[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Tới Thành Đồ Ph...
2024-11-19 20:57:58
Khổng Nhạc Trì bước lên phi thuyền liền lập tức nhận ra rằng phi thuyền này không giống như những phi thuyền bình thường. Đây là lần đầu tiên hắn biết rằng phi thuyền có thể được chế tạo tinh xảo đến vậy nên quyết định rằng sau khi trở về, hắn sẽ tìm một luyện khí sư để chế tạo cho mình một chiếc thuyền tương tự.
Ngay lập tức, Khổng Nhạc Trì muốn khám phá toàn bộ phi thuyền, liền nhìn sang Tiêu Lăng Hàn và hơi dè dặt hỏi: “Tiêu đạo hữu, ta có thể tự do tham quan một chút không?”
Tiêu Lăng Hàn không biết Khổng Nhạc Trì có ý định xem toàn bộ phi thuyền, nên đáp một cách thoải mái: “Xin cứ tự nhiên.”
Khổng Nhạc Trì phấn khích bắt đầu khám phá phi thuyền. Hắn đầu tiên đi vào phòng điều khiển để nhìn ngắm, rồi xem xét bố cục của phòng ngủ phụ và sau đó định đến tham quan phòng ngủ chính.
Nhưng chưa đến cửa phòng thì đã nghe giọng của Tiêu Lăng Hàn vang lên: “Phòng ngủ chính là khu vực riêng tư, xin miễn tham quan!”
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý cùng bước vào phòng ngủ chính, “Rầm” một tiếng, cánh cửa liền đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt tò mò muốn nhìn vào bên trong.
Khổng Nhạc Trì đứng đó trơ mắt nhìn cửa đóng lại, quay sang hỏi Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ.
“Mạc đạo hữu và Ân đạo hữu có từng tham quan phòng ngủ chính chưa?” Vừa rồi cửa chỉ hé một chút, hắn đã kịp liếc qua thấy bên trong rộng rãi và xa hoa nên rất muốn xem thử bên trong rốt cuộc trông ra sao.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đồng loạt lắc đầu, thể hiện rằng cả hai chưa từng vào đó. Đùa gì chứ, phòng ngủ chính được bảo vệ bởi một Phòng Ngự Trận cấp bốn, muốn vào thì cũng phải có thực lực mới được!
Phòng ngủ chính trên phi thuyền là không gian mà Tiêu Lăng Hàn đặc biệt thiết kế cho hắn và Thượng Quan Huyền Ý. Không gian không chỉ rộng rãi mà còn được trang trí xa hoa. Quan trọng nhất, căn phòng có thiết kế một cửa sổ sát đất, chỉ cần kéo rèm ra là có thể ngắm cảnh bên ngoài.
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay kéo rèm, rèm liền tự động tách ra hai bên.
Bên ngoài là hồ nước trong xanh tĩnh lặng, xa xa là núi cao trùng điệp, cây rừng xanh mướt, bầu trời trên cao xanh ngắt điểm xuyết mây trắng bồng bềnh.
“A Hàn!” Đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên khi nhìn cảnh sắc bên ngoài, vì đây là lần đầu hắn thấy một căn phòng như vậy. Đứng trong phòng nhưng có thể ngắm toàn cảnh bên ngoài, cảm giác thật mới mẻ, khác xa việc nhìn ra ngoài từ một khung cửa sổ nhỏ.
“Ừ, em có thích không?” Tiêu Lăng Hàn ôm chặt Thượng Quan Huyền Ý từ phía sau, gối đầu lên vai hắn.
Khi thiết kế phòng ngủ chính, Tiêu Lăng Hàn đã nghĩ đến khoảng thời gian khi hắn còn ở Trái Đất. Khi đó, hắn có một căn phòng bên bờ biển với cửa sổ sát đất. Mỗi sáng thức dậy là có thể ngắm biển rộng lớn, khiến cơ thể và tinh thần trở nên thư thái, mỗi khi có dịp nghỉ ngơi hắn đều dành vài ngày ở đó.
"Thích, ta chưa từng thấy một căn phòng như vậy, cảm giác thật mới mẻ."
Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy niềm vui quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn. Dù hắn biết Tiêu Lăng Hàn có xuất thân không tầm thường nhưng vì Tiêu Lăng Hàn không nói nên hắn cũng không hỏi nhiều. Thượng Quan Huyền Ý tin rằng khi thời điểm thích hợp đến, Tiêu Lăng Hàn sẽ tự mình nói ra, dù sao bản thân hắn cũng chưa kể về quá khứ của mình. Dù trước kia Tiêu Lăng Hàn là ai, bây giờ hắn cũng là đạo lữ của mình, là người mà mình muốn nắm tay đi suốt cuộc đời.
"Em thích là ta vui rồi." Tiêu Lăng Hàn mỉm cười dịu dàng nhìn Thượng Quan Huyền Ý, gương mặt hắn cũng trở nên nhu hòa hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay gần, Thượng Quan Huyền Ý tiến lên hôn nhẹ vào má Tiêu Lăng Hàn.
"Năm tháng bình yên, bên nhau trọn kiếp”
“Nắm tay đến già, bạc đầu chẳng tiếc.”
“Hoạn nạn kề vai, bên nhau mãi mãi”
“Thiên đường, địa ngục, đời đời không phai."
Hai người nhìn nhau cười, từ trong mắt đối phương họ nhìn thấy tình yêu chân thành, kiên định không hối tiếc. Thời gian cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc.
Không khí vừa lúc, Tiêu Lăng Hàn nhìn vào gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, đôi mắt hoa đào ánh lên hình bóng của chính mình. Hắn nâng mặt Thượng Quan Huyền Ý lên, hôn nhẹ lên trán, rồi đến sống mũi thanh tú, cuối cùng đặt lên đôi môi đó một nụ hôn sâu.
Trên mặt hồ, bầy chim trắng kết đàn nối cánh bay qua, tựa như đang trao gửi lời chúc phúc đến hai người.
"Ưm ~~ A Hàn, ta cảm thấy khó chịu." Thượng Quan Huyền Ý thích cùng Tiêu Lăng Hàn hôn, ban đầu cảm giác thật thoải mái, như thể cả cơ thể và tâm hồn đều như bay trên mây. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm giác bứt rứt khó chịu, đặc biệt là ở một nơi nào đó.
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nhận ra sự thay đổi trong cơ thể của Thượng Quan Huyền Ý, liền ghé sát vào tai hắn, thì thầm: "Xem ra bảo bối của ta sắp trưởng thành rồi, đã bắt đầu có phản ứng tự nhiên của cơ thể."
Thượng Quan Huyền Ý vừa xấu hổ vừa tức giận, cốc nhẹ vào trán Tiêu Lăng Hàn: ai là bảo bối chứ, hắn tuyệt đối không phải là bảo bối!
"A hàn, huynh có thể giúp ta một chút, được không?"
Tiêu Lăng Hàn nheo mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy đôi mắt hắn hơi đỏ lên, mỗi lần bị hôn đều sẽ như vậy. Nghĩ đến việc nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo rơi ra từ đôi mắt đào hoa ấy, Tiêu Lăng Hàn càng cảm thấy đó sẽ là một cảnh đẹp tuyệt vời.
Từ ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn thấy sự bối rối lẫn khao khát, dường như muốn chiếm lấy người trước mặt hoàn toàn.
Đối diện với ánh mắt cháy bỏng của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý chợt thấy sợ hãi, như thể bản thân là con mồi của Tiêu Lăng Hàn vào lúc này.
"A Hàn, ta... ta không cần ngươi giúp nữa, ta ổn rồi, không còn khó chịu." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng lùi lại một bước.
Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng kéo Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, không để hắn trốn thoát, ôm chặt lấy hắn.
"Đừng lo, ta sẽ không làm em bị thương đâu." Trong lòng Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Ta chỉ muốn điên - cuồng - chiếm hữu - em, cả trong lẫn ngoài của em đều thuộc về ta.
"Ý Ý!"
"Hở?"
"Chờ khi chúng ta đến thành Thánh Kiếm và ổn định xong, chúng ta liền song tu, được không?"
"Nhưng chẳng phải chúng ta còn phải đi đến bí cảnh Hằng Phong sao?"
" Bí cảnh Hằng Phong còn năm tháng nữa mới mở, khi chúng ta đến thành Thánh Kiếm thì vẫn còn khoảng ba tháng. Đến lúc đó, chúng ta có thể vào không gian tùy thân, như vậy sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta."
Nghe đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng thêm rung động nhưng trong lòng lại băn khoăn làm sao có thể cùng Tiêu Lăng Hàn tiến thêm một bước. Lần trước khi nhìn lén Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bị Tiêu Lăng Hàn phát hiện, hắn cũng không dám dùng thần thức để trộm nhìn nữa. Lúc ở thành Minh Huyền, chỉ thấy Hồ Minh Nghiệp nằm trên người Hồ Minh Ba nhưng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào...
"Ý Ý?"
"Hả?"
"Vừa rồi em đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, ta chỉ là nghĩ về chuyện song tu... Ta... ta không biết phải làm thế nào."
"Không sao cả, đến lúc đó ta sẽ tay cầm tay dạy em." Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Đến lúc đó em chỉ cần nằm yên là được nhưng lời này hiện tại hắn không nói ra. Dù gì Thượng Quan Huyền Ý cũng đã từng lén nhìn Mạc Vô Nhai, dù bị Tiêu Lăng Hàn phát hiện và ngăn lại nhưng chắc chắn đã thấy cảnh Mạc Vô Nhai nằm phía trên. Nhóc con này luôn muốn đè mình, đến lúc đó sẽ cho hắn biết rõ ai mới là người ở trên.
"A hàn, huynh thật sự biết sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ hỏi, vì Tiêu Lăng Hàn từng nói hắn chỉ gần gũi với mình. Thế mà giờ đây chuyện song tu, hắn lại nói biết, chẳng lẽ là đã từng lén nhìn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ? Nghĩ đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng cảm thấy mình đã nắm được chân tướng, đúng là không công bằng chút nào!
Tiêu Lăng Hàn không biết rằng Thượng Quan Huyền Ý đang ngờ vực hắn đã lén quan sát Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ song tu. Nghe Thượng Quan Huyền Ý hỏi, hắn tự tin đáp: "A Hàn của em thiên phú hơn người, tất nhiên là biết."
Thượng Quan Huyền Ý: "…" Đúng là dối trá! Nhất định đã lén nhìn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ!
Hai tiếng sau, Mạc Vô Nhai theo chỉ thị của Tiêu Lăng Hàn, đặt linh thạch vào phòng điều khiển, khiến tốc độ phi thuyền tăng lên gấp mấy lần.
Một tháng sau…
Cuối cùng, năm người Tiêu Lăng Hàn đã đến thành Đồ Phong. Vì họ không vội vã, ở hồ Thiên Diện còn dừng lại nhiều lần, bắt vài con kim linh cá để ăn. Có lúc gặp yêu thú cấp thấp, cả nhóm cùng hợp lực giải quyết, khiến hành trình vốn chỉ mười ngày kéo dài đến cả tháng.
Đến cổng thành Đồ Phong, họ nhìn thấy ba chữ lớn khắc trên cổng cùng với biểu tượng một thanh kiếm, dấu hiệu của Huyền Kiếm Các, cho thấy đây là địa bàn của Huyền Kiếm Các.
Thành Đồ Phong là thành trì hạng hai, phí vào thành cũng cao hơn thành trì hạng ba, mỗi người phải nộp hai mươi khối linh thạch trung phẩm.
Bên trong thành, các cửa hàng đều bán kiếm, đến mức Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ không biết có loại vũ khí nào khác được bày bán hay không, vì chắc chắn chẳng có ai mua.
Trong thành, người mang kiếm xuất hiện khắp nơi, mười người thì có một nửa đeo kiếm sau lưng. Nhóm của Tiêu Lăng Hàn năm người không ai mang kiếm, ngay lập tức trông rất khác biệt và dễ nhận ra là người từ nơi khác đến.
Chẳng bao lâu, vài đứa trẻ đeo kiếm tiến tới trước mặt nhóm họ và nói: "Các vị tiền bối, các ngài muốn đi đâu? Chúng ta có thể dẫn đường."
"Chúng ta không cần người dẫn đường." Khổng Nhạc Trì, dù không thường xuyên ở Huyền Kiếm Các nhưng các thế lực trong phạm vi quản lý của Huyền Kiếm Các thì hắn gần như đều đã đi qua.
"Sao lại không cần chứ? Các ngươi vừa nhìn đã biết là người bên ngoài, chúng ta dẫn đường chuyên nghiệp, giá rẻ, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không chém giá cao." Một đứa bé trong nhóm nghiêm trang nói.
Mọi người đều cảm thấy có chút á khẩu, đứa trẻ nói "chúng ta", chứ không phải "ta", ý là cả nhóm bọn chúng đều muốn làm người dẫn đường cho Tiêu Lăng Hàn và nhóm năm người của anh ta! Ở đây có sáu đứa trẻ, nghĩa là có sáu phần phí dẫn đường, thế mà còn nói là không lừa đảo? Hiện giờ trẻ con tinh ranh đến vậy sao? Còn biết bày mưu, nếu không cẩn thận có khi lại rơi vào bẫy trò chơi từ ngữ này mất.
"Làm sao ngươi biết ta là người ngoài?" Khổng Nhạc Trì lấy từ trong nhẫn không gian ra một khối ngọc bài, vung vẩy trước mặt mấy đứa trẻ.
"Làm phiền các vị tiền bối rồi." Mấy đứa trẻ thấy rõ ký hiệu trên ngọc bài, lập tức cung kính lùi lại một bên.
Tiêu Lăng Hàn và bốn người trong nhóm đều nhìn thoáng qua ngọc bài trên tay Khổng Nhạc Trì, phía trước có một chữ "Khổng", có lẽ là ngọc bài thể hiện thân phận của hắn trong Khổng gia.
Chờ Tiêu Lăng Hàn và nhóm đi xa, vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện của đám trẻ lúc nãy.
"Thật vất vả mới gặp được mấy con dê béo, ai ngờ lại không phải người ngoài."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc."
"Mấy hôm trước bọn thằng Cẩu vừa mới lừa được một tu sĩ từ nơi khác một ngàn khối linh thạch, thật là hâm mộ hắn."
"Đi thôi, ra cửa thành tiếp tục ngồi canh, biết đâu con dê béo tiếp theo sẽ là của chúng ta."
Khổng Nhạc Trì đương nhiên cũng nghe được những lời của đám trẻ, hắn có chút ngượng ngùng nói với bốn người Tiêu Lăng Hàn: "Chỉ có một số ít thành trì là như vậy thôi, kiếm tu nói chung là nghèo, các ngươi đừng bận tâm. Nếu sau này còn đi lại trong phạm vi thế lực của Huyền Kiếm Các, nếu không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất nên mang theo một thanh kiếm trên người."
Nói đến đây, Khổng Nhạc Trì có chút ngượng ngùng, bởi vì ngoài mấy thành trì quan trọng ra thì các thành trì khác đều như thế này. Rốt cuộc, nếu các thành trì ở khu giao thương cũng làm như vậy thì sẽ chẳng có ai muốn đến các thành trì khác của Huyền Kiếm Các.
"Nếu chúng ta không cho bọn họ linh thạch hoặc không đồng ý để họ dẫn đường thì sẽ thế nào?"
"Không có gì đâu, nhìn kìa, bên đó." Nói rồi, Khổng Nhạc Trì chỉ về phía trước.
Tiêu Lăng Hàn và bốn người đồng loạt nhìn theo, chỉ thấy hai tu sĩ Kim Đan kỳ mặc trang phục lộng lẫy đang bị một đám người bao vây ở giữa và đứng đầu đám người ấy lại là một đứa trẻ.
Ngay lập tức, Khổng Nhạc Trì muốn khám phá toàn bộ phi thuyền, liền nhìn sang Tiêu Lăng Hàn và hơi dè dặt hỏi: “Tiêu đạo hữu, ta có thể tự do tham quan một chút không?”
Tiêu Lăng Hàn không biết Khổng Nhạc Trì có ý định xem toàn bộ phi thuyền, nên đáp một cách thoải mái: “Xin cứ tự nhiên.”
Khổng Nhạc Trì phấn khích bắt đầu khám phá phi thuyền. Hắn đầu tiên đi vào phòng điều khiển để nhìn ngắm, rồi xem xét bố cục của phòng ngủ phụ và sau đó định đến tham quan phòng ngủ chính.
Nhưng chưa đến cửa phòng thì đã nghe giọng của Tiêu Lăng Hàn vang lên: “Phòng ngủ chính là khu vực riêng tư, xin miễn tham quan!”
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn kéo Thượng Quan Huyền Ý cùng bước vào phòng ngủ chính, “Rầm” một tiếng, cánh cửa liền đóng lại, ngăn cách mọi ánh mắt tò mò muốn nhìn vào bên trong.
Khổng Nhạc Trì đứng đó trơ mắt nhìn cửa đóng lại, quay sang hỏi Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ.
“Mạc đạo hữu và Ân đạo hữu có từng tham quan phòng ngủ chính chưa?” Vừa rồi cửa chỉ hé một chút, hắn đã kịp liếc qua thấy bên trong rộng rãi và xa hoa nên rất muốn xem thử bên trong rốt cuộc trông ra sao.
Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đồng loạt lắc đầu, thể hiện rằng cả hai chưa từng vào đó. Đùa gì chứ, phòng ngủ chính được bảo vệ bởi một Phòng Ngự Trận cấp bốn, muốn vào thì cũng phải có thực lực mới được!
Phòng ngủ chính trên phi thuyền là không gian mà Tiêu Lăng Hàn đặc biệt thiết kế cho hắn và Thượng Quan Huyền Ý. Không gian không chỉ rộng rãi mà còn được trang trí xa hoa. Quan trọng nhất, căn phòng có thiết kế một cửa sổ sát đất, chỉ cần kéo rèm ra là có thể ngắm cảnh bên ngoài.
Thượng Quan Huyền Ý đưa tay kéo rèm, rèm liền tự động tách ra hai bên.
Bên ngoài là hồ nước trong xanh tĩnh lặng, xa xa là núi cao trùng điệp, cây rừng xanh mướt, bầu trời trên cao xanh ngắt điểm xuyết mây trắng bồng bềnh.
“A Hàn!” Đôi mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên khi nhìn cảnh sắc bên ngoài, vì đây là lần đầu hắn thấy một căn phòng như vậy. Đứng trong phòng nhưng có thể ngắm toàn cảnh bên ngoài, cảm giác thật mới mẻ, khác xa việc nhìn ra ngoài từ một khung cửa sổ nhỏ.
“Ừ, em có thích không?” Tiêu Lăng Hàn ôm chặt Thượng Quan Huyền Ý từ phía sau, gối đầu lên vai hắn.
Khi thiết kế phòng ngủ chính, Tiêu Lăng Hàn đã nghĩ đến khoảng thời gian khi hắn còn ở Trái Đất. Khi đó, hắn có một căn phòng bên bờ biển với cửa sổ sát đất. Mỗi sáng thức dậy là có thể ngắm biển rộng lớn, khiến cơ thể và tinh thần trở nên thư thái, mỗi khi có dịp nghỉ ngơi hắn đều dành vài ngày ở đó.
"Thích, ta chưa từng thấy một căn phòng như vậy, cảm giác thật mới mẻ."
Thượng Quan Huyền Ý tràn đầy niềm vui quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn. Dù hắn biết Tiêu Lăng Hàn có xuất thân không tầm thường nhưng vì Tiêu Lăng Hàn không nói nên hắn cũng không hỏi nhiều. Thượng Quan Huyền Ý tin rằng khi thời điểm thích hợp đến, Tiêu Lăng Hàn sẽ tự mình nói ra, dù sao bản thân hắn cũng chưa kể về quá khứ của mình. Dù trước kia Tiêu Lăng Hàn là ai, bây giờ hắn cũng là đạo lữ của mình, là người mà mình muốn nắm tay đi suốt cuộc đời.
"Em thích là ta vui rồi." Tiêu Lăng Hàn mỉm cười dịu dàng nhìn Thượng Quan Huyền Ý, gương mặt hắn cũng trở nên nhu hòa hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ở ngay gần, Thượng Quan Huyền Ý tiến lên hôn nhẹ vào má Tiêu Lăng Hàn.
"Năm tháng bình yên, bên nhau trọn kiếp”
“Nắm tay đến già, bạc đầu chẳng tiếc.”
“Hoạn nạn kề vai, bên nhau mãi mãi”
“Thiên đường, địa ngục, đời đời không phai."
Hai người nhìn nhau cười, từ trong mắt đối phương họ nhìn thấy tình yêu chân thành, kiên định không hối tiếc. Thời gian cứ thế trôi đi trong bình yên và hạnh phúc.
Không khí vừa lúc, Tiêu Lăng Hàn nhìn vào gương mặt của Thượng Quan Huyền Ý, đôi mắt hoa đào ánh lên hình bóng của chính mình. Hắn nâng mặt Thượng Quan Huyền Ý lên, hôn nhẹ lên trán, rồi đến sống mũi thanh tú, cuối cùng đặt lên đôi môi đó một nụ hôn sâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt hồ, bầy chim trắng kết đàn nối cánh bay qua, tựa như đang trao gửi lời chúc phúc đến hai người.
"Ưm ~~ A Hàn, ta cảm thấy khó chịu." Thượng Quan Huyền Ý thích cùng Tiêu Lăng Hàn hôn, ban đầu cảm giác thật thoải mái, như thể cả cơ thể và tâm hồn đều như bay trên mây. Nhưng dần dần, hắn cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm giác bứt rứt khó chịu, đặc biệt là ở một nơi nào đó.
Tiêu Lăng Hàn tất nhiên nhận ra sự thay đổi trong cơ thể của Thượng Quan Huyền Ý, liền ghé sát vào tai hắn, thì thầm: "Xem ra bảo bối của ta sắp trưởng thành rồi, đã bắt đầu có phản ứng tự nhiên của cơ thể."
Thượng Quan Huyền Ý vừa xấu hổ vừa tức giận, cốc nhẹ vào trán Tiêu Lăng Hàn: ai là bảo bối chứ, hắn tuyệt đối không phải là bảo bối!
"A hàn, huynh có thể giúp ta một chút, được không?"
Tiêu Lăng Hàn nheo mắt nhìn Thượng Quan Huyền Ý, thấy đôi mắt hắn hơi đỏ lên, mỗi lần bị hôn đều sẽ như vậy. Nghĩ đến việc nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo rơi ra từ đôi mắt đào hoa ấy, Tiêu Lăng Hàn càng cảm thấy đó sẽ là một cảnh đẹp tuyệt vời.
Từ ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn thấy sự bối rối lẫn khao khát, dường như muốn chiếm lấy người trước mặt hoàn toàn.
Đối diện với ánh mắt cháy bỏng của Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý chợt thấy sợ hãi, như thể bản thân là con mồi của Tiêu Lăng Hàn vào lúc này.
"A Hàn, ta... ta không cần ngươi giúp nữa, ta ổn rồi, không còn khó chịu." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng lùi lại một bước.
Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng kéo Thượng Quan Huyền Ý vào lòng, không để hắn trốn thoát, ôm chặt lấy hắn.
"Đừng lo, ta sẽ không làm em bị thương đâu." Trong lòng Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Ta chỉ muốn điên - cuồng - chiếm hữu - em, cả trong lẫn ngoài của em đều thuộc về ta.
"Ý Ý!"
"Hở?"
"Chờ khi chúng ta đến thành Thánh Kiếm và ổn định xong, chúng ta liền song tu, được không?"
"Nhưng chẳng phải chúng ta còn phải đi đến bí cảnh Hằng Phong sao?"
" Bí cảnh Hằng Phong còn năm tháng nữa mới mở, khi chúng ta đến thành Thánh Kiếm thì vẫn còn khoảng ba tháng. Đến lúc đó, chúng ta có thể vào không gian tùy thân, như vậy sẽ không ai có thể quấy rầy chúng ta."
Nghe đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng thêm rung động nhưng trong lòng lại băn khoăn làm sao có thể cùng Tiêu Lăng Hàn tiến thêm một bước. Lần trước khi nhìn lén Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bị Tiêu Lăng Hàn phát hiện, hắn cũng không dám dùng thần thức để trộm nhìn nữa. Lúc ở thành Minh Huyền, chỉ thấy Hồ Minh Nghiệp nằm trên người Hồ Minh Ba nhưng không biết bước tiếp theo nên làm thế nào...
"Ý Ý?"
"Hả?"
"Vừa rồi em đang suy nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, ta chỉ là nghĩ về chuyện song tu... Ta... ta không biết phải làm thế nào."
"Không sao cả, đến lúc đó ta sẽ tay cầm tay dạy em." Tiêu Lăng Hàn nghĩ thầm: Đến lúc đó em chỉ cần nằm yên là được nhưng lời này hiện tại hắn không nói ra. Dù gì Thượng Quan Huyền Ý cũng đã từng lén nhìn Mạc Vô Nhai, dù bị Tiêu Lăng Hàn phát hiện và ngăn lại nhưng chắc chắn đã thấy cảnh Mạc Vô Nhai nằm phía trên. Nhóc con này luôn muốn đè mình, đến lúc đó sẽ cho hắn biết rõ ai mới là người ở trên.
"A hàn, huynh thật sự biết sao?" Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ hỏi, vì Tiêu Lăng Hàn từng nói hắn chỉ gần gũi với mình. Thế mà giờ đây chuyện song tu, hắn lại nói biết, chẳng lẽ là đã từng lén nhìn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ? Nghĩ đến đây, Thượng Quan Huyền Ý càng cảm thấy mình đã nắm được chân tướng, đúng là không công bằng chút nào!
Tiêu Lăng Hàn không biết rằng Thượng Quan Huyền Ý đang ngờ vực hắn đã lén quan sát Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ song tu. Nghe Thượng Quan Huyền Ý hỏi, hắn tự tin đáp: "A Hàn của em thiên phú hơn người, tất nhiên là biết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Huyền Ý: "…" Đúng là dối trá! Nhất định đã lén nhìn Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ!
Hai tiếng sau, Mạc Vô Nhai theo chỉ thị của Tiêu Lăng Hàn, đặt linh thạch vào phòng điều khiển, khiến tốc độ phi thuyền tăng lên gấp mấy lần.
Một tháng sau…
Cuối cùng, năm người Tiêu Lăng Hàn đã đến thành Đồ Phong. Vì họ không vội vã, ở hồ Thiên Diện còn dừng lại nhiều lần, bắt vài con kim linh cá để ăn. Có lúc gặp yêu thú cấp thấp, cả nhóm cùng hợp lực giải quyết, khiến hành trình vốn chỉ mười ngày kéo dài đến cả tháng.
Đến cổng thành Đồ Phong, họ nhìn thấy ba chữ lớn khắc trên cổng cùng với biểu tượng một thanh kiếm, dấu hiệu của Huyền Kiếm Các, cho thấy đây là địa bàn của Huyền Kiếm Các.
Thành Đồ Phong là thành trì hạng hai, phí vào thành cũng cao hơn thành trì hạng ba, mỗi người phải nộp hai mươi khối linh thạch trung phẩm.
Bên trong thành, các cửa hàng đều bán kiếm, đến mức Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ không biết có loại vũ khí nào khác được bày bán hay không, vì chắc chắn chẳng có ai mua.
Trong thành, người mang kiếm xuất hiện khắp nơi, mười người thì có một nửa đeo kiếm sau lưng. Nhóm của Tiêu Lăng Hàn năm người không ai mang kiếm, ngay lập tức trông rất khác biệt và dễ nhận ra là người từ nơi khác đến.
Chẳng bao lâu, vài đứa trẻ đeo kiếm tiến tới trước mặt nhóm họ và nói: "Các vị tiền bối, các ngài muốn đi đâu? Chúng ta có thể dẫn đường."
"Chúng ta không cần người dẫn đường." Khổng Nhạc Trì, dù không thường xuyên ở Huyền Kiếm Các nhưng các thế lực trong phạm vi quản lý của Huyền Kiếm Các thì hắn gần như đều đã đi qua.
"Sao lại không cần chứ? Các ngươi vừa nhìn đã biết là người bên ngoài, chúng ta dẫn đường chuyên nghiệp, giá rẻ, không lừa già dối trẻ, tuyệt đối không chém giá cao." Một đứa bé trong nhóm nghiêm trang nói.
Mọi người đều cảm thấy có chút á khẩu, đứa trẻ nói "chúng ta", chứ không phải "ta", ý là cả nhóm bọn chúng đều muốn làm người dẫn đường cho Tiêu Lăng Hàn và nhóm năm người của anh ta! Ở đây có sáu đứa trẻ, nghĩa là có sáu phần phí dẫn đường, thế mà còn nói là không lừa đảo? Hiện giờ trẻ con tinh ranh đến vậy sao? Còn biết bày mưu, nếu không cẩn thận có khi lại rơi vào bẫy trò chơi từ ngữ này mất.
"Làm sao ngươi biết ta là người ngoài?" Khổng Nhạc Trì lấy từ trong nhẫn không gian ra một khối ngọc bài, vung vẩy trước mặt mấy đứa trẻ.
"Làm phiền các vị tiền bối rồi." Mấy đứa trẻ thấy rõ ký hiệu trên ngọc bài, lập tức cung kính lùi lại một bên.
Tiêu Lăng Hàn và bốn người trong nhóm đều nhìn thoáng qua ngọc bài trên tay Khổng Nhạc Trì, phía trước có một chữ "Khổng", có lẽ là ngọc bài thể hiện thân phận của hắn trong Khổng gia.
Chờ Tiêu Lăng Hàn và nhóm đi xa, vẫn còn nghe được tiếng nói chuyện của đám trẻ lúc nãy.
"Thật vất vả mới gặp được mấy con dê béo, ai ngờ lại không phải người ngoài."
"Đúng vậy, thật đáng tiếc."
"Mấy hôm trước bọn thằng Cẩu vừa mới lừa được một tu sĩ từ nơi khác một ngàn khối linh thạch, thật là hâm mộ hắn."
"Đi thôi, ra cửa thành tiếp tục ngồi canh, biết đâu con dê béo tiếp theo sẽ là của chúng ta."
Khổng Nhạc Trì đương nhiên cũng nghe được những lời của đám trẻ, hắn có chút ngượng ngùng nói với bốn người Tiêu Lăng Hàn: "Chỉ có một số ít thành trì là như vậy thôi, kiếm tu nói chung là nghèo, các ngươi đừng bận tâm. Nếu sau này còn đi lại trong phạm vi thế lực của Huyền Kiếm Các, nếu không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất nên mang theo một thanh kiếm trên người."
Nói đến đây, Khổng Nhạc Trì có chút ngượng ngùng, bởi vì ngoài mấy thành trì quan trọng ra thì các thành trì khác đều như thế này. Rốt cuộc, nếu các thành trì ở khu giao thương cũng làm như vậy thì sẽ chẳng có ai muốn đến các thành trì khác của Huyền Kiếm Các.
"Nếu chúng ta không cho bọn họ linh thạch hoặc không đồng ý để họ dẫn đường thì sẽ thế nào?"
"Không có gì đâu, nhìn kìa, bên đó." Nói rồi, Khổng Nhạc Trì chỉ về phía trước.
Tiêu Lăng Hàn và bốn người đồng loạt nhìn theo, chỉ thấy hai tu sĩ Kim Đan kỳ mặc trang phục lộng lẫy đang bị một đám người bao vây ở giữa và đứng đầu đám người ấy lại là một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro