[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Lập Nhóm Vào Rừ...

2024-10-21 22:22:23

Điều này rất tốt, hóa ra Tiêu Lăng Hàn đang lo lắng tách khỏi mình đến đại lục Hoàng Cực sao? Vậy hắn thích mình từ khi nào? Hình như mình đã từng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời vào thời điểm đó.

"A Hàn, huynh bắt đầu thích ta từ khi nào?"

"Em đoán xem, nếu em đoán được thì ta sẽ nói cho em biết." Tiêu Lăng Hàn nhìn tai Thượng Quan Huyền Ý khẽ nói, nhìn chiếc tai nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm.

"Ưm......" Thượng Quan Huyền Ý phát ra một tiếng rên rỉ, hô hấp hỗn loạn, toàn thân bắt đầu nhũn ra. Tiêu Lăng Hàn đúng là xấu xa, hắn biết tai của mình là nơi mẫn cảm nhất, còn cố ý trêu chọc mình.

Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn khi động tình của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn cười khổ, bởi vì hầu như lần nào hắn cũng làm cho mình xấu hổ, trốn trong không gian ngâm trong nước đá. Sau khi hai người đụng chạm nhiều lần, Tiêu Lăng Hàn cuối cùng cũng phát hiện ra tai Thượng Quan Huyền Ý là nơi mẫn cảm nhất, thỉnh thoảng khi thổi một hơi vào tai thì tai hắn sẽ đỏ lên.

Thượng Quan Huyền Ý thấy Tiêu Lăng Hàn trêu chọc hắn, trong lòng có chút bực bội, xoay người ôm đầu hắn, gặm lấy đôi môi kia. Mãi cho đến khi mùi máu lan tỏa khắp miệng, Thượng Quan Huyền Ý mới ngừng cắn, thay vào đó nhẹ nhàng hôn lên đôi môi bị cắn của hắn.

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy mặc dù môi mình bị cắn nhưng đây là bị vợ cắn, đó là minh chứng cho tình yêu của bọn họ. Vết thương nhỏ này chỉ cần sử dụng pháp thuật quang hệ là sẽ hết.

Cảm thấy Thượng Quan Huyền Ý nhẹ nhàng liếm láp môi mình, trái tim Tiêu Lăng Hàn sôi trào, hai người tình tứ một lúc rồi mới rời khỏi sân.

Ngay khi hai người họ rời khỏi sân liền gặp hai huynh đệ Khổng gia.

"Chào buổi sáng Khổng đạo hữu!"

"Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, các ngươi muốn đi ra ngoài sao?"

Tiêu Lăng Hàn gật đầu: "Ta muốn đi mua một số đồ, nhị vị phải về Thương Huyền Tông à?" ”

"Chính xác."

"Uh, Tiêu đạo hữu, miệng ngươi bị thương à?" Khổng Nhạc Trì nhìn đôi môi Tiêu Lăng Hàn, theo bản năng liền mở miệng hỏi, chủ yếu là vì Tiêu Lăng Hàn trông giống như trích tiên nhưng trích tiên này trên miệng lại có vết thương.

"Không sao, ta có một thú cưng nghịch ngợm đó mà." Khi lời nói của Tiêu Lăng Hàn rơi xuống, eo của hắn đã bị Thượng Quan Huyền Ý véo mạnh.

Khổng Nhạc Phong liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, người sáng suốt liền biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là đệ đệ ngốc này của hắn còn làm trò hỏi trước mặt người ta, may mắn là người ta không so đo.

"Ồ, vậy các ngươi có muốn cùng chúng ta đến Thương Huyền Tông chơi không?" Khổng Nhạc Trì mời.

"Lần tới có cơ hội chúng ta sẽ đi, chúng ta phải đi bên này rồi." Trong lúc nói chuyện, bốn người bọn họ đã đến cửa quán trọ rồi, Huyền Ý và Thượng Quan Huyền Ý chuẩn bị mua thứ gì đó, cho nên bọn họ tất nhiên là đi vào thành. Còn hai huynh đệ Khổng gia muốn trở về Thương Huyền Tông, bọn họ phải đi theo hướng cổng thành.

"Được rồi, chúng ta cáo từ trước, sau này gặp lại."

"Có duyên gặp lại!"

Sau khi tách khỏi hai huynh đệ Khổng gia, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng nhau đi mua một số phù cấp ba và cấp bốn, cùng với một số hạt giống linh thảo độc nhất vô nhị của thành Minh Huyền, cũng như các tài liệu cần thiết để luyện chế trận kỳ và trận bàn, sau đó trở về nơi ở của họ.

Để đảm bảo an toàn, hai người lại bố trí thêm một vài trận pháp trong sân trước khi bước vào không gian Long Ngọc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn chuẩn bị những mấy loại phù mà mấy người kế tiếp cần sử dụng như: Truyền Tống Phù, Phòng Ngự Phù, Thiên Lôi Phù cùng với Ẩn Thân Phù . Hắn chưa bao giờ bán những loại phù này, tất cả chúng đều được vẽ ra là để sử dụng riêng, cho nên những lá phù này được sử dụng rất nhanh.

Khi hắn vẽ Ẩn Thân Phù cấp ba, hắn đã thêm máu của Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, để cho dù người khác có lấy nó đi thì cũng không dùng được. Dù sao công năng của Ẩn Thân Phù quá lớn, trong Tu chân giới ngày nay, không ai biết sự tồn tại của loại phù này, nếu biết thì hắn làm sao có thể có những ngày nhàn rỗi? Nếu bị kẻ xấu cầm đi làm chuyện thương thiên hại lí thì chẳng phải hắn đang trợ Trụ vi ngược sao? Nhân quả không phải là tính lên đầu hắn sao? Đây không phải là điều Tiêu Lăng Hàn muốn thấy, dù sao hắn cũng không muốn chết oan chết uổng.

Thượng Quan Huyền Ý muốn luyện chế trận kỳ, khắc hoạ trận bàn với cộng thêm tu luyện.

Ba ngày sau......

Bốn người Tiêu Lăng Hàn xuất hiện bên ngoài thành Minh Huyền, ở cửa thành, bọn họ cũng nhìn thấy hai bức chân dung treo tiền thưởng, đó chính là hai người Diêu Thế Quần và đã từng đến viện của bọn họ.

Lần này, bọn họ chuẩn bị đi qua rừng Minh Nguyệt, bốn người bọn họ đầu tiên là ngự kiếm phi hành đến bên ngoài rừng Minh Nguyệt.

Mà ở bên ngoài đã có không ít người tụ tập ở đó, bọn họ đến từ các nhóm lính đánh thuê khác nhau, tất cả đều kết bạn cùng nhau đi đến rừng Minh Nguyệt. Một số người đến là để rèn luyện hoặc làm nhiệm vụ; Cũng có những người giống như Tiêu Lăng Hàn, chỉ muốn đi qua rừng Minh Nguyệt.

Ngay khi bốn người Tiêu Lăng Hàn đáp xuống, vừa mới đứng vững, một thanh niên hơi mũm mĩm đã tiến đến chỗ bọn họ.

"Vài vị đạo hữu, xin lỗi, không biết các ngươi tới đây rèn luyện hay là muốn đi qua rừng Minh Nguyệt?"

Bốn người bọn họ nhìn nhau, tên này có ý gì?

Mạc Vô Nhai trầm giọng nói: "Đương nhiên là chúng ta đi qua rừng Minh Nguyệt. ”

"Vậy là tốt rồi, tại hạ là Mã Bằng Tài, nhóm lính đánh thuê của chúng ta cũng sẽ đi qua rừng Minh Nguyệt, không biết các vị có hứng thú đi cùng chúng ta không?" Mã Bằng Tài, nói, chỉ vào mấy người đứng ở phía bên kia.

Bốn người Mạc Vô Nhai nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy thật sự có ba người, người có tu vi cao nhất là Nguyên Anh sơ kỳ, một người là Kim Đan đỉnh, người còn lại là Kim Đan hậu kỳ, Mã Bằng Tài trước mặt hắn có tu vi Kim Đan trung kỳ.

"Mặc dù thực lực của nhóm lính đánh thuê của chúng ta cao hơn các vị một chút, nhưng các vị có thể yên tâm, chúng ta sẽ không bao giờ để các vị làm bia đỡ đạn hay như một người dò đường, mọi người sẽ cùng nhau giải quyết khi gặp phải yêu thú." Sợ có mấy người từ chối, Mã Bằng Tài chân thành nói.

Mạc Vô Nhai liếc mắt nhìn lại mấy người, khi thấy mọi người đều gật đầu, hắn nói với Mã Bằng Tài: "Không sao, chúng ta đồng ý." ”

Mã Bằng Tài vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng có người đồng ý hợp tác với bọn họ, thật không dễ dàng. Ba ngày trước bọn họ đến đây nhưng những người khác đều cho rằng tu vi của bọn họ thấp, không ai muốn hợp tác với bọn họ.

bốn người Tiêu Lăng Hàn sau đó đi cùng Mã Bằng Tài qua chỗ đồng đội hắn, hai bên giới thiệu sơ qua.

Bọn họ là người của nhóm lính đánh thuê Thần Phong, đội trưởng: Tô Vĩnh Phong, hắn là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, một người ít lời; Hai người còn lại tên là Tạ Hoằng và Tần Chấn Điền. Tất cả họ đều có vẻ khá trung thực và có trách nhiệm, ít nhất là bề ngoài bọn họ không giống như những người nham hiểm xảo quyệt.

Thấy mọi người đã đến đông đủ nhưng đối phương vẫn chưa khởi hành, Mạc Vô Nhai bước lên phía trước hỏi: "Mã đạo hữu, các ngươi còn phải chờ ai nữa sao?" ”

Lần này đến lượt Mã Bằng Tài ngạc nhiên, hắn liếc mắt nhìn Mạc Vô Nhai một cách kỳ lạ: "Ngươi không biết sao? ”

"Ta cũng nói thật với Mã đạo hữu, đây là lần đầu tiên chúng ta ra ngoài rèn luyện, chưa từng nghe nói qua nhiều chuyện, cho nên mong Mã đạo hữu chỉ giáo." Mạc Vô Nhai ôm quyền với Mã Bằng Tài, chân thành nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù mấy người Tiêu Lăng Hàn đã hỏi thăm về việc muốn đi đến Huyền Kiếm Các thì phải đi qua rừng Minh Nguyệt nhưng một số chuyện thường mà mọi người đều biết thì bọn họ lại không rõ ràng lắm. Dù sao mọi người đều biết thì ai sẽ nói cụ thể với bọn họ chứ.

Mã Bằng Tài đã hiểu, hóa ra là lần đầu tiên ra cửa, khó trách cái gì cũng không biết.

"Có một nơi trong rừng Minh Nguyệt cần hơn mười người đi qua, không thể đi qua mà không đủ mười người. Các ngươi có bốn người, chúng ta cũng có bốn người, vì vậy ...... Không đủ người!” Mã Bằng Tài buông tay, nếu không tại sao bọn họ lại đợi ở đây, nếu bốn người bọn họ có thể đi qua thì bọn họ đã đi từ lâu rồi.

Mạc Vô Nhai gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần thêm hai người nữa thôi sao?" Vừa nói, hắn nhìn hai người vừa mới đến.

Mã Bằng Tài nhìn theo tầm mắt của Mạc Vô Nhai thì nhìn thấy một nam một nữ đứng trên không trung, hắn âm thầm nuốt nước bọt. Hắn không thể nhìn thấu tu vi của hai người này, Mạc Vô Nhai thật sự dám nghĩ a, muốn hai vị tiền bối đồng hành để bọn họ làm ta đấm trong nhóm của mình.

"Mạc đọa hữu, đừng nghĩ tới, bọn họ đều là tiền bối, chúng ta không ......” Mã Bình không thể nói tiếp bởi vì hắn nhìn thấy hai người đó mỉm cười, đi về phía bọn họ.

"Hai vị tiểu hữu, các ngươi muốn đi qua rừng Minh Nguyệt đúng không?" Nữ tu hỏi.

"Xin chào hai vị tiền bối, chúng ta đúng là muốn đi qua rừng Minh Nguyệt." Mạc Vô Nhai cung kính trả lời, hắn có thể không cung kính sao? Đây là bố vợ và mẹ vợ, mặc dù bây giờ hai người đã thay đổi diện mạo nhưng trong nháy mắt vẫn nhận ra họ.

"Sáu người kia cũng đi cùng sao?"

Mạc Vô Nhai gật đầu: "Chúng ta đi cùng nhau." ”

"Được rồi, đi thôi."

Cằm của Mã Bằng Tài ở một bên sắp rớt xuống vì sốc, cứ như vậy mà thu phục, điều khiến hắn cảm thấy khó tin hơn là hai vị tiền bối định mang theo tám người họ. Điều đó có nghĩa là họ không phải lo lắng về sự an toàn của mình cho đến khi họ đến Hẻm núi Thông Thiên, ít nhất hai người vị tiền bối sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ.

Một nhóm mười người tiến vào rừng Minh Nguyệt theo cách này, đi được một lúc, bọn họ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, một số yêu thú cấp thấp đã chủ động bỏ chạy khi nhìn thấy họ.

Bốn ngày sau, mười người tiến vào trung tâm của rừng Minh Nguyệt.

Cây cối xung quanh ngày càng cao hơn, như thể chúng đang cố che phủ bầu trời, khi nhìn lên chỉ có thể thấy vô số cành và lá bao phủ toàn bộ bầu trời. Nó dường như là một tấm lưới lớn để bao bọc tất cả những người bên dưới.

Đột nhiên, dây leo treo trên ngọn cây lớn trở nên sống động, chúng nhanh chóng duỗi ra từng cái một, tấn công bọn họ.

Điều đáng ngạc nhiên là Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ không có dây leo xung quanh họ, những dây leo này như không thể nhìn thấy ba người họ, vì vậy nó trực tiếp bỏ qua ba người và tấn công những người khác.

Đột nhiên bị tấn công, mấy người có chút tay chân luống cuống, ba người tu vi Nguyên Anh sơ kỳ đều không sao, bọn họ có thể đối phó khá dễ dàng. Tạ Hồng và Tần Chấn Điền vất vả lắm mới đối phó được, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ývội vàng bước lên phía trước giúp đỡ.

Hai người đều dùng kiếm, Tiêu Lăng Hàn dùng một kiếm chém đứt dây leo đang kéo chân Tạ Hoằng. Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn đến, dường như tất cả dây leo đều cố ý tránh né hắn. Tựa như trên người Tiêu Lăng Hàn có thứ gì đó khiến nó sợ hãi, cũng không dám tới gần hắn.

Bên kia, Thượng Quan Huyền Ý cũng dùng kiếm cắt đứt dây leo vướng vào Tần Chấn Điền, Tần Chấn Điền trực tiếp từ trên trời rơi xuống, suýt nữa thì ngã dáng chó ăn cứt nhưng may mắn là cha Ân đã giúp hắn.

"Cẩn thận!"

Khi Mã Bằng Tài vẫn đang nhìn xung quanh, dưới chân hắn, một dây leo đang lặng lẽ tiếp cận hắn nhưng hắn không nhận ra điều đó. Nghe thấy có người bảo mình phải cẩn thận, hắn vô thức giơ chân lên dậm chân xuống đất điều này khiến hắn trực tiếp ngã xuống. Mặt đất trũng xuống như ao nhưng nó không ảnh hưởng đến dây leo, ngược lại tốc độ của nó còn nhanh hơn. Thấy chân Mã Bằng Tài sắp bị quấn xuống, một cây roi lửa đánh tới,dây leo lập tức sợ hãi rụt về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0