[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Giả Trang Điền...

2024-11-19 20:57:58

Biết tình hình bên ngoài, Tiêu Lăng Hàn lập tức lấy ra bốn viên Dịch Dung Đan, khiến cả bốn dung mạo thay đổi. Hắn để hai nữ tu giả dạng thay thế bọn họ, mà bọn họ lại giả thành nữ tu để che giấu thân phận.

Khi ra ngoài, thủ vệ kiểm tra nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đang dựa vào vai Tiêu Lăng Hàn, được hắn nửa ôm nửa đỡ đi qua.

Thủ vệ tiến tới hỏi lý do, Tiêu Lăng Hàn bình thản đáp rằng đêm qua Thượng Quan Huyền Ý bị Điền Hinh Nhi tra tấn, hiện tại thương tích chưa khỏi và đang tạm thời hôn mê.

Nghe lời giải thích, thủ vệ không nghi ngờ gì, để họ rời đi dễ dàng. Không ngờ thanh danh của Điền Hinh Nhi lại kém đến mức chỉ cần một câu bịa chuyện, thủ vệ cũng tin.

Khu vực dược trì giống như một tầng địa cung, với nhiều lớp bảo vệ nghiêm ngặt. Tiêu Lăng Hàn phải vượt qua năm trạm kiểm soát mới ra được.

Hắn chọn giả thành nữ tu thay vì nam tu bởi lúc đó chỉ có hai nữ tu xuất hiện gần nơi đó. Nếu giả nam tu, việc vượt qua các trạm kiểm soát có lẽ sẽ khó khăn hơn. Ngoài ra, còn có một lý do khác liên quan đến Ân Thiên Duệ — một trong hai nữ tu đó là thị nữ trong viện của Điền Hinh Nhi.

Nếu Ân Thiên Duệ ở đây, rất có thể Mạc Vô Nhai cũng đang ở nơi này. Hai người bọn họ vốn ngủ cùng phòng, cũng không rõ Khổng Nhạc Trì có mặt hay không.

Tiêu Lăng Hàn thầm mệt tâm mà nghĩ rằng, sau khi rời khỏi nơi này, hắn sẽ bắt đám người kéo chân sau kia phải bế quan để tăng tu vi.

Khi rời khỏi địa cung chế tạo dược nhân, linh lực đã có thể sử dụng được. Tiêu Lăng Hàn thay đổi quần áo cho hai người, sau đó thu Thượng Quan Huyền Ý vào không gian riêng.

Dán một tấm phù ẩn thân lên người, hắn lẳng lặng tiến vào căn phòng nơi Ân Thiên Duệ bị giam giữ.

Thấy dáng vẻ thảm hại của Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhếch mép cười.

Ân Thiên Duệ lúc này quần áo rách nát, trên người đầy vết roi, tay đeo cấm linh hoàn, chân bị khóa bằng xích sắt.

Hắn đang úp mặt ngủ trên bàn, dường như không mảy may lo lắng về tình cảnh của mình. Cảnh tượng này khiến Tiêu Lăng Hàn phải bật cười. Ân Thiên Duệ giống hệt Ân Thiên Thịnh. Hồi đó, khi Ân Thiên Thịnh bị nhốt trong địa lao học viện Hoàng Cực, Tiêu Lăng Hàn đến thăm thì hắn vẫn ung dung luyện kiếm.

Tiêu Lăng Hàn bước tới, tức giận cốc nhẹ một cái vào đầu Ân Thiên Duệ.

Ân Thiên Duệ lơ mơ mở mắt, đảo nhìn xung quanh nhưng không thấy ai.

"Ơ, sao mình lại có cảm giác bị ai đánh? Rõ ràng đâu có ai ở đây. Hay là nằm mơ nhỉ?"

Hắn vừa ngáp, vừa lầm bầm rồi lại gục xuống bàn ngủ tiếp.

Tiêu Lăng Hàn bất lực, xé Ẩn Thân Phù, ngồi xuống đối diện và gõ nhẹ lên bàn trước mặt hắn.

Ân Thiên Duệ nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn Tiêu Lăng Hàn đối diện, vui mừng nói:

“Tiêu đại ca, ta biết mà, ngươi sẽ đến cứu ta! Ta đã đợi ngươi hơn nửa tháng rồi, sao giờ ngươi mới đến? Ngươi nhìn xem trên người ta đầy vết thương này, đau lắm đấy.”

Tiêu Lăng Hàn mặt không cảm xúc, liếc nhìn hắn:

“Ta lại không phải Mạc Vô Nhai để ngươi tố khổ, tìm sai người rồi.”

Ân Thiên Duệ lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương:

“Ta biết mà, trong lòng ngươi, ta chỉ là cọng cỏ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Sao số ta khổ thế này chứ!”

Tiêu Lăng Hàn đứng dậy, chuẩn bị xoay người rời đi. Ân Thiên Duệ bị nhiễm bệnh của Thẩm Thanh Thu rồi, lại bắt đầu phát bệnh.

“Tiêu đại ca, đừng đi! Đừng đi mà! Ta nói chuyện nghiêm túc, chuyện nghiêm túc thật đấy!”

Thấy Tiêu Lăng Hàn sắp đi, Ân Thiên Duệ hoảng hốt, nhanh chóng đứng lên. Sợi xích trên chân hắn kêu loảng xoảng.

“Tiêu đại ca, trước khi bàn chuyện chính, phiền ngươi giúp ta mở dây xích này ra trước được không?”

Vừa nói, Ân Thiên Duệ vừa lắc lắc dây xích trên chân, đồng thời giơ lên cổ tay với cấm linh hoàn.

Tiêu Lăng Hàn rút kiếm ra, chém thẳng vào dây xích trên chân Ân Thiên Duệ. “Rắc!” Một tiếng, sợi xích bị cắt đứt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ân Thiên Duệ bước hai bước, cảm thán:

“Đi lại thoải mái hơn hẳn!”

Sau đó, hắn chìa tay ra cho Tiêu Lăng Hàn. Tiêu Lăng Hàn chỉ cần đặt tay lên cấm linh hoàn, không bao lâu, ma khí đã ăn mòn khiến nó rơi xuống.

Nhìn thấy động tác thần kỳ này, Ân Thiên Duệ nuốt nước bọt. Hắn không rõ Tiêu Lăng Hàn vừa làm cách nào mà ngay cả cấm linh hoàn cũng bị phá hủy. Sau này, hắn phải cẩn thận hơn, tránh để Tiêu Lăng Hàn để mắt đến mình. Dẫu sao, sức mạnh giữa họ cũng chênh lệch xa lắc xa lơ..

Tiêu Lăng Hàn ngồi lại ghế, nói:

“Thiên Duệ, ngươi tỉnh dậy khi nào? Nói ngắn gọn thôi.”

Ân Thiên Duệ trả lời với vẻ tủi thân:

“Ta tỉnh lại cách đây 20 ngày. Vừa tỉnh, ta đã thấy mình trong căn phòng này, tay còn bị đeo cấm linh hoàn. Điền Hinh Nhi cũng ở bên cạnh. Thật ra, ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay ta chưa từng rời khỏi căn phòng này.”

Hắn thực sự rất ấm ức. Chỉ ngủ một giấc mà tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi xa lạ, không người quen, chỉ có gương mặt đáng ghét của Điền Hinh Nhi.

Tiêu Lăng Hàn hỏi:

“Vậy ngươi có biết Mạc sư huynh có ở đây không?”

Ân Thiên Duệ cau mày:

“Vô Nhai ở đây nhưng ta dùng khế ước đạo lữ cũng không thể đánh thức hắn. Hình như hắn đang hôn mê. Ta cảm nhận được hắn không ở xa.”

“Điền Hinh Nhi thường khi nào quay về?”

“Nàng trở về mỗi khi trời tối.”

Trong lòng Ân Thiên Duệ bổ sung: Bởi vì mỗi lần về, nàng đều đến hành hạ ta trước rồi mới đả tọa tu luyện.

Tiêu Lăng Hàn gật đầu:

“Vậy đợi nàng trở về, xem có thể tìm ra tung tích của Mạc sư huynh không.”

Ân Thiên Duệ vui mừng đáp:

“Được, Tiêu đại ca! Tối nay ta có thể báo thù rồi, thật tuyệt!”

Sau đó, hắn lại hỏi:

“Đúng rồi, Tiêu đại ca, sao ta không thấy Huyền Ý đâu?”

“Hắn đang bế quan.”

“À!”

Bóng tối nhanh chóng bao trùm, màn đêm dần buông xuống.

Tiếng "rầm" vang lên, căn phòng bị một lực mạnh từ bên ngoài phá vỡ cửa.

Một nữ tử mặc váy đen toàn thân bước vào, tay cầm một cây roi, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng đầy sát khí.

Điền Hinh Nhi lúc này hoàn toàn khác với người mà Tiêu Lăng Hàn từng gặp hơn nửa năm trước. Cả phong thái, khí chất và ánh mắt đều không còn chút bóng dáng nào của con người trước kia.

Sau lưng Điền Hinh Nhi là hai thị nữ, vừa vào phòng, họ liền đóng cửa lại mà không bước vào cùng.

Điền Hinh Nhi ban đầu định tiếp tục tra tấn Ân Thiên Duệ nhưng ngay khi bước vào phòng, nàng lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Lúc này, Ân Thiên Duệ đã thay một bộ trang phục khác và những xiềng xích trên chân cũng như chiếc vòng cấm linh trên tay đều biến mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Với tu vi chỉ ở mức Kim Đan sơ kỳ, Điền Hinh Nhi không thể đối đầu với Ân Thiên Duệ, người đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ. Nhận ra sự nguy hiểm, nàng lập tức quay người định rời đi.

Nhưng vừa xoay người, Điền Hinh Nhi đã nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ chắn đường mình.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của người này, nàng kinh ngạc thốt lên:

"Ngươi... là ngươi!"

Nam tử này chẳng phải đã bị sư thúc giam trong hồ thuốc sao? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?

"Ngươi bất ngờ lắm sao?" Tiêu Lăng Hàn đáp lời, đồng thời cắt đứt ngón tay của Điền Hinh Nhi đang chỉ vào mình.

"A...!" Điền Hinh Nhi hét lên đau đớn, máu nhỏ giọt từ ngón tay.

Ân Thiên Duệ tiến lên vài bước, giật lấy roi từ tay Điền Hinh Nhi. Hắn vung roi hai lần, âm thanh "vút vút" vang dội khiến mặt đất rung chuyển. Hắn nhìn Điền Hinh Nhi đầy phấn khích, hắn quyết tâm cho nàng nếm trải cảm giác bị roi quất như thế nào.

"Bang!"

"A!"

Ân Thiên Duệ càng đánh càng hưng phấn. Hóa ra quất người khác lại thú vị đến vậy, bảo sao mỗi lần bị đánh, tâm trạng Điền Hinh Nhi đều tốt hẳn.

Tiêu Lăng Hàn đứng bên cạnh nhìn mà mí mắt không ngừng giật. Hắn nghĩ thầm: Ân Thiên Duệ bị ngược thê thảm đến mức nào mà giờ ra tay chẳng chút nương tay, ngược lại còn rất hứng thú? Nhìn biểu cảm kỳ quái trên mặt Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn không khỏi quay đi, không muốn nhìn nữa.

Sau một hồi, Ân Thiên Duệ hoàn toàn chìm đắm trong sự phấn khích của mình, roi đánh lên người Điền Hinh Nhi phát ra âm thanh thật dễ chịu.

"Được rồi, đừng đánh nàng đến chết. Ta còn phải sưu hồn nữa! Nếu nàng chết, chúng ta làm sao tìm Mạc Vô Nhai đây?" Tiêu Lăng Hàn lên tiếng nhắc nhở khi thấy Điền Hinh Nhi đã gần kiệt sức.

Nghe vậy, Ân Thiên Duệ mới tỉnh lại. Nhận ra mình đánh quá đà, hắn nhanh chóng thu roi, đứng nghiêm sang một bên, không dám làm gì thêm.

Tiêu Lăng Hàn tiến đến trước mặt Điền Hinh Nhi, cúi xuống bắt đầu sưu hồn. Hắn không mấy hứng thú với những trải nghiệm của nàng, nên chỉ lật xem những ký ức gần đây nhất.

Hắn phát hiện rằng Hắc Y Tôn Giả, một tu sĩ Hợp Thể sơ kỳ kiêm Ngũ cấp luyện độc sư, đang có ý định luyện chế Thượng Quan Huyền Ý thành dược nhân. Chính vì vậy, Hắc Y Tôn Giả đã chỉ đạo Điền Hinh Nhi thêm linh thảo và linh dược để điều chế độc.

Ngoài ra, Mạc Vô Nhai hiện đang bị Điền Hinh Nhi giam giữ tại nơi nàng thường luyện độc. Kế hoạch của nàng cũng là luyện chế Mạc Vô Nhai thành dược nhân. Tiêu Lăng Hàn nhìn những ký ức này, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, thầm quyết định rằng Hắc Y Tôn Giả nhất định phải chết.

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Lăng Hàn đã có một ý tưởng. Dù trước đây từng giả làm nữ nhân, giờ phải giả thêm một lần nữa, hắn cũng không ngại.

Sáng sớm hôm sau

Một người mặc y phục đen giống hệt Điền Hinh Nhi bước vào phòng luyện dược như thường lệ. Khi nhìn quanh, hắn thấy căn phòng tràn ngập ma khí.

Tiêu Lăng Hàn nhận định rằng độc dược của Huyền Âm Tông lợi hại như vậy có lẽ nhờ thêm ma thực vào trong quá trình luyện chế.

Phòng luyện dược rộng khoảng 50 mét vuông, được chia thành hai phần: phía trước là nơi Điền Hinh Nhi thường luyện chế dược, phía sau là một bể dược, nơi Mạc Vô Nhai đang ngâm mình trong dược thủy, hai mắt nhắm chặt. Hiển nhiên, hắn cũng trúng cùng loại dược giống như Thượng Quan Huyền Ý.

Tiêu Lăng Hàn may mắn sở hữu Ám linh căn, từng hấp thụ ma khí trước đây. Nhờ đó, khi dược độc xâm nhập, cơ thể hắn tự động hấp thụ phần ma khí đó, giúp hắn tỉnh lại chỉ sau một tháng hôn mê.

Tiêu Lăng Hàn tiếp tục giả làm Điền Hinh Nhi, bắt đầu luyện chế độc dược theo đúng phương pháp nàng thường dùng.

Khoảng nửa canh giờ sau, Hắc Y Tôn Giả bước vào phòng luyện dược.

“Hinh Nhi, hôm nay thế nào rồi? Có thể luyện được Hoàng Ma Đan chưa?” Hắc Y Tôn Giả hỏi khi thấy Điền Hinh Nhi đang phân tích các loại linh thảo.

“Sư tôn, trước đây đệ tử đã làm được các bước nhưng ở giai đoạn ngưng đan cuối cùng luôn thất bại.” Tiêu Lăng Hàn nói với vẻ uể oải, ánh mắt đầy thất vọng.

“Vì sao vẫn thất bại? Ngươi có đủ linh hồn lực, tu vi cũng đã đến Kim Đan kỳ.” Hắc Y Tôn Giả nhíu mày, tự hỏi sai sót nằm ở đâu. Nếu cứ như vậy, khi nào mới đạt được yêu cầu mà hắn mong muốn?

“Thực xin lỗi, sư tôn, con đã làm người thất vọng rồi.” Tiêu Lăng Hàn cúi đầu, lo lắng vò vạt áo, như thể vô cùng bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0