[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Làm Khách Thươn...

2024-11-19 20:57:58

Thượng Quan Huyền Ý lập tức cảm giác như bị sét đánh, đây là tự vác đá đập chân mình a! Hắn còn cảm nhận được đôi mắt chết chóc khiến người ta cả đời khó quên của Tiêu Đại Ma Vương đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lưng hắn. Thượng Quan Huyền Ý thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi, sao có thể tự đào hố chôn mình như thế chứ?

"Tu vi thấp, lớn lên cũng xấu như vậy, vừa nhìn đã hết muốn ăn, ngay cả xách giày cho bổn thiếu gia cũng không xứng." Thượng Quan Huyền Ý không muốn bị Tiêu Lăng Hàn hiểu lầm, vội vàng lên tiếng.

Hồ Minh Ba vừa rồi sắc mặt hồng nhuận, sau khi nghe được lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, lập tức tái mặt. Thế mà hắn cứ tưởng nam tử này là người tốt, cho rằng hắn cũng có ý với mình. Không ngờ hắn còn đáng ghét hơn tên song nhi đó, đúng là phí phạm một dung mạo đẹp như vậy.

Hồ Minh Ba trong oán hận đắng nghĩ, chẳng phải hắn chỉ đẹp thôi sao, hắn chỉ là một tên đáng ghét chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ ngoài.

Đúng lúc này, trận pháp bảo vệ núi của Thương Huyền Tông mở ra một lối đi, một nhóm tu sĩ mặc pháp y màu xanh bước ra.

Trong đó có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đứng lên và nói với những người đang chờ đợi: "Tất cả những người có tu vi dưới Nguyên Anh kỳ có thể vào Thương Huyền Tông để xem cuộc tỷ thí giữa các đệ tử Thương Huyền Tông. Mọi người cần phải đến đây để nhận được ngọc bài thân phận tạm thời, nhớ phải luôn ngọc bài này trong những ngày ở trong tông môn.”

Sau đó tất cả những người muốn vào Thương Huyền Tông đều đi lấy ngọc bài thân phận.

Hồ Minh Ba đương nhiên được anh trai đưa vào Thương Huyền Tông. Khi nhìn thấy mấy người Ân Thiên Duệ rời đi, hắn khó chịu “Hừ” một tiếng.

Bốn người Tiêu Lăng Hàn có chút cạn lời, cũng không biết hắn làm sao có thể sống sót đến bây giờ.

Sau đó, mấy người Tiêu Lăng Hàn được Phương Vĩ Ngạn trực tiếp đưa vào Thương Huyền Tông, đương nhiên cũng đeo ngọc bài thân phận tạm thời trên người để tránh gặp rắc rối.

Phương Vĩ Ngạn trực tiếp đưa bốn người Tiêu Lăng Hàn đến một ngọn núi có linh khí dồi dào nhưng ngọn núi này cỏ dại mọc um tùm. Không có nơi nào để đặt chân nên hắn mang theo bốn người bay thẳng đến ngọn núi.

"Tại sao nơi này trông honag tàn vắng vẻ vậy? Phương đạo hữu, ngươi nghĩ người có thể thực sự sống ở đây sao?" Ân Thiên Duệ nhìn chung quanh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Phương Vĩ Ngạn.

“Đương nhiên là có thể rồi, ta sống ở đây mà.” Vừa nói, Phương Vĩ Ngạn vừa lấy ra một lệnh bài và truyền linh lực vào đó. Sau một lúc, một luồng ánh sáng phát ra từ lệnh bài đó chiếu sáng trước mặt mọi người.

Khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi. Mặt đất vốn vừa cằn cỗi, đầy cỏ dại bỗng chốc thành một khoảng sân. Trong sân có mấy cây linh quả cấp ba, cấp bốn. Trong sân còn có một căn nhà khoảng bảy tám phòng.

"Hóa ra ở đây còn có trận pháp a!"

“Bốn vị đạo hữu, mời vào.”

Bốn người Tiêu Lăng Hàn đi theo Phương Vĩ Ngạn tiến vào trong sân, linh khí ở đây dồi dào, giống như linh khí mà Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy trong phòng Sở Vũ Đường. Điều đó có nghĩa là dưới sân có linh mạch, xem ra địa vị của Phương Vĩ Ngạn không hề thấp!

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bình tĩnh nhìn nhau.

"Nơi này tổng cộng có tám phòng, phòng thứ nhất là sư huynh của ta ở, phòng thứ hai là ta ở, từ phòng thứ ba đến phòng thứ tám không có người ở, các ngươi muốn chọn phòng gì cũng được." Phương Vĩ Ngạn chỉ vào căn phòng trước mặt, nói với mấy người.

"Chúng ta sẽ ở phòng thứ ba." Tiêu Lăng Hàn nhìn xem toàn bộ căn phòng bố trí đều giống nhau. Trong phòng chỉ có một cái giường và một cái bàn, những thứ khác cũng không có nhiều.

Thấy vậy, Mạc Vô Nhai cũng nói: "Vậy chúng ta sẽ ở phòng thứ tư. Đúng rồi, Phương đạo hữu, sao không thấy sư huynh của ngươi nhỉ?"

"À, sư huynh ta đã chết rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xin lỗi!" Mạc Vô Nhai ngượng ngùng nói.

"Không sao cả, hắn đã chết được một thời gian rồi, tu sĩ chúng ta vốn chính là tranh mệnh với trời, chưa kể mối quan hệ của ta với hắn cũng bình thường." Phương Vĩ Ngạn thản nhiên nói.

"Các ngươi không phải có cùng một sư phụ sao? Hơn nữa các ngươi ở gần nhau như vậy." Ân Thiên Duệ tò mò hỏi. Mối quan hệ của Phương Vĩ Ngạn và sư huynh chỉ ở mức trung bình ngay cả khi họ sống rất gần nhau, vậy bọn họ mới gặp nhau hôm nay, chẳng phải có nghĩa là họ thậm chí còn không có mối quan hệ nào sao?

"Hắn vào tông môn trước ta, tu vi của hắn là Nguyên Anh đỉnh, hắn bình thường sẽ không sinh sống ở đây. Ở Thương Huyền Tông, chỉ cần tu vi đạt tới Nguyên Anh đỉnh liền có thể trở thành phó phong chủ, giúp đỡ phong chủ quản lý một ngọn núi, trên núi của chúng ta chỉ có ba thầy trò chúng ta, cho nên không có gì quản lý, vậy nên sư huynh đi đến đỉnh núi khác làm phó phong chủ." Phương Vĩ Ngạn không thể nhớ được cái đại sư huynh của hắn trông như thế nào? Dù sao, năm đó khi mới đến đây hắn cũng chỉ gặp qua đại sư huynh một lần và sau đó, không có sau đó nữa.

"Các ngươi vậy mà còn phải quản lý núi sao? Vậy còn có thời gian tu luyện không?" Mạc Vô Nhai cau mày hỏi.

"Ngươi cho rằng trong một năm hai là có thể đột phá từ Nguyên Anh kỳ đến Hóa Thần kỳ sao? Hầu hết mọi người chỉ có thể đột phá khi có cơ duyên. Trước đó, đều phải tích lũy thực lực, mà quản lý một số việc này đúng lúc có thể mài dũa tâm cảnh. Chưa kể đến việc quản lý cũng có điểm cống hiến, tóm lại cũng không phải làm việc không công," Phương Vĩ Ngạn giải thích.

"Hơn nữa, không phải ai muốn làm phó phong chủ cũng được. Họ cũng phải tham gia tranh cử. Trong mười cái tu sĩ Nguyên Anh đỉnh thì chỉ một có thể trở thành phó phong chủ thôi." Mỗi lần nhìn thấy những tiền bối đó tranh cử chức phó phong chủ, họ đều chiến đấu rất xuất sắc.

"Đúng rồi, Sư huynh ngươi tên gì?"

"Ngụy Tử Uyên."

"Sao cái tên này nghe quen quá vậy? Hình như ta đã nghe ở đâu đó rồi." Ân Thiên Duệ đột nhiên nói điều này.

Hắn vừa nói ra, Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai đều nhìn về phía hắn.

Tuy nhiên, Phương Vĩ Ngạn đang hái linh quả trong sân và không chú ý đến ánh mắt của bốn người.

Nhìn thấy ba người dùng ánh mắt cảnh cáo mình, Ân Thiên Duệ trong lòng thầm nghĩ, Ngụy Tử Uyên là ai? Ngụy Tử Uyên, Ngụy Tử Uyên! Đúng rồi, hắn không phải là thủ lĩnh của nhóm người họ gặp khi đi hái Huyền Linh Quả sao?

Ba người không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Ân Thiên Duệ cuối cùng cũng nhớ ra.

Phương Vĩ Ngạn không hề khác thường của mấy người, bỏ linh quả vào giỏ để mọi người lấy.

"Ân đạo hữu, ngươi nghe đến tên sư huynh của ta cũng là chuyện bình thường. Dù sao hắn cũng là một trong tứ đại thiên tài của Thương Huyền Tông chúng ta." Phương Vĩ Ngạn vừa nói vừa dẫn mấy người ra khỏi sân.

Bốn người: “…” Tứ thiên tài bị lừa chết!

"Chúng ta bây giờ đi đến quảng trường nơi các ngươi đang tỷ thí được không?" Mạc Vô Nhai có chút mong đợi hỏi.

"Đương nhiên, chờ một lát nữa ta cũng sẽ có một cuộc tỷ thí." Vừa nói, Phương Vĩ Ngạn đã phóng phi kiếm ra, bốn người còn lại cũng bám sát theo sau.

Mười phút sau, năm người xuất hiện ở một quảng trường rộng lớn, chính là quảng trường của Thương Huyền Tông. Quảng trường tuy bây giờ đông đúc và sôi động nhưng lại không có vẻ chen lấn một chút nào.

Quảng trường được chia thành ba khu vực, một khu vực dành cho tu sĩ Trúc Cơ tỷ thí, một khu vực dành cho tu sĩ Kim Đan kỳ tỷ thí, còn lại là chỗ dành cho các thuật pháp sư tỷ thí. Mặc dù Thương Huyền Tông đã đào tạo ra các thuật pháp sư của riêng mình nhưng mấy người này đều không phải là xuất chúng, đệ tử có thiên phú đều vào các hiệp hội hết rồi. Bởi vì trong hiệp hội có truyền thừa hoàn chỉnh, ở tông môn không thì có.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phương Vĩ Ngạn trực tiếp đưa bốn người Tiêu Lăng Hàn đến khu vực nơi các tu sĩ Kim Đan kỳ tranh tài. Có tổng cộng hai mươi đấu trường dành cho các tu sĩ Kim Đan kỳ.

" Ta là số 119, lôi đài số 3." Vừa nói, Phương Vĩ Ngạn vừa dẫn bốn người xuống dưới lôi đài số 3.

Lúc này có hai tu sĩ đang chiến đấu trên đó, một người có tu vi Kim Đan sơ kỳ, một người là Kim Đan trung kỳ. Người có tu vi Kim Đan sơ kỳ hỏa cầu liên tục đánh vào nam tu Kim Đan trung kỳ đối diện. Nam tu Kim Đan trung kỳ phóng ra pháp thuật hệ thủy, hỏa cầu lần lượt bị dập tắt. Sau một thời gian, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ đã bỏ cuộc.

"Này là kết thúc rồi sao?" Mạc Vô Nhai hỏi, hắn còn chưa xem đủ mà đã xong rồi. Hai người kia đánh đấm bình thường quá, làm hắn không khỏi có chút thất vọng.

"Không phải người thắng đã được phân định rồi sao? Nếu còn chưa kết thúc, chẳng lẽ còn muốn đánh nữa?" Phương Vĩ Ngạn có chút kinh ngạc nhìn bốn người này, tại sao bốn người này lại có vẻ thất vọng như vậy?

Mạc Vô Nhai: “…” Kết thúc sơm như vậy sao?

Mạc Vô Nhai còn thấy tỷ thí này chán hơn cả ở học viện Hoàng Cực. Đối phương thậm chí còn không có một vết thương nào, kết thúc một cách qua loa, cái này cũng gọi là tỷ thí sao?.

Thượng Quan Huyền Ý chưa từng xem tỷ thí khi còn ở học viện Hoàng Cực vì bận bế quan. Kiếp trước hắn cũng chưa từng thấy cuộc tỷ thí nào, hoặc ngươi chết hoặc ta chết.

Ân Thiên Duệ cảm thấy rằng khi Mạc Vô Nhai và anh trai hắn ở Học viện Hoàng Cực, họ đã tham gia các cuộc tỷ thí của học viện một cách hào hứng. Hắn nhớ rằng mọi người đều chiến đấu hết mình, một số người bị thương nhưng vẫn không muốn rời khỏi lôi đài.

Tiêu Lăng Hàn thì bình thường vì điều này cũng giống như hắn nghĩ, hẳn là môn phái không đưa ra những phần thưởng hấp dẫn nên mọi người đều không có tinh thần. Nếu phần thưởng là một danh nghạch đi vào bí cảnh thì chắc chắn mọi người sẽ dùng 100% sức lực để tỷ thí.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn không khỏi hỏi: “Phương đạo hữu, nếu là người thắng cuộc tỷ thí thì có được khen thưởng không?”

"Ừ, hình như có phần thưởng cho mười người đứng đầu thì phải?" Phương Vĩ Ngạn nói với vẻ không chắc chắn lắm. Hắn chưa bao giờ quan tâm đến điều này, cũng chưa bao giờ nhận được phần thưởng nên hắn không biết. Chủ yếu là bởi vì hiện tại hắn là đệ tử duy nhất ở Thiên Minh Phong, tất cả tài nguyên tu luyện đều thuộc về hắn. Hắn tạm thời không thiếu tài nguyên huấn luyện.

“Vậy có bao nhiêu người trong tông môn các ngươi sẽ tham gia cuộc thi?” Tiêu Lăng Hàn hỏi lại.

“Chỉ cần người đạt đến tu vi nhất định thì phải tham gia, có hơn 10.000 người ở tu vi Kim Đan kỳ. Đương nhiên, nếu thành tích quá kém thì sẽ bị tông môn phái đến một số thành trì cấp ba để làm nhiệm vụ trong đội bảo vệ." Phương Vĩ Ngạn suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Với hơn 10.000 người sẽ thi đấu trong bao nhiêu ngày?”

"Ba ngày."

"Ngươi xác định là ba ngày mà không phải ba mươi ngày ?" Tiêu Lăng Hàn hoài nghi mình nghe lầm. Cuộc tỷ thí giữa mười ngàn tu sĩ Kim Đan kỳ chỉ có hai mươi đấu trường mà có thể hoàn thành trong ba ngày sao?

“Sẽ nhanh thôi, các ngươi có thể tự mình xem.” Phương Vĩ Ngạn chỉ vào lôi đài.

Quả nhiên, trong lúc mấy người đang nói chuyện thì cuộc tỷ thí giữa hai người nữa đã kết thúc.

Bốn người: "..."

"Bọn họ rõ ràng là đang giả vờ đánh nhau." Ân Thiên Duệ vừa rồi có thể thấy rõ ràng, công kích của đối thủ còn chưa đến người mà đã ngã trên mặt đất, nam tử này rõ ràng là đang giả vờ.

"Suỵt, nhỏ giọng chút. Không có phần thưởng gì cả. Nếu bị thương thì phải tự mình trả tiền thuốc. Những người này chỉ là đệ tử bình thường." Phương Vĩ Ngạn nhìn xung quanh và thấy rằng không có ai nên ra tiếng giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0