[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Thiên Ti Đằng B...

2024-11-19 20:57:58

Chủ nhân của cây roi không ai khác chính là Ân Thiên Duệ, hiện tại hắn đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cao hơn Mã Bằng Tài một cảnh giới nhỏ.

"Cảm ơn Ân đạo hữu đã ra tay cứu ta." Mã Bằng Tài lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi thật sự làm hắn sợ chết khiếp.

"Nếu không phải vì hẻm núi Thông Thiên cần phải mười người mưới có thể đi qua, ta cũng sẽ không đến cứu ngươi. Nếu mang theo một xác chết cũng được thì.......”. Nói đến đây, Ân Thiên Duệ không nói thêm gì nữa, liếc mắt nhìn Mã Bằng Tài đầy ẩn ý.

Mã Bằng Tài: "......" Vừa rồi trong lòng mình còn cảm động một phen, hóa ra tất cả chỉ là ảo giác.

Mã Bằng Tài xấu hổ cười: "Dù sao ta vẫn phải cảm tạ Ân đạo hữu, nếu không phải vì ngươi, có lẽ ta bây giờ thật sự là một cái xác chết." Hắn đang suy nghĩ trong lòng, không ngờ song nhi lịch sự văn nhã này lại hung tàn như vậy, bị hắn nhìn một cái cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Trong lúc nói chuyện, một dây leo khác tấn công hai người bọn họ, hai người ngừng nói chuyện, vội vàng xuất chiêu. Ân Thiên Duệ thật sự khá buồn bực, hắn có dị hỏa, đúng lúc là khắc tinh của mấy cây mây này cho nên thứ chết tiệt này không dám công kích hắn, hắn cũng trốn sang một bên trộm lười biếng, ai ngờ ngay sau đó hắn bị Tiêu Lăng Hàn phái tới giúp đỡ tên này.

Mặc dù Mạc Vô Nhai chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng sức chiến đấu của hắn cũng không thua kém Tạ Hoằng đang có tu vi Kim Đan đỉnh, ít nhất hắn không cần Tiêu Lăng Hàn hỗ trợ mà vẫn có thể đối phó dễ dàng. Tất cả cây cối và dây leo xung quanh Mạc Vô Nhai đều bị đóng băng, sau đó vỡ thành từng mảnh.

Cha mẹ Ân lơ lửng giữa không trung, cha Ân sử dụng một con dao lớn, còn mẹ Ân là Mộc linh căn, đòn tấn công của nàng kém xa cha Ân nhưng với sự bảo vệ của cha Ân, họ tạm thời an toàn.

Tô Vĩnh Phong là Hỏa linh căn, mặc dù lửa của hắn không thể thiêu đốt mấy dây leo nhưng vẫn miẽn cưỡng tự bảo vệ được mình, nhưng trên người hắn cũng có rất nhiều vết trầy xước.

【A Hàn, tiếp tục như vậy không phải là cách, chúng ta cần thiết phải tìm được ngọn nguồn. 】 Thượng Quan Huyền Ývừa xử lý dây leo trước mặt, vừa truyền tin cho Tiêu Lăng Hàn.

【Ngươi mang bọn họ rời đi, ta sẽ phá hủy mấy dây leo này. 】 Tiêu Lăng Hàn dùng kiếm chém đứt dây leo dưới chân, khi hắn quay đầu lại thì thấy Tạ Hoằng bị trói thành một cái bánh chưng, hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, thật đúng là một đám người kéo chân sau mà.

【Không được, chúng ta phải làm cùng nhau! 】Thượng Quan Huyền Ý lập tức phản đối, đã nói sẽ không rời xa nhau cơ mà, vừa có nguy hiểm đã muốn bỏ mình, thật là tức chết hắn.

Tiêu Lăng Hàn cảm thấy giọng điệu của Thượng Quan Huyền Ý không tốt lắm, liền biết hành động theo bản năng của mình đã khiến hắn lại tức giận. Do trước kia làm nhiệm vụ nên đã trở thành thói quen, thuộc hạ chỉ cần nghe lệnh của hắn là tất cả đều quy củ đi làm. Thượng Quan Huyền Ý không phải thuộc hạ của hắn mà là người sẽ sóng vai bên cạnh hắn, là người ở bên hắn cả đời, thói quen này sau này nhất định phải thay đổi.

【Được rồi, chúng ta cùng nhau làm đi. 】

"Hai vị tiền bối, làm phiền hai vị mang những người khác rời đi trước, ta và Ý Ý sẽ ở lại." Tiêu Lăng Hàn nói với cha mẹ Ân cách đó không xa, thuận tay còn giải cứu Tạ Hoằng đang bị bó thành bánh chưng ở trên cây đại thụ.

Cha Ân liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, thấy hai người không dùng hết toàn lực, biết rằng có rất nhiều người nên hai người không dễ ra tay.

Gật đầu, hắn trả lời: "Được rồi, hai vị tiểu hữu hãy cẩn thận, chú ý an toàn, chúng ta sẽ đợi các ngươi ở phía trước." ”

Sau khi mấy người kia rời đi, Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp phóng ra dị hỏa, khiến dây leo sợ hãi rồi biến mất.

"Sợ chết như vậy? Thế mà còn có gan tấn công chúng ta?” Thượng Quan Huyền Ý bất mãn nói thầm một tiếng.

"Em tức giận sao? Được rồi, đừng tức giận, bất kể sau này em làm gì, đi đâu, ta nhất định sẽ nói cho em, không bao giờ để em rời đi trước nữa.” Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý , vươn tay véo mặt hắn, cố gắng làm cho hắn mỉm cười.

"Hừ, về sau nếu huynh còn bảo ta đi trước nữa thì ta sẽ đến một nơi mà huynh sẽ không bao giờ tìm thấy ta." Hất bàn tay đang tác quai tác quái của Tiêu Lăng Hàn ở trên mặt mình ra, Thượng Quan Huyền Ý hầm hừ nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn ôm chặt lấy Thượng Quan Huyền Ý, "Em là của ta, em không được phép đi đâu hết, ở đâu có em, ở đó phải có ta." ”

Khóe miệng Thượng Quan Huyền Ý khẽ nhếch lên, khóe mắt và lông mày đều mang theo ý cười nhưng hắn lại hung tợn nói: "Thật là bá đạo nha, huynh còn có muốn đi tiêu diệt mấy cái dây leo kia không?" ”

"Đương nhiên là đi rồi." Tiêu Lăng Hàn ôm lấy gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, hôn nhẹ một cái sau đó hài lòng dẫn hắn đi về phía trước.

Hai người họ đã sử dụng thần thức của mình để phong tỏa vị trí của cây mây trước đó, cho nên lúc này hai người trực tiếp đi thẳng đến vị trí của cây mây.

Khi hai người họ đến vị trí của cây mây và nhìn thấy rõ hình dáng của nó, bọn họ nhận ra rằng cây mây này đã có linh trí và đặc biệt xảo quyệt. Nó còn cải trang thành một cây Thiên Ti Đằng bình thường, nhảy múa với gió trong một nhóm Thiên Ti Đằng.

Nhìn Thiên Ti Đằng treo ngược trên vách núi, Thượng Quan Huyền Ý nghịch ngợm dị hỏa trong tay, "A Hàn, huynh xem mấy cây Thiên Ti Đằng này quá xấu, ta không thích." ”

"Nếu em không thích thì đốt nó đi, dù sao nó sẽ lại sớm phát triển thành những cây mới." Tiêu Lăng Hàn không để ý nói, nhưng hai người lại âm thầm chú ý đến phản ứng của cây Thiên Ti Đằng biến dị.

Sau khi nghe xong lời nói của Tiêu Lăng Hàn, Thiên Ti Đằng rõ ràng đang run rẩy, dây leo cũng chậm rãi thu lại.

"A Hàn nói đúng!" Thượng Quan Huyền Ý làm bộ muốn thả dị hỏa ra.

Thiên Ti Đằng biến dị sợ tới mức không màng đã bại lộ ra vị trí của mình, nó nhanh chóng rút lui.

Tiêu Lăng Hàn nhanh tay cầm lấy một đoạn dây leo to rồi kéo xuống, vô số dây nhỏ khác lập tức bị kéo theo.

"Ngươi ngoan ngoãn ra đây chịu trói hay là muốn chờ bị lửa thiêu hả?" Hắn cảm thấy Thiên Ti Đằng vẫn cắm rễ trong lòng đất, không chịu đi ra, hắn không kéo được.

"Nếu ngươi tự ra, ta hứa sẽ không đốt ngươi." Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý nói.

Sau khi đợi một lúc, Thiên Ti Đằng chậm rì rì đi tới chỗ hai người họ, lúc này không giương nanh múa vuốt nữa. Nó trông giống như một cây Thiên Ti Đằng bình thường, nhưng chỗ không giống nhau chính là nó có tràn đầy sức sống và có màu xanh.

"Nhìn như vậy thuận mắt hơn nhiều, sao nhìn nó chẳng có chỗ nào giống với cái dây leo giương nanh múa vuốt trước đây vậy?"

Nghe Thượng Quan Huyền Ý nói lời này, Tiêu Lăng Hàn không nhịn được hỏi: "Em muốn khế ước nó?" ”

Lắc đầu, Thượng Quan Huyền Ý nói: "Không phải ta, là huynh đó, mặc dù nó không mạnh lắm nhưng ít nhất cũng có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh." ”

"Ta không muốn khế ước với, đối với ta mà nói nó cũng không có nhiều tác dụng gì, Ý Ý, nếu không em khế ước nó đi?" Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn nó có chút chán ghét, còn nằm trên mặt đất giả vờ đáng thương.

Không biết có bao nhiêu người đang tranh giành để khế ước với nó, thế mà hai người này còn ghét bỏ nó, đúng là đồ không có mắt. Thiên Ti Đằng chợt nhận ra rằng nếu hai người này không muốn khế ước với nó, liệu nó có thể sống không? Dây leo của nó thận trọng bò đến chân Thượng Quan Huyền Ý, kéo quần của hắn.

Đầu Tiêu Lăng Hàn đầy hắc tuyến, tên này, một cây Thiên Ti Đằng, thế mà đang làm nũng với Thượng Quan Huyền Ý !

Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên cảm thấy nó đáng yêu, "A Hàn, huynh thật sự không cần nó sao?" ”

"Không, nếu em thích thì lập khế ước với nó đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được." Thượng Quan Huyền Ý đưa thần thức của mình vào yêu hạch của Thiên Ti Đằng, muốn đặt dấu ấn linh hồn của mình lên đó và thiết lập một khế ước chủ tớ. Nhưng hắn đã thử nhiều lần nhưng vẫn thất bại, không khỏi cảm thấy có chút buồn bực.

"A Hàn, hình như ta không có khả năng khế ước." Thượng Quan Huyền Ý cau mày, nghi hoặc nói, chẳng lẽ là bởi vì hắn không có Mộc linh căn sao?

Tiêu Lăng Hàn ôm trán, làm sao hắn có thể quên chuyện này chứ, Thượng Quan Huyền Ý không phải người, tất nhiên không thể giống như khế ước con người. Về phần Phệ Linh Thử thì đó là bởi vì Phệ Linh Thử là linh thú và có một chút huyết mạch cổ xưa, vì vậy nó có thể ký khế ước chủ tớ với Thượng Quan Huyền Ý, đây là một loại thần phục, những sinh vật có huyết mạch cấp thấp sẽ thần phục những sinh vật có huyết mạch cấp cao hơn.

"Nếu không thì đưa cho Thiên Duệ đi, hắn có Mộc linh căn." Dù sao mình cũng không khế ước được, Tiêu Lăng Hàn lại không muốn. Vậy thì cho Ân Thiên Duệ đi, hắn là Mộc Hỏa song linh căn mà.

"Thiên Duệ không thể lập khế ước." Tiêu Lăng Hàn ngạc nhiên, tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy, làm sao hắn biết Ân Thiên Duệ không khế ước được?

"Thiên Duệ mà không thể lập khế ước thì cái thứ này đúng là chẳng ai muốn a, A Hàn, yêu hạch của nó có chút tác dụng với huynh đúng không?" Yêu hạch của nó là hệ mộc, Tiêu Lăng Hàn hẳn là có thể luyện hóa và hấp thu.

"Không phải em thích nó sao? Giữ nó lại đi.”. Nhìn đôi mắt nhỏ không muốn buông của Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp để lại dấu ấn thần thức trên yêu hạch của Thiên Ti Đằng biến dị. Yêu hạch Thiên Ti Đằng cấp bốn có rất ít tác dụng, nếu là yêu hạch cấp năm, nó vẫn có thể hữu dụng phần nào đó.

Sau đó, dây Thiên Ti Đằng biến dị hóa thành một Thiên Ti Đằng nhỏ quấn vào cổ tay Thượng Quan Huyền Ý , với khế ước của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý cũng có thể biết được suy nghĩ của Thiên Ti Đằng thông qua khế ước đạo lữ. Hóa ra Thiên Ti Đằng vẫn luôn ăn chay, nó chỉ cướp nhẫn không gian của người qua đường, nó muốn linh thạch trong nhẫn, nó không ăn thịt người, cũng không hút máu, nếu vô tình giết chết thì ném sang một bên, chẳng mấy chốc sẽ có ma thú ra ngoài kiếm ăn.

Ở phía bên kia, sau khi cha Ân mang theo mấy người còn lại rời khỏi phạm vi tấn công của Thiên Ti Đằng, ông đã tìm thấy một hang động không có yêu thú. Vài người ít nhiều cũng bị thương, những người nên ăn đan dược thì ăn, những người nên bổ sung linh khí thì bổ sung, cứ hai người lại thay phiên nhau hộ pháp cho những người còn lại.

Trong tám người, Ân Thiên Duệ là người bị thương ít nhất, cha mẹ Ân Thiên Duệ đương nhiên cũng nhìn thấy biểu hiện của con mình hôm nay. Cả hai đều tự hào về con mình, chúng đã trưởng thành, có thể tự do bay lượn ở một khoảng trời rồi.

Mạc Vô Nhai chú ý tới động tác của cha mẹ Ân, thấy bọn họ vẫn chưa muốn nhận Mạc Vô Nhai thì không nói gì, giả vờ như không biết mà ở cùng nhau.

Một giờ sau, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đến tìm bọn họ, khi thấy mọi người đang chữa trị và đả tọa khôi phục linh khí, bọn họ cũng không làm phiền mọi người. Thay vào đó, bọn họ đi bố trí Phòng Ngự Trận bên ngoài hang động, chuẩn bị để qua đêm ở đây tối nay, để những người gác đêm sẽ nhẹ nhàng hơn.

Ban đêm, khu rừng được bao phủ trong một lớp rèm đen, tiếng gầm rú của thú dữ không ngừng vang lên ở phía xa, kèm theo đó là động tác của con sóc, khiến người ta không dám ngủ.

Đột nhiên, Tiêu Lăng Hàn mở ra một đôi mắt lạnh lùng, sát khí trần ngập. Có ba người đang dẫn một nhóm yêu thú đến hang động của họ, thậm chí không quay đầu, động tác cố ý như vậy rõ ràng là nhằm vào họ, chỉ là không biết ai đang nhắm vào họ.

Một lúc sau, Thượng Quan Huyền Ý cũng mở mắt ra, hai người lẳng lặng nhìn nhau trong bóng tối một hồi, cả hai đều nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương.

Ngay lập tức, hai người đánh thức mọi người dậy.

Vài người bị đánh thức, bọn họ có chút không thể giải thích được, không biết tại sao nửa đêm Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý lại đánh thức bọn họ.

" Tiêu đại ca, đánh thức mọi người muộn như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Mạc Vô Nhai hỏi, dù sao ở đây cũng không chỉ có người của bọn họ, mà còn có người của nhóm lính đánh thuê Thần Phong, cũng như cha mẹ Ân.

"Trên người các ngươi có ấn ký linh tinh gì không?” Tiêu Linh Hàn nhìn đám người, không đáp mà hỏi.

Mấy người đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không hiểu Tiêu Lăng Hàn nói vậy là có ý gì.

"Có ba người, cùng với một nhóm ma thú đang tiến thẳng về phía chúng ta." Thượng Quan Huyền Ý thấy mọi người đều ngơ ngạc nên giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0