[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Rời Khỏi Thương...
2024-11-19 20:57:58
Ngay khi Phương Vĩ Ngạn đang định đi cùng mấy người Tiêu Lăng Hàn thì các tu sĩ của Huyền Kiếm Các đã đến Thương Huyền Tông, vì vậy hắn được sư phụ ra lệnh ở lại tông môn để tham gia cuộc thi.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã bị thua nên sẽ không cần tham gia tỷ thí, nhưng sư phụ lại nói cho hắn biết, đối thủ đấu với hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Phương Vĩ Ngạn cảm thấy mình thật là quá xui xẻo, chịu đựng bị đánh bầm dập để không phải tham gia tỷ thí nữa ai ngờ là vui mừng vô ích.
Dưới chân núi Thương Huyền Tông, Phương Vĩ Ngạn nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn với ánh mắt không muốn buông tha.
Ánh mắt kia khiến mấy người rùng mình nổi hết da gà da vịt.
"Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, Ân đạo hữu, và Mạc đạo hữu. Hẹn gặp lại, các ngươi bảo trọng."
"Phương đạo hữu, bảo trọng!"
Mấy người Tiêu Lăng Hàn vừa mới đi được mấy bước liền nghe được một âm thanh quen thuộc.
" Phương Vĩ Ngạn, Chu sư đệ ở đâu? Ta đã ba ngày không thấy hắn, có phải ngươi ngươi giấu hắn ở đâu rồi đúng không?"
"Đây không phải là người tên Hàn Thiên Trạch sao? A Hàn, huynh cảm thấy trên người hắn có thể có cổ trùng không?" Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn lại.
"Không đâu, tư chất của hắn chẳng ra gì, tu vi của hắn đều là ăn đan dược đi lên, vậy có nghĩa có nghĩa là hắn rất được cưng chiều. Nếu Chu Hòa Hi dám hạ cổ cho hắn, nhất định sẽ bị phát hiện. Nhưng Phương Vĩ Ngạn thì khác, sư phụ của vừa nhìn là biết áp dụng phương pháp ‘nuôi thả’ với hắn, thậm chí còn phân phó hắn làm việc bằng ngọc giản."
Khi nói chuyện, mấy người đã rời khỏi chân núi Thương Huyền Tông.
Bốn người vốn định trở lại thành Minh Huyền nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới rời đi nhưng đi chưa được bao xa thì đã bị một nam tu Nguyên Anh sơ kỳ chặn lại.
Nam tu mặc áo màu xanh, mặc dù không mặc trang phục của Thương Huyền Tông nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn nhớ rõ ràng, người này chính là anh trai của song nhi ngày đó vừa đến chân núi Thương Huyền Tông đã cãi nhau họ.
"Tiền bối, tại sao lại cản đường chúng ta?" Mạc Vô Nhai tiến lên hai bước hỏi.
Nam tu chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Mạc Vô Nhai, nhìn thẳng vào Thượng Quan Huyền Ý.
"Có việc?" Thượng Quan Huyền Ý thấy người này nhìn mình thì có chút cạn lời, tên này là tới tìm mình sao?
Nam tu này đúng là đại ca của Hồ Minh Ba, tên là Hồ Minh Nghiệp. Hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý từ trên xuống dưới, gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt người đối diện giống như mẹ vợ xem con rể, hắn tiến lên một bước, ngăn cản nam tu sĩ nhìn Thượng Quan Huyền Ý. Thượng Quan Huyền Ý chính là vợ tương lai của hắn, kẻ nào dám cướp hắn nhất định sẽ khiến người đó hối hận khi đến thế giới này.
Hồ Minh Nguyệt cau mày khó chịu khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn chặn tầm nhìn của mình. Mặc dù tiểu tử này rất đẹp trai nhưng em trai hắn lại muốn nam tử mặc áo tím.
“Tiểu tử áo tím kia, em trai của ta nói hắn thích ngươi, muốn ngươi làm đạo lữ của hắn. Nếu ngươi ngại rằng tu vi của hắn không đủ cao thì đừng lo, em trai ta nói khi nào đạt đến Kim Đan kỳ mới thành thân với ngươi." Hồ Minh Nghiệp quay đầu nhìn về Thượng Quan Huyền Ý nói với hắn.
Tiêu Lăng Hàn tức giận, tên này cũng được đấy, dám đào góc tường ngay trước mặt hắn, vừa định ra tay, liền bị Thượng Quan Huyền Ý kéo lại, hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
"A Hàn, để đó cho em."
Nhìn vào đôi mắt của hắn, Tiêu Lăng Hàn gật đầu.
"Hắn không nói cho ngươi biết là ta mắng hắn như thế nào sao? Ta nói hắn tu vi kém cỏi, lớn lên còn không đẹp, vừa nhìn thấy là hết muốn ăn, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng. Người như vậy, ngươi lại yêu cầu bổn thiếu gia làm đạo lữ của hắn. Ngươi có chắc là mình không xúc phạm hai chữ đạo lữ không?" Thượng Quan Huyền Ý khinh thường nhìn Hồ Minh Nghiệp như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Lời nói của Thượng Quan Huyền Ý khiến Hồ Minh Nghiệp tức giận, tay run rẩy chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý: “Ngươi, ngươi…”
"A..." Hồ Minh Nghiệp bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Xin lỗi, ta cũng chút ghét người khác chỉ tay vào ta." Thượng Quan Huyền Ý lắc đi vết máu trên dao găm, hắn hiện tại đã nhận ra mình không thể có một chút kiên nhẫn nào với mấy loại người như này nữa, những ngươi thích đến làm phiền hắn và Tiêu Lăng Hàn thì hắn đều muốn diệt trừ hết cho sảng khoái.
Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai quay đầu lại, nhìn Thượng Quan Huyền Ý một cách kỳ quái. Chẳng lẽ gia hỏa này bị Tiêu Lăng Hàn lây nhiễm rồi?
"Được, được lắm, ngươi giỏi!" Hồ Minh Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Thượng Quan Huyền Ý, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn thế mà lại bị một tiểu tử Kim Đan kỳ ám toán. Hôm nay hắn nhất định phải để những người này chôn xương ở đây, nếu không thì sẽ khó xóa bỏ hận ý trong lòng hắn. Về phần tiểu tử mà em trai hắn có hứng thú, thì sẽ bẻ gãy tay chân để hắn để em trai chơi đùa.
Tuy nhiên, ý tưởng của hắn tuy hay nhưng lại nhanh chóng bị tan vỡ vì có một nhóm người đang tiến về phía họ.
Nhìn thấy Hồ Minh Nghiệp đang nhìn về phía sau bọn họ, mấy người Tiêu Lăng Hàn cũng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy có sáu người đi về phía họ, ba người trong số họ là tu sĩ của Thương Huyền Tông, mặc áo màu xanh. Ba người còn lại đều mặc đồ trắng và đeo một thanh kiếm trên lưng. Đây là dấu hiệu rõ ràng, nhìn thoáng qua có thể biết họ là tu sĩ của Huyền Kiếm Các. Trong đó có ba người bọn họ biết là Khổng Nhạc Trì, Nghiêm Vĩnh Đào và Lưu Viễn Húc, những người còn lại thì họ không biết.
Khi mấy người vừa quay đầu lại, Hồ Minh Nghiệp đã không thấy.
"Má nó, tên đó thế mà đã chạy trốn rồi!" Ân Thiên Duệ ngạc nhiên nói khi thấy phía trước không có ai nữa.
“Chắc là không muốn người khác nhìn thấy nên mới bỏ chạy.”
Sau khi kẻ gây rối rời đi, bốn người Tiêu Lăng Hàn tiếp tục đi đến thành Minh Huyền, không để ý tới đám người phía sau.
Đương nhiên, phía sau sáu người cũng nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn, Lưu Minh Viễn lẩm bẩm nói: "Là bọn họ."
“Ồ, Minh Viễn biết họ à?”
"Ta không biết nhưng đã từng gặp một lần rồi. Họ có thiên phú khá tốt."
"Thế mà có thể bị ngươi khen thiên phú không tồi. Ta rất muốn xem mấy người đó."
"Phạm huynh, ta tin rằng khi ngươi gặp họ, ngươi cũng sẽ có suy nghĩ giống ta."
“Vậy chúng ta có nên tăng tốc lên để đi xem không?”
"Bọn họ chỉ là mấy cái tu sĩ Kim Đan kỳ, không xứng đáng tiền bối Nguyên Anh kỳ chúng ta phải tự đến gặp mặt."
"Cung huynh nói đúng."
"..."
Nghiêm Vĩnh Đào thỉnh thoảng liếc nhìn Khổng Nhạc Trì. Lúc trước hắn vẫn chưa có cơ hội gặp lại Khổng Nhạc Trì. Hắn vốn tưởng rằng Khổng Nhạc Trì thật sự muốn rèn luyện nhưng không ngờ lần này người Huyền Kiếm Các đến tông môn giao lưu học hỏi, hắn lại gặp được Khổng Nhạc Trì. Chỉ là những người trước đây luôn vây quanh hắn giờ đây tránh hắn như rắn rết, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu, thế nên không có tâm tư đi nghe mấy người Lưu Minh Viễn nói.
"Nhạc Trì, có chuyện gì vậy? Trước đây ngươi và Nghiêm Vĩnh Đào không phải là bạn thân sao? Nhưng bây giờ rõ ràng giữa hai người đã có khoảng cách. Chẳng lẽ tiểu tử kia đã làm điều gì đó sao?" Khổng Nhạc Phong tất nhiên cũng chú ý tới Nghiêm Vĩnh Đào thỉnh thoảng trộm ngắm em trai mình, không biết em trai mình nghĩ cái gì mà mời mình đi đến Huyền Kiếm Các cùng hắn nhưng cuối cùng lại đi Thương Huyền Tông.
"Không có gì đâu, ca ca, mấy người phía trước hình như đã cứu mạng ta thì phải?" Khổng Nhạc Trì nhìn bốn người Tiêu Lăng Hàn, cau mày. Lúc ở núi Vân Vụ, nếu không nhầm thì họ chính là người đã cứu hắn vì hơi thở của bọn họ rất giống.
" Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ngươi lưu lạc đến nông nỗi nào mà cần mấy cái tu sĩ Kim Đan kỳ cứu mạng?" Khổng Nhạc Phong mang ánh mắt nặng nề nhìn em trai. Hắn tốt xấu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
"Không có gì, chuyện đã qua rồi thì thôi, ca đừng hỏi nữa." Nhìn thấy vẻ mặt u ám của đại ca, Khổng Nhạc Trì có chút e ngại, hắn sợ nhất là đại ca xụ mặt xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Khổng Nhạc Trì, Khổng Nhạc Phong không đành lòng trách móc hắn nữa, đưa tay sờ đầu hắn. Có vẻ như mình nên dành chút thời gian để hỏi Viên Văn Hãn là chuyện gì đã xảy ra rồi. "Nếu ngươi đã nói người phía trước đã cứu ngươi, vậy thì lúc nào đó chúng ta đi cảm tạ bọn họ đi."
"Được, cảm ơn đại ca."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi ở phía trước bởi vì thần thức cao hơn những người đi sau nên tất nhiên nghe rõ cuộc nói chuyện.
【A Hàn, Khổng Nhạc Trì làm sao biết được chúng ta cứu hắn? 】Thượng Quan Huyền Ý truyền âm hỏi, rõ ràng ngày hôm đó hắn cũng cùng những người khác ngất xỉu.
【 hẳn là hắn rất nhạy cảm với hơi thở, cho nên thông qua hơi thở có thể phân biệt được ai với ai, không có gì ngạc nhiên khi hắn may mắn có được thiên phú này. Nghĩ mà xem, hắn giống như chuột tàm bảo thông qua hơi thở có thể biết được nơi nào có thiên tài địa bảo. 】 Gia hỏa này thật đúng là may mắn. Loại thiên phú này trong trăm triệu người mới khó được một cái.
【 Cái tên Nghiêm Vĩnh Đào đã bỏ hắn vậy thì chẳng phải mệt lớn sao. 】 Thượng Quan Huyền Ý âm thầm thắp nến trong lòng Nghiêm Vĩnh Đào, nếu không tìm chết thì hắn sẽ không chết.
【 đúng vậy, vận khí của tên kia so với lúc chúng ta gặp được ở núi Vân Vụ thì ít hơn ba phần, chắc chắn vận khí hắn còn sẽ tiếp tục giảm. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói, trong lòng hắn kỳ thật là có chút vui sướng khi người gặp họa, Nghiêm Vĩnh Đào này chính là một tên cặn bã, hiện tại xem hắn biểu hiện, hắn hẳn là cũng là thích Khổng Nhạc Trì. Chỉ là phía trước hắn thích mà không tự biết, hiện tại phỏng chừng hắn vẫn là sẽ trốn tránh, chỉ mong Khổng Nhạc Trì không ngốc như trước nữa.
Nguyên nhân vận khí Nghiêm Vĩnh Đào sở dĩ sẽ giảm sút là bởi vì hắn tài tinh cùng bảo hộ tinh đều rời hắn mà đi. Tiêu Lăng Hàn tuy rằng không biết Nghiêm Vĩnh Đào vận khí giảm là cùng mệnh tinh có quan hệ nhưng Tiêu Lăng Hàn lại có thể nhìn ra là có quan hệ với Khổng Nhạc Trì cùng Viên Văn Hãn. Hắn chỉ cần mở linh nhãn, những đồ vật không nhìn thấy đều sẽ hiện ra ở trong mắt hắn.
Hai tiếng sau, bốn người Tiêu Lăng Hàn rốt cuộc đã tới thành Minh Huyền, mỗi người phải giao hai mươi khối linh thạch trung phẩm làm phí vào thành.
" Tiêu sư đệ, chúng ta nên đến quán trọ lần trước hay tìm quán trọ mới?" Mạc Vô Nhai thấy trước mặt có rất nhiều quán trọ nên ra tiếng hỏi.
"Chuyện này thì sao, các ngươi nghĩ như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn thấy trước mặt có một quán trọ, hỏi ý kiến của ba người kia.
Ba người nhìn nhau rồi gật đầu.
Sau đó Mạc Vô Nhai đi vào cửa hàng thuê một cái viện nhưng bốn người bọn họ không dọn vào ngay mà đến một tửu lầu tên là Viên Minh Thanh. Lý do tại sao nó được gọi là Viên Minh Thanh là bởi vì hầu hết tất cả các món ăn trong các cửa hàng đều là hình tròn, chúng được phối hợp với linh quả và các món ăn khác nhau. Nghe nói đầu bếp của Viên Minh Thanh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho dù có trả bao nhiêu linh thạch cũng không bán truyền thừa.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn ngồi xuống một lúc, một mâm cơm tròn được dọn lên, trông hơi giống bánh trôi.
"Đẹp quá, nhìn không nỡ ăn luôn." Ân Thiên Duệ nhìn đồ ăn trong mâm, không biết bắt đầu từ đâu.
"Nếu ngươi không muốn ăn thì đừng ăn, tất cả cái này đều là của ta." Thượng Quan Huyền Ý vừa ăn một cái đồ ăn hình tròn, hương vị có chút giống linh quả, có mùi thơm độc đáo của linh quả nhưng cũng có hương vị của linh rau trộn lẫn trong đó, sau khi tiến vào bụng, một luồng linh khí tinh khiết tụ tập trong đan điền.
"Nhiều như vậy ngươi có ăn hết không? Mắt to bụng nhỏ.” Vừa nói, hắn vừa nhìn bụng Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
"Thiên Duệ, ngươi đang nhìn ở đâu đấy?" Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng quét qua Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý là người của hắn, cái tiểu song nhi Ân Thiên Duệ không nhìn Mạc Vô Nhai nhà hắn đi mà nhìn chằm chằm người của hắn làm gì.
Hắn vốn tưởng rằng mình đã bị thua nên sẽ không cần tham gia tỷ thí, nhưng sư phụ lại nói cho hắn biết, đối thủ đấu với hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Phương Vĩ Ngạn cảm thấy mình thật là quá xui xẻo, chịu đựng bị đánh bầm dập để không phải tham gia tỷ thí nữa ai ngờ là vui mừng vô ích.
Dưới chân núi Thương Huyền Tông, Phương Vĩ Ngạn nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn với ánh mắt không muốn buông tha.
Ánh mắt kia khiến mấy người rùng mình nổi hết da gà da vịt.
"Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, Ân đạo hữu, và Mạc đạo hữu. Hẹn gặp lại, các ngươi bảo trọng."
"Phương đạo hữu, bảo trọng!"
Mấy người Tiêu Lăng Hàn vừa mới đi được mấy bước liền nghe được một âm thanh quen thuộc.
" Phương Vĩ Ngạn, Chu sư đệ ở đâu? Ta đã ba ngày không thấy hắn, có phải ngươi ngươi giấu hắn ở đâu rồi đúng không?"
"Đây không phải là người tên Hàn Thiên Trạch sao? A Hàn, huynh cảm thấy trên người hắn có thể có cổ trùng không?" Thượng Quan Huyền Ý quay đầu nhìn lại.
"Không đâu, tư chất của hắn chẳng ra gì, tu vi của hắn đều là ăn đan dược đi lên, vậy có nghĩa có nghĩa là hắn rất được cưng chiều. Nếu Chu Hòa Hi dám hạ cổ cho hắn, nhất định sẽ bị phát hiện. Nhưng Phương Vĩ Ngạn thì khác, sư phụ của vừa nhìn là biết áp dụng phương pháp ‘nuôi thả’ với hắn, thậm chí còn phân phó hắn làm việc bằng ngọc giản."
Khi nói chuyện, mấy người đã rời khỏi chân núi Thương Huyền Tông.
Bốn người vốn định trở lại thành Minh Huyền nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới rời đi nhưng đi chưa được bao xa thì đã bị một nam tu Nguyên Anh sơ kỳ chặn lại.
Nam tu mặc áo màu xanh, mặc dù không mặc trang phục của Thương Huyền Tông nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn nhớ rõ ràng, người này chính là anh trai của song nhi ngày đó vừa đến chân núi Thương Huyền Tông đã cãi nhau họ.
"Tiền bối, tại sao lại cản đường chúng ta?" Mạc Vô Nhai tiến lên hai bước hỏi.
Nam tu chỉ hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Mạc Vô Nhai, nhìn thẳng vào Thượng Quan Huyền Ý.
"Có việc?" Thượng Quan Huyền Ý thấy người này nhìn mình thì có chút cạn lời, tên này là tới tìm mình sao?
Nam tu này đúng là đại ca của Hồ Minh Ba, tên là Hồ Minh Nghiệp. Hắn nhìn Thượng Quan Huyền Ý từ trên xuống dưới, gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy ánh mắt người đối diện giống như mẹ vợ xem con rể, hắn tiến lên một bước, ngăn cản nam tu sĩ nhìn Thượng Quan Huyền Ý. Thượng Quan Huyền Ý chính là vợ tương lai của hắn, kẻ nào dám cướp hắn nhất định sẽ khiến người đó hối hận khi đến thế giới này.
Hồ Minh Nguyệt cau mày khó chịu khi nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn chặn tầm nhìn của mình. Mặc dù tiểu tử này rất đẹp trai nhưng em trai hắn lại muốn nam tử mặc áo tím.
“Tiểu tử áo tím kia, em trai của ta nói hắn thích ngươi, muốn ngươi làm đạo lữ của hắn. Nếu ngươi ngại rằng tu vi của hắn không đủ cao thì đừng lo, em trai ta nói khi nào đạt đến Kim Đan kỳ mới thành thân với ngươi." Hồ Minh Nghiệp quay đầu nhìn về Thượng Quan Huyền Ý nói với hắn.
Tiêu Lăng Hàn tức giận, tên này cũng được đấy, dám đào góc tường ngay trước mặt hắn, vừa định ra tay, liền bị Thượng Quan Huyền Ý kéo lại, hắn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
"A Hàn, để đó cho em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn vào đôi mắt của hắn, Tiêu Lăng Hàn gật đầu.
"Hắn không nói cho ngươi biết là ta mắng hắn như thế nào sao? Ta nói hắn tu vi kém cỏi, lớn lên còn không đẹp, vừa nhìn thấy là hết muốn ăn, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng. Người như vậy, ngươi lại yêu cầu bổn thiếu gia làm đạo lữ của hắn. Ngươi có chắc là mình không xúc phạm hai chữ đạo lữ không?" Thượng Quan Huyền Ý khinh thường nhìn Hồ Minh Nghiệp như thể đang nhìn một kẻ ngốc.
Lời nói của Thượng Quan Huyền Ý khiến Hồ Minh Nghiệp tức giận, tay run rẩy chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý: “Ngươi, ngươi…”
"A..." Hồ Minh Nghiệp bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
"Xin lỗi, ta cũng chút ghét người khác chỉ tay vào ta." Thượng Quan Huyền Ý lắc đi vết máu trên dao găm, hắn hiện tại đã nhận ra mình không thể có một chút kiên nhẫn nào với mấy loại người như này nữa, những ngươi thích đến làm phiền hắn và Tiêu Lăng Hàn thì hắn đều muốn diệt trừ hết cho sảng khoái.
Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai quay đầu lại, nhìn Thượng Quan Huyền Ý một cách kỳ quái. Chẳng lẽ gia hỏa này bị Tiêu Lăng Hàn lây nhiễm rồi?
"Được, được lắm, ngươi giỏi!" Hồ Minh Nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Thượng Quan Huyền Ý, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ như hắn thế mà lại bị một tiểu tử Kim Đan kỳ ám toán. Hôm nay hắn nhất định phải để những người này chôn xương ở đây, nếu không thì sẽ khó xóa bỏ hận ý trong lòng hắn. Về phần tiểu tử mà em trai hắn có hứng thú, thì sẽ bẻ gãy tay chân để hắn để em trai chơi đùa.
Tuy nhiên, ý tưởng của hắn tuy hay nhưng lại nhanh chóng bị tan vỡ vì có một nhóm người đang tiến về phía họ.
Nhìn thấy Hồ Minh Nghiệp đang nhìn về phía sau bọn họ, mấy người Tiêu Lăng Hàn cũng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy có sáu người đi về phía họ, ba người trong số họ là tu sĩ của Thương Huyền Tông, mặc áo màu xanh. Ba người còn lại đều mặc đồ trắng và đeo một thanh kiếm trên lưng. Đây là dấu hiệu rõ ràng, nhìn thoáng qua có thể biết họ là tu sĩ của Huyền Kiếm Các. Trong đó có ba người bọn họ biết là Khổng Nhạc Trì, Nghiêm Vĩnh Đào và Lưu Viễn Húc, những người còn lại thì họ không biết.
Khi mấy người vừa quay đầu lại, Hồ Minh Nghiệp đã không thấy.
"Má nó, tên đó thế mà đã chạy trốn rồi!" Ân Thiên Duệ ngạc nhiên nói khi thấy phía trước không có ai nữa.
“Chắc là không muốn người khác nhìn thấy nên mới bỏ chạy.”
Sau khi kẻ gây rối rời đi, bốn người Tiêu Lăng Hàn tiếp tục đi đến thành Minh Huyền, không để ý tới đám người phía sau.
Đương nhiên, phía sau sáu người cũng nhìn thấy mấy người Tiêu Lăng Hàn, Lưu Minh Viễn lẩm bẩm nói: "Là bọn họ."
“Ồ, Minh Viễn biết họ à?”
"Ta không biết nhưng đã từng gặp một lần rồi. Họ có thiên phú khá tốt."
"Thế mà có thể bị ngươi khen thiên phú không tồi. Ta rất muốn xem mấy người đó."
"Phạm huynh, ta tin rằng khi ngươi gặp họ, ngươi cũng sẽ có suy nghĩ giống ta."
“Vậy chúng ta có nên tăng tốc lên để đi xem không?”
"Bọn họ chỉ là mấy cái tu sĩ Kim Đan kỳ, không xứng đáng tiền bối Nguyên Anh kỳ chúng ta phải tự đến gặp mặt."
"Cung huynh nói đúng."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Vĩnh Đào thỉnh thoảng liếc nhìn Khổng Nhạc Trì. Lúc trước hắn vẫn chưa có cơ hội gặp lại Khổng Nhạc Trì. Hắn vốn tưởng rằng Khổng Nhạc Trì thật sự muốn rèn luyện nhưng không ngờ lần này người Huyền Kiếm Các đến tông môn giao lưu học hỏi, hắn lại gặp được Khổng Nhạc Trì. Chỉ là những người trước đây luôn vây quanh hắn giờ đây tránh hắn như rắn rết, thậm chí còn không thèm nhìn hắn một cái. Điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu, thế nên không có tâm tư đi nghe mấy người Lưu Minh Viễn nói.
"Nhạc Trì, có chuyện gì vậy? Trước đây ngươi và Nghiêm Vĩnh Đào không phải là bạn thân sao? Nhưng bây giờ rõ ràng giữa hai người đã có khoảng cách. Chẳng lẽ tiểu tử kia đã làm điều gì đó sao?" Khổng Nhạc Phong tất nhiên cũng chú ý tới Nghiêm Vĩnh Đào thỉnh thoảng trộm ngắm em trai mình, không biết em trai mình nghĩ cái gì mà mời mình đi đến Huyền Kiếm Các cùng hắn nhưng cuối cùng lại đi Thương Huyền Tông.
"Không có gì đâu, ca ca, mấy người phía trước hình như đã cứu mạng ta thì phải?" Khổng Nhạc Trì nhìn bốn người Tiêu Lăng Hàn, cau mày. Lúc ở núi Vân Vụ, nếu không nhầm thì họ chính là người đã cứu hắn vì hơi thở của bọn họ rất giống.
" Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ngươi lưu lạc đến nông nỗi nào mà cần mấy cái tu sĩ Kim Đan kỳ cứu mạng?" Khổng Nhạc Phong mang ánh mắt nặng nề nhìn em trai. Hắn tốt xấu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
"Không có gì, chuyện đã qua rồi thì thôi, ca đừng hỏi nữa." Nhìn thấy vẻ mặt u ám của đại ca, Khổng Nhạc Trì có chút e ngại, hắn sợ nhất là đại ca xụ mặt xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Khổng Nhạc Trì, Khổng Nhạc Phong không đành lòng trách móc hắn nữa, đưa tay sờ đầu hắn. Có vẻ như mình nên dành chút thời gian để hỏi Viên Văn Hãn là chuyện gì đã xảy ra rồi. "Nếu ngươi đã nói người phía trước đã cứu ngươi, vậy thì lúc nào đó chúng ta đi cảm tạ bọn họ đi."
"Được, cảm ơn đại ca."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi ở phía trước bởi vì thần thức cao hơn những người đi sau nên tất nhiên nghe rõ cuộc nói chuyện.
【A Hàn, Khổng Nhạc Trì làm sao biết được chúng ta cứu hắn? 】Thượng Quan Huyền Ý truyền âm hỏi, rõ ràng ngày hôm đó hắn cũng cùng những người khác ngất xỉu.
【 hẳn là hắn rất nhạy cảm với hơi thở, cho nên thông qua hơi thở có thể phân biệt được ai với ai, không có gì ngạc nhiên khi hắn may mắn có được thiên phú này. Nghĩ mà xem, hắn giống như chuột tàm bảo thông qua hơi thở có thể biết được nơi nào có thiên tài địa bảo. 】 Gia hỏa này thật đúng là may mắn. Loại thiên phú này trong trăm triệu người mới khó được một cái.
【 Cái tên Nghiêm Vĩnh Đào đã bỏ hắn vậy thì chẳng phải mệt lớn sao. 】 Thượng Quan Huyền Ý âm thầm thắp nến trong lòng Nghiêm Vĩnh Đào, nếu không tìm chết thì hắn sẽ không chết.
【 đúng vậy, vận khí của tên kia so với lúc chúng ta gặp được ở núi Vân Vụ thì ít hơn ba phần, chắc chắn vận khí hắn còn sẽ tiếp tục giảm. 】 Tiêu Lăng Hàn truyền âm nói, trong lòng hắn kỳ thật là có chút vui sướng khi người gặp họa, Nghiêm Vĩnh Đào này chính là một tên cặn bã, hiện tại xem hắn biểu hiện, hắn hẳn là cũng là thích Khổng Nhạc Trì. Chỉ là phía trước hắn thích mà không tự biết, hiện tại phỏng chừng hắn vẫn là sẽ trốn tránh, chỉ mong Khổng Nhạc Trì không ngốc như trước nữa.
Nguyên nhân vận khí Nghiêm Vĩnh Đào sở dĩ sẽ giảm sút là bởi vì hắn tài tinh cùng bảo hộ tinh đều rời hắn mà đi. Tiêu Lăng Hàn tuy rằng không biết Nghiêm Vĩnh Đào vận khí giảm là cùng mệnh tinh có quan hệ nhưng Tiêu Lăng Hàn lại có thể nhìn ra là có quan hệ với Khổng Nhạc Trì cùng Viên Văn Hãn. Hắn chỉ cần mở linh nhãn, những đồ vật không nhìn thấy đều sẽ hiện ra ở trong mắt hắn.
Hai tiếng sau, bốn người Tiêu Lăng Hàn rốt cuộc đã tới thành Minh Huyền, mỗi người phải giao hai mươi khối linh thạch trung phẩm làm phí vào thành.
" Tiêu sư đệ, chúng ta nên đến quán trọ lần trước hay tìm quán trọ mới?" Mạc Vô Nhai thấy trước mặt có rất nhiều quán trọ nên ra tiếng hỏi.
"Chuyện này thì sao, các ngươi nghĩ như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn thấy trước mặt có một quán trọ, hỏi ý kiến của ba người kia.
Ba người nhìn nhau rồi gật đầu.
Sau đó Mạc Vô Nhai đi vào cửa hàng thuê một cái viện nhưng bốn người bọn họ không dọn vào ngay mà đến một tửu lầu tên là Viên Minh Thanh. Lý do tại sao nó được gọi là Viên Minh Thanh là bởi vì hầu hết tất cả các món ăn trong các cửa hàng đều là hình tròn, chúng được phối hợp với linh quả và các món ăn khác nhau. Nghe nói đầu bếp của Viên Minh Thanh được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho dù có trả bao nhiêu linh thạch cũng không bán truyền thừa.
Bốn người Tiêu Lăng Hàn ngồi xuống một lúc, một mâm cơm tròn được dọn lên, trông hơi giống bánh trôi.
"Đẹp quá, nhìn không nỡ ăn luôn." Ân Thiên Duệ nhìn đồ ăn trong mâm, không biết bắt đầu từ đâu.
"Nếu ngươi không muốn ăn thì đừng ăn, tất cả cái này đều là của ta." Thượng Quan Huyền Ý vừa ăn một cái đồ ăn hình tròn, hương vị có chút giống linh quả, có mùi thơm độc đáo của linh quả nhưng cũng có hương vị của linh rau trộn lẫn trong đó, sau khi tiến vào bụng, một luồng linh khí tinh khiết tụ tập trong đan điền.
"Nhiều như vậy ngươi có ăn hết không? Mắt to bụng nhỏ.” Vừa nói, hắn vừa nhìn bụng Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
"Thiên Duệ, ngươi đang nhìn ở đâu đấy?" Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng quét qua Ân Thiên Duệ, Thượng Quan Huyền Ý là người của hắn, cái tiểu song nhi Ân Thiên Duệ không nhìn Mạc Vô Nhai nhà hắn đi mà nhìn chằm chằm người của hắn làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro