[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Không Chừa Một...
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn vừa bước ra khỏi trận pháp thì liền thấy một lão già đang ném phù về phía Thượng Quan Huyền Ý. Thấy lão già thích dùng phù chú như vậy, Tiêu Lăng Hàn cũng lấy ra năm tấm Bạo Phá Phù, kích hoạt và ném về phía lão.
Lão già thấy Thượng Quan Huyền Ý né được phù của mình thì tiếc vì không thể làm đối phương bị thương. Ngay sau đó tiếng "Bùm bùm” vang lên, chính ông ta bị bùa nổ làm cho mặt mày xám xịt, cánh tay bị chặt đứt, thương tích nghiêm trọng, quỳ rạp trên mặt đất hơi thở thoi thóp.
Lão già bị đánh gục, khó nhọc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên một đôi giày trắng ngay trước mặt mình. Khi ngước nhìn lên, ông bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ, đầy khí chất của chủ nhân đôi giày ấy, người đang đứng nhìn ông với nụ cười mỉm.
Bất ngờ, một thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua đan điền của ông, nỗi đau cùng sự ngỡ ngàng trào dâng trong ánh mắt. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi lão già gục xuống là hình ảnh người nam tử tuấn mỹ kia, vẫn giữ nụ cười đó, nhìn xuống ông – một nụ cười mà lão già mang theo vào giây phút lịm tắt của cuộc đời.
Thượng Quan Huyền Ý thấy lão già đã bị Tiêu Lăng Hàn hạ gục, liền nhanh chóng xử lý một nữ tu khác.
“A Hàn, chúng ta có nên giúp họ không?”
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Ân Thiên Duệ đang chật vật chạy trốn, suýt chút nữa bị bắt, không khỏi toát mồ hôi.
Mạc Vô Nhai thì ứng phó rất khéo léo, chủ yếu nhờ vào pháp khí trong tay hắn mà đối thủ hoàn toàn không thể thấy. Chỉ cần không chú ý, đối thủ lập tức bị đánh lén từ sau lưng.
Khổng Nhạc Trì cũng bị thương khá nhiều nhưng tuy đang ở thế yếu, hai đối thủ của hắn lại tỏ ra dè dặt, có lẽ do biết thân phận của hắn không đơn giản nên không dám ra đòn chí mạng.
“Ý Ý, em có thấy Ân Thiên Duệ chạy nhanh hơn nhiều không? Chúng ta cứ đứng nhìn thêm chút đã.” Tiêu Lăng Hàn nói, thấy Ân Thiên Duệ nhiều lần suýt bị tấn công nhưng đều may mắn tránh thoát.
“ Ừ, huynh nói phải, lúc sinh tử cận kề là khi tiềm năng được kích phát nhất.” Thượng Quan Huyền Ý gật đầu đồng ý, không lo lắng Ân Thiên Duệ bị bắt ngay vì chính hắn trước kia cũng từng gặp tình huống tương tự, nhờ vậy hiện giờ là người có tốc độ tốt nhất.
Ân Thiên Duệ thấy bùa trong tay sắp hết, trong lòng rất lo lắng nên căng thẳng vấp ngã vì viên đá trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, hắn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang thoải mái xem mình chạy trốn, còn chỉ tay về phía sau. Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang đuổi đến. Hắn không còn cách nào khác, gắng sức chạy về phía Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Ân Thiên Duệ chưa kịp tới nơi thì giọng nam tu phía sau đã vang lên.
“Ha ha, tiểu tử, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Ân Thiên Duệ vừa quay đầu lại, máu bắn lên mặt hắn khi cánh tay của nam tu bị cắt lìa, rơi xuống đất. Ngay sau đó, nam tu mới cảm nhận được đau đớn, hét lên: “Aaa… Tay của ta!”
Hắn chưa kịp định thần trước biến cố, thì đã ngã xuống đất với một tiếng rầm!
Thượng Quan Huyền Ý rũ máu trên kiếm, rồi dùng lưỡi kiếm khơi cái tay vừa rơi xuống của nam tu, ném về phía Ân Thiên Duệ, “Nó là của ngươi đấy.”
Ân Thiên Duệ theo phản xạ đưa tay đỡ nhưng khi nhận ra đó là cánh tay đứt lìa, hắn hoảng sợ ném xuống ngay lập tức.
“Huyền Ý, ngươi cố tình phải không?” Ân Thiên Duệ tức giận nhìn Thượng Quan Huyền Ý, vẻ mặt đầy tức giận.
“Ta cố tình gì chứ? Thiên Duệ, ta có lòng tốt tặng chiến lợi phẩm cho ngươi, ngươi không cần thì thôi.” Thượng Quan Huyền Ý lườm hắn, rồi chỉ vào chiếc nhẫn không gian trên cái tay kia, ý như bảo rằng mình chỉ muốn tốt cho Ân Thiên Duệ.
Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý thực ra đang nở hoa, nhìn Ân Thiên Duệ ăn mệt như vậy khiến hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ân Thiên Duệ nhìn theo hướng Thượng Quan Huyền Ý chỉ, thấy nhẫn không gian trên tay đứt lìa kia, thì lập tức cảm thấy bản thân vừa rồi phản ứng hơi quá. Hắn không chê nữa, nhặt tay lên và lấy nhẫn không gian xuống. Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện trong đó có mười lăm vạn linh thạch loại trung phẩm.
“Huyền Ý, cảm ơn nhé!” Hắn vui vẻ nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm: Thôi thì coi như chút đền bù cho ngươi vì vừa rồi đã vất vả chạy trốn. Tuy nhiên, bên ngoài hắn chỉ cười rồi phẩy tay, nói: “Không có gì, ai bảo chúng ta là bạn tốt cùng nhau cơ chứ!”
Khi họ quay lại, thấy Mạc Vô Nhai đã đóng băng đối thủ của mình, ngay sau đó người kia vỡ vụn, rơi xuống đất thành từng mảnh.
Ân Thiên Duệ nhìn thấy vậy, liền sử dụng pháp thuật thanh tẩy lên chính mình vì trên mặt hắn đầy máu, nhìn có phần đáng sợ.
Mạc Vô Nhai thì bực bội vì không gặp được một đối thủ đủ tầm để chiến đấu. Quảng Hàn Băng Diễm bên trong hắn chê rằng hắn mãi không bắt được đối thủ, liền trực tiếp dùng dị hỏa giết luôn đối phương. Giết thì cũng thôi nhưng Quảng Hàn Băng Diễm còn phá hỏng luôn cả nhẫn không gian của đối thủ, khiến hắn mất luôn chiến lợi phẩm.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đã xử lý xong tám tu sĩ bên mình, rồi đồng loạt nhìn về phía Khổng Nhạc Trì cùng hai người khác đang giao đấu không xa.
Ba người đang đánh nhau kịch liệt, ai cũng không chiếm được ưu thế.
“Huyền Ý, chúng ta qua giúp Khổng đạo hữu một chút, không thì bọn họ có khi đánh tới tối cũng không xong mất.” Tiêu Lăng Hàn nói, thấy cả ba không ai sử dụng sát chiêu, như thể đang tỷ thí hơn là đánh sinh tử.
“Được thôi, A Hàn! Chúng ta đối phó tên đại hán kia trước, nhìn là biết dễ bị ăn hiếp.” Thượng Quan Huyền Ý hào hứng đáp, thầm nghĩ không biết sau này tên đại hán sẽ có biểu cảm thế nào khi bị họ xử lý.
Hai người tiến đến bên Khổng Nhạc Trì, “Khổng đạo hữu, tên đại hán để bọn ta xử lý, ngươi lo tên còn lại.”
Lúc này, đại hán mới nhận ra rằng hiện trường chỉ còn Tiêu Lăng Hàn và mấy người họ, còn những người khác đã biến mất từ lúc nào. Hắn và đồng bọn trao đổi ánh mắt, đều nhận ra mình đã xem thường nhóm người này. Nhưng trong lòng họ vẫn nghĩ: chỉ cần bắt được nhóm này, hai trăm vạn linh thạch sẽ thuộc về họ. Quyết định xong, hai người lập tức lao vào tấn công Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
“Hừ, không ngờ các ngươi cũng có chút bản lĩnh! Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi cách tôn trọng tiền bối!” Đại hán vừa nói vừa xông vào tấn công Tiêu Lăng Hàn, vẫn tức giận vì lần trước bị Tiêu Lăng Hàn phớt lờ.
Đại hán là một kẻ mạnh về thể thuật, thân hình đầy cơ bắp nhưng khi đối đầu với thân hình mảnh mai của Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, lại tỏ ra yếu thế. Hai người tung quyền, đại hán bị Tiêu Lăng Hàn đánh lui ba bước, trong khi Tiêu Lăng Hàn vẫn đứng vững không chút lay động.
Đại hán nhìn nắm tay mình, không hiểu sao hắn có cảm giác như vừa đấm vào một ngọn núi.
“Lại đến!” Không cam chịu, đại hán lao tới tấn công lần nữa.
Lần này, Thượng Quan Huyền Ý bước lên phía trước, giơ nắm đấm phải và đối đầu trực tiếp với đại hán. Kết quả, đại hán lại bị đánh lùi ba bước, khiến hắn kinh ngạc tột độ. Chỉ là hai tên tiểu tử mà sao lại khiến hắn phải lùi bước như thế này?
Đại hán nghi ngờ chính mình, không biết liệu có phải thể lực gặp vấn đề. Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đã tiến tới, liên tục tấn công hắn. Dù tự hào về thể thuật của mình, đại hán vẫn không địch nổi hai người. Chẳng mấy chốc, hắn bị đánh ngã xuống đất, thở hổn hển, không còn sức chống cự.
Đại hán bị đánh bại, quỳ xuống đất cầu xin, "Hai vị thiếu hiệp, xin tha cho ta, ta biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa." Nhưng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không phải những người dễ mềm lòng. Tiêu Lăng Hàn xuất kiếm, Thượng Quan Huyền Ý dùng hỏa thuật, phối hợp ăn ý. Chẳng mấy chốc, đại hán đã tan biến vào hư không. Họ biết rằng việc nương tay với kẻ địch chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm hơn.
Khổng Nhạc Trì đang căng thẳng chiến đấu với vị đại thúc có Phong linh căn – loại linh căn hiếm hoi, thậm chí còn ít gặp hơn cả Lôi linh căn và Băng linh căn. Với hỏa hệ pháp thuật của mình, Khổng Nhạc Trì đã bị phong hệ của đối phương khống chế hoàn toàn, chiêu thức của hắn liên tục bị đánh tan hoặc lệch khỏi quỹ đạo. Cảm giác thất thế khiến Khổng Nhạc Trì thầm hối hận vì trước đây đã không nỗ lực tu luyện nhiều hơn.
Đúng lúc đó, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn tiến đến giúp đỡ. Thượng Quan Huyền Ý sử dụng băng hệ pháp thuật, một hệ khắc chế tốt với phong linh căn, tạo ra một loạt băng tiễn tấn công đối phương. Đại thúc phong linh căn bị kìm hãm rõ rệt, không thể dễ dàng thổi tan băng tiễn mà Huyền Ý tạo ra. Cùng lúc đó, Tiêu Lăng Hàn với kiếm pháp điêu luyện cũng tham gia tấn công, khiến đại thúc không còn đường nào để phản công.
Đại thúc nhanh chóng nhận ra rằng hai người này không chỉ đơn thuần là Kim Đan kỳ như vẻ ngoài mà thực chất đều là Nguyên Anh hậu kỳ, khiến ông thấy mình đã hoàn toàn bị đánh lừa. Nhận thấy không có hy vọng chiến thắng, ông tính đến tự bạo để tìm đường thoát thân. Nhưng đáng giận chính là ông phát hiện ra linh khí trong cơ thể mình không còn nghe theo lệnh, như thể đã bị thứ gì đó cản trở. Cuối cùng, ông ngã gục khi trong đan điền dần xuất hiện một luồng khí đen vô danh, kết thúc số phận của mình một cách bất lực.
Nhìn đối thủ đã bị hai người nhanh chóng hạ gục, Khổng Nhạc Trì không khỏi ngạc nhiên và phức tạp trong lòng. Hắn chợt nhớ lại việc chính những người này đã cứu mình trước đây, bây giờ, họ lại xuất hiện, giúp hắn vượt qua nguy hiểm một lần nữa. Hoá ra, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều đã giấu đi tu vi thực sự của mình, khiến hắn càng thêm cảm kích và nể phục.
Sau trận đấu, Khổng Nhạc Trì ngồi thẫn thờ dưới đất, cảm thấy bị tác động lớn khi nhận ra khả năng thật sự của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Tiêu Lăng Hàn nhìn Khổng Nhạc Trì và hỏi, "Khổng đạo hữu, ngươi định ngồi đây qua đêm sao?"
Khổng Nhạc Trì ngơ ngác ngẩng đầu, chưa hiểu ý Tiêu Lăng Hàn. Tiêu Lăng Hàn chỉ về phía một con thuyền nhỏ đang neo bên hồ, "Chúng ta phải đi, ngươi có đi cùng không?"
Khổng Nhạc Trì lập tức đứng dậy, đáp, "Có, đợi ta với."
Chiếc phi thuyền nhỏ neo trên hồ Thiên Diện là một món linh bảo cấp hai mà nhóm Tiêu Lăng Hàn đã thu được từ đối thủ trước đây. Nhìn qua, thuyền chỉ có vẻ đủ chỗ cho bốn, năm người, nhưng khi bước vào bên trong, không gian rộng rãi và thoáng đãng đến bất ngờ.
Bên trong phi thuyền có bốn phòng, bao gồm một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ và một phòng điều khiển. Chiếc phi thuyền này ban đầu là chiến lợi phẩm của mấy người Tiêu Lăng Hàn khi họ tiêu diệt Nguyên Thương và lấy được từ không gian giới tử của hắn.
Sau khi có được phi thuyền, Tiêu Lăng Hàn đã luyện chế lại hoàn toàn, khiến ngoại hình phi thuyền không còn giống hình dáng ban đầu. Hắn cũng cải tiến cả nội thất bên trong, bổ sung thêm Không Minh Thạch để mở rộng không gian. Nhờ đó, phi thuyền không chỉ trở nên thoải mái và rộng rãi mà còn mang lại cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.
Đặc biệt hơn, Tiêu Lăng Hàn đã cải tạo phi thuyền thành phương tiện lưỡng dụng, có thể di chuyển cả trên không trung lẫn dưới nước. Điều này làm tăng đáng kể tính linh hoạt của phi thuyền, giúp nhóm của hắn dễ dàng di chuyển trong nhiều môi trường khác nhau mà không gặp trở ngại.
Lão già thấy Thượng Quan Huyền Ý né được phù của mình thì tiếc vì không thể làm đối phương bị thương. Ngay sau đó tiếng "Bùm bùm” vang lên, chính ông ta bị bùa nổ làm cho mặt mày xám xịt, cánh tay bị chặt đứt, thương tích nghiêm trọng, quỳ rạp trên mặt đất hơi thở thoi thóp.
Lão già bị đánh gục, khó nhọc ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên một đôi giày trắng ngay trước mặt mình. Khi ngước nhìn lên, ông bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ, đầy khí chất của chủ nhân đôi giày ấy, người đang đứng nhìn ông với nụ cười mỉm.
Bất ngờ, một thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên qua đan điền của ông, nỗi đau cùng sự ngỡ ngàng trào dâng trong ánh mắt. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi lão già gục xuống là hình ảnh người nam tử tuấn mỹ kia, vẫn giữ nụ cười đó, nhìn xuống ông – một nụ cười mà lão già mang theo vào giây phút lịm tắt của cuộc đời.
Thượng Quan Huyền Ý thấy lão già đã bị Tiêu Lăng Hàn hạ gục, liền nhanh chóng xử lý một nữ tu khác.
“A Hàn, chúng ta có nên giúp họ không?”
Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Ân Thiên Duệ đang chật vật chạy trốn, suýt chút nữa bị bắt, không khỏi toát mồ hôi.
Mạc Vô Nhai thì ứng phó rất khéo léo, chủ yếu nhờ vào pháp khí trong tay hắn mà đối thủ hoàn toàn không thể thấy. Chỉ cần không chú ý, đối thủ lập tức bị đánh lén từ sau lưng.
Khổng Nhạc Trì cũng bị thương khá nhiều nhưng tuy đang ở thế yếu, hai đối thủ của hắn lại tỏ ra dè dặt, có lẽ do biết thân phận của hắn không đơn giản nên không dám ra đòn chí mạng.
“Ý Ý, em có thấy Ân Thiên Duệ chạy nhanh hơn nhiều không? Chúng ta cứ đứng nhìn thêm chút đã.” Tiêu Lăng Hàn nói, thấy Ân Thiên Duệ nhiều lần suýt bị tấn công nhưng đều may mắn tránh thoát.
“ Ừ, huynh nói phải, lúc sinh tử cận kề là khi tiềm năng được kích phát nhất.” Thượng Quan Huyền Ý gật đầu đồng ý, không lo lắng Ân Thiên Duệ bị bắt ngay vì chính hắn trước kia cũng từng gặp tình huống tương tự, nhờ vậy hiện giờ là người có tốc độ tốt nhất.
Ân Thiên Duệ thấy bùa trong tay sắp hết, trong lòng rất lo lắng nên căng thẳng vấp ngã vì viên đá trên mặt đất. Ngẩng đầu lên, hắn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đang thoải mái xem mình chạy trốn, còn chỉ tay về phía sau. Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang đuổi đến. Hắn không còn cách nào khác, gắng sức chạy về phía Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
Ân Thiên Duệ chưa kịp tới nơi thì giọng nam tu phía sau đã vang lên.
“Ha ha, tiểu tử, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Ân Thiên Duệ vừa quay đầu lại, máu bắn lên mặt hắn khi cánh tay của nam tu bị cắt lìa, rơi xuống đất. Ngay sau đó, nam tu mới cảm nhận được đau đớn, hét lên: “Aaa… Tay của ta!”
Hắn chưa kịp định thần trước biến cố, thì đã ngã xuống đất với một tiếng rầm!
Thượng Quan Huyền Ý rũ máu trên kiếm, rồi dùng lưỡi kiếm khơi cái tay vừa rơi xuống của nam tu, ném về phía Ân Thiên Duệ, “Nó là của ngươi đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Thiên Duệ theo phản xạ đưa tay đỡ nhưng khi nhận ra đó là cánh tay đứt lìa, hắn hoảng sợ ném xuống ngay lập tức.
“Huyền Ý, ngươi cố tình phải không?” Ân Thiên Duệ tức giận nhìn Thượng Quan Huyền Ý, vẻ mặt đầy tức giận.
“Ta cố tình gì chứ? Thiên Duệ, ta có lòng tốt tặng chiến lợi phẩm cho ngươi, ngươi không cần thì thôi.” Thượng Quan Huyền Ý lườm hắn, rồi chỉ vào chiếc nhẫn không gian trên cái tay kia, ý như bảo rằng mình chỉ muốn tốt cho Ân Thiên Duệ.
Trong lòng Thượng Quan Huyền Ý thực ra đang nở hoa, nhìn Ân Thiên Duệ ăn mệt như vậy khiến hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Ân Thiên Duệ nhìn theo hướng Thượng Quan Huyền Ý chỉ, thấy nhẫn không gian trên tay đứt lìa kia, thì lập tức cảm thấy bản thân vừa rồi phản ứng hơi quá. Hắn không chê nữa, nhặt tay lên và lấy nhẫn không gian xuống. Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện trong đó có mười lăm vạn linh thạch loại trung phẩm.
“Huyền Ý, cảm ơn nhé!” Hắn vui vẻ nói với Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm: Thôi thì coi như chút đền bù cho ngươi vì vừa rồi đã vất vả chạy trốn. Tuy nhiên, bên ngoài hắn chỉ cười rồi phẩy tay, nói: “Không có gì, ai bảo chúng ta là bạn tốt cùng nhau cơ chứ!”
Khi họ quay lại, thấy Mạc Vô Nhai đã đóng băng đối thủ của mình, ngay sau đó người kia vỡ vụn, rơi xuống đất thành từng mảnh.
Ân Thiên Duệ nhìn thấy vậy, liền sử dụng pháp thuật thanh tẩy lên chính mình vì trên mặt hắn đầy máu, nhìn có phần đáng sợ.
Mạc Vô Nhai thì bực bội vì không gặp được một đối thủ đủ tầm để chiến đấu. Quảng Hàn Băng Diễm bên trong hắn chê rằng hắn mãi không bắt được đối thủ, liền trực tiếp dùng dị hỏa giết luôn đối phương. Giết thì cũng thôi nhưng Quảng Hàn Băng Diễm còn phá hỏng luôn cả nhẫn không gian của đối thủ, khiến hắn mất luôn chiến lợi phẩm.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn đã xử lý xong tám tu sĩ bên mình, rồi đồng loạt nhìn về phía Khổng Nhạc Trì cùng hai người khác đang giao đấu không xa.
Ba người đang đánh nhau kịch liệt, ai cũng không chiếm được ưu thế.
“Huyền Ý, chúng ta qua giúp Khổng đạo hữu một chút, không thì bọn họ có khi đánh tới tối cũng không xong mất.” Tiêu Lăng Hàn nói, thấy cả ba không ai sử dụng sát chiêu, như thể đang tỷ thí hơn là đánh sinh tử.
“Được thôi, A Hàn! Chúng ta đối phó tên đại hán kia trước, nhìn là biết dễ bị ăn hiếp.” Thượng Quan Huyền Ý hào hứng đáp, thầm nghĩ không biết sau này tên đại hán sẽ có biểu cảm thế nào khi bị họ xử lý.
Hai người tiến đến bên Khổng Nhạc Trì, “Khổng đạo hữu, tên đại hán để bọn ta xử lý, ngươi lo tên còn lại.”
Lúc này, đại hán mới nhận ra rằng hiện trường chỉ còn Tiêu Lăng Hàn và mấy người họ, còn những người khác đã biến mất từ lúc nào. Hắn và đồng bọn trao đổi ánh mắt, đều nhận ra mình đã xem thường nhóm người này. Nhưng trong lòng họ vẫn nghĩ: chỉ cần bắt được nhóm này, hai trăm vạn linh thạch sẽ thuộc về họ. Quyết định xong, hai người lập tức lao vào tấn công Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý.
“Hừ, không ngờ các ngươi cũng có chút bản lĩnh! Hôm nay ta sẽ dạy các ngươi cách tôn trọng tiền bối!” Đại hán vừa nói vừa xông vào tấn công Tiêu Lăng Hàn, vẫn tức giận vì lần trước bị Tiêu Lăng Hàn phớt lờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại hán là một kẻ mạnh về thể thuật, thân hình đầy cơ bắp nhưng khi đối đầu với thân hình mảnh mai của Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, lại tỏ ra yếu thế. Hai người tung quyền, đại hán bị Tiêu Lăng Hàn đánh lui ba bước, trong khi Tiêu Lăng Hàn vẫn đứng vững không chút lay động.
Đại hán nhìn nắm tay mình, không hiểu sao hắn có cảm giác như vừa đấm vào một ngọn núi.
“Lại đến!” Không cam chịu, đại hán lao tới tấn công lần nữa.
Lần này, Thượng Quan Huyền Ý bước lên phía trước, giơ nắm đấm phải và đối đầu trực tiếp với đại hán. Kết quả, đại hán lại bị đánh lùi ba bước, khiến hắn kinh ngạc tột độ. Chỉ là hai tên tiểu tử mà sao lại khiến hắn phải lùi bước như thế này?
Đại hán nghi ngờ chính mình, không biết liệu có phải thể lực gặp vấn đề. Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đã tiến tới, liên tục tấn công hắn. Dù tự hào về thể thuật của mình, đại hán vẫn không địch nổi hai người. Chẳng mấy chốc, hắn bị đánh ngã xuống đất, thở hổn hển, không còn sức chống cự.
Đại hán bị đánh bại, quỳ xuống đất cầu xin, "Hai vị thiếu hiệp, xin tha cho ta, ta biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa." Nhưng Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không phải những người dễ mềm lòng. Tiêu Lăng Hàn xuất kiếm, Thượng Quan Huyền Ý dùng hỏa thuật, phối hợp ăn ý. Chẳng mấy chốc, đại hán đã tan biến vào hư không. Họ biết rằng việc nương tay với kẻ địch chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm hơn.
Khổng Nhạc Trì đang căng thẳng chiến đấu với vị đại thúc có Phong linh căn – loại linh căn hiếm hoi, thậm chí còn ít gặp hơn cả Lôi linh căn và Băng linh căn. Với hỏa hệ pháp thuật của mình, Khổng Nhạc Trì đã bị phong hệ của đối phương khống chế hoàn toàn, chiêu thức của hắn liên tục bị đánh tan hoặc lệch khỏi quỹ đạo. Cảm giác thất thế khiến Khổng Nhạc Trì thầm hối hận vì trước đây đã không nỗ lực tu luyện nhiều hơn.
Đúng lúc đó, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn tiến đến giúp đỡ. Thượng Quan Huyền Ý sử dụng băng hệ pháp thuật, một hệ khắc chế tốt với phong linh căn, tạo ra một loạt băng tiễn tấn công đối phương. Đại thúc phong linh căn bị kìm hãm rõ rệt, không thể dễ dàng thổi tan băng tiễn mà Huyền Ý tạo ra. Cùng lúc đó, Tiêu Lăng Hàn với kiếm pháp điêu luyện cũng tham gia tấn công, khiến đại thúc không còn đường nào để phản công.
Đại thúc nhanh chóng nhận ra rằng hai người này không chỉ đơn thuần là Kim Đan kỳ như vẻ ngoài mà thực chất đều là Nguyên Anh hậu kỳ, khiến ông thấy mình đã hoàn toàn bị đánh lừa. Nhận thấy không có hy vọng chiến thắng, ông tính đến tự bạo để tìm đường thoát thân. Nhưng đáng giận chính là ông phát hiện ra linh khí trong cơ thể mình không còn nghe theo lệnh, như thể đã bị thứ gì đó cản trở. Cuối cùng, ông ngã gục khi trong đan điền dần xuất hiện một luồng khí đen vô danh, kết thúc số phận của mình một cách bất lực.
Nhìn đối thủ đã bị hai người nhanh chóng hạ gục, Khổng Nhạc Trì không khỏi ngạc nhiên và phức tạp trong lòng. Hắn chợt nhớ lại việc chính những người này đã cứu mình trước đây, bây giờ, họ lại xuất hiện, giúp hắn vượt qua nguy hiểm một lần nữa. Hoá ra, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đều đã giấu đi tu vi thực sự của mình, khiến hắn càng thêm cảm kích và nể phục.
Sau trận đấu, Khổng Nhạc Trì ngồi thẫn thờ dưới đất, cảm thấy bị tác động lớn khi nhận ra khả năng thật sự của Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Tiêu Lăng Hàn nhìn Khổng Nhạc Trì và hỏi, "Khổng đạo hữu, ngươi định ngồi đây qua đêm sao?"
Khổng Nhạc Trì ngơ ngác ngẩng đầu, chưa hiểu ý Tiêu Lăng Hàn. Tiêu Lăng Hàn chỉ về phía một con thuyền nhỏ đang neo bên hồ, "Chúng ta phải đi, ngươi có đi cùng không?"
Khổng Nhạc Trì lập tức đứng dậy, đáp, "Có, đợi ta với."
Chiếc phi thuyền nhỏ neo trên hồ Thiên Diện là một món linh bảo cấp hai mà nhóm Tiêu Lăng Hàn đã thu được từ đối thủ trước đây. Nhìn qua, thuyền chỉ có vẻ đủ chỗ cho bốn, năm người, nhưng khi bước vào bên trong, không gian rộng rãi và thoáng đãng đến bất ngờ.
Bên trong phi thuyền có bốn phòng, bao gồm một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ và một phòng điều khiển. Chiếc phi thuyền này ban đầu là chiến lợi phẩm của mấy người Tiêu Lăng Hàn khi họ tiêu diệt Nguyên Thương và lấy được từ không gian giới tử của hắn.
Sau khi có được phi thuyền, Tiêu Lăng Hàn đã luyện chế lại hoàn toàn, khiến ngoại hình phi thuyền không còn giống hình dáng ban đầu. Hắn cũng cải tiến cả nội thất bên trong, bổ sung thêm Không Minh Thạch để mở rộng không gian. Nhờ đó, phi thuyền không chỉ trở nên thoải mái và rộng rãi mà còn mang lại cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.
Đặc biệt hơn, Tiêu Lăng Hàn đã cải tạo phi thuyền thành phương tiện lưỡng dụng, có thể di chuyển cả trên không trung lẫn dưới nước. Điều này làm tăng đáng kể tính linh hoạt của phi thuyền, giúp nhóm của hắn dễ dàng di chuyển trong nhiều môi trường khác nhau mà không gặp trở ngại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro