[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Cổ Trùng, Tình...

2024-10-21 22:22:23

Chu Hòa Hi thấy vậy còn tưởng rằng Phương Vĩ Ngạn có thể đã đi tham gia tỷ thí, chắc sẽ sớm quay lại. Vì thế hắn đi tới bàn mấy người Tiêu Lăng Hàn vừa ngồi, ngồi xuống, chuẩn bị chờ Phương Vĩ Ngạn quay lại.

Cũng may bọn họ vừa cảm giác được trong sân có người động vào trận pháp Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng bố trí Phòng Ngự Trận cho phòng của Phương Vĩ Ngạn, đồng thời cũng lau sạch vết máu hắn vừa phun ra, nếu không sẽ bại lộ manh mối.

Thấy người này không có rời đi, Tiêu Lăng Hàn cùng Thượng Quan Huyền Ý nhìn nhau.

"A Hàn, huynh làm cái gì vậy? Ở đây còn có người đó!" Thượng Quan Huyền Ý không ngờ Tiêu Lăng Hàn dám hôn hắn trước mặt người khác, cả mặt đỏ bừng, có cảm giác như bị bỏng.

“Vậy nếu không em hôn ngược lại ta đi?” Tiêu Lăng Hàn âm thầm cười trộm, ôm Thượng Quan Huyền Ý, giả bộ muốn hôn hắn lần nữa.

Thượng Quan Huyền Ý vội vàng đưa tay che miệng lại, dùng đôi mắt hoa đào trừng Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý nhìn như vậy rõ ràng là đang dụ dỗ chính mình.

Chu Hòa Hi cảm thấy xấu hổ trước hành vi không coi ai ra gì của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Ngồi được hai phút, hắn không thể ngồi tiếp được nữa, đành thất vọng rời đi.

"Như vậy cũng được hả?" Thượng Quan Huyền Ý không khỏi xấu hổ, không ngờ cách này có thể đuổi kẻ không mời mà đến đi rồi.

"Bóng đèn lớn như hắn, nhìn thấy hành vi thân mật của chúng ta, tất nhiên sẽ xấu hổ. Nếu hắn không rời đi, chẳng lẽ ở lại ăn cơm chó của chúng ta sao?" Tiêu Lăng Hàn nhéo mũi Thượng Quan Huyền Ý một chút, nhân lúc hắn không để ý liền tóm chặt lấy tay hắn, hung hăng hôn xuống.

Thượng Quan Huyền Ý toàn thân tê dại, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ hôn đáp lại, cuối cùng hắn cũng học được cách hôn.

Hai người cùng lúc cảm thấy có người chạm vào trận pháp được bố trí trong phòng của Phương Vĩ Ngạn. Miễn cưỡng buông nhau ra, sợi chỉ bạc xuất hiện, cả hai đều không khỏi mỉm cười.

Mở trận pháp, Ân Thiên Duệ nhìn Tiêu Lăng Hàn cầu cứu, "Tiêu đại ca, mau tới giúp ta, cái này nên làm như thế nào a?"

Bởi vì gấp gáp nên Ân Thiên Duệ không phát hiện ra hai người có gì kỳ quái nhưng ánh mắt sắc bén của Mạc Vô Nhai vẫn nhìn thấy môi bọn họ có chút đỏ, rất rõ ràng hai người này vừa làm gì.

Tiêu Lăng Hàn đi theo Ân Thiên Duệ đến bên giường Phương Vĩ Ngạn, lúc này, ngực trái của Phương Vĩ Ngạn đã bị Ân Thiên Duệ rạch ra một đường nhỏ. Trong trái tim có một con sâu nhỏ đang bơi qua bơi lại, nhìn có chút sởn tóc gáy.

“Ở đây còn thiếu một loại chủ dược.” Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn bát thuốc mà Ân Thiên Duệ đặt ở một bên, bên trong bát thuốc là dược dịch hắn vừa chuẩn bị để thu hút cổ trùng.

“Chủ dược gì?” Ân Thiên Duệ bối rối, hắn không nhớ còn cần chủ dược gì nữa!

“Máu đầu tim, chỉ có nó mới có thể thu hút cổ trùng này chui ra.”

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ đứng gần đó đều tránh xa hắn một bước, cảnh giác nhìn hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn hành động của ba người, Tiêu Lăng Hàn trong đầu tràn ngập hắc tuyến ( ̄_ ̄|||). Hắn có từng nói muốn máu đầu tim của ba người này sao? Ngoài ra, hắn cũng đâu có nói đó phải là máu đầu tim của người đúng không?

Suy nghĩ một chút, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp từ trong không gian tóm lấy một con Linh Thảo Thỏ, lấy ra máu đầu tim của nó, thả vào bát thuốc vừa rồi Ân Thiên Duệ chuẩn bị. Hắn đem Linh Thảo Thỏ giao cho Mạc Vô Nhai, nói: "Xử lý nó sạch sẽ, lát nữa đem nướng."

Sau khi máu chảy vào bát thuốc, trong bát thuốc chợt có mùi lạ. Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng đánh thức Phương Vĩ Ngạn, miễn cho chừo tí nữa tên này không tin lời bọn họ nói. Sau đó mọi người nhìn thấy con bọ trên ngực Phương Vĩ Ngạn chậm rãi vặn vẹo, sau đó chui ra khỏi vết thương nhỏ do Ân Thiên Duệ tạo ra, bò thẳng vào trong bát.

Phương Vĩ Ngạn cảm thấy có thứ gì đó đang di chuyển ở ngực trái của mình, khi nhìn thấy đó là một con sâu bò từ trong tim mình ra, hắn bỗng cảm thấy trời đất u ám, ước gì mình không tỉnh dậy cho xong. Do Ân Thiên Duệ đã đưa viên Phệ Linh Đan vào cơ thể hắn nên tạm thời hắn không thể sử dụng linh lực của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhìn thấy một con sâu chui ra khỏi cơ thể mình, Phương Vĩ Ngạn cảm thấy niềm tin của mình đã sụp đổ. Làm sao có thể có một con sâu trong cơ thể mình?

Hắn ngơ ngác nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn, Ân Thiên Duệ vẫn đang chữa trị vết thương cho hắn, hắn như một con rối nằm yên bất động. Phương Vĩ Ngạn cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút nhưng mà tại sao trong cơ thể hắn lại có sâu? Ai đã hạ sâu cho hắn? Đúng rồi, Chu Hòa Hi!

Hắn liền nói tại sao luôn cảm thấy đau ở ngực trái, hóa ra đó là con sâu kia tác quai tác quái.

Vậy đan dược Chu Hòa Hi đưa cho hắn là cái quỷ gì vậy? Có phải là đan dược để nuôi sâu không? Vốn dĩ không phải có để cho ngươi ăn đâu, đúng là mình mù rồi nên mới cảm động.

Không đúng, bây giờ khi nghĩ đến Chu Hòa Hi, không thấy hắn đẹp chút nào. Hắn trông cũng bình thường, tu vi trung bình, không có gì hấp dẫn mình. Mình cũng không còn cảm giác rung động nữa, ngược lại khi nghĩ đến người này trong lòng lại có cảm giác ghê tởm khó tả. Vậy trước đây mình thích gì ở hắn?

Phương Vĩ Ngạn mờ mịt, sao hắn có thể đột nhiên yêu một người không có gì hấp dẫn hắn như vậy?

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ về nhân sinh, một mùi hương quyến rũ từ ngoài sân bay vào phòng. Mũi Phương Vĩ Ngạn giật giật, mùi thơm ngào ngạt chui vào mũi. Hắn chỉ cảm thấy đói. Rõ ràng hắn đã tích cốc, làm sao có thể cảm thấy đói được? Nhân sinh suy nghĩ sau đi, tốt hơn hết hắn nên đi xem điều gì đã khiến hắn cảm thấy đói như vậy.

Khi Phương Vĩ Ngạn xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ đưa tay ra và nói: "Hai trăm nghìn linh thạch trung phẩm, không giảm giá, ok!"

Phương Vĩ Ngạn có bối rối và chớp mắt ngơ ngác: " Ý Ân đạo hữu là sao?"(⊙_⊙)?

"Tiền cứu ngươi đó, ngươi cho rằng linh thảo ta nhặt được bên đường sao?" Ân Thiên Duệ liếc Phương Vĩ Ngạn một cái, hắn học được điều này từ Tiêu Lăng Hàn. Hơn nữa, nếu không phải mấy người gặp được gia hỏa này, có lẽ hắn sẽ sớm đi chầu diêm vương thôi.

Phương Vĩ Ngạn lập tức hiểu ý, lấy ra 500.000 linh thạch trung phẩm đưa cho Ân Thiên Duệ: “Đây là chút tâm ý nhỏ của ta.”

Thần thức của hắn quét qua chiếc nhẫn không gian của Phương Vĩ Ngạn đưa cho, hài lòng cất nó đi, mỉm cười nói với Phương Vĩ Ngạn: "Phương đạo hữu, không tồi, ngươi rất hiểu chuyện đó, tiền đồ vô hạn!"

Đôi mắt của Phương Vĩ Ngạn giật giật. Nếu không đưa cho hắn linh thạch liệu hắn có phải sẽ nói rằng mình không có tiền đồ không? Quay lại nhìn con thỏ đang nướng trên lửa, hắn bất giác nuốt nước bọt, mùi thịt nồng đậm xông thẳng vào chóp mũi. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế trống, nhìn thẳng vào miếng thịt trên giá nướng.

Trong nửa giờ, một con Linh Thảo Thỏ miễn cưỡng đủ năm người ăn. Mặc dù thỏ trong Tu chân giới lớn hơn gấp ba bốn lần so với trên trái đất nhưng không thể chịu nổi mấy mồm thuồng luồng này a.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tiêu đạo hữu, tiếp theo ngươi muốn đi đâu? Ta có thể dẫn đường cho ngươi. Tuy đại lục Huyền Thiên ta chưa đi hết nhưng hầu hết các nơi quanh đây ta vẫn rất quen thuộc." Phương Vĩ Ngạn nhìn Tiêu Lăng Hàn, có chút nịnh nọt nói.

"Không đúng, Phương đạo hữu, không phải ngươi thường xuyên bế quan tu luyện sao? Ngươi rất ít ra ngoài, ngươi nói quen, không phải là quen thuộc với bản đồ đó chứ?" Ân Thiên Duệ thấy tên này muốn ăn vạ bọn họ, rõ ràng là muốn đi theo Tiêu Lăng Hàn ăn uống ké. Vừa rồi còn muốn cùng mình tranh một miếng thịt, đây không phải rõ ràng là ức hiếp người có tu vi không cao bằng hắn sao?

Mặt Phương Vĩ Ngạn lập tức đỏ bừng, trong lòng buồn bực nghĩ, Ân đạo hữu thật là, chỉ cướp một miếng thịt của hắn thôi mà. Dù sao trước đây mình cũng đã cho hắn rất nhiều linh thạch, gia hảo này không thể không phá đám sao?

Suy nghĩ một chút, Phương Vĩ Ngạn nói: "Không sao đâu, dù sao ta cũng đang định đi du lịch, chưa kể việc mù quáng bế quan tu luyện không tốt cho việc nâng cao tâm cảnh."

Bốn người: "..." (¬︿̫̿¬)

"Nhân tiện, Phương đạo hữu, ngoại trừ năm người chúng ta ở đây, ta không muốn người khác biết chuyện hôm nay ta cứu ngươi." Ân Thiên Duệ biết mình không thể tự gây thêm rắc rối. Ai biết song nhi họ Chu kia sau lưng có người hay không chứ.

Nghe vậy, F Phương Vĩ Ngạn lập tức phát ra thề tâm ma.

Thấy thế, Ân Thiên Duệ lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. Đột nhiên hắn nhìn thấy chiếc bát đặt trên bàn bên cạnh, ra tiếng hỏi: “Phương đạo hữu, ngươi định xử lý tiểu tình nhân kia thế nào?”

Phương Vĩ Ngạn nhìn theo ánh mắt của Ân Thiên Duệ, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại. Hắn nghĩ rằng sau này hắn sẽ sợ sâu bọ mất, chuyện này đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý rất lớn. Hơn nữa, Ân đạo hữu còn nói, con sâu này chính là tiểu tình nhân của hắn, tiểu tình nhân! Phải chăng Ân Thiên Duệ có hiểu lầm gì về “tiểu tình nhân” không?

"Các ngươi nghĩ nên xử lý con sâu này thế nào?" Phương Vĩ Ngạn chỉ muốn tránh xa con sâu đó và không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa.

"Sao ngươi lại tránh nó như tránh tà vậy? Dù sao cũng đã ở bên nhau mấy năm mà vẫn không có tình cảm gì sao?" Thượng Quan Huyền Ý hài hước nhìn Phương Vĩ Ngạn, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa, tên này thế mà lại bị một song nhi hạ tình cổ.

Phương Vĩ Ngạn: “…” Trong lòng hắn đã bị tổn thương vạn lần! Thật quá đau lòng.

"Đúng rồi, con sâu này là gì vậy?"

"Cổ trùng."

"Trên thế giới này thật sự có thứ như vậy sao? Đó là loại cổ trùng gì?" Phương Vĩ Ngạn lập tức nhớ tới trong thư viện từng nhìn thấy một loại tạp thư ghi lại loại vật này, nói có rất nhiều loại cổ trùng, mỗi loại có tác dụng khác nhau. Lúc đó hắn còn tưởng rằng người đó bịa đặt để gây sự chú ý nhưng không ngờ rằng đó không chỉ là sự thật mà bản thân còn xui xẻo gặp phải.

"Tình cổ!"

Phương Vĩ Ngạn không khỏi nhớ lại cảnh tượng khi gặp Chu Hòa Hi, ban đầu mình chính cũng không có ấn tượng mấy về song nhi này, khi đó tu vi bản thân đã là Kim Đan đỉnh. Sau một lần bị thương và ăn đan dược mà hắn đưa cho, chính mình dần cảm thấy hắn lớn lên thật đẹp, mỗi khi hắn cười đều đều in sâu vào tâm trí mình. Luôn cảm thấy mọi thứ của hắn đều chạm tới trái tim mình, càng nhìn hắn càng cảm thấy hạnh phúc. Hóa ra tất cả những điều này chỉ là do một con sâu gây ra. Chẳng trách trong thời gian đó mình luôn nôn ra máu nhưng chỉ cần nghĩ đến Chu Hòa Hi, các triệu chứng sẽ lập tức thuyên giảm.

Sau đó, mấy người Tiêu Lăng Hàn ở lại Thương Huyền Tông thêm bốn ngày, bọn họ không quan tâm Phương Vĩ Ngạn đối phó Chu Hòa Hi như thế nào, dù sao tên này cũng có một sư tôn Hợp Thể kỳ làm chỗ dựa.

Trong bốn ngày qua, mấy người Tiêu Lăng Hàn hầu như luôn ở trong quảng trường và Thiên Minh Phong, dù sao Thương Huyền Tông cũng không phải tông môn của mình, tất nhiên không thể tùy ý đi lại. Nếu chẳng may có ai đánh rơi thứ gì đó có giá trị và đổ lỗi cho một người trong số họ thì chẳng phải sẽ bị oan uổng chết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0