[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Gặp Lại Khổng N...
2024-11-19 20:57:58
“Nhiều linh thạch như vậy, còn nhiều hơn là chúng ta đi liều mạng trộm từ bảo khố Cao gia!”
Thượng Quan Huyền Ý thầm nuốt nước bọt, nhớ lại kiếp trước, mình vì một chút linh thạch mà phải nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, mạo hiểm mọi nơi. Kiếp này đi theo Tiêu Đại Ma Vương, thật đúng là không phải lo thiếu linh thạch bởi vì mỗi khi sắp không đủ tiêu liền có ngay những "người hảo tâm" đưa tới cửa.
“Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh kia chắc muốn tiến vào bí cảnh để tìm cơ duyên đột phá lên Hóa Thần kỳ. Nếu không, họ đã chẳng cần thiết phải đi cướp nhiều linh thạch đến vậy. Đây chắc là những gì họ chuẩn bị cho bản thân để đột phá. Vậy mà giờ lại lợi cho chúng ta.”
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, có nhiều linh thạch như vậy, chỉ cần Thượng Quan Huyền Ý nâng tu vi lên đến Nguyên Anh kỳ đỉnh trước khi vào bí cảnh thì với sự trợ giúp của Phệ Linh Thử thì bọn họ tìm cơ duyên đột phá Hóa Thần kỳ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khi đó, hắn có thể nhanh chóng thăng cấp Hóa Thần kỳ.
Nếu muốn đột phá Hóa Thần kỳ trong bí cảnh, ít nhất phải có mười phần cơ duyên mới có hy vọng thành công.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhíu mày, tu vi càng cao yêu cầu linh khí càng nhiều. Sau này, biết lấy đâu ra linh thạch, linh vật, linh bảo đây?
Cả hai quyết định bế quan, thử nâng cao tu vi thêm một bậc.
Đợi đến khi Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ lăn giường mười ngày trong phòng rồi ra ngoài, họ nhận được tin Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã tạm thời bế quan.
“Tất cả là tại huynh, nếu không vì huynh ngươi, chúng ta cũng có thể…” vào trong không gian tùy thân của Tiêu đại ca.
Nhưng Ân Thiên Duệ há miệng mấy lần cũng không thốt nên lời. Lúc này, hắn mới nhớ Tiêu Lăng Hàn đã cấm mình tiết lộ mọi chuyện với bất kỳ ai.
“Sao đều là tại ta? Trách ta cái gì?” Mạc Vô Nhai nheo mắt, bước gần đến Ân Thiên Duệ.
“Đừng, đừng, Vô Nhai, đừng tới đây, eo ta đau, ái da!” Ân Thiên Duệ thấy dáng vẻ của Mạc Vô Nhai, sợ hãi lùi lại, đỡ lấy eo, trông yếu ớt không chịu nổi.
Mạc Vô Nhai rót một ly trà cho mình, nói: “Thiên Duệ, ta chỉ thấy hơi khát nên muốn uống trà, đệ trốn sang đó làm gì? Eo đệ đau sao? Có cần ta xoa giúp không?”
Ân Thiên Duệ: “…” Ta không tin ngươi đâu, rõ ràng ngươi muốn lại một lần nữa.
“Không sao, giờ eo ta hết đau rồi.” Ân Thiên Duệ ngồi dậy, trông rất khỏe mạnh.
Hai người cùng ra ngoài dạo quanh thành Cô Nguyệt, 2 tiếng sau, họ xuất hiện ở cổng thành.
Mạc Vô Nhai thấy Ân Thiên Duệ chăm chú nhìn Huyền Thưởng Lệnh trước mặt liền biết ngay hắn nhắm đến hai trăm vạn linh thạch của Thành chủ phủ.
“Vô Nhai, nếu ta chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư của Thành chủ phủ, huynh nghĩ Thành chủ có quỵt nợ không?”
Ân Thiên Duệ nhìn số linh thạch trên giấy mà mắt sáng như sao, dù họ theo Tiêu Lăng Hàn không thiếu linh thạch dùng nhưng cũng không thể dựa dẫm vào Tiêu Lăng Hàn mãi, rốt cuộc hắn cũng cần tu luyện mà.
“Ta đoán hắn sẽ không quỵt nợ nhưng cũng có thể sẽ cử người cướp lại linh thạch.” Mạc Vô Nhai chắc chắn nói, vì hai trăm vạn linh thạch không phải là số tiền nhỏ, không phải ai cũng như Tiêu Lăng Hàn, không cần đắn đo về linh thạch.
Nếu Tiêu Lăng Hàn biết suy nghĩ của Mạc Vô Nhai, chắc chắn sẽ lập tức kéo hắn đi tập luyện ngay lập tức.
“Thế thì làm sao đây? Nói như vậy, chúng ta chẳng những chữa người không công, còn tự chuốc thêm họa?” Ân Thiên Duệ buồn bã, xem ra hắn nên quay về luyện đan để kiếm linh thạch, việc lớn thế này không phù hợp với hắn.
Hai người buồn bã quay lại, không dám nhận nhiệm vụ, nói cho cùng là vì thực lực họ quá yếu.
“Mạc đạo hữu, Ân đạo hữu, thật trùng hợp.” Khổng Nhạc Trì không ngờ gặp người quen ở đây, nhiệt tình chào hỏi hai người.
“Khổng đạo hữu.” Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cũng ngạc nhiên, mười ngày trước họ mới gặp anh trai của người này.
Ba người ít gặp lại, liền quyết định cùng đi ăn uống.
Một tiếng sau, ba người ăn no, nói chuyện rất vui vẻ.
Hóa ra Khổng Nhạc Trì hiện tại đang ở Thành chủ phủ. Hóa ra hắn là tiểu thiếu gia của Khổng gia, khi còn nhỏ từng theo cha mình đi du ngoạn, trong chuyến đi đó đã quen biết Nghiêm Vĩnh Đào tại Thương Huyền Tông. Hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều nên tự nhiên trở thành bạn bè thân thiết. Sau đó, hắn nhất quyết muốn gia nhập Thương Huyền Tông, gia đình cưng chiều hắn như bảo bối nên đã đồng ý yêu cầu này.
Năm đó hắn gia nhập Thương Huyền Tông vì Nghiêm Vĩnh Đào, bây giờ cũng chính vì Nghiêm Vĩnh Đào mà không muốn ở lại Thương Huyền Tông nữa. Lần này hắn đặc biệt về nhà, Khổng gia là một gia tộc lớn tại thành Thánh Kiếm, trong tộc có một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ làm thái thượng trưởng lão ở Huyền Kiếm Các. Thành Thánh Kiếm cũng là một thành trì thuộc Huyền Kiếm Các, còn hàng xóm của nó là thành Hồng Vận, nơi thuộc về Trịnh gia. Trịnh gia quản lý thương hội Hồng Phát, đem lại nhiều thuận lợi cho Huyền Kiếm Các.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là thân phận của Khổng Nhạc Trì không đơn giản, mà Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ hiện tại lại cần một chỗ dựa để tránh bị Thành chủ phủ chèn ép. Đúng người đúng thời điểm, Khổng Nhạc Trì đã trở thành trung gian giúp họ giao dịch với Thành chủ phủ.
Với sự giúp đỡ của Khổng Nhạc Trì, Ân Thiên Duệ đã được gặp đại tiểu thư của Thành chủ phủ. Vị đại tiểu thư này tên Cô Tuyết Mai, 96 tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, khí chất lạnh lùng. Nàng luôn mặc bạch y, nhìn qua như một tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, nàng mang một vẻ đẹp thanh tao lạnh lùng, chỉ cần tùy ý liếc ai một cái có thể khiến người đó như đang ở bắc cực. Nàng nhìn ai cũng như người xa lạ, y hệt Tiêu Lăng Hàn nhưng chỉ khi đối diện với Thượng Quan Huyền Ý, hắn mới ấm áp có tình cảm như người thường
Bởi vì cũng có một bằng hữu như vậy, Ân Thiên Duệ khi gặp Cô Tuyết Mai không hề có biểu hiện gì khác lạ.
Ân Thiên Duệ kiểm tra bệnh tình của nàng. Nhưng sau một lúc lâu, không tìm thấy gì, thân thể nàng hoàn toàn khỏe mạnh. Ân Thiên Duệ nhíu mày, thân thể này tốt không thể tốt hơn.
Bệnh lạ? Bệnh lạ chỗ nào? Rõ ràng đây là thân thể của một tu sĩ bình thường.
“Tiểu hữu, sao rồi? Rốt cuộc con gái ta bị bệnh gì?” Một nam tử trung niên lo lắng hỏi. Hắn thấy Ân Thiên Duệ cau mày nên tưởng đây là bệnh nan y, không khỏi có chút mất mát.
Người hỏi là Thành chủ thành Cô Nguyệt, tên Cô Cửu Dật, tu vi Hóa Thần trung kỳ, mặt chữ điền, vẻ ngoài hiền hòa, nhìn qua có vẻ là người rất dễ nói chuyện.
Nhưng Mạc Vô Nhai không vì vẻ ngoài đó mà nghĩ hắn dễ gần.
Trước đây, nhiều người đến chữa trị cho Cô Tuyết Mai không chỉ không nhận được linh thạch mà còn bị tống ra ngoài.
Nguyên nhân chính là vì Cô Cửu Dật nói rằng bọn họ là những kẻ lang băm, một đám giả mạo đan sư, chẳng hề biết chữa bệnh, chỉ đến phủ Thành chủ để lừa ăn lừa uống. Vì vậy, sau khi xác nhận những người đó không thể chữa trị cho Cô Tuyết Mai, Thành chủ phủ bắt bọn họ phải tự trả hết chi phí ăn, ở rồi đuổi hết ra khỏi Thành chủ phủ.
“Không biết trước đây mỗi lần phát bệnh của Cô tiền bối có bệnh trạng như thế nào?” Ân Thiên Duệ không đáp mà hỏi.
Cô Cửu Dật liếc nhìn con gái mình, thấy nàng không có ý định lên tiếng, đành thay nàng nói: “Con gái ta trước đây mỗi khi phát bệnh, toàn thân đều bị đông lạnh thành một người băng. Nếu không phải con bé đã truyền âm cho ta nói là không sao thì ta đã nghĩ rằng... ai!”
“Vậy tình trạng này bao lâu lại xuất hiện một lần?”
“Từ khi ta đột phá lên Nguyên Anh kỳ, chỉ cần ta bắt đầu tu luyện là lại như vậy.” Cô Tuyết Mai cất giọng, âm thanh lạnh lẽo, giống như chính con người nàng vậy.
Lúc này, một thị vệ từ bên ngoài bước vào.
“Bẩm Thành chủ, có một tu sĩ Thương Huyền Tông ở bên ngoài tìm Khổng tam thiếu.”
“Người tìm ta?” Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên. Hắn nhớ mình chỉ quen hai người ở Thương Huyền Tông: Nghiêm Vĩnh Đào và Viên Văn Hãn. Sau lần từ biệt trước hắn không gặp Viên Văn Hãn nữa. Người tới có lẽ là Nghiêm Vĩnh Đào.
“Làm phiền ngươi nói với hắn rằng ta không ở Thành chủ phủ.” Khổng Nhạc Trì hiện tại không muốn gặp Nghiêm Vĩnh Đào chút nào, chỉ muốn cách hắn thật xa.
“ Cái này...” Thị vệ có chút khó xử liếc nhìn Thành chủ phủ một cái.
“ Nghe theo lời của Khổng tam thiếu đi.” Cô Cửu Dật không kiên nhẫn xua tay.
Khi đại sảnh trở lại yên tĩnh, Ân Thiên Duệ nói: “Bệnh của tiểu thư, ta có thể chữa, nhưng...”. Nói đến đây Ân Thiên duệ có chút khó xử, tu vi của Cô Tuyết Mai cao hơn bọn hắn, nếu chỉ có hai người bọn họ sợ chữa không được, mà Khổng Nhạc Trì dù sao cũng là người ngoài.
“Tiểu hữu, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Chỉ là ta cần một người hỗ trợ nhưng hiện tại hắn đang bế quan. Vậy nên, đợi đến khi hắn xuất quan, chúng ta sẽ trở lại để trị liệu cho Cô tiền bối. Thành chủ yên tâm, chúng ta ở lại quán trọ đối diện tửu lầu Làm Một Chén.” Ân Thiên Duệ rất sợ Thành chủ giữ họ ở lại Thành chủ phủ nên lập tức nói.
Cô Cửu Dật suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Ban đầu, ông định để Cô Tuyết Mai cùng Khổng Nhạc Trì đi dạo quanh thành Cô Nguyệt. Nhưng khi quay lại nhìn, ông thấy con gái mình như một khối băng, mặt không chút biểu cảm. Có một người như vậy đi cùng chẳng phải để tiếp khách mà là để gây cảm giác ngột ngạt nên ông đành thôi.
Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Nhạc Trì cùng hai người kia rời khỏi Thành chủ phủ. Cơ hội để gắn kết với Khổng gia quý giá thế này, vậy mà ông cứ để lướt qua.
Vừa rời khỏi Thành chủ phủ không xa, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Khổng Nhạc Trì đã gặp ngay Nghiêm Vĩnh Đào.
“Nhạc Trì, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Nghiêm Vĩnh Đào nhìn thẳng vào Khổng Nhạc Trì, trong mắt mang theo tình cảm khó tả thành lời.
Thái độ của Nghiêm Vĩnh Đào khiến Ân Thiên Duệ nổi hết da gà, trong lòng tự hỏi gã này đang làm gì vậy? Đổi ý sao? Trước đây chính hắn là người đã đẩy Khổng Nhạc Trì vào tình cảnh nguy hiểm, nếu không phải nhờ có nhóm bọn họ cứu giúp, bây giờ Khổng Nhạc Trì còn không biết trôi dạt nơi nào rồi!
Mạc Vô Nhai cũng không ưa gì Nghiêm Vĩnh Đào. Thấy người này chắn đường họ, trong lòng rất khó chịu nhưng dù khó chịu cũng không để lộ ra ngoài. Tu vi của hắn chỉ ở Kim Đan trung kỳ, trong khi đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn ngay lập tức.
“Xin lỗi, ta tưởng giữa chúng ta không còn gì vướng mắc nữa chứ? Chuyện ở Thương Huyền Tông lần trước, ta cũng đã nói rõ ràng với ngươi rồi.” Khổng Nhạc Trì cau mày khó chịu, không hiểu Nghiêm Vĩnh Đào đang muốn làm gì. Trước đây không phải hắn rất ghét mình sao? Bây giờ lại giống như cao dán chó bám chặt theo sau mình, rốt cuộc là muốn gì đây? Hay hắn lại muốn mình tiếp tục đi tìm cơ duyên cho hắn?
Thượng Quan Huyền Ý thầm nuốt nước bọt, nhớ lại kiếp trước, mình vì một chút linh thạch mà phải nhận hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, mạo hiểm mọi nơi. Kiếp này đi theo Tiêu Đại Ma Vương, thật đúng là không phải lo thiếu linh thạch bởi vì mỗi khi sắp không đủ tiêu liền có ngay những "người hảo tâm" đưa tới cửa.
“Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh kia chắc muốn tiến vào bí cảnh để tìm cơ duyên đột phá lên Hóa Thần kỳ. Nếu không, họ đã chẳng cần thiết phải đi cướp nhiều linh thạch đến vậy. Đây chắc là những gì họ chuẩn bị cho bản thân để đột phá. Vậy mà giờ lại lợi cho chúng ta.”
Tiêu Lăng Hàn nghĩ, có nhiều linh thạch như vậy, chỉ cần Thượng Quan Huyền Ý nâng tu vi lên đến Nguyên Anh kỳ đỉnh trước khi vào bí cảnh thì với sự trợ giúp của Phệ Linh Thử thì bọn họ tìm cơ duyên đột phá Hóa Thần kỳ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khi đó, hắn có thể nhanh chóng thăng cấp Hóa Thần kỳ.
Nếu muốn đột phá Hóa Thần kỳ trong bí cảnh, ít nhất phải có mười phần cơ duyên mới có hy vọng thành công.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhíu mày, tu vi càng cao yêu cầu linh khí càng nhiều. Sau này, biết lấy đâu ra linh thạch, linh vật, linh bảo đây?
Cả hai quyết định bế quan, thử nâng cao tu vi thêm một bậc.
Đợi đến khi Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ lăn giường mười ngày trong phòng rồi ra ngoài, họ nhận được tin Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã tạm thời bế quan.
“Tất cả là tại huynh, nếu không vì huynh ngươi, chúng ta cũng có thể…” vào trong không gian tùy thân của Tiêu đại ca.
Nhưng Ân Thiên Duệ há miệng mấy lần cũng không thốt nên lời. Lúc này, hắn mới nhớ Tiêu Lăng Hàn đã cấm mình tiết lộ mọi chuyện với bất kỳ ai.
“Sao đều là tại ta? Trách ta cái gì?” Mạc Vô Nhai nheo mắt, bước gần đến Ân Thiên Duệ.
“Đừng, đừng, Vô Nhai, đừng tới đây, eo ta đau, ái da!” Ân Thiên Duệ thấy dáng vẻ của Mạc Vô Nhai, sợ hãi lùi lại, đỡ lấy eo, trông yếu ớt không chịu nổi.
Mạc Vô Nhai rót một ly trà cho mình, nói: “Thiên Duệ, ta chỉ thấy hơi khát nên muốn uống trà, đệ trốn sang đó làm gì? Eo đệ đau sao? Có cần ta xoa giúp không?”
Ân Thiên Duệ: “…” Ta không tin ngươi đâu, rõ ràng ngươi muốn lại một lần nữa.
“Không sao, giờ eo ta hết đau rồi.” Ân Thiên Duệ ngồi dậy, trông rất khỏe mạnh.
Hai người cùng ra ngoài dạo quanh thành Cô Nguyệt, 2 tiếng sau, họ xuất hiện ở cổng thành.
Mạc Vô Nhai thấy Ân Thiên Duệ chăm chú nhìn Huyền Thưởng Lệnh trước mặt liền biết ngay hắn nhắm đến hai trăm vạn linh thạch của Thành chủ phủ.
“Vô Nhai, nếu ta chữa khỏi bệnh cho đại tiểu thư của Thành chủ phủ, huynh nghĩ Thành chủ có quỵt nợ không?”
Ân Thiên Duệ nhìn số linh thạch trên giấy mà mắt sáng như sao, dù họ theo Tiêu Lăng Hàn không thiếu linh thạch dùng nhưng cũng không thể dựa dẫm vào Tiêu Lăng Hàn mãi, rốt cuộc hắn cũng cần tu luyện mà.
“Ta đoán hắn sẽ không quỵt nợ nhưng cũng có thể sẽ cử người cướp lại linh thạch.” Mạc Vô Nhai chắc chắn nói, vì hai trăm vạn linh thạch không phải là số tiền nhỏ, không phải ai cũng như Tiêu Lăng Hàn, không cần đắn đo về linh thạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Tiêu Lăng Hàn biết suy nghĩ của Mạc Vô Nhai, chắc chắn sẽ lập tức kéo hắn đi tập luyện ngay lập tức.
“Thế thì làm sao đây? Nói như vậy, chúng ta chẳng những chữa người không công, còn tự chuốc thêm họa?” Ân Thiên Duệ buồn bã, xem ra hắn nên quay về luyện đan để kiếm linh thạch, việc lớn thế này không phù hợp với hắn.
Hai người buồn bã quay lại, không dám nhận nhiệm vụ, nói cho cùng là vì thực lực họ quá yếu.
“Mạc đạo hữu, Ân đạo hữu, thật trùng hợp.” Khổng Nhạc Trì không ngờ gặp người quen ở đây, nhiệt tình chào hỏi hai người.
“Khổng đạo hữu.” Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ cũng ngạc nhiên, mười ngày trước họ mới gặp anh trai của người này.
Ba người ít gặp lại, liền quyết định cùng đi ăn uống.
Một tiếng sau, ba người ăn no, nói chuyện rất vui vẻ.
Hóa ra Khổng Nhạc Trì hiện tại đang ở Thành chủ phủ. Hóa ra hắn là tiểu thiếu gia của Khổng gia, khi còn nhỏ từng theo cha mình đi du ngoạn, trong chuyến đi đó đã quen biết Nghiêm Vĩnh Đào tại Thương Huyền Tông. Hai người tuổi tác không chênh lệch nhiều nên tự nhiên trở thành bạn bè thân thiết. Sau đó, hắn nhất quyết muốn gia nhập Thương Huyền Tông, gia đình cưng chiều hắn như bảo bối nên đã đồng ý yêu cầu này.
Năm đó hắn gia nhập Thương Huyền Tông vì Nghiêm Vĩnh Đào, bây giờ cũng chính vì Nghiêm Vĩnh Đào mà không muốn ở lại Thương Huyền Tông nữa. Lần này hắn đặc biệt về nhà, Khổng gia là một gia tộc lớn tại thành Thánh Kiếm, trong tộc có một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ làm thái thượng trưởng lão ở Huyền Kiếm Các. Thành Thánh Kiếm cũng là một thành trì thuộc Huyền Kiếm Các, còn hàng xóm của nó là thành Hồng Vận, nơi thuộc về Trịnh gia. Trịnh gia quản lý thương hội Hồng Phát, đem lại nhiều thuận lợi cho Huyền Kiếm Các.
Những điều này không quan trọng, quan trọng là thân phận của Khổng Nhạc Trì không đơn giản, mà Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ hiện tại lại cần một chỗ dựa để tránh bị Thành chủ phủ chèn ép. Đúng người đúng thời điểm, Khổng Nhạc Trì đã trở thành trung gian giúp họ giao dịch với Thành chủ phủ.
Với sự giúp đỡ của Khổng Nhạc Trì, Ân Thiên Duệ đã được gặp đại tiểu thư của Thành chủ phủ. Vị đại tiểu thư này tên Cô Tuyết Mai, 96 tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, khí chất lạnh lùng. Nàng luôn mặc bạch y, nhìn qua như một tiên nữ không dính khói lửa phàm tục, nàng mang một vẻ đẹp thanh tao lạnh lùng, chỉ cần tùy ý liếc ai một cái có thể khiến người đó như đang ở bắc cực. Nàng nhìn ai cũng như người xa lạ, y hệt Tiêu Lăng Hàn nhưng chỉ khi đối diện với Thượng Quan Huyền Ý, hắn mới ấm áp có tình cảm như người thường
Bởi vì cũng có một bằng hữu như vậy, Ân Thiên Duệ khi gặp Cô Tuyết Mai không hề có biểu hiện gì khác lạ.
Ân Thiên Duệ kiểm tra bệnh tình của nàng. Nhưng sau một lúc lâu, không tìm thấy gì, thân thể nàng hoàn toàn khỏe mạnh. Ân Thiên Duệ nhíu mày, thân thể này tốt không thể tốt hơn.
Bệnh lạ? Bệnh lạ chỗ nào? Rõ ràng đây là thân thể của một tu sĩ bình thường.
“Tiểu hữu, sao rồi? Rốt cuộc con gái ta bị bệnh gì?” Một nam tử trung niên lo lắng hỏi. Hắn thấy Ân Thiên Duệ cau mày nên tưởng đây là bệnh nan y, không khỏi có chút mất mát.
Người hỏi là Thành chủ thành Cô Nguyệt, tên Cô Cửu Dật, tu vi Hóa Thần trung kỳ, mặt chữ điền, vẻ ngoài hiền hòa, nhìn qua có vẻ là người rất dễ nói chuyện.
Nhưng Mạc Vô Nhai không vì vẻ ngoài đó mà nghĩ hắn dễ gần.
Trước đây, nhiều người đến chữa trị cho Cô Tuyết Mai không chỉ không nhận được linh thạch mà còn bị tống ra ngoài.
Nguyên nhân chính là vì Cô Cửu Dật nói rằng bọn họ là những kẻ lang băm, một đám giả mạo đan sư, chẳng hề biết chữa bệnh, chỉ đến phủ Thành chủ để lừa ăn lừa uống. Vì vậy, sau khi xác nhận những người đó không thể chữa trị cho Cô Tuyết Mai, Thành chủ phủ bắt bọn họ phải tự trả hết chi phí ăn, ở rồi đuổi hết ra khỏi Thành chủ phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không biết trước đây mỗi lần phát bệnh của Cô tiền bối có bệnh trạng như thế nào?” Ân Thiên Duệ không đáp mà hỏi.
Cô Cửu Dật liếc nhìn con gái mình, thấy nàng không có ý định lên tiếng, đành thay nàng nói: “Con gái ta trước đây mỗi khi phát bệnh, toàn thân đều bị đông lạnh thành một người băng. Nếu không phải con bé đã truyền âm cho ta nói là không sao thì ta đã nghĩ rằng... ai!”
“Vậy tình trạng này bao lâu lại xuất hiện một lần?”
“Từ khi ta đột phá lên Nguyên Anh kỳ, chỉ cần ta bắt đầu tu luyện là lại như vậy.” Cô Tuyết Mai cất giọng, âm thanh lạnh lẽo, giống như chính con người nàng vậy.
Lúc này, một thị vệ từ bên ngoài bước vào.
“Bẩm Thành chủ, có một tu sĩ Thương Huyền Tông ở bên ngoài tìm Khổng tam thiếu.”
“Người tìm ta?” Khổng Nhạc Trì ngạc nhiên. Hắn nhớ mình chỉ quen hai người ở Thương Huyền Tông: Nghiêm Vĩnh Đào và Viên Văn Hãn. Sau lần từ biệt trước hắn không gặp Viên Văn Hãn nữa. Người tới có lẽ là Nghiêm Vĩnh Đào.
“Làm phiền ngươi nói với hắn rằng ta không ở Thành chủ phủ.” Khổng Nhạc Trì hiện tại không muốn gặp Nghiêm Vĩnh Đào chút nào, chỉ muốn cách hắn thật xa.
“ Cái này...” Thị vệ có chút khó xử liếc nhìn Thành chủ phủ một cái.
“ Nghe theo lời của Khổng tam thiếu đi.” Cô Cửu Dật không kiên nhẫn xua tay.
Khi đại sảnh trở lại yên tĩnh, Ân Thiên Duệ nói: “Bệnh của tiểu thư, ta có thể chữa, nhưng...”. Nói đến đây Ân Thiên duệ có chút khó xử, tu vi của Cô Tuyết Mai cao hơn bọn hắn, nếu chỉ có hai người bọn họ sợ chữa không được, mà Khổng Nhạc Trì dù sao cũng là người ngoài.
“Tiểu hữu, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Chỉ là ta cần một người hỗ trợ nhưng hiện tại hắn đang bế quan. Vậy nên, đợi đến khi hắn xuất quan, chúng ta sẽ trở lại để trị liệu cho Cô tiền bối. Thành chủ yên tâm, chúng ta ở lại quán trọ đối diện tửu lầu Làm Một Chén.” Ân Thiên Duệ rất sợ Thành chủ giữ họ ở lại Thành chủ phủ nên lập tức nói.
Cô Cửu Dật suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Ban đầu, ông định để Cô Tuyết Mai cùng Khổng Nhạc Trì đi dạo quanh thành Cô Nguyệt. Nhưng khi quay lại nhìn, ông thấy con gái mình như một khối băng, mặt không chút biểu cảm. Có một người như vậy đi cùng chẳng phải để tiếp khách mà là để gây cảm giác ngột ngạt nên ông đành thôi.
Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Nhạc Trì cùng hai người kia rời khỏi Thành chủ phủ. Cơ hội để gắn kết với Khổng gia quý giá thế này, vậy mà ông cứ để lướt qua.
Vừa rời khỏi Thành chủ phủ không xa, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ và Khổng Nhạc Trì đã gặp ngay Nghiêm Vĩnh Đào.
“Nhạc Trì, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Nghiêm Vĩnh Đào nhìn thẳng vào Khổng Nhạc Trì, trong mắt mang theo tình cảm khó tả thành lời.
Thái độ của Nghiêm Vĩnh Đào khiến Ân Thiên Duệ nổi hết da gà, trong lòng tự hỏi gã này đang làm gì vậy? Đổi ý sao? Trước đây chính hắn là người đã đẩy Khổng Nhạc Trì vào tình cảnh nguy hiểm, nếu không phải nhờ có nhóm bọn họ cứu giúp, bây giờ Khổng Nhạc Trì còn không biết trôi dạt nơi nào rồi!
Mạc Vô Nhai cũng không ưa gì Nghiêm Vĩnh Đào. Thấy người này chắn đường họ, trong lòng rất khó chịu nhưng dù khó chịu cũng không để lộ ra ngoài. Tu vi của hắn chỉ ở Kim Đan trung kỳ, trong khi đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đỉnh, chỉ cần một chiêu là có thể giết chết hắn ngay lập tức.
“Xin lỗi, ta tưởng giữa chúng ta không còn gì vướng mắc nữa chứ? Chuyện ở Thương Huyền Tông lần trước, ta cũng đã nói rõ ràng với ngươi rồi.” Khổng Nhạc Trì cau mày khó chịu, không hiểu Nghiêm Vĩnh Đào đang muốn làm gì. Trước đây không phải hắn rất ghét mình sao? Bây giờ lại giống như cao dán chó bám chặt theo sau mình, rốt cuộc là muốn gì đây? Hay hắn lại muốn mình tiếp tục đi tìm cơ duyên cho hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro