[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Chiến Đấu Kịch...

2024-12-15 21:02:31

Trong không gian

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ xuất hiện, lập tức đứng dậy và bước tới.

“Ý Ý, vất vả cho em rồi. Mạc sư huynh sao rồi?” Tiêu Lăng Hàn nắm tay Thượng Quan Huyền Ý, đưa lên môi hôn nhẹ.

Thượng Quan Huyền Ý hơi ngại vì Ân Thiên Duệ vẫn đang đứng cạnh. Tiêu Lăng Hàn nắm tay mình thân mật trước mặt người khác. Hắn lén liếc nhìn Ân Thiên Duệ, thấy hắn chỉ đang chăm chú nhìn Mạc Vô Nhai nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Thượng Quan Huyền Ý mới lên tiếng như không có chuyện gì: “Ta không sao. Tình trạng của Mạc sư huynh cũng ổn định, Quảng Hàn Băng Diễm không có dấu hiệu phản kháng. Tu vi của hắn hiện đã đến Kim Đan hậu kỳ. Chờ luyện hóa hoàn toàn Quảng Hàn Băng Diễm, tu vi của hắn chắc chắn sẽ đạt tới Kim Đan kỳ đỉnh.”

Tiêu Lăng Hàn gật đầu nhìn Mạc Vô Nhai, rồi nói: “Có vẻ Mạc sư huynh còn cần thời gian để hoàn toàn luyện hóa.”

“Đúng vậy. May mà A Hàn có không gian thời gian riêng, nếu không, quá trình luyện hóa của Mạc Vô Nhai chắc phải mất vài năm, e rằng có người phải đợi đến tàn hoa bại liễu cũng chẳng đợi được.” Thượng Quan Huyền Ý nhìn Ân Thiên Duệ, cười ý tứ.

Ân Thiên Duệ: “……” Hắn có làm gì đắc tội với Thượng Quan Huyền Ý đâu?

“Huyền Ý, vất vả ngươi! Đây là một nửa số linh thạch kiếm được, chúng ta chia đều. Lần này nhờ ngươi mà chúng ta mới kiếm được nhiều linh thạch như vậy.” Ân Thiên Duệ đưa cho Thượng Quan Huyền Ý 100 vạn linh thạch.

Thượng Quan Huyền Ý quay sang nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn gật đầu thì mới nhận số linh thạch từ tay Ân Thiên Duệ.

Số linh thạch này vốn dĩ Thượng Quan Huyền Ý cũng có phần nên đương nhiên hắn nhận, huống hồ Ân Thiên Duệ cũng đã trung thành với mình nhưng khi phải chọn giữa “phu nhân” và “thuộc hạ” thì dĩ nhiên là “phu nhân” quan trọng hơn.

Nhận linh thạch xong, Thượng Quan Huyền Ý nói: “A Hàn, với số linh thạch chúng ta vừa nhận, thành chủ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, đúng không?”

“Nơi này là thành trì cấp ba, người có tu vi cao nhất là thành chủ Cô Cửu Dật, tu vi của hắn là Hóa Thần trung kỳ. Chúng ta chỉ biểu hiện tu vi ở Kim Đan kỳ nên hắn có thể sẽ phái thêm vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến chặn đường. Hơn nữa, hắn cũng cần có người đối phó với Khổng Nhạc Trì, tu vi của Khổng Nhạc Trì đã đến Nguyên Anh kỳ đỉnh. Ta đoán rằng hắn sẽ đợi chúng ta rời khỏi thành Cô Nguyệt mới ra tay vì nếu xảy ra chuyện trong thành Cô Nguyệt, hắn sẽ không tránh khỏi trách nhiệm.”

Thượng Quan Huyền Ý tán đồng: “Huynh nói đúng.”

Ân Thiên Duệ chỉ im lặng một bên vì cảm thấy lần này chính mình đã gây họa, tốt nhất nên hạ thấp cảm giác tồn tại.

Cả nhóm ở lại quán trọ ba ngày nữa, Mạc Vô Nhai đã hoàn toàn luyện hóa Quảng Hàn Băng Diễm, tu vi đạt đến Kim Đan kỳ đỉnh.

Nhìn tu vi hiện tại của Mạc Vô Nhai, người phiền lòng nhất là Ân Thiên Duệ. Trước đây, hắn khó khăn lắm mới vượt qua được Mạc Vô Nhai, không còn là người yếu nhất nhóm, vậy mà chỉ mới qua chút thời gian đã lại thành kẻ yếu nhất rồi.

Sau khi ở thành Cô Nguyệt gần một tháng, Tiêu Lăng Hàn quyết định rời đi sớm. Hắn cảm thấy có kẻ đang không kiên nhẫn, thần thức quét qua nơi này mỗi ngày.

Cô Cửu Dật tự cho là làm rất kín đáo nhưng không biết thần thức của Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đều mạnh hơn hắn.

Ngày nào hắn cũng quét vài lần, hắn không phiền nhưng người khác đã phiền hắn.

Cô Cửu Dật là người của Huyền Kiếm Các, nếu không vì ngại Huyền Kiếm Các gây phiền toái, Tiêu Lăng Hàn thực sự muốn ra tay với hắn.

Vì thành Cô Nguyệt là địa bàn của Cô Cửu Dật, nhóm Tiêu Lăng Hàn không dám dùng Truyền Tống Trận. Nếu Truyền Tống Trận đưa họ đến nơi nguy hiểm, chắc chắn sẽ không có lối thoát.

Vì vậy, cả nhóm quyết định đi vòng qua hồ Thiên Diện, tiến tới thành Đồ Phong rồi mới đi Truyền Tống Trận tại đó.

Mấy người Tiêu Lăng Hàn rời khỏi thành, tiến thẳng về phía hồ Thiên Diện. Đáng ra chỉ có bốn người nhưng Khổng Nhạc Trì nói rằng dù sao mình cũng rảnh rỗi, coi như rèn luyện bản thân nên đã tham gia cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau 1 tiếng, năm người đã đến một bờ hồ.

Đó là một hồ nước trong xanh, mặt nước phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời xanh, núi non xanh biếc, cây cối um tùm. Chim nước bay là đà trên mặt hồ, lau sậy vàng nhạt ở ven hồ nhẹ nhàng đung đưa trong gió. Cảnh sắc tuyệt đẹp tựa như một bức tranh.

“Oa, nơi này thật đẹp!” Ân Thiên Duệ không kìm được, thốt lên.

Tiêu Lăng Hàn: “Trời nước giao hòa, xanh ngát một màu!”

Thượng Quan Huyền Ý: “Giang sơn cẩm tú, núi xanh nước biếc!”

Mạc Vô Nhai: “Sắc núi mơ màng, sắc nước thướt tha!”

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai mỗi người góp một câu ca ngợi, rồi đồng loạt nhìn về phía Khổng Nhạc Trì.

Khổng Nhạc Trì thấy cả nhóm nhìn mình, bèn thắc mắc: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”

“Sao ngươi không góp một câu?”

“Góp cái gì?”

“Tất nhiên là một câu ca ngợi cảnh đẹp này rồi!”

Khổng Nhạc Trì cạn lời. Những gì có thể nói đều bị mọi người nói hết, giờ hắn còn biết nói gì? Đây chẳng phải là làm khó hắn sao?

Bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, mắt Khổng Nhạc Trì sáng lên, hắn nhanh chóng nói: “Sát khí bao trùm, nguy hiểm tứ phía!”

Cả nhóm: “……” Không khí đang yên lành bị phá hỏng trong chốc lát.

“Có mười người, bốn Nguyên Anh sơ kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ, hai Nguyên Anh hậu kỳ và hai Nguyên Anh đỉnh.” Tiêu Lăng Hàn chậm rãi nhìn mọi người, rồi nói.

“Khổng đạo hữu, ngươi thấy thế nào nếu phụ trách hai tên Nguyên Anh đỉnh?” Tiêu Lăng Hàn mỉm cười, hỏi Khổng Nhạc Trì một cách ôn hòa.

Khổng Nhạc Trì hơi nhăn mặt. hắn có cảm giác rằng mặc dù Tiêu Lăng Hàn đang cười với mình nhưng lại khiến hắn thấy lạnh sống lưng, như thể ẩn ý trong nụ cười ấy không hề có ý tốt.

Nỗ lực giữ bình tĩnh, Khổng Nhạc Trì tự an ủi rằng có lẽ mình nghĩ nhiều. Hắn gật đầu đáp: “Được thôi.”

“Thiên Duệ, Mạc sư huynh, mỗi người một tên Nguyên Anh sơ kỳ, cứ tạm giữ chân bọn chúng là được.” Tiêu Lăng Hàn nói, lấy ra một xấp phù chú từ nhẫn không gian đưa cho hai người.

“Sư huynh, hai tên Nguyên Anh hậu kỳ để cho ta lo liệu.” Thượng Quan Huyền Ý lập tức nói trước khi Tiêu Lăng Hàn kịp sắp xếp.

Vì có Khổng Nhạc Trì ở bên, Thượng Quan Huyền Ý quyết định không cần dùng đến Phệ Linh Thử. Dù không có Phệ Linh Thử, thì chỉ với mười tên kia, hắn và Tiêu Lăng Hàn vẫn có thể xử lý dễ dàng.

“Được, chú ý an toàn, đừng để bị thương.” Tiêu Lăng Hàn dặn dò Thượng Quan Huyền Ý.

“Ừm, A Hàn, huynh cũng cẩn thận.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ân Thiên Duệ nhìn thấy hai người trước mặt lại thể hiện tình cảm, khiến cho bọn họ phải "ăn cẩu lương" miễn phí. Lúc này, hắn mới hiểu cảm giác của những người ở Học viện Hoàng Cực khi trước, khi mà hắn và Mạc Vô Nhai thường xuyên thể hiện tình cảm công khai. Giờ thì hắn cũng muốn trợn trắng mắt. Người cần được nhắc nhở chú ý an toàn lẽ ra phải là hắn và Mạc Vô Nhai mới đúng, vì cả hai đều có tu vi thấp nhất. Dù vậy, hắn chỉ dám âm thầm phàn nàn trong lòng, không có can đảm nói ra.

Sau đó, cả năm người lần lượt lấy vũ khí của mình ra. Tiêu Lăng Hàn nhìn về phía Mạc Vô Nhai, Mạc Vô Nhai lập tức hiểu ý và nói lớn: “Nếu các vị tiền bối đã chờ lâu, vậy thì hãy xuất hiện đi.”

“Haha, đám nhóc con, không ngờ chúng ta lại gặp nhau. Lần trước các ngươi không chịu đưa lão tử đi cùng, để xem hôm nay ta xử lý các ngươi thế nào.” Một đại hán từ trong bụi lau xuất hiện, ánh mắt đầy tàn nhẫn và hưng phấn khi nhìn về phía nhóm Tiêu Lăng Hàn.

“A Hàn, sao ta thấy người này quen quen.” Thượng Quan Huyền Ý nhìn đại hán, cảm giác như đã gặp hắn ở đâu đó, không phải ở kiếp trước, mà là ở một nơi nào đó.

“Còn nhớ khi chúng ta chuẩn bị lên thuyền tới Huyền Thiên đại lục không? Chính hắn đã muốn làm tay đấm miễn phí cho chúng ta.” Tiêu Lăng Hàn gõ nhẹ vào trán Thượng Quan Huyền Ý, nhắc nhở.

Nghe vậy, đại hán hừ lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, chín người mai phục còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Ban đầu, đại hán định ra tay với Tiêu Lăng Hàn nhưng Khổng Nhạc Trì đã chọn hắn làm đối thủ trước, buộc hắn phải đối phó với Khổng Nhạc Trì.

Mặc dù đại hán và Khổng Nhạc Trì đều có tu vi Nguyên Anh đỉnh nhưng thực lực lại chênh lệch lớn. Khổng Nhạc Trì sở hữu công pháp và võ kỹ cao cấp hơn, nên khi đối đầu với hai tên Nguyên Anh đỉnh cùng lúc, hắn chỉ có chút vất vả.

Khổng Nhạc Trì là đệ tử tinh anh được tông môn đào tạo nên khác biệt rõ rệt so với những tán tu. Kỹ thuật sử dụng pháp thuật hỏa hệ của hắn đạt đến mức độ xuất thần nhập hóa, khiến hai đối thủ của hắn không dám chủ quan.

Mạc Vô Nhai đối đầu với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ban đầu gặp khó khăn vì hắn chỉ mới đạt đến Kim Đan đỉnh và chưa từng thực chiến. Tuy nhiên, dần dần, hắn bắt đầu giành ưu thế và đối thủ cũng bị thương do vũ khí khó lòng phòng bị của Mạc Vô Nhai.

Ân Thiên Duệ ném ra hai tấm phù, rồi nhanh chóng rút lui, không dám đối mặt trực diện. Khi đối thủ tấn công, hắn nhanh chóng né tránh và tiếp tục sử dụng phù để tấn công từ xa, khiến đối thủ tức giận vừa đánh vừa chửi.

“ Tiểu tử chó chết kia, có giỏi thì đừng chạy, mẹ nó, chờ lão tử bắt được ngươi thì nhất định sẽ lột da ngươi!”

Ân Thiên Duệ nghe được nam tu nói vậy thì chạy càng nhanh. Nhưng sở dĩ hắn có thể chạy nhanh được như vậy là vì Chung Ly Cô Minh đã cho hắn một công pháp luyện thân.

Thượng Quan Huyền Ý thì đối đầu với hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, trong đó có một nữ tu sử dụng dải lụa như rắn và một lão già với cây phất trần có thể tấn công ở cự ly gần và xa. Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ sử dụng hỏa hệ pháp thuật để đối phó, khiến pháp khí của hai người bị thiêu rụi. Lão già phun máu vì pháp khí bản mạng bị hủy.

“ Tiểu tử đáng chết, thế mà dám giả heo ăn thịt hổ. Xem lão tử hôm nay thay trời hành đạo, giết thứ tai họa này. Nói xong, lão già lấy ra mấy tấm phù rồi kích hoạt chúng ném hết về phía Thượng Quan Huyền Ý.

Nữ tu thấy dải lụa đẹp đẽ của mình bị Thượng Quan Huyền Ý thiêu rụi đến mức không còn một mảnh, tức đến mức phun ra một ngụm máu. Nữ tu vốn có Thủy linh căn, sức tấn công không mạnh, nay pháp bảo quan trọng bị hủy, thân thể lại thêm thương tổn.

"Bà đây liều mạng với ngươi!" – nàng nói xong, rút kiếm đâm thẳng về phía Thượng Quan Huyền Ý.

Thấy cả hai người đối diện đều đang nổi điên, Thượng Quan Huyền Ý cũng không dám chủ quan. Hắn rút kiếm đỡ đòn của nữ tu, rồi thoắt người qua một bên khi thấy mấy tấm phù triện đang lao tới mình. Hắn nhanh chân di chuyển vài bước, rồi nắm lấy nữ tu ném thẳng vào hướng mấy tấm phù.

Sau loạt tiếng “bùm bùm bùm,” nữ tu tóc tai bù xù, trên người lại thêm nhiều vết thương.

Thượng Quan Huyền Ý thầm thở phào, nghĩ bụng: “Nếu mình bị trúng đòn thì chắc giờ cũng chẳng khác gì cô ta, hình tượng mất sạch.”

Trong khi đó, Tiêu Lăng Hàn tay cầm bội kiếm đối mặt với hai tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ và hai Nguyên Anh sơ kỳ. Bốn người này coi thường Tiêu Lăng Hàn nhưng lập tức phát hiện mình bị vây trong trận pháp của hắn.

Tiêu Lăng Hàn lựa chọn vây bốn người trong trận pháp là vì đối phương có đến mười người, trong khi phe hắn chỉ có năm người. Thêm vào đó, tu vi của đồng đội không đồng đều, lại có Ân Thiên Duệ là kẻ chuyên kéo chân sau. Nếu đối thủ bắt Ân Thiên Duệ, người có tu vi thấp nhất làm con tin, thì bọn họ chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.

Bây giờ, bốn người bị nhốt trong trận pháp, tu vi của cả bốn đều thấp hơn hắn. Dùng sức mạnh phá trận là điều không thể, và hơn nữa, bốn người này lại không biết gì về trận pháp.

Năm phút sau, từng người trong trận pháp đều bị Tiêu Lăng Hàn lần lượt hạ gục.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0