[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Làm Một Vụ Lớn
2024-11-19 20:57:58
"Sở Mục Yên!" Cao Tử Hiên lạnh lùng nói, ánh mắt hắn có chút lạnh lùng, hắn không ngờ năm nay em họ mấy năm nay đã bị nuông chiều như thế này, cũng không biết nói như thế nào cho đúng, xem ra sau khi trở về nên để nàng ở Sở gia môt thời gian.
Sở Mục Yên? Tại sao cái tên này lại quen thuộc như vậy? Sở Mục, chẳng lẽ là chị gái hâm dở kia của Sở Mộ Thần? Thượng Quan Huyền Ý quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, khi thấy hắn gật đầu một cái, Thượng Quan Huyền Ý lập tức hiểu ra mình đã đoán đúng.
Cao Tử Hiên không che giấu sát ý trong ánh mắt, tu vi của hắn đang ở Kim Đan hậu kỳ, mặc dù bề ngoài tu vi của hắn cao hơn mấy người Tiêu Lăng Hàn nhưng dù sao đối phương cũng nhiều người, chưa kể đây là trên đường, hắn sẽ ra tay ở đây.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, nói: "Quả thật vừa rồi là lỗi của chúng ta, ta thay mặt các em của ta xin lỗi các vị, đây là một chút tâm ý của chúng ta."
Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Một, người bị đánh không phải là ta. Thứ hai, ngươi vì sao phải xin lỗi thay nàng? Rõ ràng là nàng tự mình gây chuyện. Thứ ba, một chút tâm ý của ngươi cũng đúng là một chút nhỉ, một vạn linh thạch trung phẩm.” Khi nói chuyện, Thượng Quan Huyền Ý còn chỉ vào Sở Mục Yên, cuối cùng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn không gian do Cao Tử Hiên đưa ra.
Trong số mấy người hóng chuyện đương nhiên có người biết Cao Tử Hiên, khi nghe nói hắn chỉ lấy ra một vạn linh thạch trung phẩm, bọn họ đều ở một bên cười nhạo hắn.
Sắc mặt Cao Tử Hiên xanh mét vì tức giận, nghĩ rằng sau khi trở về nhất định phải tìm hai hộ vệ của gia tộc giết chết những người này, ánh mắt Cao Tử Hiên khi nhìn Sở Mục Yên cũng vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, Cao Tử Hiên lấy ra mười vạn linh thạch trung phẩm, Sở Mục Yên bị Sở Mục Yên ép buộc, bất đắc dĩ phải xin lỗi mấy người.
Sau khi bốn người Tiêu Lăng Hàn trở về quán trọ, hai người cùng nhau ngồi xuống bàn đá trong sân.
"Chúng ta có nên chạy trốn nhân lúc cổng thành vẫn chưa đóng không?" Ân Thiên Duệ đề nghị, sau khi trở về quán trọ, có vài người đã hỏi tiểu nhị xem hôm nay bọn họ đã đắc tội đến thần thánh phương nào. Nếu nằm trên địa bàn của người khác, tốt nhất là nên đi.
"Chạy bằng đường gì? Dù sao cũng đã đắc tội rồi, không bằng chúng ta làm một vụ lớn luôn đi.” Thượng Quan Huyền Ý háo hức nói, lần trước bọn họ trộm bảo khố Sỏ gia, mặc dù bây giờ trong tay vẫn còn linh thạch nhưng linh thạch kia căn bản không đủ Tiêu Lăng Hàn nhét kẽ răng.
"Làm một vụ lớn thật á?" Ân Thiên Duệ lập tức trở nên hứng thú, ánh mắt lấp lánh.
Mạc Vô Nhai nhìn Tiêu Lăng Hàn, thầm hỏi: Ngươi thật sự muốn đi sao? Có muốn ngăn cản Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý không? Nhìn đôi mắt nhỏ của hai người bọn họ đang sáng ngời đáng sợ kìa.
Tiêu Lăng Hàn bất lực với Mạc Vô Nhai, tỏ vẻ mình không giúp được. Chỉ cần Thượng Quan Huyền Ý muốn làm gì đó, Mình sẽ đi cùng hắn, hơn nữa dù sao hắn có ý nghĩ này cũng là do mình.
" Tiêu đại ca, khi nào chúng ta đi? Đêm nay đi sao?” Ân Thiên Duệ dùng hai tay chống cằm, nhìn Tiêu Lăng Hàn đầy mong đợi, chờ hắn đưa ra quyết định.
Mạc Vô Nhai thấy mình chỉ thích hợp làm một số việc linh tinh, hai người này không ngừng thuyết phục hắn từng chút một, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình. Tu vi của Ân Thiên Duệ không cao, dũng khí cũng không nhỏ, hắn thật sự có chút sợ mình sẽ không thể bảo vệ được gia hỏa này, xem ra việc tu luyện của hắn không thể dừng lại, tu vi của hắn nhất định phải đề cao. Có áp lực mới có động lực, áp lực này không nhỏ nhưng đây là áp lực của hạnh phúc, hắn sẵn sàng chịu.
"Đêm nay tạm thời chưa đi, muốn đi thì cũng phải nghiên cứu địa hình trước đúng không? Hơn nữa đêm này có một việc khác cần làm. ”
Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa quên nam tu mà hắn gặp ở bên đường khi rời khỏi Thương Huyền Tông. Nam tu đó là gan không nhỏ, dám ỷ vào mình tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà lưu lại ấn ký thần thức trên người bọn họ. Nếu hắn vội vàng tìm chết như vậy mình đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn. Hơn nữa đêm này còn có những "bằng hữu" khác sẽ đến sân nhỏ của bọn họ, hắn rất mong chờ đấy, khi những người này đến, hắn tự nhiên sẽ có bản đồ của Cao gia.
"Còn có việc khác á?" Ân Thiên Duệ lập tức hiểu sai, ánh mắt quét qua quét lại trên người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Mạc Vô Nhai ôm trán, vươn tay véo mũi Ân Thiên Duệ, "Thiên Duệ, đệ muốn chạy đi đâu. Đệ không để ý chúng ta đều có dấu ấn thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? ”
Được Mạc Vô Nhai nhắc nhở, Ân Thiên Duệ mới phát hiện, ngày thường không có việc gì đâu có ai nhìn cơ thể mình đâu?
Mấy người không ở trong sân lâu, trận pháp bên ngoài đã bị động vào.
"Chúng ta đánh cược 10.000 khối linh thạch trung phẩm, các ngươi nghĩ đó sẽ là ai?" Thượng Quan Huyền Ý lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm, đặt lên bàn.
"Là tiểu nhị!" Ân Thiên Duệ cũng lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm.
"Ông chủ!" Mạc Vô Nhai cũng lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm, sở dĩ hắn đoán được ông chủ là vì cảm thấy ông chủ sợ chọc phải Cao gia nên muốn bọn họ trả phòng.
"Khổng Nhạc Trì và anh trai của hắn, ta thề, ta chưa từng dùng thần thức của mình để kiểm tra cảnh tượng bên ngoài." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cũng lấy ra 10 vạn linh thạch trung phẩm.
"Những người mời chúng ta ăn hôm nay ở Viên Minh Thanh." Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng nói, sau khi nói xong, hắn mở đội hình.
Có hai nam tử đứng bên ngoài trận pháp, một người mặc pháp y trắng với thanh kiếm trên lưng, rõ ràng đây là một kiếm tu. Hắn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt sắc bén sáng ngời, một thân chính nghĩa khiến tăng rất nhiều hảo cảm. Người còn lại tất nhiên là Khổng Nhạc Trì.
Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nhận hai vạn khối linh thạch trung phẩm, phần còn lại tất nhiên giao cho Thượng Quan Huyền Ý, nếu hắn đoán không sai, người mời bọn họ ăn cơm hẳn là hai người này.
Mạc Vô Nhai bước lên phía trước hỏi: "Không biết hai vị tiền bối có việc gì?”
"Chúng ta có thể đi vào nói chuyện không?" Khổng Nhạc Trì hỏi.
"Tiền bối, xin mời."
Sau khi Khổng Nhạc Trì và anh trai ngồi xuống, hắn mới lên tiếng: "Hôm nay ta không mời mà đến, có chút mạo muôi, hy vọng bốn đạo hữu sẽ không phiền lòng."
"Nào có, tiền bối có thể tới là vinh hạnh của ta." Mạc Vô Nhai nói xong cười một cái.
"Ngươi không cần gọi ta là tiền bối, chúng ta chỉ cần tương xứng với bằng hữu Đạo giacoi nhau như đạo hữu là được, tại hạ là Khổng Nhạc Trì, đây là sư huynh Khổng Nhạc Phong của ta." Trong lòng Khổng Nhạc Trì có chút lo lắng, hắn không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy từ khi bước vào sân này, hắn luôn có thể cảm nhận được áp lực như có như không.
Khổng Nhạc Phong gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mấy người Tiêu Lăng Hàn lại báo ra tên mình.
Khổng Nhạc Phong trực tiếp nói: "Cảm ơn lần trước các vị đã cứu Nhạc Trì, đây là một chút tâm ý của ta." Trong khi nói, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian và đặt nó lên bàn.
Mây người Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, Mạc Vô Nhai nói: "Thật xin lỗi, chúng ta chưa từng cứu người, nếu thật sự cứu người, nhất định sẽ nhớ kỹ." ”
Mí mắt Khổng Nhạc Phong giựt giựt, chưa từng cứu ai, lời này cũng dám nói. Hắn quay đầu nhìn Khổng Nhạc Trì, hiển nhiên là đang hỏi, có phải ngươi nhầm lẫn không.
Khổng Nhạc Trì tỏ vẻ bọn họ chính là người cứu hắn, mặc dù những người này không thừa nhận nhưng tóm lại là không nhận nhầm là được.
"Không sao, không thành vấn đề, nếu các ngươi không phải là người cứu Nhạc TRì cũng không sao, đây coi như là quà gặp mặt của ta, chúng ta muốn kết bạn với các vị." Khổng Nhạc Phong thấy em trai mình chắc chắn như vậy, vậy người cứu chắc chắn là bọn họ, mặc dù không biết tại sao bọn họ không thừa nhận nhưng cũng không thành vấn đề, hai huynh đệ bọn họ biết là được rồi.
"Vậy chúng ta sẽ nhận quà gặp mặt, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, buổi trưa hôm nay đã tiêu rất nhiều tiền của các ngươi, thật đúng là có chút xấu hổ." Thượng Quan Huyền Ý ngượng ngùng nói nhưng trên mặt lại không có vẻ xấu hổ. Hắn cất chiếc nhẫn không gian trên bàn đi, bây giờ bọn họ rất thiếu linh thạch, cho dù muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt!
Nhìn thấy động tác của Thượng Quan Huyền Ý, khóe miệng của hai huynh đệ Khổng gia không khỏi giật giật.
"Đúng rồi, hôm nay các vị đã đắc tội Cao gia, không biết tiếp theo các vị có tính toán gì không?"
"Nên ăn thì ăn nên uống thì uống thôi, chẳng lẽ còn làm gì nữa hả?" Ân Thiên Duệ nhìn hai huynh đệ Khổng gia, bọn họ còn muốn trộm bảo khố, tất nhiên không thể nói cho ai biết.
"Uh......, ta nghĩ nếu như ở thành Minh Huyền không có việc gì thì các vị có thể đến thành trì thuộc thẩm quyền của Huyèn Kiếm Các chúng ta, vừa lúc tại hạ là đệ tử của Huyền Kiếm Các, đến lcus đó chúng ta sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà." Khổng Nhạc Phong thấy mấy người không muốn kể tỉ mỉ với bọn họ cho nên ra tiếng mời.
"Vậy ta cũng không biết Khổng đạo hữu khi nào thì trở về Huyền Kiếm Các?" Tiêu Lăng Hàn hỏi, nếu bọn họ có người quen ở Huyền Kiếm Các thì tốt quá, dù sao bọn họ cũng dự định sống ở thành trì dưới quyền quản lý của Huyền Kiếm Các trong khoảng thời gian tới.
"Ta phải đợi chuyện bên này xong rồi mới có thể trở về, nhanh nhất là bảy ngày, chậm nhất là nửa tháng, đây là gnocj giản truyền âm của ta, nếu các vị đi tới nơi thuộc phạm vi ảnh hưởng của Huyền Kiện Các, các vị có thể gửi tin cho ta, đến lúc đo ta sẽ cử người đến đón các vị." Nói xong, Khổng Nhạc Phong lấy ra bốn miếng ngọcgianr truyền âm, đưa cho mỗi người một cái.
Thấy vậy, Khổng Nhạc Trì cũng vội vàng lấy ra ngọc giản truyền âm của mình đưa cho mấy người.
Hai anh em Khỏng gia đi ra khỏi sân của bốn người Tiêu Lăng Hàn cũng không lập tức trở về Thương Huyền Tông mà chọn thuê một cái sân bên cạnh mấy người, đề phòng có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn có thể giúp một chút.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ thấy tạm thời không có gì làm cho nên hai người bọn họ đi vào không gian Long Ngọc tu luyện. Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi bố trí trận pháp trong sân.
Ban đêm, những vì sao đang chiếu sáng, ánh đèn mờ ảo, đường phố và ngõ hẻm vốn sôi động vào ban ngày giờ chỉ còn vài người.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dán Ẩn Thân Phù, dựa theo sự dẫn dắt của ấn ký thần thức, bọn họ đến phủ của một gia tộc cỡ trung, trên tấm bảng cửa viết chữ "Hồ phủ". So với những tòa nhà cao và tráng lệ như Sở gia, những tòa nhà ở đây kém hơn nhiều, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc có uy tín danh dự ở thành Minh Huyền, có hai tu sĩ Hóa Thần kỳ trong phủ, những người còn lại đều là từ Nguyên Anh kỳ trở xuống.
Hai người trực tiếp đi vào một cái sân, một Ppòng Ngự Trận cấp bốn được bố trí bên ngoài sân, trận pháp này hoàn toàn không thể ngăn cản hai người, sau một lúc đã tìm được điểm yếu của nó, mở ra một lối đi, hai người lặng lẽ tiến vào sân.
Hai người bọn họ đến cũng không khéo, người trong nhà đang mặc quần áo, hai người đứng ngoài cửa, đợi người này mặc quần áo xong mới định đi vào nhưng trước khi hai người bọn họ kịp đi vào thì người đó đã đi ra trước.
Sở Mục Yên? Tại sao cái tên này lại quen thuộc như vậy? Sở Mục, chẳng lẽ là chị gái hâm dở kia của Sở Mộ Thần? Thượng Quan Huyền Ý quay đầu liền bắt gặp ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, khi thấy hắn gật đầu một cái, Thượng Quan Huyền Ý lập tức hiểu ra mình đã đoán đúng.
Cao Tử Hiên không che giấu sát ý trong ánh mắt, tu vi của hắn đang ở Kim Đan hậu kỳ, mặc dù bề ngoài tu vi của hắn cao hơn mấy người Tiêu Lăng Hàn nhưng dù sao đối phương cũng nhiều người, chưa kể đây là trên đường, hắn sẽ ra tay ở đây.
Sau đó hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian, đưa cho Thượng Quan Huyền Ý, nói: "Quả thật vừa rồi là lỗi của chúng ta, ta thay mặt các em của ta xin lỗi các vị, đây là một chút tâm ý của chúng ta."
Thượng Quan Huyền Ý liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Một, người bị đánh không phải là ta. Thứ hai, ngươi vì sao phải xin lỗi thay nàng? Rõ ràng là nàng tự mình gây chuyện. Thứ ba, một chút tâm ý của ngươi cũng đúng là một chút nhỉ, một vạn linh thạch trung phẩm.” Khi nói chuyện, Thượng Quan Huyền Ý còn chỉ vào Sở Mục Yên, cuối cùng liếc mắt nhìn chiếc nhẫn không gian do Cao Tử Hiên đưa ra.
Trong số mấy người hóng chuyện đương nhiên có người biết Cao Tử Hiên, khi nghe nói hắn chỉ lấy ra một vạn linh thạch trung phẩm, bọn họ đều ở một bên cười nhạo hắn.
Sắc mặt Cao Tử Hiên xanh mét vì tức giận, nghĩ rằng sau khi trở về nhất định phải tìm hai hộ vệ của gia tộc giết chết những người này, ánh mắt Cao Tử Hiên khi nhìn Sở Mục Yên cũng vô cùng lạnh lùng.
Sau đó, Cao Tử Hiên lấy ra mười vạn linh thạch trung phẩm, Sở Mục Yên bị Sở Mục Yên ép buộc, bất đắc dĩ phải xin lỗi mấy người.
Sau khi bốn người Tiêu Lăng Hàn trở về quán trọ, hai người cùng nhau ngồi xuống bàn đá trong sân.
"Chúng ta có nên chạy trốn nhân lúc cổng thành vẫn chưa đóng không?" Ân Thiên Duệ đề nghị, sau khi trở về quán trọ, có vài người đã hỏi tiểu nhị xem hôm nay bọn họ đã đắc tội đến thần thánh phương nào. Nếu nằm trên địa bàn của người khác, tốt nhất là nên đi.
"Chạy bằng đường gì? Dù sao cũng đã đắc tội rồi, không bằng chúng ta làm một vụ lớn luôn đi.” Thượng Quan Huyền Ý háo hức nói, lần trước bọn họ trộm bảo khố Sỏ gia, mặc dù bây giờ trong tay vẫn còn linh thạch nhưng linh thạch kia căn bản không đủ Tiêu Lăng Hàn nhét kẽ răng.
"Làm một vụ lớn thật á?" Ân Thiên Duệ lập tức trở nên hứng thú, ánh mắt lấp lánh.
Mạc Vô Nhai nhìn Tiêu Lăng Hàn, thầm hỏi: Ngươi thật sự muốn đi sao? Có muốn ngăn cản Ân Thiên Duệ và Thượng Quan Huyền Ý không? Nhìn đôi mắt nhỏ của hai người bọn họ đang sáng ngời đáng sợ kìa.
Tiêu Lăng Hàn bất lực với Mạc Vô Nhai, tỏ vẻ mình không giúp được. Chỉ cần Thượng Quan Huyền Ý muốn làm gì đó, Mình sẽ đi cùng hắn, hơn nữa dù sao hắn có ý nghĩ này cũng là do mình.
" Tiêu đại ca, khi nào chúng ta đi? Đêm nay đi sao?” Ân Thiên Duệ dùng hai tay chống cằm, nhìn Tiêu Lăng Hàn đầy mong đợi, chờ hắn đưa ra quyết định.
Mạc Vô Nhai thấy mình chỉ thích hợp làm một số việc linh tinh, hai người này không ngừng thuyết phục hắn từng chút một, mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình. Tu vi của Ân Thiên Duệ không cao, dũng khí cũng không nhỏ, hắn thật sự có chút sợ mình sẽ không thể bảo vệ được gia hỏa này, xem ra việc tu luyện của hắn không thể dừng lại, tu vi của hắn nhất định phải đề cao. Có áp lực mới có động lực, áp lực này không nhỏ nhưng đây là áp lực của hạnh phúc, hắn sẵn sàng chịu.
"Đêm nay tạm thời chưa đi, muốn đi thì cũng phải nghiên cứu địa hình trước đúng không? Hơn nữa đêm này có một việc khác cần làm. ”
Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa quên nam tu mà hắn gặp ở bên đường khi rời khỏi Thương Huyền Tông. Nam tu đó là gan không nhỏ, dám ỷ vào mình tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mà lưu lại ấn ký thần thức trên người bọn họ. Nếu hắn vội vàng tìm chết như vậy mình đương nhiên sẽ thỏa mãn hắn. Hơn nữa đêm này còn có những "bằng hữu" khác sẽ đến sân nhỏ của bọn họ, hắn rất mong chờ đấy, khi những người này đến, hắn tự nhiên sẽ có bản đồ của Cao gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn có việc khác á?" Ân Thiên Duệ lập tức hiểu sai, ánh mắt quét qua quét lại trên người Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Mạc Vô Nhai ôm trán, vươn tay véo mũi Ân Thiên Duệ, "Thiên Duệ, đệ muốn chạy đi đâu. Đệ không để ý chúng ta đều có dấu ấn thần thức của tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao? ”
Được Mạc Vô Nhai nhắc nhở, Ân Thiên Duệ mới phát hiện, ngày thường không có việc gì đâu có ai nhìn cơ thể mình đâu?
Mấy người không ở trong sân lâu, trận pháp bên ngoài đã bị động vào.
"Chúng ta đánh cược 10.000 khối linh thạch trung phẩm, các ngươi nghĩ đó sẽ là ai?" Thượng Quan Huyền Ý lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm, đặt lên bàn.
"Là tiểu nhị!" Ân Thiên Duệ cũng lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm.
"Ông chủ!" Mạc Vô Nhai cũng lấy ra 10.000 khối linh thạch trung phẩm, sở dĩ hắn đoán được ông chủ là vì cảm thấy ông chủ sợ chọc phải Cao gia nên muốn bọn họ trả phòng.
"Khổng Nhạc Trì và anh trai của hắn, ta thề, ta chưa từng dùng thần thức của mình để kiểm tra cảnh tượng bên ngoài." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn cũng lấy ra 10 vạn linh thạch trung phẩm.
"Những người mời chúng ta ăn hôm nay ở Viên Minh Thanh." Thượng Quan Huyền Ý cuối cùng cũng nói, sau khi nói xong, hắn mở đội hình.
Có hai nam tử đứng bên ngoài trận pháp, một người mặc pháp y trắng với thanh kiếm trên lưng, rõ ràng đây là một kiếm tu. Hắn ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt sắc bén sáng ngời, một thân chính nghĩa khiến tăng rất nhiều hảo cảm. Người còn lại tất nhiên là Khổng Nhạc Trì.
Tiêu Lăng Hàn thản nhiên nhận hai vạn khối linh thạch trung phẩm, phần còn lại tất nhiên giao cho Thượng Quan Huyền Ý, nếu hắn đoán không sai, người mời bọn họ ăn cơm hẳn là hai người này.
Mạc Vô Nhai bước lên phía trước hỏi: "Không biết hai vị tiền bối có việc gì?”
"Chúng ta có thể đi vào nói chuyện không?" Khổng Nhạc Trì hỏi.
"Tiền bối, xin mời."
Sau khi Khổng Nhạc Trì và anh trai ngồi xuống, hắn mới lên tiếng: "Hôm nay ta không mời mà đến, có chút mạo muôi, hy vọng bốn đạo hữu sẽ không phiền lòng."
"Nào có, tiền bối có thể tới là vinh hạnh của ta." Mạc Vô Nhai nói xong cười một cái.
"Ngươi không cần gọi ta là tiền bối, chúng ta chỉ cần tương xứng với bằng hữu Đạo giacoi nhau như đạo hữu là được, tại hạ là Khổng Nhạc Trì, đây là sư huynh Khổng Nhạc Phong của ta." Trong lòng Khổng Nhạc Trì có chút lo lắng, hắn không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy từ khi bước vào sân này, hắn luôn có thể cảm nhận được áp lực như có như không.
Khổng Nhạc Phong gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mấy người Tiêu Lăng Hàn lại báo ra tên mình.
Khổng Nhạc Phong trực tiếp nói: "Cảm ơn lần trước các vị đã cứu Nhạc Trì, đây là một chút tâm ý của ta." Trong khi nói, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian và đặt nó lên bàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mây người Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, Mạc Vô Nhai nói: "Thật xin lỗi, chúng ta chưa từng cứu người, nếu thật sự cứu người, nhất định sẽ nhớ kỹ." ”
Mí mắt Khổng Nhạc Phong giựt giựt, chưa từng cứu ai, lời này cũng dám nói. Hắn quay đầu nhìn Khổng Nhạc Trì, hiển nhiên là đang hỏi, có phải ngươi nhầm lẫn không.
Khổng Nhạc Trì tỏ vẻ bọn họ chính là người cứu hắn, mặc dù những người này không thừa nhận nhưng tóm lại là không nhận nhầm là được.
"Không sao, không thành vấn đề, nếu các ngươi không phải là người cứu Nhạc TRì cũng không sao, đây coi như là quà gặp mặt của ta, chúng ta muốn kết bạn với các vị." Khổng Nhạc Phong thấy em trai mình chắc chắn như vậy, vậy người cứu chắc chắn là bọn họ, mặc dù không biết tại sao bọn họ không thừa nhận nhưng cũng không thành vấn đề, hai huynh đệ bọn họ biết là được rồi.
"Vậy chúng ta sẽ nhận quà gặp mặt, sau này chúng ta sẽ là bạn bè, buổi trưa hôm nay đã tiêu rất nhiều tiền của các ngươi, thật đúng là có chút xấu hổ." Thượng Quan Huyền Ý ngượng ngùng nói nhưng trên mặt lại không có vẻ xấu hổ. Hắn cất chiếc nhẫn không gian trên bàn đi, bây giờ bọn họ rất thiếu linh thạch, cho dù muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt!
Nhìn thấy động tác của Thượng Quan Huyền Ý, khóe miệng của hai huynh đệ Khổng gia không khỏi giật giật.
"Đúng rồi, hôm nay các vị đã đắc tội Cao gia, không biết tiếp theo các vị có tính toán gì không?"
"Nên ăn thì ăn nên uống thì uống thôi, chẳng lẽ còn làm gì nữa hả?" Ân Thiên Duệ nhìn hai huynh đệ Khổng gia, bọn họ còn muốn trộm bảo khố, tất nhiên không thể nói cho ai biết.
"Uh......, ta nghĩ nếu như ở thành Minh Huyền không có việc gì thì các vị có thể đến thành trì thuộc thẩm quyền của Huyèn Kiếm Các chúng ta, vừa lúc tại hạ là đệ tử của Huyền Kiếm Các, đến lcus đó chúng ta sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà." Khổng Nhạc Phong thấy mấy người không muốn kể tỉ mỉ với bọn họ cho nên ra tiếng mời.
"Vậy ta cũng không biết Khổng đạo hữu khi nào thì trở về Huyền Kiếm Các?" Tiêu Lăng Hàn hỏi, nếu bọn họ có người quen ở Huyền Kiếm Các thì tốt quá, dù sao bọn họ cũng dự định sống ở thành trì dưới quyền quản lý của Huyền Kiếm Các trong khoảng thời gian tới.
"Ta phải đợi chuyện bên này xong rồi mới có thể trở về, nhanh nhất là bảy ngày, chậm nhất là nửa tháng, đây là gnocj giản truyền âm của ta, nếu các vị đi tới nơi thuộc phạm vi ảnh hưởng của Huyền Kiện Các, các vị có thể gửi tin cho ta, đến lúc đo ta sẽ cử người đến đón các vị." Nói xong, Khổng Nhạc Phong lấy ra bốn miếng ngọcgianr truyền âm, đưa cho mỗi người một cái.
Thấy vậy, Khổng Nhạc Trì cũng vội vàng lấy ra ngọc giản truyền âm của mình đưa cho mấy người.
Hai anh em Khỏng gia đi ra khỏi sân của bốn người Tiêu Lăng Hàn cũng không lập tức trở về Thương Huyền Tông mà chọn thuê một cái sân bên cạnh mấy người, đề phòng có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn có thể giúp một chút.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ thấy tạm thời không có gì làm cho nên hai người bọn họ đi vào không gian Long Ngọc tu luyện. Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi bố trí trận pháp trong sân.
Ban đêm, những vì sao đang chiếu sáng, ánh đèn mờ ảo, đường phố và ngõ hẻm vốn sôi động vào ban ngày giờ chỉ còn vài người.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý dán Ẩn Thân Phù, dựa theo sự dẫn dắt của ấn ký thần thức, bọn họ đến phủ của một gia tộc cỡ trung, trên tấm bảng cửa viết chữ "Hồ phủ". So với những tòa nhà cao và tráng lệ như Sở gia, những tòa nhà ở đây kém hơn nhiều, nhưng cũng có thể coi là một gia tộc có uy tín danh dự ở thành Minh Huyền, có hai tu sĩ Hóa Thần kỳ trong phủ, những người còn lại đều là từ Nguyên Anh kỳ trở xuống.
Hai người trực tiếp đi vào một cái sân, một Ppòng Ngự Trận cấp bốn được bố trí bên ngoài sân, trận pháp này hoàn toàn không thể ngăn cản hai người, sau một lúc đã tìm được điểm yếu của nó, mở ra một lối đi, hai người lặng lẽ tiến vào sân.
Hai người bọn họ đến cũng không khéo, người trong nhà đang mặc quần áo, hai người đứng ngoài cửa, đợi người này mặc quần áo xong mới định đi vào nhưng trước khi hai người bọn họ kịp đi vào thì người đó đã đi ra trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro