[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Khế Ước Đạo Lữ
2024-11-19 20:57:58
Thấy hộ vệ đuổi lên lầu bốn, hai người một chuột mới thở phào nhẹ nhõm nhưng khóe miệng Phệ Linh Chuột lại có dấu vết máu chảy xuống. Đây là tác hại của việc thi triển chiêu thức này đối với người có thực lực vượt qua nó, mạnh mẽ sử dụng sẽ bị phản phệ, thần thức cũng bị thương.
【Ngươi bị thương? Nếu không trụ được thì mau về nghỉ ngơi đi, việc trộm bảo khố bọn ta sẽ nghĩ cách 】Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Phệ Linh Thử.
【Ngươi, ngươi, ngươi thế mà có thể truyền âm cho ta, làm sao ngươi có thể truyền âm cho ta? Ngươi cũng không phải là chủ nhân của ta. 】Phệ Linh Thử kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn giống như bị sét đánh.
Tiêu Linh Hàn liếc mắt nhìn Phệ Linh Thử một cái, cho nó một cái trợn trắng mắt, cái này có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Phệ Linh Thử quay lại nhìn chủ nhân của nó, vẻ mặt hận rèn sắt không thành 【chủ nhân, chủ nhân thân yêu của ta, tại sao ngươi lại ký khế ước đạo lữ với hắn chứ? 】
Thượng Quan Huyền Ý nghe được truyền âm của Phệ Linh Thử, vẻ mặt bối rối, sao hắn không biết mình đã ký khế ước đạo lữ với Tiêu Lăng Hàn khi nào nhỉ?
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn tràn đầy nghi hoặc, 【A Hàn, chúng ta thật sự ký khế ước đạo lữ sao? 】
【Cái này trở về rồi nói sau, chúng ta làm chính sự trước đã. 】
Thượng Quan Huyền Ý buồn bực, khế ước đạo lữ còn không phải là vấn đề quan trọng, vậy vấn đề quan trọng là gì? Chẳng lẽ trộm bảo khố mới là chuyện quan trong sao?【Ồ. 】
Phệ Linh Thử tức giận nhìn chủ nhân ngu ngốc của nó, thật dàng lừa, ai da, làm sao nó có thể ký kết với một chủ nhân ngu ngốc như vậy chứ?
【quỷ tham ăn, ngươi còn có thể đi vào không? 】Thượng Quan Huyền Ý tất nhiên cảm thấy linh hồn của Phệ Linh Thử có bị thương một chút, hắn cũng lo lắng hỏi.
【có thể đi vào, tuy nhiên, ta có một yêu cầu nhỏ. 】Phệ Linh Thử nói trước mặt Tiêu Lăng Hàn bởi vì hắn biết chủ nhân của nó bị tên này làm cho thần hồn điên đảo, căn bản dùng không được.
【Nói. 】
【Bất kể bên trong có bảo vật gì, ta sẽ chọn trước một cái 】Phệ Linh Thử cảm thấy mình cần phải thương lượng các điều kiện với Tiêu Lăng Hàn trước khi làm việc. Dù sao mắt của tên này như có hỏa nhãn kim tinh, ngay cả những thứ được giấu trong không gian của nó cũng biết rõ, lần trước nó muốn giấu tiền riêng nhưng không thành công.
【Được!】
Dưới sự bảo đảm của Tiêu Lăng Hàn, Phệ Linh Thử "vèo" một cái đi vào Tàng Bảo Các.
Một lúc sau, tu sĩ Hóa Thần kỳ ở tầng bốn không thấy bất kỳ manh mối nào đành trở lại tầng năm, nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, lại kiểm tra trận pháp của Tàng Bảo Cá một chút. Thấy không có ai động vào, cuối cùng hắn trở về tầng năm.
Sau 1 giờ, Phệ Linh Thử mới tung tăng đi ra, không biết nó đã ở bên trong được cái gì nhưng dù sao nó trông cũng rất hạnh phúc.
Phun ra ba nhẫn không gian cho Thượng Quan Huyền Ý, Phệ Linh Thử nói rằng nó bị thương, muốn trở về không gian để hồi phục, mặc kệ nó nhìn thế nào cũng thấy nó đang chột dạ nhưng Thượng Quan Huyền Ý vẫn đưa nó vào trong không gian.
Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trở về nơi ở của Diêu Thế Quần trong Cao gia.
"A Hàn, huynh xem." Thượng Quan Huyền Ý đem ba chiếc nhẫn do Phệ Linh Thử đưa cho hắn vào trong tay Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn phóng thích thần thức của mình ra kiểm tra, có 30 triệu linh thạch trung phẩm, 2 triệu linh thạch thượng phẩm, cùng rất nhiều thiên tài địa bảo. Ví dụ như có 50 khối Lôi Linh Tinh trung cấp, hai mươi khối Hỏa Linh Tinh, mười Mộc Linh Tinh, một trăm Thổ Linh Tinh, chỉ cần chúng là linh căn có thuộc tính tương ứng thì khi luyện hóa cái này còn tốt hơn so với hấp thu linh thạch. Ngoài ra có có: Thạch Lục Nhũ có thể củng cố tu vi; Tịnh Linh Quả có thể thanh lọc linh căn, cải thiện được phẩm chất linh căn; Huyền Sương Quả, tu sĩ Băng linh căn có thể trực tiếp sử dụng.
Tu vi hiện tại của Thượng Quan Huyền Ý đã là Nguyên Anh hậu kỳ, trước khi đến Thương Huyền Tông, hắn đã tiến vào không gian luyện hóa Địa Hỏa Châu và Băng Tùy ngàn năm. Lần này thu hoạch không nhỏ, Tiêu Lăng Hàn đã cho hắn tất cả bảo vật thuộc tính băng và thuộc tính hỏa, dù sao bản thân Tiêu Lăng Hàn cũng không phải là người kén ăn, bất kỳ thuộc tính nào của thiên tài địa bảo hắn cũng đều có thể hấp thu.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng không quên Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn thương lượng một chút, chuẩn bị trở về đưa Tịnh Linh Quả cho Ân Thiên Duệ, Huyền Sương Quả có bốn cái, mang một quả cho Mạc Vô Nhai.
Sau khi phân phát chiến lợi phẩm, Tiêu Lăng Hàn đưa Thượng Quan Huyền Ý đến sân nhà Cao Tử Hiên theo trí nhớ của Diêu Thế Quần.
Thấy người tới, Cao Tử Hiên lộ ra nụ cười trên mặt, nhanh chóng mở trận pháp, nghênh đón hai người đi vào.
"Mọi chuyện có tốt không?" Sau khi đưa hai người vào nhà, Cao Tử Hiên lập tức hỏi.
Tiêu Lăng Hàn không muốn lãng phí thời gian với hắn, cho nên trực tiếp đánh ngất hắn, khoảnh khắc trước khi ngất xỉu, Cao Tử Hiên cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng người của mình sẽ phản bội hắn.
Sau khi nhận lấy nhẫn không gian trong tay Cao Tử Hiên, Tiêu Lăng Hàn ném hắn cho hai Lôi Văn Hổ trong không gian quanh năm không dám tùy tiện ăn gì. Trên người Cao Tử Hiên có dấu ấn thần thức của một tu sĩ Hợp Thể kỳ, hai người bọn họ tất nhiên sẽ không đích thân giết hắn, miễn cho bị đại năng Hợp Thể kỳ truy sát.
"A Hàn, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi giải quyết Sở Mục Yên, nàng chính là người gây ra tất cả những chuyện này, làm sao có thể để nàng sống yên." Tiêu Lăng Hàn sẽ không buông tha bất kỳ kẻ thù nào, đặc biệt là đầu sỏ gây tội như Sở Mục Yên.
"Được rồi, ta cũng thấy nữ nhân này kiêu ngạo vô lý, quả thực có chút phiền phức."
Hai người nói đi là đi, lúc này hai người vẫn đang mang mặt của hai người Diêu Thế Quần cho nên dù đang đi trong Cao phủ nhưng cũng không có ai đến ngăn cản hai người bọn họ. Thỉnh thoảng gặp một hai người quen tuần tra, Tiêu Lăng Hàn dựa vào trí nhớ của Diêu Thế Quần, cũng không lộ ra dấu vết.
Nơi ở của Sở Mục Yên ở Cao phủ cũng tương tự như nơi ở của tiểu thư chính quy Cao gia, tất cả đều là bởi vì "cha" của nàng, mỗi năm đều hiếu kính cho Cao Thịnh Hoa rất nhiều.
Khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đến phòng của Sở Mục Yên thì nàng đang ngủ, thấy sắc trời đã gần sáng. Tiêu Lăng Hàn không trì hoãn thêm nữa, hắn rút nhẫn không gian của Sở Mục Yên ra, sau đó ném nàng vào trong không gian cho hai con Lôi Văn Hổ.
Sau đó, hai người dán Ẩn Thân Phù và rời Cao phủ.
Vào sáng sớm, một ánh sáng buổi sáng tuyệt đẹp xuất hiện ở phía đông, khi mặt trời mọc, màu sắc của ánh bình minh ngày càng trở nên vàng hơn.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện ở sân khi trời đã sáng nên hai người không ngủ lại mà ngồi trong sân ngắm cảnh.
"A Hàn, huynh đẹp quá nha!"
"Ta bảo em đi ngắm bình minh mà cuối cùng em lại ngắm ta!"
"Huynh đẹp hơn bình minh nên tất nhiên là ta muốn ngắm huynh rồi."
"Em nha, miệng ngọt như vậy, có phải nhân lúc ta không chú ý đã bôi mật đúng không?"
"A Hàn, huynh có muốn nếm thử không?"
Tiêu Lăng Hàn chăm chú nhìn hắn, ánh sáng ban mai phản chiếu trên mặt hắn, tô điểm lên toàn bộ khuôn mặt hắn, khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
Đưa tay vuốt ve lông mày của hắn, thấy đôi môi hồng phản chiếu trong ánh sáng ban mai, ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tối sầm lại, bàn tay di chuyển đến cằm. Ghé vào tai Thượng Quan Tiêu Lăng Hàn, nói với giọng khàn khàn: "Em mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt ta, không có bình minh hay hoàng hôn nào bằng em trong lòng ta, em cứ quyến rũ ta như thế này, ta thật sự muốn làm em ngay bây giờ."
"A Hàn, không phải huynh đã nói phải chờ ta tròn 18 tuổi mới song tu sao?" Thượng Quan Huyền Ý mở đôi mắt hoa đào sáng như sao, ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Nhanh thôi." Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
"Nhanh thôi cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ hỏi.
"Còn ba tháng nữa." Tiêu Lăng Hàn nói với giọng thở dài.
Lúc đầu, Thượng Quan Huyền Ý vẫn còn bối rối, Tiêu Lăng Hàn nói vẫn còn ba tháng, cái gì còn ba tháng cơ? Nghĩ đến những gì hắn nói lúc trước, Thượng Quan Huyền Ý lập tức tỉnh táo lại, nói như vậy còn ba tháng nữa là có thể ăn Tiêu Đại Ma Vương rồi.
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Huyền Ý có chút hưng phấn, trong lòng có chút lo lắng, đến lúc đó mình nên làm gì đây? Thật đáng tiếc tối qua không học được! Tiêu Lăng Hàn nói rằng hắn sẽ tự dạy mình khi thời điểm đến, hắn cũng vậy sao? Mình có nên hỏi hắn hay không đây?
Tuy nhiên, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết bây giờ là người bị ăn trong tương lai, là hắn.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang rối rắm của Thượng Quan Huyền Ý, hắn muốn cười một chút, gia hỏa này có lẽ đã nghĩ đến ăn mình rồi.
"Ý Ý, em không muốn biết khi nào chúng ta ký kết khế ước đạo lữ sao?" Tiêu Lăng Hàn ra tiếng cắt ngang suy nghĩ đang bay về phương xa của Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là thấy lông mày của hắn sắp xoắn lại với nhau rồi.
"Đúng vậy, không phải khế ước đạo lữ là phải đồng thời hạ lời thề tâm ma, sau đó máu đầu tim sẽ dung hợp, được Thiên Đạo công nhận, trong linh hồn sẽ có dấu vết trói buộc, không phải vậy sao?” Thượng Quan Huyền Ý rất khó hiểu, hắn thật sự không biết bọn họ ký khế ước từ khi nào.
"Khế ước đọa lữ bình thường quả thật là như vậy nhưng khế ước đạo lữ ta ký với em có chút khác biệt so với các khế ước khác." Mặt Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nói, hắn cảm thấy cách làm của hắn có chút bá đạo. Ở trong lòng hắn, Huyền Ý là do hắn nuôi lớn, là vợ của hắn, ai dám cướp hắn, hắn liền cho biết tay. Hơn nữa, Huyền Ý cũng thích hắn, nếu không khế ước của bọn họ đã không thể được hình thành.
"A Hàn!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận, hồi lâu không nói gì.
"Còn nhớ lúc ta giúp em dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn không?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu: "Không phải chúng ta đang nói về khế ước sao? Tại sao lại liên quan đến Hư Vọng Chi Nhãn rồi? ”
Tiêu Lăng Hàn ôm Thượng Quan Huyền Ý từ phía sau, hai người hướng về hướng mặt trời mọc, Tiêu Lăng Hàn tựa đầu vào vai Thượng Quan Huyền Ý, sau đó chậm rãi nói: "Trong ba ngày ta chờ em ở thức hải, ta đã ký khế ước đạo lữ với em, chúng ta là khế ước linh hồn nên trực tiếp sinh thành khế ước đạo lữ. Lúc đó ta hỏi em, em gật đầu đồng ý, sau đó khế ước đã được thực hiện, em không thể phủ nhận việc này được. ”
Thượng Quan Huyền Ý cau mày, thật sự có chuyện như vậy sao? Hắn không thể nhớ bất cứ điều gì. Hắn chỉ nhớ lúc dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn, linh hồn hắn có chút đau đớn nhưng so với việc bị Minh Vương Âm Hỏa thiêu đốt, nỗi đau đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhắm mắt lại, Thượng Quan Huyền Ý cẩn thận cảm nhận một chút nhưng cũng không cảm thấy còn có khế ước nào khác, chỉ có khế ước chủ tớ mà thôi.
"A Hàn, sao ta không cảm giác được có khế ước?"
Tiêu Lăng Hàn: "......" bị ta chặn lại, đương nhiên không thể cảm nhận được.
"Em thử lại lần nữa xem."
Thượng Quan Huyền Ý lập tức nhắm mắt lại, lần này hắn thật sự cảm nhận được một khế ước mới, đầu kia của khế ước chính là Tiêu Lăng Hàn.
"Ta vốn tưởng rằng nếu chúng ta bị tách ra ở đại lục Huyền Thiên, ta sẽ có thể tìm được em theo chỉ dẫn của khế ước, bất luận em có ở đâu, ta vẫn sẽ tìm được em. May mắn thay, chúng ta không bị tách ra, vì vậy khế ước đã không có đất dụng võ.” Tiêu Lăng Hàn sẽ không nói với Thượng Quan Huyền Ý rằng khế ước bọn họ ký kết hoàn toàn không cần hắn đồng ý, chỉ cần hắn không bài xích là khế ước có thể hoàn thành.
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn nói, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đến không bao lâu nữa bọn họ sẽ vào bí cảnh Hằng Phong, đến lúc đó bọn họ mới có thể tìm được nhau thông qua khế ước.
【Ngươi bị thương? Nếu không trụ được thì mau về nghỉ ngơi đi, việc trộm bảo khố bọn ta sẽ nghĩ cách 】Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Phệ Linh Thử.
【Ngươi, ngươi, ngươi thế mà có thể truyền âm cho ta, làm sao ngươi có thể truyền âm cho ta? Ngươi cũng không phải là chủ nhân của ta. 】Phệ Linh Thử kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Hàn giống như bị sét đánh.
Tiêu Linh Hàn liếc mắt nhìn Phệ Linh Thử một cái, cho nó một cái trợn trắng mắt, cái này có gì đáng ngạc nhiên chứ.
Phệ Linh Thử quay lại nhìn chủ nhân của nó, vẻ mặt hận rèn sắt không thành 【chủ nhân, chủ nhân thân yêu của ta, tại sao ngươi lại ký khế ước đạo lữ với hắn chứ? 】
Thượng Quan Huyền Ý nghe được truyền âm của Phệ Linh Thử, vẻ mặt bối rối, sao hắn không biết mình đã ký khế ước đạo lữ với Tiêu Lăng Hàn khi nào nhỉ?
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn tràn đầy nghi hoặc, 【A Hàn, chúng ta thật sự ký khế ước đạo lữ sao? 】
【Cái này trở về rồi nói sau, chúng ta làm chính sự trước đã. 】
Thượng Quan Huyền Ý buồn bực, khế ước đạo lữ còn không phải là vấn đề quan trọng, vậy vấn đề quan trọng là gì? Chẳng lẽ trộm bảo khố mới là chuyện quan trong sao?【Ồ. 】
Phệ Linh Thử tức giận nhìn chủ nhân ngu ngốc của nó, thật dàng lừa, ai da, làm sao nó có thể ký kết với một chủ nhân ngu ngốc như vậy chứ?
【quỷ tham ăn, ngươi còn có thể đi vào không? 】Thượng Quan Huyền Ý tất nhiên cảm thấy linh hồn của Phệ Linh Thử có bị thương một chút, hắn cũng lo lắng hỏi.
【có thể đi vào, tuy nhiên, ta có một yêu cầu nhỏ. 】Phệ Linh Thử nói trước mặt Tiêu Lăng Hàn bởi vì hắn biết chủ nhân của nó bị tên này làm cho thần hồn điên đảo, căn bản dùng không được.
【Nói. 】
【Bất kể bên trong có bảo vật gì, ta sẽ chọn trước một cái 】Phệ Linh Thử cảm thấy mình cần phải thương lượng các điều kiện với Tiêu Lăng Hàn trước khi làm việc. Dù sao mắt của tên này như có hỏa nhãn kim tinh, ngay cả những thứ được giấu trong không gian của nó cũng biết rõ, lần trước nó muốn giấu tiền riêng nhưng không thành công.
【Được!】
Dưới sự bảo đảm của Tiêu Lăng Hàn, Phệ Linh Thử "vèo" một cái đi vào Tàng Bảo Các.
Một lúc sau, tu sĩ Hóa Thần kỳ ở tầng bốn không thấy bất kỳ manh mối nào đành trở lại tầng năm, nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện bất cứ điều gì bất thường, lại kiểm tra trận pháp của Tàng Bảo Cá một chút. Thấy không có ai động vào, cuối cùng hắn trở về tầng năm.
Sau 1 giờ, Phệ Linh Thử mới tung tăng đi ra, không biết nó đã ở bên trong được cái gì nhưng dù sao nó trông cũng rất hạnh phúc.
Phun ra ba nhẫn không gian cho Thượng Quan Huyền Ý, Phệ Linh Thử nói rằng nó bị thương, muốn trở về không gian để hồi phục, mặc kệ nó nhìn thế nào cũng thấy nó đang chột dạ nhưng Thượng Quan Huyền Ý vẫn đưa nó vào trong không gian.
Sau đó, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý trở về nơi ở của Diêu Thế Quần trong Cao gia.
"A Hàn, huynh xem." Thượng Quan Huyền Ý đem ba chiếc nhẫn do Phệ Linh Thử đưa cho hắn vào trong tay Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn phóng thích thần thức của mình ra kiểm tra, có 30 triệu linh thạch trung phẩm, 2 triệu linh thạch thượng phẩm, cùng rất nhiều thiên tài địa bảo. Ví dụ như có 50 khối Lôi Linh Tinh trung cấp, hai mươi khối Hỏa Linh Tinh, mười Mộc Linh Tinh, một trăm Thổ Linh Tinh, chỉ cần chúng là linh căn có thuộc tính tương ứng thì khi luyện hóa cái này còn tốt hơn so với hấp thu linh thạch. Ngoài ra có có: Thạch Lục Nhũ có thể củng cố tu vi; Tịnh Linh Quả có thể thanh lọc linh căn, cải thiện được phẩm chất linh căn; Huyền Sương Quả, tu sĩ Băng linh căn có thể trực tiếp sử dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tu vi hiện tại của Thượng Quan Huyền Ý đã là Nguyên Anh hậu kỳ, trước khi đến Thương Huyền Tông, hắn đã tiến vào không gian luyện hóa Địa Hỏa Châu và Băng Tùy ngàn năm. Lần này thu hoạch không nhỏ, Tiêu Lăng Hàn đã cho hắn tất cả bảo vật thuộc tính băng và thuộc tính hỏa, dù sao bản thân Tiêu Lăng Hàn cũng không phải là người kén ăn, bất kỳ thuộc tính nào của thiên tài địa bảo hắn cũng đều có thể hấp thu.
Đương nhiên, hai người bọn họ cũng không quên Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn thương lượng một chút, chuẩn bị trở về đưa Tịnh Linh Quả cho Ân Thiên Duệ, Huyền Sương Quả có bốn cái, mang một quả cho Mạc Vô Nhai.
Sau khi phân phát chiến lợi phẩm, Tiêu Lăng Hàn đưa Thượng Quan Huyền Ý đến sân nhà Cao Tử Hiên theo trí nhớ của Diêu Thế Quần.
Thấy người tới, Cao Tử Hiên lộ ra nụ cười trên mặt, nhanh chóng mở trận pháp, nghênh đón hai người đi vào.
"Mọi chuyện có tốt không?" Sau khi đưa hai người vào nhà, Cao Tử Hiên lập tức hỏi.
Tiêu Lăng Hàn không muốn lãng phí thời gian với hắn, cho nên trực tiếp đánh ngất hắn, khoảnh khắc trước khi ngất xỉu, Cao Tử Hiên cũng lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng người của mình sẽ phản bội hắn.
Sau khi nhận lấy nhẫn không gian trong tay Cao Tử Hiên, Tiêu Lăng Hàn ném hắn cho hai Lôi Văn Hổ trong không gian quanh năm không dám tùy tiện ăn gì. Trên người Cao Tử Hiên có dấu ấn thần thức của một tu sĩ Hợp Thể kỳ, hai người bọn họ tất nhiên sẽ không đích thân giết hắn, miễn cho bị đại năng Hợp Thể kỳ truy sát.
"A Hàn, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi giải quyết Sở Mục Yên, nàng chính là người gây ra tất cả những chuyện này, làm sao có thể để nàng sống yên." Tiêu Lăng Hàn sẽ không buông tha bất kỳ kẻ thù nào, đặc biệt là đầu sỏ gây tội như Sở Mục Yên.
"Được rồi, ta cũng thấy nữ nhân này kiêu ngạo vô lý, quả thực có chút phiền phức."
Hai người nói đi là đi, lúc này hai người vẫn đang mang mặt của hai người Diêu Thế Quần cho nên dù đang đi trong Cao phủ nhưng cũng không có ai đến ngăn cản hai người bọn họ. Thỉnh thoảng gặp một hai người quen tuần tra, Tiêu Lăng Hàn dựa vào trí nhớ của Diêu Thế Quần, cũng không lộ ra dấu vết.
Nơi ở của Sở Mục Yên ở Cao phủ cũng tương tự như nơi ở của tiểu thư chính quy Cao gia, tất cả đều là bởi vì "cha" của nàng, mỗi năm đều hiếu kính cho Cao Thịnh Hoa rất nhiều.
Khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đến phòng của Sở Mục Yên thì nàng đang ngủ, thấy sắc trời đã gần sáng. Tiêu Lăng Hàn không trì hoãn thêm nữa, hắn rút nhẫn không gian của Sở Mục Yên ra, sau đó ném nàng vào trong không gian cho hai con Lôi Văn Hổ.
Sau đó, hai người dán Ẩn Thân Phù và rời Cao phủ.
Vào sáng sớm, một ánh sáng buổi sáng tuyệt đẹp xuất hiện ở phía đông, khi mặt trời mọc, màu sắc của ánh bình minh ngày càng trở nên vàng hơn.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện ở sân khi trời đã sáng nên hai người không ngủ lại mà ngồi trong sân ngắm cảnh.
"A Hàn, huynh đẹp quá nha!"
"Ta bảo em đi ngắm bình minh mà cuối cùng em lại ngắm ta!"
"Huynh đẹp hơn bình minh nên tất nhiên là ta muốn ngắm huynh rồi."
"Em nha, miệng ngọt như vậy, có phải nhân lúc ta không chú ý đã bôi mật đúng không?"
"A Hàn, huynh có muốn nếm thử không?"
Tiêu Lăng Hàn chăm chú nhìn hắn, ánh sáng ban mai phản chiếu trên mặt hắn, tô điểm lên toàn bộ khuôn mặt hắn, khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
Đưa tay vuốt ve lông mày của hắn, thấy đôi môi hồng phản chiếu trong ánh sáng ban mai, ánh mắt Tiêu Lăng Hàn tối sầm lại, bàn tay di chuyển đến cằm. Ghé vào tai Thượng Quan Tiêu Lăng Hàn, nói với giọng khàn khàn: "Em mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt ta, không có bình minh hay hoàng hôn nào bằng em trong lòng ta, em cứ quyến rũ ta như thế này, ta thật sự muốn làm em ngay bây giờ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"A Hàn, không phải huynh đã nói phải chờ ta tròn 18 tuổi mới song tu sao?" Thượng Quan Huyền Ý mở đôi mắt hoa đào sáng như sao, ngây thơ nhìn Tiêu Lăng Hàn.
"Nhanh thôi." Tiêu Lăng Hàn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
"Nhanh thôi cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ hỏi.
"Còn ba tháng nữa." Tiêu Lăng Hàn nói với giọng thở dài.
Lúc đầu, Thượng Quan Huyền Ý vẫn còn bối rối, Tiêu Lăng Hàn nói vẫn còn ba tháng, cái gì còn ba tháng cơ? Nghĩ đến những gì hắn nói lúc trước, Thượng Quan Huyền Ý lập tức tỉnh táo lại, nói như vậy còn ba tháng nữa là có thể ăn Tiêu Đại Ma Vương rồi.
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Huyền Ý có chút hưng phấn, trong lòng có chút lo lắng, đến lúc đó mình nên làm gì đây? Thật đáng tiếc tối qua không học được! Tiêu Lăng Hàn nói rằng hắn sẽ tự dạy mình khi thời điểm đến, hắn cũng vậy sao? Mình có nên hỏi hắn hay không đây?
Tuy nhiên, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết bây giờ là người bị ăn trong tương lai, là hắn.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đang rối rắm của Thượng Quan Huyền Ý, hắn muốn cười một chút, gia hỏa này có lẽ đã nghĩ đến ăn mình rồi.
"Ý Ý, em không muốn biết khi nào chúng ta ký kết khế ước đạo lữ sao?" Tiêu Lăng Hàn ra tiếng cắt ngang suy nghĩ đang bay về phương xa của Thượng Quan Huyền Ý, chủ yếu là thấy lông mày của hắn sắp xoắn lại với nhau rồi.
"Đúng vậy, không phải khế ước đạo lữ là phải đồng thời hạ lời thề tâm ma, sau đó máu đầu tim sẽ dung hợp, được Thiên Đạo công nhận, trong linh hồn sẽ có dấu vết trói buộc, không phải vậy sao?” Thượng Quan Huyền Ý rất khó hiểu, hắn thật sự không biết bọn họ ký khế ước từ khi nào.
"Khế ước đọa lữ bình thường quả thật là như vậy nhưng khế ước đạo lữ ta ký với em có chút khác biệt so với các khế ước khác." Mặt Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nói, hắn cảm thấy cách làm của hắn có chút bá đạo. Ở trong lòng hắn, Huyền Ý là do hắn nuôi lớn, là vợ của hắn, ai dám cướp hắn, hắn liền cho biết tay. Hơn nữa, Huyền Ý cũng thích hắn, nếu không khế ước của bọn họ đã không thể được hình thành.
"A Hàn!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận, hồi lâu không nói gì.
"Còn nhớ lúc ta giúp em dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn không?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu: "Không phải chúng ta đang nói về khế ước sao? Tại sao lại liên quan đến Hư Vọng Chi Nhãn rồi? ”
Tiêu Lăng Hàn ôm Thượng Quan Huyền Ý từ phía sau, hai người hướng về hướng mặt trời mọc, Tiêu Lăng Hàn tựa đầu vào vai Thượng Quan Huyền Ý, sau đó chậm rãi nói: "Trong ba ngày ta chờ em ở thức hải, ta đã ký khế ước đạo lữ với em, chúng ta là khế ước linh hồn nên trực tiếp sinh thành khế ước đạo lữ. Lúc đó ta hỏi em, em gật đầu đồng ý, sau đó khế ước đã được thực hiện, em không thể phủ nhận việc này được. ”
Thượng Quan Huyền Ý cau mày, thật sự có chuyện như vậy sao? Hắn không thể nhớ bất cứ điều gì. Hắn chỉ nhớ lúc dung hợp Hư Vọng Chi Nhãn, linh hồn hắn có chút đau đớn nhưng so với việc bị Minh Vương Âm Hỏa thiêu đốt, nỗi đau đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhắm mắt lại, Thượng Quan Huyền Ý cẩn thận cảm nhận một chút nhưng cũng không cảm thấy còn có khế ước nào khác, chỉ có khế ước chủ tớ mà thôi.
"A Hàn, sao ta không cảm giác được có khế ước?"
Tiêu Lăng Hàn: "......" bị ta chặn lại, đương nhiên không thể cảm nhận được.
"Em thử lại lần nữa xem."
Thượng Quan Huyền Ý lập tức nhắm mắt lại, lần này hắn thật sự cảm nhận được một khế ước mới, đầu kia của khế ước chính là Tiêu Lăng Hàn.
"Ta vốn tưởng rằng nếu chúng ta bị tách ra ở đại lục Huyền Thiên, ta sẽ có thể tìm được em theo chỉ dẫn của khế ước, bất luận em có ở đâu, ta vẫn sẽ tìm được em. May mắn thay, chúng ta không bị tách ra, vì vậy khế ước đã không có đất dụng võ.” Tiêu Lăng Hàn sẽ không nói với Thượng Quan Huyền Ý rằng khế ước bọn họ ký kết hoàn toàn không cần hắn đồng ý, chỉ cần hắn không bài xích là khế ước có thể hoàn thành.
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn nói, Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đến không bao lâu nữa bọn họ sẽ vào bí cảnh Hằng Phong, đến lúc đó bọn họ mới có thể tìm được nhau thông qua khế ước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro