[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Sở Mục Yên Tìm...
2024-11-19 20:57:58
"Khụ khụ khụ" Ân Thiên Duệ vừa ăn được một miếng vào trong miệng liền bị sặc vì lời nói của Tiêu Lăng Hàn.
Mạc Vô Nhai vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Đệ ăn từ từ, sẽ không có ai cướp của đệ đâu."
Ân Thiên Duệ mất một lúc mới thở được, mặt đỏ bừng vì ho, hắn oán hận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Tại sao lúc trước hắn không phát hiện Tiêu Lăng Hàn bao che như vậy, bảo vệ cũng dữ quá ha? Mình mới chỉ nhìn bụng Thượng Quan Huyền Ý một cái mà đã bị cảnh cáo? Lần sau, mình sẽ không thèm nhìn Thượng Quan Huyền Ý nữa, thà mắng hắn còn hơn là nhìn hắn.
Tiêu Lăng Hàn ăn một món ăn trông giống như bánh trôi màu tím, ban đầu hắn còn tưởng rằng lớp ngoài được làm bằng gạo nếp nhưng sau khi ăn xong, hắn phát hiện lớp ngoài là một loại linh quả. Linh quả bỏ hạt, sau đó cho thịt yêu thú vào đó rồi mang vào nồi hấp. Không chỉ lưu giữ được hương thơm của linh quả, thịt yêu thú trong linh quả rất mềm mại và tinh tế. Sau khi ăn vào trong bụng, một luồng linh khí tinh khiết chảy vào đan điền, ăn ở đây giống như tu luyện, linh khí ăn vào trong bụng còn tinh thuần hơn linh khí mà khí đả tọa hấp thu, chẳng trách việc làm ăn ở đây lại tốt như vậy.
Ban đầu, mấy người Tiêu Lăng Hàn muốn có một phòng riêng để họ có thể từ từ ăn và không bị quấy rầy, miễn cho gặp phải cực phẩm. Nhưng phòng riêng phải được đặt trước, vì bọn họ tự nhiên ngẫu hứng nên tất nhiên không đặt trước. Nhập gia tùy tục, bọn họ đành phải ngồi trong đại sảnh chật kín.
Tiêu Lăng Hàn gắp hai món mình vừa ăn đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, "Em nếm thử đi, rất ngon." ”
Thượng Quan Huyền Ý đang hì hục ăn thì nhìn thấy đồ ăn của Tiêu Lăng Hàn gắp cho đã trong bát của mình, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương, hắn vui vẻ cười “Hì hì~”.(。^▽^)
Ân Thiên Duệ ngồi đối diện vừa ngẩng đầu lên liền ăn một ngụm cơm chó, hắn đẩy bát đến trước mặt Mạc Vô Nhai, chỉ vào món ăn mà Tiêu Lăng Hàn vừa gắp cho Thượng Quan Huyền Ý, ý tứ rất rõ ràng.
Mạc Vô Nhai sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng, dưới ánh mắt hài hước của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn căng da đầu gắp đồ ăn cho Ân Thiên Duệ.
Thượng Quan Huyền Ý: "Ấu trĩ! ”
Ân Thiên Duệ: "Ta rất vui, ngươi quản được sao?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Quản người bên cạnh ngươi đi."
Ân Thiên Duệ: " Ngươi nói ai ấu trĩ đó?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Ai phản ứng thì là người đó."
Ân Thiên Duệ: "Ngươi ......"
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói: "Nếu hai người tiếp tục cãi nhau nữa thì hết đồ ăn đấy." ”
Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ nhìn bàn, hai người bọn họ vừa rồi đang nói chuyện, Mạc Vô Nhai và Tiêu Lăng Hàn ở một bên ngồi ăn. Hai người này nhìn qua ăn thì khá tao nhã, nhưng tốc độ ăn cũng không chậm hơn bọn họ, một lúc sau thì cái mâm đã hết.
Sau khi bốn người ăn xong, bọn họ đến quầy và nói: "Chủ quán, tính tiền." ”
"Bốn vị khách quan, bữa ăn của các vị đã được người khác trả tiền rồi."
Bốn người nhìn nhau, đều tỏ vẻ là không phải mình trả, Mạc Vô Nhai hỏi: "Không biết là ai đã giúp chúng ta thanh toán vậy?" ”
Chủ quán sững sờ, "Các ngươi không phải là bạn sao? Hắn nói giúp các ngươi trả tiền nên ta thu rồi. ”
Bốn người: “....” Chủ quán này đúng là vừa thấy tiền liền sáng mắt!
"Vậy được rồi, cảm ơn chủ quán."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dẫn đầu ra khỏi Viên Minh Thanh, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đi ở phía sau và thật trùng hợp khi Ân Thiên Duệ va vào một người.
“A......”
Ân Thiên Duệ che trán đã bị va đỏ cả lên, ngẩng đầu nhìn người va phải mình đối diện. Bên kia cũng là một song nhi, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, thân hình hơi gầy, cả người trông thuần khiết vô hại.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nữ tử đi sau hắn, vừa rồi hắn và song nhi này rõ ràng cách nhau một chút, chính nữ tử phía sau đã đẩy song nhi kia va phải hắn.
Khi Ân Thiên Duệ nhìn thấy rõ diện mạo của nữ tử đi sau song nhi, nàng chính là nữ tử Trúc Cơ kỳ kiêu ngạo mà hắn đã gặp vào ngày đầu khi hắn đến thành Minh Huyền. Vừa rồi tuyệt đối là cố ý, nữ nhân chết tiệt này, may mắn là hắn đã ăn rồi, nếu không nhìn mặt nàng là hết muốn ăn
“Ta xin lỗi! Thực sự xin lỗi!” Cao Tử Hàng biết chính là chị họ đẩy mình, nếu không thì sẽ không đụng phải hai người đối diện, cho nên hắn xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Dù sao hắn cũng không muốn đâm phải mình, Ân Thiên Duệ cũng không có lý do gì để trách hắn, phất phất tay: "Không sao, lần sau đi đường nhớ chú ý chút."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi ra khỏi tủu lầu Viên Minh Thanh trước, bọn họ không nhìn thấy cảnh Ân Thiên Duệ và Cao Tử Hàng va chạm. Khi hắn quay đầu lại, thấy Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai không theo kịp cho nên đành phải quay lại thì thấy có nhóm người đang tụ tập hóng hớt.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc mà nhìn Mạc Vô Nhai hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thiên Duệ vô tình va phải người khác." Mạc Vô Nhai có chút buòn bực nói, ngay cả vừa rồi hắn cũng không có phản ứng, thế mà lại bị một nữ tu Trúc Cơ kỳ tính kế.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời nhìn người đụng phải, thấy hai bên hai bên không có vấn đề gì, cho nên bọn họ muốn rời đi nhưng chị họ của song nhi không chịu bỏ qua.
"Các ngươi không thể rời đi, em họ ta sức khỏe không tốt, nếu hắn bị va phải như thế có lẽ bệnh tình của hắn lại nặng thêm." Sở Mục Yên chặn đường hai người, thấy thêm hai nam tử đi tới, mặc dù hai người rất đẹp trai nhưng chắc chắn không phải là con cháu của gia tộc lớn, nếu không tại sao nàng chưa từng thấy, không có người chống lưng, cho dù có đẹp đến đâu cũng vô dụng.
Sở Mục Yên quay đầu lại nói với Cao Tử Hàng: "Em họ, ngươi không sao chứ? Ngươi có khó chịu ở đâu không? Ngươi xem mồ hôi lạnh của ngươi cũng chảy ra rồi kìa”. Vừa nói, nàng vừa đưa tay véo cánh tay Cao Tử Hàng, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp.
Cao Tử Hàng là con vợ lẽ của Cao gia, không được cha đối xử tốt, trong Cao gia, ngay cả người hầu cũng dám trèo lên đầu hắn. Ông nội hắn là Cao Thịnh Hoa, trưởng lão của Thương Huyền Tông, cô hắn tên là Cao Nhược Nghiên, chị họ trước mặt hắn là con gái của Cao Nhược Nghiên, chính là con gái thứ tư trên danh nghĩa của Sở Vũ Ngạn.
Sở Mục Yên ghét nhất là con của những thê thiếp kia, trước đây Sở Mục Thần cũng thường xuyên bị nàng ngược đãi khi còn ở Sở gia. Còn Cao Tử Hàng đúng lức cũng là vợ lẽ, hắn cũng bị nhà họ Cao đối xử không ra gì, cho dù Sở Mục Yên có bắt nạt hắn như thế nào cũng không ai nói nàng cài gì.
Hơn nữa, Sở Mục Yên không chỉ được sủng ái trong Sở gia, mà trong mắt Cao Thịnh Hoa, một người mà ai cũng có thể bắt nạt như Cao Tử Hàng thì tất nhiên không thể so sánh với Sở Mục Yên,.
Bởi vì Cao Tử Hàng không được Cao gia sủng ái nên gần như toàn bộ tài nguyên tu luyện của hắn đều bị người khác cướp đi. Nhưng người của Cao gia cũng không cho phép hắn ra ngoài tìm việc làm, cho rằng hắn đang làm mất mặt Cao gia bọn họ, cho nên năm nay tuy đã 23 tuổi nhưng tu vi của hắn vẫn loanh quanh là Luyện Khí kỳ, ngay cả tu vi của người hầu trong gia tộc cũng cao hơn hắn.
Nếu tư chất của hắn không tốt thì thôi nhưng tư chất của hắn cũng khá được, Kim Hỏa song linh căn thượng phẩm. Tu vi của hắn đều là do tu luyện từng bước mà có được, chưa từng sử dụng linh thạch.
Trong lòng Cao Tử Hàng đau buồn vô cùng, hắn liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ có chút áy náy. Nếu không nhầm, Sở Mục Yên hẳn là đã chịu tổn thất trong tay song nhi ở bên kia, nàng muốn lợi dụng chính mình. Bởi vì tu vi của hắn không cao bằng Sở Mục Yên cho nên hắn bị đẩy cũng không kịp né tránh.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy động tác của nữ tu tấm tắc hai tiếng, chỉ vào Cao Tử Hàng hỏi Sở Mục Yên: Ngươi có chắc không, hắn thật sự là em họ của ngươi mà không phải là kẻ thù đấy chứ?”
“ Ngươi nói lời này là có ý gì? Hắn không phải em họ của ta thì chẳng lẽ là người khác sao? Ngươi có cố tình nói điều này vì không muốn chịu trách nhiệm đúng không?” Sở Mục Yên hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, có chút kiêu ngạo nói.
"Xin lỗi nha~, ta không có một người em họ suy dinh dưỡng, gầy gò như vậy. Thật ra, điều ta muốn nói là vừa rồi khi ngươi kéo cánh tay hắn còn véo hắn thật mạnh, máu cũng sắp bị ngươi véo ra rồi, ngươi không thấy mặt hắn trắng bệch vì đau sao? Ngươi thật sự không phải là kẻ thù của hắn sao?” Thượng Quan Huyền Ý mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy đùa cợt, tại sao nữ nhân này nhìn có chút quen thuộc ta?
"Vừa rồi ta rõ ràng không véo hắn, ta chỉ xoay người hắn một chút thôi, các ngươi thấy đấy." Sở Mục Yên thấy những người xung quanh chỉ trỏ mình lập tức muốn chứng minh.
Chỉ là trước khi Sở Mục Yên kịp nhấc tay áo Cao Tử Hàng lên, nàng đã bị anh họ Cao Tử Hiên ngăn lại.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngươi không muốn ăn các món ăn của Viên Minh Thanh sao? Còn không mau đi.” Cao Tử Hiên vốn dĩ đang muốn xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy Sở Mục Yên chuẩn bị nhấc tay áo Cao Tử Hàng, làm sao có thể được. Cổ tay Cao Tử Hàng đầy vết sẹo, nếu Sở Mục Yên thành công xắn tay áo lên, người khác sẽ nghĩ gì về hắn và Cao gia.
"Anh họ?" Sở Mục Yên sợ hãi co rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh cáo trong mắt Cao Tử Hiên, mặc dù nàng được Cao gia sủng ái nhưng vẫn thua kém rất nhiều so với mấy thiếu gia con vợ cả Cao gia.
Thấy mọi người rời đi, Thượng Quan Huyền Ý không đi, tưởng chỗ bọn họ là cái chợ, thích đến thì đến thích đi thì đi sao? Hắn lập tức chế giễu: "Yo, kẻ xướng người họa, khi thấy sự thật sắp bị bại lộ lièn muốn rời đi ngay lập tức. Đây là coi chúng ta như quả hồng mềm đúng không?”
Vị trí của Thượng Quan Huyền Ý tình cờ ở bên ven đường tửu lầu Viên Minh Thanh nên không chặn đường người đi bộ.
Trong một căn phòng riêng ở tầng hai của Viên Minh Thanh, vài nam tử đứng bên cửa sổ nhìn hai người đang cãi nhau bên dưới, họ là sáu người của Khổng Nhạc Trì đã đi theo mấy người Tiêu Lăng Hàn trước đó.
"Mấy người này thật là buồn cười." Một nam tử mặc đồ trắng nói.
"Người ra ngăn bọn họ tên là Cao Tử Hiên, Cao gia cũng là một gia tộc lớn ở thành Minh Huyền, chưa kể ông nội của Cao Tử Hiên là Thái Thượng trưởng lão của Thương Huyền Tông, cái người kia chắc sẽ đắc tội Cao gia rồi." Lưu Viễn Húc chậm rãi nói, những người này cũng đủ xui xẻo.
"Thật đáng tiếc, một cây giống tu luyện tốt như vậy. không biết xem xét thời thế, rõ ràng Cao Tử Hiên kia đang khong truy cứu mà hắn còn không buông tha.” Một người áo trắng khác tiếc nuối nói, ánh mắt tràn đầy khinh thường, thiên tài, nếu có thể lớn lên thì ngươi mới là thiên tài chân chính, thiên tài chết sớm đếm nhiều không xuể.
"Tu chân giới không thiếu thiên tài, chúng ta tiếp tục ăn đi." Người áo trắng lên tiếng đầu tiên nói.
Và Nghiêm Vĩnh Đào và hai huynh đẹ Khổng gia không nói gì.
Thượng Quan Huyền Ý không biết mình bị dán nhãn là sắp chết, nếu biết, hắn nhất định sẽ nói: "Cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ không chết!"
Cao Tử Hiên nghe lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, hơi nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, "Đọa hữu, ngươi còn muốn gì nữa?" ”
"Tất nhiên đó là một lời xin lỗi, sau đó là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần hoặc một cái gì đó, ngươi biết đấy." Thượng Quan Huyền Ý trả cho Cao Tử Hiên một ánh mắt, ngươi hiểu mà.
"Ngươi muốn chúng ta xin lỗi á? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ông nội ta ......" Sở Mục Yên chưa nói xong đã bị một tiếng quát trầm thấp của Cao Tử Hiên cắt ngang.
Mạc Vô Nhai vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Đệ ăn từ từ, sẽ không có ai cướp của đệ đâu."
Ân Thiên Duệ mất một lúc mới thở được, mặt đỏ bừng vì ho, hắn oán hận liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Tại sao lúc trước hắn không phát hiện Tiêu Lăng Hàn bao che như vậy, bảo vệ cũng dữ quá ha? Mình mới chỉ nhìn bụng Thượng Quan Huyền Ý một cái mà đã bị cảnh cáo? Lần sau, mình sẽ không thèm nhìn Thượng Quan Huyền Ý nữa, thà mắng hắn còn hơn là nhìn hắn.
Tiêu Lăng Hàn ăn một món ăn trông giống như bánh trôi màu tím, ban đầu hắn còn tưởng rằng lớp ngoài được làm bằng gạo nếp nhưng sau khi ăn xong, hắn phát hiện lớp ngoài là một loại linh quả. Linh quả bỏ hạt, sau đó cho thịt yêu thú vào đó rồi mang vào nồi hấp. Không chỉ lưu giữ được hương thơm của linh quả, thịt yêu thú trong linh quả rất mềm mại và tinh tế. Sau khi ăn vào trong bụng, một luồng linh khí tinh khiết chảy vào đan điền, ăn ở đây giống như tu luyện, linh khí ăn vào trong bụng còn tinh thuần hơn linh khí mà khí đả tọa hấp thu, chẳng trách việc làm ăn ở đây lại tốt như vậy.
Ban đầu, mấy người Tiêu Lăng Hàn muốn có một phòng riêng để họ có thể từ từ ăn và không bị quấy rầy, miễn cho gặp phải cực phẩm. Nhưng phòng riêng phải được đặt trước, vì bọn họ tự nhiên ngẫu hứng nên tất nhiên không đặt trước. Nhập gia tùy tục, bọn họ đành phải ngồi trong đại sảnh chật kín.
Tiêu Lăng Hàn gắp hai món mình vừa ăn đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, "Em nếm thử đi, rất ngon." ”
Thượng Quan Huyền Ý đang hì hục ăn thì nhìn thấy đồ ăn của Tiêu Lăng Hàn gắp cho đã trong bát của mình, hắn ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của đối phương, hắn vui vẻ cười “Hì hì~”.(。^▽^)
Ân Thiên Duệ ngồi đối diện vừa ngẩng đầu lên liền ăn một ngụm cơm chó, hắn đẩy bát đến trước mặt Mạc Vô Nhai, chỉ vào món ăn mà Tiêu Lăng Hàn vừa gắp cho Thượng Quan Huyền Ý, ý tứ rất rõ ràng.
Mạc Vô Nhai sờ sờ mũi có chút ngượng ngùng, dưới ánh mắt hài hước của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, hắn căng da đầu gắp đồ ăn cho Ân Thiên Duệ.
Thượng Quan Huyền Ý: "Ấu trĩ! ”
Ân Thiên Duệ: "Ta rất vui, ngươi quản được sao?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Quản người bên cạnh ngươi đi."
Ân Thiên Duệ: " Ngươi nói ai ấu trĩ đó?"
Thượng Quan Huyền Ý: "Ai phản ứng thì là người đó."
Ân Thiên Duệ: "Ngươi ......"
Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói: "Nếu hai người tiếp tục cãi nhau nữa thì hết đồ ăn đấy." ”
Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ nhìn bàn, hai người bọn họ vừa rồi đang nói chuyện, Mạc Vô Nhai và Tiêu Lăng Hàn ở một bên ngồi ăn. Hai người này nhìn qua ăn thì khá tao nhã, nhưng tốc độ ăn cũng không chậm hơn bọn họ, một lúc sau thì cái mâm đã hết.
Sau khi bốn người ăn xong, bọn họ đến quầy và nói: "Chủ quán, tính tiền." ”
"Bốn vị khách quan, bữa ăn của các vị đã được người khác trả tiền rồi."
Bốn người nhìn nhau, đều tỏ vẻ là không phải mình trả, Mạc Vô Nhai hỏi: "Không biết là ai đã giúp chúng ta thanh toán vậy?" ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ quán sững sờ, "Các ngươi không phải là bạn sao? Hắn nói giúp các ngươi trả tiền nên ta thu rồi. ”
Bốn người: “....” Chủ quán này đúng là vừa thấy tiền liền sáng mắt!
"Vậy được rồi, cảm ơn chủ quán."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dẫn đầu ra khỏi Viên Minh Thanh, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đi ở phía sau và thật trùng hợp khi Ân Thiên Duệ va vào một người.
“A......”
Ân Thiên Duệ che trán đã bị va đỏ cả lên, ngẩng đầu nhìn người va phải mình đối diện. Bên kia cũng là một song nhi, mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, thân hình hơi gầy, cả người trông thuần khiết vô hại.
Tuy nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nữ tử đi sau hắn, vừa rồi hắn và song nhi này rõ ràng cách nhau một chút, chính nữ tử phía sau đã đẩy song nhi kia va phải hắn.
Khi Ân Thiên Duệ nhìn thấy rõ diện mạo của nữ tử đi sau song nhi, nàng chính là nữ tử Trúc Cơ kỳ kiêu ngạo mà hắn đã gặp vào ngày đầu khi hắn đến thành Minh Huyền. Vừa rồi tuyệt đối là cố ý, nữ nhân chết tiệt này, may mắn là hắn đã ăn rồi, nếu không nhìn mặt nàng là hết muốn ăn
“Ta xin lỗi! Thực sự xin lỗi!” Cao Tử Hàng biết chính là chị họ đẩy mình, nếu không thì sẽ không đụng phải hai người đối diện, cho nên hắn xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Dù sao hắn cũng không muốn đâm phải mình, Ân Thiên Duệ cũng không có lý do gì để trách hắn, phất phất tay: "Không sao, lần sau đi đường nhớ chú ý chút."
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi ra khỏi tủu lầu Viên Minh Thanh trước, bọn họ không nhìn thấy cảnh Ân Thiên Duệ và Cao Tử Hàng va chạm. Khi hắn quay đầu lại, thấy Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai không theo kịp cho nên đành phải quay lại thì thấy có nhóm người đang tụ tập hóng hớt.
Tiêu Lăng Hàn nghi hoặc mà nhìn Mạc Vô Nhai hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thiên Duệ vô tình va phải người khác." Mạc Vô Nhai có chút buòn bực nói, ngay cả vừa rồi hắn cũng không có phản ứng, thế mà lại bị một nữ tu Trúc Cơ kỳ tính kế.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đồng thời nhìn người đụng phải, thấy hai bên hai bên không có vấn đề gì, cho nên bọn họ muốn rời đi nhưng chị họ của song nhi không chịu bỏ qua.
"Các ngươi không thể rời đi, em họ ta sức khỏe không tốt, nếu hắn bị va phải như thế có lẽ bệnh tình của hắn lại nặng thêm." Sở Mục Yên chặn đường hai người, thấy thêm hai nam tử đi tới, mặc dù hai người rất đẹp trai nhưng chắc chắn không phải là con cháu của gia tộc lớn, nếu không tại sao nàng chưa từng thấy, không có người chống lưng, cho dù có đẹp đến đâu cũng vô dụng.
Sở Mục Yên quay đầu lại nói với Cao Tử Hàng: "Em họ, ngươi không sao chứ? Ngươi có khó chịu ở đâu không? Ngươi xem mồ hôi lạnh của ngươi cũng chảy ra rồi kìa”. Vừa nói, nàng vừa đưa tay véo cánh tay Cao Tử Hàng, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo và uy hiếp.
Cao Tử Hàng là con vợ lẽ của Cao gia, không được cha đối xử tốt, trong Cao gia, ngay cả người hầu cũng dám trèo lên đầu hắn. Ông nội hắn là Cao Thịnh Hoa, trưởng lão của Thương Huyền Tông, cô hắn tên là Cao Nhược Nghiên, chị họ trước mặt hắn là con gái của Cao Nhược Nghiên, chính là con gái thứ tư trên danh nghĩa của Sở Vũ Ngạn.
Sở Mục Yên ghét nhất là con của những thê thiếp kia, trước đây Sở Mục Thần cũng thường xuyên bị nàng ngược đãi khi còn ở Sở gia. Còn Cao Tử Hàng đúng lức cũng là vợ lẽ, hắn cũng bị nhà họ Cao đối xử không ra gì, cho dù Sở Mục Yên có bắt nạt hắn như thế nào cũng không ai nói nàng cài gì.
Hơn nữa, Sở Mục Yên không chỉ được sủng ái trong Sở gia, mà trong mắt Cao Thịnh Hoa, một người mà ai cũng có thể bắt nạt như Cao Tử Hàng thì tất nhiên không thể so sánh với Sở Mục Yên,.
Bởi vì Cao Tử Hàng không được Cao gia sủng ái nên gần như toàn bộ tài nguyên tu luyện của hắn đều bị người khác cướp đi. Nhưng người của Cao gia cũng không cho phép hắn ra ngoài tìm việc làm, cho rằng hắn đang làm mất mặt Cao gia bọn họ, cho nên năm nay tuy đã 23 tuổi nhưng tu vi của hắn vẫn loanh quanh là Luyện Khí kỳ, ngay cả tu vi của người hầu trong gia tộc cũng cao hơn hắn.
Nếu tư chất của hắn không tốt thì thôi nhưng tư chất của hắn cũng khá được, Kim Hỏa song linh căn thượng phẩm. Tu vi của hắn đều là do tu luyện từng bước mà có được, chưa từng sử dụng linh thạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Cao Tử Hàng đau buồn vô cùng, hắn liếc mắt nhìn Ân Thiên Duệ có chút áy náy. Nếu không nhầm, Sở Mục Yên hẳn là đã chịu tổn thất trong tay song nhi ở bên kia, nàng muốn lợi dụng chính mình. Bởi vì tu vi của hắn không cao bằng Sở Mục Yên cho nên hắn bị đẩy cũng không kịp né tránh.
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy động tác của nữ tu tấm tắc hai tiếng, chỉ vào Cao Tử Hàng hỏi Sở Mục Yên: Ngươi có chắc không, hắn thật sự là em họ của ngươi mà không phải là kẻ thù đấy chứ?”
“ Ngươi nói lời này là có ý gì? Hắn không phải em họ của ta thì chẳng lẽ là người khác sao? Ngươi có cố tình nói điều này vì không muốn chịu trách nhiệm đúng không?” Sở Mục Yên hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, có chút kiêu ngạo nói.
"Xin lỗi nha~, ta không có một người em họ suy dinh dưỡng, gầy gò như vậy. Thật ra, điều ta muốn nói là vừa rồi khi ngươi kéo cánh tay hắn còn véo hắn thật mạnh, máu cũng sắp bị ngươi véo ra rồi, ngươi không thấy mặt hắn trắng bệch vì đau sao? Ngươi thật sự không phải là kẻ thù của hắn sao?” Thượng Quan Huyền Ý mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy đùa cợt, tại sao nữ nhân này nhìn có chút quen thuộc ta?
"Vừa rồi ta rõ ràng không véo hắn, ta chỉ xoay người hắn một chút thôi, các ngươi thấy đấy." Sở Mục Yên thấy những người xung quanh chỉ trỏ mình lập tức muốn chứng minh.
Chỉ là trước khi Sở Mục Yên kịp nhấc tay áo Cao Tử Hàng lên, nàng đã bị anh họ Cao Tử Hiên ngăn lại.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngươi không muốn ăn các món ăn của Viên Minh Thanh sao? Còn không mau đi.” Cao Tử Hiên vốn dĩ đang muốn xem náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy Sở Mục Yên chuẩn bị nhấc tay áo Cao Tử Hàng, làm sao có thể được. Cổ tay Cao Tử Hàng đầy vết sẹo, nếu Sở Mục Yên thành công xắn tay áo lên, người khác sẽ nghĩ gì về hắn và Cao gia.
"Anh họ?" Sở Mục Yên sợ hãi co rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh cáo trong mắt Cao Tử Hiên, mặc dù nàng được Cao gia sủng ái nhưng vẫn thua kém rất nhiều so với mấy thiếu gia con vợ cả Cao gia.
Thấy mọi người rời đi, Thượng Quan Huyền Ý không đi, tưởng chỗ bọn họ là cái chợ, thích đến thì đến thích đi thì đi sao? Hắn lập tức chế giễu: "Yo, kẻ xướng người họa, khi thấy sự thật sắp bị bại lộ lièn muốn rời đi ngay lập tức. Đây là coi chúng ta như quả hồng mềm đúng không?”
Vị trí của Thượng Quan Huyền Ý tình cờ ở bên ven đường tửu lầu Viên Minh Thanh nên không chặn đường người đi bộ.
Trong một căn phòng riêng ở tầng hai của Viên Minh Thanh, vài nam tử đứng bên cửa sổ nhìn hai người đang cãi nhau bên dưới, họ là sáu người của Khổng Nhạc Trì đã đi theo mấy người Tiêu Lăng Hàn trước đó.
"Mấy người này thật là buồn cười." Một nam tử mặc đồ trắng nói.
"Người ra ngăn bọn họ tên là Cao Tử Hiên, Cao gia cũng là một gia tộc lớn ở thành Minh Huyền, chưa kể ông nội của Cao Tử Hiên là Thái Thượng trưởng lão của Thương Huyền Tông, cái người kia chắc sẽ đắc tội Cao gia rồi." Lưu Viễn Húc chậm rãi nói, những người này cũng đủ xui xẻo.
"Thật đáng tiếc, một cây giống tu luyện tốt như vậy. không biết xem xét thời thế, rõ ràng Cao Tử Hiên kia đang khong truy cứu mà hắn còn không buông tha.” Một người áo trắng khác tiếc nuối nói, ánh mắt tràn đầy khinh thường, thiên tài, nếu có thể lớn lên thì ngươi mới là thiên tài chân chính, thiên tài chết sớm đếm nhiều không xuể.
"Tu chân giới không thiếu thiên tài, chúng ta tiếp tục ăn đi." Người áo trắng lên tiếng đầu tiên nói.
Và Nghiêm Vĩnh Đào và hai huynh đẹ Khổng gia không nói gì.
Thượng Quan Huyền Ý không biết mình bị dán nhãn là sắp chết, nếu biết, hắn nhất định sẽ nói: "Cho dù ngươi chết, ta cũng sẽ không chết!"
Cao Tử Hiên nghe lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, hơi nheo mắt lại, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lóe lên, "Đọa hữu, ngươi còn muốn gì nữa?" ”
"Tất nhiên đó là một lời xin lỗi, sau đó là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần hoặc một cái gì đó, ngươi biết đấy." Thượng Quan Huyền Ý trả cho Cao Tử Hiên một ánh mắt, ngươi hiểu mà.
"Ngươi muốn chúng ta xin lỗi á? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ông nội ta ......" Sở Mục Yên chưa nói xong đã bị một tiếng quát trầm thấp của Cao Tử Hiên cắt ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro