[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Để Ta Hôn Em Mộ...
2024-11-19 20:57:58
Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi theo nam tử đến một viện tinh xảo hơn, làm hai người ngoài ý muốn đây chính là nơi ở của song nhi đã cãi nhau với Ân Thiên Duệ kia.
Điều thực sự khiến hai người họ ngạc nhiên là nơi ở của song nhi này thực sự còn tốt hơn nơi ở của nam tử vừa rồi.
Thói quen dám đắc tội cả tu sĩ cao cấp có lẽ là do gen di truyền.
"Đại ca, đã muộn như vậy rồi, ngươi còn có chuyện gì sao?" Hồ Minh Ba thấy đại ca đã muộn như vậy còn đến tìm mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
Hồ Minh Nghiệp tùy ý ngồi xuống một chiếc trong phòng Hồ Minh Ba nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường.
"Tiểu Ba, đại ca sẽ đi bắt nam tu mà ngươi coi trọng cho ngươi, về phần đồng bạn của hắn...... " Hồ Minh Nghiệp dừng lại, hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý. "Còn lại thì ta nghĩ không nên giữ lại làm gì” nói đến đây, hắn làm ra động tác cắt cổ.
"Hay là, đại ca, ngươi cũng mang theo nam tử áo trắng trở về đi." Hồ Minh Ba nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của người nọ, trông giống như trích tiên, trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch.
Nghe xong lời nói của Hồ Minh Ba, ánh mắt Hồ Minh Nghiệp nặng nề, hắn nhìn một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi không thích nam tu áo tím sao? Tại sao bây giờ đến cả nam tu áo trắng ngươi cũng muốn? Tiểu Ba, quá tham lam cũng không tốt. ”
Hồ Minh Ba nửa người dựa vào trên giường, áo lót mặc ở trên người hắn lỏng lẻo, trông vô cùng lười biếng, nghe thấy Hồ Minh Nghiệp hỏi như vậy, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Ai bảo người đó quá đẹp chứ."
Hồ Minh Nghiệp đột nhiên đứng dậy bước về phía trước, đi đến bên giường Hồ Minh Ba, cúi xuống nắm cằm hắn, ép hắn nhìn mình. Bởi vì hành động của đó, quần áo vốn đã lỏng lẻo của Hồ Minh Ba trực tiếp lộ ra một bờ vai, Hồ Minh Nghiệp chỉ cảm thấy làn da trắng nõn kia khiến trái tim hắn rối bời, hắn không suy nghĩ mà hôn lên cổ Hồ Minh Ba.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi theo phía sau, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút không nói nên lời, đây là tình huống gì vậy(⊙o⊙)(⊙ˍ⊙)? Không phải hai người này vừa nói sẽ bắt rồi giết họ sao? Tại sao khoảnh khắc tiếp theo hai người lại hôn nhau rồi? Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là hai người này là anh em đúng không? Anh em ruột nhỉ?
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều cảm thấy cảnh tượng bọn họ nhìn thấy hôm nay đã phá hỏng tam quan của bọn họ.
"A...... Ưm, đại ca, ngươi đang làm gì vậy?” Hồ Minh Ba đẩy Hồ Minh Nghiệp ra, bọn họ là anh em ruột, nhưng bây giờ đại ca đang làm gì hắn vậy?
Hồ Minh Ba không đẩy còn không sao, hắn vừa đẩy liền lập tức khơi dậy con sói trong Hồ Minh Nghiệp, hắn trực tiếp vén chăn che lấy Hồ Minh Ba sang một bên, xé rách quần áo của Hồ Minh Ba một cách thô bạo.
"Aaa......" Hồ Minh Ba sợ hãi hét lên, Hồ Minh Nghiệp ngẩng đầu lên, dứt khoát chặn môi hắn.
Hồ Minh Ba muốn trốn nhưng căn bản là trốn không thoát, hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà đối thủ của hắn lại là Hồ Minh Nghiệp, tu vi Nguyên Anh kỳ.
"A...... Ưm" tiếng nức nở phát ra từ giữa môi và răng của hai người.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy hai người bọn họ nên rời đi trước, chờ sau khi hai người kia xong việc, hay là ....... Quay đầu lại, thấy Thượng Quan Huyền Ý đang nhìn hai người kia với vẻ thích thú, Tiêu Lăng Hàn đầu đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||), bất mãn truyền âm: 【Huyền Ý, em đang làm cái gì đấy? 】
【Học tập a! 】 Thượng Quan Huyền Ý trả lời không chút nghĩ ngợi.
Sắc mặt Tiêu Lăng Hàn hoàn toàn tối sầm lại, gia hỏa này học cái gì? Học để làm thế nào để có đè mình sao, nghĩ cũng rất đẹp ha, không nhìn ra ai mới là người bị đè sao?
【Đừng nhìn, nổi mụn lẹo bây giờ. 】
Tiêu Lăng Hàn không vô nghĩa nữa trực tiếp dùng kiếm giết tiễn hai người kia đi chầu diêm vương .
Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy tiếc nối, phóng ra đi hỏa để hủy thi diệt tích, sau đó lấy đi linh thạch trong nhẫn không gian. Hắn mới chỉ nhìn được mở đầu, tiếp theo phải làm sao, hắn còn chưa học được thì hai người kia đã bị Tiêu Lăng Hàn tiễn đi bán muối rồi, thật đáng tiếc.
Hai người đi trên đường, Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn đang trong trạng thái mê man, có chút rối rắm, liền truyền âm hỏi: 【Em đang thấy tiếc hả? 】
【Hả? 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn một cách khó hiểu.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp kéo người qua, hôn lên môi hắn.
Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ, đây là trên đường a, hắn đặt tay lên ngực Tiêu Lăng Hàn, lắc đầu, ý bảo chỗ này hong được.
Tiêu Lăng Hàn liếm liếm môi, hắn vừa mới chạm vào đã bị Thượng Quan Huyền Ý đẩy ra, hương vị còn chưa nếm được.
【A Hàn, chúng ta trở về đi được không? 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn xung quanh, thỉnh thoảng sẽ có một hai người đi bộ đi ngang qua trên đường, mặc dù hai người bọn họ dán Ẩn Thân Phù nhưng Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy người khác có thể nhìn thấy bọn họ.
【Về sau em không được phép nhìn người khác làm loại chuyện này, cũng không được phép nhìn thấy nam tử, nữ tử và song nhi không mặc quần áo, những gì em muốn biết sau này ta sẽ dạy em được không? 】
【Được rồi. 】Thượng Quan Huyền Ý lập tức trả lời, hắn muốn nhanh chóng trở về.
【Vậy em để ta hôn một chút thôi, hôn một chút rồi sẽ trở về. 】
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ rằng nếu không để Tiêu Lăng Hàn hôn mình, hắn nhất định sẽ cương quyết không đồng ý, vì nên mới hào phóng để hắn hôn minhg. Nhưng trong thâm tâm, Thượng Quan Huyền Ý cho rằng sau này nhất định phải đẩy mạnh tu luyện, vượt qua tu vi của hắn, bằng không hoa cúc nhỏ của mình sẽ khó giữ.
Tuy nhiên, về sau, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không ngờ tới chính là, mặc dù tu vi của hắn vượt qua Tiêu Lăng Hàn nhưng vũ lực của hắn lại không vượt qua, kết quả cũng là bi kịch như vậy.
Hai người tay trong tay quay trở lại sân nhà trọ, nhưng trước khi hai người bước vào sân, họ nhận thấy trận pháp mà họ bố trí đã bị động vào. Sau đó Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cũng tiến vào trận pháp, lúc này trong đó có hai người, hai người đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, một người trong số đó là trận pháp sư, hiện tại hắn đang phá trận.
"Lão lục, được chưa?"
"Đừng có giục, ngươi không thấy ta đang tìm mắt trận sao?"
"Không phải ta muốn giục ngươ, nhưng chúng ta đã ở đây một tiếng đồng hồ, ngươi đã tính ra cái gì đâu"
"Người bố trí trận pháp này hẳn là một trận pháp sư sắp thăng cấp lên cấp năm, bằng không vì sao ta nghiên cứu lâu như vậy mà một chút manh mối cũng không có."
"Cái gì? Đã một tiếng rồi mà một chút manh mối cũng không có? Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Đây không phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao? Nếu ngươi không thể hoàn thành việc mà thiếu chủ giao cho thì ngươi tự chịu đi. ”
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thấy hai người Cao gia đến giết bọn họ, thế mà còn có gan cãi nhau ở đó. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ra tay cùng một lúc, lần lượt hủy bỏ đan điền của mỗi người.
"A......, các ngươi là ai?"
"Lão gia hỏa, ngươi có phải tuẹ nên hỏi bản thân mình không, ngươi đến đây giết chúng ta mà không biết chúng ta là ai ư?" Tiêu Lăng Hàn cười nhạo một tiếng.
Người đặt câu hỏi tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu, hắn già ở đâu? Bây giờ hắn chỉ mới hơn 600 tuổi, nhìn già lắm cũng chỉ như một ông chú trung niên.
"Đê tiện, các người thế nhưng chơi trò đánh lén!"
"Các ngươi mới không biết xấu hổ đó, không chỉ chơi ám sát mà còn ý lớn hiếp nhỏ." Thượng Quan Huyền Ý nói ngược trở về.
"Ý Ý, hộ pháp giúp ta." Tiêu Lăng Hàn không nhiều lời với hai người trên mặt đất nữa, trực tiếp sưu hồn của một người trong số họ.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra. Người bị hắn sưu hồn tên là Diêu Thế Quần, được Cao gia đặc biệt huấn luyện dưới sự khống chế của dòng chính, tương đương với việc phục vụ cho dòng chính. Mà hai người Diêu Thế Quần đi theo Cao Tử Hiên nên nếu Cao Tử Hiên có chuyện gì không thuận tiện ra mặt thì hai người bọn họ sẽ làm.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý hỏi: "A Hàn, làm sao vậy?"
" Có thể đi một chuyến nhưng Cao gia này hình như không giàu có bằng Sở gia, mỗi năm Sỏ Vũ Ngạn đều phải lấy một khoản linh thạch và tài nguyên tu luyện để hiếu kính Cao Thịnh Hoa. Hơn nữa, Cao gia không có tu sĩ Luyện Hư kỳ, tu sĩ Hợp Thể kỳ hiện tại chỉ có một mình Cao Thịnh Hoa, những người khác hiện đang ở Thương Huyền Tông. Có sáu Hóa Thần kỳ, phần còn lại đều từ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Tiêu Lăng Hàn cau mày nói, Cao gia hình như có chút nghèo, bọn họ đi một chuyến cũng cảm thấy không có lời.
Nhưng Cao Tử Hiên này phải được giải quyết, tên này chính là một người bụng dạ hẹp hòi. Hôm nay bọn họ không cho hắn thể diện như vậy, những người do tên này phái tới hôm nay không trả thù thù được thì lại sẽ có ngày mai, ngày kia, ngày kìa.
"A Hàn, khi nào chúng ta đi đây?"
"Hiện tại đi đi." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói, Cao Tử Hiên không biết thực lực của mấy người bọn họ, huống chi sẽ không đoán được bọn họ sẽ dám chủ động đưa tới cửa đi.
"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Một nam tử khác nằm trên mặt đất đột nhiên nói to, hắn đã nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, sao có thể càng nghe càng thấy sai sai.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mặc kệ hai người Cao gia kia, hai người này hiện đã trở thành phế nhân, bây giờ không còn uy hiếp gì nữa.
"Đừng giết hai lão già này, giữ bọn họ lại đã, hai chúng ta mượn thân thể của bọn họ để tiến vào Cao phủ, miễn cho phải phá trận." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn lấy nhẫn không gian của hai người rồi hắn và Thượng Quan Huyền Ý mỗi người một cái.
Tiêu Lăng Hàn ném hai thủ vệ của Cao gia vào trong không gian, để Mạc Vô Nhai đứng nhìn, khhong để hai người bọn họ chết, chỉ cần còn một hơi là được. Nếu không hắn và Thượng Quan Huyền Ý còn chưa vào Cao phủ, thì Cao gia đã biết hai người này đã chết, vậy bọn họ giả làm hai người này thì có ích gì.
Với ký ức của Diêu Thế Quần, Tiêu Lăng Hàn mang Thượng Quan Huyền Ý vào Cao phủ với dáng vẻ ngênh ngang, hai người trước tiên trở về nơi ở của Diêu Thế Quần. Sau đó, hai người họ dán Ẩn Thân Phù và đi về phía Tàng Bảo Các của Cao gia.
Cao phủ không lớn bằng Sở phủ nhưng vẫn rất nguy nga, linh khí cũng rất đậm. Tàng Bảo Các của Cao gia là trong một lầu năm tầng, tầng một là võ kỹ hạ cấp Hoàng Cực. Trên tàng hai là võkyx trung cấp của Hoàng Cực. Trên tầng ba, có võ kỹ đỉnh cấp của Hoàng Cực. Trên tầng thứ tư là một môn võ kỹ Huyền cấp.
Võ kỹ Huyền cấp là công pháp tu luyện tương đối quý giá ở đại lục Huyền Thiên, võ kỹ Địa cấp chỉ trong môn phái mới có, nếu có người có võ kỹ Thiên cấp, nhất định sẽ bị người của toàn bộ đại lục Huyền Thiên đuổi giết.
Tàng Bảo Các được bảo vệ bởi một tu sĩ Hóa Thần kỳ, chỉ có gia chủ Cao gia và Cao Thịnh Hoa mới có lệnh bài để vào Tàng Bảo Các.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không cần đi vào, bọn họ chỉ cần để cho Phệ Linh Thử vào là được.
Thượng QuanHuyền Ý thả Phệ Linh Thử ra khỏi không gian khế ước, gia hỏa này đang ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy nước miếng.
【Quỷ tham ăn, dậy làm việc. 】Thượng Quan Huyền Ý truyền âm cho Phệ Linh Thử.
Ai biết được, Phệ Linh THử mơ mơ màng màng, phản xạ có điều kiện "chi chi" vài tiếng. Trong không gian yên tĩnh có một âm thanh xuất hiện, chỉ cần không bị điếc là có thể nghe thấy, chẳng mấy chốc người bảo vệ Tàng Bảo Các sẽ đến kiểm tra.
Uy áp của người này vừa tỏa ra, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý liền biết người này có tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Phệ Linh Thử cũng biết mình đang gây rắc rối, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, nó thi triển Nhập Mộng Thuật để người bảo vệ ảo giác nhìn thấy một con chuột rơi từ cầu thang tầng năm xuống tầng bốn.
Điều thực sự khiến hai người họ ngạc nhiên là nơi ở của song nhi này thực sự còn tốt hơn nơi ở của nam tử vừa rồi.
Thói quen dám đắc tội cả tu sĩ cao cấp có lẽ là do gen di truyền.
"Đại ca, đã muộn như vậy rồi, ngươi còn có chuyện gì sao?" Hồ Minh Ba thấy đại ca đã muộn như vậy còn đến tìm mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
Hồ Minh Nghiệp tùy ý ngồi xuống một chiếc trong phòng Hồ Minh Ba nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường.
"Tiểu Ba, đại ca sẽ đi bắt nam tu mà ngươi coi trọng cho ngươi, về phần đồng bạn của hắn...... " Hồ Minh Nghiệp dừng lại, hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên sát ý. "Còn lại thì ta nghĩ không nên giữ lại làm gì” nói đến đây, hắn làm ra động tác cắt cổ.
"Hay là, đại ca, ngươi cũng mang theo nam tử áo trắng trở về đi." Hồ Minh Ba nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng của người nọ, trông giống như trích tiên, trong lòng có chút ngo ngoe rục rịch.
Nghe xong lời nói của Hồ Minh Ba, ánh mắt Hồ Minh Nghiệp nặng nề, hắn nhìn một lúc rồi mới hỏi: "Ngươi không thích nam tu áo tím sao? Tại sao bây giờ đến cả nam tu áo trắng ngươi cũng muốn? Tiểu Ba, quá tham lam cũng không tốt. ”
Hồ Minh Ba nửa người dựa vào trên giường, áo lót mặc ở trên người hắn lỏng lẻo, trông vô cùng lười biếng, nghe thấy Hồ Minh Nghiệp hỏi như vậy, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Ai bảo người đó quá đẹp chứ."
Hồ Minh Nghiệp đột nhiên đứng dậy bước về phía trước, đi đến bên giường Hồ Minh Ba, cúi xuống nắm cằm hắn, ép hắn nhìn mình. Bởi vì hành động của đó, quần áo vốn đã lỏng lẻo của Hồ Minh Ba trực tiếp lộ ra một bờ vai, Hồ Minh Nghiệp chỉ cảm thấy làn da trắng nõn kia khiến trái tim hắn rối bời, hắn không suy nghĩ mà hôn lên cổ Hồ Minh Ba.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi theo phía sau, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều có chút không nói nên lời, đây là tình huống gì vậy(⊙o⊙)(⊙ˍ⊙)? Không phải hai người này vừa nói sẽ bắt rồi giết họ sao? Tại sao khoảnh khắc tiếp theo hai người lại hôn nhau rồi? Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là hai người này là anh em đúng không? Anh em ruột nhỉ?
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều cảm thấy cảnh tượng bọn họ nhìn thấy hôm nay đã phá hỏng tam quan của bọn họ.
"A...... Ưm, đại ca, ngươi đang làm gì vậy?” Hồ Minh Ba đẩy Hồ Minh Nghiệp ra, bọn họ là anh em ruột, nhưng bây giờ đại ca đang làm gì hắn vậy?
Hồ Minh Ba không đẩy còn không sao, hắn vừa đẩy liền lập tức khơi dậy con sói trong Hồ Minh Nghiệp, hắn trực tiếp vén chăn che lấy Hồ Minh Ba sang một bên, xé rách quần áo của Hồ Minh Ba một cách thô bạo.
"Aaa......" Hồ Minh Ba sợ hãi hét lên, Hồ Minh Nghiệp ngẩng đầu lên, dứt khoát chặn môi hắn.
Hồ Minh Ba muốn trốn nhưng căn bản là trốn không thoát, hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà đối thủ của hắn lại là Hồ Minh Nghiệp, tu vi Nguyên Anh kỳ.
"A...... Ưm" tiếng nức nở phát ra từ giữa môi và răng của hai người.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy hai người bọn họ nên rời đi trước, chờ sau khi hai người kia xong việc, hay là ....... Quay đầu lại, thấy Thượng Quan Huyền Ý đang nhìn hai người kia với vẻ thích thú, Tiêu Lăng Hàn đầu đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||), bất mãn truyền âm: 【Huyền Ý, em đang làm cái gì đấy? 】
【Học tập a! 】 Thượng Quan Huyền Ý trả lời không chút nghĩ ngợi.
Sắc mặt Tiêu Lăng Hàn hoàn toàn tối sầm lại, gia hỏa này học cái gì? Học để làm thế nào để có đè mình sao, nghĩ cũng rất đẹp ha, không nhìn ra ai mới là người bị đè sao?
【Đừng nhìn, nổi mụn lẹo bây giờ. 】
Tiêu Lăng Hàn không vô nghĩa nữa trực tiếp dùng kiếm giết tiễn hai người kia đi chầu diêm vương .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy tiếc nối, phóng ra đi hỏa để hủy thi diệt tích, sau đó lấy đi linh thạch trong nhẫn không gian. Hắn mới chỉ nhìn được mở đầu, tiếp theo phải làm sao, hắn còn chưa học được thì hai người kia đã bị Tiêu Lăng Hàn tiễn đi bán muối rồi, thật đáng tiếc.
Hai người đi trên đường, Tiêu Lăng Hàn nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy hắn đang trong trạng thái mê man, có chút rối rắm, liền truyền âm hỏi: 【Em đang thấy tiếc hả? 】
【Hả? 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn Tiêu Lăng Hàn một cách khó hiểu.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp kéo người qua, hôn lên môi hắn.
Thượng Quan Huyền Ý hoảng sợ, đây là trên đường a, hắn đặt tay lên ngực Tiêu Lăng Hàn, lắc đầu, ý bảo chỗ này hong được.
Tiêu Lăng Hàn liếm liếm môi, hắn vừa mới chạm vào đã bị Thượng Quan Huyền Ý đẩy ra, hương vị còn chưa nếm được.
【A Hàn, chúng ta trở về đi được không? 】 Thượng Quan Huyền Ý nhìn xung quanh, thỉnh thoảng sẽ có một hai người đi bộ đi ngang qua trên đường, mặc dù hai người bọn họ dán Ẩn Thân Phù nhưng Thượng Quan Huyền Ý luôn cảm thấy người khác có thể nhìn thấy bọn họ.
【Về sau em không được phép nhìn người khác làm loại chuyện này, cũng không được phép nhìn thấy nam tử, nữ tử và song nhi không mặc quần áo, những gì em muốn biết sau này ta sẽ dạy em được không? 】
【Được rồi. 】Thượng Quan Huyền Ý lập tức trả lời, hắn muốn nhanh chóng trở về.
【Vậy em để ta hôn một chút thôi, hôn một chút rồi sẽ trở về. 】
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ rằng nếu không để Tiêu Lăng Hàn hôn mình, hắn nhất định sẽ cương quyết không đồng ý, vì nên mới hào phóng để hắn hôn minhg. Nhưng trong thâm tâm, Thượng Quan Huyền Ý cho rằng sau này nhất định phải đẩy mạnh tu luyện, vượt qua tu vi của hắn, bằng không hoa cúc nhỏ của mình sẽ khó giữ.
Tuy nhiên, về sau, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không ngờ tới chính là, mặc dù tu vi của hắn vượt qua Tiêu Lăng Hàn nhưng vũ lực của hắn lại không vượt qua, kết quả cũng là bi kịch như vậy.
Hai người tay trong tay quay trở lại sân nhà trọ, nhưng trước khi hai người bước vào sân, họ nhận thấy trận pháp mà họ bố trí đã bị động vào. Sau đó Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cũng tiến vào trận pháp, lúc này trong đó có hai người, hai người đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, một người trong số đó là trận pháp sư, hiện tại hắn đang phá trận.
"Lão lục, được chưa?"
"Đừng có giục, ngươi không thấy ta đang tìm mắt trận sao?"
"Không phải ta muốn giục ngươ, nhưng chúng ta đã ở đây một tiếng đồng hồ, ngươi đã tính ra cái gì đâu"
"Người bố trí trận pháp này hẳn là một trận pháp sư sắp thăng cấp lên cấp năm, bằng không vì sao ta nghiên cứu lâu như vậy mà một chút manh mối cũng không có."
"Cái gì? Đã một tiếng rồi mà một chút manh mối cũng không có? Ngươi đang làm cái quái gì vậy? Đây không phải là lãng phí thời gian của chúng ta sao? Nếu ngươi không thể hoàn thành việc mà thiếu chủ giao cho thì ngươi tự chịu đi. ”
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý thấy hai người Cao gia đến giết bọn họ, thế mà còn có gan cãi nhau ở đó. Hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý ra tay cùng một lúc, lần lượt hủy bỏ đan điền của mỗi người.
"A......, các ngươi là ai?"
"Lão gia hỏa, ngươi có phải tuẹ nên hỏi bản thân mình không, ngươi đến đây giết chúng ta mà không biết chúng ta là ai ư?" Tiêu Lăng Hàn cười nhạo một tiếng.
Người đặt câu hỏi tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu, hắn già ở đâu? Bây giờ hắn chỉ mới hơn 600 tuổi, nhìn già lắm cũng chỉ như một ông chú trung niên.
"Đê tiện, các người thế nhưng chơi trò đánh lén!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các ngươi mới không biết xấu hổ đó, không chỉ chơi ám sát mà còn ý lớn hiếp nhỏ." Thượng Quan Huyền Ý nói ngược trở về.
"Ý Ý, hộ pháp giúp ta." Tiêu Lăng Hàn không nhiều lời với hai người trên mặt đất nữa, trực tiếp sưu hồn của một người trong số họ.
Mười phút sau, Tiêu Lăng Hàn mở mắt ra. Người bị hắn sưu hồn tên là Diêu Thế Quần, được Cao gia đặc biệt huấn luyện dưới sự khống chế của dòng chính, tương đương với việc phục vụ cho dòng chính. Mà hai người Diêu Thế Quần đi theo Cao Tử Hiên nên nếu Cao Tử Hiên có chuyện gì không thuận tiện ra mặt thì hai người bọn họ sẽ làm.
Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý hỏi: "A Hàn, làm sao vậy?"
" Có thể đi một chuyến nhưng Cao gia này hình như không giàu có bằng Sở gia, mỗi năm Sỏ Vũ Ngạn đều phải lấy một khoản linh thạch và tài nguyên tu luyện để hiếu kính Cao Thịnh Hoa. Hơn nữa, Cao gia không có tu sĩ Luyện Hư kỳ, tu sĩ Hợp Thể kỳ hiện tại chỉ có một mình Cao Thịnh Hoa, những người khác hiện đang ở Thương Huyền Tông. Có sáu Hóa Thần kỳ, phần còn lại đều từ Nguyên Anh kỳ trở xuống. Tiêu Lăng Hàn cau mày nói, Cao gia hình như có chút nghèo, bọn họ đi một chuyến cũng cảm thấy không có lời.
Nhưng Cao Tử Hiên này phải được giải quyết, tên này chính là một người bụng dạ hẹp hòi. Hôm nay bọn họ không cho hắn thể diện như vậy, những người do tên này phái tới hôm nay không trả thù thù được thì lại sẽ có ngày mai, ngày kia, ngày kìa.
"A Hàn, khi nào chúng ta đi đây?"
"Hiện tại đi đi." Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói, Cao Tử Hiên không biết thực lực của mấy người bọn họ, huống chi sẽ không đoán được bọn họ sẽ dám chủ động đưa tới cửa đi.
"Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Một nam tử khác nằm trên mặt đất đột nhiên nói to, hắn đã nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, sao có thể càng nghe càng thấy sai sai.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mặc kệ hai người Cao gia kia, hai người này hiện đã trở thành phế nhân, bây giờ không còn uy hiếp gì nữa.
"Đừng giết hai lão già này, giữ bọn họ lại đã, hai chúng ta mượn thân thể của bọn họ để tiến vào Cao phủ, miễn cho phải phá trận." Tiêu Lăng Hàn nói xong, hắn lấy nhẫn không gian của hai người rồi hắn và Thượng Quan Huyền Ý mỗi người một cái.
Tiêu Lăng Hàn ném hai thủ vệ của Cao gia vào trong không gian, để Mạc Vô Nhai đứng nhìn, khhong để hai người bọn họ chết, chỉ cần còn một hơi là được. Nếu không hắn và Thượng Quan Huyền Ý còn chưa vào Cao phủ, thì Cao gia đã biết hai người này đã chết, vậy bọn họ giả làm hai người này thì có ích gì.
Với ký ức của Diêu Thế Quần, Tiêu Lăng Hàn mang Thượng Quan Huyền Ý vào Cao phủ với dáng vẻ ngênh ngang, hai người trước tiên trở về nơi ở của Diêu Thế Quần. Sau đó, hai người họ dán Ẩn Thân Phù và đi về phía Tàng Bảo Các của Cao gia.
Cao phủ không lớn bằng Sở phủ nhưng vẫn rất nguy nga, linh khí cũng rất đậm. Tàng Bảo Các của Cao gia là trong một lầu năm tầng, tầng một là võ kỹ hạ cấp Hoàng Cực. Trên tàng hai là võkyx trung cấp của Hoàng Cực. Trên tầng ba, có võ kỹ đỉnh cấp của Hoàng Cực. Trên tầng thứ tư là một môn võ kỹ Huyền cấp.
Võ kỹ Huyền cấp là công pháp tu luyện tương đối quý giá ở đại lục Huyền Thiên, võ kỹ Địa cấp chỉ trong môn phái mới có, nếu có người có võ kỹ Thiên cấp, nhất định sẽ bị người của toàn bộ đại lục Huyền Thiên đuổi giết.
Tàng Bảo Các được bảo vệ bởi một tu sĩ Hóa Thần kỳ, chỉ có gia chủ Cao gia và Cao Thịnh Hoa mới có lệnh bài để vào Tàng Bảo Các.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không cần đi vào, bọn họ chỉ cần để cho Phệ Linh Thử vào là được.
Thượng QuanHuyền Ý thả Phệ Linh Thử ra khỏi không gian khế ước, gia hỏa này đang ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy nước miếng.
【Quỷ tham ăn, dậy làm việc. 】Thượng Quan Huyền Ý truyền âm cho Phệ Linh Thử.
Ai biết được, Phệ Linh THử mơ mơ màng màng, phản xạ có điều kiện "chi chi" vài tiếng. Trong không gian yên tĩnh có một âm thanh xuất hiện, chỉ cần không bị điếc là có thể nghe thấy, chẳng mấy chốc người bảo vệ Tàng Bảo Các sẽ đến kiểm tra.
Uy áp của người này vừa tỏa ra, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý liền biết người này có tu vi Hóa Thần trung kỳ.
Phệ Linh Thử cũng biết mình đang gây rắc rối, cắn chặt răng, hạ quyết tâm, nó thi triển Nhập Mộng Thuật để người bảo vệ ảo giác nhìn thấy một con chuột rơi từ cầu thang tầng năm xuống tầng bốn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro