[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Dược Nhân Của H...
2024-11-19 20:57:58
"Thấy chưa? Đám nhóc này thường sẽ không đòi quá nhiều linh thạch từ ngươi, cơ bản chỉ khoảng vài chục đến một trăm khối. Nếu không muốn bị đánh hội đồng, tốt nhất là đưa một ít linh thạch để đuổi bọn chúng đi. Kiếm tu ở đây rất đoàn kết. Nếu ngươi dám quỵt nợ, đối diện ngươi không chỉ là một người, mà là cả một đám người." Khổng Nhạc Trì giải thích với mọi người.
"Vậy tại sao trước đó ngươi không nhắc nhở chúng ta?" Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nhìn Khổng Nhạc Trì. Tên này rõ ràng là cố ý.
"Hắc hắc, ta lâu rồi không về, nên quên mất mà." Khổng Nhạc Trì cười gượng. Làm sao hắn dám nói trước? Hắn sợ nếu nói ra, mấy người này sẽ quay đầu bỏ đi ngay.
Tiêu Lăng Hàn cùng nhóm vẫn chưa biết rằng khi họ vừa vào thành Đồ Phong đã bị người khác theo dõi.
Theo sau, họ đến trọ tại một quán trọ có tên "Kiếm Khách Lai". Vì chỉ định ở lại một đêm nên năm người không thuê viện phủ riêng mà chỉ cần ba phòng, chuẩn bị ngày mai sử dụng Truyền Tống Trận để rời khỏi thành Đồ Phong.
Tại "Kiếm Khách Lai", trong một khu sân tràn đầy linh khí, giữa sân là căn phòng lớn nhất.
Bên trong, một nam tử mặc pháp y màu đỏ đang ngồi khoanh chân trên giường. Đột nhiên, hắn mở đôi mắt đang nhắm chặt, ánh mắt sắc bén sáng rực, khóe miệng khẽ cong, cho thấy tâm trạng lúc này hắn đang rất tốt.
Trên cổ tay nam tử có một con rắn nhỏ màu đỏ. Lúc này, con rắn đang lè lưỡi kêu xè xè, dường như đang nói gì đó với hắn.
Một tháng sau...
Khi Tiêu Lăng Hàn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trong một hồ dược, xung quanh không một bóng người.
Hắn nhớ rõ ràng mình cùng Thượng Quan Huyền Ý nằm ngủ trên giường tại khách điếm, vậy tại sao sau một giấc ngủ lại xuất hiện ở nơi này? Đây là đâu? Còn Thượng Quan Huyền Ý thì sao? Tại sao không ở bên cạnh hắn?
Tính toán lại thời gian trong lòng, hắn ngỡ ngàng nhận ra đã trôi qua một tháng.
Dò xét cơ thể bằng thần thức, Tiêu Lăng Hàn nhận ra cơ thể mình không có gì bất thường, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, linh khí lại không thể vận chuyển.
Quan sát kỹ bốn bức tường xung quanh, tất cả đều được xây bằng Ổ Kim. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn liên tưởng đến bí cảnh dưới giếng trong cấm địa của Sở gia. Nơi đó cũng đầy Ổ Kim, hơn nữa trước bọn họ còn vào đó để đào Ổ Kim.
Chẳng lẽ nơi này là Sở gia?
Không thấy bóng dáng Thượng Quan Huyền Ý làm hắn không yên lòng.
Hắn chìm tâm thần vào thức hải, dùng khế ước đạo lữ để cảm ứng vị trí của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn nhận ra liên hệ linh hồn giữa hai người như có như không, điều này khiến Tiêu Lăng Hàn không khỏi lo lắng.
Dò thần thức ra ngoài tường để quan sát nơi đây là đâu, hắn phát hiện thần thức chỉ có thể mở rộng trong phạm vi 100 mét.
Hóa ra là thần thức không thể sử dụng được. Nói vậy, Thượng Quan Huyền Ý hẳn là không sao. Hơn nữa, hai người cũng không cách nhau quá xa, nếu không, khế ước giữa họ đã không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Cúi đầu nhìn vào hồ dược, Tiêu Lăng Hàn nhận ra nước thuốc này có tác dụng tẩy tinh phạt tủy.
Chậm đã, nơi này sao lại quen thuộc như vậy?
Hắn dường như đã từng nhìn thấy nơi này. Tiêu Lăng Hàn xoa trán, cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng. Nơi này chính là chỗ mà hắn từng thấy trong ký ức của Nguyên Tinh. Đây là nơi dùng để bồi dưỡng dược nhân của Huyền Âm Tông.
Tiêu Lăng Hàn có cảm giác như bị sét đánh. Không ngờ rằng, đi một vòng lớn, cuối cùng hắn vẫn không thoát khỏi Huyền Âm Tông.
Không biết ai đã bắt hắn đến đây. Có vẻ như số Ổ Kim mà Sở gia đào được đều đã bán cho Huyền Âm Tông.
Nơi đây không thể vận dụng linh khí. Xem ra, từ rất lâu trước đây, đây từng là địa bàn của Ma tộc.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn lại không quá lo lắng. Vì không thể sử dụng linh khí, hắn vẫn có thể dùng ma khí nhờ vào Ám linh căn của mình.
Hiện tại, hắn không biết chỉ có mình và Thượng Quan Huyền Ý bị bắt hay cả Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, và thậm chí là Khổng Nhạc Trì cũng bị liên lụy.
Tiêu Lăng Hàn lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Quần áo và nhẫn không gian đều đã biến mất. Tất nhiên, việc không thấy nhẫn không gian là do hắn cố ý đánh lạc hướng kẻ khác, bởi trong nhẫn chỉ có vài vạn khối linh thạch trung phẩm.
Lấy một bộ quần áo từ nơi giấu, Tiêu Lăng Hàn mặc vào, rồi tiến về phía cửa.
Hắn định lấy ra một lá Ẩn Thân Phù để lặng lẽ đi dò xét nơi này.
Tuy nhiên, chưa kịp ra khỏi góc quẹo, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía xa.
Lập tức, hắn cởi quần áo và trở lại hồ dược. Phất tay một cái, dấu chân hắn vừa để lại trên mặt đất lập tức biến mất.
Chỉ chốc lát sau, hai nam tử bước vào phòng dược trì. Trong tay mỗi người cầm một cái rổ, bên trong chứa đầy linh thảo.
"Không ngờ mấy người này lại bị bắt. Họ đều là học viên tinh anh của Học viện Hoàng Cực, vậy mà giờ phải rơi vào kết cục làm dược nhân."
"Đúng vậy, trước đây họ oai phong biết bao, giờ còn chẳng bằng chúng ta. Tuy rằng chỉ là đệ tử tạp dịch nhưng ít nhất chúng ta có tự do. Chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể cá chép hóa rồng."
"Nhưng được Hồng Y tôn giả để mắt tới cũng là phúc phần của hắn. Ít nhất đến giờ, Hồng Y tôn giả mới chỉ có một dược nhân."
"Đúng vậy. Mau làm việc đi, đừng để ai bắt được nhược điểm."
"Hầy, làm mấy việc này mỗi ngày, ta sớm đã quen rồi. Cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không làm sai."
Hai tên nam tử trò chuyện nhưng tay vẫn không ngừng. Bọn họ lần lượt đặt từng loại dược thảo từ trong rổ vào hồ dược, theo đúng trình tự trước sau.
Hai người ở trong phòng dược trì hơn một canh giờ mới rời đi. Lúc này, Tiêu Lăng Hàn mới mở mắt. Hắn không ngờ ở đây lại gặp được người đến từ đại lục Hoàng Cực.
Xem ra, những người như hai tên nam tử vừa rồi từ đại lục Hoàng Cực đến đây không phải ít.
Cũng đúng thôi, người đại lục Huyền Thiên gần như đều biết rõ Huyền Âm Tông là loại tông môn gì. Họ làm sao lại chọn gia nhập Huyền Âm Tông được chứ? Chỉ có tu sĩ từ đại lục Hoàng Cực, hoàn toàn không biết những gì đang chờ đợi mình, mới có thể lựa chọn nơi này.
Hồng Y tôn giả? Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ. Không biết vị Hồng Y tôn giả mà hai người kia nhắc đến có tu vi thế nào. Nếu chỉ là Hóa Thần kỳ thì còn đỡ, nhưng nếu vượt qua Hóa Thần kỳ, e rằng hắn sẽ phải dùng đến ngọc bài.
Quan sát hồ dược vừa rồi, Tiêu Lăng Hàn nhận thấy trong số linh thảo mà hai người kia đặt vào, có hai loại có thể khiến tinh thần con người trở nên hỗn loạn. Điều này càng thúc đẩy hắn phải nhanh chóng tìm được Thượng Quan Huyền Ý. Không thấy người, lòng hắn không thể yên. Còn về Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, đợi tìm được Thượng Quan Huyền Ý rồi tính sau.
Tiêu Lăng Hàn lại bước ra khỏi hồ dược, nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Hắn lấy ra một lá ẩn thân phù định sử dụng, nhưng sau khi dán lên, hắn mới phát hiện rằng lá bùa này được vẽ bằng linh khí. Trong nơi không có linh khí như thế này, nó hoàn toàn không thể kích hoạt.
Không dùng được ẩn thân phù, Tiêu Lăng Hàn chỉ hơi ảo não một chút, nhưng không trì hoãn lâu. Hắn lập tức bước ra khỏi phòng, tiến vào một hành lang dài.
Quan sát kỹ hơn, hắn thấy hành lang bên trái kéo dài khoảng 1.000 mét, trong khi hành lang bên phải chỉ khoảng 300 mét là vách tường. Không thấy ai xung quanh, Tiêu Lăng Hàn liền chọn đi về bên trái.
Đi được khoảng 100 mét, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hai bên hành lang đều là các hồ dược nối tiếp nhau, khoảng 200 cái. Tuy nhiên, quy cách của những hồ dược này rõ ràng không bằng cái mà hắn từng ngâm mình vì tất cả đều nằm trong một đại sảnh lớn, không như hắn, ở một thạch thất riêng biệt.
Những người trong các hồ dược này đều nhắm chặt mắt, trông như đã mất hoàn toàn ý thức.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi nghĩ lại bản thân mình trong suốt một tháng vừa qua, có phải cũng giống như họ?
Không biết kẻ đã bắt hắn và những người này là ai nhưng loại dược mà chúng dùng thật sự quá đặc biệt, có thể khiến người ta hôn mê tận một tháng.
Nhưng điều mà Tiêu Lăng Hàn không biết là hắn chỉ hôn mê một tháng, mà những người khác bị hôn mê tận ba năm. Và khi họ mở mắt, họ đã không còn là chính mình nữa
Tiêu Lăng Hàn tìm một vòng bên ngoài nhưng không thấy bóng dáng của Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn quay trở lại, lần này đi về hướng hành lang bên phải.
Chẳng bao lâu, Tiêu Lăng Hàn nhận ra cách thạch thất nơi mình ở không xa cũng có một thạch thất khác, cửa những thạch thất này đều không đóng.
Tiêu Lăng Hàn bước vào, nhận ra cách bố trí bên trong thạch thất giống hệt nơi hắn ở. Trong hồ dược có một nam tử đang lặng lẽ ngâm mình, quay lưng về phía hắn.
Dù chỉ là bóng lưng, Tiêu Lăng Hàn vẫn lập tức nhận ra người này chính là Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn bước vài bước đến gần bên hồ dược, khẽ gọi: “Huyền Ý.”
Thấy người không có phản ứng, Tiêu Lăng Hàn duỗi tay nắm cổ tay hắn để bắt mạch. Phát hiện người này đã trúng một loại dược làm mê man. Nếu không có giải dược, có lẽ cần rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng nhảy vào trong hồ, lặn xuống đáy.
Một nữ tu Luyện Khí kỳ vừa bước vào vừa ngáp, oán trách: “Hầy, tối qua lại là một đêm không ngủ.”
Người đi cùng an ủi: “Mọi người cũng giống nhau cả thôi. Chờ tu vi ngươi cao hơn một chút, dù không ngủ cũng sẽ không mệt nữa.”
“Không biết Hắc Y tôn giả từ đâu tìm được đồ đệ kia, tuy có thiên phú về luyện dược, nhưng tính tình thật sự khó mà chấp nhận.”
“Ban đầu ai cũng nghĩ nàng hiền lành, dễ gần, không ngờ tâm địa lại ác độc như vậy. Nghe nói nàng tên Điền Hinh Nhi, từng bị sư tôn cũ trục xuất khỏi sư môn trước khi gặp được Hắc Y tôn giả.”
Tiêu Lăng Hàn nghe rõ từng lời bọn họ nói. Hắn không ngờ Điền Hinh Nhi cũng bị đưa đến Huyền Âm Tông.
“Không ngờ nàng vận khí tốt đến vậy. Giá mà ta cũng được Hắc Y tôn giả để mắt đến thì tốt biết mấy.”
“Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Lo mà đặt linh thảo đúng thứ tự, nếu làm sai thì mạng chúng ta không còn đâu. Người trong hồ này chính là dược nhân được đêm tối tôn giả tự mình lựa chọn.”
“Hắn đẹp trai thật.”
“Cách vách còn có một người đẹp hơn, đúng là dáng vẻ tiên nhân hạ phàm.”
“Hay là xong việc rồi, chúng ta qua đó xem thử?”
“Không được! Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất mạng.”
Cách vách? Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, có lẽ bọn họ đang nói đến mình. May mà trong hai người vẫn còn một người lý trí, nếu không, họ mà qua bên này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại tuy đã tìm được Thượng Quan Huyền Ý, nhưng người này vẫn chưa tỉnh lại. Hắn không muốn kinh động đến những người khác.
Không gian Long Ngọc hiện tại chỉ có thể chứa đồ vật, không thể đưa người sống vào. Có lẽ phải đến nơi nào có linh khí, hắn mới có thể thu Thượng Quan Huyền Ý vào trong không gian.
Sau một canh giờ, đợi hai nữ tu rời đi, Tiêu Lăng Hàn mới từ trong hồ dược chui ra.
Hắn cẩn thận bế Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi hồ dược. Vuốt qua làn da trắng mịn của người kia, Tiêu Lăng Hàn bất giác nuốt nước bọt.
Ngay sau đó, hắn vội lắc đầu, tự trách mình: "Trong tình huống này mà còn nghĩ linh tinh, thật vô sỉ!" Hắn thầm mắng chính mình không ra gì.
Tiêu Lăng Hàn vừa giúp Thượng Quan Huyền Ý mặc lại quần áo, chưa kịp định thần thì nữ tu khi nãy đã bất ngờ quay lại. Trong tình thế nguy cấp, Tiêu Lăng Hàn lập tức nghĩ ra một kế hoạch.
Khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện lần nữa, họ đã ở trong một căn phòng nhỏ nằm trong sân viện. Gọi là phòng nhỏ bởi vì nó quá chật hẹp, chỉ vừa đủ để đặt một chiếc giường, ngoài ra không còn chỗ cho bất kỳ vật dụng nào khác.
Nhìn bộ dạng hiện tại của hai người, Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười nhẹ.
Trước đó, hắn đã lợi dụng lúc nữ tu quay trở lại để đánh ngất nàng. Sau khi kiểm tra ký ức của nữ tu, Tiêu Lăng Hàn phát hiện lý do nàng mất ngủ mỗi đêm là vì Điền Hinh Nhi.
Hóa ra, mỗi đêm Điền Hinh Nhi đều đến viện để hành hạ Ân Thiên Duệ, chủ yếu vì hắn là em trai của Ân Thiên Thịnh – người mà nàng có mối hận sâu sắc.
Điền Hinh Nhi không ngừng dùng roi quất Ân Thiên Duệ, còn Ân Thiên Duệ mỗi lần thấy nàng liền chửi rủa không ngừng. Hiện tại, hắn đang bị nhốt trong viện của Điền Hinh Nhi, chịu đựng sự giày vò.
Tiêu Lăng Hàn cẩn thận ghi nhớ vị trí đó. Bây giờ, việc quan trọng nhất là nghĩ cách cứu Ân Thiên Duệ ra ngoài và tìm hiểu thêm tình hình của Mạc Vô Nhai.
"Vậy tại sao trước đó ngươi không nhắc nhở chúng ta?" Tiêu Lăng Hàn bình tĩnh nhìn Khổng Nhạc Trì. Tên này rõ ràng là cố ý.
"Hắc hắc, ta lâu rồi không về, nên quên mất mà." Khổng Nhạc Trì cười gượng. Làm sao hắn dám nói trước? Hắn sợ nếu nói ra, mấy người này sẽ quay đầu bỏ đi ngay.
Tiêu Lăng Hàn cùng nhóm vẫn chưa biết rằng khi họ vừa vào thành Đồ Phong đã bị người khác theo dõi.
Theo sau, họ đến trọ tại một quán trọ có tên "Kiếm Khách Lai". Vì chỉ định ở lại một đêm nên năm người không thuê viện phủ riêng mà chỉ cần ba phòng, chuẩn bị ngày mai sử dụng Truyền Tống Trận để rời khỏi thành Đồ Phong.
Tại "Kiếm Khách Lai", trong một khu sân tràn đầy linh khí, giữa sân là căn phòng lớn nhất.
Bên trong, một nam tử mặc pháp y màu đỏ đang ngồi khoanh chân trên giường. Đột nhiên, hắn mở đôi mắt đang nhắm chặt, ánh mắt sắc bén sáng rực, khóe miệng khẽ cong, cho thấy tâm trạng lúc này hắn đang rất tốt.
Trên cổ tay nam tử có một con rắn nhỏ màu đỏ. Lúc này, con rắn đang lè lưỡi kêu xè xè, dường như đang nói gì đó với hắn.
Một tháng sau...
Khi Tiêu Lăng Hàn tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trong một hồ dược, xung quanh không một bóng người.
Hắn nhớ rõ ràng mình cùng Thượng Quan Huyền Ý nằm ngủ trên giường tại khách điếm, vậy tại sao sau một giấc ngủ lại xuất hiện ở nơi này? Đây là đâu? Còn Thượng Quan Huyền Ý thì sao? Tại sao không ở bên cạnh hắn?
Tính toán lại thời gian trong lòng, hắn ngỡ ngàng nhận ra đã trôi qua một tháng.
Dò xét cơ thể bằng thần thức, Tiêu Lăng Hàn nhận ra cơ thể mình không có gì bất thường, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, linh khí lại không thể vận chuyển.
Quan sát kỹ bốn bức tường xung quanh, tất cả đều được xây bằng Ổ Kim. Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn liên tưởng đến bí cảnh dưới giếng trong cấm địa của Sở gia. Nơi đó cũng đầy Ổ Kim, hơn nữa trước bọn họ còn vào đó để đào Ổ Kim.
Chẳng lẽ nơi này là Sở gia?
Không thấy bóng dáng Thượng Quan Huyền Ý làm hắn không yên lòng.
Hắn chìm tâm thần vào thức hải, dùng khế ước đạo lữ để cảm ứng vị trí của Thượng Quan Huyền Ý. Hắn nhận ra liên hệ linh hồn giữa hai người như có như không, điều này khiến Tiêu Lăng Hàn không khỏi lo lắng.
Dò thần thức ra ngoài tường để quan sát nơi đây là đâu, hắn phát hiện thần thức chỉ có thể mở rộng trong phạm vi 100 mét.
Hóa ra là thần thức không thể sử dụng được. Nói vậy, Thượng Quan Huyền Ý hẳn là không sao. Hơn nữa, hai người cũng không cách nhau quá xa, nếu không, khế ước giữa họ đã không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Cúi đầu nhìn vào hồ dược, Tiêu Lăng Hàn nhận ra nước thuốc này có tác dụng tẩy tinh phạt tủy.
Chậm đã, nơi này sao lại quen thuộc như vậy?
Hắn dường như đã từng nhìn thấy nơi này. Tiêu Lăng Hàn xoa trán, cố gắng nhớ lại.
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng. Nơi này chính là chỗ mà hắn từng thấy trong ký ức của Nguyên Tinh. Đây là nơi dùng để bồi dưỡng dược nhân của Huyền Âm Tông.
Tiêu Lăng Hàn có cảm giác như bị sét đánh. Không ngờ rằng, đi một vòng lớn, cuối cùng hắn vẫn không thoát khỏi Huyền Âm Tông.
Không biết ai đã bắt hắn đến đây. Có vẻ như số Ổ Kim mà Sở gia đào được đều đã bán cho Huyền Âm Tông.
Nơi đây không thể vận dụng linh khí. Xem ra, từ rất lâu trước đây, đây từng là địa bàn của Ma tộc.
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn lại không quá lo lắng. Vì không thể sử dụng linh khí, hắn vẫn có thể dùng ma khí nhờ vào Ám linh căn của mình.
Hiện tại, hắn không biết chỉ có mình và Thượng Quan Huyền Ý bị bắt hay cả Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, và thậm chí là Khổng Nhạc Trì cũng bị liên lụy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lăng Hàn lúc này chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Quần áo và nhẫn không gian đều đã biến mất. Tất nhiên, việc không thấy nhẫn không gian là do hắn cố ý đánh lạc hướng kẻ khác, bởi trong nhẫn chỉ có vài vạn khối linh thạch trung phẩm.
Lấy một bộ quần áo từ nơi giấu, Tiêu Lăng Hàn mặc vào, rồi tiến về phía cửa.
Hắn định lấy ra một lá Ẩn Thân Phù để lặng lẽ đi dò xét nơi này.
Tuy nhiên, chưa kịp ra khỏi góc quẹo, hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía xa.
Lập tức, hắn cởi quần áo và trở lại hồ dược. Phất tay một cái, dấu chân hắn vừa để lại trên mặt đất lập tức biến mất.
Chỉ chốc lát sau, hai nam tử bước vào phòng dược trì. Trong tay mỗi người cầm một cái rổ, bên trong chứa đầy linh thảo.
"Không ngờ mấy người này lại bị bắt. Họ đều là học viên tinh anh của Học viện Hoàng Cực, vậy mà giờ phải rơi vào kết cục làm dược nhân."
"Đúng vậy, trước đây họ oai phong biết bao, giờ còn chẳng bằng chúng ta. Tuy rằng chỉ là đệ tử tạp dịch nhưng ít nhất chúng ta có tự do. Chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó, chúng ta cũng có thể cá chép hóa rồng."
"Nhưng được Hồng Y tôn giả để mắt tới cũng là phúc phần của hắn. Ít nhất đến giờ, Hồng Y tôn giả mới chỉ có một dược nhân."
"Đúng vậy. Mau làm việc đi, đừng để ai bắt được nhược điểm."
"Hầy, làm mấy việc này mỗi ngày, ta sớm đã quen rồi. Cứ yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không làm sai."
Hai tên nam tử trò chuyện nhưng tay vẫn không ngừng. Bọn họ lần lượt đặt từng loại dược thảo từ trong rổ vào hồ dược, theo đúng trình tự trước sau.
Hai người ở trong phòng dược trì hơn một canh giờ mới rời đi. Lúc này, Tiêu Lăng Hàn mới mở mắt. Hắn không ngờ ở đây lại gặp được người đến từ đại lục Hoàng Cực.
Xem ra, những người như hai tên nam tử vừa rồi từ đại lục Hoàng Cực đến đây không phải ít.
Cũng đúng thôi, người đại lục Huyền Thiên gần như đều biết rõ Huyền Âm Tông là loại tông môn gì. Họ làm sao lại chọn gia nhập Huyền Âm Tông được chứ? Chỉ có tu sĩ từ đại lục Hoàng Cực, hoàn toàn không biết những gì đang chờ đợi mình, mới có thể lựa chọn nơi này.
Hồng Y tôn giả? Tiêu Lăng Hàn thầm nghĩ. Không biết vị Hồng Y tôn giả mà hai người kia nhắc đến có tu vi thế nào. Nếu chỉ là Hóa Thần kỳ thì còn đỡ, nhưng nếu vượt qua Hóa Thần kỳ, e rằng hắn sẽ phải dùng đến ngọc bài.
Quan sát hồ dược vừa rồi, Tiêu Lăng Hàn nhận thấy trong số linh thảo mà hai người kia đặt vào, có hai loại có thể khiến tinh thần con người trở nên hỗn loạn. Điều này càng thúc đẩy hắn phải nhanh chóng tìm được Thượng Quan Huyền Ý. Không thấy người, lòng hắn không thể yên. Còn về Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai, đợi tìm được Thượng Quan Huyền Ý rồi tính sau.
Tiêu Lăng Hàn lại bước ra khỏi hồ dược, nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Hắn lấy ra một lá ẩn thân phù định sử dụng, nhưng sau khi dán lên, hắn mới phát hiện rằng lá bùa này được vẽ bằng linh khí. Trong nơi không có linh khí như thế này, nó hoàn toàn không thể kích hoạt.
Không dùng được ẩn thân phù, Tiêu Lăng Hàn chỉ hơi ảo não một chút, nhưng không trì hoãn lâu. Hắn lập tức bước ra khỏi phòng, tiến vào một hành lang dài.
Quan sát kỹ hơn, hắn thấy hành lang bên trái kéo dài khoảng 1.000 mét, trong khi hành lang bên phải chỉ khoảng 300 mét là vách tường. Không thấy ai xung quanh, Tiêu Lăng Hàn liền chọn đi về bên trái.
Đi được khoảng 100 mét, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy hai bên hành lang đều là các hồ dược nối tiếp nhau, khoảng 200 cái. Tuy nhiên, quy cách của những hồ dược này rõ ràng không bằng cái mà hắn từng ngâm mình vì tất cả đều nằm trong một đại sảnh lớn, không như hắn, ở một thạch thất riêng biệt.
Những người trong các hồ dược này đều nhắm chặt mắt, trông như đã mất hoàn toàn ý thức.
Tiêu Lăng Hàn không khỏi nghĩ lại bản thân mình trong suốt một tháng vừa qua, có phải cũng giống như họ?
Không biết kẻ đã bắt hắn và những người này là ai nhưng loại dược mà chúng dùng thật sự quá đặc biệt, có thể khiến người ta hôn mê tận một tháng.
Nhưng điều mà Tiêu Lăng Hàn không biết là hắn chỉ hôn mê một tháng, mà những người khác bị hôn mê tận ba năm. Và khi họ mở mắt, họ đã không còn là chính mình nữa
Tiêu Lăng Hàn tìm một vòng bên ngoài nhưng không thấy bóng dáng của Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn quay trở lại, lần này đi về hướng hành lang bên phải.
Chẳng bao lâu, Tiêu Lăng Hàn nhận ra cách thạch thất nơi mình ở không xa cũng có một thạch thất khác, cửa những thạch thất này đều không đóng.
Tiêu Lăng Hàn bước vào, nhận ra cách bố trí bên trong thạch thất giống hệt nơi hắn ở. Trong hồ dược có một nam tử đang lặng lẽ ngâm mình, quay lưng về phía hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù chỉ là bóng lưng, Tiêu Lăng Hàn vẫn lập tức nhận ra người này chính là Thượng Quan Huyền Ý.
Hắn bước vài bước đến gần bên hồ dược, khẽ gọi: “Huyền Ý.”
Thấy người không có phản ứng, Tiêu Lăng Hàn duỗi tay nắm cổ tay hắn để bắt mạch. Phát hiện người này đã trúng một loại dược làm mê man. Nếu không có giải dược, có lẽ cần rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng nhảy vào trong hồ, lặn xuống đáy.
Một nữ tu Luyện Khí kỳ vừa bước vào vừa ngáp, oán trách: “Hầy, tối qua lại là một đêm không ngủ.”
Người đi cùng an ủi: “Mọi người cũng giống nhau cả thôi. Chờ tu vi ngươi cao hơn một chút, dù không ngủ cũng sẽ không mệt nữa.”
“Không biết Hắc Y tôn giả từ đâu tìm được đồ đệ kia, tuy có thiên phú về luyện dược, nhưng tính tình thật sự khó mà chấp nhận.”
“Ban đầu ai cũng nghĩ nàng hiền lành, dễ gần, không ngờ tâm địa lại ác độc như vậy. Nghe nói nàng tên Điền Hinh Nhi, từng bị sư tôn cũ trục xuất khỏi sư môn trước khi gặp được Hắc Y tôn giả.”
Tiêu Lăng Hàn nghe rõ từng lời bọn họ nói. Hắn không ngờ Điền Hinh Nhi cũng bị đưa đến Huyền Âm Tông.
“Không ngờ nàng vận khí tốt đến vậy. Giá mà ta cũng được Hắc Y tôn giả để mắt đến thì tốt biết mấy.”
“Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa. Lo mà đặt linh thảo đúng thứ tự, nếu làm sai thì mạng chúng ta không còn đâu. Người trong hồ này chính là dược nhân được đêm tối tôn giả tự mình lựa chọn.”
“Hắn đẹp trai thật.”
“Cách vách còn có một người đẹp hơn, đúng là dáng vẻ tiên nhân hạ phàm.”
“Hay là xong việc rồi, chúng ta qua đó xem thử?”
“Không được! Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất mạng.”
Cách vách? Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm, có lẽ bọn họ đang nói đến mình. May mà trong hai người vẫn còn một người lý trí, nếu không, họ mà qua bên này thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Hiện tại tuy đã tìm được Thượng Quan Huyền Ý, nhưng người này vẫn chưa tỉnh lại. Hắn không muốn kinh động đến những người khác.
Không gian Long Ngọc hiện tại chỉ có thể chứa đồ vật, không thể đưa người sống vào. Có lẽ phải đến nơi nào có linh khí, hắn mới có thể thu Thượng Quan Huyền Ý vào trong không gian.
Sau một canh giờ, đợi hai nữ tu rời đi, Tiêu Lăng Hàn mới từ trong hồ dược chui ra.
Hắn cẩn thận bế Thượng Quan Huyền Ý ra khỏi hồ dược. Vuốt qua làn da trắng mịn của người kia, Tiêu Lăng Hàn bất giác nuốt nước bọt.
Ngay sau đó, hắn vội lắc đầu, tự trách mình: "Trong tình huống này mà còn nghĩ linh tinh, thật vô sỉ!" Hắn thầm mắng chính mình không ra gì.
Tiêu Lăng Hàn vừa giúp Thượng Quan Huyền Ý mặc lại quần áo, chưa kịp định thần thì nữ tu khi nãy đã bất ngờ quay lại. Trong tình thế nguy cấp, Tiêu Lăng Hàn lập tức nghĩ ra một kế hoạch.
Khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện lần nữa, họ đã ở trong một căn phòng nhỏ nằm trong sân viện. Gọi là phòng nhỏ bởi vì nó quá chật hẹp, chỉ vừa đủ để đặt một chiếc giường, ngoài ra không còn chỗ cho bất kỳ vật dụng nào khác.
Nhìn bộ dạng hiện tại của hai người, Tiêu Lăng Hàn không khỏi bật cười nhẹ.
Trước đó, hắn đã lợi dụng lúc nữ tu quay trở lại để đánh ngất nàng. Sau khi kiểm tra ký ức của nữ tu, Tiêu Lăng Hàn phát hiện lý do nàng mất ngủ mỗi đêm là vì Điền Hinh Nhi.
Hóa ra, mỗi đêm Điền Hinh Nhi đều đến viện để hành hạ Ân Thiên Duệ, chủ yếu vì hắn là em trai của Ân Thiên Thịnh – người mà nàng có mối hận sâu sắc.
Điền Hinh Nhi không ngừng dùng roi quất Ân Thiên Duệ, còn Ân Thiên Duệ mỗi lần thấy nàng liền chửi rủa không ngừng. Hiện tại, hắn đang bị nhốt trong viện của Điền Hinh Nhi, chịu đựng sự giày vò.
Tiêu Lăng Hàn cẩn thận ghi nhớ vị trí đó. Bây giờ, việc quan trọng nhất là nghĩ cách cứu Ân Thiên Duệ ra ngoài và tìm hiểu thêm tình hình của Mạc Vô Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro