[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đang Hẹn Hò Thì...
2024-11-19 20:57:58
Các tu sĩ ở đại lục Hoàng Cực có thủ đoạn tấn công khá tương tự nhau. Ở cùng một cấp bậc, các tu sĩ ở đại lục Huyền Thiên rõ ràng mạnh hơn các tu sĩ ở đại lục Hoàng Cực. Để mọi người đi làm quen cũng tốt, thuận tiện nhìn xem tông môn như thế nào.
"Nếu chúng ta đều đi xem náo nhiệt, Tiêu đại ca và Huyền Ý, hai người có muốn mua hai bộ quần áo màu xanh không?" Ân Thiên Duệ chân thành đề nghị. Đặc biệt là Thượng Quan Huyền Ý, pháp y màu tím của hắn có màu sắc rực rỡ và đặc biệt bắt mắt.
"Không cần, đi xem một tí thôi mà, bổn thiếu gia tuấn mỹ vô song như này, không sợ bọn họ nhìn." Thượng Quan Huyền Ý sờ sờ mặt, tự tin nói.
Ân Thiên Duệ cạn lời. Thượng Quan Huyền Ý cũng tự luyến y như Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý nói: “Ý Ý nói đúng, em là đẹp nhất.”
Nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ càng không nói nên lời. Hắn thật sự muốn lay lay Tiêu Lăng Hàn hỏi xem lập trường của hắn ở đâu? Trước đây không phải hắn nghĩ mình là người đẹp nhất sao?
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, hoàn toàn coi mình và Mạc Vô Nhai thành không khí. Ân Thiên Duệ cảm thấy nếu hai người bọn hắn ở lại đây lâu hơn, chắc chắn sẽ cảm thấy siêu chướng mắt. Hắn không nói hai lời, lôi kéo Mạc Vô Nhai đi dạo phố.
Nhìn thấy hai bóng đèn có ý thức rời đi, Tiêu Lăng Hàn rất hài lòng, hai người vẫn còn có ánh mắt đó.
Sáng hôm sau
Khi Ân Thiên Duệ đến phòng của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn phát hiện ra rằng họ không còn ở trong phòng nữa.
"Không có ai à?" Mạc Vô Nhai hỏi sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ gật đầu nói: "Ừ, Vô Nhai, huynh có nghĩ rằng Tiêu đại ca đã muốn ném hai chúng ta từ lâu rồi không?"
"Không phải đệ đã biết rồi sao?" Mạc Vô Nhai gật đầu nói.
“Lúc đó ta chỉ tùy tiện nói thôi, nào biết Tiêu đại ca thực sự có ý tưởng này, mặc dù lúc đó hắn đã phủ nhận. Nhưng ta nhìn ra được, hắn chính là ghét bỏ chúng ta cản trở hắn và Huyền Ý có thế giới hai người, còn quấy rầy bọn họ." Ân Thiên Duệ tỏ ra buồn bã ngồi vào bàn chống cằm với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Yên tâm đi, bọn họ tạm thời sẽ không ném chúng ta đâu, ít nhất phải đợi tu vi của chúng ta đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó bọn họ mới đá chúng ta đi, muốn chúng ta tự mình đi rèn luyện. Hiện tại vẫn phải mặt dày ôm đùi vàng bọn họ, nhân lúc bọn họ còn ở đây, có người bảo vệ chúng ta, chúng ta phải tranh thủ thời gian tu luyện." Mạc Vô Nhai nói xong, lấy ra bảo vật hôm qua đi dạo phố mua được.
"Ừ, ta biết, ta có chút ỷ lại vào bọn họ, điều này không có lợi cho việc tu hành của ta, ta sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại. Ta hy vọng sau này mình có thể giúp đỡ Tiêu đại ca, nếu không ta sẽ luôn cảm thấy khó chịu trong lòng." Ân Thiên Duệ nói với vẻ lo lắng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ta sẽ ở bên đệ. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt." Mạc Vô Nhai nắm lấy tay Ân Thiên Duệ và hôn lên, đưa tay vuốt ve lông mày đang nhíu lại của hắn.
Ân Thiên Duệ gật đầu, nhặt một hạt châu trông đơn giản từ đống đồ trên bàn và bắt đầu nung hạt châu bằng dị hỏa trong đan điền của mình.
Sau khi hạt châu bị lửa đốt cháy phát ra âm thanh "xèo xèo", hai phút sau hạt châu lộ ra hình dáng ban đầu của nó, một hạt châu màu xanh trong suốt rơi vào tay Ân Thiên Duệ.
"Đây chính là Mộc Linh Châu?" Mạc Vô Nhai không xác định hỏi.
"Ừm, một chờ ta luyện hóa nó, tu vi của ta hẳn là có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ."
Ân Thiên Duệ lúc đó rất vui vẻ nên cũng không để ý đến hạt châu đó nhưng khi cầm trong tay cảm giác nó mang lại không bình thường. Lúc này, một nữ tử Trúc Cơ kỳ nhất quyết muốn giật lấy từ tay hắn, thái độ của nàng cực kỳ kiêu ngạo, hắn không có ý định mua nhưng vì thái độ của nữ nhân này nên hắn nhất quyết đòi mua. Nhìn thấy nữ nhân đó vì mình mà tức đến giậm chân, Ân Thiên Duệ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
"Thiên Duệ, đệ thật sự là may mắn. Vậy tối nay chúng ta cùng nhau bế quan trong không gian tùy thân của Tiêu sư đệ đi, thực lực hiện tại của chúng ta có chút không đủ xem, luôn kéo chân sau." Mạc Vô Nhai có chút bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, chúng ta nhìn xem những thứ này là gì, có lẽ còn có bảo vật ngoài ý muốn."
Ân Thiên Duệ nhìn đống đồ đạc trên bàn và bắt đầu nghiên cứu cùng Mạc Vô Nhai. Lúc trước hắn mua Mộc Linh Châu, hắn đã tức giận mua hết đồ của người đó, nếu không hắn cũng sẽ không khiến nữ nhân đó tức giận đến mức trừng mắt nhìn hắn.
-----------------------------
Có một hồ nước nổi tiếng từ lâu ở thành Minh Huyền tên là hồ Minh Tâm.
Nước hồ Minh Tâm trong veo, ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt hồ, không chỉ có sóng lấp lánh mà mặt hồ còn được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, khiến vẻ đẹp của nó càng chân thực và thơ mộng hơn.
Từ xa nhìn lại, có hai nam tử đang ngồi trong đình ở giữa hồ, một người đang đứng trước hàng rào đình thổi tiêu, một người đang ngồi bên bàn đá, nhìn nam tử đứng thổi tiêu không chớp mắt.
Cảnh vật trước mắt đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác như bước vào một bức tranh.
Hai người đó chính là Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Họ rời khỏi quán trọ từ sáng sớm. Lúc rời đi, bọn họ phát hiện lúc đó Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang ngủ say nên cũng không gọi bọn họ.
Tiêu Lăng Hàn thổi tiêu xong, quay người lại thấy Thượng Quan Huyền Ý đang chăm chú nhìn mình.
"Bị u mê rồi hử?" Tiêu Lăng Hàn đến gần Thượng Quan Huyền Ý, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.
“A Hàn, thế mà huynh còn biết thổi tiêu, thổi rất dễ nghe.” Thượng Quan Huyền Ý dùng đôi mắt hoa đào nhìn Tiêu Lăng Hàn, trong lòng thầm nghĩ, A Hàn của hắn lớn lên cũng thật đẹp. Không biết khi nào mới có thể nếm được hương vị của hắn.
Bởi vì góc nhìn nên khi đứng nhìn từ xa, động tác của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý như đang hôn nhau.
Ít nhất là Nghiêm Vĩnh Đào, người đang đứng ở phía xa, vừa nhìn thấy hai nam tử trong đình giữa hồ Minh Tâm, một người đang ngồi và một người đang đứng, sau đó nam tử đang đứng cúi xuống hôn môi với nam tử đang ngồi.
Bởi vì Nghiêm Vĩnh Đào luôn cảm thấy mình chỉ thích nữ nhân nên khi nhìn thấy cảnh hai nam tử hôn nhau, hắn theo bản năng mà bài xích, trong lòng có chút mâu thuẫn và chán ghét.
Trước khi kịp nhìn thấy khuôn mặt của hai người trong đình, Nghiêm Vĩnh Đào hoảng loạn mà rời đi vì khuôn mặt của Khổng Nhạc Trì cứ hiện lên trong đầu hắn.
Tiêu Lăng Hàn ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý, hai người tựa đầu vào nhau, ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng trong hồ, ngắm mặt trời dần dần mọc lên.
"Ta biết rất nhiều, về sau em sẽ dần dần biết hết. Khi nào em muốn nghe thì nói với ta, ta sẽ thổi cho em nghe. Chỉ thổi cho mỗi mình em nghe thôi, được không?"
Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ánh nắng ban mai phản chiếu trên mặt hắn, dường như tô thêm một phần sắc cam trên mặt hắn, khiến hắn nhìn có chút lóa mắt lại thần bí. Đầu của hai người vô thức tiến lại gần, vừa định hôn nhau thì vang lên một tiếng sấm "ầm ầm", phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hai nam tử đang đánh nhau bên hồ. Hai người kia đều mặc trang phục của Thương Huyền Tông, thảo nào bọn họ dám đánh nhau ở thành Minh Huyền.
Tiêu Lăng Hàn trong lòng có chút buồn bực, hai người không thể đứng xa hơn mà đánh nhau sao? Quấy rầy người khác yêu đương là người xấu, sẽ bị thiên lôi đánh đó. Hai người này nhất định không phải là người tốt, lúc độ kiếp nhất định sẽ bị sét đánh tơi bời hoa lá.
Bị quấy rầy nên Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn không có ý định ở lại lâu nữa. Nhưng thực tế thì ngược lại. Trước khi hai người rời khỏi đình ở hồ Minh Tâm, hai người đang chiến đấu bên hồ đã đánh về hướng bọn họ. Một người chạy phía trước, một người đuổi theo phía sau. Cả hai đều là tu vi Kim Đan đỉnh.
" Hàn Thiên Trạch ngươi có gan thì đừng chạy, xem ta hôm nay có lột da ngươi hay không."
" Không chạy thì chờ bị ngươi đánh sao? Ta cũng không phải kẻ ngốc."
"Có gan thì cứ chạy đi. Tốt nhất đừng để ta bắt được."
"Phương Vĩ Ngạn, ngươi bắt được ta thì thế nào, ta nói cho ngươi biết, ta chỉ thích Chu sư đệ."
"Chu sư đệ là của ta, ngươi đừng mơ xen vào."
Hai người vừa đuổi vừa chạy, đã đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Huyền Ý.
"Hai vị đạo hữu, cứu mạng a!" Hàn Thiên Trạch nhìn thấy trong đình có hai người, chưa thì thấy rõ diện mạo đã gào lên cầu cứu.
Sắc mặt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều không đẹp, không biết người tên Hàn Thiên Trạch có phải là cố ý hay không. Hai người họ bên ngoài biểu hiện là tu vi Kim Đan trung kỳ. Mà gia hỏa này, một tu sĩ Kim Đan đỉnh vậy mà nhờ đến sự giúp đỡ từ hai người có tu vi không bằng hắn. Thật sự không phải muốn bọn họ đi chịu chết đấy chứ?
"Mong hai vị đọa hữu đừng xen vào. Đây là chuyện riêng giữa hai chúng ta." Phương Vĩ Ngạn tất nhiên là thấy rõ tu vi của hai người nên ra tiếng nhắc nhở.
Hàn Thiên Trạch trực tiếp trốn ở phía sau Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý, mà Phương Vĩ Ngạn lại đứng đối diện ba người. Nhìn qua, có vẻ như hai người họ đang xen vào việc riêng của người khác. Nhưng sự thật lại là Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý căn bản đều không có để ý tới hai người Thương Huyền Tông này, bọn họ đây là ai đang chêu trọc ai?
May mắn thay, nam tu Phương Vĩ Ngạn đối diện còn có chút đạo lý, không hô đánh hô giết với hai người bị vạ lây như họ. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý có ấn tượng rất tốt với người này. So ra thì hành vi của người đứng sau quá vô đạo đức và có phần ích kỷ.
"Đạo hữu, xin cứ tự nhiên." Tiêu Lăng Hàn nói với Phương Vĩ Ngạn, bọn họ không muốn xen vào việc của người khác, sau đó nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý đi thẳng đến bên hồ.
"Này, hai người các ngươi đừng rời đi, ba người chúng ta còn sợ không thể đánh bại hắn sao?" Hàn Thiên Trạch phía sau cật lực thuyết phục hắn.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghe được lời này, đều cảm thấy người này có bệnh, bệnh còn không nhẹ.
"Hàn Thiên Trạch, ngươi có liêm sỉ chút được không? Ngươi quen người này sao? Định nhờ người khác giúp đỡ sao?" Phương Vĩ Ngạn khinh thường cười lạnh, cũng không biết Chu Hòa Hi như thế nào lại thích người tham sống sợ chết như vậy.
"Không phải đều nói là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?" Hàn Thiên Trạch không phục nói, hai người kia đúng là không phải người tốt, thế mà thấy chết không cứu.
"Ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngu sao? Biết mình không bằng người khác mà vẫn xen vào việc của người khác. Đó không phải là rút đao tương trợ mà là tặng đầu cho người khác thì có." Phương Vĩ Ngạn khinh thường nói. lập tức dùng sấm sét đánh vào Hàn Thiên Trạch.
Hàn Thiên Trạch vội vàng phát ra tấm chắn bảo hộ, giơ đao trong tay lên chống cự.
Mặc dù cả hai đều là Kim Đan đỉnh nhưng bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể biết rằng tu vi của Hàn Thiên Trạch là dựa vào đan dược đi lên, trong khi thực lực của Phương Vĩ Ngạn là thật.
Hàn Thiên Trạch và Phương Vĩ Ngạn còn chưa chiến đấu được một thời gian thì Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nghe thấy một tiếng "bùm" trước khi đến bờ sông, dường như có ai đó đã rơi xuống hồ.
Tuy hai người không có tâm trạng xen vào việc của người khác nhưng điều này không ngăn cản họ quan sát trận chiến ở hồ Minh Tâm bằng thần thức của mình. Nhìn thấy Hàn Thiên Trạch rơi xuống nước, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều mỉm cười, quả báo nhanh đến như vậy đó.
"Nếu chúng ta đều đi xem náo nhiệt, Tiêu đại ca và Huyền Ý, hai người có muốn mua hai bộ quần áo màu xanh không?" Ân Thiên Duệ chân thành đề nghị. Đặc biệt là Thượng Quan Huyền Ý, pháp y màu tím của hắn có màu sắc rực rỡ và đặc biệt bắt mắt.
"Không cần, đi xem một tí thôi mà, bổn thiếu gia tuấn mỹ vô song như này, không sợ bọn họ nhìn." Thượng Quan Huyền Ý sờ sờ mặt, tự tin nói.
Ân Thiên Duệ cạn lời. Thượng Quan Huyền Ý cũng tự luyến y như Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý nói: “Ý Ý nói đúng, em là đẹp nhất.”
Nghe được lời nói của Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ càng không nói nên lời. Hắn thật sự muốn lay lay Tiêu Lăng Hàn hỏi xem lập trường của hắn ở đâu? Trước đây không phải hắn nghĩ mình là người đẹp nhất sao?
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, hoàn toàn coi mình và Mạc Vô Nhai thành không khí. Ân Thiên Duệ cảm thấy nếu hai người bọn hắn ở lại đây lâu hơn, chắc chắn sẽ cảm thấy siêu chướng mắt. Hắn không nói hai lời, lôi kéo Mạc Vô Nhai đi dạo phố.
Nhìn thấy hai bóng đèn có ý thức rời đi, Tiêu Lăng Hàn rất hài lòng, hai người vẫn còn có ánh mắt đó.
Sáng hôm sau
Khi Ân Thiên Duệ đến phòng của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn phát hiện ra rằng họ không còn ở trong phòng nữa.
"Không có ai à?" Mạc Vô Nhai hỏi sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ gật đầu nói: "Ừ, Vô Nhai, huynh có nghĩ rằng Tiêu đại ca đã muốn ném hai chúng ta từ lâu rồi không?"
"Không phải đệ đã biết rồi sao?" Mạc Vô Nhai gật đầu nói.
“Lúc đó ta chỉ tùy tiện nói thôi, nào biết Tiêu đại ca thực sự có ý tưởng này, mặc dù lúc đó hắn đã phủ nhận. Nhưng ta nhìn ra được, hắn chính là ghét bỏ chúng ta cản trở hắn và Huyền Ý có thế giới hai người, còn quấy rầy bọn họ." Ân Thiên Duệ tỏ ra buồn bã ngồi vào bàn chống cằm với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
"Yên tâm đi, bọn họ tạm thời sẽ không ném chúng ta đâu, ít nhất phải đợi tu vi của chúng ta đạt tới Nguyên Anh kỳ, sau đó bọn họ mới đá chúng ta đi, muốn chúng ta tự mình đi rèn luyện. Hiện tại vẫn phải mặt dày ôm đùi vàng bọn họ, nhân lúc bọn họ còn ở đây, có người bảo vệ chúng ta, chúng ta phải tranh thủ thời gian tu luyện." Mạc Vô Nhai nói xong, lấy ra bảo vật hôm qua đi dạo phố mua được.
"Ừ, ta biết, ta có chút ỷ lại vào bọn họ, điều này không có lợi cho việc tu hành của ta, ta sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại. Ta hy vọng sau này mình có thể giúp đỡ Tiêu đại ca, nếu không ta sẽ luôn cảm thấy khó chịu trong lòng." Ân Thiên Duệ nói với vẻ lo lắng.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ta sẽ ở bên đệ. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt." Mạc Vô Nhai nắm lấy tay Ân Thiên Duệ và hôn lên, đưa tay vuốt ve lông mày đang nhíu lại của hắn.
Ân Thiên Duệ gật đầu, nhặt một hạt châu trông đơn giản từ đống đồ trên bàn và bắt đầu nung hạt châu bằng dị hỏa trong đan điền của mình.
Sau khi hạt châu bị lửa đốt cháy phát ra âm thanh "xèo xèo", hai phút sau hạt châu lộ ra hình dáng ban đầu của nó, một hạt châu màu xanh trong suốt rơi vào tay Ân Thiên Duệ.
"Đây chính là Mộc Linh Châu?" Mạc Vô Nhai không xác định hỏi.
"Ừm, một chờ ta luyện hóa nó, tu vi của ta hẳn là có thể đột phá đến Kim Đan hậu kỳ."
Ân Thiên Duệ lúc đó rất vui vẻ nên cũng không để ý đến hạt châu đó nhưng khi cầm trong tay cảm giác nó mang lại không bình thường. Lúc này, một nữ tử Trúc Cơ kỳ nhất quyết muốn giật lấy từ tay hắn, thái độ của nàng cực kỳ kiêu ngạo, hắn không có ý định mua nhưng vì thái độ của nữ nhân này nên hắn nhất quyết đòi mua. Nhìn thấy nữ nhân đó vì mình mà tức đến giậm chân, Ân Thiên Duệ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Duệ, đệ thật sự là may mắn. Vậy tối nay chúng ta cùng nhau bế quan trong không gian tùy thân của Tiêu sư đệ đi, thực lực hiện tại của chúng ta có chút không đủ xem, luôn kéo chân sau." Mạc Vô Nhai có chút bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, chúng ta nhìn xem những thứ này là gì, có lẽ còn có bảo vật ngoài ý muốn."
Ân Thiên Duệ nhìn đống đồ đạc trên bàn và bắt đầu nghiên cứu cùng Mạc Vô Nhai. Lúc trước hắn mua Mộc Linh Châu, hắn đã tức giận mua hết đồ của người đó, nếu không hắn cũng sẽ không khiến nữ nhân đó tức giận đến mức trừng mắt nhìn hắn.
-----------------------------
Có một hồ nước nổi tiếng từ lâu ở thành Minh Huyền tên là hồ Minh Tâm.
Nước hồ Minh Tâm trong veo, ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt hồ, không chỉ có sóng lấp lánh mà mặt hồ còn được bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, khiến vẻ đẹp của nó càng chân thực và thơ mộng hơn.
Từ xa nhìn lại, có hai nam tử đang ngồi trong đình ở giữa hồ, một người đang đứng trước hàng rào đình thổi tiêu, một người đang ngồi bên bàn đá, nhìn nam tử đứng thổi tiêu không chớp mắt.
Cảnh vật trước mắt đẹp đến mức khiến người ta có cảm giác như bước vào một bức tranh.
Hai người đó chính là Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Họ rời khỏi quán trọ từ sáng sớm. Lúc rời đi, bọn họ phát hiện lúc đó Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang ngủ say nên cũng không gọi bọn họ.
Tiêu Lăng Hàn thổi tiêu xong, quay người lại thấy Thượng Quan Huyền Ý đang chăm chú nhìn mình.
"Bị u mê rồi hử?" Tiêu Lăng Hàn đến gần Thượng Quan Huyền Ý, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn.
“A Hàn, thế mà huynh còn biết thổi tiêu, thổi rất dễ nghe.” Thượng Quan Huyền Ý dùng đôi mắt hoa đào nhìn Tiêu Lăng Hàn, trong lòng thầm nghĩ, A Hàn của hắn lớn lên cũng thật đẹp. Không biết khi nào mới có thể nếm được hương vị của hắn.
Bởi vì góc nhìn nên khi đứng nhìn từ xa, động tác của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý như đang hôn nhau.
Ít nhất là Nghiêm Vĩnh Đào, người đang đứng ở phía xa, vừa nhìn thấy hai nam tử trong đình giữa hồ Minh Tâm, một người đang ngồi và một người đang đứng, sau đó nam tử đang đứng cúi xuống hôn môi với nam tử đang ngồi.
Bởi vì Nghiêm Vĩnh Đào luôn cảm thấy mình chỉ thích nữ nhân nên khi nhìn thấy cảnh hai nam tử hôn nhau, hắn theo bản năng mà bài xích, trong lòng có chút mâu thuẫn và chán ghét.
Trước khi kịp nhìn thấy khuôn mặt của hai người trong đình, Nghiêm Vĩnh Đào hoảng loạn mà rời đi vì khuôn mặt của Khổng Nhạc Trì cứ hiện lên trong đầu hắn.
Tiêu Lăng Hàn ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý, hai người tựa đầu vào nhau, ngắm nhìn khung cảnh thơ mộng trong hồ, ngắm mặt trời dần dần mọc lên.
"Ta biết rất nhiều, về sau em sẽ dần dần biết hết. Khi nào em muốn nghe thì nói với ta, ta sẽ thổi cho em nghe. Chỉ thổi cho mỗi mình em nghe thôi, được không?"
Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ánh nắng ban mai phản chiếu trên mặt hắn, dường như tô thêm một phần sắc cam trên mặt hắn, khiến hắn nhìn có chút lóa mắt lại thần bí. Đầu của hai người vô thức tiến lại gần, vừa định hôn nhau thì vang lên một tiếng sấm "ầm ầm", phá vỡ bầu không khí mờ ám giữa hai người.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy hai nam tử đang đánh nhau bên hồ. Hai người kia đều mặc trang phục của Thương Huyền Tông, thảo nào bọn họ dám đánh nhau ở thành Minh Huyền.
Tiêu Lăng Hàn trong lòng có chút buồn bực, hai người không thể đứng xa hơn mà đánh nhau sao? Quấy rầy người khác yêu đương là người xấu, sẽ bị thiên lôi đánh đó. Hai người này nhất định không phải là người tốt, lúc độ kiếp nhất định sẽ bị sét đánh tơi bời hoa lá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị quấy rầy nên Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn không có ý định ở lại lâu nữa. Nhưng thực tế thì ngược lại. Trước khi hai người rời khỏi đình ở hồ Minh Tâm, hai người đang chiến đấu bên hồ đã đánh về hướng bọn họ. Một người chạy phía trước, một người đuổi theo phía sau. Cả hai đều là tu vi Kim Đan đỉnh.
" Hàn Thiên Trạch ngươi có gan thì đừng chạy, xem ta hôm nay có lột da ngươi hay không."
" Không chạy thì chờ bị ngươi đánh sao? Ta cũng không phải kẻ ngốc."
"Có gan thì cứ chạy đi. Tốt nhất đừng để ta bắt được."
"Phương Vĩ Ngạn, ngươi bắt được ta thì thế nào, ta nói cho ngươi biết, ta chỉ thích Chu sư đệ."
"Chu sư đệ là của ta, ngươi đừng mơ xen vào."
Hai người vừa đuổi vừa chạy, đã đến trước mặt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Huyền Ý.
"Hai vị đạo hữu, cứu mạng a!" Hàn Thiên Trạch nhìn thấy trong đình có hai người, chưa thì thấy rõ diện mạo đã gào lên cầu cứu.
Sắc mặt Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều không đẹp, không biết người tên Hàn Thiên Trạch có phải là cố ý hay không. Hai người họ bên ngoài biểu hiện là tu vi Kim Đan trung kỳ. Mà gia hỏa này, một tu sĩ Kim Đan đỉnh vậy mà nhờ đến sự giúp đỡ từ hai người có tu vi không bằng hắn. Thật sự không phải muốn bọn họ đi chịu chết đấy chứ?
"Mong hai vị đọa hữu đừng xen vào. Đây là chuyện riêng giữa hai chúng ta." Phương Vĩ Ngạn tất nhiên là thấy rõ tu vi của hai người nên ra tiếng nhắc nhở.
Hàn Thiên Trạch trực tiếp trốn ở phía sau Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý, mà Phương Vĩ Ngạn lại đứng đối diện ba người. Nhìn qua, có vẻ như hai người họ đang xen vào việc riêng của người khác. Nhưng sự thật lại là Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý căn bản đều không có để ý tới hai người Thương Huyền Tông này, bọn họ đây là ai đang chêu trọc ai?
May mắn thay, nam tu Phương Vĩ Ngạn đối diện còn có chút đạo lý, không hô đánh hô giết với hai người bị vạ lây như họ. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý có ấn tượng rất tốt với người này. So ra thì hành vi của người đứng sau quá vô đạo đức và có phần ích kỷ.
"Đạo hữu, xin cứ tự nhiên." Tiêu Lăng Hàn nói với Phương Vĩ Ngạn, bọn họ không muốn xen vào việc của người khác, sau đó nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý đi thẳng đến bên hồ.
"Này, hai người các ngươi đừng rời đi, ba người chúng ta còn sợ không thể đánh bại hắn sao?" Hàn Thiên Trạch phía sau cật lực thuyết phục hắn.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nghe được lời này, đều cảm thấy người này có bệnh, bệnh còn không nhẹ.
"Hàn Thiên Trạch, ngươi có liêm sỉ chút được không? Ngươi quen người này sao? Định nhờ người khác giúp đỡ sao?" Phương Vĩ Ngạn khinh thường cười lạnh, cũng không biết Chu Hòa Hi như thế nào lại thích người tham sống sợ chết như vậy.
"Không phải đều nói là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?" Hàn Thiên Trạch không phục nói, hai người kia đúng là không phải người tốt, thế mà thấy chết không cứu.
"Ngươi cho rằng người khác đều là kẻ ngu sao? Biết mình không bằng người khác mà vẫn xen vào việc của người khác. Đó không phải là rút đao tương trợ mà là tặng đầu cho người khác thì có." Phương Vĩ Ngạn khinh thường nói. lập tức dùng sấm sét đánh vào Hàn Thiên Trạch.
Hàn Thiên Trạch vội vàng phát ra tấm chắn bảo hộ, giơ đao trong tay lên chống cự.
Mặc dù cả hai đều là Kim Đan đỉnh nhưng bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể biết rằng tu vi của Hàn Thiên Trạch là dựa vào đan dược đi lên, trong khi thực lực của Phương Vĩ Ngạn là thật.
Hàn Thiên Trạch và Phương Vĩ Ngạn còn chưa chiến đấu được một thời gian thì Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nghe thấy một tiếng "bùm" trước khi đến bờ sông, dường như có ai đó đã rơi xuống hồ.
Tuy hai người không có tâm trạng xen vào việc của người khác nhưng điều này không ngăn cản họ quan sát trận chiến ở hồ Minh Tâm bằng thần thức của mình. Nhìn thấy Hàn Thiên Trạch rơi xuống nước, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý đều mỉm cười, quả báo nhanh đến như vậy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro