Vô Nhai, yên lặng hỏi hắn vì sao muốn ở lại.
Ba người thấy Tiêu Lăng Hàn đồng ý ở lại có chút vui mừng.
Mạc Vô Nhai thấy Tiêu Lăng Hàn nhìn mình, liền giải thích nói: “Ta vừa nghe thấy ở đại sảnh quán trọ, mấy ngày tới đệ tử của Thương Huyền Tông sẽ tổ chức một cuộc thi giữa các môn phái. Những đệ tử thể hiện tốt trong cuộc thi thì sẽ được tỷ thí với người Huyền Kiếm Các. Chúng ta trước nay chưa từng thấy cuộc thi như vậy, cũng muốn tới trải nghiệm một chút. Vừa lúc dưới Nguyên Anh kỳ là có thể tiến vào Thương Huyền Tông xem thi đấu."
Mạc Vô Nhai nói xong, Ân Thiên Duệ cùng Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, biểu thị bọn họ cũng muốn xem.
"Xem ra các ngươi đều muốn đi, vậy chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi. Cuộc thi này không phải là cuộc tử chiến, cuộc thi nói chung chú ý đến sự công bằng, chỉ có một số kẻ âm hiểm mới dùng một số thủ đoạn thôi." Tiêu Lăng Hàn cũng muốn đi xem, dù sao người ta cũng có câu đi một ngày đàng, học một sàng khôn mà.
Sau khi nhìn thấy bốn người Tiêu Lăng Hàn, sáu thành viên của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam theo bản năng làm ra tư thế phòng bị. Không ngờ, người ta chỉ liếc mấy người bọn họ một cái rồi bỏ đi. Coi bọn họ là người qua đường và dường như không nhớ ra họ lớn lên đều trông rất đặc sắc!
"Lão tứ, tại sao ngươi không hỏi bọn họ có thể trả lại chiếc nhẫn không gian cho ngươi không?" Hoắc Nhân nhìn nam tu mặt vuông bên cạnh hỏi.
"Bọn họ lấy nhẫn không gian của ta sao? Tại sao ta không nhớ ra nhỉ?" Phương Chính thấy Tiêu Lăng Hàn đang quay lại nhìn lại bọn họ, hắn lập tức cơ trí đáp lại.
Những huynh đệ khác đều khinh thường nhìn Phương Chính. Tên này rõ ràng là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nhưng hình như bọn họ cũng là những người như vậy.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đi đến nơi cho thuê động phủ, ông chủ thấy mấy người liền nhiệt tình chào đón họ.
Mạc Vô Nhai trực tiếp ném ngọc bài động phủ ra, “Chúng ta không thuê nữa.”
"Có phải sống trong động phủ không thoải mái không? Hôm qua mới có một cái động phủ tốt, hoàn cảnh sống rất tuyệt. Điều quan trọng nhất là có vài vị tiên tử của Công hội luyện đan sư ở cạnh đó." Ông chủ mang vẻ mặt mờ ám nói.
Vừa nghe ông chủ nói, bọn họ liền biết động phủ bọn họ ở trước đây nhất định là do tên này cố ý sắp đặt.
Mạc Vô Nhai cười như không cười nhìn ông chủ, "Chúng ta hiện đang sống cạnh sáu người của nhóm lính đánh thuê Mỹ Nam."
Ông chủ xấu hổ cười: "Thật sao? Cái này ta thật sự cũng không biết."
"Được rồi, nhanh trả lại tiền đặt cọc cho chúng ta đi. Chúng ta còn việc khác phải làm nữa."
Ông chủ miễn cưỡng trả lại số tiền đặt cọc đã thu cho Mạc Vô Nhai, đồng thời bất đắc dĩ nhìn mấy người Mạc Vô Nhai rời khỏi cửa hàng của mình. Thật không dễ dàng để gặp được mấy người trẻ tuổi ngu ngốc thế, vậy mà họ lại rời đi như thế này, không biết khi nào mới gặp lại những người dễ lừa như vậy đây. Haiz...
Một lúc sau, có ba nữ tử xinh đẹp đến, ông chủ lập tức nhiệt tình chào đón: "Ba vị tiên tử có gì phân phó không?"
Ba nữ tử này đều là tiên tử của Công hội luyện đan sư như ông chủ đã nhắc đến. Ngay khi cả ba bước vào cửa hàng, họ liền đi thẳng đến một góc, chỉ thấy nơi đó trống rỗng ngoại trừ có dấu vết của một chậu hoa đã được đặt ở đó.
"Ông chủ, chậu cây của ông ở đây đâu?"
"Ồ, đó cũng chẳng phải vật gì có giá trị, bị một tiểu song nhi lấy đi rồi." Ông chủ thản nhiên nói.
"Vật vô giá trị? Đó là một loại linh thảo cấp bốn tên là Kim Lăng Thảo, có thể dùng để luyện chế Kim Lăng Đan đấy."
Nghe nữ tử nói xong, ông chủ biết mình đi đêm lắm có ngày gặp ma rồi, trong lòng cảm thấy hối hận! Mệt, mệt lớn a!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vừa rồi ông chủ kia chắc chắn đã coi chúng ta như mấy con cừu béo mà làm thịt.” Ân Thiên Duệ không khỏi rùng mình khi nhớ đến đôi mắt sáng ngời của ông chủ.
"Thoạt nhìn người rất dễ lừa, không thịt ngươi thì thịt ai." Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Duệ từ trên xuống dưới một cái, nghiêm túc nói.
"Ta dễ lừa sao? Ta thấy chậu cây trong cửa hàng rất đẹp nên đã mang đi." Ân Thiên Duệ cầm trong tay một chậu cây nhỏ, trong đó trồng một cây Kim Lăng Thảo cấp bốn tràn đầy sức sống, vừa lúc luyện chế Kim Lăng Đan, vè sau để đại ca ăn.
Ba người còn lại đều không nói nên lời, phỏng chừng ông chủ căn bản không biết Kim Lăng Thảo là cái gì, cho rằng đó chỉ là một bông hoa bình thường, nếu không thì sẽ không tùy ý đặt trong cửa hàng và bị Ân Thiên Duệ mang đi.
Sau đó, mấy người đến quán rượu Khoái Dịch Điểm dùng bữa trước khi đi đến Truyền Tống Trận rời khỏi thành Thiên Tinh.
Khi mấy người Tiêu Lăng Hàn lại lần nữa xuất hiện, họ đã ở thành Minh Huyền dưới sự quản lý của Thương Huyền Tông.
Đi qua rừng Minh Nguyệt bên ngoài thành Minh Huyền, bọn họ có thể đi đến Huyền Kiến Các, nơi đó là mục tiêu của bọn họ.
Bước ra Truyền Tống Trận, có thể nhìn thấy tu sĩ ở khắp mọi nơi, tất cả đều mặc pháp y màu xanh. Có vẻ như có rất nhiều tu sĩ của Thương Huyền Tông ở thành Minh Huyền. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng mặc dù một số người mặc quần áo màu xanh nhưng trên người họ không có chữ "Thương". Những người này chắc chắn không phải là tu sĩ của Thương Huyền Tông mà thích mặc quần áo cùng màu với họ. Trong mười người thì đã có bảy người mặc quần áo màu xanh lam. Ở trong mọt đống người mặc quần áo màu xanh lam thì những người mặc quàn áo màu khác giống như kẻ dị loại.
Mạc Vô Nhai tình cờ mặc quần áo màu xanh; Ân Thiên Duệ mặc quần áo màu xanh nhạt, may mắn là màu sắc quần áo của họ còn có chút tương tự.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhìn như dị loại vì Thượng Quan Huyền Ý thì mặc y phục màu tím, Tiêu Lăng Hàn thì là màu trắng. Khi hai người đi, họ đã bị người qua đường nhìn chằm chằm. Mặc dù họ thường xuyên bị người chú ý nhưng đây là lần đầu tiên họ bị chú ý vì trang phục của mình.
Có một tửu lầu xa hoa ở thành Minh Huyền. Tửu lầu này tên là Quân Hựu Lai. Khách đến đây không giàu thì cũng quý. Nói chung, những người trên người không có vạn linh thạch thì không dám vào. Lúc này, có hai thanh niên ngồi bên cửa sổ tầng hai của tửu lầu, một trong số họ tình cờ là Nghiêm Vĩnh Đào, người mà bốn người Tiêu Lăng Hàn đã gặp một lần ở núi Vân Vụ, còn người kia là sư huynh đồng môn của Nghiêm Vĩnh Đào, tên là Lưu Viễn Húc.
Lưu Viễn Húc nghiêng đầu và tình cờ nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trên đường phố. Hắn thấy hai người này có khí chất bất phàm và diện mạo tuấn mỹ, ở trong đám đông như hạc trong bầy gà. Hắn nhìn hai người với vẻ thích thú và nói với Nghiêm Vĩnh Đào: "Nghiêm sư đệ có nhìn thấy hai người đó không?"
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đúng lúc này cũng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai của tửu lầu, từ xa đã bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Vĩnh Đào.
"Chưa từng gặp qua." Nghiêm Vĩnh Đào nhìn xuống và thấy trong đám đông có hai nam tử diện mạo xuất chúng đến mức không thua kém gì hắn. Hai người đó tu vi cũng không tồi, tuổi còn trẻ mà đã đều là Kim Đan trung kỳ, tư chất xuất sắc như vậy không thể nào là bừa bãi vô danh được. Hắn đã gặp hầu hết các đệ tử thiên tài của các môn phái lân cận, nhưng hai người này không nằm trong số đó.
"Thật kỳ lạ, ngươi hiểu biết rộng rãi, lại có rất nhiều bạn bè, hầu như đều quen biết các đệ tử thiên tài của các môn phái, sao ngươi chưa từng gặp qua hai người này?" Lưu Viễn Húc tiếc nuối nói.
Nghiêm Vĩnh Đào sắc mặt lạnh lùng, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ nên cũng không có gì lạ. Đại lục Huyền Thiên có vô số người, hắn cũng chưa gặp qua bao nhiêu người. Hơn nữa, hai người này có thể đến từ lục địa khác nên hắn chưa từng gặp họ trước đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Khi Lưu Viễn Húc thấy Nghiêm Vĩnh Đào im lặng, hắn cũn không rối rắm vấn đề này nữa mà thay đổi chủ đề.
"Đúng rồi, giữa ngươi và Khổng sư đệ xảy ra chuyện gì vậy? Trước kia các ngươi như hình với bóng. Tại sao nhiệm vụ lần trước cùng nhau đi ra ngoài, hắn lại một mình trở về? Sau khi trở về, hắn liền một mình ra ngoài rèn luyện trong vòng hai ngày." Lưu Viễn Húc vừa cầm ly rượu vừa thản nhiên hỏi. Hắn vào tống môn sớm hơn Nghiêm Vĩnh Đào 5 năm nhưng lại bị lu mờ bởi Nghiêm Vĩnh Đào.
Mặc dù Lưu Viễn Húc có chút không cam lòng nhưng Nghiêm Vĩnh Đào quả thực rất hoàn hảo trong cách cư xử và làm việc khiến hắn phải khâm phục. Tuy nhiên, Khổng Nhạc Trì, người từng là tùy tùng của Nghiêm Vĩnh Đào, vậy mà đã đoạn tuyệt với Nghiêm Vĩnh Đào, còn cả huynh đệ thân thiết với Nghiêm Vĩnh Đào là Viên Vân Hãn cũng đường ai nấy đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có gì, chỉ là mỗi người đều có tính cách khác nhau, không hợp." Nghiêm Vĩnh Đào có chút lơ đãng nói. Hắn không biết tại sao kể từ khi thay đổi Cao Hân Hân bằng Khổng Nhạc Trì, hắn cảm thấy như có gì đó cản trở mình, khó chịu vô cùng. Ngay cả khi nhìn thấy Cao Hân Hân bình an vô sự, hắn cũng không thể vui mừng được. Hắn cũng đã đi tìm Khổng Nhạc Trì ở núi Vân Vụ nhưng tiếc là không thu hoạch được gì.
Sau khi trở lại tông môn, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin Khổng Nhạc Trì đã trở về bình an vô sự. Nhưng khi biết Khổng Nhạc Trì một mình ra ngoài rèn luyện, hắn lại cảm thấy thất vọng khó tả. Nghiêm Vĩnh Đào biết hành động của mình là bất thường nhưng hắn không muốn tìm hiểu nguyên nhân mà lựa chọn cách trốn tránh.
Nghe được câu trả lời có lệ của Nghiêm Vĩnh Đào, Lưu Viễn Húc không hỏi nữa, hai người lại nói về cuộc tranh tài giữa các tông môn.
Không ai trong số họ để ý đến một người đang ngồi ở một chiếc bàn có rèm che phía sau. Người này chính là Khổng Nhạc Trì mà họ vừa nói đến. Khổng Nhạc Trì quả thực đã đi rèn luyện nhưng trên đường đi hắn nhận được tin từ đại ca Khổng Nhạc Phong, nói rằng những người từ Huyền Kiến Các sẽ sớm đến Thương Huyền Tông nên hắn đành phải quay lại và đợi mấy người Khổng Nhạc Phong đến.
Vừa rồi Khổng Nhạc Trì cũng nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn trên đường phố. Tuy nhiên, không giống như Lưu Viễn Húc chỉ nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn còn nhìn thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ ở phía sau. Hắn không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy những người này đem lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, như thể hắn đã từng gặp họ ở đâu đó.
Trên thực tế, Khổng Nhạc Trì rất mẫn cảm với mùi hương. Hắn gần như có thể nhớ được mọi thứ mình ngửi thấy. Nếu hắn có thể đến gần những người này, có lẽ hắn có thể nhớ được qua mùi của họ nhưng đáng tiếc là hắn không quen với bọn họ.
Khổng Nhạc Trì đã có thiên phú này từ khi còn nhỏ, nếu không hắn cũng sẽ không may mắn tìm được thiên tài địa bảo như vậy.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở tửu lầu Quân Hựu Lai, nhưng sau khi phát hiện ra Nghiêm Vĩnh Đào ở đó, họ đã tránh xa tửu lầu này. Bốn người đều cảm thấy Nghiêm Vĩnh Đào là một kẻ siêu cấp cặn bã và bọn họ không muốn nhìn thấy hắn.
Lúc này, mấy người Tiêu Lăng Hàn đang ở trong một quán trọ tên là Hồng Vận Lai (vận may đến), hiện tại không thiếu linh thạch, bọn họ không cần phải ở phòng riêng nữa, trực tiếp ở trong một cái viện.
Bốn người đang ngồi ở chiếc bàn đá trong sân, bàn bạc về hành trình tiếp theo.
"Chúng ta nên đi mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày rồi rời đi thành Minh Huyền hay là ở lại thành Minh Huyền thêm mấy ngày?" Thượng Quan Huyền Ý vẻ mặt mong đợi hỏi.
Thượng Quan Huyền Ý hỏi xong, ba người nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn, hiển nhiên là muốn hắn quyết định.
Tiêu Lăng Hàn nhướng mày, rõ ràng cảm nhận được vẻ mặt mong đợi của ba người, hình như cả ba người đều muốn ở lại.
“Vậy thì ở lại thêm vài ngày nữa đi, dù sao cũng sẽ không có chuyện gì.”
Tiêu Lăng Hàn khó hiểu, hắn có thể hiểu được vì sao Thượng Quan Huyền Ý cùng Ân Thiên Duệ muốn ở lại, nhưng vì sao Mạc Vô Nhai cũng muốn ở lại. Hắn quay đầu nhìn Mạc Vô Nhai, yên lặng hỏi hắn vì sao muốn ở lại.
Ba người thấy Tiêu Lăng Hàn đồng ý ở lại có chút vui mừng.
Mạc Vô Nhai thấy Tiêu Lăng Hàn nhìn mình, liền giải thích nói: “Ta vừa nghe thấy ở đại sảnh quán trọ, mấy ngày tới đệ tử của Thương Huyền Tông sẽ tổ chức một cuộc thi giữa các môn phái. Những đệ tử thể hiện tốt trong cuộc thi thì sẽ được tỷ thí với người Huyền Kiếm Các. Chúng ta trước nay chưa từng thấy cuộc thi như vậy, cũng muốn tới trải nghiệm một chút. Vừa lúc dưới Nguyên Anh kỳ là có thể tiến vào Thương Huyền Tông xem thi đấu."
Mạc Vô Nhai nói xong, Ân Thiên Duệ cùng Thượng Quan Huyền Ý gật đầu, biểu thị bọn họ cũng muốn xem.
"Xem ra các ngươi đều muốn đi, vậy chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi. Cuộc thi này không phải là cuộc tử chiến, cuộc thi nói chung chú ý đến sự công bằng, chỉ có một số kẻ âm hiểm mới dùng một số thủ đoạn thôi." Tiêu Lăng Hàn cũng muốn đi xem, dù sao người ta cũng có câu đi một ngày đàng, học một sàng khôn mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro