[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Huyền Ý, Lăng H...
2024-11-19 20:57:58
Nghiêm Vĩnh Đào rất vất vả vượt qua rừng Minh Nguyệt nên đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.
“Nhạc Trì, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?”
Khổng Nhạc Trì nhìn hắn như nhìn một người bị tâm thần, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi.” Nghiêm Vĩnh Đào thấy Khổng Nhạc Trì dừng lại lắng nghe mình, lập tức nói.
“Ngươi cũng hay thật đấy, vậy còn Cao Hân Hân thì sao?” Khổng Nhạc Trì cười lạnh, hỏi ngược lại.
Ông nội của Cao Hân Hân là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, có một chỗ dựa lớn như vậy, Nghiêm Vĩnh Đào dám dễ dàng đắc tội sao?
Ánh mắt của Nghiêm Vĩnh Đào thoáng dao động, rồi đáp: “Nàng sẽ tự tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ cần chúng ta không trở về Thương Huyền Tông, Cao gia sẽ không gây phiền toái cho chúng ta.”
Nghiêm Vĩnh Đào đúng là hay quá ha, một mặt muốn theo đuổi Khổng Nhạc Trì, mặt khác lại không muốn từ bỏ chỗ dựa như Cao gia. Ân Thiên Duệ không ngờ rằng có người lại vô sỉ đến vậy, không biết Nghiêm Vĩnh Đào đến tìm Khổng Nhạc Trì có thật sự vì tình cảm không hay là có lý do nào khác?
“Ngươi thật sự muốn theo đuổi ta?”
Khổng Nhạc Trì nhìn Nghiêm Vĩnh Đào với vẻ mỉa mai, trong mắt đầy khói mù. Nghiêm Vĩnh Đào coi hắn là gì chứ? Muốn gọi thì đến, muốn đuổi phải đi sao!
Thật sự nghĩ rằng sau khi mình bị hắn từ bỏ thì vẫn sẽ chấp nhận hắn mà không chút vướng mắc sao? Huống chi dáng vẻ của hắn căn bản không phải thật lòng. Chuyện với Cao Hân Hân còn chưa dứt mà đã muốn đến theo đuổi mình!
Là vì mình có thể giúp hắn tìm tài nguyên tu luyện hay là vì danh nghạch vào bí cảnh Hằng Phong trong tay mình?
Khổng Nhạc Trì trong lòng nghĩ rằng có lẽ Nghiêm Vĩnh Đào không tự biết mình biết ta lắm, hắn vẫn rất tin vào sức hấp dẫn của bản thân.
“Tất nhiên là thật, nếu ngươi không tin, ta có thể thề.” Nghiêm Vĩnh Đào lập tức khẳng định, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Khổng Nhạc Trì.
Nghiêm Vĩnh Đào nhận ra từ khi Khổng Nhạc Trì rời đi, vận may của mình kém hẳn đi, đặc biệt là không còn tìm được tài nguyên tu luyện phù hợp như trước nữa. Hắn phỏng đoán mọi chuyện này có liên quan đến Khổng Nhạc Trì bởi Khổng Nhạc Trì luôn có vận khí tốt.
Thêm nữa, hình như hắn cũng không hoàn toàn không thích Khổng Nhạc Trì. Sau khi suy nghĩ kỹ, Nghiêm Vĩnh Đào quyết định đến tìm đối phương. Hắn tin rằng nếu mình xuống nước một chút, Khổng Nhạc Trì sẽ lại chấp nhận và giúp đỡ mình như trước.
“Thề thì không cần. Nếu ngươi thực sự muốn theo đuổi ta vậy hãy trả lại tất cả tài nguyên tu luyện trước kia ta đã cho ngươi. Lúc đó ta sẽ suy nghĩ có nên chấp nhận ngươi hay không.”
Lúc này Khổng Nhạc Trì không hề muốn nói chuyện tình cảm. Hắn chỉ muốn tập trung tu luyện và dành thời gian cho gia đình thôi. Những năm hắn ở Thương Huyền Tông rất ít khi về nhà, mỗi lần về cũng chỉ ở lại được vài ngày rồi lại đi.
Nghe Khổng Nhạc Trì nói vậy, Nghiêm Vĩnh Đào cười gượng, “Nhạc Trì, những tài nguyên đó ta đã dùng hết rồi. Ngươi xem, có thể nào…”
Hắn chưa nói hết câu, nhưng nếu là trước đây chắc chắn Khổng Nhạc Trì sẽ không yêu cầu hắn phải trả lại.
Nhưng lần này là do hắn tự tìm đến, không nói những lời tàn nhẫn thì khó mà đuổi hắn đi được.
“Dùng hết rồi thì tìm cách trả lại! Hiệp Hội Lính Đánh Thuê hàng năm đều công bố nhiều nhiệm vụ, linh thảo, đan dược, linh vật đều có thể đổi thành linh thạch.” Khổng Nhạc Trì tiếp tục nói, đôi mắt không một chút dao động như thể người mà đã từng yêu Nghiêm Vĩnh Đào chết từ lâu rồi.
“Nhạc Trì, ta không ngờ ngươi lại trở nên như vậy. Ngươi không còn là Nhạc Trì thiện lương, đơn thuần mà ta từng biết nữa.” Nghiêm Vĩnh Đào lắc đầu, vẻ mặt đầy đau thương.
“Ha ha ha…” Nghe Nghiêm Vĩnh Đào nói vậy, Khổng Nhạc Trì cười lớn.
Nghiêm Vĩnh Đào này đến đây là để diễn hài sao? Đến cả Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai bên cạnh cũng không nhịn được mà muốn cười nhưng đối diện họ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh nên cả hai chỉ có thể gượng nhịn, tu vi thấp phải biết thân biết phận mà sống tạm.
“Nghiêm Vĩnh Đào, đúng là ta đã thay đổi, vì vậy làm ơn tránh xa ta một chút, ta không muốn gặp ngươi thêm lần nào nữa.” Khổng Nhạc Trì nói xong, không nhìn Nghiêm Vĩnh Đào nữa, dẫn Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai quay về quán trọ.
Sáu ngày sau...
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng xuất hiện trong phòng trọ.
Hai người đã ở trong không gian tu luyện hơn ba năm, tu vi của cả hai đều có sự tăng tiến.
Tiêu Lăng Hàn đã sớm dùng hết linh thạch của mình trong mười ngày đầu tiên ở không gian, dù sao hắn cũng là một “Dạ dày vương,” sau đó hắn chuyển sang nghiên cứu các thuật pháp khác.
Thượng Quan Huyền Ý thì không ngừng hấp thụ và luyện hóa linh khí từ linh thạch, sau ba năm cố gắng không ngừng, hắn đã tiến thêm một bước gần hơn tới Nguyên Anh kỳ đỉnh.
Nếu không vì ngoài kia còn có Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang chờ có lẽ họ đã tiếp tục bế quan.
“A Hàn, để ta ra xem thử Mạc sư huynh và Thiên Duệ đã xuất quan chưa.” Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi phòng.
Ân Thiên Duệ lúc này đang luyện đan trong phòng trọ, vậy nên khi Thượng Quan Huyền Ý đến nơi, người hắn thấy là Mạc Vô Nhai và Khổng Nhạc Trì đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ồ, Mạc sư huynh, Khổng đạo hữu cũng ở đây à?” Thượng Quan Huyền Ý thắc mắc. Chẳng phải họ mới bế quan vài ngày thôi sao? Sao Khổng Nhạc Trì cũng ở đây, có chuyện gì xảy ra mà họ không biết sao?
“Tiểu sư đệ, cuối cùng các ngươi cũng xuất quan.”
Mạc Vô Nhai nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý như nhìn thấy cứu tinh, hắn sắp bị Khổng Nhạc Trì làm cho phát điên rồi.
Người này cứ bám riết theo hắn, hỏi đủ thứ về mối quan hệ của hắn và Ân Thiên Duệ, ai là người theo đuổi ai trước. Hàng đống câu hỏi khiến Mạc Vô Nhai phát phiền.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Nghiêm Vĩnh Đào cứ bám dính như cao dán chó lên Khổng Nhạc Trì, lúc nào cũng đi theo hắn. Khổng Nhạc Trì vì không muốn thấy mặt Nghiêm Vĩnh Đào nên quyết định không ra khỏi cửa.
Không ra ngoài thì thôi, đằng này Khổng Nhạc Trì lại không tu luyện ở phòng mình mà đến quấy rầy hắn, còn muốn bàn chuyện bát quái khiến hắn không thể tu luyện được.
Thượng Quan Huyền Ý thấy Mạc Vô Nhai nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết đến nổi da gà, vẻ mặt hắn không hiểu nổi.
Nếu Ân Thiên Duệ nhìn hắn bằng ánh mắt đó hắn còn thấy bình thường. Nhưng giờ là Mạc Vô Nhai, điều này khiến hắn thấy có chút kì kì. Chẳng lẽ Mạc Vô Nhai ở cùng Ân Thiên Duệ quá lâu nên bị “lây bệnh” sao?
“Chúng ta thấy mấy ngày nay các ngươi không ra khỏi phòng, tưởng là đang bế quan, nên ta với sư huynh cũng đành phải bế quan theo,” Thượng Quan Huyền Ý nhún vai, thành thật nói.
Mạc Vô Nhai gãi mũi, hơi ngượng ngùng nói, “Đúng là bọn ta có bế quan mấy ngày.” Thầm nghĩ, dù sao thì song tu cũng tính là tu luyện, chẳng khác gì bế quan.
“Đúng rồi, Khổng sư huynh, sao ngươi cũng ở đây?” Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống bàn, vẻ mặt tò mò nhìn Khổng Nhạc Trì.
Chưa kịp để Khổng Nhạc Trì lên tiếng, Mạc Vô Nhai đã kể hết mọi chuyện về việc họ gặp Khổng Nhạc Trì như thế nào. Thực ra ngày thường hắn không nói nhiều thế này nhưng lần này bị Khổng Nhạc Trì kích thích nên không nhịn được, hắn dùng đôi ba câu đã kể rõ ràng mọi chuyện.
Càng nghe, mắt Thượng Quan Huyền Ý càng sáng lên, nếu có hạt dưa trên bàn, chắc hẳn hắn đã ngồi nhâm nhi và nghe chuyện. Thấy mặt Khổng Nhạc Trì đỏ bừng, Thượng Quan Huyền Ý giả vờ ho nhẹ, như thể người vừa thích thú nghe câu chuyện không phải là hắn.
“Khổng đạo hữu, có người theo đuổi là chuyện tốt, chứng tỏ ngươi rất có sức hút,” Thượng Quan Huyền Ý nhướng mày trêu đùa Khổng Nhạc Trì. Rồi hắn đổi chủ đề, hỏi: “Vậy cuối cùng Nghiêm Vĩnh Đào có trả linh thạch lại cho ngươi không?”
Nhắc đến chuyện này, Khổng Nhạc Trì có chút bực mình, quay sang Thượng Quan Huyền Ý nói với giọng đầy bất mãn: “Ta bảo hắn trả lại linh thạch, hắn lại nói ta đã thay đổi, không còn giống như xưa, còn hỏi ta có phải bị ai đó đoạt xá không.”
“Ha ha ha…”
Nghe xong, Thượng Quan Huyền Ý không nhịn được mà cười lớn, thấy Nghiêm Vĩnh Đào đúng là hài hước! Người ta đòi trả tài nguyên tu luyện thì lại lấp liếm, còn nghĩ ra cớ nói người ta bị “đoạt xá” chỉ để khỏi phải trả lại tài nguyên.
"Ngươi cũng thấy hắn thật buồn cười phải không? Ta tự hỏi không hiểu trước đây rốt cuộc mình bị cái gì mà mê muội hắn như vậy, có mắt như mù, lại đi thích một người như vậy.” Khổng Nhạc Trì oán hận nói, bóp mạnh chén trà trong tay đến vỡ nát.
Thượng Quan Huyền Ý: "…" Quả là mù mắt thật!
Mạc Vô Nhai: "…" Ta đã sớm nhìn ra ngươi mắt mù rồi.
“Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa, nhắc đến là thấy phiền.”
Khổng Nhạc Trì thản nhiên phủi bỏ những mảnh vỡ trong tay, lại cầm một cái ly khác, tự rót cho mình một chén trà.
Thượng Quan Huyền Ý liếc nhìn Khổng Nhạc Trì, có chút nghi ngờ. Hắn cảm thấy Khổng Nhạc Trì bây giờ dường như khác trước. Nhưng vì bình thường không tiếp xúc nhiều, có thể là trước đây chưa hiểu rõ. Dù sao cũng không liên quan đến mình, lười để ý .
“Mạc sư huynh, Thiên Duệ đâu rồi?” Thượng Quan Huyền Ý hỏi khi không thấy Ân Thiên Duệ xuất hiện. Hai người này dính nhau như sam, sao giờ lại chỉ thấy có một người?
“Hắn đang trong phòng luyện đan.”
Vừa dứt lời, Ân Thiên Duệ đã xuất hiện ở cửa phòng.
“Ồ, Huyền Ý, ngươi xuất quan rồi!” Ân Thiên Duệ vui vẻ kêu lên khi thấy Thượng Quan Huyền Ý.
“Đúng vậy, nghe nói ngươi muốn đi chữa bệnh cho đại tiểu thư của Thành Chủ phủ. Ngươi biết nàng bị bệnh gì không?”
“Chuyện chữa bệnh nói sau, Tiêu đại ca không ở đây sao? Chắc lại giúp ngươi làm đồ ăn rồi à?” Ân Thiên Duệ liếc nhìn Khổng Nhạc Trì một cái, chuyện này không tiện nói ở ngoài.
“Ta cũng không biết sư huynh hiện giờ đang làm gì. Vừa xuất quan là ta đến đây ngay,” Thượng Quan Huyền Ý đáp, hắn nói với Tiêu Lăng Hàn một câu xong rồi chạy nên không biết.
Nhưng nhớ lại các lần trước, chắc Tiêu Lăng Hàn lại chuẩn bị một bữa ngon lành cho mình. Nghĩ đến Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý thấy ấm áp, lòng tràn ngập niềm vui.
Ân Thiên Duệ tặc lưỡi, “Thật muốn được ăn đồ Tiêu đại ca làm.” Nói xong còn oán trách nhìn Mạc Vô Nhai, thầm nghĩ nếu Mạc Vô Nhai cũng biết nấu ăn như Tiêu Lăng Hàn thì tốt biết bao.
Mạc Vô Nhai không hiểu, rõ ràng mình chẳng làm gì, sao lại có cảm giác như mình chọc Ân Thiên Duệ giận?
Đột nhiên Thượng Quan Huyền Ý khẽ động tai, lập tức đứng dậy nói với mọi người: “Ta nhớ ra có việc chưa làm, ta về trước đây.” Dứt lời, chẳng chờ ai phản ứng, người đã biến mất.
“Khổng đạo hữu, ngươi biết Thượng Quan đạo hữu tu vi là gì không?” Thấy Thượng Quan Huyền Ý biến mất nhanh chóng, Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên hỏi Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai nhướng mày, cố giữ vẻ thản nhiên: “Khổng đạo hữu cho là tu vi của tiểu sư đệ có gì bất thường sao?”
“Tất nhiên là có. Tu vi Thượng Quan đạo hữu ta nhìn ra là Kim Đan trung kỳ. Nhưng vừa rồi hắn biến mất nhanh như thế, ngay cả ta ở Nguyên Anh kỳ cũng không thấy rõ,” Khổng Nhạc Trì kinh ngạc, hắn chắc chắn rằng tu vi của Thượng Quan Huyền Ý cao hơn mình, bằng không làm sao giải thích tốc độ rời đi đó.
“Đó là vì hắn luyện một loại thân pháp. Trong nhóm chỉ mình hắn nhanh nhất, ngay cả Tiêu sư đệ cũng không theo kịp.” Mạc Vô Nhai đáp tỉnh bơ, trong lòng nghĩ loại chuyện ngầm hiểu này thì mọi người tự biết là được, hỏi ra làm gì. Dù sao Khổng Nhạc Trì cũng không quá thân thiết với bọn họ, cái gì cũng nói ra hết như này sẽ không tốt. Thảo nào Khổng Nhạc Trì bị Nghiêm Vĩnh Đào dắt mũi bao năm qua.
Khổng Nhạc Trì không biết vì lòng hiếu kỳ mà giờ đây đã bị Mạc Vô Nhai đánh dấu là “ đồ ngốc.”
“Nhạc Trì, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?”
Khổng Nhạc Trì nhìn hắn như nhìn một người bị tâm thần, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi.” Nghiêm Vĩnh Đào thấy Khổng Nhạc Trì dừng lại lắng nghe mình, lập tức nói.
“Ngươi cũng hay thật đấy, vậy còn Cao Hân Hân thì sao?” Khổng Nhạc Trì cười lạnh, hỏi ngược lại.
Ông nội của Cao Hân Hân là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, có một chỗ dựa lớn như vậy, Nghiêm Vĩnh Đào dám dễ dàng đắc tội sao?
Ánh mắt của Nghiêm Vĩnh Đào thoáng dao động, rồi đáp: “Nàng sẽ tự tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ cần chúng ta không trở về Thương Huyền Tông, Cao gia sẽ không gây phiền toái cho chúng ta.”
Nghiêm Vĩnh Đào đúng là hay quá ha, một mặt muốn theo đuổi Khổng Nhạc Trì, mặt khác lại không muốn từ bỏ chỗ dựa như Cao gia. Ân Thiên Duệ không ngờ rằng có người lại vô sỉ đến vậy, không biết Nghiêm Vĩnh Đào đến tìm Khổng Nhạc Trì có thật sự vì tình cảm không hay là có lý do nào khác?
“Ngươi thật sự muốn theo đuổi ta?”
Khổng Nhạc Trì nhìn Nghiêm Vĩnh Đào với vẻ mỉa mai, trong mắt đầy khói mù. Nghiêm Vĩnh Đào coi hắn là gì chứ? Muốn gọi thì đến, muốn đuổi phải đi sao!
Thật sự nghĩ rằng sau khi mình bị hắn từ bỏ thì vẫn sẽ chấp nhận hắn mà không chút vướng mắc sao? Huống chi dáng vẻ của hắn căn bản không phải thật lòng. Chuyện với Cao Hân Hân còn chưa dứt mà đã muốn đến theo đuổi mình!
Là vì mình có thể giúp hắn tìm tài nguyên tu luyện hay là vì danh nghạch vào bí cảnh Hằng Phong trong tay mình?
Khổng Nhạc Trì trong lòng nghĩ rằng có lẽ Nghiêm Vĩnh Đào không tự biết mình biết ta lắm, hắn vẫn rất tin vào sức hấp dẫn của bản thân.
“Tất nhiên là thật, nếu ngươi không tin, ta có thể thề.” Nghiêm Vĩnh Đào lập tức khẳng định, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Khổng Nhạc Trì.
Nghiêm Vĩnh Đào nhận ra từ khi Khổng Nhạc Trì rời đi, vận may của mình kém hẳn đi, đặc biệt là không còn tìm được tài nguyên tu luyện phù hợp như trước nữa. Hắn phỏng đoán mọi chuyện này có liên quan đến Khổng Nhạc Trì bởi Khổng Nhạc Trì luôn có vận khí tốt.
Thêm nữa, hình như hắn cũng không hoàn toàn không thích Khổng Nhạc Trì. Sau khi suy nghĩ kỹ, Nghiêm Vĩnh Đào quyết định đến tìm đối phương. Hắn tin rằng nếu mình xuống nước một chút, Khổng Nhạc Trì sẽ lại chấp nhận và giúp đỡ mình như trước.
“Thề thì không cần. Nếu ngươi thực sự muốn theo đuổi ta vậy hãy trả lại tất cả tài nguyên tu luyện trước kia ta đã cho ngươi. Lúc đó ta sẽ suy nghĩ có nên chấp nhận ngươi hay không.”
Lúc này Khổng Nhạc Trì không hề muốn nói chuyện tình cảm. Hắn chỉ muốn tập trung tu luyện và dành thời gian cho gia đình thôi. Những năm hắn ở Thương Huyền Tông rất ít khi về nhà, mỗi lần về cũng chỉ ở lại được vài ngày rồi lại đi.
Nghe Khổng Nhạc Trì nói vậy, Nghiêm Vĩnh Đào cười gượng, “Nhạc Trì, những tài nguyên đó ta đã dùng hết rồi. Ngươi xem, có thể nào…”
Hắn chưa nói hết câu, nhưng nếu là trước đây chắc chắn Khổng Nhạc Trì sẽ không yêu cầu hắn phải trả lại.
Nhưng lần này là do hắn tự tìm đến, không nói những lời tàn nhẫn thì khó mà đuổi hắn đi được.
“Dùng hết rồi thì tìm cách trả lại! Hiệp Hội Lính Đánh Thuê hàng năm đều công bố nhiều nhiệm vụ, linh thảo, đan dược, linh vật đều có thể đổi thành linh thạch.” Khổng Nhạc Trì tiếp tục nói, đôi mắt không một chút dao động như thể người mà đã từng yêu Nghiêm Vĩnh Đào chết từ lâu rồi.
“Nhạc Trì, ta không ngờ ngươi lại trở nên như vậy. Ngươi không còn là Nhạc Trì thiện lương, đơn thuần mà ta từng biết nữa.” Nghiêm Vĩnh Đào lắc đầu, vẻ mặt đầy đau thương.
“Ha ha ha…” Nghe Nghiêm Vĩnh Đào nói vậy, Khổng Nhạc Trì cười lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Vĩnh Đào này đến đây là để diễn hài sao? Đến cả Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai bên cạnh cũng không nhịn được mà muốn cười nhưng đối diện họ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh nên cả hai chỉ có thể gượng nhịn, tu vi thấp phải biết thân biết phận mà sống tạm.
“Nghiêm Vĩnh Đào, đúng là ta đã thay đổi, vì vậy làm ơn tránh xa ta một chút, ta không muốn gặp ngươi thêm lần nào nữa.” Khổng Nhạc Trì nói xong, không nhìn Nghiêm Vĩnh Đào nữa, dẫn Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai quay về quán trọ.
Sáu ngày sau...
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cùng xuất hiện trong phòng trọ.
Hai người đã ở trong không gian tu luyện hơn ba năm, tu vi của cả hai đều có sự tăng tiến.
Tiêu Lăng Hàn đã sớm dùng hết linh thạch của mình trong mười ngày đầu tiên ở không gian, dù sao hắn cũng là một “Dạ dày vương,” sau đó hắn chuyển sang nghiên cứu các thuật pháp khác.
Thượng Quan Huyền Ý thì không ngừng hấp thụ và luyện hóa linh khí từ linh thạch, sau ba năm cố gắng không ngừng, hắn đã tiến thêm một bước gần hơn tới Nguyên Anh kỳ đỉnh.
Nếu không vì ngoài kia còn có Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang chờ có lẽ họ đã tiếp tục bế quan.
“A Hàn, để ta ra xem thử Mạc sư huynh và Thiên Duệ đã xuất quan chưa.” Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi phòng.
Ân Thiên Duệ lúc này đang luyện đan trong phòng trọ, vậy nên khi Thượng Quan Huyền Ý đến nơi, người hắn thấy là Mạc Vô Nhai và Khổng Nhạc Trì đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ồ, Mạc sư huynh, Khổng đạo hữu cũng ở đây à?” Thượng Quan Huyền Ý thắc mắc. Chẳng phải họ mới bế quan vài ngày thôi sao? Sao Khổng Nhạc Trì cũng ở đây, có chuyện gì xảy ra mà họ không biết sao?
“Tiểu sư đệ, cuối cùng các ngươi cũng xuất quan.”
Mạc Vô Nhai nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý như nhìn thấy cứu tinh, hắn sắp bị Khổng Nhạc Trì làm cho phát điên rồi.
Người này cứ bám riết theo hắn, hỏi đủ thứ về mối quan hệ của hắn và Ân Thiên Duệ, ai là người theo đuổi ai trước. Hàng đống câu hỏi khiến Mạc Vô Nhai phát phiền.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Nghiêm Vĩnh Đào cứ bám dính như cao dán chó lên Khổng Nhạc Trì, lúc nào cũng đi theo hắn. Khổng Nhạc Trì vì không muốn thấy mặt Nghiêm Vĩnh Đào nên quyết định không ra khỏi cửa.
Không ra ngoài thì thôi, đằng này Khổng Nhạc Trì lại không tu luyện ở phòng mình mà đến quấy rầy hắn, còn muốn bàn chuyện bát quái khiến hắn không thể tu luyện được.
Thượng Quan Huyền Ý thấy Mạc Vô Nhai nhìn mình bằng ánh mắt tha thiết đến nổi da gà, vẻ mặt hắn không hiểu nổi.
Nếu Ân Thiên Duệ nhìn hắn bằng ánh mắt đó hắn còn thấy bình thường. Nhưng giờ là Mạc Vô Nhai, điều này khiến hắn thấy có chút kì kì. Chẳng lẽ Mạc Vô Nhai ở cùng Ân Thiên Duệ quá lâu nên bị “lây bệnh” sao?
“Chúng ta thấy mấy ngày nay các ngươi không ra khỏi phòng, tưởng là đang bế quan, nên ta với sư huynh cũng đành phải bế quan theo,” Thượng Quan Huyền Ý nhún vai, thành thật nói.
Mạc Vô Nhai gãi mũi, hơi ngượng ngùng nói, “Đúng là bọn ta có bế quan mấy ngày.” Thầm nghĩ, dù sao thì song tu cũng tính là tu luyện, chẳng khác gì bế quan.
“Đúng rồi, Khổng sư huynh, sao ngươi cũng ở đây?” Thượng Quan Huyền Ý ngồi xuống bàn, vẻ mặt tò mò nhìn Khổng Nhạc Trì.
Chưa kịp để Khổng Nhạc Trì lên tiếng, Mạc Vô Nhai đã kể hết mọi chuyện về việc họ gặp Khổng Nhạc Trì như thế nào. Thực ra ngày thường hắn không nói nhiều thế này nhưng lần này bị Khổng Nhạc Trì kích thích nên không nhịn được, hắn dùng đôi ba câu đã kể rõ ràng mọi chuyện.
Càng nghe, mắt Thượng Quan Huyền Ý càng sáng lên, nếu có hạt dưa trên bàn, chắc hẳn hắn đã ngồi nhâm nhi và nghe chuyện. Thấy mặt Khổng Nhạc Trì đỏ bừng, Thượng Quan Huyền Ý giả vờ ho nhẹ, như thể người vừa thích thú nghe câu chuyện không phải là hắn.
“Khổng đạo hữu, có người theo đuổi là chuyện tốt, chứng tỏ ngươi rất có sức hút,” Thượng Quan Huyền Ý nhướng mày trêu đùa Khổng Nhạc Trì. Rồi hắn đổi chủ đề, hỏi: “Vậy cuối cùng Nghiêm Vĩnh Đào có trả linh thạch lại cho ngươi không?”
Nhắc đến chuyện này, Khổng Nhạc Trì có chút bực mình, quay sang Thượng Quan Huyền Ý nói với giọng đầy bất mãn: “Ta bảo hắn trả lại linh thạch, hắn lại nói ta đã thay đổi, không còn giống như xưa, còn hỏi ta có phải bị ai đó đoạt xá không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha…”
Nghe xong, Thượng Quan Huyền Ý không nhịn được mà cười lớn, thấy Nghiêm Vĩnh Đào đúng là hài hước! Người ta đòi trả tài nguyên tu luyện thì lại lấp liếm, còn nghĩ ra cớ nói người ta bị “đoạt xá” chỉ để khỏi phải trả lại tài nguyên.
"Ngươi cũng thấy hắn thật buồn cười phải không? Ta tự hỏi không hiểu trước đây rốt cuộc mình bị cái gì mà mê muội hắn như vậy, có mắt như mù, lại đi thích một người như vậy.” Khổng Nhạc Trì oán hận nói, bóp mạnh chén trà trong tay đến vỡ nát.
Thượng Quan Huyền Ý: "…" Quả là mù mắt thật!
Mạc Vô Nhai: "…" Ta đã sớm nhìn ra ngươi mắt mù rồi.
“Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa, nhắc đến là thấy phiền.”
Khổng Nhạc Trì thản nhiên phủi bỏ những mảnh vỡ trong tay, lại cầm một cái ly khác, tự rót cho mình một chén trà.
Thượng Quan Huyền Ý liếc nhìn Khổng Nhạc Trì, có chút nghi ngờ. Hắn cảm thấy Khổng Nhạc Trì bây giờ dường như khác trước. Nhưng vì bình thường không tiếp xúc nhiều, có thể là trước đây chưa hiểu rõ. Dù sao cũng không liên quan đến mình, lười để ý .
“Mạc sư huynh, Thiên Duệ đâu rồi?” Thượng Quan Huyền Ý hỏi khi không thấy Ân Thiên Duệ xuất hiện. Hai người này dính nhau như sam, sao giờ lại chỉ thấy có một người?
“Hắn đang trong phòng luyện đan.”
Vừa dứt lời, Ân Thiên Duệ đã xuất hiện ở cửa phòng.
“Ồ, Huyền Ý, ngươi xuất quan rồi!” Ân Thiên Duệ vui vẻ kêu lên khi thấy Thượng Quan Huyền Ý.
“Đúng vậy, nghe nói ngươi muốn đi chữa bệnh cho đại tiểu thư của Thành Chủ phủ. Ngươi biết nàng bị bệnh gì không?”
“Chuyện chữa bệnh nói sau, Tiêu đại ca không ở đây sao? Chắc lại giúp ngươi làm đồ ăn rồi à?” Ân Thiên Duệ liếc nhìn Khổng Nhạc Trì một cái, chuyện này không tiện nói ở ngoài.
“Ta cũng không biết sư huynh hiện giờ đang làm gì. Vừa xuất quan là ta đến đây ngay,” Thượng Quan Huyền Ý đáp, hắn nói với Tiêu Lăng Hàn một câu xong rồi chạy nên không biết.
Nhưng nhớ lại các lần trước, chắc Tiêu Lăng Hàn lại chuẩn bị một bữa ngon lành cho mình. Nghĩ đến Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý thấy ấm áp, lòng tràn ngập niềm vui.
Ân Thiên Duệ tặc lưỡi, “Thật muốn được ăn đồ Tiêu đại ca làm.” Nói xong còn oán trách nhìn Mạc Vô Nhai, thầm nghĩ nếu Mạc Vô Nhai cũng biết nấu ăn như Tiêu Lăng Hàn thì tốt biết bao.
Mạc Vô Nhai không hiểu, rõ ràng mình chẳng làm gì, sao lại có cảm giác như mình chọc Ân Thiên Duệ giận?
Đột nhiên Thượng Quan Huyền Ý khẽ động tai, lập tức đứng dậy nói với mọi người: “Ta nhớ ra có việc chưa làm, ta về trước đây.” Dứt lời, chẳng chờ ai phản ứng, người đã biến mất.
“Khổng đạo hữu, ngươi biết Thượng Quan đạo hữu tu vi là gì không?” Thấy Thượng Quan Huyền Ý biến mất nhanh chóng, Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên hỏi Mạc Vô Nhai.
Mạc Vô Nhai nhướng mày, cố giữ vẻ thản nhiên: “Khổng đạo hữu cho là tu vi của tiểu sư đệ có gì bất thường sao?”
“Tất nhiên là có. Tu vi Thượng Quan đạo hữu ta nhìn ra là Kim Đan trung kỳ. Nhưng vừa rồi hắn biến mất nhanh như thế, ngay cả ta ở Nguyên Anh kỳ cũng không thấy rõ,” Khổng Nhạc Trì kinh ngạc, hắn chắc chắn rằng tu vi của Thượng Quan Huyền Ý cao hơn mình, bằng không làm sao giải thích tốc độ rời đi đó.
“Đó là vì hắn luyện một loại thân pháp. Trong nhóm chỉ mình hắn nhanh nhất, ngay cả Tiêu sư đệ cũng không theo kịp.” Mạc Vô Nhai đáp tỉnh bơ, trong lòng nghĩ loại chuyện ngầm hiểu này thì mọi người tự biết là được, hỏi ra làm gì. Dù sao Khổng Nhạc Trì cũng không quá thân thiết với bọn họ, cái gì cũng nói ra hết như này sẽ không tốt. Thảo nào Khổng Nhạc Trì bị Nghiêm Vĩnh Đào dắt mũi bao năm qua.
Khổng Nhạc Trì không biết vì lòng hiếu kỳ mà giờ đây đã bị Mạc Vô Nhai đánh dấu là “ đồ ngốc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro