[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Nhận Thức Phươn...
2024-11-19 20:57:58
Hàn Thiên Trạch bị ngâm trong hồ nước lạnh thấu tim, thật vất vả mới bơi được vào bờ, Phương Vĩ Ngạn và hai người trong đình đã rời đi từ lâu. Trong mắt hắn hiện lên vẻ oán hận, nếu vừa rồi hai người đó giúp hắn, thì hắn đã không bị kết cục như thế này. Tốt nhất đừng để hắn gặp lại hai người đó, nếu không hắn sẽ cho bọn họ biết tay.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa biết rằng bọn họ đã bị ghi hận bởi vì không xen vào việc của người khác. Lúc này, họ đang ăn tối với Phương Vĩ Ngạn tại tửu lầu Quân Hựu Lai.
Hai người mới đi chưa xa khỏi hồ Minh Tâm thì đã bị Phương Vĩ Ngạn đuổi theo để xin lỗi, hắn khăng khăng muốn mời hai người một bữa. Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nghĩ nghĩ, bọn họ đương nhiên không hề khách khí với người coi tiền như rác này, hơn nữa chính là bởi vì hắn đánh nhau nên đã phá hỏng tâm tình tốt đẹp của bọn họ. Hai người đi chậm lại một chút sau đó thuận theo hắn đến tửu lầu Quân Hựu Lai.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đã đến thành Minh Huyền ngày hôm qua. Đương nhiên, họ đã hỏi thăm mọi thứ ở thành Minh Huyền. Họ biết quy cách của tửu lầu Quân Hựu Lai này. Chỉ những người giàu có hoặc quý tộc mới đến đây ăn.
"Ta thực sự xin lỗi vì đã làm phiền sự hai vị đang ngắm hồ ngày hôm nay. Để bày tỏ lời xin lỗi, ta muốn kính hai vị một ly." Phương Vĩ Ngạn cầm ly rượu của mình lên và nói một cách chân thành với Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện.
"Không sao đâu, được cái này thì mất cái kia. Chẳng phải điều này đã khiến chúng ta trở thành bạn sao?" Tiêu Lăng Hàn cụng ly với Phương Vĩ Ngạn.
Thượng Quan Huyền Ý chỉ nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ không thể làm gì được, Tiêu Lăng Hàn không cho hắn uống rượu, nhất là có thời điểm có người ngoài ở bên cạnh.
“Ta còn chưa biết tôn tính đại danh của hai vị.”
" Phương đạo hữu khách khí quá, ta là Tiêu Lăng Hàn."
"Thượng Quan Huyền Ý." Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nói tên mình với Phương Vĩ Ngạn xong liền tiếp tục ăn. Đồ ăn ở tửu lầu này thực sự rất ngon, mặc dù không ngon bằng Tiêu Lăng Hàn nấu nhưng vẫn ngon so với những tửu lầu khác.
"Thượng Quan đạo hữu và Tiêu đạo hữu hình như không phải là người địa phương." Phương Vĩ Ngạn tùy ý hỏi bởi vì hắn thấy hai người này phong thái bất phàm, hơn nữa bọn họ hình như xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng hắn chưa từng nghe nói đến hai người này. Hơn nữa, trong số những người hắn biết, hắn chưa bao giờ nghe nói đến họ Thượng Quan. Họ Tiêu thì có nhưng họ đều xuất thân từ những gia tộc nhỏ và không nổi tiếng.
"Sao ngươi nhìn thấy được?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Phương Vĩ Ngạn. Người này ánh mắt không tồi, nhưng nếu hắn ánh mắt không tồi thì tại sao phải đi tranh giành tình cảm với người khác chứ? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng không có ý định hỏi, đây là chuyện riêng của người khác, liên quan gì đến hắn đâu.
Phương Vĩ Ngạn cảm giác được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, hắn không biết tại sao nhưng khi Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn hắn luôn cảm thấy dựng tóc gáy. Theo lý thì tu vi của mình rõ ràng cao hơn hắn, tình huống như vậy sao xảy ra được.
Bỏ qua nghi ngờ trong lòng, Phương Vĩ Ngạn trả lời: "Tiêu đạo hữu và Thượng Quan đạo hữu vừa nhìn thấy đã biết là nhân trung long phượng, tư chất xuất sắc, hơn nữa còn có dung mạo tuấn mỹ phi phàm, không thể nào mà vô danh được. Nhưng tại hạ chưa bao giờ nghe nói về nhị vị, vậy có nghĩa là hai vị không đến từ thành trì hay môn phía gần đây.”
"Ngươi ánh mắt không tồi, rất có tương lai!" Thượng Quan Huyền Ý nghe được Phương Vĩ Ngạn khen ngợi hai người bọn họ, trong lòng rất vui mừng.
Phương Vĩ Ngạn: "..." Ta thực sự có tương lai đó. Ta đã đạt đến Kim Đan đỉnh khi chưa đầy 50 tuổi.
Tuy nhiên, bị người có tu vi thấp hơn mình khen ngợi là có tương lai, trong lòng Phương Vĩ Ngạn cảm thấy cứ quái quái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Phương đạo hữu đúng là có con mắt tinh tường, hai huynh đệ chúng ta đúng không phải người địa phương, lần này chúng ta cũng theo mệnh lệnh sư tôn ra ngoài rèn luyện." Tiêu Lăng Hàn nói lời này không phải nói dối. Suy cho cùng, sư tôn để hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý ở đây, một mình đi đại lục Thiên Lăng, đây không phải là để cho hai người rèn luyện tốt hơn sao?
"Thì ra là thế. Không biết hai vị đạo hữu có muốn đi đâu không. Ta tương đối quen thuộc với khu vực xung quanh đây, có thể làm người dẫn đường.” Phương Vĩ Ngạn nghĩ rằng mình phải kết bạn với hai người này, chưa đến 20 tuổi tuổi mà đã có tu vi Kim Đan trung kỳ. Thiên phú yêu nghiệt này thật khiến người ta không khỏi ghen tị mà. Nếu trong tay có viên đá có thể kiểm tra cốt linh thì hắn sẽ cho rằng hai người này cũng trạc tuổi mình.
"Nghe nói tông môn của ngươi mấy ngày nay sẽ có đệ tử tỷ thí. Nói thật, chúng ta rất ít thấy người khác tỷ thí như thế nào, cho nên chúng ta muốn xem." Tiêu Lăng Hàn cũng không khách khí với Phương Vĩ Ngạn, có người dẫn đường rất tốt cho nên hắn cũng ăn ngay nói thật.
Không ngờ, Phương Vĩ Ngạn sau khi nghe được sự thật thì không khỏi giật giật khóe miệng. Cái gì gọi là ít thấy người tỷ thí? Chẳng lẽ nơi họ sống bị cô lập với thế nhân ư?
"Việc này thì dễ rồi, ba ngày nữa sẽ có tỷ thí giữa các tông môn, lúc đó ta sẽ đón hai vị về ở chỗ ở của ta ở mấy ngày, như vậy không cần phải chạy đi chạy lại giữa Thương Huyền Tông với thành Minh Huyền nữa, không biết hai vị nghĩ thế nào?
"Cảm tạ ý tốt của Phương đạo hữu, nhưng chúng ta còn có hai người đồng bạn nữa, mong không gây phiền toái Phương đạo hữu." Tiêu Lăng Hàn từ chối, dù sao cũng có bốn người bên cạnh hắn, mặc dù hắn không biết môn phái như thế nào nhưng dù sao môn phái đều có quy tắc riêng, cho nên Tiêu Lăng Hàn không muốn gây phiền toái cho người khác.
"Có gì đâu. Hai vị gọi hai đồng bạn kia đi cùng đi. Dù sao ta cũng đang ở một mình, các vị tới có thể bầu bạn với ta." Phương Vĩ Ngạn tiếp tục thuyết phục. Khoảng thời gian trước sư huynh hắn đã đi ra ngoài. Vốn dĩ sư phụ của hắn chỉ nhận hai người họ làm đệ tử nên hiện tại hắn sống một mình ở Thiên Minh Phong.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau.
Tiêu Lăng Hàn truyền âm hỏi: 【 Ý Ý, em thấy thế nào? 】
【Ta nghĩ là không sao đâu. Ít nhất nó đã tiết kiệm được rất nhiều linh thạch, huynh thấy sao? 】
【Vậy thì đi đi. 】
"Nếu Phương đạo hữu nhiệt tình mời như vậy thì chúng ta cung kính hơn không bằng mệnh. Kế tiếp chúng ta sẽ phải quấy rầy Phương đạo hữu rồi." Tiêu Lăng Hàn khách khí nói.
"Không sao, gặp nhau là duyên phận, vậy có tức là chúng ta có duyên." Phương Vĩ Ngạn đang nói thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn lập tức hướng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nói xin lỗi: " Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, ta tạm thời có chút việc nên rồi đi trước. Đúng rồi, ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở chân núi Thương Huyền Tông nhé." Phương Vĩ Ngạn nói xong, vội vàng thanh toán rồi vén màn rời đi mà không đợi câu trả lời.
“A Hàn, người mà Phương Vĩ Ngạn đuổi theo nhìn có vẻ quen quen.” Thượng Quan Huyền Ý chỉ liếc người đó một cái, cũng không có cố ý nhìn xem là ai.
"Núi Vân Vụ, hắn hình như là họ Chu, là song nhi, những thứ khác ta cũng không biết." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói, hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể phân biệt được nam nhân và song nhi.
"Thì ra là hắn, ngày đó ta nhìn thấy hắn, có lẽ là Chu sư đệ trong miệng Phương đạo hữu ư?" Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đến Phương Vĩ Ngạn và Hàn Thiên Trạch vì tranh giành người này mà vung tay đánh nhau túi bụi. Lúc đó còn tưởng rằng Chu sư đệ được hai người nhắc tới chính là thần thánh phương nào. Hóa ra là hắn, nhìn cũng bình thường không có gì đặc biệt cả. Không biết làm thế nào hắn có thể đem hai ngươi kia mê đến thần hồn điên đảo.
"Được rồi, chuyện của người khác không liên quan đến chúng ta, em ăn xong chưa? Có muốn đi đâu chơi nữa không?" Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đã không ăn nữa, Tiêu Lăng Hàn đứng lên hỏi.
"A Hàn, chúng ta đi dạo phố tìm bảo vật đi." Thượng Quan Huyền Ý lập tức hưng phấn, cùng Tiêu Lăng Hàn rời khỏi Quân Hữu Lai.
Ba ngày trôi qua.
Dưới chân núi Thương Huyền Tông, đứng dưới chân núi nhìn lên, Thương Huyền Tông tựa như được nối liền với bầu trời, với những cây thông xanh biếc, đàn hạc đồng thanh hót vang, mây mù lượn lờ như một bức tranh thần tiên.
"Đây chính là tông môn sao? Trông thật khí phách." Ân Thiên Duệ ngẩng đầu nhìn ngọn núi không thấy đỉnh kia, phong cảnh thực sự rất tốt.
Hồ Minh Ba hôm nay cũng đến Thương Huyền Tông để xem các đệ tử tỷ thí. Hắn luôn được mọi người trong nhà cưng chiều nên nảy sinh tính cách kiêu ngạo. Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, hắn theo bản năng mỉa mai nói: "Đúng là đồ nhà quê, ngay cả tông môn cũng chưa từng nhìn thấy."
Ân Thiên Duệ không ngờ rằng mình vừa nói xong đã một giọng nói khinh thường vang lên.
"Ngươi nói rất đúng, ta quả thực là một kẻ nhà quê. Vậy ngươi nhất định đã nhìn thấy rất nhiều tông môn nhỉ, vậy tại sao ngươi không gia nhập tông môn tu luyện đi?" Ân Thiên Duệ quay đầu lại nhìn người vừa gọi mình là “đồ nhà quê” kia cũng là một song sinh, tu vi chỉ mới ở Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn lấy đâu ra can đảm mà dám chế nhạo một tu sĩ có tu vi cao hơn mình? Ỷ vào việc hắn không dám ra tay vì đây là Thương Huyền Tông sao?
"Ta, ta .. Đại ca của ta ở Thương Huyền Tông, chờ xem, hai năm nữa ta có thể tiến vào Thương Huyền Tông rồi." Hồ Minh Ba lập tức phản bác.
Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn đi tới, nhìn thấy Ân Thiên Duệ lại cãi nhau với người nào đó, bọn họ vừa mới đi nhìn qua trận pháp bảo vệ núi Thương Huyền Tông mà đã có chuyện rồi.
"Thiên Duệ, có chuyện gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, người cãi nhau với Ân Thiên Duệ là một song nhi. Theo hiểu biết của hắn đối với Ân Thiên Duệ thì tên này mặc dù hay nói móc mình nhưng cũng sẽ không chủ động gây sự.
"Một số người thấy mình sông lâu quá rồi nên muốn tìm cảm giác tồn tại. Họ sợ người khác sẽ không chú ý đến họ vì tu vi thấp." Ân Thiên Duệ nhận thấy kể từ khi hắn và Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu cãi nhau thì trình độ mắng người của hắn đã nhanh chóng thăng cấp.
Ân Thiên Duệ nói xong, những người xung quanh nhìn Hồ Minh Ba với ánh mắt kỳ lạ. Khi bọn họ cũng đang định nói Ân Thiên Duệ là đồ nhà quê thì nhận ra rằng mình không thể nhìn thấu sự tu vi của người khác nên cũng không còn cách nào khác ngoài việc ngậm miệng lại.
"Ngươi nhất định là nói ra một câu kinh thiên động địa gì đó nên mới có người đến tìm cảm giác tồn tại!" Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là vì ngươi lớn lên đẹp ư? Lại nói, cho dù ngươi có đẹp thì người ta cũng sẽ không coi trọng ngươi, dù sao hai người các ngươi cũng cùng một kích cỡ mà.”
Mọi người: "..." Cùng một kích cỡ là cái quỷ gì?
Hồ Minh Ba vừa xuất hiện đã chú ý đến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là vì ngoại hình của họ quá nổi bật. Khí chất nam tử mặc bộ đồ trắng toát ra như thể tiên nhân trên trời, không thể mạo phạm. Nam tử mặc áo tím lại có khuôn mặt tuấn tú, khí vũ hiên ngang, nụ cười trên mặt giống như gió xuân thổi qua. Điều mà Hồ Minh Ba không ngờ tới là hắn lại lên tiếng vì mình, khi nhìn thấy hắn đang nhìn mình, Hồ Minh Ba lập tức cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh không thể kiểm soát.
Ân Thiên Duệ buồn bực, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Huyền Ý tìm được cơ hội thì bắt đầu trả thù cũ sao? Nhưng những gì hắn nói cũng có vẻ đúng. Không đúng, sao mình có thể diệt uy phong của mình chứ?
Ân Thiên Duệ nghĩ một chút lập tức có chủ ý, nếu mình không trị được hắn thì sẽ có người trị được hắn.
"Này, Huyền Ý, chúng ta có phải bạn bè hay không vậy? Ngươi không lên tiếng vì ta thì thôi, vậy mà còn chế nhạo ta nữa. Không phải là ngươi thích tên song nhi kia đấy chứ?" Ân Thiên Duệ hài hước nói.
Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý mới quay đầu nhìn song nhi vừa rồi, chỉ thấy hắn đang ngượng ngùng nhìn lén mình, trong mắt có chút thẹn thùng, tựa như tràn đầy mùa xuân.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý vẫn chưa biết rằng bọn họ đã bị ghi hận bởi vì không xen vào việc của người khác. Lúc này, họ đang ăn tối với Phương Vĩ Ngạn tại tửu lầu Quân Hựu Lai.
Hai người mới đi chưa xa khỏi hồ Minh Tâm thì đã bị Phương Vĩ Ngạn đuổi theo để xin lỗi, hắn khăng khăng muốn mời hai người một bữa. Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nghĩ nghĩ, bọn họ đương nhiên không hề khách khí với người coi tiền như rác này, hơn nữa chính là bởi vì hắn đánh nhau nên đã phá hỏng tâm tình tốt đẹp của bọn họ. Hai người đi chậm lại một chút sau đó thuận theo hắn đến tửu lầu Quân Hựu Lai.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn đã đến thành Minh Huyền ngày hôm qua. Đương nhiên, họ đã hỏi thăm mọi thứ ở thành Minh Huyền. Họ biết quy cách của tửu lầu Quân Hựu Lai này. Chỉ những người giàu có hoặc quý tộc mới đến đây ăn.
"Ta thực sự xin lỗi vì đã làm phiền sự hai vị đang ngắm hồ ngày hôm nay. Để bày tỏ lời xin lỗi, ta muốn kính hai vị một ly." Phương Vĩ Ngạn cầm ly rượu của mình lên và nói một cách chân thành với Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn ngồi đối diện.
"Không sao đâu, được cái này thì mất cái kia. Chẳng phải điều này đã khiến chúng ta trở thành bạn sao?" Tiêu Lăng Hàn cụng ly với Phương Vĩ Ngạn.
Thượng Quan Huyền Ý chỉ nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ không thể làm gì được, Tiêu Lăng Hàn không cho hắn uống rượu, nhất là có thời điểm có người ngoài ở bên cạnh.
“Ta còn chưa biết tôn tính đại danh của hai vị.”
" Phương đạo hữu khách khí quá, ta là Tiêu Lăng Hàn."
"Thượng Quan Huyền Ý." Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nói tên mình với Phương Vĩ Ngạn xong liền tiếp tục ăn. Đồ ăn ở tửu lầu này thực sự rất ngon, mặc dù không ngon bằng Tiêu Lăng Hàn nấu nhưng vẫn ngon so với những tửu lầu khác.
"Thượng Quan đạo hữu và Tiêu đạo hữu hình như không phải là người địa phương." Phương Vĩ Ngạn tùy ý hỏi bởi vì hắn thấy hai người này phong thái bất phàm, hơn nữa bọn họ hình như xuất thân từ một đại gia tộc, nhưng hắn chưa từng nghe nói đến hai người này. Hơn nữa, trong số những người hắn biết, hắn chưa bao giờ nghe nói đến họ Thượng Quan. Họ Tiêu thì có nhưng họ đều xuất thân từ những gia tộc nhỏ và không nổi tiếng.
"Sao ngươi nhìn thấy được?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn Phương Vĩ Ngạn. Người này ánh mắt không tồi, nhưng nếu hắn ánh mắt không tồi thì tại sao phải đi tranh giành tình cảm với người khác chứ? Tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng Tiêu Lăng Hàn cũng không có ý định hỏi, đây là chuyện riêng của người khác, liên quan gì đến hắn đâu.
Phương Vĩ Ngạn cảm giác được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, hắn không biết tại sao nhưng khi Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn hắn luôn cảm thấy dựng tóc gáy. Theo lý thì tu vi của mình rõ ràng cao hơn hắn, tình huống như vậy sao xảy ra được.
Bỏ qua nghi ngờ trong lòng, Phương Vĩ Ngạn trả lời: "Tiêu đạo hữu và Thượng Quan đạo hữu vừa nhìn thấy đã biết là nhân trung long phượng, tư chất xuất sắc, hơn nữa còn có dung mạo tuấn mỹ phi phàm, không thể nào mà vô danh được. Nhưng tại hạ chưa bao giờ nghe nói về nhị vị, vậy có nghĩa là hai vị không đến từ thành trì hay môn phía gần đây.”
"Ngươi ánh mắt không tồi, rất có tương lai!" Thượng Quan Huyền Ý nghe được Phương Vĩ Ngạn khen ngợi hai người bọn họ, trong lòng rất vui mừng.
Phương Vĩ Ngạn: "..." Ta thực sự có tương lai đó. Ta đã đạt đến Kim Đan đỉnh khi chưa đầy 50 tuổi.
Tuy nhiên, bị người có tu vi thấp hơn mình khen ngợi là có tương lai, trong lòng Phương Vĩ Ngạn cảm thấy cứ quái quái, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Phương đạo hữu đúng là có con mắt tinh tường, hai huynh đệ chúng ta đúng không phải người địa phương, lần này chúng ta cũng theo mệnh lệnh sư tôn ra ngoài rèn luyện." Tiêu Lăng Hàn nói lời này không phải nói dối. Suy cho cùng, sư tôn để hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý ở đây, một mình đi đại lục Thiên Lăng, đây không phải là để cho hai người rèn luyện tốt hơn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì ra là thế. Không biết hai vị đạo hữu có muốn đi đâu không. Ta tương đối quen thuộc với khu vực xung quanh đây, có thể làm người dẫn đường.” Phương Vĩ Ngạn nghĩ rằng mình phải kết bạn với hai người này, chưa đến 20 tuổi tuổi mà đã có tu vi Kim Đan trung kỳ. Thiên phú yêu nghiệt này thật khiến người ta không khỏi ghen tị mà. Nếu trong tay có viên đá có thể kiểm tra cốt linh thì hắn sẽ cho rằng hai người này cũng trạc tuổi mình.
"Nghe nói tông môn của ngươi mấy ngày nay sẽ có đệ tử tỷ thí. Nói thật, chúng ta rất ít thấy người khác tỷ thí như thế nào, cho nên chúng ta muốn xem." Tiêu Lăng Hàn cũng không khách khí với Phương Vĩ Ngạn, có người dẫn đường rất tốt cho nên hắn cũng ăn ngay nói thật.
Không ngờ, Phương Vĩ Ngạn sau khi nghe được sự thật thì không khỏi giật giật khóe miệng. Cái gì gọi là ít thấy người tỷ thí? Chẳng lẽ nơi họ sống bị cô lập với thế nhân ư?
"Việc này thì dễ rồi, ba ngày nữa sẽ có tỷ thí giữa các tông môn, lúc đó ta sẽ đón hai vị về ở chỗ ở của ta ở mấy ngày, như vậy không cần phải chạy đi chạy lại giữa Thương Huyền Tông với thành Minh Huyền nữa, không biết hai vị nghĩ thế nào?
"Cảm tạ ý tốt của Phương đạo hữu, nhưng chúng ta còn có hai người đồng bạn nữa, mong không gây phiền toái Phương đạo hữu." Tiêu Lăng Hàn từ chối, dù sao cũng có bốn người bên cạnh hắn, mặc dù hắn không biết môn phái như thế nào nhưng dù sao môn phái đều có quy tắc riêng, cho nên Tiêu Lăng Hàn không muốn gây phiền toái cho người khác.
"Có gì đâu. Hai vị gọi hai đồng bạn kia đi cùng đi. Dù sao ta cũng đang ở một mình, các vị tới có thể bầu bạn với ta." Phương Vĩ Ngạn tiếp tục thuyết phục. Khoảng thời gian trước sư huynh hắn đã đi ra ngoài. Vốn dĩ sư phụ của hắn chỉ nhận hai người họ làm đệ tử nên hiện tại hắn sống một mình ở Thiên Minh Phong.
Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau.
Tiêu Lăng Hàn truyền âm hỏi: 【 Ý Ý, em thấy thế nào? 】
【Ta nghĩ là không sao đâu. Ít nhất nó đã tiết kiệm được rất nhiều linh thạch, huynh thấy sao? 】
【Vậy thì đi đi. 】
"Nếu Phương đạo hữu nhiệt tình mời như vậy thì chúng ta cung kính hơn không bằng mệnh. Kế tiếp chúng ta sẽ phải quấy rầy Phương đạo hữu rồi." Tiêu Lăng Hàn khách khí nói.
"Không sao, gặp nhau là duyên phận, vậy có tức là chúng ta có duyên." Phương Vĩ Ngạn đang nói thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn lập tức hướng Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nói xin lỗi: " Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, ta tạm thời có chút việc nên rồi đi trước. Đúng rồi, ba ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở chân núi Thương Huyền Tông nhé." Phương Vĩ Ngạn nói xong, vội vàng thanh toán rồi vén màn rời đi mà không đợi câu trả lời.
“A Hàn, người mà Phương Vĩ Ngạn đuổi theo nhìn có vẻ quen quen.” Thượng Quan Huyền Ý chỉ liếc người đó một cái, cũng không có cố ý nhìn xem là ai.
"Núi Vân Vụ, hắn hình như là họ Chu, là song nhi, những thứ khác ta cũng không biết." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói, hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể phân biệt được nam nhân và song nhi.
"Thì ra là hắn, ngày đó ta nhìn thấy hắn, có lẽ là Chu sư đệ trong miệng Phương đạo hữu ư?" Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đến Phương Vĩ Ngạn và Hàn Thiên Trạch vì tranh giành người này mà vung tay đánh nhau túi bụi. Lúc đó còn tưởng rằng Chu sư đệ được hai người nhắc tới chính là thần thánh phương nào. Hóa ra là hắn, nhìn cũng bình thường không có gì đặc biệt cả. Không biết làm thế nào hắn có thể đem hai ngươi kia mê đến thần hồn điên đảo.
"Được rồi, chuyện của người khác không liên quan đến chúng ta, em ăn xong chưa? Có muốn đi đâu chơi nữa không?" Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đã không ăn nữa, Tiêu Lăng Hàn đứng lên hỏi.
"A Hàn, chúng ta đi dạo phố tìm bảo vật đi." Thượng Quan Huyền Ý lập tức hưng phấn, cùng Tiêu Lăng Hàn rời khỏi Quân Hữu Lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba ngày trôi qua.
Dưới chân núi Thương Huyền Tông, đứng dưới chân núi nhìn lên, Thương Huyền Tông tựa như được nối liền với bầu trời, với những cây thông xanh biếc, đàn hạc đồng thanh hót vang, mây mù lượn lờ như một bức tranh thần tiên.
"Đây chính là tông môn sao? Trông thật khí phách." Ân Thiên Duệ ngẩng đầu nhìn ngọn núi không thấy đỉnh kia, phong cảnh thực sự rất tốt.
Hồ Minh Ba hôm nay cũng đến Thương Huyền Tông để xem các đệ tử tỷ thí. Hắn luôn được mọi người trong nhà cưng chiều nên nảy sinh tính cách kiêu ngạo. Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, hắn theo bản năng mỉa mai nói: "Đúng là đồ nhà quê, ngay cả tông môn cũng chưa từng nhìn thấy."
Ân Thiên Duệ không ngờ rằng mình vừa nói xong đã một giọng nói khinh thường vang lên.
"Ngươi nói rất đúng, ta quả thực là một kẻ nhà quê. Vậy ngươi nhất định đã nhìn thấy rất nhiều tông môn nhỉ, vậy tại sao ngươi không gia nhập tông môn tu luyện đi?" Ân Thiên Duệ quay đầu lại nhìn người vừa gọi mình là “đồ nhà quê” kia cũng là một song sinh, tu vi chỉ mới ở Trúc Cơ sơ kỳ. Hắn lấy đâu ra can đảm mà dám chế nhạo một tu sĩ có tu vi cao hơn mình? Ỷ vào việc hắn không dám ra tay vì đây là Thương Huyền Tông sao?
"Ta, ta .. Đại ca của ta ở Thương Huyền Tông, chờ xem, hai năm nữa ta có thể tiến vào Thương Huyền Tông rồi." Hồ Minh Ba lập tức phản bác.
Thượng Quan Huyền Ý cùng Tiêu Lăng Hàn đi tới, nhìn thấy Ân Thiên Duệ lại cãi nhau với người nào đó, bọn họ vừa mới đi nhìn qua trận pháp bảo vệ núi Thương Huyền Tông mà đã có chuyện rồi.
"Thiên Duệ, có chuyện gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, người cãi nhau với Ân Thiên Duệ là một song nhi. Theo hiểu biết của hắn đối với Ân Thiên Duệ thì tên này mặc dù hay nói móc mình nhưng cũng sẽ không chủ động gây sự.
"Một số người thấy mình sông lâu quá rồi nên muốn tìm cảm giác tồn tại. Họ sợ người khác sẽ không chú ý đến họ vì tu vi thấp." Ân Thiên Duệ nhận thấy kể từ khi hắn và Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu cãi nhau thì trình độ mắng người của hắn đã nhanh chóng thăng cấp.
Ân Thiên Duệ nói xong, những người xung quanh nhìn Hồ Minh Ba với ánh mắt kỳ lạ. Khi bọn họ cũng đang định nói Ân Thiên Duệ là đồ nhà quê thì nhận ra rằng mình không thể nhìn thấu sự tu vi của người khác nên cũng không còn cách nào khác ngoài việc ngậm miệng lại.
"Ngươi nhất định là nói ra một câu kinh thiên động địa gì đó nên mới có người đến tìm cảm giác tồn tại!" Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục nói: “Chẳng lẽ là vì ngươi lớn lên đẹp ư? Lại nói, cho dù ngươi có đẹp thì người ta cũng sẽ không coi trọng ngươi, dù sao hai người các ngươi cũng cùng một kích cỡ mà.”
Mọi người: "..." Cùng một kích cỡ là cái quỷ gì?
Hồ Minh Ba vừa xuất hiện đã chú ý đến Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là vì ngoại hình của họ quá nổi bật. Khí chất nam tử mặc bộ đồ trắng toát ra như thể tiên nhân trên trời, không thể mạo phạm. Nam tử mặc áo tím lại có khuôn mặt tuấn tú, khí vũ hiên ngang, nụ cười trên mặt giống như gió xuân thổi qua. Điều mà Hồ Minh Ba không ngờ tới là hắn lại lên tiếng vì mình, khi nhìn thấy hắn đang nhìn mình, Hồ Minh Ba lập tức cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh không thể kiểm soát.
Ân Thiên Duệ buồn bực, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Huyền Ý tìm được cơ hội thì bắt đầu trả thù cũ sao? Nhưng những gì hắn nói cũng có vẻ đúng. Không đúng, sao mình có thể diệt uy phong của mình chứ?
Ân Thiên Duệ nghĩ một chút lập tức có chủ ý, nếu mình không trị được hắn thì sẽ có người trị được hắn.
"Này, Huyền Ý, chúng ta có phải bạn bè hay không vậy? Ngươi không lên tiếng vì ta thì thôi, vậy mà còn chế nhạo ta nữa. Không phải là ngươi thích tên song nhi kia đấy chứ?" Ân Thiên Duệ hài hước nói.
Nghe được lời nói của Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý mới quay đầu nhìn song nhi vừa rồi, chỉ thấy hắn đang ngượng ngùng nhìn lén mình, trong mắt có chút thẹn thùng, tựa như tràn đầy mùa xuân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro