[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Quảng Hàn Băng...
2024-11-19 20:57:58
Ở phía bên kia, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng chuẩn bị ba món ăn, ngay sau đó Thượng Quan Huyền Ý cũng trở về.
"A Hàn." Thượng Quan Huyền Ý đẩy cửa phòng bước vào, đã nghe thấy mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn. Đã ba năm rồi, hắn chưa được ăn món Tiêu Lăng Hàn nấu.
"Đã về rồi."
Tiêu Lăng Hàn lập tức đưa cho Thượng Quan Huyền Ý một đôi đũa. Hai người ngồi xuống và bắt đầu bữa ăn.
"Ngon thật, đúng là hương vị của gia đình." Thượng Quan Huyền Ý ăn một miếng đồ ăn mà Tiêu Lăng Hàn gắp cho, nhắm mắt lại thưởng thức.
"Ừ, ta là người nhà của em, em cũng là người nhà của ta." Tiêu Lăng Hàn gắp thêm thức ăn cho Thượng Quan Huyền Ý, mỉm cười nhìn hắn. Bọn họ như vậy đúng là giống như người nhà.
Người nhà, hắn thích từ này. Hắn cũng là người có gia đình, nơi có Thượng Quan Huyền Ý chính là nhà của Tiêu Lăng Hàn.
Từ khi sinh ra, Tiêu Lăng Hàn như một cây bèo trôi dạt, không có người thân, cũng không có gia đình.
Lúc ở trái đất hắn là như vậy, mà thân phận hiện tại của hắn cũng không khác mấy.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ ăn những món mình nấu, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cuộc đời này chỉ cần có hắn bên cạnh, bất kể sau này ra sao, họ nhất định sẽ nắm tay nhau đi tới cuối cùng.
Thượng Quan Huyền Ý đương nhiên nói: "Huynh đương nhiên là người nhà của ta, chúng ta chính là đạo lữ, đã ký kết khế ước đạo lữ rồi."
"Ý Ý, em khiến ta yêu đến như vậy, tất nhiên ta sẽ giữ em ở mãi bên cạnh."
Tiêu Lăng Hàn nghĩ lại lúc trước khi không hỏi ý hắn, đã tự ý buộc hai người lại với nhau, khẽ lắc đầu.
Chính hắn cũng không hiểu từ khi nào lòng chiếm hữu với Thượng Quan Huyền Ý lại mãnh liệt đến vậy, mạnh đến mức chỉ cần ai đó liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn cũng muốn móc mắt người đó ra.
Vì lo lắng rằng khi đến đại lục Huyền Thiên họ sẽ phải chia xa, mình đã dùng cấm thuật để mạnh mẽ ký kết khế ước đạo lữ với hắn.
"A Hàn, ta thích được huynh giữ bên người, cả đời này không bao giờ rời xa." Thượng Quan Huyền Ý cũng nhân cơ hội thổ lộ.
"Được, cả đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau."
Hai người ấm áp ăn xong bữa cơm, sau đó Thượng Quan Huyền Ý kể cho Tiêu Lăng Hàn nghe về cuộc sống của hắn và hai người Mạc Vô Nhai trong mấy ngày gần đây, cả những chuyện liên quan đến Khổng Nhạc Trì.
"Ngươi nói Thiên Duệ muốn đến Thành chủ phủ để chữa bệnh cho đại tiểu thư sao?" Tiêu Lăng Hàn nhíu mày. Thành chủ phủ thuộc về thế lực của Huyền Kiếm Các. Dù Ân Thiên Duệ có chữa khỏi hay không, hắn cũng sẽ bị người khác chú ý đến. Nếu không thể chữa trị, Thành chủ thành Cô Nguyệt sẽ cho hắn một trận. Nhưng nếu chữa khỏi, càng có nhiều kẻ để ý đến hắn.
Ngay lập tức, Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Ân Thiên Duệ, yêu cầu hắn đến gặp mình một mình, vì có chuyện cần hỏi.
Khi Ân Thiên Duệ đến, Tiêu Lăng Hàn không vòng vo mà hỏi thẳng: "Đại tiểu thư Thành chủ phủ mắc bệnh gì?"
"Trận pháp? Đã mở trận pháp cách âm chưa?" Ân Thiên Duệ cẩn thận hỏi.
Chuyện gì mà cần đến trận pháp cách âm? Xem ra không đơn giản. Tiêu Lăng Hàn liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Huyền Ý, người lập tức mở trận pháp trong phòng.
"Nói đi!"
"Cô Tuyết Mai không mắc bệnh lạ gì cả, mà là trong cơ thể nàng có dị hỏa nhưng dị hỏa ấy không nhận nàng làm chủ. Vì vậy, mỗi lần nàng tu luyện, dị hỏa sẽ nổi lên làm loạn." Ân Thiên Duệ nhỏ giọng nói với cả hai.
Hôm đó ở Thành chủ phủ, Ân Thiên Duệ kiểm tra cho Cô Tuyết Mai nửa ngày vẫn không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng, nhờ có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong người thúc giục hắn rời khỏi phủ Thành chủ, hắn mới nhận ra. Nó truyền ý niệm cho hắn rằng trên người Cô Tuyết Mai có dị hỏa cùng loại, cấp bậc còn cao hơn nó. Đây là lần đầu tiên Thanh Liên Địa Tâm Hỏa giao tiếp với hắn nhưng tiếc là nó nói đứt quãng vì linh trí vẫn chưa hoàn toàn phát triển.
"Dị hỏa, Băng linh căn... chẳng lẽ là Quảng Hàn Băng Diễm?" Tiêu Lăng Hàn tự nhủ, rồi nói tiếp: "Thiên Duệ, ngươi định để Mạc sư huynh ký khế ước với nó sao?"
"Đúng vậy." Ân Thiên Duệ gật đầu.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến phủ Thành chủ. Việc này không nên chậm trễ, tránh để kẻ khác phát hiện trước." Tiêu Lăng Hàn lập tức quyết định, muốn có cơ duyên thì phải dám đối mặt với nguy hiểm.
"Được, cảm ơn Tiêu đại ca." Ân Thiên Duệ cảm kích nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Người bình thường khi nghe đến dị hỏa sẽ mưu toan diệt khẩu để hưởng cơ duyên một mình. Nhưng cả hai người này đều không lộ vẻ ham muốn, rõ ràng cảnh giới của hắn còn cách xa bọn họ rất nhiều. Xem ra, hắn cần phải tu luyện nhiều hơn!
Ân Thiên Duệ không biết rằng trong cơ thể Thượng Quan Huyền Ý có Minh Vương Âm Hỏa, xếp hạng thứ hai và trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn là Hỗn Độn Thánh Viêm, xếp hạng nhất, nên họ chẳng bận tâm đến dị hỏa cấp thấp hơn.
Tiêu Lăng Hàn lo lắng hỏi lại: "Ngươi không nói cho ai khác biết việc Cô Tuyết Mai có dị hỏa chứ?"
"Không, ngay cả với Vô Nhai ta cũng chưa nói."
“Ồ, không ngờ đấy, Thiên Duệ, ngươi còn có thể giữ được bí mật cơ đấy.”
Thượng Quan Huyền Ý đánh giá Ân Thiên Duệ từ đầu đến chân. Bình thường gia hỏa này có vẻ ngây ngô, không nghĩ rằng hắn có thể giữ kín chuyện này, ngay cả với Mạc Vô Nhai cũng không nói.
Ân Thiên Duệ: "..." Mình thực sự không đáng tin đến vậy sao?
Hôm sau
Tại đại sảnh phủ Thành chủ thành Cô Nguyệt.
"Ngươi thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ta chứ?" Cô Tuyết Mai hỏi Ân Thiên Duệ với vẻ mặt không biểu tình.
Ân Thiên Duệ: "Đương nhiên là thật."
Cô Tuyết Mai: "Các ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?"
Tiêu Lăng Hàn: "Bảy phần."
Nghe thấy câu trả lời từ Tiêu Lăng Hàn, Cô Tuyết Mai mới rời ánh mắt khỏi Ân Thiên Duệ để nhìn về phía hắn. Dù Tiêu Lăng Hàn rất đẹp trai nhưng Cô Tuyết Mai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng rồi hỏi: "Vậy bắt đầu đi, cần bao lâu?"
"Tuyết Mai, việc này có cần suy nghĩ thêm không? Dù sao bọn họ cũng không chắc chắn hoàn toàn." Cô Cửu Dật không ngờ rằng Cô Tuyết Mai lại tự quyết định mà không bàn bạc với ông nên lập tức lo lắng vì đối phương chỉ chắc chắn bảy phần.
"Cha à, ta đã quyết rồi. Ta đột phá Nguyên Anh kỳ ở tuổi 56, đã 40 năm qua vẫn chưa tiến thêm." Cô Tuyết Mai lạnh lùng đáp, tính cách nàng ít nói, một khi quyết định thì khó thay đổi.
"Vậy phiền Thành chủ chuẩn bị một phòng tu luyện yên tĩnh, tránh bị quấy rầy." Tiêu Lăng Hàn đứng dậy. Hôm nay chỉ có hắn và Ân Thiên Duệ đến Thành chủ phủ cùng với Khổng Nhạc Trì.
Còn Mạc Vô Nhai và Thượng Quan Huyền Ý thì được Tiêu Lăng Hàn đưa vào không gian Long Ngọc của hắn bởi vì khi chữa trị cho Cô Tuyết Mai, chỉ cần hai người là đủ. Thêm hai người nữa, Thành chủ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sau đó, Thành chủ dẫn mọi người đến một phòng tu luyện, nơi có trận pháp cấp năm bảo vệ bên ngoài nên bên trong rất an toàn, không ai có thể vào nếu không có lệnh bài.
"Tiểu hữu, xin hỏi các ngươi cần bao lâu?" Cô Cửu Dật nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi. Ông không thể để mọi người đợi bên ngoài quá lâu. Vừa rồi Tuyết Mai đã định hỏi nhưng câu trả lời bị gián đoạn vì ông xen vào.
Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ rồi đáp: "Nhanh thì ba ngày, chậm thì nửa tháng."
Cô Cửu Dật gật đầu và đưa ba người vào phòng tu luyện. Lý do ông đồng ý cho hai người này chữa trị cho con gái mình là vì tu vi của họ không cao. Dù Tuyết Mai là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngay cả nếu hai người kia có ý xấu cũng không đủ thực lực để làm gì nàng.
Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ là người mà Khổng Nhạc Trì giới thiệu nên hắn cùng Cô Cửu Dật ở bên ngoài phòng tu luyện chờ đợi.
Năm ngày sau…
Cửa phòng tu luyện mở ra, Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ và Cô Tuyết Mai cùng bước ra ngoài.
Gương mặt vốn không cảm xúc của Cô Tuyết Mai cũng xuất hiện một nụ cười nhạt. Cô Cửu Dật nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã thành công.
“Không phụ lòng mong đợi, bệnh của Cô tiền bối đã hoàn toàn hồi phục,” Ân Thiên Duệ nói với Cô Cửu Dật, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải đến lúc nhận phần thưởng linh thạch không.
“Cảm tạ hai vị thiếu hiệp, ta đã chuẩn bị yến tiệc, mời hai vị đến chung vui,” Cô Cửu Dật mỉm cười nói với Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ nhíu mày, điều này không như mình mong đợi. Lẽ ra chẳng phải họ nên nhận được nhận linh thạch sao? Thành chủ này có ý gì đây?
Hắn nhớ lại Mạc Vô Nhai từng nói về việc “được đằng chân lân đằng đầu”, liệu có phải thành chủ này thực sự định không giữ lời?
Nhận ra ánh mắt băn khoăn của Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn quay sang nhìn Cô Cửu Dật một cách điềm tĩnh.
Tên này thật tham lam, cứ thế mà lờ đi phần thưởng đã treo sao? Muốn chơi chiêu tay không bắt sói hả?
Ngay lập tức, Tiêu Lăng Hàn thẳng thắn nói với thành chủ: “Tiệc tùng không cần thiết, chúng ta đều hơi mệt. Thành chủ chắc chắn đã chuẩn bị sẵn phần thưởng, chúng ta bây giờ chỉ chờ thành chủ trao thôi.”
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn còn cố tình liếc nhìn Khổng Nhạc Trì, người đang chờ họ bên cạnh. Ý nghĩa không cần nói cũng rõ, chắc chắn Cô Cửu Dật hiểu.
Cô Cửu Dật tất nhiên hiểu nhưng để lấy ra hai trăm vạn linh thạch trung phẩm một cách dễ dàng thì ông cảm thấy không cam lòng.
Thấy cha mình do dự, Cô Tuyết Mai lên tiếng: “Cha!”
Cuối cùng, Cô Cửu Dật bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng lấy ra hai trăm vạn linh thạch trung phẩm đưa cho Ân Thiên Duệ.
Cầm một khoản lớn như vậy trong tay, Ân Thiên Duệ cảm thấy hơi bất an, linh cảm chuyện này chưa kết thúc.
Ba người trở lại quán trọ nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Hàn thiết lập thêm một Phòng Ngự Trận và một Sát Trận để đảm bảo an toàn. Vừa mới thiết lập xong, Ân Thiên Duệ dùng một lá Ẩn Thân Phù đi tới phòng hắn, cả hai cùng tiến vào không gian Long Ngọc.
Lúc này, Mạc Vô Nhai đang ở khu vực băng tuyết để luyện hóa dị hỏa Quảng Hàn Băng Diễm.
Năm ngày trước, sau khi Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ và Cô Tuyết Mai vào phòng tu luyện, Tiêu Lăng Hàn đã dán lên người Cô Tuyết Mai một lá Hôn Mê Phù.
Sau đó, hắn dùng linh nhãn quét qua đan điền của Cô Tuyết Mai, chỉ thấy Nguyên Anh của nàng mà không thấy dấu vết của Quảng Hàn Băng Diễm. Hóa ra Quảng Hàn Băng Diễm biết cách ẩn nấp nếu không thì đã bị người khác phát hiện từ lâu.
Hỗn Độn Thánh Viêm trong thân thể hắn lúc này không có phản ứng, gọi mãi cũng không ra. Tiêu Lăng Hàn đành phải thả Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai ra.
Vừa khi Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện, Minh Vương Âm Hỏa trong thân thể hắn lập tức chạy thẳng về phía Cô Tuyết Mai.
Cả bốn người giật mình, tim đều nhảy lên cổ.
Nếu bị Minh Vương Âm Hỏa thiêu một cái, Cô Tuyết Mai chắc chắn sẽ biến mất.
Ngay lúc bốn người còn chưa kịp định thần, họ thấy một đóa lửa màu xanh từ trong thân thể Cô Tuyết Mai chui ra, cố gắng tránh xa Minh Vương Âm Hỏa.
Minh Vương Âm Hỏa đuổi theo không buông, ngọn lửa xanh không thể thoát được.
Đó chính là mục tiêu của họ: Quảng Hàn Băng Diễm.
Quảng Hàn Băng Diễm đầu tiên muốn chạy vào thân thể Ân Thiên Duệ, nhưng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ chối cho nó vào.
Trong lúc nó chần chừ, Minh Vương Âm Hỏa suýt nuốt chửng nó.
May mắn còn một người đứng bên cạnh, Quảng Hàn Băng Diễm lập tức tiến vào đan điền người đó.
Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng ra lệnh cho Minh Vương Âm Hỏa truyền đạt với Quảng Hàn Băng Diễm rằng nếu chấp nhận chủ nhân hiện tại của mình nó sẽ được tha.
Quảng Hàn Băng Diễm không muốn bị Minh Vương Âm Hỏa nuốt, cũng không muốn bị ràng buộc. Nhưng trước tình thế phải lựa chọn giữa tồn tại và bị nô dịch, nó đành chọn nô dịch.
Tiêu Lăng Hàn sau đó kiểm tra ký ức của Cô Tuyết Mai, xác nhận rằng không ai biết nàng sở hữu dị hỏa, kể cả chính nàng.
Cô Tuyết Mai trước đây từng tìm thấy một bông sen băng ở một con sông băng và sau khi luyện hóa đã đột phá Nguyên Anh kỳ. Nhưng nàng không biết rằng trong đó có Quảng Hàn Băng Diễm. Dị hỏa này khi ấy đang ngủ say và đi vào đan điền của nàng.
Quảng Hàn Băng Diễm tìm vị trí thoải mái để ngủ, chính là nơi linh căn của nàng, nên không ai phát hiện ra nó. Mỗi khi nàng tu luyện, nó bị đánh thức, không thể ngủ yên nên quấy phá nàng.
Cuối cùng, Thượng Quan Huyền Ý để Phệ Linh Thử tạo ra mộng cảnh cho Cô Tuyết Mai, khiến nàng tin rằng mình đã ngủ trong lúc được trị liệu.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai trở lại không gian của Tiêu Lăng Hàn nên trước mặt thành chủ và mọi người chỉ có ba người bước ra.
"A Hàn." Thượng Quan Huyền Ý đẩy cửa phòng bước vào, đã nghe thấy mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn. Đã ba năm rồi, hắn chưa được ăn món Tiêu Lăng Hàn nấu.
"Đã về rồi."
Tiêu Lăng Hàn lập tức đưa cho Thượng Quan Huyền Ý một đôi đũa. Hai người ngồi xuống và bắt đầu bữa ăn.
"Ngon thật, đúng là hương vị của gia đình." Thượng Quan Huyền Ý ăn một miếng đồ ăn mà Tiêu Lăng Hàn gắp cho, nhắm mắt lại thưởng thức.
"Ừ, ta là người nhà của em, em cũng là người nhà của ta." Tiêu Lăng Hàn gắp thêm thức ăn cho Thượng Quan Huyền Ý, mỉm cười nhìn hắn. Bọn họ như vậy đúng là giống như người nhà.
Người nhà, hắn thích từ này. Hắn cũng là người có gia đình, nơi có Thượng Quan Huyền Ý chính là nhà của Tiêu Lăng Hàn.
Từ khi sinh ra, Tiêu Lăng Hàn như một cây bèo trôi dạt, không có người thân, cũng không có gia đình.
Lúc ở trái đất hắn là như vậy, mà thân phận hiện tại của hắn cũng không khác mấy.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ý vui vẻ ăn những món mình nấu, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy cuộc đời này chỉ cần có hắn bên cạnh, bất kể sau này ra sao, họ nhất định sẽ nắm tay nhau đi tới cuối cùng.
Thượng Quan Huyền Ý đương nhiên nói: "Huynh đương nhiên là người nhà của ta, chúng ta chính là đạo lữ, đã ký kết khế ước đạo lữ rồi."
"Ý Ý, em khiến ta yêu đến như vậy, tất nhiên ta sẽ giữ em ở mãi bên cạnh."
Tiêu Lăng Hàn nghĩ lại lúc trước khi không hỏi ý hắn, đã tự ý buộc hai người lại với nhau, khẽ lắc đầu.
Chính hắn cũng không hiểu từ khi nào lòng chiếm hữu với Thượng Quan Huyền Ý lại mãnh liệt đến vậy, mạnh đến mức chỉ cần ai đó liếc nhìn Thượng Quan Huyền Ý, hắn cũng muốn móc mắt người đó ra.
Vì lo lắng rằng khi đến đại lục Huyền Thiên họ sẽ phải chia xa, mình đã dùng cấm thuật để mạnh mẽ ký kết khế ước đạo lữ với hắn.
"A Hàn, ta thích được huynh giữ bên người, cả đời này không bao giờ rời xa." Thượng Quan Huyền Ý cũng nhân cơ hội thổ lộ.
"Được, cả đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau."
Hai người ấm áp ăn xong bữa cơm, sau đó Thượng Quan Huyền Ý kể cho Tiêu Lăng Hàn nghe về cuộc sống của hắn và hai người Mạc Vô Nhai trong mấy ngày gần đây, cả những chuyện liên quan đến Khổng Nhạc Trì.
"Ngươi nói Thiên Duệ muốn đến Thành chủ phủ để chữa bệnh cho đại tiểu thư sao?" Tiêu Lăng Hàn nhíu mày. Thành chủ phủ thuộc về thế lực của Huyền Kiếm Các. Dù Ân Thiên Duệ có chữa khỏi hay không, hắn cũng sẽ bị người khác chú ý đến. Nếu không thể chữa trị, Thành chủ thành Cô Nguyệt sẽ cho hắn một trận. Nhưng nếu chữa khỏi, càng có nhiều kẻ để ý đến hắn.
Ngay lập tức, Tiêu Lăng Hàn truyền âm cho Ân Thiên Duệ, yêu cầu hắn đến gặp mình một mình, vì có chuyện cần hỏi.
Khi Ân Thiên Duệ đến, Tiêu Lăng Hàn không vòng vo mà hỏi thẳng: "Đại tiểu thư Thành chủ phủ mắc bệnh gì?"
"Trận pháp? Đã mở trận pháp cách âm chưa?" Ân Thiên Duệ cẩn thận hỏi.
Chuyện gì mà cần đến trận pháp cách âm? Xem ra không đơn giản. Tiêu Lăng Hàn liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Huyền Ý, người lập tức mở trận pháp trong phòng.
"Nói đi!"
"Cô Tuyết Mai không mắc bệnh lạ gì cả, mà là trong cơ thể nàng có dị hỏa nhưng dị hỏa ấy không nhận nàng làm chủ. Vì vậy, mỗi lần nàng tu luyện, dị hỏa sẽ nổi lên làm loạn." Ân Thiên Duệ nhỏ giọng nói với cả hai.
Hôm đó ở Thành chủ phủ, Ân Thiên Duệ kiểm tra cho Cô Tuyết Mai nửa ngày vẫn không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng, nhờ có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa trong người thúc giục hắn rời khỏi phủ Thành chủ, hắn mới nhận ra. Nó truyền ý niệm cho hắn rằng trên người Cô Tuyết Mai có dị hỏa cùng loại, cấp bậc còn cao hơn nó. Đây là lần đầu tiên Thanh Liên Địa Tâm Hỏa giao tiếp với hắn nhưng tiếc là nó nói đứt quãng vì linh trí vẫn chưa hoàn toàn phát triển.
"Dị hỏa, Băng linh căn... chẳng lẽ là Quảng Hàn Băng Diễm?" Tiêu Lăng Hàn tự nhủ, rồi nói tiếp: "Thiên Duệ, ngươi định để Mạc sư huynh ký khế ước với nó sao?"
"Đúng vậy." Ân Thiên Duệ gật đầu.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến phủ Thành chủ. Việc này không nên chậm trễ, tránh để kẻ khác phát hiện trước." Tiêu Lăng Hàn lập tức quyết định, muốn có cơ duyên thì phải dám đối mặt với nguy hiểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, cảm ơn Tiêu đại ca." Ân Thiên Duệ cảm kích nhìn Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý. Người bình thường khi nghe đến dị hỏa sẽ mưu toan diệt khẩu để hưởng cơ duyên một mình. Nhưng cả hai người này đều không lộ vẻ ham muốn, rõ ràng cảnh giới của hắn còn cách xa bọn họ rất nhiều. Xem ra, hắn cần phải tu luyện nhiều hơn!
Ân Thiên Duệ không biết rằng trong cơ thể Thượng Quan Huyền Ý có Minh Vương Âm Hỏa, xếp hạng thứ hai và trong cơ thể Tiêu Lăng Hàn là Hỗn Độn Thánh Viêm, xếp hạng nhất, nên họ chẳng bận tâm đến dị hỏa cấp thấp hơn.
Tiêu Lăng Hàn lo lắng hỏi lại: "Ngươi không nói cho ai khác biết việc Cô Tuyết Mai có dị hỏa chứ?"
"Không, ngay cả với Vô Nhai ta cũng chưa nói."
“Ồ, không ngờ đấy, Thiên Duệ, ngươi còn có thể giữ được bí mật cơ đấy.”
Thượng Quan Huyền Ý đánh giá Ân Thiên Duệ từ đầu đến chân. Bình thường gia hỏa này có vẻ ngây ngô, không nghĩ rằng hắn có thể giữ kín chuyện này, ngay cả với Mạc Vô Nhai cũng không nói.
Ân Thiên Duệ: "..." Mình thực sự không đáng tin đến vậy sao?
Hôm sau
Tại đại sảnh phủ Thành chủ thành Cô Nguyệt.
"Ngươi thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ta chứ?" Cô Tuyết Mai hỏi Ân Thiên Duệ với vẻ mặt không biểu tình.
Ân Thiên Duệ: "Đương nhiên là thật."
Cô Tuyết Mai: "Các ngươi có bao nhiêu phần chắc chắn?"
Tiêu Lăng Hàn: "Bảy phần."
Nghe thấy câu trả lời từ Tiêu Lăng Hàn, Cô Tuyết Mai mới rời ánh mắt khỏi Ân Thiên Duệ để nhìn về phía hắn. Dù Tiêu Lăng Hàn rất đẹp trai nhưng Cô Tuyết Mai vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng rồi hỏi: "Vậy bắt đầu đi, cần bao lâu?"
"Tuyết Mai, việc này có cần suy nghĩ thêm không? Dù sao bọn họ cũng không chắc chắn hoàn toàn." Cô Cửu Dật không ngờ rằng Cô Tuyết Mai lại tự quyết định mà không bàn bạc với ông nên lập tức lo lắng vì đối phương chỉ chắc chắn bảy phần.
"Cha à, ta đã quyết rồi. Ta đột phá Nguyên Anh kỳ ở tuổi 56, đã 40 năm qua vẫn chưa tiến thêm." Cô Tuyết Mai lạnh lùng đáp, tính cách nàng ít nói, một khi quyết định thì khó thay đổi.
"Vậy phiền Thành chủ chuẩn bị một phòng tu luyện yên tĩnh, tránh bị quấy rầy." Tiêu Lăng Hàn đứng dậy. Hôm nay chỉ có hắn và Ân Thiên Duệ đến Thành chủ phủ cùng với Khổng Nhạc Trì.
Còn Mạc Vô Nhai và Thượng Quan Huyền Ý thì được Tiêu Lăng Hàn đưa vào không gian Long Ngọc của hắn bởi vì khi chữa trị cho Cô Tuyết Mai, chỉ cần hai người là đủ. Thêm hai người nữa, Thành chủ chắc chắn sẽ không đồng ý.
Sau đó, Thành chủ dẫn mọi người đến một phòng tu luyện, nơi có trận pháp cấp năm bảo vệ bên ngoài nên bên trong rất an toàn, không ai có thể vào nếu không có lệnh bài.
"Tiểu hữu, xin hỏi các ngươi cần bao lâu?" Cô Cửu Dật nhìn Tiêu Lăng Hàn hỏi. Ông không thể để mọi người đợi bên ngoài quá lâu. Vừa rồi Tuyết Mai đã định hỏi nhưng câu trả lời bị gián đoạn vì ông xen vào.
Tiêu Lăng Hàn suy nghĩ rồi đáp: "Nhanh thì ba ngày, chậm thì nửa tháng."
Cô Cửu Dật gật đầu và đưa ba người vào phòng tu luyện. Lý do ông đồng ý cho hai người này chữa trị cho con gái mình là vì tu vi của họ không cao. Dù Tuyết Mai là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngay cả nếu hai người kia có ý xấu cũng không đủ thực lực để làm gì nàng.
Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ là người mà Khổng Nhạc Trì giới thiệu nên hắn cùng Cô Cửu Dật ở bên ngoài phòng tu luyện chờ đợi.
Năm ngày sau…
Cửa phòng tu luyện mở ra, Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ và Cô Tuyết Mai cùng bước ra ngoài.
Gương mặt vốn không cảm xúc của Cô Tuyết Mai cũng xuất hiện một nụ cười nhạt. Cô Cửu Dật nhìn thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã thành công.
“Không phụ lòng mong đợi, bệnh của Cô tiền bối đã hoàn toàn hồi phục,” Ân Thiên Duệ nói với Cô Cửu Dật, trong lòng thầm nghĩ liệu có phải đến lúc nhận phần thưởng linh thạch không.
“Cảm tạ hai vị thiếu hiệp, ta đã chuẩn bị yến tiệc, mời hai vị đến chung vui,” Cô Cửu Dật mỉm cười nói với Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ.
Ân Thiên Duệ nhíu mày, điều này không như mình mong đợi. Lẽ ra chẳng phải họ nên nhận được nhận linh thạch sao? Thành chủ này có ý gì đây?
Hắn nhớ lại Mạc Vô Nhai từng nói về việc “được đằng chân lân đằng đầu”, liệu có phải thành chủ này thực sự định không giữ lời?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhận ra ánh mắt băn khoăn của Ân Thiên Duệ, Tiêu Lăng Hàn quay sang nhìn Cô Cửu Dật một cách điềm tĩnh.
Tên này thật tham lam, cứ thế mà lờ đi phần thưởng đã treo sao? Muốn chơi chiêu tay không bắt sói hả?
Ngay lập tức, Tiêu Lăng Hàn thẳng thắn nói với thành chủ: “Tiệc tùng không cần thiết, chúng ta đều hơi mệt. Thành chủ chắc chắn đã chuẩn bị sẵn phần thưởng, chúng ta bây giờ chỉ chờ thành chủ trao thôi.”
Nói xong, Tiêu Lăng Hàn còn cố tình liếc nhìn Khổng Nhạc Trì, người đang chờ họ bên cạnh. Ý nghĩa không cần nói cũng rõ, chắc chắn Cô Cửu Dật hiểu.
Cô Cửu Dật tất nhiên hiểu nhưng để lấy ra hai trăm vạn linh thạch trung phẩm một cách dễ dàng thì ông cảm thấy không cam lòng.
Thấy cha mình do dự, Cô Tuyết Mai lên tiếng: “Cha!”
Cuối cùng, Cô Cửu Dật bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng lấy ra hai trăm vạn linh thạch trung phẩm đưa cho Ân Thiên Duệ.
Cầm một khoản lớn như vậy trong tay, Ân Thiên Duệ cảm thấy hơi bất an, linh cảm chuyện này chưa kết thúc.
Ba người trở lại quán trọ nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Hàn thiết lập thêm một Phòng Ngự Trận và một Sát Trận để đảm bảo an toàn. Vừa mới thiết lập xong, Ân Thiên Duệ dùng một lá Ẩn Thân Phù đi tới phòng hắn, cả hai cùng tiến vào không gian Long Ngọc.
Lúc này, Mạc Vô Nhai đang ở khu vực băng tuyết để luyện hóa dị hỏa Quảng Hàn Băng Diễm.
Năm ngày trước, sau khi Tiêu Lăng Hàn, Ân Thiên Duệ và Cô Tuyết Mai vào phòng tu luyện, Tiêu Lăng Hàn đã dán lên người Cô Tuyết Mai một lá Hôn Mê Phù.
Sau đó, hắn dùng linh nhãn quét qua đan điền của Cô Tuyết Mai, chỉ thấy Nguyên Anh của nàng mà không thấy dấu vết của Quảng Hàn Băng Diễm. Hóa ra Quảng Hàn Băng Diễm biết cách ẩn nấp nếu không thì đã bị người khác phát hiện từ lâu.
Hỗn Độn Thánh Viêm trong thân thể hắn lúc này không có phản ứng, gọi mãi cũng không ra. Tiêu Lăng Hàn đành phải thả Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai ra.
Vừa khi Thượng Quan Huyền Ý xuất hiện, Minh Vương Âm Hỏa trong thân thể hắn lập tức chạy thẳng về phía Cô Tuyết Mai.
Cả bốn người giật mình, tim đều nhảy lên cổ.
Nếu bị Minh Vương Âm Hỏa thiêu một cái, Cô Tuyết Mai chắc chắn sẽ biến mất.
Ngay lúc bốn người còn chưa kịp định thần, họ thấy một đóa lửa màu xanh từ trong thân thể Cô Tuyết Mai chui ra, cố gắng tránh xa Minh Vương Âm Hỏa.
Minh Vương Âm Hỏa đuổi theo không buông, ngọn lửa xanh không thể thoát được.
Đó chính là mục tiêu của họ: Quảng Hàn Băng Diễm.
Quảng Hàn Băng Diễm đầu tiên muốn chạy vào thân thể Ân Thiên Duệ, nhưng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ chối cho nó vào.
Trong lúc nó chần chừ, Minh Vương Âm Hỏa suýt nuốt chửng nó.
May mắn còn một người đứng bên cạnh, Quảng Hàn Băng Diễm lập tức tiến vào đan điền người đó.
Thượng Quan Huyền Ý nhanh chóng ra lệnh cho Minh Vương Âm Hỏa truyền đạt với Quảng Hàn Băng Diễm rằng nếu chấp nhận chủ nhân hiện tại của mình nó sẽ được tha.
Quảng Hàn Băng Diễm không muốn bị Minh Vương Âm Hỏa nuốt, cũng không muốn bị ràng buộc. Nhưng trước tình thế phải lựa chọn giữa tồn tại và bị nô dịch, nó đành chọn nô dịch.
Tiêu Lăng Hàn sau đó kiểm tra ký ức của Cô Tuyết Mai, xác nhận rằng không ai biết nàng sở hữu dị hỏa, kể cả chính nàng.
Cô Tuyết Mai trước đây từng tìm thấy một bông sen băng ở một con sông băng và sau khi luyện hóa đã đột phá Nguyên Anh kỳ. Nhưng nàng không biết rằng trong đó có Quảng Hàn Băng Diễm. Dị hỏa này khi ấy đang ngủ say và đi vào đan điền của nàng.
Quảng Hàn Băng Diễm tìm vị trí thoải mái để ngủ, chính là nơi linh căn của nàng, nên không ai phát hiện ra nó. Mỗi khi nàng tu luyện, nó bị đánh thức, không thể ngủ yên nên quấy phá nàng.
Cuối cùng, Thượng Quan Huyền Ý để Phệ Linh Thử tạo ra mộng cảnh cho Cô Tuyết Mai, khiến nàng tin rằng mình đã ngủ trong lúc được trị liệu.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Thượng Quan Huyền Ý và Mạc Vô Nhai trở lại không gian của Tiêu Lăng Hàn nên trước mặt thành chủ và mọi người chỉ có ba người bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro