[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Khí Vận Chi Tử...
2024-11-19 20:57:58
Đệ tử bình thường đều rất nghèo. Bây giờ mấy người Tiêu Lăng Hàn cuối cùng đã biết nguyên nhân.
“Sau đây là số 119 đấu với số 120.” Một nam tu Nguyên Anh hậu kỳ đọc.
"Ta đi lên trước." Phương Vĩ Ngạn nói với bốn người, sau đó nhảy lên lôi đài.
Ân Thiên Duệ hỏi: “Các ngươi nghĩ hắn có thể đánh giả không?”
Thượng Quan Huyền Ý: “Ta nghĩ hắn sẽ không đánh giả đâu.”
Ân Thiên Duệ: " Huyền Ý, ngươi căn cứ vào đâu?"
Thượng Quan Huyền Ý: “Là bởi vì đối thủ của hắn.”
Mạc Vô Nhai: “Kim Đan hậu kỳ!”
Ân Thiên Duệ: "Chuyện này thì sao?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Người này tu vi chân chính là Nguyên Anh sơ kỳ."
Mạc Vô Nhai: “…” Lặng lẽ thắp nến cho Phương Vĩ Ngạn!
Ân Thiên Duệ: “Nói như vậy Phương Vĩ Ngạn sắp bị đánh rất thảm, chúng ta có nên nhắc nhở hắn không?”
"Đùa cái gì vậy!" Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt nhìn Ân Thiên Duệ một cái.
Ân Thiên Duệ cảm thấy khó hiểu vì mình lại bị Huyền Ý khinh thường.
Mạc Vô Nhai đưa tay sờ sờ đầu hắn, bất đắc dĩ nói: "Tu vi của chúng ta hiện tại chỉ ở Kim Đan trung kỳ."
Nghe Mạc Vô Nhai nói như vậy, Ân Thiên Duệ cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Lúc vô tình quay đầu lại, Ân Thiên Duệ trợn tròn mắt không thể tin được, hắn dụi dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm mới đưa tay kéo áo của Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai nhìn theo ánh mắt của Ân Thiên Duệ, cảm thấy mình đã nhìn thấy quỷ, thế mà thực sự nhìn thấy hắn.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Thượng Quan Huyền Ý nhìn về hướng hai người đang nhìn, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Ba người quay lại như không có chuyện gì xảy ra, Thượng Quan Huyền Ý đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Hàn nhỏ giọng nói: “A Hàn, huynh đoán xem vừa rồi chúng ta nhìn thấy ai?”
Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói: “Người có thể khiến ngươi kinh ngạc chắc chắn là người mà chúng ta đều đã gặp qua, hơn nữa bọn họ có lẽ đều là người đến từ đại lục Hoàng Cực. Ta đoán có hai người, một là vị hôn thê cũ của Ân Thiên Thịnh, hai là Bạch Liên Kiệt.”
Thượng Quan Huyền Ý hai mắt sáng lên, "A Hàn, huynh thật lợi hại, chọn một trong hai đi."
"Bạch Liên Kiệt!"
"Sao huynh khẳng định là hắn?" Thượng Quan Huyền Ý có chút chua chua nói, xem ra tên Bạch Liên Kiệt này để lại ấn tượng không nhỏ với Tiêu Đại Ma Vương nha. (ಠ╭╮ಠ)
"Mệnh của hắn khá cứng đấy, giống như một con gián đánh mãi không chết." Tiêu Lăng Hàn cau mày. Hắn đã gặp Bạch Liên Kiệt vài lần, nếu không biết Thượng Quan Huyền Ý là khí vận chi tử thì hắn đã nghi ngờ rằng Bạch Liên Kiệt khí vận chi tử rồi. Mệnh của hắn cũng quá cứng, nếu hắn không phải là khí vận chi tử. Chẳng lẽ... Chính là, Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở nhẹ một hơi, nghĩ tới một khả năng.
Trong mắt Thượng Quan Huyền Ý thoáng qua chút không vui, tên đó vậy mà có thể thu hút được sự chú ý của Tiêu Lăng Hàn.
“Đừng động vào hắn.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý ra tiếng cảnh cáo.
Thượng Quan Huyền Ý không thể tin mở to mắt, Tiêu Lăng Hàn vừa mới nói cái gì? Hắn dám cảnh cáo mình chỉ vì một người ngoài, còn cắm mình không được động vào người đó. Trong lòng chợt cảm thấy đau xót, Thượng Quan Huyền Ý tủi thân nhìn Tiêu Lăng Hàn, chờ đợi hắn cho mình một lời giải thích.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý như vậy, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn. Sau đó truyền âm cho hắn 【 Ta nghi ngờ hắn là khí vận chi tử giả. Hắn tồn tại chính là để chắn tai họa cho khí vận chi tử thật và đánh lừa những người có dụng tâm kín đáo. Em không nhận ra rằng tu vi hiện tại của hắn là Kim Đan sơ kỳ sao? Điều này rõ ràng là do hắn thúc đẩy, hơn một năm trước, tu vi của hắn vẫn đang ở Trúc Cơ trung kỳ. Không phải ai cũng may mắn như ta khi có được một không gian tùy thân. 】
Sau khi được Tiêu Lăng Hàn nhắc nhở, Thượng Quan Huyền Ý quay lại xem tu vi của Bạch Liên Kiệt. Quả nhiên, tu vi của hắn hiện tại đã là Kim Đan sơ kỳ nhưng rất phù phiếm, rõ ràng là hắn đã sử dụng các phương pháp cấm kỵ.
Khí vận chi tử giả có thể chắn tai ương sao? Tại sao Tiêu Lăng Hàn lại biết chuyện này? Vậy thì hắn có biết mình là khí vận chi tử không? Thượng Quan Huyền Ý cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu, mặc kệ hắn có biết hay không, dù sao hắn cũng sẽ không làm tổn thương chính mình.
Lúc này, Phương Vĩ Ngạn bị ném khỏi lôi đài và đúng lúc rơi xuống chân mấy người.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ nhìn thấy cảnh Phương Vĩ Ngạn bị đánh tơi bời, thật là thê thảm biết bao! Hắn bị đối xử như bao cát, từng quyền đánh vào trên người Phương Vĩ Ngạn, hắn căn bản không có cơ hội chống trả. Cả hai đều cảm thấy đau đớn thay cho hắn.
Nhìn thấy mặt mũi hắn bầm tím, mấy người đã đỡ hắn dậy.
"Ngươi không sao chứ?" Ân Thiên Duệ nhìn đôi mắt gấu trúc của Phương Vĩ Ngạn, khóe miệng dính máu, má phải có một vết đỏ lớn, tóc rối bù, miệng Ân Thiên Duệ không khỏi nhếch nhếch lên. Không phải hắn muốn cười, mà là hình tượng của Phương Vĩ Ngạn hoàn toàn không phù hợp với hình tượng công tử anh tuấn trước đây, chắc hẳn ai nhìn thấy hắn cũng sẽ muốn cười.
“Ta không sao.” Vừa nói, Phương Vĩ Ngạn từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một viên, đang muốn ăn đã bị Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đồng thanh ngăn lại.
"Đừng ăn!" Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đồng thời nói.
Phương Vĩ Ngạn bối rối nhìn hai người, hắn bị thương nặng như vậy nhưng hai người này lại không chịu để hắn ăn đan dược.
“Cho ta xem đan dược trong tay ngươi.” Tiêu Lăng Hàn sắc mặt lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, Phương Vĩ Ngạn không dám hỏi thêm nữa, lập tức đưa đan dược cho hắn.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy đan dược, nhìn xem, sau đó ngửi một cái, không tự chủ được cau mày. Sau đó hắn đưa đan dược cho Ân Thiên Duệ, yêu cầu hắn xem qua.
Ân Thiên Duệ xem xong và gật đầu với Tiêu Lăng Hàn.
Nhìn thấy bộ dáng thần bí của hai người, Phương Vĩ Ngạn cảm thấy trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Tiêu Lăng Hàn đã nói: "Chúng ta trước tiên về Thiên Minh Phong đi."
Thấy vậy, Phương Vĩ Ngạn không còn cách nào khác đành phải đè sự tò mò xuống, dẫn bốn người trở lại nơi hắn ở.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Phương Vĩ Ngạn đi pha một ít linh trà, rót cho mỗi người một ly rồi hỏi: "Tiêu đạo hữu có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
"Ngươi có đắc tội người trong Thương Huyền Tông à?" Tiêu Lăng Hàn không đáp mà hỏi.
"Ý, mặc dù nhân duyên của ta ở Thương Huyền Tông không cao lắm nhưng tôi thực sự chưa hề đắc tội ai. Nhiều nhất chính là Hàn Thiên Trạch mà cậu gặp mấy ngày trước. Ta rất ít giao lưu với người khác bởi vì ta rất ít khi ra ngoài, bình thường ta đều tu luyện trong phòng của mình," Phương Vĩ Ngạn sau khi suy nghĩ một lúc thì nói.
"Vậy ngươi cùng Chu sư đệ kia là chuyện như thế nào? Đương nhiên, nếu không tiện kể thì cũng không cần sao." Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, tên này rất ít khi ra ngoài, vì sao lại thích tên song nhi họ Chu kia? Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Nhưng tên họ Chu kia cũng bình thường, sao có khả người khiến người gặp người yêu được?
"Thật ra ta cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy hắn rất đẹp, cho nên ta muốn cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp nhất." Phương Vĩ Ngạn có chút xấu hổ nói, nghĩ đến Chu Hòa Hi, vẻ mặt hiện lên một chút dịu dàng.
Ân Thiên Duệ bên cạnh toàn thân nổi da gà, có chút thương hại nhìn hắn.
"Vậy hai người các ngươi quen biết như nào?"
“Có một lần ta đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ, tình cờ là nhiệm vụ tập thể, chúng ta nhận cùng một nhiệm vụ, khi làm nhiệm vụ, ai cũng khó tránh khỏi bị thương. Thường xuyên qua lại, mọi người cũng trở nên quen hơn."
“Hắn hẳn là đệ tử Đan Phong đúng không?” Ân Thiên Duệ kiên định nói.
"Ân đạo hữu cũng biết Chu sư đệ sao?" Phương Vĩ Ngạn kinh ngạc nhìn Ân Thiên Duệ. Mặc dù trong Thương Huyền Tông, Chu Hòa Hi là luyện đan sư không phải là cái gì bí mật nhưng các vị trước mắt không phải người Thương Huyền Tông.
"Ta đoán, ta nghĩ chắc là hắn đã đưa đan dược cho ngươi, phải không?" Ân Thiên Duệ nói.
"Đây cũng là đoán?"
Ân Thiên Duệ cười nói: “Đương nhiên là đoán rồi.”
Phương Vĩ Ngạn: "..." Tại sao hắn lại cảm thấy mình bị những người này coi thường?
Bốn người: “…” Không phải cảm thấy, chúng ta thật sự khinh bỉ ngươi đó!
Tiêu Lăng Hàn nhìn Phương Vĩ Ngạn hỏi: "Ngươi có phải phát hiện rằng chỉ cần vài ngày không ăn đan dược thì thân thể sẽ cảm thấy rất khó chịu, trái tim giống như bị người ta bóp chặt đúng không?"
"Tiêu đạo hữu, sao ngươi biết? Nhưng mà ta chỉ cần ta ăn đan dược Chu sư đệ đưa cho thì ta sẽ bình thường trở lại." Phương Vĩ Ngạn kinh ngạc hỏi, có phải hắn mắc bệnh gì lạ không?
"Ngươi chưa bao giờ nghi ngờ Chu sư đệ của mình sao? Ngươi đã từng nhờ những luyện đan sư khác kiểm tra thân thể cho mình chưa?" Ân Thiên Duệ lần này nhìn Phương Vĩ Ngạn như thể hắn là một kẻ ngốc. Trước đây cảm thấy mình khá ngốc nhưng bây giờ mới thấy còn người ngốc hơn mình.
Phương Vĩ Ngạn không phải là một kẻ ngốc. Ân Thiên Duệ đã thể hiện rõ ràng như vậy. Nếu hắn vẫn không hiểu thì hắn đã không tu luyện được đến Kim Đan kỳ. Hắn lấy hết đan dược trong nhẫn không gian ra, đặt ngay ngắn trên bàn. Tổng cộng có hai mươi lọ. Hơn nữa, những thứ này đều là Chu Hòa Hi đưa cho hắn, lúc đó hắn vô cùng cảm động. Những thứ này nếu bán đi có thể có rất nhiều linh thạch.
Đột nhiên, Phương Vĩ Ngạn sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Lăng Hàn lập tức nói với Ân Thiên Duệ: “Thiên Duệ, cứu người.”
"A?" Ân Thiên Duệ có chút bối rối. Tuy nhìn thấy bệnh của Phương Vĩ Ngạn nhưng hắn thực sự rất khó xử khi cứu người. Dù sao thì hắn cũng chưa từng làm thí nghiệm nào với thuốc của mình cả. Phương Vĩ Ngạn có lẽ nên nghi ngờ Chu Hòa Hi một chút, nếu không hắn cũng sẽ không gặp phải phản phệ bất ngờ như bây giờ.
"A cái gì? Đã có chuột bạch đay rồi còn không mau chuẩn bị đi?" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói với Ân Thiên Duệ.
Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía Mạc Vô Nhai nói: "Mạc sư huynh, mau đem tên này bế lên giường đi, ta sợ hắn sắp ngã xuống đất rồi."
Thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bận rộn, Thượng Quan Huyền Ý hỏi: "A Hàn, ta nên làm gì bây giờ?"
"Cứ để bọn họ làm đi, chúng ta đứng nhìn." Tiêu Lăng Hàn nói xong vội vàng hôn lên mặt Thượng Quan Huyền Ý nhân lúc không có ai nhìn.
Thượng Quan Huyền Ý không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, nhưng vào lúc này, hai người đều cảm giác được trận pháp trong sân của Phương Vĩ Ngạn đang bị mở ra.
Một lúc sau, hai người nhìn thấy một nam tử từ ngoài sân bước vào, cao 1,75 m, là song nhi, nhìn qua thì cũng thanh tú. Lúc này lông mày hắn hơi nhăn lại, có điều gì đó lo lắng.
Người tới không ai khác chính là Chu Hòa Hi, hắn sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy hai người lạ mặt trong sân của Phương Vĩ Ngạn. Hai người đó dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm không thua kém tứ đại thiên tài trong môn phái. Phương Vĩ Ngạn hiếm khi giao lưu với các đồng môn trong môn phái. Đánh giá từ trang phục mà hai người đó mặc, họ chắc chắn không phải là người của Thương Huyền Tông. Phương Vĩ Ngạn kết bạn ở bên ngoài khi nào? Đã thế còn là hai người xuất chúng như vậy, tại sao hắn lại chưa từng nghe Phương Vĩ Ngạn nhắc đến?
Chu Hòa Hi bối rối không khỏi hỏi: “Hai vị đạo hữu này là bạn của Phương sư huynh sao?”
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn chỉ gật đầu mà không nói gì nhiều.
"Không biết Phương sư huynh có ở đây không?"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời lắc đầu.
"Vậy các ngươi có biết Phương sư huynh đi đâu không?"
Hai người tiếp tục lắc đầu.
“Sau đây là số 119 đấu với số 120.” Một nam tu Nguyên Anh hậu kỳ đọc.
"Ta đi lên trước." Phương Vĩ Ngạn nói với bốn người, sau đó nhảy lên lôi đài.
Ân Thiên Duệ hỏi: “Các ngươi nghĩ hắn có thể đánh giả không?”
Thượng Quan Huyền Ý: “Ta nghĩ hắn sẽ không đánh giả đâu.”
Ân Thiên Duệ: " Huyền Ý, ngươi căn cứ vào đâu?"
Thượng Quan Huyền Ý: “Là bởi vì đối thủ của hắn.”
Mạc Vô Nhai: “Kim Đan hậu kỳ!”
Ân Thiên Duệ: "Chuyện này thì sao?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Người này tu vi chân chính là Nguyên Anh sơ kỳ."
Mạc Vô Nhai: “…” Lặng lẽ thắp nến cho Phương Vĩ Ngạn!
Ân Thiên Duệ: “Nói như vậy Phương Vĩ Ngạn sắp bị đánh rất thảm, chúng ta có nên nhắc nhở hắn không?”
"Đùa cái gì vậy!" Thượng Quan Huyền Ý trợn mắt nhìn Ân Thiên Duệ một cái.
Ân Thiên Duệ cảm thấy khó hiểu vì mình lại bị Huyền Ý khinh thường.
Mạc Vô Nhai đưa tay sờ sờ đầu hắn, bất đắc dĩ nói: "Tu vi của chúng ta hiện tại chỉ ở Kim Đan trung kỳ."
Nghe Mạc Vô Nhai nói như vậy, Ân Thiên Duệ cảm thấy mình thật sự ngu ngốc. Lúc vô tình quay đầu lại, Ân Thiên Duệ trợn tròn mắt không thể tin được, hắn dụi dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm mới đưa tay kéo áo của Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai nhìn theo ánh mắt của Ân Thiên Duệ, cảm thấy mình đã nhìn thấy quỷ, thế mà thực sự nhìn thấy hắn.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Thượng Quan Huyền Ý nhìn về hướng hai người đang nhìn, hắn cũng có chút kinh ngạc.
Ba người quay lại như không có chuyện gì xảy ra, Thượng Quan Huyền Ý đi tới bên cạnh Tiêu Lăng Hàn nhỏ giọng nói: “A Hàn, huynh đoán xem vừa rồi chúng ta nhìn thấy ai?”
Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói: “Người có thể khiến ngươi kinh ngạc chắc chắn là người mà chúng ta đều đã gặp qua, hơn nữa bọn họ có lẽ đều là người đến từ đại lục Hoàng Cực. Ta đoán có hai người, một là vị hôn thê cũ của Ân Thiên Thịnh, hai là Bạch Liên Kiệt.”
Thượng Quan Huyền Ý hai mắt sáng lên, "A Hàn, huynh thật lợi hại, chọn một trong hai đi."
"Bạch Liên Kiệt!"
"Sao huynh khẳng định là hắn?" Thượng Quan Huyền Ý có chút chua chua nói, xem ra tên Bạch Liên Kiệt này để lại ấn tượng không nhỏ với Tiêu Đại Ma Vương nha. (ಠ╭╮ಠ)
"Mệnh của hắn khá cứng đấy, giống như một con gián đánh mãi không chết." Tiêu Lăng Hàn cau mày. Hắn đã gặp Bạch Liên Kiệt vài lần, nếu không biết Thượng Quan Huyền Ý là khí vận chi tử thì hắn đã nghi ngờ rằng Bạch Liên Kiệt khí vận chi tử rồi. Mệnh của hắn cũng quá cứng, nếu hắn không phải là khí vận chi tử. Chẳng lẽ... Chính là, Tiêu Lăng Hàn không khỏi thở nhẹ một hơi, nghĩ tới một khả năng.
Trong mắt Thượng Quan Huyền Ý thoáng qua chút không vui, tên đó vậy mà có thể thu hút được sự chú ý của Tiêu Lăng Hàn.
“Đừng động vào hắn.” Tiêu Lăng Hàn nhìn Thượng Quan Huyền Ý ra tiếng cảnh cáo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Huyền Ý không thể tin mở to mắt, Tiêu Lăng Hàn vừa mới nói cái gì? Hắn dám cảnh cáo mình chỉ vì một người ngoài, còn cắm mình không được động vào người đó. Trong lòng chợt cảm thấy đau xót, Thượng Quan Huyền Ý tủi thân nhìn Tiêu Lăng Hàn, chờ đợi hắn cho mình một lời giải thích.
Nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý như vậy, Tiêu Lăng Hàn đưa tay nắm lấy tay hắn, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn. Sau đó truyền âm cho hắn 【 Ta nghi ngờ hắn là khí vận chi tử giả. Hắn tồn tại chính là để chắn tai họa cho khí vận chi tử thật và đánh lừa những người có dụng tâm kín đáo. Em không nhận ra rằng tu vi hiện tại của hắn là Kim Đan sơ kỳ sao? Điều này rõ ràng là do hắn thúc đẩy, hơn một năm trước, tu vi của hắn vẫn đang ở Trúc Cơ trung kỳ. Không phải ai cũng may mắn như ta khi có được một không gian tùy thân. 】
Sau khi được Tiêu Lăng Hàn nhắc nhở, Thượng Quan Huyền Ý quay lại xem tu vi của Bạch Liên Kiệt. Quả nhiên, tu vi của hắn hiện tại đã là Kim Đan sơ kỳ nhưng rất phù phiếm, rõ ràng là hắn đã sử dụng các phương pháp cấm kỵ.
Khí vận chi tử giả có thể chắn tai ương sao? Tại sao Tiêu Lăng Hàn lại biết chuyện này? Vậy thì hắn có biết mình là khí vận chi tử không? Thượng Quan Huyền Ý cau mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu, mặc kệ hắn có biết hay không, dù sao hắn cũng sẽ không làm tổn thương chính mình.
Lúc này, Phương Vĩ Ngạn bị ném khỏi lôi đài và đúng lúc rơi xuống chân mấy người.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ nhìn thấy cảnh Phương Vĩ Ngạn bị đánh tơi bời, thật là thê thảm biết bao! Hắn bị đối xử như bao cát, từng quyền đánh vào trên người Phương Vĩ Ngạn, hắn căn bản không có cơ hội chống trả. Cả hai đều cảm thấy đau đớn thay cho hắn.
Nhìn thấy mặt mũi hắn bầm tím, mấy người đã đỡ hắn dậy.
"Ngươi không sao chứ?" Ân Thiên Duệ nhìn đôi mắt gấu trúc của Phương Vĩ Ngạn, khóe miệng dính máu, má phải có một vết đỏ lớn, tóc rối bù, miệng Ân Thiên Duệ không khỏi nhếch nhếch lên. Không phải hắn muốn cười, mà là hình tượng của Phương Vĩ Ngạn hoàn toàn không phù hợp với hình tượng công tử anh tuấn trước đây, chắc hẳn ai nhìn thấy hắn cũng sẽ muốn cười.
“Ta không sao.” Vừa nói, Phương Vĩ Ngạn từ trong nhẫn không gian lấy ra một lọ đan dược, đổ ra một viên, đang muốn ăn đã bị Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đồng thanh ngăn lại.
"Đừng ăn!" Tiêu Lăng Hàn cùng Ân Thiên Duệ đồng thời nói.
Phương Vĩ Ngạn bối rối nhìn hai người, hắn bị thương nặng như vậy nhưng hai người này lại không chịu để hắn ăn đan dược.
“Cho ta xem đan dược trong tay ngươi.” Tiêu Lăng Hàn sắc mặt lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn như vậy, Phương Vĩ Ngạn không dám hỏi thêm nữa, lập tức đưa đan dược cho hắn.
Tiêu Lăng Hàn cầm lấy đan dược, nhìn xem, sau đó ngửi một cái, không tự chủ được cau mày. Sau đó hắn đưa đan dược cho Ân Thiên Duệ, yêu cầu hắn xem qua.
Ân Thiên Duệ xem xong và gật đầu với Tiêu Lăng Hàn.
Nhìn thấy bộ dáng thần bí của hai người, Phương Vĩ Ngạn cảm thấy trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Tiêu Lăng Hàn đã nói: "Chúng ta trước tiên về Thiên Minh Phong đi."
Thấy vậy, Phương Vĩ Ngạn không còn cách nào khác đành phải đè sự tò mò xuống, dẫn bốn người trở lại nơi hắn ở.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Phương Vĩ Ngạn đi pha một ít linh trà, rót cho mỗi người một ly rồi hỏi: "Tiêu đạo hữu có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"
"Ngươi có đắc tội người trong Thương Huyền Tông à?" Tiêu Lăng Hàn không đáp mà hỏi.
"Ý, mặc dù nhân duyên của ta ở Thương Huyền Tông không cao lắm nhưng tôi thực sự chưa hề đắc tội ai. Nhiều nhất chính là Hàn Thiên Trạch mà cậu gặp mấy ngày trước. Ta rất ít giao lưu với người khác bởi vì ta rất ít khi ra ngoài, bình thường ta đều tu luyện trong phòng của mình," Phương Vĩ Ngạn sau khi suy nghĩ một lúc thì nói.
"Vậy ngươi cùng Chu sư đệ kia là chuyện như thế nào? Đương nhiên, nếu không tiện kể thì cũng không cần sao." Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, tên này rất ít khi ra ngoài, vì sao lại thích tên song nhi họ Chu kia? Chẳng lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Nhưng tên họ Chu kia cũng bình thường, sao có khả người khiến người gặp người yêu được?
"Thật ra ta cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy hắn rất đẹp, cho nên ta muốn cho hắn tất cả những thứ tốt đẹp nhất." Phương Vĩ Ngạn có chút xấu hổ nói, nghĩ đến Chu Hòa Hi, vẻ mặt hiện lên một chút dịu dàng.
Ân Thiên Duệ bên cạnh toàn thân nổi da gà, có chút thương hại nhìn hắn.
"Vậy hai người các ngươi quen biết như nào?"
“Có một lần ta đến Nhiệm Vụ Đường nhận nhiệm vụ, tình cờ là nhiệm vụ tập thể, chúng ta nhận cùng một nhiệm vụ, khi làm nhiệm vụ, ai cũng khó tránh khỏi bị thương. Thường xuyên qua lại, mọi người cũng trở nên quen hơn."
“Hắn hẳn là đệ tử Đan Phong đúng không?” Ân Thiên Duệ kiên định nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ân đạo hữu cũng biết Chu sư đệ sao?" Phương Vĩ Ngạn kinh ngạc nhìn Ân Thiên Duệ. Mặc dù trong Thương Huyền Tông, Chu Hòa Hi là luyện đan sư không phải là cái gì bí mật nhưng các vị trước mắt không phải người Thương Huyền Tông.
"Ta đoán, ta nghĩ chắc là hắn đã đưa đan dược cho ngươi, phải không?" Ân Thiên Duệ nói.
"Đây cũng là đoán?"
Ân Thiên Duệ cười nói: “Đương nhiên là đoán rồi.”
Phương Vĩ Ngạn: "..." Tại sao hắn lại cảm thấy mình bị những người này coi thường?
Bốn người: “…” Không phải cảm thấy, chúng ta thật sự khinh bỉ ngươi đó!
Tiêu Lăng Hàn nhìn Phương Vĩ Ngạn hỏi: "Ngươi có phải phát hiện rằng chỉ cần vài ngày không ăn đan dược thì thân thể sẽ cảm thấy rất khó chịu, trái tim giống như bị người ta bóp chặt đúng không?"
"Tiêu đạo hữu, sao ngươi biết? Nhưng mà ta chỉ cần ta ăn đan dược Chu sư đệ đưa cho thì ta sẽ bình thường trở lại." Phương Vĩ Ngạn kinh ngạc hỏi, có phải hắn mắc bệnh gì lạ không?
"Ngươi chưa bao giờ nghi ngờ Chu sư đệ của mình sao? Ngươi đã từng nhờ những luyện đan sư khác kiểm tra thân thể cho mình chưa?" Ân Thiên Duệ lần này nhìn Phương Vĩ Ngạn như thể hắn là một kẻ ngốc. Trước đây cảm thấy mình khá ngốc nhưng bây giờ mới thấy còn người ngốc hơn mình.
Phương Vĩ Ngạn không phải là một kẻ ngốc. Ân Thiên Duệ đã thể hiện rõ ràng như vậy. Nếu hắn vẫn không hiểu thì hắn đã không tu luyện được đến Kim Đan kỳ. Hắn lấy hết đan dược trong nhẫn không gian ra, đặt ngay ngắn trên bàn. Tổng cộng có hai mươi lọ. Hơn nữa, những thứ này đều là Chu Hòa Hi đưa cho hắn, lúc đó hắn vô cùng cảm động. Những thứ này nếu bán đi có thể có rất nhiều linh thạch.
Đột nhiên, Phương Vĩ Ngạn sắc mặt tái nhợt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, "Phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu đen.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Lăng Hàn lập tức nói với Ân Thiên Duệ: “Thiên Duệ, cứu người.”
"A?" Ân Thiên Duệ có chút bối rối. Tuy nhìn thấy bệnh của Phương Vĩ Ngạn nhưng hắn thực sự rất khó xử khi cứu người. Dù sao thì hắn cũng chưa từng làm thí nghiệm nào với thuốc của mình cả. Phương Vĩ Ngạn có lẽ nên nghi ngờ Chu Hòa Hi một chút, nếu không hắn cũng sẽ không gặp phải phản phệ bất ngờ như bây giờ.
"A cái gì? Đã có chuột bạch đay rồi còn không mau chuẩn bị đi?" Tiêu Lăng Hàn tức giận nói với Ân Thiên Duệ.
Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía Mạc Vô Nhai nói: "Mạc sư huynh, mau đem tên này bế lên giường đi, ta sợ hắn sắp ngã xuống đất rồi."
Thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bận rộn, Thượng Quan Huyền Ý hỏi: "A Hàn, ta nên làm gì bây giờ?"
"Cứ để bọn họ làm đi, chúng ta đứng nhìn." Tiêu Lăng Hàn nói xong vội vàng hôn lên mặt Thượng Quan Huyền Ý nhân lúc không có ai nhìn.
Thượng Quan Huyền Ý không khỏi nhếch nhếch khóe miệng, nhưng vào lúc này, hai người đều cảm giác được trận pháp trong sân của Phương Vĩ Ngạn đang bị mở ra.
Một lúc sau, hai người nhìn thấy một nam tử từ ngoài sân bước vào, cao 1,75 m, là song nhi, nhìn qua thì cũng thanh tú. Lúc này lông mày hắn hơi nhăn lại, có điều gì đó lo lắng.
Người tới không ai khác chính là Chu Hòa Hi, hắn sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy hai người lạ mặt trong sân của Phương Vĩ Ngạn. Hai người đó dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm không thua kém tứ đại thiên tài trong môn phái. Phương Vĩ Ngạn hiếm khi giao lưu với các đồng môn trong môn phái. Đánh giá từ trang phục mà hai người đó mặc, họ chắc chắn không phải là người của Thương Huyền Tông. Phương Vĩ Ngạn kết bạn ở bên ngoài khi nào? Đã thế còn là hai người xuất chúng như vậy, tại sao hắn lại chưa từng nghe Phương Vĩ Ngạn nhắc đến?
Chu Hòa Hi bối rối không khỏi hỏi: “Hai vị đạo hữu này là bạn của Phương sư huynh sao?”
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn chỉ gật đầu mà không nói gì nhiều.
"Không biết Phương sư huynh có ở đây không?"
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời lắc đầu.
"Vậy các ngươi có biết Phương sư huynh đi đâu không?"
Hai người tiếp tục lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro